Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 4 - Chương 18: Hồng Cửu Dẫn Đường




- Căn bản thì ta không am hiểu trận pháp.

Tần Vân nhìn màn sương mù chung quanh, nhíu mày nói:

- Hồng Cửu thì cũng thôi đi. Nói cho cùng thì sở trường của huynh ấy vẫn là trận pháp, có lẽ sẽ có biện pháp ứng phó. Nhưng Y Tiêu nàng... Y Tiêu khác với ta, nàng là đệ tử đại tộc có lẽ cũng đã được Lão tổ Y thị ban thưởng bảo vật bảo vệ tính mạng rồi. Hơn nữa, bây giờ Y Tiêu còn nắm giữ Lôi Đình ý cảnh, có Thần Tiêu phù lục trong tay, có thể ngăn cản được nguy hiểm.

Tần Vân chỉ cỏ thể tự nhủ như vậy để an ủi mình.

"Vèo". Hắn thả ra thanh phi kiếm màu tím, lơ lửng trước người, còn Bản mệnh phi kiếm thì đặt trong tay áo, bất cứ lúc nào cũng có thể thi triển.

Ở trong khu vực sương mù bao quanh này chỉ có Kiếm ý lĩnh vực mới có thể cảm ứng được chung quanh, mắt thường thì chỉ nhìn thấy trong phạm vi không quá một trượng. Còn tinh thần cảm ứng thì căn bản không thể nào cảm ứng được.

Tần Vân cẩn thận từng li từng tí di chuyển trong màn sương mù dày đặc, mênh mông.

- Ta không hiểu trận pháp, muốn phá trận pháp thì chỉ có hai cách. Một cách là dựa vào phá pháp lực lượng, cách còn lại đành gửi hi vọng vào lòng từ bi của Cảnh Dương Tiên Nhân rồi.

Tầm Vân thầm nghĩ.

- Phá pháp lực lượng? Chúng ta, trong đám người tiến vào đây không một ai làm được. Chúng ta dùng sáu khối phù bài mở ra Tiên Phủ, uy thế của trận pháp mà Cảnh Dương Tiên Nhân để lại đã suy giảm rất nhiều rồi. Nếu như thật sự muốn giết chết chúng ta, kẻ mạnh nhất cũng mới chỉ là Tiên Thiên Kim Đan Cảnh có thể trốn thoát được hay sao?

- Lúc trước đã gặp qua ba tòa trận pháp, tiếp tục tiến lên liền có thể thoát khỏi trận pháp đó thôi.

- Chỉ cần không đụng phải bảo vật, có lẽ nguy hiểm sẽ rất nhỏ.

Tần Vân đang đi bỗng nhiên nhận được cảm ứng.

"Hưu...u...u". Một ngọn lửa đột nhiên từ trong sương mù dày đặc vọt ra, nóng bỏng vô cùng.

Phi kiếm màu tím lóe lên trực diện ngăn đón, trong nháy mắt đã chặn được.

Đám lửa màu đỏ kia liền tiêu tán.

- Quả thật nguy hiểm. Uy lực của ngọn lửa này có thể so với Tiên Thiên Thực Đan cảnh đỉnh phong rồi.

Tần Vân thầm nghĩ:

- Với thực lực của Y Tiêu hiện tại có lẽ điều khiển Thanh Lệnh Tuần Thiên Sứ cũng không có vấn đề gì.

Y Tiêu khác với hắn, lúc trước hắn không có Pháp bảo lợi hại, mà mới vừa rồi nàng còn có được Lôi Đình ý cảnh, lại học Thần Tiêu lôi pháp, còn được ban cho Thần Tiêu phù lục tứ phẩm, hoàn toàn có thể điều khiển được Thanh Lệnh Tuần Thiên rồi.

Tần Vân lại tiếp tục hành tẩu trong màn sương mù dày đặc mênh mông.

Mà cũng vào lúc này.

- Hoàn toàn bị phân tán ra rồi.

Giờ này phút này, Y Tiêu cũng đang rất cẩn thận, từng vòng từng vòng sóng lăn tăn lấy nàng làm trung tâm mà tản ra, bao phủ phạm vi chừng sáu trượng. Qua mỗi thời đại, số lượng đệ tử tu hành Thần Tiêu lôi pháp chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đương nhiên Thần Tiêu môn sẽ ban thưởng cho bọn họ Pháp bảo hộ thân lợi hại.

Trong tay nàng nắm một tấm Thần Tiêu phù lục tứ phẩm, bất cứ lúc nào cũng có thể thi triển lôi pháp.

Nếu như lôi điện oanh kích ra, thì tốc độ còn nhanh hơn cả phi kiếm.

Vù vù vù!!!

Từ sâu trong màn sương trắng xóa, một ngọn lửa màu đỏ bắn ra. Thế nhưng ngọn lửa kia đã bị vòng sóng màu xanh bao quanh người Y Tiêu ngăn cản lại, chỉ là theo sự tiêu tan của ngọn lửa kia, lớp ngoài cùng của vòng chắn này cũng bị phá vỡ.

- Uy lực Thiên Thiên Thực Đan cảnh đỉnh phong? Coi như cũng được đi, Pháp bảo có thể chống đỡ được.

Y Tiêu lại tiếp tục tiến về phía trước.

Vừa đắm mình vào trong màn sương mù dày đặc, Hồng Cửu đã lập tức lộ ra nét tươi cười.

Trong tay hắn cầm gậy gỗ, bóp ngón tay bắt đầu tính toán lập luận.

Đồng thời, chiếc mai rùa có vô số vết rách cũ trôi nổi trong đan điền của hắn cũng phụ trợ hắn lập luận..

- Bảo vật trong tòa trận pháp này còn trân quý hơn cả ba bảo vật trước cộng lại.

Nét tươi cười của Hồng Cửu càng rạng rỡ hơn.

- Chỉ là cũng sẽ nguy hiểm hơn.

- Ồ?

- Vậy mà bảo vật lại chia ra nhiều chỗ như vậy.

Rất nhanh Hồng Cửu đã phát hiện được, trong tòa trận pháp này rất nhiều nơi có cất giấu bảo vật.

- Trong ba tòa trận pháp lúc trước, mỗi một trận pháp cũng chỉ có một Pháp bảo mà thôi. Vậy mà nơi này bảo vật lại phân tán ra nhiều nơi như vậy.

Hồng Cửu không nén được sự kích động:

- Xem ra ta cũng có thể thu về mấy món rồi.

- Ừm... Hiện tại ta cần làm nhất chính là...

Hồng Cửu suy nghĩ một chút, lập tức xác định.

- Tìm Tần Vân.

- Xem ra chỉ dựa vào một mình ta thì không thể nào lấy được bảo vật lợi hại.

Hồng Cửu vừa suy nghĩ, vừa giơ gậy gỗ trong tay lên. Hắn vừa gõ nhẹ gậy gỗ, sóng xung kích lập tức lan tỏa mà ra, sáu món Pháp bảo ẩn thân trong hư không, bao bọc chung quanh Hồng Cửu, che chở cho hắn.

- Tần Vân đang ở hướng này.

Hồng Cửu vừa tính toán, vừa nhanh chóng di chuyển.

Thậm chí suốt một đường hắn đi đến còn không hề gặp phải một ngọn lửa nào. Cứ như vậy, Hồng Cửu đã tránh được những nguy hiểm không đáng có.

Tần Vân đang tiến thẳng một đường, khắp nơi đều là sương mù khiên hắn không khỏi suy nghĩ.

- Vèo vèo vèo!!!

Ba ngọn lửa màu đỏ đồng thời đột kích, Phi kiếm màu tím ở giữa không trung lóe lên, lập tức chặn được ba ngọn lửa đỏ kia.

- Hình như theo hướng này, số lượng đám lửa đột kích ngày càng nhiều hơn?

Tần Vân thầm nghĩ:

- Chỉ cần nguy hiểm hơn thì rất có thể là nơi cất giấu bảo vật đấy.

Tuy rằng hắn không am hiểu trận pháp, nhưng cũng nhớ rõ Cung chưởng môn đã từng nói, ở những nơi có bảo vật thường nguy hiểm hơn.

Trái lại, những nơi nguy hiểm cũng không nhất định sẽ có bảo vật, chỉ là khả năng có bảo vật sẽ cao hơn mà thôi. Tần Vân cũng không quan tâm đến chừng này ngọn lửa.

- Tần Vân huynh!

Đột nhiên, một giọng nói từ trong màn sương mù truyền đến.

"Vèo".

Lại một ngọn lửa tập kích mà qua, chỉ thấy trong hư không hiển hiện sáu tấm lệnh bài, cấu kết với nhau tạo thành một tòa trận pháp. Ngọn lửa màu đỏ kia vừa tiến vào phạm vi sáu tấm lệnh bài đã lập tức di chuyển đi hướng khác.

"Đông".

Hồng Cửu từ trong màn sương mù chạy đến, gậy gỗ trong tay vẫn không ngừng gõ nhẹ lên mặt đất, những ngọn lửa lập tức bỏ chạy về phía xa.

- Hồng Cửu?

Tần Vân kinh ngạc:

- Ta còn chưa từng nhìn thấy thủ đoạn này của huynh đấy. Đây là lần đầu tiên huynh thi triển sáu món pháp bảo này phải không?

Hồng Cửu đi đến bên cạnh Tần Vân, sưu sưu vù vù mấy tiếng, sáu tấm lệnh bài kia lập tức được thu về trong ống tay áo. Sau đó, hắn cười cười nói:

- Có Tần Vân huynh ở đây rồi, ta cần gì phải sử dụng thủ đoạn bậc này chứ. Mỗi một ngọn lửa ở nơi này đều quá mạnh mẽ so với ta. Muốn ngạnh kháng cũng phải dốc hết toàn lực, phải nghĩ biện pháp chuyển chúng đi nơi khác mà thôi.

- Ngọn lửa mà trận pháp do Nguyên Thần Tiên Nhân bố trí sinh ra ngươi cũng có thể chuyển đi hướng khác?

Tần Vân vô cùng kinh ngạc.

- Đó cũng là vì Cảnh Dương Tiên Nhân đã sớm không còn ở nơi này. Trận pháp này không có người điểu khiển, tự hành vận chuyển, nên vừa rồi ta mới có thể lợi dụng điểm yếu.

Hồng Cửu lại nói tiếp:

- Nếu như có sự điều khiển của chủ nhân, uy thế của trận pháp này hoàn toàn bộc phát, đối địch với tất cả, như vậy còn đáng sợ hơn nhiều.

- Đúng rồi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta nên nhanh chân lên.

Hồng Cửu lại nói:

- Nơi này cất giấu rất nhiều bảo vật, ta còn chưa đoạt được bảo vật đã vội vàng tới tìm huynh rồi đấy.

- Huynh có thể tìm được vị trí của Y Tiêu không?

Tần Vân hỏi. Hồng Cửu nghe vậy thì khẽ nhíu mày, lắc đầu nói:

- Ta và huynh cùng nhau vào đây, dây dưa nhân quả quá nhiều nên ta mới có thể tìm được phương hướng của huynh. Nhưng nhân quả của ta và nàng thì quá mức mờ nhạt. Trong trận pháp này, cảm ứng hỗn loạn, cố ý ngăn cách mấy người chúng ta. Ví dụ như huynh có để lại trên thân người khác một ít Pháp lực thì cũng không cách nào cảm ứng được đâu. Độ khó tính toán so với bên ngoài cao gấp hàng trăm hàng nghìn lần. Dưới sự ảnh hưởng của trận pháp, ta cũng không cách nào tìm được vị trí của nàng, chẳng qua nến như khoảng cách đủ gần thì có lẽ ta còn cảm ứng được.

- Tốt.

Tần Vân gật đầu, hắn cũng hiểu rõ, dưới sự ảnh hưởng của trận pháp mà Hồng Cửu vẫn có thể tụ hợp với mình là đã quá lợi hại rồi.

- Vậy chúng ta đi thôi.

Hồng Cửu lại lên tiếng:

- Vừa tìm bảo vật vừa tìm Y cô nương vậy. Nói không chừng sẽ giảm bớt khoảng cách với Y cô nương đấy.

- Huynh nói nơi này có rất nhiều bảo vật?

Tần Vân nghi hoặc hỏi.

- Ừ. Ta có thể tính toán ra được. Có rất rất nhiều bảo vật ở nơi này đấy.

Hồng Cửu lộ ra nét mặt tươi cười.

- Xem ra cũng không giống với ba tòa trận pháp lúc trước rồi.

Tần Vân nghe xong cũng gật đầu nói.

- Đi theo ta.

Hồng Cửu nói:

- Bất quá, Tần Vân huynh, nếu như gặp nguy hiểm đành phải nhờ vào huynh ngăn cản rồi.

- Giao cho ta đi, huynh cứ chú tâm dẫn đường là được.

Tần Vân chắc chắn mười phần.

- Được.

Hai người liên thủ cùng tiến về phía trước.

Hồng Cửu hành tẩu trong sương mù lại thản nhiên tự tin vô cùng, đơn giản chọn ra một phương hướng tiến về phía trước.

Chỉ trong tích tắc bọn họ vừa rời đi.

"Vèo vèo vèo..." một cái, trong nháy mắt tám ngọn lửa đỏ nhanh chóng vọt đến, khiến cho Tần Vân cũng phải giật mình. Lúc trước bản thân hắn tự mình mò mẫn di chuyển hồi lâu tối đa cũng chỉ mới gặp được ba ngọn lửa tấn công một lần mà thôi. Lần này thoáng cái liền xuất ra tám ngọn lửa đỏ.

"Bành bành bành".

Phi kiếm màu tím bay ra, trong nháy mắt đã hóa thành một tấm chắn kiếm quang. Tám ngọn lửa đồng thời trùng kích lên chung quanh tấm chắn kiếm quang kia, sau đó đều triệt tiêu cả.

- Phía trước có bảo vật.

Hồng Cửu cười nói.

Hai người tiếp tục tiến về phía trước, chỉ đi được vài được đã nhìn thấy sương mù phía trước đã tản đi hơn rất nhiều, mắt thường có thể nhìn thấy phạm vi hơn mười trượng. Dưới mặt đất còn đọng lại một chút sương mù, còn có một tảng đá lớn. Trên tảng đá lớn kia đặt một bình ngọc màu xanh hết sức bình thường.

- Đây là bảo vật?

Tần Vần nghi hoặc, nhìn bình ngọc lên xanh kia một chút, với con mắt của hắn thì không hề nhìn ra sự trân quý của chiếc bình ngọc này.

- Nhìn kỹ một chút xem.

Hồng Cửu lên tiếng.

Tần Vân vung tay lên, một đạo kiếm khí bay ra, trực tiếp cuốn chiếc bình ngọc màu xanh kia bay đến trước người.