Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 2 - Chương 39: Bỏ Trốn




Cả một vùng Trần Viên đã thành phế tích.

- Vù...

Tần Vân đạp phi kiếm hạ xuống từ trên không trung. Tần Liệt Hổ chính đang trông ngóng hắn.

- Để cho hắn chạy thoát?

Tần Liệt Hổ thấy sắc mặt con trai khó coi liền hỏi.

- Không, hắn đã chết, nhưng mà thi thể lại hoàn toàn tiêu tán, con không có cách nào chứng minh hắn là yêu ma!

Tần Vân nghiến răng nói.

- Thủ đoạn của yêu ma giới quả thực đủ độc ác. Những kẻ gian tế thẩm thấu vào triều đình chết rồi cũng không để lại vết tích gì.

Tần Liệt Hổ sắc mặt đại biến:

- Không chứng minh được là yêu ma, mà Công Dã Bính mà con vừa giết kia lại là...

- Cho nên rất phiền phức, chúng ta trước tiên đi tìm mẫu thân và đại ca, cùng nhau rời khỏi Quảng Lăng trước đã.

Tần Vân nói xong thì mang theo phụ thân, bước lên bản mệnh Phi kiếm. Sử dụng bản mệnh Phi kiếm ngự kiếm phi hành tiêu hao chân nguyên tương đối thấp hơn. Đồng thời Tần Vân cũng lập tức có thể thi triển ra ‘Thần ẩn thuật’ bằng một ý nghĩ. Sau khi bước vào Tiên Thiên, chân nguyên của hắn đã đạt được một cấp độ mới.

Trong truyền thừa hoàn chỉnh hắn lấy được có rất nhiều pháp thuật cao thâm hơn cũng có thể thi triển. Tiên Thiên Thực Đan Cảnh thông thường mới có thể dễ dàng thi triển ra ‘Thần ẩn thuật’, mà chân nguyên Tiên Thiên của Tần Vân hoàn toàn sánh ngang một số người tu hành Tiên Thiên Thực Đan Cảnh. Hơn nữa là trước kia, trong quá trình tu luyện pháp quyết phi kiếm Du Ti Tà Dương Kiếm Quyết, hắn rảnh rỗi sẽ tu luyện vài pháp thuật mới để luyện tập. ‘Thần ẩn thuật’, ‘Định Thân thuật’ các loại chính là một trong vài môn pháp thuật thường dùng mà hắn đã luyện thành.

- Vù.

Mang theo phụ thân, Tần Vân nhanh chóng bay trở về căn trạch viện cách đó vài dặm.

Bên trong trạch viện, mẫu thân Thường Lan, cả nhà đại ca đại tẩu đều đang ở trong sân, bởi vì âm thanh rống giận của Công Dã Bính cũng đã truyền đến đây.

- Phụ thân.

Đại ca Tần An mừng rỡ.

- Liệt Hổ.

Mẫu thân Thường Lan cũng kích động, thấy y phục Tần Liệt Hổ rách nát, trên người có rất nhiều vết máu, bà không khỏi đau lòng.

- Đi nhanh lên.

Tần Liệt Hổ cũng thúc giục.

- Quảng Lăng này đã không còn thích hợp ở lâu nữa.

- Bây giờ đi ngay?

Thường Lan và phu thê Tần An có phần không hiểu.

- Đi, những thứ khác cũng không cần mang theo.

Tần Vân nói, cùng lúc đó cũng nhanh chóng biến lớn bản mệnh Phi kiếm thành một thanh phi kiếm khổng lồ dài hơn hai trượng (khoảng sáu bảy mét), chiều rộng cũng lớn hơn. Phi kiếm như mộng ảo, mặt trên có ánh sáng lưu chuyển. Mẫu thân Thường Lan, chị dâu cùng với hai đứa nhỏ nhìn chằm chằm vào phi kiếm, kinh ngạc tán thán.

- Xuất phát.

Tần Vân cũng không kịp nhiều lời.

Hắn trực tiếp phóng thích chân nguyên mang theo mọi người đi lên phi kiếm. Sau đó lại thi triển ra ‘Thần ẩn thuật’ bao phủ tất cả mọi người Tần gia.

Mắt thường không thể nhìn thấy được người Tần gia, cũng không thấy được phi kiếm khổng lồ kia.

- Vù.

Người Tần gia đứng trên phi kiếm, xông thẳng lên trời, bằng mắt thường đã không thể nào nhìn rõ đường viền thành tường của Quảng Lăng quận phía dưới nữa! Tốc độ phi hành của bản mệnh Phi kiếm cực nhanh, chốc lát đã ra khỏi phạm vi Quảng Lăng quận, đồng thời cũng bay vào trong tầng mây, không ngừng phi hành trong mây mù.

- Chúng ta đang ở trong mây.

- Là mây, chúng ta đang bay.

Hai nhi tử Tần An ngây thơ chân chất, còn không biết cuộc đào vong lúc này có nghĩa là gì.

Mẫu thân Thường Lan ở bên cạnh cũng hỏi:

- Vân nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại vội vàng bỏ chạy khỏi Quảng Lăng? Trước kia quận chủ Công Dã Bính giết Tần gia chúng ta, chúng ta cũng chỉ ấn náu trong thành, không trốn đi đâu.

- Nhị đệ, đệ thật sự đã giết quận chủ sao? Vừa nãy ta và mọi người đều nghe thấy được.

Đại ca Tần An cũng hỏi.

Tần Vân mang theo mọi người trong nhà ngự kiếm phi hành rồi nói:

- Công Dã Bính kỳ thực đã sớm đầu phục yêu ma, thậm chí bản thân hắn cũng đã tu luyệt thành một con yêu ma!

- Công Dã Bính là yêu ma?

- Quận chủ là yêu ma? Triều đình vậy mà không phát hiện ra?

Mẫu thân, đại ca, đại tẩu mọi người đều giật mình.

Tần Liệt Hổ ngồi bên cạnh cũng nói:

- Những tên yêu ma này năm này qua tháng nọ đấu với nhân tộc chúng ta. Nhân tộc cũng không thể diệt yêu ma, há có thể khinh thường chúng? Có gian tế lẻn vào triều đình có là gì. Trong lịch sử, triều đại trước kia thậm chí có cả đại yêu ma ngụy trang thành phi tử lẻn vào hoàng cung, cuối cùng thiên hạ kịch biến, triều đại cũng phải đổi.

- Đúng vậy, thủ đoạn của yêu ma xác thực quỷ dị khó lường.

Tần Vân gật đầu.

- Công Dã Bính rõ ràng đã chết, nhưng thân thể lại hoàn toàn tiêu tán không lưu lại vết tích gì. Nhi tử giết yêu ma vốn không sai, nhưng bây giờ không có cách nào khác chứng minh chứng minh hắn là yêu ma! Hắn lại công khai nói là nhi tử đã giết hắn... Trong lúc nhất thời nhi tử cũng không thể rửa sạch tội danh.

- Tại sao không thể?

Đại ca Tần An lo lắng nói.

- Nếu Công Dã Bính là yêu ma thì người bên ngoài không thấy sao?

- Người nhìn thấy hắn biến hình thành thân xác yêu ma mà còn sống cũng chỉ có đệ và phụ thân. Huynh cho rằng, loại chuyện lớn giết quận chủ này phụ thân có thể làm chứng cho đệ sao? Triều đình tin?

Tần Vân lắc đầu.

Mẫu thân Thường Lan cuống quít nói:

- Vân nhi, pháp thuật tiên gia của con không phải là có thể truyền âm ra khắp thành hay sao? Con cứ nói là Công Dã Bính là yêu ma, con giết yêu ma trừ hại, để cho cả thành đều biết.

- Ngu xuẩn.

Tần Liệt Hổ ngồi bên cạnh quát lên.

- Trước đó vài ngày Vân nhi nói Công Dã Bính vu hãm ta, chuyện này thì thôi. Nếu như tiếng nói của hắn truyền ra khắp thành nói Công Dã Bính là yêu ma, có chứng cứ chứng minh Công Dã Bính là yêu ma hay không thì cũng sẽ làm phía triều đình giận dữ! Sau đó bọn họ sẽ nghĩ, tùy tiện giết quận chủ, hô cho cả thành nghe quận chủ là yêu ma, vậy thì không có tội danh? Nói suông, tùy ý bịa đặt, tội danh chỉ càng lớn!

- Vậy làm sao bây giờ? Làm sao chứng minh nhi tử nhà ta trong sạch?

Mẫu thân Thường Lan lo lắng nói.

Tần Vân cũng sốt ruột nói:

- Mẫu thân, muốn chứng minh trong sạch cũng không dễ. Yêu ma đã có thủ đoạn này hiển nhiên là sẽ không để lại vết tích gì. Nhưng mà, trước khi Công Dã Bính chết, nhi tử cũng đã nói, hắn là yêu ma! Lúc đó xung quanh có một đám thân vệ cùng với vài vị lão bách tính cũng nghe thấy. Một khi triều đình đến đây, tin tức quan trọng thế này, bọn thân vệ nhất định sẽ bẩm báo.

Lúc đó đám thân vệ đã đuổi kịp tới.

Tần Vân và Công Dã Bính tổng cộng cũng không nói được mấy câu, triều đình nhất định sẽ hỏi tỉ mỉ mấy câu nói đó.

Tần Vân đã nói:

- Đầu nhập vào yêu ma, ngươi đáng chết!

Mà Công Dã Bính lúc đó nói:

- Vẫn còn vu hãm ta đầu nhập vào yêu ma sao...

- Không chứng cứ, ta không thể công khai quát lớn. Đặc biệt là nói quận chủ một vùng là yêu ma là đánh mặt triều đình, sẽ chỉ làm cho triều đình càng thêm tức giận.

Tần Vân nói.

- Hơn nữa nhi tử cũng không thể ở lại Quảng Lăng, nhi tử không biết quan viên phụ trách loại đại án này là ai. Nếu như vị quan viên kia không hỏi phải trái, chỉ vì nhi tử giết quận chủ là trực tiếp hạ lệnh giết, điều này cũng rất có thể.

- Nếu như ở lại Quảng Lăng mà trực tiếp bị giết. Cho dù sau đó khôi phục trong sạch, nhi tử cũng không nhìn thấy được ngày đó. Mà Tần gia cũng sẽ bị liên lụy, e rằng cũng không nhìn thấy ngày được trả lại sự trong sạch.

- Cho nên, cứ rời Quảng Lăng trước.

Tần Vân nói.

- Bảo đảm chúng ta an toàn xong rồi, nhi tử sẽ nghĩ cách rửa oan.

- Ừm.

Đại ca Tần An gật đầu.

- Cứ nghe theo đệ đi.

- Ngươi cứ quyết định tất cả đi.

Tần Liệt Hổ cũng nói.

Tần Vân nhìn người nhà, trong lòng rất áy náy.

Vì chuyện của mình mà liên lụy đến người nhà.

- Mặc kệ thế nào, phải khôi phục trong sạch, không thể để cho người nhà vĩnh viễn trốn trong bóng tối.

Tần Vân thầm nghĩ.

- Đúng rồi, ta giết Công Dã Bính, bảo vật để lại sau khi hắn chết nằm trong túi càn khôn này... Ta phải tra xét xem, nói không chừng có chứng cứ hắn cấu kết với yêu ma!

- Vân nhi, hiện tại chúng ta đi đâu?

Tần Liệt Hổ hỏi.

- Hướng đông!

Tần Vân nói.

- Quảng Lăng gần sát Đông Hải, chúng ta trực tiếp ra biển, đi Đông Hải! Biển rộng mênh mông, chúng ta có thể dễ dàng ẩn thân!

Giang châu, trị sở của châu mục chính là ở Kim Tần quận.

Kim Tần quận cũng là một quận lớn phồn hoa, tuy rằng hơi nhỏ hơn Đông Hải quận nhưng cũng là quận lớn nhân khẩu hơn nghìn vạn! Trong lịch sử còn từng là đô thành của vương triều trước kia.

Châu Mục Giang châu tên gọi Tiêu Dương, tuổi đã hơn trăm, nhưng mà ông ta cũng là người tu hành Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, thoạt nhìn cũng chỉ là một người trung niên.

Vốn hắn đang đọc sách trong đêm, nhưng bỗng nhiên thì biến sắc.

- Cái gì?

Tiêu Châu Mục lật tay, trong tay xuất hiện một cái ấn vàng, cái ấn này đại biểu cho quyền thế của Châu Mục. Lúc này trên ấn lại phát ra dao động.

- Ấn quận chủ Quảng Lăng quận không có chủ nhân? Ấn quận chủ chính là tính mạng tương thông với chủ nhân. Bất cứ ai cũng không thể trộm dùng ấn quận chủ.

Tiêu châu mục sắc mặt khó coi.

- Hiện tại ấn quận chủ Quảng Lăng quận không có chủ nhân, vậy thì cũng chỉ có một khả năng. Quận chủ Công Dã Bính của Quảng Lăng quận, đã chết!

Tiêu Châu Mục bước ra khỏi thư phòng của mình, đồng thời truyền âm ra:

- Nhanh chóng cùng ta lên đường.

- Vù vù vù.

Không lâu sau.

Bảy bóng người xuất hiện, là hai người tu hành Tiên Thiên Thực Đan Cảnh cùng với năm người tu hành Tiên Thiên Hư Đan Cảnh, đây cũng là lực lượng đứng đầu nhất trong những thân vệ theo bên cạnh Tiêu Châu Mục.

- Châu Mục đại nhân.

Bảy người đều hơi nghi hoặc.

- Cứ đi theo ta trước đã.

Tiêu Châu Mục vung tay lên.

- Vù.

Mây mù tràn ngập, tám người trực tiếp cưỡi mây, cấp tốc bay ra khỏi Châu Mục Phủ. Bọn họ đi đến một tòa phủ đệ ở nội thành Kim Tần quận, bên trong sớm đã có một vị đại hán mặc áo phanh ngực bước ra. Gã đi chân trần, cười ha hả nói:

- Tiêu đại nhân, chẳng hay sao ngài lại đến chỗ ta đây?

- Xảy ra chuyện lớn, quận chủ Quảng Lăng đã chết, còn xin mời Bành huynh mau mau theo ta đi Quảng Lăng một chuyến.

Tiêu châu mục nói. Người ở trước mắt này chính là Bành Nhạc, một trong hai đại cao thủ Tiên Thiên Kim Đan Cảnh của triều đình ở Giang châu này, cũng là người tu hành thuộc Thần Ma một mạch.

- Cái gì? Tên yêu ma nào to gán đến vậy, dám ám sát quận chủ một vùng?

Đại hán phanh ngực đi chân trần này lập tức giận dữ.

- Đúng vậy, đã chín năm, cả thiên hạ này không quận chủ nào bị giết chết, không ngờ ở nhiệm kỳ của ta, còn là ở Giang châu này.

Ánh mắt của Tiêu Châu Mục cũng đầy tức giận.

- Mặc kệ phía sau là đại yêu ma nào, dám giết quận chủ của triều đình, hắn nhất định phải phải trả giá đắt!

- Vâng.

Đại hán đi chân trần Bành Nhạc cũng gật đầu.

- Chúng ta lập tức đi Quảng Lăng.

Nói đến đây, đại hán phanh ngực đi chân trần vung tay lên, một cái thuyền lớn trôi nổi trong không trung.

Cả đám người cùng lên thuyền.

- Vù... ù...

Chiếc chiến thuyền triều đình ban thưởng này nhanh chóng bay lên trời. Dưới sự điều khiển của người tu hành Tiên Thiên Kim Đan Cảnh, nó dùng một tốc độ kinh khủng bay thẳng đến Quảng Lăng.