Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 2 - Chương 24: Viết Thư




- Mẫu thân, chị dâu, còn có Thư Ngạn, Thư Băng, mọi người yên tâm ở lại trong nội viện, đừng chạy loạn.

Tần Vân liền nhắc nhở.

- Yên tâm, chúng ta sẽ không gây thêm phiền phức cho con.

Thường Lan phu nhân liền nói, bà biết rõ hôm nay là thời khắc mấu chốt, chính là quận thủ muốn đối phó với Tần gia bọn họ. Thường Lan phu nhân cùng chị dâu mỗi người ôm lấy một đứa nhỏ, cùng nhau đi vào trong nội viện.

Diện tích nội viện chỉ tầm nửa mẫu đất, Hồng Cửu đang bận rộn bố trí trận pháp.

Tần Vân đi vào một gian thư phòng, trên bàn có sẵn giấy bút cùng nghiên mực, thêm chút nước vào nghiên, hắn nhanh chóng mài mực, sau đó cầm lấy bút lông treo trên giá, dúng đầu bút lông vào trong nghiên mực, nhanh chóng viết thư.

- Tiểu Hầu Gia, ta quay về Quảng Lăng đã nửa năm, hôm nay có việc muốn nhờ...

Tần Vân đặt bút viết phong thư thứ nhất.

Tiểu Hầu Gia, là huynh đệ từng vào sinh ra tử của hắn tại Bắc Địa biên quan. Lúc đầu vốn vì cùng là người tu hành, sau đó mọi người cùng nhau đồng sinh cộng tử, ngăn cản yêu họa! Về sau Tân châu 'Khiêm Hầu phủ' tới bắt hắn về, bọn Tần Vân bấy giờ mới biết được, ra huynh đệ cùng sống chết bên cạnh lại là Tiểu Hầu Gia - con trai thứ sáu của đương đại Kiêm Hầu.

Viết xong phong thư thứ nhất, Tần Vân lập tức viết phong thư thứ hai.

- Vương lão tướng quân, Tần Vân mặt dày chỉ có thể cầu người thôi...

Vương lão tướng quân, là doanh lão tướng quân tại Bắc Địa lúc ấy, lão tướng quân đối với Tần Vân tuổi trẻ đã ở Bắc Địa biên quan chém giết không sờn cũng có chút tán thưởng.

Viết xong phong thư thứ hai, Tần Vân suy tư rồi viết tiếp phong thư thứ ba:

- Ôn đại nhân...

Vì này chính là Ôn quận thủ tiền nhiệm.

- Ôn quận thủ cùng ta giao tình cũng không tính là sâu, chỉ là ta giúp hắn hái trái cây, lại giết Thủy Thần đại yêu giúp hắn thăng chức. Luận về giao tình, thật không thể so với Tiểu Hầu Gia cùng Vương lão tướng quân.

Tần Vân thầm nghĩ.

- Thế nhưng hắn dù sao cũng là Quảng Lăng quận Quận thủ tiền nhiệm, phụ thân ta lúc trước là thủ hạ dưới chướng của hắn, nếu nói phụ thân cấu kết với yêu quái, không phải là đánh vào mặt Ôn quận thủ sao?

- Ôn quận thủ cũng thiếu nợ ân tình của ta, chắc hẳn cũng sẽ giúp ta.

Tần Vân thầm nghĩ.

- Bản thân hắn hôm nay mặc dù đã thăng chức, thắng liên tiếp hai cấp, thành quan tứ phẩm. Nhưng dù sao quan viên Tiền châu, căn bản không quản được Công Dã quận thủ … Chẳng qua là sau lưng hắn là Nam Lăng Ôn Gia, nếu có thể dâng tấu thư lên triều, chắc hẳn là hữu dụng.

Ba phong thư.

Tần Vân nhìn lên ba phong thư trước mặt.

- Về phần Y Tiêu... Y Tiêu là dòng dõi Y thị của Côn Lôn châu, Y thị Côn Lôn châu sức ảnh hưởng so với Khiêm Hầu phủ còn lớn hơn nhiều. Nhưng Y Tiêu từ nhỏ lớn lên ở Thần Tiêu môn, nàng từng kể, từ khi còn rất bé, nàng đã bị phụ thân vứt bỏ. Huống chi, Y thị Côn Lôn châu rất cách biệt, trước nay không tham dự vào chuyện triều đình.

Tần Vân cầm lấy ba phong thư:

- Lần này hy vọng lật ngược ván cờ một nửa phải dựa vào ba phong thư này rồi! Một nửa khác, dựa vào thuật phi kiếm của ta.

Không thể do dự, hôm nay hắn phải nắm lấy mỗi một khắc trôi qua.

Ba phong thư đã viết xong, bên ngoài Hồng Cửu đã bố trí ổn thoả, Tần Vân mới rời đi.

- Hồng Cửu huynh đệ.

Tần Vân nói:

- Còn có một việc muốn nhờ huynh giúp đỡ.

- Cứ nói đừng ngại.

Hồng Cửu liền nói.

- Ta có ba phong thư, nhờ huynh giúp ta gửi chúng đi, dùng tốc độ nhanh nhất mà gửi.

Tần Vân thỉnh cầu.

Hồng Cửu liền nói:

- Yên tâm, giao cho ta.

Tần Vân đưa thư giao cho Hồng Cửu.

Dân chúng bình thường khi gửi thư đều nhờ đoàn buôn chuyển giúp. Mà lúc trước Tần Vân nếu muốn gửi thư đều tốn chút bạc, thông qua dịch trạm, bởi vì ở mỗi dịch trạm đều có bồ câu được huấn luyện để truyền tin, tốc độ rất nhanh. Bây giờ, Tần Vân tuy rằng có thể thi triển 'Mê Hồn thuật' đối với phàm nhân, điều kiển quan binh ở dịch trạm, thế nhưng e là Công Dã quận thủ sớm đã khống chế mỗi một phong thư ra vào thành rồi. Hơn nữa Hồng Gia là đại gia tộc, bọn họ huấn luyện không ít bồ câu truyền tin.

- Tần Vân huynh.

Hồng Cửu nhìn qua địa chỉ đề trên phong thư, liền nói:

- Ba phong thư này đều ở trời nam đất bắc, thuộc các châu khác nhau, khoảng cách xa như vậy, đưa tin e rằng mất không ít thời gian.

- Tận lực là được rồi.

Tần Vân nói.

Hồng Cửu gật đầu:

- Được, ta bây giờ sẽ đi sắp xếp người đưa tin.

- Đa tạ.

Tần Vân liền nói: người khác giúp mình, tất cả hắn đều ghi nhớ ở đáy lòng, tương lai có cơ hội, hắn nhất định trả đủ.

Hồng Cửu cười cười, quay đầu rời đi.

Tần Vân vẫn đứng nguyên tại chỗ, vung tay lên, một luồng ánh sáng từ trong tay bay ra, trong nháy mắt hướng về phía trời phi lên, đây chính là bản mệnh Phi kiếm.

Phi kiếm màu bạc dài ba tấc phóng lên không trung, cao hơn trăm trượng, lặng yên không một tiếng động nhanh chóng bay đi, tốc độ thực sự quá nhanh! Nhìn từ mắt đất nhìn lên, nó ở trên bầu trời chỉ tựa như một chấm nhỏ, căn bản không có người nào chú ý tới, có một thanh phi kiếm xẹt qua trời.

Rất nhanh.

Phi kiếm màu bạc đã tới Lục Phiến môn, xoẹt một cái liền lao xuống, đâm vào khe hở trên mái nhà, cho dù lúc này có người lên nóc nhà cũng sẽ không nhìn thấy bóng dáng thanh phi kiếm này.

Ấn thân giữa hai mảnh ngói, Tần Vân có thể lấy bản mệnh Phi kiếm làm trung tâm, nhìn thấy sự việc trong phạm vi trăm trường.

Tân Vân nhìn thấy được trong Đại lao, cũng nhìn thấy phòng giam nơi Tân An bị nhốt.

- Hả?

Tần Vân đứng trong nội viên, thấy vậy khẽ nhíu mày

- Đại ca bị giam giữ trong nhà lao Lục Phiến môn, vậy phụ thân đâu?

- Đại ca.

Tần Vân truyền âm. Hắn có thể điều khiển Thiên Địa lực lượng trong phạm vi mười dặm, giờ phút này chỉ cần điều khiển phòng giam, Thiên Địa lực lượng ở bên cạnh đại ca Tần An, truyền âm thanh tới tai đại ca.

Trong phòng giam, Tần An ngơ ngác ngồi ở đó, hắn không biết vận mệnh bản thân mình tiếp theo sẽ thế nào.

- Đại ca.

Một giọng quen thuộc vang lên bên tai Tần An. Tần An sững sờ, là giọng nói của nhị đệ sao?

- Đại ca, hôm nay đệ sử dụng Thiên Địa lực lượng truyền âm, huynh đừng kinh ngạc, cũng đừng để lộ.

Tần Vân tiếp tục truyền âm nói:

- Huynh chỉ cần gật đầu, lắc đầu là được rồi.

Tần An liếc mắt đề phòng phía xa, nhẹ nhàng gật đầu.

- Phụ thân đâu rồi, người không bị giam ở nhà lao Lục Phiến môn sao, vậy là ở đâu?

Tần Vân tiếp tục truyền âm hỏi.

- Huynh có biết không?

Tần An khẽ gật đầu.

Tần Vân trong lòng nhanh chóng suy đoán, ngay lập tức truyền âm hỏi:

- Phụ thân có phải ở quận Thủ phủ?

Ở Quảng Lăng quận, nơi trông coi nghiêm ngặt nhất, một là Đại lao Lục Phiến môn, đây là nơi chuyên giam giữ phạm nhân; nơi khác chính là quận Thủ phủ! Dù sao đó cũng là nơi quận thủ sinh hoạt hàng ngày, cũng là nơi xử lý công vụ hàng ngày, có lẽ còn canh phòng nghiêm ngặt hơn, chủ yếu chính là bảo vệ quận thủ, tránh để yêu quái tới làm loạn.

Tần An lại khẽ gật đầu.

Tần Vân hiểu rõ:

- Quả nhiên là ở quận Thủ phủ.

- Đại ca, huynh chờ ta, ta sẽ tới cứu huynh sớm.

Tần Vân truyền âm.

Tần An nghe xong ánh mắt sáng rực chờ mong.

Tần Vân lại phóng phi kiếm tới quận Thủ phủ. Ở quận Thủ phủ canh phòng nghiêm ngặt hơn, hắn không thể xâm nhập quá gần được, chỉ có thể bay vòng quanh phạm vi trăm trượng để tìm hiểu địa hình. Tuy rằng chỉ là bay vòng vòng, nhưng hắn cũng đã thăm dò được một nửa tình hình ở đây rồi.

- Trận pháp ở quận Thủ phủ, ta có thể xác định hai loại, những thứ khác vẫn chưa phát hiện ra.

Tần Vân thầm nghĩ.

- Quận Thủ phủ là nơi cực kỳ nguy hiểm, dựa vào thực lực của ta, muốn cứu phụ thân còn phải suy tính sao cho thật chu toàn.

- Tranh thủ thời gian cứu đại ca ra trước.

- Công Dã quận thủ, tách phụ thân cùng đại ca ra giam giữ ở hai nơi, chỉ lưu lại mình đại ca ở Lục Phiên Môn khả năng chính là một cái bẫy.

Tần Vân thầm nghĩ.

- Chỉ là hắn có thể bố trí bao nhiêu cạm bẫy ở Lục Phiến môn này? Đấu chính diện hắn không phải là đối thủ của ta. Hơn nữa lúc trước đối phó với đám quan binh kia ta chỉ cần dùng tới Thiên Nhân hợp nhất, vốn dĩ không cần dùng tới uy lực Lộ Kiếm Ý.

Tần Vân lúc này đứng dậy bước ra khỏi thư phòng, lúc đi ra ngoài, đặt thanh phi kiếm màu đen trên mặt bàn, bên trong vỏ kiếm bên hông đã tra một thanh kiếm bình thường.

Nhờ phi kiếm màu đen, hắn cũng có thể cảm ứng được trong phạm vi hai mươi trượng. Đặt nó ở nơi này, trong mười dặm, hắn có thể nắm được tình hình toàn bộ nội viện. Nội viện dù sao diện tích cũng chỉ có nửa mẫu, nếu như có người dám cả gan xông vào, hắn có thể từ xa điều khiển phi kiếm màu đen trực tiếp giết địch.

Trong sân nội viện, mẫu thân Thường Lan đang đứng đó.

- Mẫu thân, người ở đây chờ, nhi tử đi ra ngoài một chuyến.

Tần Vân nói.

- Đã phải đi rồi sao?

Thường Lan phu nhân có chút bận tâm.

- Con phải cẩn thận nhé.

- Mẫu thân cứ yên tâm, trong thành Quảng Lăng không có ai ngăn cản được con.

Tần Vân cười nói.

Hành động nhất định phải nhanh.

Nhanh, chính là hành động trước khi kẻ địch chuẩn bị xong.

Hiện tại... Đi cứu đại ca trước!