Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 2 - Chương 22: Tần Vân Công Tử Nhân Từ




- Thiên Nhân Hợp Nhất? Chẳng lẽ hắn thi triển ra được Thiên Nhân Hợp Nhất Ngự Kiếm Thuật?

Công Dã quận thủ giật mình.

- Có phải, người trước đó thi triển phi kiếm giao thủ cùng Kim sư chất, chính là hắn?

Hắn từng tận mắt thấy, một thanh phi kiếm bay ra từ Tần phủ, khiến cho Kim Tiêu đại yêu phải trốn chạy.

- Không, không có khả năng này.

- Thanh phi kiếm kia phát ra thực lực Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, ép sư chất ta bay lên trời bỏ chạy. Tần Vân còn chưa đạt tới Tiên Thiên, muốn phát ra lực lượng như vậy, chỉ có Thiên Nhân Hợp Nhất còn chưa đủ, phải nắm giữ kiếm ý may ra còn một chút khả năng! Nhưng nếu ở cảnh giới Hậu Thiên mà có thể nắm giữ kiếm ý... Toàn bộ thiên hạ, mấy trăm năm may mắn mới có một người. Trùng hợp như thế sao? Nhân vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, vừa vặn lại xuất hiện ở địa phương nhỏ bé như Quảng Lăng quận sao? Ta còn xui xẻo gặp phải sao?

- Huống chi…

Công Dã quận thủ suy nghĩ nhanh quay ngược trở lại.

- Nếu là một nhân vật mấy trăm năm mới xuất hiện như vậy, với tác phong của Đạo gia Thánh địa cùng đỉnh tiêm tông phái khác, cũng không có khả năng bỏ mặc ở bên ngoài, lúc còn nhỏ là thời điểm cần thiết để tông phái che chở nhất, chờ đến khi bước vào Tiên Thiên, mới có thể xuống núi du ngoạn.

Hắn không biết.

Vận mệnh trêu ngươi, để hắn đụng phải dạng thiên tài Kiếm tiên trong truyền thuyết này.

Người thường đứng ở bờ sông làm sao có thể không ướt giày?

- Phiền toái nhất, là hắn trắng trợn nói ta hãm hại, kể việc hắn giết chết Thủy Thần đại yêu. Lời này truyền khắp toàn bộ Quảng Lăng quận, dân chúng không nói làm gì, chỉ cần âm thầm truyền chút lời đồn, hoặc nói là Tần Vân cố ý nói khoác, người giết Thủy Thần đại yêu không phải hắn. Hoặc là nói hắn cùng Thủy Thần đại yêu cấu kết, giết Thủy Thần đại yêu chính là đệ tử Thần Tiêu môn, hắn cố ý thấy sang bắt quàng làm họ... Thả vài lời đồn ra, dân chúng khó mà phân thật giả.

Công Dã quận thủ nhìn giữa khoảng không suy nghĩ.

- Thế nhưng nếu mà truyền rộng rãi như vậy, chắc chắn có thể truyền đến triều đình, triều đình sợ sẽ điều tra việc này.

- Nếu như vậy, ta làm việc phải càng thêm kín đáo, không thể để lại sơ hở.

Công Dã quận thủ hiểu rõ, đến nước này, không thể lui được!

Nói thì chậm chạp, nhưng trong đầu của hắn rất nhiều suy nghĩ lướt qua, Tần Vân vừa mới nói xong.

Công Dã quận thủ lúc này truyền âm:

- Thiết thống lĩnh! Sáu người các ngươi lập tức động thủ!

Thiết thống lĩnh cũng đã đạt đến Tiên Thiên Hư Đan Cảnh, cùng với năm người khác được cho là vũ khí bí mật của hắn, đây cũng là nước cờ cuối cùng của hắn.

Trong hậu hoa viên của Tần phủ, Tần Vân nói xong, truyền âm cho người nhà:

- Giờ nhi tử đưa mọi người đi.

- Ừ.

Mẫu thân Thường Lan cùng chị dâu vô cùng kích động, hai người bọn họ cảm thấy lời này truyền khắp nơi, quận thủ muốn dấu cũng không dấu được, oan khuất của Tần gia nhất định sẽ bị rửa sạch, khôi phục trong sạch.

Mà bên dưới, Thiết thống lĩnh cùng năm vị thân vệ sau lưng đều nhìn nhau, không dám do dự.

- Giết.

Thiết thống lĩnh đột nhiên vung tay lên, trong tay có một hắc cầu đầy gai nhọn lớn chừng bàn tay bay ra, hắc cầu hóa thành bóng đen, tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía Tần Vân, phía sau hắc cầu con có một sơi dây từ tay Thiết thống lĩnh, chính là một kiện pháp bảo duy nhất của Thiết thống lĩnh - cửu phẩm pháp bảo 'Tam Bảo Lưu Tinh Chùy', danh tự cũng do chính Thiết thống lĩnh đặt, đây cũng là món pháp bảo hắn coi trọng nhất.

Mà ở bên cạnh hắn, còn có năm vị thân vệ cũng là người tu hành, từng người lật tay lấy ra một cái ống lửa, chính là binh khí kinh khủng nhất ở Quảng Lăng quận - Hỏa Khổng Tước.

Hỏa Khổng Tước, đối với yêu quái Tiên Thiên Cảnh mà nói uy hiếp tuy chẳng có bao nhiêu. Nhưng đối với Nhân tộc thân thể sinh ra đã yếu kém cho dù là người tu hành đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh vẫn rất có uy hiếp.

- Hả? Hỏa Khổng Tước?

Phía trên Tần Vân thấy thế trong mắt sáng lên, ở Bắc Địa biên quan trên chiến trường hắn đương nhiên gặp qua loại binh khí khủng bố của triều đình này.

Từ trong tay áo của hắn, bản mệnh Phi kiếm đã sớm thi triển Ngự Kiếm Thuật, tại thời khắc nguy cơ như thế nào, hắn đều đã chuẩn bị lúc nào cũng có thể ra chiêu.

- Ra.

Một ý niệm trong đầu.

Thiên Nhân Hợp Nhất Ngự Kiếm Thuật, kiếm quang lóe lên, lách qua Tam Bảo Lưu Tinh Chùy đánh tới, phốc phốc phốc... Liên tiếp đâm xuyên qua ba ống Hỏa Khổng Tước. Còn hai cây Hỏa Khổng Tước vẫn bị kích hoạt.

Ầm! Ầm!

Hai ống lửa lúc này, toàn bộ mở ra, phân tán, tựa như Khổng Tước xòe đuôi!

Mang theo hỏa diễm, từng đồ vật bén nhọn lao thẳng về phía Tần Vân. Luận uy thế cùng tốc độ mạnh hơn cung tên nhiều.

Vèo!

Tần Vân chủ động nghênh đón, trong nháy mắt rút ra trường kiếm màu đen bên hông, kiếm quang mịt mờ, lơ lửng không cố định, một kiếm đầu tiên bổ ra đánh tới Tam Bảo Lưu Tinh Chùy, sau đó kiếm quang luân chuyển, đem ám khí trong Hỏa Khổng Tước đều ngăn chặn lại!

- Năm đó ta ở trên chiến trường cảm thấy nó rất đáng sợ, nhưng thực tế, dưới sự bao phủ của Thiên Địa lực lượng, bay đến trước mặt mình, uy thế của Hỏa Khổng Tước cũng chỉ còn lại ba thành, tuỳ tiện liền có thể ngăn lại.

Tần Vân thầm nghĩ.

Vừa nghĩ vừa vung ra trường kiếm màu đen trong tay, đồng thời bản mệnh Phi kiếm lao thẳng tới trước mặt Thiết thống lĩnh.

- Cái gì vậy?

Thiết thống lĩnh thấy Tần Vân không để ý Tam Bảo Lưu Tinh Chùy của hắn, cũng có chút tức giận, một bên điều khiển pháp bảo, một bên rút ra bên một thanh chiến đao bên hông. Vào triều, hắn cũng học được luyện thể bí thuật của Thần Ma một mạch từ triều đình, tuy chỉ mới học, thực lực cận chiến cũng không yếu.

Thực lực của Thiết thống lĩnh cũng miễn cưỡng cùng đẳng cấp với Bạch Hổ Đại Yêu, quan trọng ngoài Tam Bảo Lưu Tinh Chùy ra, luận về cận chiến hắn so với Bạch Hổ Đại Yêu còn mạnh hơn một chút.

Rầm!

Kiếm quang lóe lên, trực tiếp chém qua chiến đao trong tay Thiết thống lĩnh, thanh chiến đao này mặc dù tính là Thần Binh, nhưng chưa có thể coi là pháp bảo!

Mà bản mệnh Phi kiếm của Tần Vân, lại có thể phát huy ra uy thế của pháp bảo ngũ phẩm, làm gì mà Thần Binh phàm tục có thể ngăn cản?

- Phi kiếm thật mạnh! Xong đời rồi!

Thiết thống lĩnh lạnh cả người, Tam Bảo Lưu Tinh Chùy không kịp cứu viện, chiến đao lại đứt, tốc độ của bản mệnh Phi kiếm lại nhanh như thế này? Xong rồi, mình chết chắc.

Thiết thống lĩnh thậm chí giờ khắc này sinh ra một tia oán hận đối với Công Dã quận thủ.

Không nắm chắc, ngươi còn dám đối phó với Tần Vân? Để mấy tên thủ hạ của hắn thí mạng ở đây rồi.

Ầm!

Thiết thống lĩnh cảm giác hai chân tê rần, không kìm được ngã xuống đất, cúi đầu xem lại, hai chân của hắn đều bị hai vết thương lớn, máu tươi chảy ròng ròng, đứng lên cũng không còn vững nữa.

- Thật tốt quá, Tần Vân công tử nhân từ, nhân từ.

Thiết thống lĩnh giờ khắc này lại vô cùng cảm kích, kích động muốn khóc tức thì, đối phương rõ ràng có thể một kiếm giết hắn, nhưng chỉ chém vào chân của mình! Ngay cả đùi cũng không chặt đứt, thương thế như thế này chỉ cần tu dưỡng mấy tháng là đủ.

Năm vị người tu hành còn lại đang sử dụng Hỏa Khổng Tước, từng người cũng đồng loạt ngã xuống đất, che đùi, tất cả đều bị chém ở hai bắp đùi, đứng không vững nữa.

Vù vù vù …

Kiếm quang lướt qua một vòng trong đám thân vệ, hơn phân nửa người tu hành đều trúng chiêu, từng người ngã xuống mặt đất.

Ầm ầm....

Chung quanh đột nhiên cát bay mù mịt, tro bụi đầy trời! Thân vệ, sĩ tốt bọn từng người đều mở mắt không ra, vô số cát bụi đá bay loạn.

Tần Vân thổi tung bụi đất, trong tình huống rối ren này, vẫy tay một cái, bản mệnh Phi kiếm cấp tốc bay vào trong tay áo, vẫn dính vào trong tay, hắn vẫn duy trì Ngự Kiếm Thuật, lúc nào cũng chuẩn bị nghênh địch.

- Mẫu thân, chị dâu, chúng ta đi nhanh thôi.

Tần Vân nói.

Lập tức Thiên Địa lực lượng cuốn lấy người nhà, giữa bụi đất mịt mù, lặng yên không một tiếng động nhanh chóng rời khỏi Tần phủ.

Mang theo người nhà, tốc độ của Tần Vân cũng cực nhanh, rất nhanh rời khỏi Tần phủ đi đến một địa phương cách đó tầm một hai dặm.

- Tần Vân huynh, ta là Hồng Cửu, thủ hạ lưu tình.

Một thanh niên chống mộc trượng đi tới, xuất hiện ở phía trước, chính là Hồng Gia Lão Cửu.

- Hồng Cửu?

Tần Vân nhìn hắn, khi đối phương tiếp cận gần trăm trượng, xuyên thấu qua bản mệnh Phi kiếm đã cảm ứng được thân phận đối phương.

- Hồng Cửu huynh đệ, bây giờ ta đang bị quan phủ truy sát, ngươi lại đến đây là có ý gì?

- Tần Vân huynh, ta đương nhiên biết Tần gia bị oan uổng, ta cũng nghĩ là huynh ứng phó không kịp, tạm thời cũng chưa tìm được chỗ tá túc? Nếu tín nhiệm Hồng Cửu ta, liền đi theo ta. Hồng Gia ở Quảng Lăng quận muốn giấu người là chuyện dễ dàng như trở bàn tay.

Hồng Cửu mỉm cười nói.

Tần Vân nhìn hắn, gật đầu nói:

- Tốt, thời khắc nguy nan như vậy, có Hồng Cửu huynh đệ giúp ta, nhân tình này Tần Vân nhớ kỹ không quên.

- Ha ha...

Hồng Cửu lộ ra dáng tươi cười.

- Huynh mau chóng theo ta.

Mà hậu hoa viên Tần phủ lúc này cát bụi mù mịt dần dần tan đi, thân vệ cùng các sĩ tốt từng người dụi mắt nhìn xung quanh.

- Người đâu?

- Tần công tử không có ở đây, đã bỏ đi rồi sao?

- Cũng phải, người ta là người ở chốn thần tiên, chúng ta có thể bắt sao?

Từng tên sĩ tốt âm thầm nói chuyện với nhau, trước đó nhìn thấy uy thế đáng sợ của Thiên Nhân Hợp Nhất, đã sớm làm cho binh sĩ bình thường bỏ đi ý định chiến đấu rồi.

Quân đội thấy uy lực của thiên địa trước mặt, cũng cảm thấy vô lực.

- Vù!

Công Dã quận thủ mang theo thủ hạ nhảy vào, xem xét tình hình chung quanh, Thiết thống lĩnh cùng một đám người tu hành cùng nhiều cao thủ đều ngồi dưới đất ôm lấy đùi, bắt đầu dùng vải quấn quanh vết thương, máu tươi nhuộm đỏ vải.

- Một đám phế vật.

Công Dã quận thủ thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại không nói, sắc mặt chỉ âm trầm.

- Quận thủ đại nhân.

Thiết thống lĩnh liền nói.

- Hai chân của chúng thuộc hạ đã thụ thương, bây giờ đứng dậy cũng không nổi, chớ nói là đuổi theo Tần Vân công tử.

- Cái gì Tần Vân công tử? Hắn chống người thi hành công vụ, tất nhiên là trọng phạm triều đình.

Công Dã quận thủ hừ lạnh, người chung quanh không ai dám lên tiếng.

Thiết thống lĩnh cùng một ít thân vệ, đều âm thầm nói với nhau, thậm chí có vài người tu hành đều truyền âm lẫn nhau.

- Không nắm chắc còn đi đối phó Tần Vân, may mắn Tần Vân công tử nhân từ, nếu không tính mạng của chúng ta cũng coi như xong rồi.

- Vừa rồi còn trốn ở sau lưng chúng ta, để cho chúng ta xông lên chịu trận.

- Tần Vân công tử muốn đại khai sát giới, ba ngàn binh sĩ cùng mấy trăm thân vệ, chết hơn phân nửa đều rất bình thường. Thế nhưng sĩ tốt xung quanh không một ai chết, Tần nhị công tử thật là nhân từ, biết chúng ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc.

- Cũng tốt, chân bị thương, chúng ta cũng có lý do không đuổi giết Tần Vân công tử, để quận thủ nghĩ biện pháp đi.

Bọn hắn vừa bước qua quỷ môn quan, tất nhiên đối với quận thủ có chút bất mãn.

Quận thủ sắc mặt âm trầm đứng trong hậu hoa viên Tần gia, quan binh xung quanh nhìn hắn, biểu lộ của đám thân vệ, đều để quận thủ đoán được bọn hắn đang suy nghĩ gì.

- Nếu không phải ta không thể bại lộ thực lực yêu ma một mạch, ta đã sớm tự mình xuất thủ diệt ngươi.

Quận thủ âm thầm nghiến răng nghiến lợi, hắn một khi bại lộ thực lực yêu ma, lập tức sẽ để ngàn người chỉ trỏ, triều đình, Tuần Thiên minh đều sẽ lập tức xuất hiện đuổi giết hắn! Có thực lực cũng chỉ có thể che giấu đi.