Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 2 - Chương 18: Đối Phó Tần Vân




Mấy ngày sau, địa lao quận Thủ phủ.

Một vị phu nhân xinh đẹp đang lo lắng nhìn về phía Đại lao, xa xa bên trong phòng giam đang giam giữ một vị thư sinh.

- Tướng công, tướng công.

Vị phu nhân xinh đẹp thấy bóng dáng đó liền thất thần hô lên.

- Nhìn xong liền thôi đi.

Công Dã quận thủ đứng ở bên cạnh chụp tay túm được vị phu nhân xinh đẹp, tuỳ tiện ném ra ngoài địa lao, dưới sức lực của Công Dã quận thủ, mỹ phụ kia tất nhiên không có tí lực phản kháng nào.

Trong phòng giam thư sinh thấp giọng thở hổn hển, toàn thân đầy vết thương truyền tới từng cơn đau, hắn lờ mờ nghe được tiếng của thê tử.

- Phu nhân!

Thư sinh ngẩng đầu lên, trong địa lao âm trầm này sao lại có giọng phu nhân của hắn.

Trong một gian phòng ở quận Thủ phủ, giường trải ga trắng tinh, ngay cả chăn mền đều sử dụng tơ lụa đắt tiền, những bức bình phong xung quanh tinh mỹ vô cùng.

Công Dã quận thủ tiện tay đẩy một cái, phu nhân xinh đẹp lảo đảo đổ gục xuống giường.

- Tiểu nương tử, muốn cứu trượng phu của ngươi, có một con đường.

Công Dã quận thủ đứng ở đó, ánh mắt gian tà, nhìn chằm chằm vào vị phu nhân xinh đẹp trước mặt.

Phu nhân xinh đẹp cắn răng, nàng biết đối mặt quận thủ đại nhân một tay che trời, nàng cùng trượng phu một chút sức phản kháng cũng không có.

- Quận thủ đại nhân, ngài là quận thủ cao quý, ta tin tưởng ngài sẽ tuân thủ hứa hẹn, không đến mức khi dễ một dân phụ nhỏ bé như ta.

Phu nhân xinh đẹp đứng lên, cắn răng, từ từ cởi đai lưng bên hông xuống, áo bào dần trượt xuống.

- Ha ha...

Công Dã quận thủ cười to.

Tầm nửa ngày sau sắc trời dần tối, Công Dã quận thủ rời giường, mà mỹ phụ kia đang ôm chăn ngồi ở góc giường, trong mắt tràn đầy nước mắt.

- Liễu Nhị.

Công Dã quận thủ mở miệng dặn dò.

- Dẫn người đến

- Vâng.

Bên ngoài truyền đến thanh âm.

Mỹ phụ ngồi trên giường sững sờ, dẫn ai đến? Nàng lúc này sợ hãi chỉ biết dùng chăn che kín toàn thân lại.

Kẹt kẹt, cửa phòng mở.

Một nam tử lạnh lùng dẫn theo một tên thư sinh bước vào, trực tiếp xô hắn té xuống.

Thư sinh đang thấp thỏm lo âu, vừa vào phòng, đã thấy Công Dã quận thủ, cùng vị phu nhân xinh đẹp trên giường.

- Phu nhân

Thư sinh trừng to mắt, khó mà có thể tin vào mắt mình được.

- Ngươi, ngươi...

- Tướng công.

Vị phu nhân xinh đẹp mắt tràn đầy nước mắt.

- Thiếp xin lỗi chàng.

Lúc này vị phu nhân xinh đẹp này lập tức nhìn về phía Công Dã quận thủ:

- Quận thủ đại nhân, ngài đã hứa với ta hãy thả tướng công của ta ra ngoài đi.

Công Dã quận thủ cười nhìn Liễu Nhị một cái.

Liễu Nhị cười một tiếng, bàn tay lập tức đập vào đầu của vị thư sinh, hắn vừa trừng mắt một cái, máu đã xộc ra từ mũi miệng, ngã xuống đất, mất mạng ngay tại chỗ.

- Tướng công, tướng công.

Phu nhân xinh đẹp ôm chăn mền lao xuống giường, quỳ, bò tới bên cạnh trượng phu, cảm thấy tướng công mình đã không còn hơi thở.

- Tướng công, chàng tỉnh lại đi

- Ngài nói ngài nói sẽ thả chàng ra.

Vị phu nhân xinh đẹp quay đầu nhìn Công Dã quận thủ.

Công Dã quận thủ mỉm cười gật đầu:

- Đúng, ta đã nói sẽ thả hắn ra. Ta đã thả hắn ra khỏi địa lao rồi! Còn về việc sau khi thả ra, có giết hay không, ta cũng chưa từng hứa với ngươi.

Vị Phu nhân lúc này thân thể đang run lẩy bẩy:

- Ngươi, ngươi... Ngươi không phải con người, ngươi sẽ bị báo ứng, sẽ bị báo ứng.

- Báo ứng? Ha ha ha...

Công Dã quận thủ cười ha hả.

Phu nhân xinh đẹp lúc này mắt đã đỏ ngầu, cúi đầu nhìn thi thể trượng phu, thấp giọng nói:

- Tướng công, thiếp sẽ đi theo chàng. Vừa dứt lời nàng liền lao thẳng về phía cột nhà, bịch một tiếng, máu me đầy đầu ngã nhào trên đất, nàng vô lực nằm xuống đất, khuôn mặt vẫn còn si ngốc nhìn trượng phu kế bên, cuối cùng cũng không còn hơi thở.

- Đúng là si tình, đúng là cảm động.

Công Dã quận thủ cúi đầu nhìn xuống.

- Ta còn muốn giữ lại tiểu nương tử này chơi đùa thêm mấy ngày nữa, ai ngờ tính cách lại quá cương liệt, Liễu Nhị, xử lý sạch sẽ chút.

- Vâng.

Liễu Nhị cười hắc hắc, cung kính cúi đầu.

Đường đường Công Dã quận thủ làm chuyện như thế, tất nhiên phải xử lý sạch sẽ. Bắt lấy một đôi vợ chồng, tất nhiên sẽ không có chuyện thả ra, thả ra cho hỏng thanh danh à?

- Hừ hừ.

Công Dã quận thủ vui vẻ bước ra ngoài, việc này đối với hắn mà nói, chỉ là một chuyện vui nho nhỏ thôi.

- Mấy vị đồng môn yêu ma của ta, giết chết bao nhiêu người phàm còn đếm không xuể. Ta mới đùa bỡn mấy tên? Còn rất nhân từ!

Cái chết của đôi vợ chồng này, đối với toàn bộ Quảng Lăng quận, cũng xem như một vụ mất tích mà thôi.

Quảng Lăng quận phồn hoa trước giờ vẫn luôn trắng đen lẫn lộn, chỉ là bây giờ Quảng Lăng lại có thêm một ma đầu 'Quận thủ đại nhân' mà thôi. Nhưng mà tên ma đầu này, so với thường hào môn quý tộc bình thường còn đáng sợ hơn nhiều.

- - - o0o- - -

Như Mộng các.

Vương thị lang thấp giọng trò chuyện cùng với Như Mộng các chủ trên giường.

- Dạo này hình như chàng không thoãi mái cho lắm?

Như Mộng các chủ nằm ngoan ngoãn trong ngực Vương thị lang.

- Đúng vậy, thời gian qua đúng là khó khăn.

- Vương thị lang thở dài nói.

- Ngay cả ta cũng bị ép lấy ra năm vạn lượng bạc, mới khiến cho vị quận thủ này hài lòng. Người này thủ đoạn quá tàn ác, rất nhiều thương hộ trong toàn bộ Quảng Lăng, chỉ có Hồng Gia được Châu Mục đại nhân chống lưng, mới không bị bức bách quá đáng. Còn nhà nào cũng bị hắn hung hăng phá một trận? Đúng là coi trời bằng vung!

- Nếu không cho sao?

Như Mộng các chủ hỏi.

- Hắn vừa đến, liền giết chết Lưu Gia, ai mà dám không cho?

Vương thị lang thấp giọng nói.

- Hắn chơi cũng quá cứng, nếu ở Đông Hải quận hẳn là hắn không dám chơi như vậy, nhưng ở Quảng Lăng lại khác biệt, may là ta có ít quen biết với vài người ở Đông Hải Quận, có quan hệ cùng với Vương Đô. Chỉ cần dâng lên năm vạn bạc hắn liền bỏ qua. Nếu không, dựa vào thân phận của ta, hắn ít nhất phải ép mười vạn lượng mới chịu buông tha.

Như Mộng các chủ gật đầu.

Vương thị lang... Trước lúc Hồng Gia vùng lên, cũng là một người có tiếng tàn độc. Hồng Gia chỉ dựa vào Châu Mục đại nhân chống lưng mà trở thành đệ nhất gia tộc ở Quảng Lăng quận.

Nói về Vương thị lang thì hắn đúng là một thương nhân thuần túy, có giao dịch với Đông Hải Quận, thậm chí cả Vương Đô. Đây cũng là lí do mà Như Mộng các chủ dựa vào hắn

- Khoảng thời gian gần đây, toàn bộ Quảng Lăng, mấy gia tộc không có đầy đủ bối cảnh đều khổ không thể tả nổi.

Vương thị lang nói:

- Còn về những gia tộc mạnh, giống như Hồng Gia phía sau có Châu Mục đại nhân, hay các gia tộc như Tần gia có đỉnh tiêm tu hành tông phái sau lưng, quận thủ cũng không bức bách, ngược lại còn nhiệt tình giao hảo.

- Kể từ đây, ta làm việc phải cẩn thận từng li từng tí rồi.

Vương thị lang thấp giọng thở dài.

- Ta thậm chí từng nghĩ nên trốn tới Đông Hải quận vài năm, nếu chuyện đó xảy ra, Như Mộng nàng có nguyện ý đi cùng ta không?

Như Mộng rúc vào trong ngực Vương thị lang:

- Vương lang, chàng đi đâu ta đi đó, Như Mộng các của ta chàng bảo đóng, ta liền đóng.

Vương thị lang cười gật gật đầu, lập tức trầm tư.

Vị quận thủ mới tới, hoàn toàn để hắn cảm giác vô cùng uy hiếp.

Hoàn toàn chính xác, khoãng thời gian này từ khi Công Dã nắm lấy Quảng Lăng, để rất nhiều gia tộc đều cảm thấy e ngại. Không giống với Ôn quận thủ nhân hậu, Công Dã quận thủcách làm việc vô cùng bá đạo!

- Thời gian này, đúng là bão tố.

Từng gia tộc đều chỉ dám nói sao lưng, bên ngoài cũng không dám đắc tội.

- - - o0o- - -

Đêm, quận Thủ phủ trong tĩnh thất tu hành.

Cửa đá đóng lại, Công Dã quận thủ ngồi xếp bằng, sau lưng có luồn khí màu đen từng đợt bốc lên, hóa thành một hình ảnh Ma Thần to lớn, xung quanh thân thể của hắn cũng phát ra ba luồng khí lớn, ba luồn khí này so sánh với Kim Tiêu đại yêu mạnh hơn nhiều.

- Hừ?

Công Dã quận thủ bỗng nhiên nhíu mày, ngừng lại, lật tay một cái lại lấy ra gương đồng cổ xưa kia, gương đồng xuất hiện thân ảnh Cửu Sơn đảo chủ.

- Sư huynh, nửa đêm nửa hôm, có chuyện gì không?

Công Dã quận thủ cười nói.

- Hay huynh lại đến vì máu của đồng nam đồng nữ.

- Sư đệ thật là thông minh.

Cửu Sơn đảo chủ nói.

- Mấy ngày trước, ta còn nhìn thấy Kim Tiêu sư chất xuất thủ tấn công Tần phủ.

Công Dã quận thủ cười ha hả nói.

- Ai ngờ rằng từ trong Tần phủ đột nhiên có một thanh phi kiếm bay ra, khắp thiên địa rung động, phi kiếm càng thi triển ra sát chiêu vô cùng lợi hại, dọa cho Kim Tiêu sư chạy mất.

Cửu Sơn đảo chủ gật đầu:

- Cho nên ta mới mời sư đệ ngươi hỗ trợ, ta biết, sư đệ có biện pháp.

- Khó à nha.

Công Dã quận thủ nói:

- Nếu sư huynh bằng lòng đem xương ngón tay Ma Thần cho ta mượn năm mươi năm...

- Không có khả năng.

Cửu Sơn đảo chủ trong mắt có chút không vừa lòng.

- Xương ngón tay Ma Thần ngươi đừng nghĩ tới, đổi điều kiện khác đi.

Công Dã quận thủ nhìn Cửu Sơn đảo chủ, trầm mặc một lát, mới nói:

- Sư huynh, cái tên Tần Vân đã lập được đại công lao, phía sau còn có dính dáng tới đỉnh tiêm tu hành tông phái. Đối phó hắn cũng không phải chuyện dễ dàng! Như vậy đi, chúng ta đều lui một bước, huynh cho ta một cây 'Vân Ma sơn huyết tinh', ta liền giúp huynh làm thỏa đáng việc này.

Cửu Sơn đảo tuy có chút do dự, những vẫn cười nói:

- Tốt, quyết định như vậy đi.

Công Dã quận thủ cũng cười:

- Nếu người ngoài mời ta, ta tuyệt đối không đáp ứng. Sư huynh mời ta, ta muốn một cây Vân Ma sơn huyết tinh, ta mới có thể xuất thủ.

- Ngươi có nắm chắc hay không?

Cửu Sơn đảo chủ có chút bận tâm.

- Trong Tần phủ còn có Kiếm tiên cường đại tọa trấn.

- Ha ha, ta nếu tự tay xuất thủ, tất nhiên nắm chắc.

Công Dã quận thủ tự tin nói.

- Nếu nắm chắc, tốt nhất giết luôn cả tên Tần Vân kia cho ta.

Cửu Sơn đảo chủ trong mắt có chút lãnh khốc nói.

- Được, nếu thuận tay, liền giết.

Công Dã quận thủ giờ phút này vô cùng tự tin.

- Được rồi, sư huynh ngươi cứ chờ tin tốt của ta là được rồi.

Trong gương đồng, Cửu Sơn đảo chủ cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Công Dã quận thủ lập tức thu hồi lại gương đồng, trong mắt có chút lạnh lùng:

- Tần Vân? Ta không có ý định ra tay với ngươi, nhưng mà, vì Vân Ma sơn huyết tinh, phải đắc tội rồi!