Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 98: Đắm mình ngất ngây




Hàn Minh Tranh nằm trên giường, trân trân nhìn đống quần áo vương vãi dưới đất, lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò.

Nàng có cơ thể khỏe khoắn uyển chuyển, vừa dẻo dai vừa mạnh mẽ, trên mình mang theo nhiều vết thương cũ, Lục Cửu lang quyến luyến vuốt ve khắp người, thì thầm mãn nguyện, “Hàn Minh Tranh, cuối cùng nàng cũng chịu mềm lòng với ta.”

Tới tận bây giờ nàng vẫn chẳng thể nào hiểu nổi, bản thân chỉ mang thuốc đến thăm hắn thôi mà sao lại thành ra thế này.

Lục Cửu lang xoay người nàng lại, vết sẹo đỏ thẫm do mũi tên gây ra trông thật đáng sợ, hắn cúi xuống đặt môi hôn, giọng mơ màng, “Nàng vốn thuộc về ta.”

Hàn Minh Tranh đẩy hắn ra, nhưng cái đầu phủ phục trước ngực không hề nhúc nhích. Nàng thở dài, thôi thì cũng chỉ là một lần lăn lộn trên giường, có gì to tát đâu, “Hình xăm này có từ lúc nào?”

Lục Cửu lang im lặng, đoạn nói, “Sau chiến thắng ở Kinh Châu, đó là lần đầu ta dẫn quân ở Trung Nguyên.”

Ở Hà Tây cũng có phong tục xăm mình nhưng rất ít người xăm lớn như thế, Hàn Minh Tranh không kìm được hỏi, “Không đau à?”

“Sao lại không đau?” Lục Cửu lang lẩm bẩm, “Ta say suốt ba ngày, sau đó mới thấy thật ngốc, sao không xăm hình nào nho nhỏ thôi.”

Mới đầu hắn còn có thể chịu đựng, nhưng khi hàng nghìn mũi kim xâm lấn, đau đớn kéo đến, dù đã uống say vẫn như bị tra tấn, nhưng về sau lúc nhìn vào gương đồng, hắn lại cảm thấy mãn nguyện lạ lùng, phượng hoàng đỏ rực trên người như nhận được sự che chở nào đó, vừa kín đáo vừa hân hoan.

Hắn cắn nhẹ vào cổ nàng làm nũng, “Ngay cả Thạch Đầu cũng không biết, nàng có thích không?”

Hàn Minh Tranh vuốt ve hình xăm, thấy lòng mình mềm đi, “Số ngươi lớn lắm đấy, đấu với sư tử lâu như thế mà không hề trọng thương.”

Lục Cửu lang vừa vui vẻ vừa tự đắc, “Trên đời này chỉ có nàng không nỡ để ta chết.”

Hàn Minh Tranh bực mình nói, “Nếu ngươi không lấc cấc bỡn cợt người ta thì đâu đến nỗi bị Công chúa ghi thù.”

Lục Cửu lang không cho là phải, “Có quá nhiều người bên cạnh Ngũ Hoàng tử, nếu không mượn tay Công chúa gây sự thì lấy đâu cơ hội ra ngoài lập công? Chẳng ngờ lúc quay về lại bị cuốn vào rắc rối, có kẻ cố tình giật dây, muốn dùng Công chúa để hãm hại ta.”

Hàn Minh Tranh hiểu tính cách của hắn, “Trong cung nào có người lương thiện, tự làm tự chịu, oán trách được ai.”

Nàng khẽ liếc sang, vô tình thấy dưới chiếc gối bị Lục Cửu Lang làm xô lệch có chiếc áo lót mà nàng tưởng mất từ lâu.

Hàn Minh Tranh không tin nổi, “Ngươi để thứ này dưới gối làm gì?”

Lục Cửu lang cười gian, “Còn làm gì nữa, đáng tiếc nó còn mới, chưa có mùi của nàng.”

Kẻ này thật vô liêm sỉ, Hàn Minh Tranh vừa tức vừa xấu hổ, nghiến răng nói, “Lục Cửu lang, ngươi có biết xấu hổ không hả?”

Lục Cửu lang ra vẻ tủi thân, “Ai bảo năm ấy nàng không chịu gần gũi với ta, chẳng thế thì ta đã không làm vậy.”

Hàn Minh Tranh nghe ra ý trách cứ, sắc mặt thay đổi, “Năm ấy đi theo ngươi chẳng khác nào bội tình bạc nghĩa, làm sao có được kết cục tốt? Không có ta ngáng đường thăng quan tiến chức, chẳng phải bây giờ đã thành quý nhân đấy còn gì?”

Nàng không muốn nói tiếp, đẩy hắn ra rồi ngồi dậy. Nhưng Lục Cửu lang không chịu buông, quấn lấy nàng lăn từ giường xuống đất, vừa bướng bỉnh vừa xảo quyệt, dính chặt như kẹo kéo, kéo mãi cũng không ra.

Hàn Minh Tranh nổi giận, Lục Cửu lang không quan tâm, “Ta hối hận rồi, lẽ ra năm xưa ta phải bám riết lấy nàng, để nàng đêm nào cũng điên đảo quay cuồng, nếm được mùi vị sẽ không muốn xa ta!”

Hàn Minh Tranh nổi điên, đấm mạnh một phát vào quai hàm hắn, phát ra tiếng nghe rõ đau đớn.

***

Dạo gần đây Tư Trạm thường xuyên lui tới các tửu lầu trên phố, nghe nhiều câu chuyện vui nhộn, thấy thích thú vô cùng.

Trong triều đang tranh chấp ngôi vị Trữ quân, nhưng dân chúng chỉ ưa chuộng chuyện phong lưu ly kỳ. Câu chuyện Lục Cửu lang đấu sư tử, Xích Hoàng tướng quân cứu hắn khỏi bầy báo được truyền tụng khắp nơi, cuốn hút hơn so với cuộc tranh giành của các Hoàng tử, ngay cả chuyện cũ ở Hà Tây cũng bị đào xới.

Một số chuyện rõ ràng là bịa đặt, nhưng có vài điều lại rất thật, Tư Trạm nghe mê mẩn, không nỡ rời đi.

Nhưng trước mặt tướng quân cậu rất thận trọng, khi luyện tập buổi sáng cũng không dám nói nhiều, chỉ thấy ngạc nhiên vì hôm nay tướng quân có vẻ khác thường.

Trên tóc Hàn Minh Tranh có vài sợi rối, đôi môi đỏ mọng, mắt đọng hơi sương, thật khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Tư Trạm thực hiện sai hai lần nhưng không bị tướng quân khiển trách, chỉ ngừng đấu đôi mà để cậu tự tập một mình.

Tư Trạm tiu nghỉu, đang tập trung luyện thương thì bất ngờ thấy một người bước vào võ trường, tròng mắt cậu suýt lòi cả ra.

Người tới còn ai ngoài Lục Cửu lang, hắn khoác hờ chiếc áo ngoài, dáng vẻ thản nhiên như đi dạo trong sân nhà mình, trừ vết bầm ở quai hàm ra, trông hắn cực kỳ thảnh thơi, không khác gì một kẻ vô công rồi nghề.

Tư Trạm không hiểu vì sao hắn lại tới đây, chẳng lẽ hắn trèo tường sang? Cậu kinh hãi lắp bắp, “Tướng… tướng quân…”

Hàn Minh Tranh nghiêm mặt ngắt lời, “Lo luyện tập đi!”

Tư Trạm đành tiếp tục tập luyện, nhưng cứ len lén nhìn Lục Cửu lang, chỉ thấy đối phương nhấc tạ đá lớn nhất lên nâng vài trăm cái, lại đỡ khúc gỗ nặng ngồi xổm mấy trăm lần, nhẹ nhàng như chơi. Quả là sức mạnh đáng kinh ngạc, nhưng Hàn Minh Tranh lại cứ tảng lờ khiến Tư Trạm nghi ngờ không rõ có phải mình đang mơ không.

Lục Cửu lang chẳng nói chẳng rằng, tập xong thì thong thả bước tới chỗ lu nước, dội lên đầu mấy gàu nước lạnh rồi cởi áo ngoài ướt đẫm, để lộ nửa thân trên xăm hình phượng hoàng đỏ rực, Tư Trạm nhìn mà ngớ người.

Hàn Minh Tranh hết chịu nổi, “Đủ rồi, không cần luyện nữa, về phòng đi!”

Tư Trạm giật mình hoàn hồn, phát hiện tai của tướng quân đã đỏ bừng, trong cơn giận dữ còn có vẻ xấu hổ, cậu lại nhìn Lục Cửu lang, kẻ kia vẫn để trần cười trơ trẽn, không chút ngại ngùng.

Tư Trạm bừng tỉnh khỏi cơn mơ, chân phiêu diêu rời khỏi võ trường.

Hàn Minh Tranh đỏ mặt đến tận mang tai, xấu hổ tới nỗi trán nóng bừng.

Hôm qua Lục Cửu lang quấn quýt không buông, dù bị đánh cũng không trả đòn, một hai lẽo đẽo theo nàng về Hàn phủ, ngủ trên giường của nàng. Sáng dậy không thấy hắn táy máy khiến nàng tưởng hắn biết điều, nào ngờ lại dở trò này, nàng thật sự đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của hắn.

Da mặt Lục Cửu lang dày đến nỗi có thể chống đỡ được mười vạn binh lính, hắn bình thản ôm lấy nàng từ phía sau, “Ta đói rồi.”

Hàn Minh Tranh dán vào lồng ngực ẩm ướt nóng bừng của hắn, biết mắng cũng vô ích, đanh giọng nói, “Đói thì về phòng, để ta bảo người dưới đưa–”

Nhưng nàng chưa nói hết câu đã bị hắn lè lưỡi liếm vành tai, toàn thân run lên.

Lục Cửu lang ậm ờ phàn nàn, “Ta đói cả đêm mà tướng quân không chịu cho ăn.”

Hàn Minh Tranh cắn răng, suốt đêm hôm qua nàng bị hắn sờ soạng không ngủ nổi, bây giờ còn mặt dày cằn nhằn.

Lục Cửu lang chẳng chút xấu hổ, hùng hồn nói, “Hôm qua là lần đầu, ta sợ mạnh bạo quá nên cố nhịn đến tận bây giờ, nếu tướng quân có thời gian dạy người khác luyện thương thì cũng nên quan tâm đến ta một chút chứ.”

Hàn Minh Tranh khựng lại, bỗng cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, nàng bị hắn bế lên đi thẳng vào lầu.

Lục Cửu lang cũng không nói dối, ban đầu hắn thực sự kìm nén, nhưng đến lúc này hắn mới phô bày hết khả năng của mình, ỷ vào sức khoẻ tuổi trẻ mà tận hưởng bao phen thăng hoa, mây mưa mấy độ, đến khi chăn gối ướt đẫm mới chịu dừng.

Hắn để trần xuống giường rót nước, mớm cho Hàn Minh Tranh uống, thoả mãn trêu chọc, “Thế nào? Ta hầu hạ tướng quân có thoải mái không?”

Hàn Minh Tranh nhũn người, nàng vẫn còn đắm trong dư âm của khoái lạc, miễn cưỡng liếc hắn một cái, đôi môi đỏ mọng ướt át, sóng mắt chan chứa nước mùa xuân khiến tim Lục Cửu lang đập loạn nhịp, đầu lưỡi lại cuốn lấy nàng hồi lâu, khàn giọng nói, “Ta đúng là đồ ngốc, khi không lãng phí biết bao nhiêu năm.”

Hàn Minh Tranh nhìn những vết đỏ trên người mình, “Chẳng trách Tháp Lan thích chuyện này, đúng là rất sảng khoái.”

Lục Cửu lang bật cười, tinh quái chỉnh lại, “Đàn ông với nhau kỹ năng khác xa lắm, ta là giỏi nhất.”

Hàn Minh Tranh chẳng buồn nghe hắn bốc phét, nàng vừa đói vừa mệt, bèn sai người mang thức ăn lên.

Lục Cửu lang dỗ nàng uống thêm ít rượu, đến khi nàng tỉnh lại thì giường chiếu đã được thay mới, trên người cũng đã được lau sạch, lại bị hắn quấn lấy tiếp tục một hồi đảo điên.

Trầm mê cả ngày lẫn đêm như vậy khiến Hàn Minh Tranh cảm thấy xấu hổ, cuối cùng phải dọn đến chỗ của Lục Cửu lang.

Trời dần tối, hương trầm lượn lờ, con cá trên đống lửa đã được nướng chín.

Lục Cửu lang luôn biết cách hưởng thụ, hắn dẫn dòng nước vào ao nhỏ dưới bóng cây cổ thụ, chuẩn bị sẵn hố than, việc nấu nướng trở nên rất tiện lợi. Cá được nuôi trong ao, hắn xắn quần lội nước bắt cá, làm sạch, không cần Hàn Minh Tranh phải động tay, một mình hắn loay hoay bận rộn.

Hàn Minh Tranh ngồi trên ghế mềm dưới hành lang, ngẩn ngơ nhìn vầng trăng mới nhú, một lúc sau mới quay sang nhìn Lục Cửu lang.

Hắn khôi ngô cao lớn, vóc dáng mạnh mẽ, bao nhiêu sự ngỗ ngược và lạnh lùng đều hoá thành dịu dàng. Những ngày qua hắn luôn tìm cách chọc cười nàng, quấn lấy nàng không rời một tấc, dù bị nàng mắng chửi vẫn cười hớn hở, chỉ đôi ba câu đã có thể làm người ta từ giận sang vui.

Dẫu hắn có trăm nghìn khuyết điểm, nhưng một khi trở nên tốt đẹp thì lại khiến người ta phải xao xuyến, có người phụ nữ nào cự tuyệt được lưới tình ấy?

Lục Cửu lang rửa tay tiến đến gần, dựa vào thành ghế ngồi xuống cạnh nàng, “Cá nướng còn thơm hơn cả canh dê đang sôi, gia vị này ta lấy từ Lĩnh Nam, nơi khác không có, nàng nhất định phải thử đấy.”

Hàn Minh Tranh vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh của hắn, “Ngươi cũng đối xử với Vinh Lạc Công chúa như thế à? Chả trách nàng ta không muốn buông tay.”

Lục Cửu lang nhìn nàng, “Hầu hạ công Chúa chẳng đến lượt ta động tay, ta chỉ giúp nàng ta tìm chút niềm vui, nào dám bất kính, nếu không đừng nói Ngũ Hoàng tử không dung tha, Đại Hoàng tử cũng sẽ vin vào cớ đó để xử lý ta.”

Hàn Minh Tranh ngẫm thấy phải, Lục Cửu lang lại làm nũng, “Ta bận rộn suốt cả buổi, thế mà tướng quân chỉ hỏi về người phụ nữ khác, không thưởng gì à?”

Hàn Minh Tranh chẳng mang theo thứ gì, lấy đâu ra đồ thưởng, đợi hắn tiến lại gần nàng mới hiểu ý, hôn nhẹ một cái.

Lục Cửu Lang nhân cơ hội ôm chặt lấy nàng, không ngừng đòi hỏi khiến thân thể nàng nóng ran, biết rằng nếu cứ tiếp tục sẽ có chuyện không hay, nàng bèn đẩy hắn ra.

Đôi mắt sắc bén của hắn vẫn rực ánh lửa, liếm môi với vẻ chưa thỏa mãn, rõ ràng giống sói nhưng lại tỏ ra ngoan ngoãn như chú chó hiền lành.

Hàn Minh Tranh bị ánh mắt ấy nhìn đến mức hai má nóng bừng, nuốt nước bọt nói, “Hèn gì Sách nói ánh mắt ngươi nhìn ta không đúng, hóa ra là thật.”

Lục Cửu lang thủng thẳng đáp, “Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, nàng chẳng quan tâm ta chút nào.”

Hàn Minh Tranh dở khóc dở cười, “Trong quân biết bao nhiêu người mà có ai giống ngươi đâu.”

Lục Cửu lang hừ nhẹ, “Đó là do nàng không biết thôi, lắm kẻ thèm thuồng muốn được làm khách trong màn của nàng.”

Hàn Minh Tranh chưa từng nghĩ đến chuyện này, lập tức sửng sốt. Nàng trời sinh rực rỡ kiều diễm, tóc dài như thác nước, lúc này chỉ khoác một chiếc áo mỏng tang, dưới ánh đèn tù mù trông nàng y hệt bức họa mỹ nhân khiến người xem không khỏi rung động.

Lục Cửu lang lặng lẽ ngắm nhìn, miệng thì thầm, “Đáng tiếc những lúc bình thường nàng lạnh lùng khó gần, được dịp rảnh rang thì bị ta chiếm giữ, người khác chẳng có cơ hội.”

Hàn Minh Tranh bán tín bán nghi, “Sao có thể, sau khi ngươi rời đi, cũng chẳng thấy ai…”

Bỗng nàng hiểu ra, câu nói dừng lại.

Lục Cửu lang cười giễu, “Ta rời đi nhưng nàng đã đính hôn với Bùi gia, những người khác dĩ nhiên không dám vọng động, sau đó lại gặp loạn Sa Châu, việc trong ngoài rối ren, biết bao chuyện phiền lòng, nàng càng không để ý.”

Hàn Minh Tranh im lặng, Lục Cửu lang biết không thể nói tiếp. Sự oán hận sâu kín như một cái gai chực đâm ra ngoài, nhưng đó là gia đình của nàng, không thể mạo phạm, nếu hắn lỡ lời, nàng sẽ lập tức quay lưng rời đi.

Lục Cửu lang cắt một đĩa dưa ngọt, điềm nhiên chuyển chủ đề, “Sao không thấy nàng đem con ngựa ô kia đến Trường An?”

Hàn Minh Tranh đáp lại khiến hắn bất ngờ, “Mấy năm trước lúc đi ngang qua một thảo nguyên, gặp một bầy ngựa hoang, thế là nó không chịu đi tiếp nữa.”

Lục Cửu lang ngạc nhiên, “Ngựa quý như vậy mà nàng lại thả đi ư?”

Hàn Minh Tranh chỉ cười, “Ngươi nói y chang Sách.”

Duyên số giữa người và người cũng giống như giữa người với ngựa, đều là một loại duyên phận tuyệt vời. Con ngựa ô dũng mãnh ấy từng cứu mạng nàng, đồng hành cùng nàng qua bao năm tháng, nhưng khi nó muốn rời đi thì nàng lại không níu giữ, giờ đây nhớ tới, trong lòng cũng chẳng vấn vương nuối tiếc. Những sinh vật mạnh mẽ và thông tuệ như thế nên được tự do tung hoành dưới bầu trời rộng lớn, hơn là bị con người trói buộc cả đời.

Lục Cửu lang không hiểu, “Rõ ràng nàng thích nó lắm mà, tại sao phải để tâm đến suy nghĩ của một con thú? Buộc nó lại một thời gian là tự khắc ngoan ngoãn.”

Hàn Minh Tranh liếc hắn, “Nếu là Ngũ Hoàng tử, chắc chắn sẽ giữ nó lại.”

Lục Cửu lang á khẩu, đột nhiên im lặng.

Hàn Minh Tranh buột miệng thốt lên mới nhận ra không ổn, bèn an ủi, “Ngũ Hoàng tử đối với ngươi không tệ, không phải còn gọi ngươi cùng đi săn mùa thu ở Li Sơn sao? Điều đó cho thấy y vẫn coi trọng ngươi, không chừng ngày nào đó ngươi sẽ thật sự trở thành đại quan nhất phẩm, nở mày nở mặt hơn xưa.”

Lục Cửu lang vẫn im lặng, chẳng nhìn thấu được vẻ mặt hắn lúc này.

Bất chợt bên ngoài có người cất tiếng gọi, “Tướng quân.”

Cả hai giật mình, đồng thời nhìn ra.

Tư Trạm trèo qua bức tường, tay buông thõng, lúng túng đứng tại chỗ, “Anh rể đã trở về từ hành cung, bảo tướng quân quay về viện nói chuyện.”

Hàn Chiêu Văn theo xa giá ở Li Sơn bảy ngày, vì tay chân bất tiện nên không tham gia vào cuộc săn mùa thu, nay đã trở về Trường An.

Hàn Minh Tranh nghe tin cũng không quá bất ngờ, đang đứng dậy chuẩn bị rời đi thì cổ tay bị nắm chặt.

Lục Cửu lang thoáng lo lắng, “Cá, vẫn chưa nướng xong mà…”

Hàn Minh Tranh nhận ra sự bất an ở hắn, khẽ mỉm cười, cởi chiếc áo choàng mỏng đưa cho hắn, “Ta sẽ quay lại.”

Lục Cửu lang buông tay, nhìn theo nàng và Tư Trạm nhảy tường trở về. Chợt hắn vứt áo choàng lao vội lên lầu, dán sát cửa sổ nhìn sang.

Hàn phủ đã sáng đèn, Hàn Chiêu Văn chống gậy đứng chờ trong sân, tất cả gia nhân đều lui xuống, kể cả Tư Trạm cũng tự giác rời đi.

Hai anh em trao đổi vài câu, Hàn Minh Tranh luôn cúi đầu.

Không biết nàng đã nói gì, Hàn Chiêu Văn đột ngột vung tay, một cái tát mạnh giáng xuống khiến mặt nàng xoay lệch sang bên.

Lục Cửu lang gồng mình, lao từ lầu xuống chạy đến vách tường, đột nhiên bước chân chững lại, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm bức tường quét vôi trắng, không biết đã đứng đó bao lâu, sân viện im ắng chỉ còn lại khoảng trống lạnh lẽo, mọi cảnh vật đều mất đi sắc màu.

Bỗng Hàn Minh Tranh nhảy qua tường trở lại, trông thấy hắn, nàng thoáng ngạc nhiên. Lục Cửu lang lập tức ôm thật chặt, gần như muốn ép nàng vào lòng.

Hàn Minh Tranh tưởng hắn sợ nàng sẽ bỏ đi không về, bèn an ủi, “Ta đã nói là sẽ quay lại ăn cá mà.”

Lục Cửu lang sầm mặt, tay khẽ vuốt ve má nàng, cảm nhận được hơi lạnh ở đầu ngón tay, có vẻ nàng đã dùng đá chườm, dấu vết không còn rõ. Hắn không hỏi gì, kìm nén cảm xúc, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, “Được, ăn cá nào.”

Trời thu lạnh lẽo, dế kêu rả rích, đôi con đom đóm bay lượn trên mặt hồ, hồ nước trong vắt phản chiếu ánh sao trên trời.

Không có người trông lửa nên cá đã cháy đen, may mà hắn đã bắt được khá nhiều. Lục Cửu lang dọn dẹp rồi nướng một con khác, mùi vị quả thật rất ngon, Hàn Minh Tranh ăn không ít.

Lục Cửu lang ôm nàng, ngửa đầu ngắm bầu trời đầy sao, kể vài chuyện tản mạn thú vị, khi trăng đã treo cao, sương đêm bắt đầu phủ dày, Hàn Minh Tranh cảm thấy buồn ngủ, “Không phải ngày mai phải đến Li Sơn sao, vẫn chưa ngủ à?”

Lục Cửu lang nghe lời, bế nàng vào lầu.

Nhưng khi vừa ngả lưng xuống giường, hắn tuyệt nhiên không có ý định ngủ, cởi y phục của nàng hôn triền miên, hôn từ môi xuống cổ, từ ngực đến eo, dịu dàng mơn trớn như đang khắc nên tuyệt tác từ ngọc quý hiếm. Mãi đến khi nàng chịu không nổi, bực tức nổi giận thì hắn mới tiến vào, vừa dịu dàng mà cũng đầy mãnh liệt chiếm lấy nàng.

Đêm hôm nay dường như dài hơn thường lệ, hắn liên tục đòi hỏi chẳng biết mệt là gì. Hàn Minh Tranh tức giận đạp hắn xuống giường, ngủ được một lát lại bị hắn hôn tỉnh, quấn quýt không ngừng cho đến lúc bình minh.

Trời vừa hửng sáng, sương còn đọng trên lá, ngoài cửa Lục phủ đã có binh mã xếp hàng, Thạch Đầu dẫn theo binh sĩ đang đứng chờ.

Trong hậu viện yên ắng, hai người đứng đối diện bên vách tường ngăn cách.

Lục Cửu lang rút con dao ngắn ra, “Cho ta mượn dao, ta sẽ cho nàng một tấm da tốt.”

Ở Trường An nào có bộ da tốt, chỉ ở Hà Tây mới có nhiều dã thú, da lông dày dặn, Hàn Minh Tranh cũng không để ý, “Dao này vốn dĩ tặng cho ngươi mà, năm đó ngươi đòi nó còn gì? Đi săn nhớ tiết chế, chớ có phô trương.”

Lục Cửu lang không nói thêm, hôn nàng thật lâu, thấp giọng nói, “Chờ ta.”

Hàn Minh Tranh mỉm cười, đưa tay vuốt ve vết sẹo trên má hắn, sau đó nhẹ nhàng nhảy qua tường trở về Hàn phủ.