Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 97: Tiến bước nữa




Tiết Thọ Xương năm nay trở thành ký ức khó phai đối với bá quan văn võ.

Trước tiên là cuộc chiến giữa nô lệ Côn Lôn và sư tử, kế đó là Xích Hoàng tướng quân nhảy xuống hồ đấu báo, tiếp nữa lại phát hiện nô lệ Côn Lôn thực chất chính là tướng quân Cấm quân mới nhậm chức, bị Vinh Lạc Công chúa và Đại Hoàng tử ám hại, suýt trở thành mồi cho dã thú.

Thiên tử nổi trận lôi đình, nhưng Lý Phù không hề bào chữa, thẳng thắn thú nhận hành động lần này là để giải tỏa nỗi ấm ức cho hoàng muội, y dâng sớ nhận tội trước mặt đám đông, tự nhận mình ốm yếu vô dụng, khiến phụ hoàng và bá quan thất vọng, không xứng đáng được hoàng thất trọng dụng, nguyện xin bị biếm làm thứ dân.

Quần thần sửng sốt, Thiên tử không nói một lời, phất tay bỏ đi.

Triều đình lập tức dậy sóng, ngày hôm sau hàng loạt tấu sớ được dâng lên, cả triều đình không ngừng bàn tán.

Chuyện lập Trữ vốn là đề tài nhạy cảm và cấm kỵ nhất trong triều, Lý Phù bị biếm, Ngũ Hoàng tử Lý Duệ được Thiên tử yêu quý chắc chắn sẽ trở thành Trữ quân, nhưng điều này lại đi ngược với thông lệ xưa nay, bá quan cho rằng nếu phá lệ lập ấu tử sẽ gieo mầm để lại hậu hoạ khó lường.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nhiều đại thần cố gắng bào chữa cho lỗi lầm của Lý Phù, tâu rằng y vốn nhân từ hiếu thuận, sự việc lần này cũng bắt nguồn từ tình cảm yêu chiều em gái, hơn nữa sớ nhận tội đã được chuẩn bị từ trước, chứng tỏ không có ý lừa gạt, nếu trách phạt quá nặng sẽ làm tổn hại tình cha con. Thậm chí không ít người dâng sớ tố cáo Lục Cửu lang, chỉ ra chính hắn giở trò với Công chúa, có hành vi không đúng mực nên mới dẫn đến vụ việc tồi tệ ấy.

Những người phản đối lại cho rằng Đại Hoàng tử có thể bắt được đại quan trong cung và ném vào hố thú, rõ ràng không phải hành vi nhân đức, lòng dạ tàn độc, ai biết được tương lai có bức vua thoái vị hay không, không thể giao trọng trách xã tắc cho người như thế; còn Lục Cửu lang chiến công hiển hách, thậm chí có năng lực đối đầu với sư tử, thế mà lại bị Đại Hoàng tử sỉ nhục, nếu không trừng phạt nghiêm khắc, e rằng sẽ khiến quần thần lẫn thiên hạ thất vọng.

Bá quan hai phe tranh cãi không ngừng, có người giậm chân, có kẻ chửi rủa, thậm chí có lão thần đập đầu vào cột, máu chảy ngay trên ngự tiền, ý đồ dùng cái chết để can gián.

Kim Ngô đại tướng quân Hàn Chiêu Văn chỉ giữ chức nhàn hạ, không dính dáng đến tranh chấp, chỉ đứng ngoài lạnh lùng quan sát.

Tan chầu trở về, Hàn Chiêu Văn kể lại cho em gái nghe, thở dài bảo, “Đại Hoàng tử quá lợi hại, tình hình ban đầu vốn bất lợi, nhiều người cho rằng hắn yếu ớt nhát gan, không hợp làm quân vương, dần chuyển hướng ủng hộ Ngũ Hoàng tử, nhưng hắn chỉ cần mượn cơn giận của Vinh Lạc Công chúa để hành động, thứ nhất trừ khử được cái gai trong mắt là Lục Cửu lang, rút móng sắc của Lý Duệ ra khỏi Tả quân; hai là tự xin bị biếm, lấy lui làm tiến, khiến quần thần tranh đấu, cùng nhau bảo vệ hắn, làm khó Bệ hạ. Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, nếu Thiên tử lâm bệnh liệu có còn giữ được?”

May mắn Đinh Lương đã thất thế, Lý Phù không thể can thiệp vào Cấm quân, nghe bảo vụ đó chính Lục Cửu lang đã bày mưu lập kế, chẳng trách Lý Phù hận hắn thấu xương.

Hàn Minh Tranh im lặng hồi lâu, “Bệ hạ quyết định thế nào?”

Hàn Chiêu Văn trầm ngâm một lúc rồi đáp, “Sau chuyện này, Bệ hạ sẽ càng ghét hắn hơn; nhưng trên triều tranh chấp quá lớn, cũng khó lập Lý Duệ làm Trữ quân ngay, xem ra chỉ có thể tạm gác đợi qua chuyện. Lục Cửu lang tuy chưa chết nhưng có quá nhiều tranh cãi, chưa chắc đã là chuyện tốt.”

Hàn Minh Tranh nhẹ nhàng hỏi, “Có ai nghi ngờ Hàn gia liên quan đến hắn không?”

Hàn Chiêu Văn không giấu giếm, “Đúng là có lời ra lời vào thật, dù sao muội cũng đã cứu hắn hai lần, nhưng ca chỉ nói đó là hành động xuất phát từ chính nghĩa, Bệ hạ không quá nghi ngờ.”

Thấy em gái u sầu, y thở dài, “Cũng may nhà ta đã kế nhiệm chức Tiết độ sứ, muội đừng lo nữa. Hôm nay Bệ hạ sẽ đến Li Sơn, giờ không còn sớm, ca phải đến cổng cung chờ đây.”

Quá đau đầu trước tranh chấp của quần thần, Thiên tử đẩy sớm kế hoạch đến hành cung, Hàn Chiêu Văn dặn dò em gái rồi dẫn tuỳ tùng xe ngựa theo xa giá của hoàng gia, xuất phát ngay trong buổi chiều.

***

Hàn Chiêu Văn vừa đi, toàn phủ trở nên vắng vẻ, thậm chí đến Tư Trạm cũng không biết đã chuồn đi đâu.

Hàn Minh Tranh được dịp thảnh thơi, nàng lấy đao thương ra lau chùi, đến khi rửa tay mới nhận ra trời đã chập tối.

Đứng trong đình nhìn sang tầng lầu cao cao bên Lục phủ, nàng trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng leo qua bức tường ngăn cách giữa hai nhà.

Trong hậu viện của Lục phủ, hoa cỏ soi bóng xuống ao, lũy tre xanh mướt, hoa quế tỏa hương ngào ngạt thấm nhuần lòng người, bốn bề vắng lặng chẳng có lấy một gia nhân tôi tớ.

Có lẽ Lục Cửu lang đang dưỡng thương trong phủ. Ngày hôm đó Hàn Minh Tranh thấy hắn máu me be bét được người khiêng đi, không rõ thương tích ra sao. Bên ngoài đồn đại đủ lời, có kẻ nói hắn vẫn sống nhăn răng, kẻ lại bảo hắn gãy xương bầm dập, lúc này nàng chỉ muốn gặp hắn một lần trước khi từ biệt, thấy xung quanh không có ai, nàng nhảy xuống bờ tường, đi về phía lầu các.

Chẳng ngờ mới đi được vài bước, Lục Cửu lang đã vội vã lao ra. Y phục xộc xệch, trông như vớ bừa áo khoác xỏ vào, đôi guốc gỗ dưới chân cũng lệch xiên, hoảng hốt chạy tới trước mặt nàng, “Nàng đến đấy à… Vào trong ngồi đi…”

Hàn Minh Tranh thấy hắn đi lại bình thường, không có vẻ đáng ngại, nàng ngần ngừ một hồi, cuối cùng vẫn để hắn mời vào trong lầu.

Lục Cửu lang chợt nhớ ra phải rót trà, lóng ngóng tìm ấm trà, nhưng nhấc ấm lên lại phát hiện không có nước sôi, hắn bối rối đứng tại chỗ.

Trông hắn lúng túng như gà mắc tóc, Hàn Minh Tranh cảm thấy buồn cười, từ tốn nói, “Không cần đâu, ta chỉ đến thăm một chút rồi đi ngay, vết thương sao rồi?”

Lục Cửu lang ngượng ngùng đặt ấm xuống, để lộ vết đỏ đậm trước ngực, “Chỉ bị trầy xước ngoài da, nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn.”

Hàn Minh Tranh đặt một lọ thuốc lên bàn, “Đây là kim sang dược bí truyền của Hàn gia, đắp lên vết thương sẽ khá hơn.”

Lục Cửu lang khựng lại, cảm thấy không thoải mái, khép vạt áo, “Thật sự không sao, nàng đừng lo.”

Hàn Minh Tranh im lặng một lúc, “Tùy ngươi. Ta sắp rời Trường An, trong triều tranh đấu hiểm ác, ngươi nhớ cẩn trọng.”

Thấy không còn gì để nói, nàng quay người bước ra ngoài, nhưng còn chưa qua ngưỡng cửa thì cánh cửa bỗng bị người phía sau khép lại.

Hàn Minh Tranh bất ngờ, cảm thấy khó chịu, xoay lại nhìn Lục Cửu lang.

Lục Cửu lang lui về sau một bước, ánh mắt sâu thẳm, hắn cởi áo để lộ nửa thân trên trần trụi, “Nàng xem, đây không phải là vết thương.”

Một tia sáng đỏ thoáng loé lên, Hàn Minh Tranh bất giác ngẩn ngơ.

Ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp giấy mỏng, hắt lên thân hình Lục Cửu lang. Vai rộng tay dài, cơ bắp săn chắc mạnh mẽ, nhưng nửa thân trên như được bao phủ bởi ngọn lửa cháy rực, nổi bật lên một con phượng hoàng đỏ tươi. Đầu phượng oai vệ đặt ở vị trí trái tim, đôi cánh kiêu hãnh sải rộng, mây hồng lửa đỏ bao quanh nó, chói loà sống động y như thật.

Lục Cửu lang tiến tới, cơ thể hắn áp sát vào nàng, “Hàn Minh Tranh, ta luôn nghĩ về nàng, có phải nực cười lắm không?”

Hàn Minh Tranh lùi lại một bước, sau lưng đã là cánh cửa, khoảng cách giữa hai người chỉ còn gang tấc, gần đến nỗi hơi thở trở nên nóng rực.

Lục Cửu lang nắm lấy tay nàng đặt lên ngực, làn da rắn chắc láng mịn ẩn chứa sức mạnh vô biên, bừng bừng hơi nóng, tim đập thình thịch như muốn truyền từ đầu ngón tay lên tâm can nàng.

Hàn Minh Tranh vô thức rút tay về, nhưng Lục Cửu lang không chịu buông, hai người im lặng giằng co, chỉ có nhịp tim càng lúc càng đập mạnh.

Ánh mắt Lục Cửu lang cháy rực, giọng nói lại khản đặc yếu ớt như đang cầu khẩn, “Ta chẳng tài nào quên được nàng, nhớ nhung dày vò ta phát điên… Ta đã phạm phải rất nhiều điều dại dột, cứ ngỡ chẳng còn hi vọng, nhưng rồi nàng lại đến…”

Đầu óc Hàn Minh Tranh trống trơn, nhất thời không biết phải đáp thế nào.

Lục Cửu lang nắm tay nàng lướt qua chỗ lông phượng, “Nàng sờ thử xem nó có giống nàng không?”

Hình xăm rực rỡ, nước da mịn màng, lồng ngực săn chắc mạnh mẽ, tỏa ra sức nóng đáng sợ mang theo lực hút kỳ lạ khiến người ta vô thức muốn chạm vào.

Lục Cửu lang cúi xuống, cẩn thận đặt lên môi nàng một nụ hôn, kìm nén và khiêm nhường đến lạ, nhẹ nhàng và dịu dàng chưa từng có, như đang nâng niu một đóa hoa e ấp chưa dám bung nở.

Hàn Minh Tranh muốn đẩy ra nhưng chẳng nỡ lòng, dần dần bị cuốn theo, để mặc hắn xâm chiếm dẫn dắt, khiến tâm trí trở nên mơ hồ.

Cho tới khi hắn đột ngột bế nàng đặt lên giường, Hàn Minh Tranh mới sực tỉnh, hoảng hốt quát, “Lục Cửu!”