Một buổi du yến vui chơi đã dẫn đến tranh luận sôi nổi khắp triều đình, khiến Thiên tử phải lưu ý, nghiêm khắc quở trách Vinh Lạc Công chúa, cấm túc nàng ta một tháng; Lý Phù với tư cách huynh trưởng cũng bị mắng; Lục Cửu lang được an ủi, trong cung còn ban thưởng cho cả Hàn Minh Tranh.
Ơn thưởng đương nhiên rất vẻ vang, nhưng sau khi tiễn thái giám rời đi, Hàn Chiêu Văn không kìm được thở dài. Hành trình lần này thực chẳng dễ dàng, chàng đã cố gắng tránh bị cuốn vào cuộc đấu đá ngầm trong triều, vậy mà bây giờ không chỉ đắc tội với Đại Hoàng tử và Vinh Lạc Công chúa mà còn vô tình bị xếp vào phe của Ngũ Hoàng tử, thật quá oan khuất.
Tư Trạm chưa hiểu được sự hiểm ác đằng sau sự việc lần này, hào hứng nói, “Cả thành đều đang ca ngợi tài bắn cung thần sầu của tướng quân, đúng là phải cho họ thấy sự lợi hại của nàng!”
Hàn Chiêu Văn dở khóc dở cười, phất tay đuổi cậu đi rồi bước vào phòng, cẩn trọng bày biện vật phẩm Thiên tử ban trên gấm vàng.
Hàn Minh Tranh bước tới, “Là do muội xử lý không thỏa đáng, chuốc thêm rắc rối cho Nhị ca.”
Hàn Chiêu Văn lắc đầu, “Ngũ Hoàng tử cương quyết đòi muội ra sân, tình hình lúc đó không thể không tuân theo.”
Hàn Minh Tranh biết anh trai còn điều muốn nói, im lặng lắng nghe.
Quả nhiên Hàn Chiêu Văn nói tiếp, “Nhưng muội bắn một mũi tên ngăn cản là đủ, sau đó Lục Cửu lang có thể tự xoay sở, thị vệ cũng sẽ vào can thiệp, hà cớ gì phải cản ba mũi tên của Công chúa, tự dưng lại thành cố ý ra oai, làm nàng ta ghi hận. Muội luôn biết chừng mực, lẽ nào không nghĩ đến hậu quả?”
Hàn Minh Tranh nhìn chằm chằm mặt đất, không trả lời.
Hàn Chiêu Văn sao không đoán ra, khẽ thở dài, “Lục Cửu lang giỏi lợi dụng phụ nữ, Vinh Lạc Công chúa oán hận hắn đến thế cũng là do bị kích động, sự việc lần này coi như hắn tự chuốc lấy, không đáng để muội bận tâm.”
Hàn Minh Tranh chỉ nói, “Nhưng hắn được thăng tiến là nhờ công trạng trên chiến trường chứ không phải do dựa vào phụ nữ. Ép hắn đến mức không thể phản kháng, lại còn công khai bắn giết giữa đám đông, quả thực quá sỉ nhục.”
Hàn Chiêu Văn thấu hiểu tình thế, “Ai bảo một tên mạt rệp như hắn cũng dám đắc tội với hoàng gia. Hắn đã lựa chọn quay lưng thì từ nay sống chết, vinh nhục của hắn không còn liên quan đến chúng ta, muội đừng để tâm đến hắn nữa.”
Hàn Minh Tranh không cãi lại, chỉ đáp, “Nhị ca dạy phải, muội sai rồi.”
Hàn Chiêu Văn nghiêm nghị cảnh cáo, “Đừng nghĩ rằng hắn trả ngọc là vì lòng tốt, nếu hắn không cố ý giở trò, muội đã không bị say rượu. Từ giờ trở đi tuyệt đối không được qua lại nữa, tránh gây hiểu lầm trong triều.”
Việc nắm giữ biên cương vốn dễ khiến Thiên tử hoài nghi, nếu có hiểu lầm rằng nhà họ Hàn đang gửi thân tín vào cạnh Ngũ Hoàng tử, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hàn Minh Tranh chỉ thấy nực cười, nhẹ nhàng đáp, “Nhị ca yên tâm, hắn đầy tham vọng, hiểu rõ tình thế hơn bất kỳ ai, nếu muốn thăng tiến, hắn sẽ tránh xa Hàn gia chúng ta. Giờ xui xẻo bị muội cứu mạng, hắn né tránh còn không kịp nữa là.”
Lời nói của nàng tuy thoáng chút bông đùa nhưng Hàn Chiêu Văn lại cảm thấy xót xa, y im lặng không nói thêm.
***
Quả nhiên Lục Cửu lang không đến tận nhà để tạ ơn, chỉ sai quản gia gửi sang một số lễ vật hậu hĩnh coi như xong chuyện.
Nhưng Hàn Chiêu Văn không ngờ rằng, vài ngày sau trong một buổi tiệc giao lưu, chàng lại gặp hắn tại Kim Bích Phường.
Kim Bích Phường là nơi ăn chơi bậc nhất Trường An, không chỉ được biết đến với mỹ nhân và mỹ tửu mà còn phổ biến với trò chọi gà đua chó.
Chọi gà vốn có từ lâu đời, vì chữ “kê” và “cát” đồng âm, bản thân trò chơi lại vô cùng kích thích nên vẫn thịnh hành suốt mấy trăm năm qua. Mỗi năm Trường An đều tổ chức giải chọi gà, và trong các dịp lễ hội như Nguyên Tiêu, Thanh Minh, Trung Thu, hoàng cung cũng tổ chức trò này để biểu thị thái bình thịnh thế. Dân gian còn lấy đó cá cược, thường nói, “đá gà đua chó thâu đêm, vung bạc đánh cược như cưới thiếp”, khiến nhiều người tán gia bại sản, thậm chí dẫn đến những cuộc đổ máu.
Kim Bích Phường dựng riêng một đại sảnh để phục vụ trò chọi gà. Lấy sân đấu làm trung tâm, xung quanh là hai mươi tư gian phòng hạng sang, khách ngồi trong đó đều là những nhân vật quyền quý.
Lục Cửu lang ngồi tại gian phòng chữ Dần, tên này vừa thoát chết cách đây không lâu giờ đã vui vẻ cười đùa với mấy tay công tử lêu lổng, bên cạnh là những hoa nương dịu dàng.
Hàn Chiêu Văn thấy thế thì rất bực bội, chỉ biết thầm mừng vì em gái không phải là người lui tới nơi đây. Y thôi nhìn, tập trung trò chuyện vui vẻ với Thẩm Minh, con trai Tể tướng.
Thẩm gia vốn là dòng dõi công khanh nhiều đời, gia tộc cao quý, Thẩm Minh phong thái nhã nhặn, tài năng xuất chúng, được mệnh danh là Tiểu Tống Ngọc, hiện giữ chức Trung thư xá nhân. Dù chức vụ không cao nhưng lại tham gia soạn thảo chiếu chỉ của Thiên tử cùng các vấn đề quân sự trọng đại, cộng thêm gia thế hiển hách, tiền đồ tất không thua kém cha mình. Hàn Chiêu Văn phải tặng nhiều lễ vật mới mời được Thẩm Minh đến cuộc vui lần này, thậm chí còn đặt phòng hạng sang để tiếp đãi.
Đại sảnh Kim Bích Phường rực rỡ ánh đèn, sân đấu giữa sảnh được phủ cát mịn như tranh vẽ, bốn phía kẻ vạch, hai lồng gỗ trống trải đặt ở hai đầu.
Một người đàn ông béo mập mặc áo nâu ôm một con gà trống tiến vào. Con gà có bộ lông xanh mướt, mào đỏ, chân vàng óng, cổ cao thẳng, mỏ ngắn và cong vừa phải, trông khỏe khoắn vững vàng, yên tĩnh như một con gà gỗ trong tay chủ nhân.
Quan đấu thả nó vào lồng gỗ bên trái, hô to, “Thanh Truy Vũ, đã đấu mười hai trận, thắng chín.”
Một gã gầy gò mặc cẩm y bước tới, trên tay nâng một lồng tròn làm từ ngà voi. Bên trong là một con gà trống với bộ lông tím óng ánh, đầu nhỏ nhưng rắn rỏi, đuôi dày xòe rộng như thác đổ; chân nó to và chắc, móng vuốt dài nhọn, dáng vẻ oai nghiêm tựa vua của loài gà, ngay cả chén nước của nó cũng được làm bằng vàng.
Quan đấu hô to, “Tử Bào Kim, đã đấu bốn mươi mốt trận, thắng bốn mươi mốt.”
Các gian phòng xung quanh bắt đầu rộ lên tiếng bàn tán, ngay cả Thẩm Minh cũng ngạc nhiên nhìn lướt qua, nói, “Đây chẳng phải là Tưởng đại nhân thuộc Quân giới giám sao? Ông ta mà cũng giành được Tử Bào Kim ư?”
Nghe những lời bàn luận chung quanh, Hàn Chiêu Văn mới biết con gà tím này vốn rất nổi tiếng. Nó từng thuộc về một gia tộc quyền quý ở Trường An với thành tích bách chiến bách thắng, bao nhiêu người bỏ tiền mua cũng không được. Việc một Thiếu giám ngũ phẩm như Tưởng Hiên có thể sở hữu được nó quả là kỳ lạ.
Tưởng Hiên khoái chí ra mặt, đưa con gà ra khỏi lồng một cách khoa trương, nhẹ nhàng vuốt ve đuôi nó, chẳng khác nào gã thái giám đang cung kính phụng sự. Sau đó gã đặt nó vào lồng đấu rồi quay về gian phòng chữ Dậu.
Hàn Chiêu Văn thấy con gà này nổi danh, suy tính xem liệu có nên bỏ một khoản lớn để làm vui lòng Thẩm gia hay không. Đúng lúc này trong sảnh vang lên tiếng đàn tranh, tấu nên khúc nhạc vui vẻ kèm theo điệu múa của các mỹ nhân, báo hiệu trận đấu bắt đầu.
Không khí trở nên náo nhiệt, các gian phòng bắt đầu đặt cược. Ở đây người ta không dùng vàng bạc mà chỉ cần lựa chọn các tờ giấy khắc hoa văn, sẽ có mỹ tì mang khay vàng đến thu nhận.
Tờ giấy cược cao nhất là giấy vàng, mỗi tờ tương đương một trăm lạng vàng. Hàn Chiêu Văn tùy ý lấy một tờ, nói với Thẩm Minh, “Thẩm đại nhân chọn một bên, thua tính vào ta.”
Thẩm Minh khẽ mỉm cười, không từ chối, “Người đời thích tím, ta chỉ yêu màu xanh, thắng thua cứ để trời định.”
Chín phần mười khách đặt cược cho Tử Bào Kim, Tưởng Hiên nghe được mặt mày hớn hở, vô cùng kiêu ngạo.
Những kẻ công tử trong phòng chữ Dần cũng cười đùa lớn tiếng, chẳng ai biết Lục Cửu lang đã chọn gì.
Sau khi đặt cược xong, các vũ nữ rút lui, đại sảnh trở nên yên tĩnh.
Một chú bé đeo mũ hoa gắn lông cầm roi nhỏ bước vào sân đấu, chú mở lồng, khéo léo dẫn hai con gà lại gần nhau, rồi đột ngột ném roi lên. Ngay lập tức cả hai con gà xù lông, quắc mắt nhìn nhau như kẻ thù, vỗ mạnh cánh chuẩn bị lao vào trận chiến.
Gà tím nhảy lên, lao về phía gà xanh, cái mỏ nhọn toan mổ xuống mào của đối thủ. Gà xanh không sợ hãi, nghiêng đầu né được. Hai con gà liên tục nhảy lên rồi lại hạ xuống, cánh vỗ phành phạch làm bay cát mịn, lông gà rụng tứ tung.
Gà tím quả thực hung hãn, ỷ thân hình lớn hơn, nó dùng móng vuốt và mỏ sắc tấn công khiến con gà xanh bị rụng lông nhiều chỗ. Trận đấu ban đầu nghiêng hẳn về một phía.
Chủ nhân của gà xanh xám mặt, liên tục lau mồ hôi, trong khi Tưởng Hiên vui mừng khôn xiết, hò hét cổ vũ cho gà tím.
Một con không ngừng đuổi cắn, con kia liên tục né tránh, cả hai đã giao đấu rất lâu và bắt đầu lộ rõ dấu hiệu mệt mỏi. Chúng tạm rút về hai phía sân đấu, lúc này chú bé lên sân phun nước, vẫy cờ khích lệ chúng tiếp tục.
Gà tím vỗ cánh lao vào lần nữa, nhưng lần này gà xanh như bừng tỉnh khỏi trạng thái uể oải. Nó bất ngờ nhảy lên lưng đối thủ, dùng mỏ xé toạc nửa mào của gà tím. Tiếng gáy đau đớn vang lên, gà tím giãy giụa định hất đối phương xuống nhưng gà xanh vẫn bình tĩnh, hai chân quặp chặt vào lưng địch, liên tục dùng mỏ tấn công, trên cổ con gà tím bắt đầu rớm máu, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng yếu ớt.
Cả khán đài xôn xao, Tưởng Hiên hoảng hốt đến mức bắt chước tiếng gà kêu, hy vọng có thể giúp gà tím gượng dậy.
Gà xanh lại càng mạnh mẽ, thừa thắng cắn xé khiến lông đuôi gà tím rụng đầy, nhiều chỗ chảy máu. Cuối cùng gà tím cũng không còn sức chiến đấu, rúc đầu vào bụng, run rẩy kêu rên cầu xin tha mạng.
Tiếng cồng vang lên, báo hiệu trận đấu đã kết thúc.
Gà tím nằm bẹp trên đất, lông dài rụng gần hết, hơi thở yếu ớt như sắp chết. Trong khi đó mỏ của gà xanh vẫn còn dính máu, nó không rời mắt khỏi đối thủ, nếu không có chú bé ngăn lại, chắc chắn nó đã mổ chết đối thủ ngay tại chỗ.
Tử Bào Kim bách chiến bách thắng cuối cùng đã thua thảm hại, cả sảnh phát ra tiếng thở dài đầy tiếc nuối, thậm chí có người phẫn nộ chửi rủa.
Tuy gà xanh nằm ở cửa dưới nhưng tỷ lệ cược rất cao, khiến Hàn Chiêu Văn bất ngờ thu về một khoản tiền lớn, y cười nói với Thẩm Minh, “Thẩm đại nhân quả có con mắt tinh tường, thật khiến người ta bội phục.”
Thẩm Minh là thế gia công tử, dù thắng vẫn điềm đạm, nhìn Tưởng Hiên thất thần quỳ xuống, “Đấy là công lao của Thanh Truy Vũ, ta có gì đáng để tự hào? Trò này chỉ là giải trí nhất thời, hi vọng Tưởng Thiếu giám không đặt cược quá nhiều.”
Các khách trong sảnh cảm thấy mất hứng, lục tục rời đi.
Hàn Chiêu Văn tiễn Thẩm Minh ra đến xe, người hầu đã mang tiền thắng cược đến trao cho người hầu của Thẩm Minh.
Thẩm Minh từ chối khéo, “Ta không cần đâu, dẫu sao cũng là Hàn đại nhân bỏ ra tiền vốn, sao ta có thể nhận không công?”
Rõ ràng đối phương muốn từ chối ý tốt của Hàn Chiêu Văn, lòng y chùng xuống, nhưng ngoài miệng vẫn kiên nhẫn thuyết phục.
Thẩm Minh bước lên xe ngựa, đoạn vén mành cười bảo, “Đa tạ Hàn đại nhân đã mời, buổi tối hôm nay thật đặc sắc. Không biết lần tới tụ hội, liệu có may mắn được gặp Xích Hoàng tướng quân?”
Hàn Chiêu Văn thoáng sững sờ, chẳng kịp nghĩ ngợi đã khách sáo nhận lời.
Nhìn theo xe ngựa của Thẩm phủ dần khuất, Hàn Chiêu Văn sầm mặt. Phía sau, đám công tử lêu lổng đang cười đùa bước ra.