Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 81: Lạc Du Nguyên




Hè năm nay, yến hội du ngoạn được chú ý nhất ở Trường An chính là Lạc Du Nguyên do Lý Phù tổ chức. Dù chưa được lòng đế vương thì y vẫn là hoàng trưởng tử được quần thần kỳ vọng, yến hội lần này lại không theo khuôn phép thông thường nên danh môn thế tộc cùng các công khanh đều tranh nhau tham dự, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.

Hàn Chiêu Văn dâng biểu nhưng không được hồi âm nên rất sốt ruột, y định nhân dịp yến hội thăm dò các trọng thần, vì vậy mới sáng sớm đã rời giường chuẩn bị, sai Tư Trạm đi giục em gái.

Tư Trạm bất cẩn làm mất viên ngọc, tuy anh em Hàn thị không trách mắng nặng lời nhưng trong lòng cậu vẫn cứ canh cánh, nhất là mấy ngày qua Hàn Minh Tranh không còn luyện tập vào buổi sáng, cũng từ chối những yến tiệc không quan trọng, Tư Trạm sợ nàng sẽ ghét bỏ mình, áy náy đứng chờ ngoài phòng rất lâu, xin lỗi thêm lần nữa.

Hàn Minh Tranh nói vọng ra, “Đệ chớ nghĩ nhiều, kẻ đó vốn dĩ gian trá, lần này cứ xem như một bài học, những kẻ ép đệ uống rượu cũng chẳng có ý tốt, về sau hãy tránh xa bọn họ ra.”

Tư Trạm vừa hối hận vừa lo lắng, người ngoài đều cho rằng tướng quân tửu lượng cao, nếu mất viên ngọc chắc chắn sẽ gặp rắc rối khi dự tiệc, cậu lắp bắp bảo, “Đệ thấy bọn họ chúc mừng Lục Cửu lang thăng chức, còn bảo gì mà thống lĩnh Hữu quân Quý đại nhân là người hay xoi mói, chẳng phải anh rể rất thân thiết với Quý đại nhân sao? Hay là–”

Hàn Minh Tranh điềm tĩnh ngắt lời, “Nhị ca đã nói gì hả? Đã đến Trường An thì phải cẩn trọng từng nhất cử nhất động, không được vì chuyện nhỏ nhặt mà dính dáng tới tranh đấu chốn triều đình. Những vị đại nhân kia ngoài mặt thân thiết nhưng trong lòng tính toán đủ đường, đệ tưởng dễ qua lại à?”

Tư Trạm khó nén nổi cơn giận, “Nhưng họ Lục cậy thế cướp đồ của người khác, hắn chỉ là quan tứ phẩm, thua xa Hàn gia chúng ta, dựa vào đâu mà bắt nạt chúng ta?”

Hàn Minh Tranh im lặng, bỗng đanh giọng nói, “Đệ quen sống yên ổn ở Hà Tây, người ta mới chọc tức đôi chút đã không chịu nổi, có phải đã quên tình hình hiện tại thế nào rồi không? Lục Cửu lang cùng chí hướng nhưng cũng chẳng phải kẻ thù, đừng bắt chước hắn tự cho mình là thông minh rồi vô cớ gây chuyện.”

Rất ít khi thấy nàng nghiêm khắc như vậy, Tư Trạm sợ hãi, hốt hoảng cúi đầu, “Là do đệ ngu dốt, xin tướng quân trách phạt.”

Ngoài nhà truyền đến tiếng ồn ào của người lẫn xe, Hàn Minh Tranh ngạc nhiên, bước qua ngưỡng cửa.

Tư Trạm đứng bên ngoài ngẩng đầu nhìn, bỗng chốc ngơ ngác.

***

Xa giá khổng lồ chặn ngay đầu hẻm khiến người ta không thể đi qua.

Hàn Chiêu Văn bước ra, thấy một hàng dài xe ngựa đỗ trước Lục phủ, rất nhiều cung nữ và thị vệ hộ tống theo hầu đang ngạo mạn xua đuổi dân chúng đứng xem.

Hàn Minh Tranh cũng nối gót đi ra, sắc mặt nhợt nhạt, quầng mắt thâm xanh, trông rõ tiều tuỵ.

Hàn Chiêu Văn liếc nhìn một cái, đoạn thở dài, “Tửu lượng đâu phải thứ có thể cải thiện trong vòng vài ngày, trên bàn tiệc ca sẽ che chở cho muội, không cần gắng sức làm gì.”

Hàn Minh Tranh kìm nén cơn đau đầu chếnh choáng, “Không sao, tập từ từ là được. Xe chặn đường của nhà ai thế? Để muội đi nhờ họ nhường đường.”

Hàn Chiêu Văn nhíu mày, “Đó là xa giá của Vinh Lạc Công chúa, nghe bảo nàng ta kiêu căng phách lối, hống hách ngang ngược, đi cầu xin chỉ e càng thêm phiền, đợi nàng ta đi rồi chúng ta xuất phát cũng được.”

Đúng lúc này, một thiếu nữ xinh đẹp kiêu ngạo mặc trang phục đỏ tươi bước ra từ Lục phủ, ngón tay mảnh mai xoay roi lụa, dẫm lên lưng nô bộc lên ngựa.

Lục Cửu lang theo sau, nhảy lên một con tuấn mã, bất chợt có cảm giác, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt bỗng sững lại.

Cung nữ lần lượt cúi mình bước vào xe ngựa, phu xe hô to một tiếng, giật dây cương, thị vệ hộ tống hai bên, đoàn xe xa hoa của công chúa lững thững lăn bánh.

Hàn Minh Tranh lặng lẽ thu lại ánh nhìn, quay vào trong nhà, Hàn Chiêu Văn chống gậy đứng tại chỗ, nhìn theo đuôi xe cười lạnh.

Lục Cửu lang theo phe Ngũ Hoàng tử nhưng vẫn dây dưa với Vinh Lạc Công chúa, còn dụ dỗ em gái nhà mình trèo tường, tưởng rằng trò chơi phong lưu ấy thú vị lắm sao, thật không biết chữ “tử” viết thế nào.

***

Lạc Du Nguyên nằm tại ngoại ô thành Trường An, địa hình cao ráo, đứng từ đây có thể nhìn bao quát toàn bộ phố phường trong thành, cách đó không xa là vườn Phù Dung cùng tháp Đại Nhạn ở  Khúc Giang, là nơi lý tưởng để bách tính vui chơi. Ra khỏi thành là đại lộ rộng lớn với hàng liễu rợp bóng bên đường, nắng ấm áp, gió chan hòa khiến lòng người thư thái.

Xa giá của công chúa có rất đông tùy tùng nên di chuyển chậm chạp, trong lúc đó người nhà họ Hàn chỉ mang theo hành lý gọn nhẹ, lại đi đường tắt nên đã ra khỏi thành trước Công chúa. Dọc đường đi đếm không xuể bao nhiêu cỗ xe sang trọng, vương tôn quý nữ cười nói rộn ràng, y phục lộng lẫy rực rỡ hơn cả nắng trời.

Hàn Minh Tranh trang điểm nhẹ nhằm che đi vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn là đôi mắt sáng, cánh môi hồng, thần thái rạng ngời khiến không ít công tử quý tộc đến bắt chuyện.

Khi sắp đến gần Lạc Du Nguyên thì bỗng phía sau vang lên tiếng quát lớn, đám nô tài của Công chúa ngang nhiên vung roi mở đường, người qua lại hoảng hốt né tránh, có xe ngựa còn bị lật văng khỏi đại lộ, rơi xuống cánh đồng lầy lội, gây nên cảnh tượng hỗn loạn.

May là xe ngựa của nhà họ Hàn nhỏ gọn, kịp thời nép vào ven đường nên không bị ảnh hưởng.

Ngay sau đó, chợt có một bóng đỏ lao vụt qua nhanh như gió, không ngại ngần hất tung bụi vàng mù mịt khiến nhiều người cay mắt, ho sặc sụa.

Bóng đỏ vừa khuất, sự náo loạn chưa kịp lắng xuống thì trong màn bụi lại có một con ngựa lao tới, người cưỡi ngựa chính là Lục Cửu lang.

Khi lướt qua Hàn Minh Tranh, hắn đột ngột ghìm cương, sắc mặt nặng nề, thấp giọng nói, “Hàn Thất, ta không lừa nàng, chỉ cần nàng đến thì ta sẽ trả đồ.”

Hàn Minh Tranh điều khiển ngựa lùi lại một bước, “Xin Lục tướng quân cẩn thận câu từ.”

Lục Cửu lang không nói thêm, quai hàm siết chặt, giục ngựa đi tiếp.

Không một ai để ý sự việc diễn ra trong chớp mắt ấy, bụi vàng dần lắng, tầm nhìn rõ ràng trở lại, người qua đường chỉnh đốn xe ngựa.

Tâm trạng của Vinh Lạc Công chúa đang rất tốt, Lục Cửu lang khen ngợi con ngựa quý mới mua ở Lạc Dương khiến nàng ta cực kỳ phấn khích, thế là cả hai đua ngựa ngay trên đường. Trong số các quý nữ Trường An, nàng ta có kỹ thuật cưỡi ngựa nổi bật nhất, ngựa cưỡi lại mạnh mẽ, chẳng mấy chốc đã bỏ xa đối thủ, phóng một mạch lên Lạc Du Nguyên, nàng ta đắc ý ghìm cương đứng đợi.

Các vương tôn quý nữ lần lượt đến nơi, quần áo và tóc tai đều lấm lem bụi bẩn, dù trong lòng rất bực nhưng vẫn phải tươi cười chào hỏi Công chúa.

Vinh Lạc Công chúa tính tình kiêu căng, vừa hưởng thụ sự nịnh bợ của đám đông vừa cười nhạo dáng vẻ thảm hại của các quý nữ. Nhưng mãi vẫn chẳng thấy Lục Cửu lang mò đến, nàng sai đám nô tài đi tìm cũng không có kết quả, khi ấy mới biết hắn ta đã chuồn đi, nàng ta điên tiết, quất roi khiến mấy tên nô tài lăn ra đất kêu la thảm thiết.

Lý Phù nghe tiếng ồn ào, bước ra quát mắng nàng ta rồi dẫn người đến thủy tạ bên hồ, sau khi hiểu rõ sự việc, y trấn an, “Có gì đáng để muội giận đâu, dù không tìm thấy hắn thì Quý Xương vẫn sẽ đến, cứ hành động theo như đã định.”

Vinh Lạc Công chúa định dùng cả ân lẫn uy để ép Lục Cửu lang phải đồng ý, nay tuột mất cơ hội, trong lòng rất bất mãn, ấm ức nghe hoàng huynh khuyên giải.

Khu vườn của Lý Phù rất rộng, nhiều khách mời đã đến, từ thủy tạ nhìn ra đâu đâu cũng là cảnh phú quý như mây, tiếng ca văng vẳng, quả là thắng cảnh tươi đẹp. Bỗng một cô gái vận nam trang xuất hiện khiến nhiều người xôn xao, đổ xô đến vây quanh, tranh nhau trò chuyện với nàng.

Vinh Lạc Công chúa thấy cô gái kia có dung mạo lạnh lùng nhưng kiều diễm, dù dính bụi song vẫn ung dung tự tại, tro bụi cũng phải hóa thành khói lửa, lại thêm phong thái anh hùng khiến mọi người đều chú ý, nàng ta cực kỳ khó chịu, “Ai thế?”

Lý Phù lần chuỗi tràng hạt trên cổ tay, giả lả cười khen, “Là Xích Hoàng tướng quân của Hàn gia Hà Tây, hình như còn là chủ cũ của Lục Cửu lang, đến Trường An này rất được chào đón, ngay cả các nương nương trong cung cũng đã may vài bộ nam trang, thật là thú vị.”

Vinh Lạc Công chúa cũng có nghe đồn nhưng không để tâm, lúc này nghe hoàng huynh nói thế, nàng ta càng nhìn không thuận mắt, “Gà rừng ở biên ải cũng dám xưng phụng xưng hoàng, lại còn giả bộ khoe mẽ, muội phải dạy cho ả một bài học nhớ đời.”

Lý Phù khuyên nhủ qua loa hai câu rồi viện cớ có việc, bỏ nàng ta lại đi tiếp khách.

Vinh Lạc Công chúa ôm một bụng tức giận, định tới tìm con gái nhà họ Hàn để trút giận, bỗng ngoài kia rộ lên tiếng ồn ào, Ngũ Hoàng tử Lý Duệ đã đến.

Nàng ta đưa mắt nhìn sang, lửa giận chợt bốc cao, kẻ đang lẽo đẽo theo sau Lý Duệ, bộ dạng ngoan ngoãn ấy còn ai ngoài Lục Cửu lang!