Ở góc phố phía nam có một căn nhà đã đóng cửa im lìm nhiều ngày, bỗng nhiên bị đập cửa rầm rầm khiến đàn quạ già trên cây bên ngoài tường vỗ cánh bay đi.
Người đập cửa là một gã đàn ông hung dữ, vừa đập vừa gào to, “Lục Cửu! Đừng có giả chết, mau lăn ra đây cho ông!”
Hàng xóm chung quanh đều biết chủ nhân căn nhà này là một vị tướng, thế mà người đến lại thật hung hăng, chắc chắn chuyện không nhỏ, ai nấy đều núp sau khe cửa nhìn trộm, vừa sợ vừa tò mò.
Cuối cùng cánh cửa cũng bị đập mở, người đàn ông hung thần ác sát xông thẳng vào nhà chính.
Thạch Đầu vội vàng chắn trước mặt hắn, “Ngũ Thôi! Ngươi đừng kích động! Cửu lang vẫn còn đang bị thương!”
Ngũ Thôi gầm lên, “Ta đếch quan tâm đến hắn! Hắn vẫn còn thở, còn Sử Dũng đã mất mạng rồi!”
Khi đại quân trở về, binh sĩ sống sót của Xích Hỏa quân đều được đưa tới trại dưỡng thương, chỉ có Lục Cửu lang và Thạch Đầu rời khỏi đội ngũ, quay trở về thành mà chẳng ai hỏi han. Ngũ Thôi ôm nỗi thống hận không biết trút đi đâu, đợi mãi đến lúc doanh trại cho phép nghỉ liền lao đến đập cửa hỏi tội.
Thạch Đầu khó khăn ngăn cản, “Cửu lang cũng đau lòng lắm, là tên khốn Bùi gia đó đã chơi khăm bọn ta…”
Ngũ Thôi nhổ một bãi nước bọt lên mặt hắn, “Đến chó cũng biết hắn có thù với Bùi gia mà còn cứng đầu xông lên, chỉ vì muốn lập công mà hại chết Sử Dũng! Hại chết các anh em trong cận vệ doanh, để ba nghìn người vốn sống sờ sờ bị quân Phồn vùi lấp!”
Hắn giận dữ hất Thạch Đầu sang một bên, hằm hằm xông thẳng vào nhà, thấy người nằm trên giường che kín đầu thì càng thêm căm phẫn, lập tức kéo chăn ra định đánh một trận, nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt thì bỗng chết sức.
Gương mặt của Lục Cửu lang phải nói gần như đã biến dạng – trên má có một vết thương đỏ thẫm như sợi máu dài ngoằng, trông cực kỳ đáng sợ, cả người gầy rộc, các đường nét trên khuôn mặt gồ lên, đôi mắt như hai ngọn lửa lạnh lẽo, u ám tựa hồn ma.
Ngũ Thôi không ngờ hắn lại thành ra thế này, bỗng chững lại, quên cả vung tay.
Lục Cửu lang giằng tay hắn ra, nhét một con dao vào tay hắn, “Dùng dao mà đâm, đỡ tốn sức.”
Ngũ Thôi lúng túng, tiến thoái lưỡng nan.
Lục Cửu lang lại kích hắn, “Không dám động thủ, ngươi là đồ hèn!”
Ngũ Thôi tức giận siết chặt con dao, sắc mặt cũng trở nên hung dữ.
Thạch Đầu lao tới ôm lấy cánh tay hắn, “Ngươi đừng trách Cửu lang, cậu ấy nào biết sẽ thành ra thế này, chỉ là muốn thắng trận trở về để cưới tướng quân-”
Nghe lời nói hoang đường đó, Ngũ Thôi tức đến nỗi mắt lồi ra, “Nói bậy! Hắn nằm mơ à mà dám mơ tưởng tới tướng quân?”
Thạch Đầu nước mắt lưng tròng, “Thật mà, trước khi xuất chinh tướng quân còn đưa tiễn Cửu lang, chỉ là không cho nói với bên ngoài, kết quả là… Hàn đại nhân mất rồi… Tướng quân cũng chưa từng đến…”
Ngũ Thôi chửi ầm lên, “Hắn là cái thá gì! Khắp thành đều đồn Hàn gia và Bùi gia sẽ liên hôn, chỉ có đồ ngốc nhà ngươi nghe gì cũng tin!”
Hắn lại hung ác nhìn Lục Cửu lang, “Ngươi có thể lừa được Thạch Đầu nhưng đừng hòng lừa ta.”
Lục Cửu lang không phản bác, lấy ra một túi gấm nhét vào tay Ngũ Thôi, “Thay ta đưa cho vợ Sử Dũng.”
Ngũ Thôi cảm thấy nặng trĩu, đoán là vàng bạc, định móc ra ném trả.
Lục Cửu lang lại đưa thêm một chiếc hộp, “Giấy tờ nhà, ngôi nhà này giờ là của ngươi.”
Ngũ Thôi ngẩn người, không nói nên lời, trong lòng dấy lên nỗi bất an, “Ngươi định làm gì?”
Lục Cửu lang không trả lời, ra sau sân dắt tới hai con ngựa.
Thạch Đầu xách hai tay nải, mắt đẫm lệ, “Cửu lang không muốn ở lại Sa Châu nữa, muốn rời đi, ta không thể để cậu ấy đi một mình. Nhờ ngươi báo cho Vương Trụ biết, bọn ta sẽ không về doanh trại.”
Con dao trong tay Ngũ Thôi rơi xuống đất, hắn bắt đầu hoang mang, “Sao lại phải đi, các ngươi đi đâu? Không ai trách hắn cả–”
Thạch Đầu theo Cửu lang ra cửa, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, nước mắt rơi lã chã, “Cửu lang muốn rời xa Hà Tây, có lẽ sẽ tới Trung Nguyên. Ngươi hãy thay bọn ta chăm sóc người nhà của Sử doanh, lần này từ biệt chắc không gặp lại nữa.”
Đầu óc Ngũ Thôi trống rỗng, vừa hoảng vừa giận, mắng bừa, “Lục Cửu ngươi là đồ hèn! Bình thường ra vẻ ghê gớm, hại chết bao nhiêu người lại muốn trốn chạy? Tướng quân lấy ai thì đã sao, ngươi có nhà cửa, có lương cao, tiếp tục làm lính có gì không được? Cùng lắm thì mua thêm vài mỹ nhân, việc gì cứ phải khư khư một người? Ông đây đã nhìn nhầm ngươi rồi, đồ ăn hại không có tiền đồ!”
Hắn càng mắng càng hung, Lục Cửu lang cũng chẳng buồn để ý, xoay người lên ngựa.
Ngũ Thôi vội lao tới giật dây cương, nhưng Lục Cửu lang đã quất roi khiến hắn lùi lại, thúc ngựa đi thẳng không ngoảnh đầu.
Thạch Đầu cũng theo sau, vừa cưỡi ngựa vừa ngoái nhìn, nước mắt lưng tròng, “Ngũ Thôi! Ngươi hãy bảo trọng… nhớ bảo trọng…”
Ngũ Thôi đuổi theo vài bước, hiểu rằng đuổi kịp cũng vô ích. Những đồng đội từng thân thiết giờ kẻ chết người đi, lòng đau đớn khôn nguôi, hắn ngồi sụp xuống đất khóc lóc thảm thiết, một lúc sau bỗng nhớ ra, “Tướng quân! Phải báo cho tướng quân!”
***
Rời khỏi thành Sa Châu, đất trời bỗng trở nên khoáng đạt bao la, cỏ dại lưa thưa cùng những vách núi xám trắng trải dài vô tận, chẳng có gì ngoài những đám mây lơ lửng giữa không trung. Đi qua vùng đất hoang vu, băng qua Túc Châu và Cam Châu, vượt qua Lương Châu do người Phồn chiếm đóng là có thể đến được Trung Nguyên xa xôi.
Khác với cuộc chạy trốn bạt mạng mấy năm trước, giờ đây Lục Cửu lang đã trở thành người thông thạo đường đi, chưa kể còn có Thạch Đầu đồng hành, không lo sợ hãi lạc đường, thay vào đó trong đầu hắn ngập tràn oán hận cùng bao suy nghĩ ác ý không ngừng sục sôi.
Hắn không tiếc sức ra roi thúc ngựa, Thạch Đầu lặng lẽ theo sau. Khi vượt qua một đồi cỏ, chân ngựa bắt đầu run rẩy, Thạch Đầu phải kéo Cửu lang dừng lại nghỉ ngơi, đưa túi nước cho hắn, nhắc hắn ăn uống.
Lục Cửu lang miễn cưỡng nhấp vài ngụm rồi lại muốn tiếp tục lên đường. Thạch Đầu sợ hắn kiệt sức, vội vã can ngăn.
Trong lúc giằng co, hai người nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng tới, bèn quay đầu nhìn lại. Một màn bụi bốc lên, con ngựa ô quen thuộc phi nhanh về phía họ, cưỡi trên lưng ngựa là một cô gái mặc đồ đen, gương mặt thanh tú, bên tóc mai cài một bông hoa trắng.
Thạch Đầu kinh ngạc tưởng mình nhìn lầm, buột miệng thốt lên, “Cửu lang! Là tướng quân!”
Lục Cửu lang đứng lặng.
Ngựa ô dũng mãnh phi nhanh lên dốc, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt.
Hàn Minh Tranh nhảy xuống ngựa, chưa kịp mở lời thì Lục Cửu lang đã nhào tới như con sói điên, đẩy cả hai ngã xuống đất, lăn tròn xuống đồi cỏ, cỏ dài bị nghiền nát, che khuất bóng dáng của hai người.
Thạch Đầu đờ đẫn, duỗi cổ ngó nghiêng rồi nhìn sang con ngựa ô đang đổ mồ hôi, tự nhủ không biết có nên xuống dưới xem xét không.
Ngựa ô thở phì phò nặng nề, cúi đầu gặm cỏ, đuôi ngựa phe phẩy thoải mái.
Hàn Minh Tranh nhễ nhại mồ hôi do chạy đường dài đuổi theo, chưa kịp lấy lại nhịp thở đã bị đẩy ngã làm đầu óc choáng váng, vừa mới dừng lại thì Lục Cửu lang đã cắn vào môi nàng như một con thú hoang điên cuồng, ngấu nghiến chiếm đoạt khiến nàng khó thở.
Toàn thân Hàn Minh Tranh run lên, vùng vẫy cố thoát nhưng cả khớp tay lẫn khoeo chân đều bị giữ chặt. Lục Cửu lang cao lớn hơn nàng, eo hông rắn chắc ép chặt vào nhau, cảm giác siết căng như tên gài trên cung, thậm chí hắn còn xé vạt áo, dạn dĩ tiến sâu vào trong.
Hàn Minh Tranh lạc giọng, vừa khàn vừa rối loạn, “Lục Cửu, dừng lại-”
Nhưng Lục Cửu lang hoàn toàn không nghe, hành động càng lúc càng táo bạo.
Hàn Minh Tranh biết làm vậy không ổn, lập tức dùng võ công đẩy hắn ra. Lục Cửu lang lại nhào tới, hai người quấn nhau mấy hồi, dần dà thế chỗ cho dục vọng, trận đấu càng trở nên căng thẳng. Hàn Minh Tranh nổi giận, quyết không nương tay, còn Lục Cửu lang vốn bị thương chưa lành, cuối cùng bị nàng chế ngự.
Hàn Minh Tranh ghì chặt hắn một lúc, cảm thấy lực hắn đã yếu đi, bấy giờ mới thở phào, “Làm loạn đủ rồi thì theo ta về.”
Lục Cửu Lang im lặng, nàng nghiêng người đè lên lưng hắn, cơ thể mềm mại ấm áp, tóc mai chạm nhau, mùi mồ hôi hòa quyện với hương thơm thoang thoảng. Rõ ràng khoảng cách gần đến mức chỉ cần xoay người là có thể ôm trọn, nhưng hóa ra tất cả chỉ là ảo ảnh, mọi tâm tư nỗ lực của hắn bỗng hóa thành bọt nước một cách nực cười.
Hàn Minh Tranh thấy hắn không còn phản kháng, ngồi dậy chỉnh sửa y phục, lòng rối như tơ vò.
Ngũ Thôi chỉ là phó doanh, không có tư cách vào Hàn phủ, vất vả lắm hắn mới có thể báo tin. Nàng không biết mình đuổi theo như thế có thể thay đổi được gì không, nhưng vẫn bất chấp thúc ngựa lao đi, bỏ lại tất cả tại phía sau.
Hàn Minh Tranh kìm nén cảm xúc, đưa tay kéo hắn lên, Lục Cửu lang lập tức chụp lấy cổ tay nàng, “Hàn Minh Tranh, nàng phải là của ta!”
Lúc này Hàn Minh Tranh mới thấy rõ vết thương trên má hắn, kinh hãi không thôi, “Mặt ngươi-”
Lục Cửu lang nhìn nàng, ánh mắt tóe lửa, “Là ta đã cứu nàng khỏi quân Phồn! Là ta đã đưa nàng ra khỏi rạch Quỷ! Là ta đã giết loạn binh Hồi Hột! Là ta đã đỡ nàng ở Phi Thiên Lâu! Chính nàng đã chọn ta!”
Hàn Minh Tranh không thể thốt lên lời, lòng đau như cắt.
Lục Cửu lang áp tay nàng lên má mình, buông từng chữ từng lời nặng nề, “Tên phế vật Bùi gia hại ta bị thương, hại ta phải hy sinh ba nghìn người, huynh đệ thân thiết chết trước mặt ta, kết quả thế nào? Kẻ phế vật đó sẽ trở thành phu quân của nàng!”
Đầu ngón tay Hàn Minh Tranh run lên như bị bỏng bởi vết sẹo kia.
Lục Cửu lang mềm giọng khẩn thiết, “Giờ nàng đã hiểu chưa? Hàn gia nuôi dưỡng nàng chỉ để lợi dụng mà thôi, quay đầu đi là có thể gả nàng cho Bùi gia, dù đối phương là giòi bọ dưới cống thì bọn họ cũng không dám trách hắn đã bán đứng binh lính Hàn gia trên chiến trường.”
Hàn Minh Tranh toan giải thích, Lục Cửu lang đã ôm siết lấy nàng, “Chẳng ai để ý đến cảm nghĩ của nàng, chỉ mình ta coi nàng là trên hết.”
Hàn Minh Tranh ngẩn ngơ, lời muốn nói tắc nghẽn ở cổ.
Dù Lục Cửu lang đã bị phá hủy dung nhan nhưng đôi mắt hẹp đầy sắc lạnh của hắn vẫn cuốn hút, giọng đầy mê hoặc, “Trong lòng nàng có ta, hãy theo ta đi! Thiên hạ rộng lớn, với khả năng của hai ta sống ở đâu mà chẳng thể vui vẻ? Hàn gia không xứng đáng để nàng cống hiến, lại càng không xứng để nàng nhẫn nhục gả cho một tên ngốc, khiến cuộc đời bị hủy hoại.”
Như có hơi lạnh vô hình ập đến khiến nàng lạnh thấu xương, một lúc sau mới nói, “Lục Cửu, ngày trước khi ngươi dụ dỗ những cô gái khác cũng nói vậy phải không?”
Lục Cửu lang đột ngột sững người, không trả lời.
Hàn Minh Tranh nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói, “Ngươi chia rẽ người thân, dùng ái tình dụ dỗ khiến đối phương bất chấp tất cả, khi người ta tin tưởng ngươi hoàn toàn, ngươi sẽ đảo khách thành chủ, điều khiển đối phương theo ý mình?”
Lục Cửu lang nhìn nàng gỡ tay mình ra, lùi lại vài bước.
Khoảnh khắc ấy, Hàn Minh Tranh bỗng dưng thấu tỏ mọi điều, tỉnh táo đến lạ thường, “Rốt cuộc ngươi gần gũi ta là vì tình yêu, hay chỉ vì ta là con gái Hàn gia? Giờ ngươi dụ dỗ ta bỏ trốn là bởi không thể dứt bỏ ta, hay thực chất chỉ muốn nhân cơ hội này báo thù, làm nhục cả Hàn gia lẫn Bùi gia?”
Lục Cửu lang bị sự thất bại và tuyệt vọng hành hạ đến phát điên, không thể che giấu nỗi căm hận sâu sắc, “Tại sao ta không thể báo thù?! Vì Hàn gia, ta đã xông pha trận mạc, không tiếc mọi thứ, chỉ mong được đền đáp! Kết quả ta còn thua cả con chó, nằm liệt giường hơn một tháng không người hỏi han, tin tức nhận được lại là nàng sắp cưới người khác, còn ta có gì? Chỉ là một kẻ bị bỏ rơi đáng thương đầy nực cười! Nếu đã vậy thì ta còn phải cố kỵ gì nữa?!”
Hàn Minh Tranh không nói một lời, đôi mắt lạnh lùng phủ đầy băng giá, nàng càng nhìn càng khiến hắn giận dữ, sắp sửa nói những lời khó nghe hơn.
Bất chợt nàng chớp mắt, như có gió bụi thổi qua làm nhòe ánh nhìn, “Cha từng nói ngươi không phải cốt nhục của ông ấy, không liên quan gì tới Hàn gia, Hàn gia không nợ ngươi vinh hoa phú quý.”
Lục Cửu lang cương quyết không tin, “Giờ ông ta chết rồi, đương nhiên Hàn gia sẽ không thừa nhận.”
Hàn Minh Tranh không giải thích thêm, huýt sáo gọi ngựa ô từ trên đồi xuống, nhảy lên yên ngựa, để lại câu nói cuối cùng.
“Lục Cửu lang, ngươi đi đi, ngươi không xứng với ta.”
***
Ngựa ô lao nhanh như điện xẹt, chở Hàn Minh Tranh về Sa Châu. Gió lạnh tại đồng hoang phất qua khiến lòng người tê tái, muôn ngàn cảm xúc vỡ vụn như bông gòn, không ngôn từ nào diễn tả được sự cay đắng lúc này.
Sao nàng có thể quên Lục Cửu Lang là người thế nào, những tàn nhẫn tham lam, cay nghiệt xảo trá thuở niên thiếu đều bị lớp vỏ dũng cảm và khôn ngoan của tuổi trưởng thành che đậy, nhưng thực ra hắn chưa từng thay đổi.
Chạy được vài dặm, trước mặt xuất hiện một tốp người phi ngựa lao tới, dẫn đầu chính là Hàn Bình Sách hay tin đuổi theo.
Thấy em gái trở về, chàng mới yên tâm, liên tục trách móc, “Sao muội lại tự chạy xa thế hả, còn không dẫn theo thân vệ, ngộ nhỡ có chuyện thì nguy! Lúc trước cha đối xử với Lục Cửu lang tốt biết bao, thậm chí còn muốn gả muội cho hắn, thế mà hắn ta không thèm đến cúng tế dập đầu, im hơi lặng tiếng chạy mất, một kẻ ích kỷ vô tâm, thử hỏi có mấy phần thật lòng với muội? Có đáng để muội làm vậy không?”
Hàn Minh Tranh ngẩn ngơ cầm dây cương, nước mắt bất chợt rơi xuống.
Hàn Bình Sách hoảng hốt, lập tức đổi giọng mềm mỏng, “Khóc cái gì, hay là không đuổi kịp? Đằng trước là Túc Châu, gửi thư kêu người chặn lại là được, còn nếu muội thực sự không muốn, ca sẽ nói với Đại ca nghĩ cách khác-”
Chàng càng nói, nước mắt nàng càng rơi nhiều hơn, dù đưa tay bưng mặt cũng chẳng thể giấu nổi, từng giọt từng giọt chảy qua kẽ tay, rơi xuống lưng ngựa.
Ngựa ô thở đều đều như đang an ủi.
Hàn Bình Sách vừa xót vừa giận, không dám nói thêm, chỉ có thể đợi nàng lấy lại bình tĩnh.
Giữa đồng nội hoang vắng, một làn gió lùa qua làm rối tóc nàng rồi nhẹ nhàng bay xa, cuốn theo cát bụi mờ mịt trôi dạt về phía chân trời mênh mông.