Hàn Nhung Thu để phu nhân ở lại tiếp khách, còn mình vào nội đường nghe Quan Chân trình bày sự việc. Ông lặng người một hồi, cơn đau đầu càng thêm dữ dội, cười khổ nhìn về phía Bùi Hựu Tĩnh.
Bùi Hựu Tĩnh rất tức giận, nhưng khi thấy thái độ của bạn già thì lập tức đùa, “Ta biết nhất định ông không nỡ trách phạt tên đó, thôi vậy, dù sao hoa cũng là tặng cho ông, tùy ông xử lý theo ý mình.”
Hàn Nhung Thu thở dài một tiếng, không biết nói gì cho phải.
Ông càng cay đắng, Bùi Hựu Tĩnh càng thấy buồn cười, cơn giận tiêu tan, chỉ còn lại vài phần hả hê, “Ta cũng mệt thay cho ông, dù có cố gắng thế nào cũng không thay đổi được bản tính của nó, hà tất phải khổ sở đến thế.”
Quan Chân vốn không tin vào lời đồn vô căn cứ, nhưng biết Hàn Nhung Thu luôn nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái, tuyệt đối không nuông chiều, vậy mà lần này ông lại im lặng không hề ra lệnh trừng phạt, làm Quan Chân không khỏi ngạc nhiên.
Bùi Hựu Tĩnh thuận đà nói, “Không nhắc đến chuyện này nữa, ông suy nghĩ thế nào rồi, để tiểu Thất làm con dâu Bùi gia có được không? Chẳng lẽ ông chê Hành Ngạn dung mạo xấu xí, gia thế kém cỏi?”
Bùi Hành Ngạn đứng bên cạnh, lòng đầy căm phẫn, mặt mày u ám, nghe vậy càng thêm sa sầm.
Hàn Nhung Thu dở khóc dở cười, biết bạn già cố tình nói thế, bởi ngoài gương mặt ra thì Bùi Hành Ngạn cũng chẳng có gì đáng để khoe khoang.
Hàn Bình Sách đứng bên cũng thót tim, sợ cha lập tức nhận lời.
Quan Chân thấy thú vị, “Bùi đại nhân muốn cầu hôn Xích Hoàng của Hàn gia à?”
Hàn Nhung Thu ậm ờ đáp, “Xích Hoàng cái gì, chỉ là một con a đầu chưa lớn, quen sống trong quân doanh, không rành nữ công gia chánh cũng không phải người dịu dàng, chưa chắc có thể lo toan chuyện nhà.”
Bùi Hựu Tĩnh lập tức tiếp lời, “Ta rất vừa ý sự cứng cỏi của nó, ông cứ yên tâm, Bùi gia nhất định sẽ coi nó như công chúa, tuyệt đối không để nó chịu bất kỳ ấm ức nào.”
Dù Bùi Hành Ngạn không nói gì nhưng trong lòng không phục, giữa chân mày ẩn chứa nét bực tức.
Hàn Nhung Thu cũng không vạch trần, chỉ thở dài, “Ông cứ từ từ để ta suy nghĩ đã, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn. Thổ Dục Hồn gặp hạn hán, gia súc chết không ít, nghe nói chúng đã bắt đầu chỉnh đốn binh mã.”
Bùi Hựu Tĩnh thu lại giọng đùa cợt, vẻ mặt nghiêm túc, “Vậy là chúng muốn coi Hà Tây như con cừu béo để mổ thịt rồi, binh lực Thổ Dục Hồn không yếu, từ lâu đã có dã tâm. Thay vì bị động, chi bằng chúng ta hãy chủ động tấn công, đánh cho chúng không dám ho he.”
Quan Chân cũng đồng tình, “Nội bộ cũng phải ổn định, bộ tộc Hồi Hột mới quy hàng, vẫn cần có quân đội trấn giữ, răn đe.”
Mọi người bàn bạc chính sự một hồi, sau đó Bùi Hựu Tĩnh và Quan Chân ra ngoài sân, còn lại cha con nhà họ Hàn trong nội đường.
Cuối cùng cơn đau đầu của Hàn Nhung Thu cũng dịu bớt, ông xoa trán thở dài một hơi.
Hàn Bình Sách lo lắng nói, “Hay là cha về phòng nghỉ ngơi đi ạ, sức khỏe quan trọng, cứ kệ khách khứa.”
Hàn Nhung Thu lắc đầu, cố gắng xốc dậy tinh thần, “Gọi Thất a đầu đến đây.”
Hàn Bình Sách không bảo người hầu truyền lời mà tự mình chạy ra ngoài, gọi em gái đang ở chỗ của mẹ, “Bùi gia lại đề cập tới hôn sự, cha gọi muội đến hỏi chuyện.”
Hàn Minh Tranh lặng người một lúc, đoạn nhấc gót bước đi.
Hàn Bình Sách không yên tâm, đuổi theo khuyên, “Muội đừng dại dột, cứ suy nghĩ kỹ trước khi trả lời!”
Hàn Minh Tranh quay đầu nhìn chàng, ánh mắt sâu thẳm, biểu cảm khó đoán.
***
Lục Cửu lang định bụng nhân cơ hội gây sự với Bùi Hành Ngạn, không ngờ lão hòa thượng lại kéo người đi mất, khiến hắn nhất thời mất hứng, tránh né mấy quý nữ bắt chuyện, tìm một vòng cuối cùng cũng thấy Hàn Minh Tranh.
Nàng đang đứng bên cạnh Hàn phu nhân, dáng vẻ thanh tú, ánh mắt sáng ngời, vẫn mặc nam trang như thường ngày, đơn giản mà không mất lễ nghi phép tắc. Giữa hàng ngàn khách mời, nàng vẫn ung dung tự tại, chẳng hề thua kém sự uy nghiêm của Hàn phu nhân.
Bốn bề khách khứa ồn ào, Lục Cửu lang đứng từ xa nhìn nàng, trong lòng cân nhắc nhiều lần song vẫn không đoán được thái độ của nàng. Bất chợt có một giọt nước rơi xuống trán, hắn giật mình tỉnh lại, ngước lên nhìn mặt trời chói chang, thế mà lại có cơn mưa lớn đột ngột trút xuống.
Mưa đến bất chợt trong ngày nắng to, đã thế còn là mưa lớn, khiến khách khứa nhốn nháo, áo lụa của quan viên bị ướt sũng, phấn son của các tiểu thư cũng lấm lem, bọn họ lần lượt theo hướng dẫn của gia nhân tránh vào sảnh lớn, Hàn Minh Tranh cũng biến mất.
Những bảo vật quý giá được thu dọn vội vã, màn gấm trướng lụa bị nước bùn bắn bẩn. Mới khắc trước còn là khung cảnh vui vẻ náo nhiệt, phú quý lấn át, ngay khắc sau đã bị trận mưa ập đến cuốn trôi tất thảy, chỉ còn lại sân vườn trống vắng.
Lục Cửu lang ngây người đứng dưới mái hiên, nghĩ bụng hôm nay lại chẳng có cơ hội đến gần nàng, hắn cũng lười không muốn chen chúc vào sảnh, bèn men theo hành lang quanh co đi về phía phòng khách. Đi được nửa chừng, không hiểu sao hắn lại đổi hướng, bước đến võ trường.
Võ trường có lẽ là nơi lạnh lẽo nhất trong Hàn phủ lúc này, đến cả gia nhân cũng chẳng thèm ghé qua. Sân rộng bị mưa xối cho nhão nhoét bùn đất, nhưng lại có một bóng dáng cô đơn đang ngồi dưới hành lang, chính là Hàn Minh Tranh.
Lục Cửu lang mừng rỡ tiến lại gần, thấy nàng đang thẫn thờ nhìn vào màn mưa mờ ảo, hắn cũng không nói gì, lấy từ trong tay áo ra bông hoa kỳ lạ đưa cho nàng. Những cánh hoa màu tím nhạt như muốn bay đi, tỏa hương thơm ngào ngạt.
Hàn Minh Tranh kinh ngạc, không biết nên trách hay cười, “Đây là hoa Na Lan Đề? Sao ngươi cứ đối đầu với Bùi gia thế hả, họ không phải là người dễ chọc đâu.”
Lục Cửu lang chẳng thèm để ý, “Ta sợ gì hắn, ta còn mong đại náo một trận, tốt nhất là khiến hai nhà trở mặt, bỏ luôn chuyện thông gia.”
Hàn Minh Tranh nhíu mày, “Ngươi chỉ biết tự ý hành động mà không màng hậu quả. Bùi gia thế lực hùng mạnh, dù trong quân đội hay chính trị đều là chỗ dựa vững chắc nhất cho Hàn gia. Hai nhà xung đột chẳng khác nào chia rẽ năm quân, chẳng ai muốn thế cả.”
Lục Cửu lang không cho là đúng, “Với thanh danh của Hàn gia, cần gì phải kiêng nể như vậy, chính vì mọi người cứ cẩn trọng nên cái đồ ngốc Bùi Hành Ngạn kia mới vênh váo”
Hàn Minh Tranh càng thêm thất vọng, giọng lạnh lùng, “Lục Cửu, ngươi cũng tự mãn coi thường người khác, có khác gì hắn.”
Lục Cửu lang nhận ra nàng không vui, lập tức nói, “Ta đương nhiên giỏi hơn hắn, hắn chẳng bao giờ quan tâm nàng nghĩ gì hay thích gì, chỉ lăm lăm cái thân phận tiểu thư của Hàn gia; còn ta luôn ở bên nàng, hiểu rõ mọi điều nàng mong muốn.”
Hàn Minh Tranh sững sờ, ánh mắt lại hướng về màn mưa.
Lục Cửu lang dịu giọng, “Ta nguyện làm người hỗ trợ nàng, giúp nàng nắm lấy số phận, không phải đánh mất tất cả chỉ vì kết hôn, càng không phải lo lắng có một thằng chồng ngu ngốc sẽ ghen ghét nàng, hạ thấp nàng, tước đoạt mọi thứ của nàng, dùng thân phận để bắt nàng khuất phục, thỏa mãn lòng tự tôn yếu ớt của hắn.”
Hàn Minh Tranh im lặng không đáp.
Lục Cửu lang cài đóa hoa lạ lên mái tóc đen của nàng, nói một cách chắc nịch, “Nếu nàng bắt buộc phải có một người chồng thì đương nhiên nên chọn một người hoàn toàn hiểu nàng, sẵn lòng dốc sức giúp nàng.”
Mái tóc Hàn Minh Tranh như được ướp hương liệu, mùi thơm dịu mát của đàn hương lan tỏa khiến tâm trạng rối bời dần bình tĩnh lại. Một hồi lâu sau, nàng mới hỏi, “Vậy ngươi muốn gì?”
Lục Cửu lang nửa thật nửa đùa, “Ta muốn nàng nhìn vào ta, tin tưởng ta, chấp nhận sự gần gũi của ta, không còn coi ta là người có cũng được, không có cũng chẳng sao.”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện rõ tấm chấn thành lẫn ham muốn, hơi thở nóng hổi đầy khiêu khích.
Tim Hàn Minh Tranh run lên, nàng né tránh ánh mắt của hắn.
Lục Cửu lang nhạy bén nhận ra sự thay đổi ấy, thử nắm lấy tay nàng, quả nhiên không bị từ chối, lập tức vui mừng khôn xiết, càng thêm táo bạo, kéo tay nàng hôn nhẹ lên đầu ngón tay.
Hàn Minh Tranh không ngờ hắn lại táo tợn tới vậy, đầu ngón tay như bị lửa đốt, nàng vội vã rút tay về.
Lục Cửu lang vừa thử đã thành công, còn gì không hiểu nữa, “Hàn Thất, nàng đã chọn ta!”
Hàn Minh Tranh không trả lời, gỡ đóa hoa Na Lan Đề trên tóc xuống, đặt trên đầu ngón tay mân mê.
Điều này chẳng khác nào ngầm thừa nhận, Lục Cửu lang mừng đến mức phát điên, giọng càng thêm quyến luyến, mắt mày rạng rỡ như xuân về, “Chắc chắn nàng sẽ không hối hận, nhất định ta sẽ mang đến cho nàng niềm vui vô tận, để nàng nếm trải lạc thú tột đỉnh của đời người.”
Hàn Minh Tranh nghe mà tai đỏ bừng, da thịt nổi gai ốc, ngón tay khẽ xoay đóa hoa, “Đóa hoa này hợp với ngươi hơn.”
Lục Cửu lang ngẩn người, không rõ nàng đang khen hay châm biếm, “Nàng thấy nó hợp với y phục của ta?”
Hàn Minh Tranh cài đóa hoa lên ngực áo của hắn, “Hoa này giống bướm, ngươi có biết loài bướm còn có một tên khác là Ngọc Yêu nô(*) không?”
(*) Ngọc Yêu nô có nguồn gốc từ văn học cổ đại Trung Hoa, đặc biệt dùng để chỉ loài bướm, thể hiện sự ngưỡng mộ và trí tưởng tượng của các văn nhân đối với vẻ đẹp tự nhiên.
Mưa đã ngừng rơi, từ tiền viện vẳng tới tiếng ca múa huyên náo, yến tiệc đã tiếp tục.
Hàn Minh Tranh đứng dậy, giọng điệu bình thản, “Ta chọn ngươi vì mong muốn được hỗ trợ, đừng có lúc nào cũng dùng tình cảm mê hoặc. Đã không còn như xưa, cớ sao vẫn làm Ngọc Yêu nô? Nếu muốn hơn người, tâm tư của ngươi nên đặt trên chiến trường.”
Rồi nàng chẳng nói gì thêm, đôi ủng nhẹ nhàng bước qua mặt đất lấp lánh nước mưa, đi thẳng không ngoái đầu.
Lục Cửu lang nhìn theo bóng dáng nàng, một lúc sau nhếch mép cười giễu, vứt đóa hoa trên ngực xuống.