Bên ngoài khung cửa, bóng trời đã ngả chiều hôm, côn trùng đêm dưới gốc cây kêu râm ran. Lục Cửu Lang châm nến, khép cửa sổ, không khí trong phòng bỗng trở nên lạ lùng.
Hơi nóng ở tai còn chưa tan biến thì Hàn Minh Tranh đã nghe Lục Cửu lang nói, “Hàn Thất, nàng còn cần một người đàn ông hơn Tháp Lan.”
Hàn Minh Tranh giật mình, lúng túng như gà mắc tóc, “Ngươi nói bậy bạ gì đấy?”
Lục Cửu Lang từ tốn giải thích, “Nàng không muốn rời khỏi quân đội, bị nhà chồng khống chế thì nhất định phải có một người đàn ông. Người đó không chỉ mạnh mẽ xứng với nàng mà còn cần có mối liên hệ với Hàn gia, tuyệt đối không bao giờ thay lòng đổi dạ. Như vậy, Xích Hoàng vẫn là Xích Hoàng, nàng mãi mãi là nữ tướng quân duy nhất của Hà Tây, không cần trở thành một phụ nữ tầm thường trong nội trạch nhà người ta.”
Hàn Minh Tranh ngơ ngác.
Lục Cửu lang khéo léo tiến lại gần, giọng nói vừa thâm trầm vừa kiên định, “Đàn ông như vậy cũng khó tìm đấy. Hắn không những phải tuấn tú khoẻ mạnh mà còn phải khiến nàng yêu thích, không chê bai ghét bỏ, chấp nhận người đó luôn hiện diện bên mình… Nàng thấy ta thế nào?”
Lúc này Hàn Minh Tranh mới sực tỉnh, vội vã gạt tay hắn ra, thẹn quá hóa giận, “Nói bậy bạ gì thế! Ngươi có biết-”
Lục Cửu lang ngắt lời, “Nàng là con nuôi còn ta là phó tướng của Hàn gia, có gì phải kiêng kỵ? Hàn gia vừa có được một người con rể, nàng cũng có thể tiếp tục chỉ huy binh lính trong Xích Hỏa doanh, một công đôi việc, có chỗ nào không tốt?”
Hàn Minh Tranh á khẩu, đầu óc trở nên rối bời.
Lục Cửu lang hiểu rõ không thể nóng vội, lùi lại một bước, “Ta là người do chính tay nàng dạy dỗ huấn luyện, năng lực thế nào nàng rõ nhất, lại sớm chiều bên nàng, rất quen thuộc lẫn nhau, sau khi thành thân cuộc sống của nàng vẫn không thay đổi, hoàn toàn không khác gì bây giờ.”
Dù Hàn Minh Tranh cố gắng trấn an nhưng lòng vẫn rối như tơ vò, buột miệng nói, “Không được đâu, cha sẽ không đồng ý.”
Lục Cửu lang đáp, “Hàn đại nhân vẫn chưa bàn chuyện hôn nhân cho nàng, có khả năng đã nghĩ đến điều này. Nàng cứ suy nghĩ kỹ đi, có phải như thế tốt hơn nhiều so với việc lấy một tên công tử vô dụng, trở thành người ngoài của Hàn gia không?”
Hàn Minh Tranh cảm thấy tim đập mạnh, im lặng không đáp.
Lục Cửu lang hạ giọng, mang theo dụ dỗ khác thường, “Chưa kể bàn về tình thú hay sức lực, ta đều vượt trội hơn những người đàn ông khác. Tháp Lan còn biết cách hưởng lạc, chẳng lẽ nàng không muốn nếm thử cảm giác vui sướng ấy?”
Hàn Minh Tranh kinh hoàng trợn mắt nhìn hắn, nhưng lại bị ánh mắt đầy khiêu khích của hắn làm cho lúng túng, lập tức quay mặt đi, “Càng nói càng không ra thể thống gì, im miệng!”
Lục Cửu lang không nói gì thêm, chỉ có ánh mắt là ngông cuồng phóng đãng, dưới ánh nến khuôn mặt hắn đẹp đến mê hồn.
Hàn Minh Tranh như ngồi trên đống gai, lập tức bỏ đi, tai đỏ bừng.
***
Những lời hoang đường của Lục Cửu lang cứ quanh quẩn trong đầu khiến Hàn Minh Tranh trằn trọc suốt đêm, không tài nào ngủ nổi. Nhưng khi trời vừa hửng sáng, nàng vẫn rời giường đi đến sân tập võ.
Không ngờ sân tập hôm nay lại đông đúc vô cùng. Hóa ra gần đây khách khứa liên tiếp đến thăm, trong số đó có cả Quan Chân đại sư ở Túc Châu. Ông dẫn đầu mấy vạn tăng binh Hậu Thổ quân, có quan hệ thân thiết với Hàn Nhung Thu, nhiều năm cùng nhau bôn ba vì đại nghiệp chống Phồn, vừa đến Sa Châu đã được Hàn gia tiếp đón trọng thị. Những đệ tử đi cùng ông cũng đang ở sân tập võ của nhà họ Hàn vận động gân cốt.
Nhưng lúc này không có ai luyện tập, mọi người tụ lại thành một vòng tròn lớn để xem một trận đấu vật.
Người thách đấu là một vị võ tăng tên Hoằng Huệ, đầu trọc mắt sâu, trẻ tuổi cường tráng, cánh tay to hơn cả bắp đùi người thường, từng đứng đầu trong hạng mục đấu vật ở đại hội tỉ võ năm xưa. Anh ta luyện tập từ nhỏ, luyện được một thân dũng mãnh phi thường, trong Hậu Thổ quân cũng ít có đối thủ, bởi từng chứng kiến Lục Cửu lang đấu với Hàn Minh Tranh nên cũng muốn thử sức một lần, lần này gặp lại ở Hàn phủ thì vô cùng vui mừng, lập tức tiến lên thách đấu.
Hôm qua Lục Cửu lang viện cớ vào ở phòng khách của Hàn phủ, định bụng sẽ thuyết phục Hàn Minh Tranh thêm, không ngờ chưa gặp được nàng thì đã bị thách đấu, lại còn là người từng đánh bại Sử Dũng, hắn tức khắc nhận lời.
Bởi đấu vật rất dễ xé rách y phục nên hai người cởi áo ra, để trần thân trên rồi bắt đầu xoay chuyển.
Lục Cửu lang không phốp pháp bằng Hoằng Huệ nhưng bù lại vóc dáng cao ráo, ngực rộng lưng dài, như ẩn chứa nội lực mạnh mẽ mà hễ động vào sẽ tức thì bùng nổ. Nắng gắt trên cao chiếu rọi lớp mồ hôi mỏng, khí nóng bốc lên từng đợt.
Hàn Minh Tranh đã quen nhìn đàn ông cởi trần trong quân doanh, thậm chí còn từng cười đùa kéo áo của nhau, chưa bao giờ để ý nhiều. Nhưng lần này không hiểu sao ánh mắt nàng cứ bị cơ thể của Lục Cửu lang hút chặt, tim bỗng đập nhanh hơn.
Những người cường tráng thường hành động ỷ vào sức mạnh, song sẽ thiếu linh hoạt, còn Hoằng Huệ lại là một ngoại lệ. Anh ta vừa dẻo dai vừa linh hoạt, thành thạo kỹ thuật đấu vật. Lục Cửu lang gồng mình căng cơ lưng, chặn được cú đấm của đối thủ, phần eo của hắn khá mạnh, cơ mông nổi bật, đôi chân dài khéo léo dùng sức, dù Hoằng Huệ mạnh mẽ cũng không thể làm hắn thất thế.
Sức tay của Lục Cửu lang cũng rất đáng gờm, giỏi nhất khóa xoắn các khớp. Hai người lăn xả qua lại trên sàn đấu, lúc thì quặp chân vào nhau, lúc thì húc ngực vặn cổ, những giọt mồ hôi rơi liên tục, dây dưa như hòa làm một.
Trong khoảnh khắc đó, Hàn Minh Tranh bất chợt nhớ lại cảnh mình từng quấn lấy Lục Cửu Lang, cả cơ thể bỗng tê rần. Khi đó nàng chỉ một lòng nghĩ đến thắng thua, giờ đây mới thấy xấu hổ, lại nhớ tới những lời lung tung vô lý của hắn, một cảm giác nóng bức kỳ lạ đột nhiên dâng lên khiến tâm trí nàng cực kỳ rối loạn.
Hoằng Huệ gầm lên một tiếng, hai người càng đánh càng hăng, mồ hôi tuôn rơi nhễ nhại, sử dụng đủ loại chiêu thức, thậm chí còn dùng cả những đòn như chọc háng, đánh lén, dù đó là những chiêu thức vô cùng khó coi nhưng lại bình thường trong môn đấu vật. Đám đông chung quanh vừa cười vừa vỗ tay tán thưởng, khiến khung cảnh thêm phần náo nhiệt.
Hàn Minh Tranh không biết phải cảm nhận thế nào, hóa ra trong hôm tỉ võ ấy Lục Cửu lang chưa tung hết sức mạnh.
Đương lúc nàng mơ màng, Lục Cửu lang đã bị Hoằng Huệ đè xuống đất, cổ căng ra, gần như kiệt sức. Vô tình bắt gặp ánh mắt của Hàn Minh Tranh trong đám đông, đầu óc hắn *ong* lên, không biết lấy đâu ra sức mạnh để thoát khỏi thế khóa, dùng đầu gối đẩy ngã Hoằng Huệ rồi khóa chặt đối thủ.
Tinh thần chiến đấu của hắn bùng lên dữ dội, cơ bắp toàn thân căng cứng được phủ một lớp mồ hôi mịn màng, trông như một lực sĩ tràn trề sức mạnh. Người xem đều nín thở, Hoằng Huệ bị khóa chặt không thể cử động, cuối cùng đành phải đập đất nhận thua.
Trận đấu lần này vô cùng ấn tượng, đám đông đồng loạt reo hò, vây quanh Lục Cửu lang quàng vai bá cổ. Hắn thở hắt một hơi dài, nhưng khi ngẩng đầu lên thì đã chẳng thấy bóng dáng Hàn Minh Tranh đâu.
Hàn Minh Tranh rảo vội bước chân, đi một mạch không hề ngoảnh đầu, cứ như đang chạy trốn khỏi điều gì đó. Tâm trí nàng bị mê hoặc rồi, khi thì hiện lên hình ảnh Lục Cửu lang với bờ vai trần đầy mồ hôi, vòng eo chắc khỏe cùng những tư thế trong lúc đấu vật; khi lại nhớ tới sự xấu hổ lúc bị hắn đè xuống đất, vẻ khiêu khích trong lời nói cùng ánh mắt đầy ngông cuồng phóng túng khiến lòng nàng rối bời khôn tả.
Tống Hân Nhi dù đang mang thai nặng nề vẫn bận rộn chuẩn bị cho tiệc mừng thọ ngày mai, bận đến nỗi chẳng có thời gian nghỉ ngơi. Khi trời tắt nắng, nàng mới nhớ con trai đang ở viện của em chồng, bèn dẫn a hoàn đến đón.
Vừa bước vào sân, nàng đã thấy Ninh Tê lấm lem bẩn thỉu như một con khỉ bùn đang chỉ huy lũ kiến đánh nhau dưới gốc cây, thậm chí còn giúp chúng bày binh bố trận, trông chẳng khác nào một vị tướng quân nhỏ, mà Hàn Minh Tranh ở bên cạnh lại có phần lơ đãng.
Lũ kiến đang chiến đấu rất hăng, Ninh Tê không chịu về, giở đủ trò để níu kéo mẹ.
Tống Hân Nhi đành phải ngồi đợi. Nàng biết chồng mình rất thân thiết với em gái, chưa kể em ấy từng cứu mạng Ninh Tê nên càng thêm cảm kích. Nhưng em chồng của nàng không giống với những cô gái khuê tú bình thường, không biết nên bắt đầu trò chuyện từ đâu, vì thế nàng nói, “Hôm nay mẹ còn bảo chọn vài thứ thích hợp trong số quà cáp nhận được để đưa muội, khéo sắp tới có dịp phải dùng đến đấy.”
Hàn Minh Tranh không có sự e dè thẹn thùng như những cô nương khác, chỉ một mực im lặng.
Việc nhà họ Bùi đến bàn hôn sựn đã truyền đi rộng rãi, Tống Hân Nhi nhìn sắc mặt nàng, hiểu ngay nàng không muốn, bèn an ủi, “Cô nương nào chưa xuất giá cũng lo lắng cả, cha mẹ nhất định sẽ suy nghĩ chu toàn, muội chớ cần lo quá.”
Hàn Minh Tranh im lặng một lúc rồi hỏi, “Trước khi tẩu lấy chồng, tẩu cảm thấy thế nào về ca ca nhà muội?”
Tuy đã xuất giá nhưng khi nhắc đến chuyện đó, Tống Hân Nhi vẫn hơi ngượng ngùng, “Ngày trước khi gặp nhau trong yến tiệc, tẩu cũng đâu hiểu gì, chỉ biết chàng ấy là một vị anh hùng. Sau khi đính hôn, hai bên mới bắt đầu qua lại. Hễ có chàng ở bên là tẩu cảm thấy rất vui vẻ, thích nhìn chàng nhưng cũng xấu hổ, đêm về trằn trọc nghĩ ngợi, trong lòng lúc thì bối rối, lúc lại ngọt ngào, thật ra là đã thích chàng rồi.”
Hàn Minh Tranh cụp mắt, một lúc sau mới nói, “Hóa ra đó là cảm giác thích một người sao, ca ca thật có phúc.”
Tống Hân Nhi cười ngọt ngào, “Cô nương nhà ai mà chẳng mong như vậy, các tỉ muội đều ghen tị vì tẩu lấy được tấm chồng tốt.”
Không rõ Hàn Minh Tranh đang nghĩ gì, “Đương nhiên ca ca tốt rồi, nhưng không phải cô gái nào xuất giá cũng hòa hợp với chồng mình. Nếu người nhà chọn không vừa ý, hoặc người mình thích lại không phải là lang quân tốt thì nên làm gì đây?”
Tống Hân Nhi không biết trả lời thế nào, ướm lời hỏi, “Muội có người trong lòng rồi à?”
Hàn Minh Tranh ngập ngừng, chỉ đáp, “Muội không muốn thành thân, chỉ muốn ở lại doanh trại, bảo vệ Hà Tây, tẩu thấy có khả thi không?”
Tống Hân Nhi tần ngần hồi lâu mới khuyên nhủ, “Muội là người có chí khí, nhưng muội trẻ trung xinh đẹp thế này sao có thể sống như một ni cô, không lấy chồng sẽ ngược với đạo lý thường tình. Đến lúc đó chưa nói người đời sẽ bàn tán thế nào, mà cha mẹ cũng sẽ không cho phép.”
Hàn Minh Tranh nghiêng đầu nhìn bóng cây trong sân, không nói gì thêm.