Không lâu sau khi vết thương đã lành, Hàn Minh Tranh quay trở về doanh trại.
Mây trôi lơ lửng, gió xuân dịu êm, toàn quân vang lên tiếng hoan hô rầm rộ chào đón Xích Hoàng, như những ngọn lửa bừng cháy làm nóng cả đại doanh.
Tuy Xích Hỏa quân đã bổ sung hai vạn tân binh và thăng chức một loạt tướng mới, song sức chiến đấu vẫn chưa thể sánh bằng thời kỳ đỉnh cao. Sau khi tiếp nhận công việc trong doanh trại, Hàn Minh Tranh bận bù đầu hơn cả ngày trước.
Và đương nhiên Lục Cửu lang cũng không nhàn rỗi. Hắn đảm nhiệm trọng trách huấn luyện tân binh, hiện giờ đã có uy vọng trong quân, lại được các đồng đội như Sử Dũng, Ngũ Thôi hỗ trợ cùng kinh nghiệm tập luyện khổ sở năm xưa, ban đêm thảo luận kế hoạch, ban ngày hết sức bận rộn. Nhìn thấy từng nhóm tân binh ngày càng tiến bộ, hắn cảm thấy vô cùng hài lòng.
Đầu mùa hạ, khi việc huấn luyện binh lính đạt được thành tựu, Lục Cửu lang dẫn theo ngàn quân du kích, càn quét các bộ lạc của người Phồn, phi ngựa vượt qua trời đất bao la, thực hiện những cuộc tấn công chớp nhoáng ngàn dặm, cảm nhận được sự sảng khoái của một nam nhi.
Thủ đoạn của Lục Cửu lang tàn nhẫn và gian xảo hơn Hàn Minh Tranh rất nhiều. Hắn để binh sĩ ẩn nấp cả ngày dưới cái nắng gay gắt tại sa mạc, đánh lừa trinh sát địch, đợi đội quân của người Phồn di chuyển ngang qua. Hắn cũng ném xác chết xuống sông gây dịch tả cho doanh trại phía hạ lưu, sau đó mới xông vào tấn công. Lá gan của hắn càng ngày càng lớn, như một con mãnh thú ngang tàng hung bạo, dần dà danh tiếng của hắn lan rộng khắp vùng đất Phồn tộc, ai ai cũng biết ở Hà Tây có một con sói dữ.
Kết thúc mấy tháng du kích, hắn dẫn đội quân giành nhiều chiến lợi phẩm trở về doanh trại.
Trên đài chỉ huy, Hàn Minh Tranh đứng khoanh tay, nét mặt thanh tú uy nghi, thân hình duyên dáng.
Lục Cửu lang nhìn từ xa, bất chợt huýt sáo một tiếng, vừa như chào hỏi vừa như trêu chọc.
Hàng vạn binh sĩ trong doanh trại kinh ngạc, còn những binh sĩ du kích vừa trở về đã quen với cuộc sống nơi hoang dã, lập tức phản ứng như nghe thấy tiếng hú của sói đầu đàn, cùng cất tiếng hò hét khiến không khí trở nên vô cùng hỗn loạn náo nhiệt.
Dù Hàn Bình Sách biết tên này đã nhiều lần cứu em gái mình nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, bực bội nói, “Vẫn là một đứa man rợ.”
Hàn Minh Tranh mỉm cười, dù ở khoảng cách rất xa nàng vẫn có thể cảm nhận được sự tự tin và kiêu ngạo của Lục Cửu lang. Hắn có vẻ đã lột xác sau một lần tiến công, toát lên khí thế trưởng thành sắc sảo, rất có cốt cách của một võ tướng.
Hàn Bình Sách nhìn những người lính mạnh mẽ gan dạ bên dưới, cảm thấy vô cùng hài lòng, “Nhóm này được huấn luyện tốt lắm, vừa hay lấp đầy chỗ trống của các sĩ quan, cũng có tố chất để dẫn dắt binh lính. Nghe nói chiến tích của họ không tệ?”
Hàn Minh Tranh nhẹ nhàng đáp, mang theo niềm tự hào và khoan dung vô hình, “Tấn công mười hai bộ lạc người Phồn, chém đầu hai mươi chín tướng địch, trong đó có cả cha ông của vua Phồn, tổng cộng tiêu diệt mười lăm ngàn quân địch.”
Hàn Bình Sách không khỏi khen ngợi, “Còn giỏi hơn cậu con trai Bùi gia nhiều.”
Bùi Hành Ngạn dẫn ba ngàn quân đi một chuyến đến Cao Xương, giúp vua Cao Xương đuổi sạch mấy trăm tàn binh Hồi Hột, được tôn vinh như tướng tinh hạ phàm.
Hàn Minh Tranh cười khẽ, “Đã là thiếu chủ Bùi thị thì tất nhiên Bùi gia sẽ nâng đỡ để y được tiếng thơm.”
Hàn Bình Sách nhìn em gái trầm ngâm, cuối cùng cũng nói, “Mấy ngày trước, Bùi thúc đã đến xin hỏi cưới muội.”
Sắc mặt Hàn Minh Tranh lập tức đông cứng.
Đương nhiên Hàn Bình Sách cũng không hài lòng, nhưng việc này không phải do chàng quyết định, “Người ta coi trọng tài năng của muội, muốn cưới muội về để hỗ trợ Bùi Hành Ngạn, tính toán cũng hay thật.”
Hàn Minh Tranh chỉ hỏi, “Cha mẹ nói thế nào?”
Hàn Bình Sách hạ giọng, “Cha đang cân nhắc, những năm qua có không ít người đến hỏi cưới nhưng nhà ta vẫn chưa đồng ý. Mẹ cảm thấy Bùi Hành Ngạn hơi kém cỏi, chẳng qua khắp cái Hà Tây này có được bao nhiêu nhà môn đăng hộ đối? Triệu gia quá loạn, không được, còn Bùi gia có thế lực, nếu gả muội đi sẽ là thiếu chủ phu nhân, nội trạch cũng không có nhiều rắc rối. Muội cũng đã lớn tuổi, không thể kéo dài thêm nữa.”
Hàn Bình Sách thấy chẳng thà giữ em gái ở nhà, nhưng có lẽ cha mẹ sẽ không đồng ý, chàng đành an ủi, “Tiểu tử Bùi gia kiêu căng tự phụ, không có bản lĩnh còn luôn muốn ganh đua với muội. Ca thấy không ổn, nếu muội có người mình thích thì mau chóng nói với cha mẹ, đừng giấu giếm, chuyện này là đại sự cả đời đấy.”
Hàn Minh Tranh bối rối, không biết phải nói gì, chỉ cau mày đáp một tiếng.
Hàn Bình Sách đến đây để khen thưởng những binh sĩ du kích, chàng cho người dựng lửa nướng dê ở thao trường, vui vẻ xem trận đấu vật trên sân, vừa thưởng thức vừa cổ vũ, khắp doanh trại tràn ngập tiếng cười nói.
Hàn Minh Tranh không xuất hiện, Hàn Bình Sách biết em gái không vui nên cũng không bảo người gọi nàng ra. Lúc chuẩn bị rời đi, chàng ghé qua doanh trại của nàng tính dặn dò thêm vài câu, nhưng vừa bước vào, chàng sững lại, cảm giác bất thường lan tỏa khắp người.
Hàn Minh Tranh đang cúi đầu xem bản đồ, Lục Cửu lang đứng bên cạnh chỉ trỏ, đầu của hai người gần như chạm vào nhau, thân mật đến mức quá đáng.
Em gái vừa nãy còn buồn bã nay đã nở nụ cười, ngước mắt lên trông thấy chàng thì vui vẻ gọi, “Ca đến xem này, Lục Cửu vừa phát hiện một con đường mòn có thể vượt qua sa mạc đến phía Bắc của người Phồn.”
Lục Cửu lang lặng lẽ lùi về sau, không để lộ chút sơ hở nào.
Hàn Bình Sách quắc mắt nhìn hắn, thằng ranh này có ý đồ xấu, rõ ràng là một con sói gian xảo nhắm vào cô em ngốc nghếch nhà mình, thậm chí còn không để tâm đến luân thường đạo lý!
***
Thạch Đầu theo chân Lục Cửu lang trở về từ chuyến du kích, được miễn huấn luyện mười ngày, bấy giờ đang cùng đồng bọn ngồi xổm bên hàng rào nhìn đám tân binh nhăn mặt nhăn mày tập luyện, cười đến mức ngả nghiêng.
Sử Dũng đang giám sát tân binh, thấy bọn họ cười cũng ngứa ngáy. Tranh thủ nghỉ ngơi, hắn bước đến cướp một nắm hạt dưa từ túi của Ngũ Thôi.
Lục Cửu lang đột ngột hỏi, “Gần đây trong doanh trại có chuyện gì không?”
Sử Dũng ù ù cạc cạc, “Chuyện gì là chuyện gì? Mọi thứ vẫn ổn.”
Lục Cửu lang lại hỏi Vương Trụ, “Còn trong thành thì sao? Gần đây Hàn gia thế nào?”
Vương Trụ bối rối, “Trong thành đang rất nhộn nhịp, đại lễ mừng thọ của Hàn đại nhân sắp tới, nghe nói các cửa hàng đồ cổ và tiệm báu vật làm ăn sộp lắm, các quý nhân đang vắt óc chuẩn bị quà mừng.”
Thạch Đầu nhả vỏ hạt dưa ra, chợt nhớ đến, “Hay là cậu cũng chuẩn bị một phần quà đi? Dù sao thì Hàn đại nhân cũng là… khụ khụ… đã nâng đỡ cậu.”
Suýt nữa hắn ta đã nói hớ, may mà sửa lời kịp thời, len lén liếc nhìn người bên cạnh.
Lục Cửu lang coi như không nghe thấy, lạnh nhạt đáp, “Hàn gia có nhiều khách quý, thân phận như chúng ta không thể bước qua cửa lớn, mắc mớ gì phải tự chuốc bẽ bàng.”
Thạch Đầu ấp úng nói, “Cậu khác mà… hơn nữa cậu đã cứu tướng quân nhiều lần, chắc chắn sẽ được làm khách quý.”
Lục Cửu lang không để ý đến hắn, bụng tự nhủ, nếu không có gì khác thường thì tại sao gần đây Hàn Minh Tranh cứ ủ rũ?
Bỗng cổng doanh trại có tiếng động ồn ào, một đoàn người cưỡi ngựa tiến vào.
Ngũ Thôi nhìn mà ngạc nhiên, buột miệng nói, “Sao thiếu chủ Bùi gia lại đến đây?”
Sử Dũng cũng không hiểu nổi, “Năm ngoái hắn ta tỉ võ thua mất mặt, chẳng lẽ lại đến thách đấu nữa?”
Nghe vậy mọi người đều bật cười, sợ bỏ lỡ cảnh hay nên kéo nhau đến xem.
Hàn Minh Tranh nhận được tin liền ra đón tiếp, dáng vẻ tuy khách sáo nhưng rõ ràng mang theo sự xa cách.
Bùi Hành Ngạn không thể cãi lệnh cha, bực bội thúc ngựa từ Sa Châu đến đây mấy chục dặm, biết rõ mình nên tỏ ra thân thiện khiêm nhường, cố gắng lấy lòng tiểu thư nhà họ Hàn, nhưng lời nói ra lại ngắc ngứ, “Năm ngoái Thất tiểu thư bị trọng thương, ta không thể đến thăm, luôn canh cánh trong lòng. Lần này đến để mừng thọ Hàn thế bá, nghe nói cô đã trở về doanh, mạo muội ghé thăm.”
Hắn phất tay, thuộc hạ dỡ mấy thùng quà lễ xuống, toàn là những món dược liệu quý hiếm, trang sức vàng ròng, lụa là óng ánh như mây, khiến các binh sĩ xì xào bàn tán.
Thạch Đầu không hiểu, “Đến thách đấu mà còn mang theo quà?”
Sử Dũng già đời hơn, “Thách đấu cái nỗi gì, nhìn giống đến dạm hỏi thì có. Chắc chắn hắn ta có ý đồ với tướng quân, cố tình đến lấy lòng!”
Ngũ Thôi tiếc hận, “Sao tướng quân có thể cưới tên phế vật ấy được, vậy thì hời cho Nhuệ Kim quân quá!”
Vương Trụ có quan điểm khác, “Nhà nào lại cho con dâu cầm quân, chẳng phải tự làm mình mất mặt à? Nhưng thế hệ sau của Bùi gia cũng không phải toàn kẻ vô dụng.”
Lục Cửu lang đứng trong đám đông quan sát, vẻ mặt khó đoán.
Hàn Minh Tranh không ngờ đối phương lại phô trương thế này, nàng không hài lòng nhưng không tiện thẳng thừng từ chối, chỉ mời hắn ta vào doanh trại ngồi.
Bùi Hành Ngạn từng thua nhục nhã ở Xích Hỏa doanh, không muốn ở lại thêm khắc nào, nói, “Ngồi tạm thì không cần đâu, đại thọ của Hàn thế bá sắp đến, Thất tiểu thư chắc chắn phải về thành, chi bằng chúng ta đi cùng nhau, ta sẽ hộ tống trên đường.”
Hắn để lại quà rồi định rời đi, còn yêu cầu Hàn Thất tướng quân đi chung, khiến binh lính trong Xích Hỏa quân khó chịu.
Sử Dũng chửi rủa, “Thằng nhóc này tưởng mình là hoàng tử hả? Đến Xích Hỏa doanh còn ngang nhiên ra lệnh.”
Thật ra Hàn Minh Tranh cũng định về nhà hôm nay, dù không thích thái độ của đối phương nhưng vẫn nhẫn nhịn, cau mày căn dặn vài lời với thuộc hạ, lấy lý do đã là quà cáp thì không nên để lại trong doanh trại, bảo người nhà họ Bùi đem thùng quà buộc lại lên ngựa.
Lục Cửu lang thấy Hàn Minh Tranh chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhảy qua hàng rào gỗ, gọi lớn, “Tướng quân! Ta cũng muốn đến đại thọ của Hàn đại nhân chúc mừng, không biết có được không?”
Bùi Hành Ngạn vừa thấy hắn thì sa sầm mặt, không giấu diếm vẻ ghét bỏ.
Đồng đội sửng sốt, Sử Dũng ngạc nhiên nói, “Hê! Thằng nhóc này thật dám mở miệng!”
Nghĩ bụng Lục Cửu lang cũng coi như nửa người nhà họ Hàn, đúng là nên đến gặp cha, Hàn Minh Tranh bèn gật đầu đồng ý.
Lục Cửu lang nhảy lên một con chiến mã, không quan tâm đến người khác, cứ thế đi sát bên cạnh Hàn Minh Tranh.