Màn đêm lạnh giá bao trùm một vùng mênh mang, vầng trăng lẻ loi treo mình trên cao, lúc thì tỏa sáng ngời ngời soi tỏ dãy núi gập ghềnh; lúc lại khuất mình sau bóng mây để cả đất trời chìm vào đêm sâu.
Con sông trong thung lũng uốn mình lượn lờ, hai bên bờ nhô cao tạo thành một chiếc hộp khổng lồ tự nhiên. Dòng sông nhỏ hẹp chảy qua vừa không ảnh hưởng đến việc cắm trại, vừa cung cấp nước cho người lẫn gia súc, là nơi lý tưởng để đại quân ẩn nấp, thậm chí ánh lửa trại cũng không thể bị phát hiện từ bên ngoài.
Mông Bố Na bước vào lều, cúi đầu hành lễ với hai người đàn ông bên trong, “Bẩm hai vị Vương tử, quân Hồi Hột gửi tin báo rằng quân Sóc Phương đã đến sông Giao Thành.”
Vương tử Địch Ngân của Thổ Phồn đã ngoài ba mươi, oai phong lẫm liệt, mặc áo choàng da cừu, nghe tin chỉ cười khẩy.
Ngồi cạnh là em trai ruột của hắn – Đạt Già, tuy không mạnh mẽ bằng anh trai nhưng cũng là một gã đàn ông vạm vỡ, cười nhạo, “Lại giục quân ta nhanh chóng tiến công? Ta muốn chúng đi trước chứ không phải mình, nên mới nghỉ ngơi ở thung lũng này.”
Mông Bố Na không thiếu lời tâng bốc, “Chắc chắn lần này Vương tử sẽ giáng một đòn mạnh mẽ vào quân địch, phô trương quân uy.”
Đạt Già không khách sáo, “Nếu không phải lần trước ngươi cùng Ô Luân Hải phạm sai lầm lớn, mất đi Lan Châu và các vùng khác thì sao quân Hà Tây có thể ngạo mạn đến thế, còn khiến Đại huynh ta phải đích thân ra trận.”
Mông Bố Na thua trận ở Lương Châu, nay đã trở thành thuộc hạ của Địch Ngân, chỉ có thể cúi mình, “Tất cả đều do Ô Luân Hải cố chấp, hắn tự phụ vào khả năng của mình mà chẳng thèm nghe lời người khác.”
Đạt Già hừ lạnh, “Ô Luân Hải chết cũng coi như chuộc tội, nhưng lại khiến Ương Cách được trọng dụng. Phụ vương đã tính kế kỹ lưỡng để giúp vị Vương thúc này thăng tiến ở Trung Nguyên, kết quả là chẳng làm nên trò trống gì, lại còn phải trốn về, thật nực cười.”
Nét mặt Địch Ngân lộ vẻ nham hiểm, “Nếu thật sự đúng như lời y nói, có thể dùng nội gián trong quân Sóc Phương để che giấu hành tung của đại quân, giúp chúng ta đánh bất ngờ thành công, vậy coi như còn chút giá trị.”
Mông Bố Na tiếp tục hùa theo, “Y đã sống ở Trung Nguyên nhiều năm, khó mà đảm bảo không có ý đồ riêng, thuộc hạ của y cũng chưa chắc đã tâm phục khẩu phục, đại quân sớm muộn gì cũng hiểu rõ con ruột mới là đáng tin nhất.”
Địch Ngân chuyển chủ đề, “Lẽ ra có một nhánh quân Hồi Hột phải đi ngang qua đây, có tin tức gì không?”
Mông Bố Na bẩm báo, “Hiện tại vẫn chưa có tin tức truyền về.”
Đạt Già không bận tâm, “Nước Hồi Hột đã diệt vong, các bộ lạc đều có ý đồ riêng, chưa hẳn đã chịu tuân lệnh, có thể cố ý kéo dài thời gian trên đường.”
Địch Ngân cũng đồng tình, “Cho quân lính nghỉ ngơi, sáng sớm mai xuất phát, chờ đến khi hai bên đều đã mệt mỏi, đó chính là thời cơ để chúng ta đồ sát.”
Những đội quân do thám của Thổ Phồn cầm đuốc, chia ra nhiều hướng tiến vào thung lũng.
Bên ngoài thung lũng, cỏ dại um tùm, nghiêng ngả theo tiếng gió đêm rít gào, toán do thám càng lúc càng tản ra xa, ánh sáng từ những ngọn đuốc ngày một mờ dần như bị bóng đêm sâu thẳm nuốt chửng.
***
Đêm dài lạnh lẽo, dòng nước hẹp trong thung lũng cứ chảy róc rách, cây cỏ đọng sương trắng, người và ngựa đều chìm vào giấc ngủ sâu.
Đúng vào lúc cái lạnh đạt đến đỉnh điểm, bên ngoài thung lũng đột nhiên vang lên những tiếng động kinh hoàng, vệ binh thổi còi báo động, quân lính Thổ Phồn giật mình tỉnh giấc, âm thanh một lúc một lớn như sấm sét từ trời cao giáng xuống.
Binh lính ném đuốc vào đống củi khô, ngọn lửa chưa kịp bùng lên thì từ trong màn đêm, vô số bóng đen đã lao ra.
Những đàn ngựa nhiều không đếm xuể như bị ma quỷ điều khiển, điên cuồng lao vào doanh trại của quân Thổ Phồn. Doanh trại tiền tuyến lúc nhúc người bị đàn ngựa phát điên dẫm đạp, kha khá binh lính không tránh kịp bị giẫm tan xương nát thịt, khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Một tướng lĩnh Thổ Phồn đang định ra lệnh thì bất thình lình bị một mũi tên ghim xuyên cổ họng, gã trợn trừng mắt rồi đổ gục xuống. Theo sau đàn ngựa lồng lộn là một trận mưa tên, vô số mũi tên xé gió lao tới, quân Thổ Phồn không kịp trở tay, vô số binh lính trúng tên ngã xuống, những kẻ còn lại hô lớn, “Địch tập kích! Có địch tập kích!”
Phía sau đàn ngựa xuất hiện những bóng đen, Xích Hỏa quân theo sát đàn ngựa lao tới, bọn họ nằm sấp trên yên, chỉ khi tới gần mới giương cung, thành công hạ gục hàng loạt binh lính. Một khi đã hiện thân thì cũng chẳng cần che giấu, bọn họ liên tục bắn tên, nhân lúc hỗn loạn mà điên cuồng xung phong.
Đạt Già xông ra khỏi lều, đầu óc rối bời, “Kẻ địch từ đâu ra!”
Địch Ngân được vệ binh hầu mặc thêm áo giáp, lớn tiếng hỏi, “Quân địch có bao nhiêu người!”
Địch đánh úp quá bất ngờ, chắc chắn do thám đã bị tiêu diệt sạch, Mông Bố Na mồ hôi nhễ nhại đáp, “Thuộc hạ không rõ!”
Địch Ngân giận dữ, “Toàn quân lên ngựa nghênh chiến!”
Trong đại doanh vang lên tiếng kèn, những đống lửa nối nhau bùng cháy, thắp sáng toàn bộ doanh trại. Binh lính nắm chắc vũ khí, giữa ánh lửa bập bùng chẳng cần biết có bao nhiêu kẻ địch đang lao tới, cung tên bắn hết lại đổi sang đao thương, truy đuổi chém giết quân Thổ Phồn. Một bóng đen cầm Mạch đao, toàn thân mặc giáp đen, cưỡi con ngựa ô đen bóng lao tới như cơn gió dữ, nơi đi qua máu thịt văng tung tóe.
Mạch đao dài và sắc bén có uy lực vô song, từ nhỏ Hàn Thất đã cực kỳ yêu thích, đáng tiếc thân đao quá nặng, chiến đấu lâu dễ bề kiệt sức nên nàng đành từ bỏ. Nhưng lần này nàng bất chấp hậu quả, lưỡi đao sắc lẻm kèm theo tiếng kêu chết chóc quét ngang vạn vật. Xích Hỏa quân theo chân nàng liều mạng xông lên, toàn quân ngập tràn khí thế ngút ngàn, lợi dụng tình cảnh hỗn loạn để từ tiền doanh đồ sát tới trung doanh, buộc quân Thổ Phồn ở hậu doanh phải vây lại mới chặn được đà tiến công.
Cơn thịnh nộ của Địch Ngân bốc cao vạn trượng, cuối cùng hắn cũng nhận ra kẻ địch chỉ có hai vạn quân nhưng dám xông vào doanh trại mười vạn người của hắn, khiến nơi này hoàn toàn rối loạn. Hắn đích thân lên ngựa, dẫn theo đội quân tinh nhuệ chém chết một viên tướng phe địch, sau đó truy đuổi một viên chủ tướng khác. Tên này cũng cực kỳ dũng mãnh, sau nhiều hiệp quần thảo, cuối cùng vẫn không địch nổi Địch Ngân, bị một nhát đao của hắn chém đứt tay trái.
Tướng lĩnh kia đau đớn hét thảm, ngã nhào xuống ngựa, khi sắp bị Địch Ngân đâm chết thì đột nhiên có một cây thương bất ngờ lao tới, buộc Địch Ngân phải quay đao ứng phó, hóa ra đó là một thanh niên anh tuấn, lạnh lùng dũng mãnh.
Phương Nghị ngã xuống đất, đau đớn đến mức suýt ngất xỉu, máu chảy ròng ròng. Đao của kẻ địch vẫn chưa giáng xuống, y ngẩng đầu nhìn, phát hiện người đến cứu mình chính là Lục Cửu lang thì không khỏi sững sờ.
Nếu hỏi vì sao Lục Cửu lang quay trở về, ngay chính hắn cũng không biết.
Rõ ràng rời đi là đường sống, nhưng từng bước chân cứ ngày càng nặng trịch; rõ ràng quay về là tìm đường chết, nhưng cảm giác không phục cứ bùng lên, càng lúc càng dâng trào. Hắn đứng chắn trước Phương Nghị, dốc toàn lực đấu với Địch Ngân.
Thạch Đầu cũng quay lại, xuống ngựa đỡ Phương Nghị, xé áo buộc chặt cánh tay cụt của y hòng ngăn máu chảy ra.
Sắc mặt Phương Nghị trắng bệch, “Đừng tốn sức nữa, ngươi hãy để Lục Cửu lang đi–”
Y còn chưa nói hết thì quân Phồn đã xông tới, Thạch Đầu không thể dìu người, vội vàng dẫn quân chống trả.
Địch Ngân xông pha trận mạc từ khi còn trẻ, trải qua hàng trăm trận chiến nên cực kỳ dũng mãnh, kích của hắn ta có lực chém rất nặng, dù Lục Cửu lang có thể chống đỡ nhưng ngựa vừa chạy đường dài về, không chịu nổi sức mạnh từ cây kích, sau vài cú chém, móng trước của ngựa đã mềm oặt, khi Địch Ngân lần nữa giáng xuống cú chém nặng nề, con ngựa đau đớn hí lên, bị đè xuống đất.
Lục Cửu lang trở thành bộ binh, bị cận vệ của Địch Ngân bao vây, tình thế vô cùng bất lợi. Phương Nghị gắng sức lên ngựa, vung thương giết chết vài tên lính Phồn, hét lớn, “Lục Cửu lang, ngươi đi giết tướng–”
Chưa kịp dứt lời, Địch Ngân đã vung kích đánh tới, Phương Nghị mất một cánh tay, tự biết không thể chống đỡ, lập tức phóng thương tới trước. Bản thân y bị kích nhọn của kẻ địch chém gãy xương ngực, đồng thời cây thương y ném ra đã xuyên thủng bụng ngựa của Địch Ngân, buộc đối thủ phải ngã ngựa.
Cận vệ của Phương Nghị đau lòng khóc thành tiếng, điên cuồng lao vào chém giết quân Phồn. Khi Phương Nghị trút hơi thở cuối cùng, y vẫn nhìn Lục Cửu lang, môi mấp máy.
Lục Cửu lang không biết y muốn nói gì, chỉ thấy người đã mất. Nhân lúc Địch Ngân thay ngựa, hắn đột phá vòng vây phóng thẳng đến chiến trường dữ dội hơn phía xa – đó là chỗ của Hàn Thất. Xích Hoàng là trái tim của Xích Hỏa quân, dẫu có bị quân địch vây kín, chỉ cần nàng chưa ngã thì binh sĩ vẫn có thể chiến đấu tới cùng.
Lục Cửu lang xông pha chém giết, mở ra một con đường tiến lại gần Hàn Thất.
Đêm dài chưa tận, lửa bập bùng tứ phía, toàn thân Hàn Thất nhuốm trong máu đỏ, chỉ có đôi mắt sáng ngời lạnh lẽo, chém từng cú chém cực kỳ chuẩn xác, dưới chân ngựa vô số xác chết, nàng lúc này y hệt một ma thần chốn U Minh. Ngặt điều quân Phồn vẫn đông như kiến, không ngừng xông tới.
Lục Cửu lang hét lớn, “Hàn Thất!”
Ánh mắt của Hàn Thất lướt qua, không chút dao động, nàng vung đao chém nát đầu một tên lính Phồn.
Lục Cửu lang biết nàng đã chiến đấu đến mức mất tri giác, càng hét to hơn, “Hàn Thất, Phương Nghị đã hy sinh rồi!”
Hàn Thất khựng người, cuối cùng cũng tỉnh lại, biểu cảm bàng hoàng, “Lục Cửu lang?”
Nàng không hỏi gì thêm, cũng không có thời gian để hỏi, thấy xung quanh không còn tướng lĩnh nào khả dụng, nàng hạ Mạch đao xuống rồi thúc ngựa lại gần, khàn giọng nói, “Phương Nghị đã mất, vậy ngươi đi đi! Dẫn người đốt hết lương thực trong hậu doanh, ta vẫn có thể chiến đấu thêm nửa canh giờ!”
Lục Cửu lang hiểu ý, túm lấy một gương mặt quen thuộc, hét to, “Ngũ Thôi, đi!”
Ngũ Thôi cũng đã chiến tới nỗi đầu óc mụ mị, bị Lục Cửu lang kéo đi mới tỉnh táo, há hốc miệng gọi, “Sao lại là tiểu tử nhà cậu–”
Mới chỉ nói được nửa câu, Ngũ Thôi lập tức dẫn một đội quân theo Lục Cửu lang xông thẳng vào trại địch, học theo hắn tuyệt không dây dưa, hễ chạm là rút, tới lúc hoàn hồn thì hắn đã vô thức lăn vào trong đồng cỏ ngoài doanh trại, sau đó nuốt chửng tiểu đội quân Phồn đuổi theo, khi bước ra khỏi bụi cỏ, mười mấy người đã mặc đồ của lính Phồn.
Dù Hàn Thất đã dụ quân chủ lực của địch vào trung doanh nhưng tiến vào hậu doanh vẫn khó hệt lên trời. Song, có Lục Cửu lang giả trang làm quân Phồn, nhân lúc trời còn chưa sáng cùng tình cảnh hỗn loạn chung quanh, không một ai để ý, bọn họ cứ thế thẳng tiến một mạch đến nơi chứa lương thực của đối phương.
Những xe lương thực đen kịt trải dài không thấy đầu, ép cỏ dưới mặt đất nằm bẹp xuống, được hàng trăm binh sĩ canh giữ. Ngũ Thôi không khỏi hít một hơi dài, số lượng kinh khủng biết bao, mà bọn họ chỉ có mười mấy người, chưa đốt được mấy xe đã bị lính Phồn vây giết.
Đối diện với xe lương thực là chuồng gia súc chất đầy cỏ khô, mùi phân thum thủm bốc lên, không có binh lính canh gác. Lục Cửu lang ẩn mình trong bóng tối, đảo mắt liên tục, lát sau ra hiệu, lập tức một đội người lặng lẽ lẻn vào chuồng gia súc.
Lính Phồn canh giữ xe lương thực nhìn ánh lửa từ trung doanh, đang bàn tán về tình hình chiến sự phía trước thì bỗng nghe thấy bên chuồng gia súc vang lên tiếng ngựa hí bò rống đầy hoảng loạn.
Gã lính Phồn kinh ngạc nhìn sang, thấy phía sau đuôi lũ bò ngựa bốc cháy, lửa dọa đám gia súc phát điên, chúng chạy loạn xạ quanh chuồng, thậm chí xông thẳng về phía xe lương thực.
Binh sĩ hốt hoảng ngăn cản nhưng những con gia súc đang nổi điên lại quá mạnh, làm sao cản nổi.
Đuôi chúng bị buộc cỏ khô, ngọn lửa kéo lê trên mặt đất, rất nhanh thiêu rụi cả một vùng cỏ dại, tiếp đó men theo bánh xe leo lên, lửa cuộn tròn quấn quanh bao lương thực. Bởi vì xe lương thực đậu sát nhau nên chẳng mấy chốc đã bốc cháy từ cỗ này sang cỗ khác, quân Phồn lại vừa dồn đuổi bò ngựa, vừa múc nước ở sông để dập lửa, khung cảnh vô cùng lộn xộn.
Lục Cửu lang và Ngũ Thôi dẫn người trà trộn vào đám quân Phồn đang cứu hỏa, nhân lúc hỗn loạn, bọn họ ném những khúc gỗ đang cháy vào sâu trong mấy cỗ xe lương thực, khiến thế lửa càng lúc càng mạnh. Vài tên lính Phồn phát hiện điều bất thường, nhưng vừa mở miệng hô hoán đã bị lưỡi đao đâm thấu bụng. Bò ngựa điên cuồng chạy loạn khắp nơi, ai còn để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt trong đó.
Xích Hỏa quân bị kẹt giữa vòng vây ngày càng ít, Hàn Thất đang chiến đấu với Đạt Già, Mạch đao vẫn mạnh mẽ, nhưng chẳng ai thấy hai cánh tay nàng đã sưng phù, mỗi động tác đều đau đớn cùng cực. Thực lực của Đạt Già không bằng Địch Ngân, bị thế đao của nàng áp đảo, mồ hôi chảy nhễ nhại, cố gắng chống cự.
Một ngọn lửa bùng lên từ hậu doanh, tia lửa bay theo luồng khí nóng tỏa ra tứ phía, ánh sáng đỏ rực chiếu rọi toàn thung lũng hòa cùng ban mai nơi chân trời, hợp thành ánh bình minh đỏ rực.
Hàn Thất ngẩng đầu giữa không khí nồng nặc mùi máu tanh, cảm nhận hơi nóng của ngọn lửa từ gió đêm thổi tới, biết hậu doanh đang bị thiêu cháy dữ dội, cứ như một buổi hỏa táng hoa mỹ tuyệt đẹp.
Nàng khẽ mỉm cười, dồn chút sức lực cuối cùng chém một nhát, Mạch đao tỏa ra hàn quang, phản chiếu khuôn mặt đầy sợ hãi của Đạt Già, thấy rõ kẻ địch sắp bị chém lìa đầu.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một mũi tên nhọn xuyên qua áo giáp đen của Hàn Thất, đâm thẳng vào lồng ngực nàng.