Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 46: Gây loạn




Sử Dũng về nhì môn đấu vật trong đại hội tỉ võ. Tuy không đứng đầu nhưng phần thưởng cũng không ít, các huynh đệ trong cận vệ doanh đều mừng thay hắn. Nhưng lời khiêu chiến đột ngột của Lục Cửu lang đã làm đảo lộn cục diện, chiếm trọn sự chú ý, khiến trong doanh trại rộ lên nhiều lời bàn tán, chẳng ai còn quan tâm đến những người khác.

Mấy người Sử Dũng không hiểu nổi Lục Cửu lang, song vẫn duy trì quan hệ như bình thường, mời hắn tham dự buổi tiệc ăn mừng.

Mấy người xin phép được ra ngoài, cùng tiến thẳng đến tửu lầu trong thành. Khách khứa trong quán đông nghịt, Sử Dũng gọi liền mười mấy món ăn nhưng đợi mãi chẳng thấy dọn ra đĩa nào. Hắn chỉ ngửi được mùi thơm từ bàn bên cạnh, còn nước trà thì đã uống đến mấy bình.

Sử Dũng không nhịn được, lớn tiếng quát, “Các ngươi để bọn ta chờ lâu thế đấy hả, món ăn đâu?”

Gã hầu bàn vội chạy đến xin lỗi, “Mong các vị đại nhân lượng thứ, khách đông quá, đầu bếp làm không kịp, đã thúc giục rồi.”

Hóa ra đại hội tỉ thí năm quân đã thu hút rất nhiều khách từ các châu khác đến, khiến cho các nhà trọ và tửu lầu trong thành chật kín khách. Quán này cũng nổi tiếng, lên món trong vòng nửa canh giờ đã được xem là nhanh.

Sử Dũng bực bội, song vẫn đành tiếp tục chờ đợi. Không ngờ tiếng quát của hắn lại thu hút sự chú ý của mấy chục hán tử ở bàn bên cạnh, họ liên tục nhìn sang bàn tán, thỉnh thoảng còn cười mỉa.

Ngay cả Thạch Đầu cũng nhận thấy điều không ổn, bất an nói, “Cửu lang, hình như bọn họ đang nhìn cậu?”

Bàn bên kia toàn là lính tráng đất Hán vạm vỡ, Lý Tương đoán, “Chắc là người của quân đội nào đó đến tham gia đại hội đấu võ, nhưng ta không nhớ nổi họ là ai.”

Vương Trụ tiếp lời, “Ta biết Thanh Mộc quân, không phải những người này; lại không để đầu trọc nên cũng không thể là Hậu Thổ quân; không biết là Nhuệ Kim hay Huyền Thủy đây.”

Ngũ Thôi cười nhạo một cách thô lỗ, “Nếu ngay cả mặt mũi cũng quên thì là Huyền Thủy quân chứ còn ai nữa. Nghe nói lần này họ không lọt vào nổi ba vị trí đầu, chỉ có thể rút lui trong nhục nhã.”

Vừa dứt lời, đám hán tử bàn bên lập tức biến sắc, ánh mắt đầy sát khí.

Gã đứng đầu đám hán tử có khuôn mặt dài như ngựa, dẫn theo một băng anh em đứng dậy, vây quanh chỗ ngồi của hội Sử Dũng.

Bên Sử Dũng chỉ có sáu người, ít hơn hẳn so với đối phương. Sử Dũng và Lục Cửu lang vẫn giữ bình tĩnh, còn Vương Trụ thì đã la lên, dù dáng người nhỏ bé nhưng tiếng nói vang rền, “Các ngươi định làm gì? Đây là lãnh địa của Hàn đại nhân, dám gây chuyện ở Sa Châu?”

Cả tửu lầu đột ngột im bặt, ánh mắt của toàn bộ thực khách đều đổ dồn về phía này, ngay cả gã hầu bàn cũng phải liếc ra ngoài đường xem có tuần vệ ở gần đó không.

Đám hán tử này chính là lính tinh nhuệ của Huyền Thủy quân, gã mặt ngựa tên là Triệu Hoan, em họ của Triệu Anh. Gã sắp sửa nổi cơn thịnh nộ thì bị tiếng la làm cho tỉnh táo, cố nén giận mà cười nhạt, “Các vị chắc là người của Xích Hỏa quân nhỉ, huynh đệ ta qua đây kết bạn, có gì mà phải la lối như vậy? Chẳng lẽ lá gan của các ngươi nhỏ đến thế?”

Nhập ngũ đa phần đều là lưu manh, Xích Hỏa quân lại đang ở địa bàn của mình, Sử Dũng chẳng có lý do gì phải sợ hãi. Hắn đặt một chân lên ghế, ưỡn ngực đáp, “Các vị đây là Huyền Thủy quân? Hèn chi, huynh đệ ta ra ngoài ăn uống lại gặp phải ruồi muỗi kêu vo ve bên cạnh, thật phiền lòng.”

Triệu Hoan tính tình thô bạo, Sử Dũng lại có thân hình phốp pháp. Hai người đối mặt nhau, không khí lập tức căng thẳng.

Triệu Hoan giật giật gân mày, mặt gã đỏ bừng lên vì tức giận, nhưng suy nghĩ một hồi, gã lại kìm nén, “Không đánh không quen biết, vị Lục huynh đệ đây đã đoạt giải nhất môn đấu vật trong cuộc tỉ võ, bọn ta kính phục nói vài câu, không ngờ lại gây hiểu lầm.”

Sử Dũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đập bàn đánh nhau thì không ngờ đối phương lại hạ giọng, đâm ra không biết nên phản ứng thế nào, lẩm bẩm chửi rủa rồi đáp chiếu lệ, “Đã là hiểu lầm thì thôi.”

Triệu Hoan lấy một vò rượu từ bàn bên, ra hiệu cho cấp dưới rồi quay qua nói, “Bàn này để ta mời, các vị đều là người dưới trướng tướng quân Xích Hoàng đúng không?”

Sử Dũng thấy gã nói năng khách khí nhưng ánh mắt của những kẻ khác vẫn còn hung hãn, không rõ gã tính giở trò gì, cảnh giác đáp, “Đúng vậy, bọn ta là người của cận vệ doanh dưới trướng Hàn Thất tướng quân. Không cần mời, huynh đệ ta chỉ muốn yên tĩnh.”

Triệu Hoan phớt lờ, tiến lại gần vỗ vai Lục Cửu lang, “Lục huynh đệ là thân vệ của Hàn Thất tướng quân?”

Lục Cửu lang chưa kịp trả lời, bỗng nghe Triệu Hoan ghé sát tai thì thầm với giọng nhơ nhớp, “Cô ta chịu để ngươi kẹp tay kẹp chân, ắt hẳn đã sớm qua đêm với ngươi rồi, mùi vị chắc cũng-”

Gã nói rất nhỏ, không ai nghe rõ, nhưng thấy nét mặt của Lục Cửu lang đột ngột thay đổi, ngay sau đó hắn vung một cú đấm trúng mặt Triệu Hoan khiến gã ngã ngửa ra sau, đổ sập cả bàn rượu phía sau.

Tửu lầu lúc này bỗng trở nên náo loạn, thực khách hai bên hoảng hốt bỏ chạy, chừa lại một khoảng trống rộng.

Triệu Hoan được đồng đội đỡ dậy, gã vốn có ý khiêu khích nên cũng đã phòng bị, nhưng đâu ngờ Lục Cửu lang lại ra tay nhanh đến thế, chưa kịp nói hết câu đã bị đánh trúng, mặt mày nhăn nhúm, gã đau đớn, phẫn nộ thét to, “Mẹ kiếp, lên!”

Thấy Lục Cửu lang đã ra tay, Sử Dũng và đồng đội không do dự nữa, cả hai bên lao vào đánh đấm, tiếng bàn ghế đổ sập vang lên ầm ầm, không biết bao nhiêu chén đĩa đã vỡ tan tành. Gã hầu bàn nào dám can ngăn, hớt hải chạy ra ngoài tìm tuần vệ.

Bên Triệu Hoan đông người hơn nhưng  Xích Hỏa quân cũng chẳng phải hạng dễ bắt nạt. Sử Dũng dựa vào sức mạnh, đấm đá đối thủ tới tấp; Lục Cửu lang dùng chân rất khéo, người bị hắn đánh trúng đều ôm hạ bộ rên rỉ; Thạch Đầu và Ngũ Thôi mỗi người một bên trái phải, còn Vương Trụ và Lý Tương thì thừa cơ ra tay.

Đúng lúc Huyền Thủy quân bị đánh đến thảm hại, đột nhiên có một nhóm người khác xông vào, chính là đồng đội của Triệu Hoan. Bắt gặp tình hình trong quán, họ lập tức lao vào trợ giúp, tuần vệ cũng vừa đến nơi, hét lớn ngăn cản.

Nhận thấy tình hình không ổn, Lục Cửu lang huýt sáo một tiếng, mọi người nhảy qua cửa sổ, chạy trốn như một làn khói.

Hội Triệu Hoan bị đánh thê thảm, quyết không bỏ qua, tức tối đuổi theo. Hai bên rượt đuổi trong thành, nhưng Ngũ Thôi trong lúc hỗn loạn chạy nhầm đường, dẫn đồng đội vào một con ngõ cụt, muốn quay đầu cũng đã muộn. Sử Dũng dang tay ngăn cản, Lục Cửu lang nhảy lên tường rồi kéo đồng đội lên, trốn vào bên trong.

Vừa nhảy xuống, mọi người phát hiện ra mình đang đứng trong một sân viện cây cối um tùm, nhà cửa bề thế, mái vòm chạm trổ tinh xảo, đồ đạc xa hoa lộng lẫy, rõ ràng không phải là nhà dân thường. Họ không khỏi kinh ngạc, nơm nớp lo lắng, sợ rằng đã vô tình xông vào chốn không nên đến.

Lục Cửu lang đưa mắt nhìn quanh, trong lòng đã nắm rõ tám phần, nói, “Đây không phải phủ đệ của quý nhân mà là nơi chuyên dành cho tiệc tùng vui thú.”

Được nhắc nhở, Sử Dũng cũng nhớ ra vị trí, “Đúng rồi, nghe nói tửu trang tốt nhất trong thành cũng ở quanh khu vực này.”

Ngay lập tức, họ ngửi thấy hương rượu thoảng qua, cơn đói cồn cào chợt trỗi dậy, khi ấy mới nhớ từ nãy đến giờ cả hội mải mê đánh đấm chứ bụng vẫn trống rỗng.

Sử Dũng phất tay rất hào khí, nói, “Kệ mẹ nó, đã đến đây thì phải đánh chén một bữa rồi hẵng đi!”

Hắn ung dung bước qua cổng vòm, nơi này nếu không có người dẫn dắt thì không vào được, thế là các người hầu coi bọn họ là khách quý, mời vào một gian phòng vô cùng thanh tao.

Phòng bài trí trang nhã mà hầu hạ cũng hết sức chu đáo, đến cả nhổ nước bọt cũng có mỹ nhân cầm chén hứng. Mấy người thấy không quen, e dè không dám gọi món, sợ gọi nhầm sẽ bị chê cười.

Trái lại, Lục Cửu lang vô cùng quen thuộc, rửa tay trong chén ngọc khắc hoa cúc, thản nhiên ra lệnh, “Dẹp bỏ hương Thiên Bộ, đổi thành hương Minh Đình. Chỗ này chắc khó có vi cá tươi, thôi khỏi dùng Thi Yến. Mùa hè thì không hợp với Văn Yến, chi bằng gọi một mâm Vận Yến, đem lên vài bình rượu Tang Lạc, không cần ca múa.”

Chúng người hầu nghe hắn nói rành rọt thì càng thêm kính cẩn, tuân lời làm theo.

Mọi người nghe mà sững sờ, lần lượt bắt chước hắn rửa tay, đợi đến khi người hầu rời đi, Sử Dũng mới lên tiếng hỏi, “Vừa rồi ngươi nói cái gì vậy? Những thứ văn với thi gì đó có ăn được không?”

Theo Lục Cửu lang thì nơi đây chẳng khác gì Tây Đường Các, hắn giải thích cho mọi người, “Chỉ là ngôn ngữ riêng để gọi món thôi, cung yến của Trung Nguyên được chia làm ba loại: Văn Yến là cao nhất, bát đũa bằng vàng ngọc, ăn thịt nai quý hiếm; thứ đến là Thi Yến, dùng khay ngọc đựng đồ ăn, ăn bát trân vi cá; cuối cùng là Vận Yến, dùng chén sứ nổi tiếng, món ngon thịt béo, hợp khẩu vị của chúng ta.”

Mọi người ù ù cạc cạc, Ngũ Thôi bị dọa sợ hỏi, “Cung yến ư? Lẽ nào ăn bữa này xong, Sử Dũng phải cầm cố cả khố quần?”

Sử Dũng chỉ biết nơi này nổi tiếng chứ đâu hay bên trong lại phô trương đến thế, nghe xong mà hoa mắt.

Lục Cửu lang không nhịn được phì cười, trêu chọc, “Đâu ra cung yến thật, đây chỉ là nơi xa hoa giả vờ học đòi văn nhã, mượn chút danh tiếng thôi. Chỉ cần Sử doanh mang hết bạc thưởng ra, chắc chắn sẽ không phải về tay không.”

Sử Dũng vừa yên tâm lại vừa tiếc tiền, vẻ mặt xoắn xuýt vô cùng thú vị, khiến mọi người được một trận cười ầm, bỗng đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng động huyên náo.