Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 39: Thưởng phạt phân minh




Trận chiến đẫm máu kéo dài rất lâu, bốn quân xông lên một cách có trật tự, phanh thây treo cổ quân Phồn như xé nát một con mãng xà hung bạo.

Ô Luân Hải ra sức xung phong nhưng vẫn không thể vượt qua tuyến phòng thủ kiên cố của Xích Hỏa quân, cờ lớn vẫn đứng thẳng như ngọn núi sừng sững trong lòng quân binh Hà Tây. Khi năm quân hợp nhất thành công, Ô Luân Hải bị những ngọn thương đâm xuyên qua thân, mắt mở trừng trừng chấm dứt sinh mệnh, trả giá cho sự kiêu ngạo khinh địch.

Trận chiến này cực kỳ nan nguy mà thành tích cũng hết sức huy hoàng, tiêu diệt mười lăm vạn quân địch, sáu vạn chạy thoát, để lại một thành Lan Châu nguyên vẹn. Bá tánh bình dân bị quân Phồn áp bức nhiều năm nay rưng rưng nước mắt, đánh trống gõ chiêng hân hoan đón chào.

Cận vệ doanh của Hàn Thất tổn thất khá nặng nề, chỉ có chưa đến hai phần mười nhân số là không hề hấn, còn hội Ngũ Thôi ít nhiều đều bị thương, mỗi mình Thạch Đầu may mắn, chỉ bị xước một chút da sau lưng.

Lục Cửu lang bị thương không nhẹ, máu chảy nhiều ở vai, hắn lặng lẽ ngồi yên để quân y xử lý, lúc bước ra khỏi lều sắc mặt vẫn nhợt nhạt, tinh thần suy sụp.

Thạch Đầu tưởng hắn bị đau, đi theo bên cạnh an ủi, “Cửu lang cứ nghỉ ngơi đi, để ta tìm chút đồ ăn cho cậu.”

Gần lều quân y ầm ĩ rối ren, những binh lính gãy tay gãy chân rên rỉ luôn mồm, biết bao người bận bịu hối hả, có khiêng người, có đưa nước, lại có người đẩy xe đưa thi thể về bãi đất trống.

Lục Cửu lang lặng lẽ nhìn, đoạn cất bước đi về phía bãi đất trống.

Thạch Đầu vội kéo lại, “Bên đó là chỗ để xác, nơi nghỉ ngơi ở đầu kia.”

Lục Cửu lang như không nghe thấy, kiên trì bước tới, khi thấy thi thể chất chồng đầy đất, toàn thân hắn cứng đờ, chẳng còn dũng khí mà nhìn, “Sử Dũng đâu?”

Thạch Đầu ngẩn tò te, “Sử Dũng? Huynh ấy được khiêng vào lều rồi, đâu có chết.”

Ngay lập tức sắc mặt Lục Cửu lang thoắt thay đổi, vì ngoảnh đầu quá gấp mà kêu *rắc* một tiếng.

Từng lều quân dụng nối liền nhau, cách rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười đùa bên trong.

Lục Cửu lang vừa vén màn lên đã thấy Sử Dũng đang hùng hồn kể lể với một đám binh sĩ, “Ông đây quả là thần cơ diệu toán, trước khi rời nhà đã mò lấy cái gương đồng của bà vợ, buộc vào dưới áo bông, may mà tên giặc đâm trúng mặt gương, không thì ta đã đi đời nhà ma rồi!”

Mấy thương binh ngạc nhiên ồ lên, Sử Dũng cười ha hả, chẳng có chút nào giống người bị thương, trông thấy Lục Cửu lang đến, hắn càng vui vẻ hơn, “Nghe nói ta vừa ngã xuống, tiểu tử nhà cậu lập tức bộc phát sức mạnh? Mẹ nó, biết thế ta nên giả vờ yếu đuối sớm hơn!”

Lục Cửu lang chẳng nói một lời, vật hắn xuống đánh một trận, tiếng cười chung quanh càng rôm rả.

Dù hắn chỉ có một tay dùng sức nhưng vẫn đè cho Sử Dũng không dậy nổi, bị đánh đến mức liên tục kêu la, “Dừng tay! Ta bị thương cơ mà! Thằng nhóc khốn kiếp, nhè nhẹ giùm cái!”

Mọi người cười rộ can ngăn, mãi mới tách được Lục Cửu lang ra, Sử Dũng cũng chẳng còn vẻ oai phong lúc nãy, khổ sở than thở, “Thằng nhóc thối, bị thương mà sao hung dữ thế hả, ông đây đâu có giả chết, cũng mới lượn một vòng từ quỷ môn quan về thôi.”

Hắn vén áo lên, để lộ phần ngực buộc một dải vải. Thì ra tướng Phồn có sức mạnh quá lớn, dẫu đã được gương đồng đỡ thay nhưng dư lực vẫn khiến hắn ta gãy xương ngực, ngất đi tại chỗ, đến khi quân thu dọn chiến trường kéo ra mới phát hiện còn hơi thở.

Do Lục Cửu lang đã đến lều quân y nên không biết được chuyện sau đó, còn Thạch Đầu không bị thương, chạy tới chạy lui lo liệu cho chiến hữu, thành thử có nghe tin.

Lục Cửu lang động vào vết thương đau thấu xương, nhưng tâm trạng vô cùng tốt, chẳng bận tâm bị mắng.

Sử Dũng mất mặt, đuổi đám binh lính cười đùa ra khỏi lều, nhìn thương thế của Lục Cửu lang rồi lại nhìn Thạch Đầu vẫn hoạt bát nhảy nhót, không khỏi than thở, “Mấy người chúng ta coi như may mắn đấy, chứ biết bao người đã mất mạng, Lý Tương nằm ở lều bên cạnh, Hứa Thắng còn tệ hơn, hắn mất một cái chân, trở về chỉ còn nước rời quân.”

Trong lều lặng đi, Thạch Đầu ấp úng nói, “Khi nhập ngũ từng nói, thương tật sẽ được cấp tiền trợ cấp.”

Bao nhiêu tiền trợ cấp mới bù đắp nổi một cái chân đây? Sử Dũng thở dài, “Xuất ngũ cũng tốt, kiếm kế sinh nhai sống qua ngày còn hơn là mất mạng.”

Ai cũng sợ hãi trước cuộc chiến ác liệt này, bọn họ đang to nhỏ thì Ngũ Thôi bước vào, cánh tay bị thương treo lủng lẳng trước ngực, hắn mới đi dạo một vòng nơi khác, nghe ngóng tin tức, hưng phấn nói, “Hàn tiểu tướng quân dẫn người đến phủ của chủ soái quân Phồn lục soát, lão tặc ấy chiếm cứ Lan Châu nhiều năm, tích lũy vô số kim ngân tài bảo, phần thưởng trận này chắc hẳn phải sộp lắm.”

Mọi người tim đập nhanh hưng phấn, Sử Dũng thoáng chốc quên đi sự thoái chí vừa rồi, sốt sắng nói, “Ngươi còn nghe được gì nữa không, ước chừng chia được bao nhiêu?”

Ngũ Thôi nào biết rõ, hơn nữa phần thưởng phải về doanh trại mới ban phát, dẫu vậy, mọi người vẫn không kìm được mà hào hứng bàn luận.

Chỉ có Lục Cửu lang im lặng không tham gia, hắn lâm trận không tiến, phạm phải đại giới quân kỷ. Trong lúc khẩn cấp Sử Dũng đã lớn tiếng trách mắng, có lẽ đã lọt vào tai Hàn Thất, nàng xưa nay vô cùng nghiêm khắc với việc vi phạm kỷ luật, trở về có khi hắn không giữ nổi chức ngũ trưởng, đừng nói đến phần thưởng.

Sử Dũng chẳng nhận ra tâm tư của hắn, còn thấy kỳ lạ, “Lục Cửu, sao cậu không nói gì?”

Lục Cửu lang hơi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói, “Vui sớm làm gì, dù có cướp được cả núi vàng núi bạc cũng là chia đều cho năm quân.”

Mọi người cứng họng, Ngũ Thôi không phục, “Hàn đại nhân là Sa Châu Phòng ngự sứ do triều đình bổ nhiệm, năm quân ai dám ý kiến? Xích Hỏa quân của chúng ta gánh trận chính, nói gì đi nữa cũng phải được thưởng hậu.”

Với tài khéo léo thu phục lòng người của Hàn Nhung Thu thì chưa chắc đã vậy, nhưng Lục Cửu lang cũng không làm đồng đội cụt hứng, ậm ừ đáp bừa cho qua.

***

Sau khi toàn quân nghỉ ngơi hồi phục, Hàn Nhung Thu quyết định thừa thắng xông lên, dấy binh chiếm thành tiếp theo. 

Nào ngờ đại quân chưa kịp xuất phát thì tin tức từ Hội Châu, Khuếch Châu và Mân Châu đã truyền đến, báo rằng lũ tướng giặc Phồn ở nơi đó tự biết không địch nổi, đã bỏ thành chạy trốn, quân Hà Tây nghiễm nhiên giành được thắng lợi. Từ đấy trở đi, phía tây trải dài đến Y Ngô, phía đông nối liền với Linh Vũ, ngoài Lương Châu ra, hơn bốn nghìn dặm sông núi Hà Tây cùng hơn một triệu hộ dân đã trở về trong tay người Hán.

Hàn Nhung Thu đột ngột tiếp quản sáu thành, công việc gia tăng rất nhiều, chỉ riêng việc thu xếp quan binh đóng giữ các thành, cử người tiếp quản chuyện trong thành, thu gom tài sản, trấn an bá tánh, ông đã bận rộn đến mức không thể nghỉ ngơi. Một phần đại quân ở lại hỗ trợ, thương binh theo quân rút về doanh trại Sa Châu.

Những ngày dưỡng thương có thức ăn nước uống đầy đủ, không phải luyện tập, Lục Cửu lang cùng đồng đội hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, chẳng mấy chốc đã hơn một tháng trôi qua. Khi vết thương đã hoàn toàn lành lặn cũng là lúc tuyết trắng phủ khắp doanh trại,  cuối cùng Hàn Thấtcũng trở về, ban thưởng cho quân sĩ – điều mà mọi người chờ đợi bấy lâu.

Toàn bộ cận vệ doanh đều được ghi công, những người dũng mãnh được thăng hai cấp, bổng lộc nhân đôi, hội Sử Dũng còn nhận được thưởng thêm, toàn quân ai ai cũng mừng rỡ.

Chỉ riêng Lục Cửu lang không được gì, cứ như bị lãng quên. Dẫu rằng đã trong dự liệu, lòng hắn vẫn trĩu nặng.

Đồng đội từ hân hoan chuyển sang ngỡ ngàng, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, xì xào bàn tán sau lưng. Sử Dũng không chịu nổi, giẫm trên lớp tuyết dày đi tìm Hàn Thất khiếu nại.

Lục Cửu lang chẳng buồn để ý đến sự khuyên nhủ của đồng đội, cứ ngây người ngồi dưới mái hiên nhìn những cột băng rủ xuống.

Cho rằng không có hy vọng thăng tiến, tiếp tục ở lại cũng chỉ thêm nhục nhã, chẳng bằng xuất ngũ chung với Hứa Thắng, nhưng không biết Hàn gia có chịu thả người không. Nay hắn đã học được cách nhận biết phương hướng và sinh tồn nơi hoang dã, sẽ không còn bị bắt lại, song chẳng biết phải đi đâu về đâu.

Ngoài mặt hắn lạnh lùng nhưng trong lòng rối bời, vừa là ấm ức, vừa là tức giận, chìm trong sự trống rỗng xốn xang.

Sử Dũng quay trở về, vẻ mặt kỳ lạ, “Hàn Thất tướng quân nói, trận này cậu không có được thưởng, về sau cũng không được làm ngũ trưởng nữa.”

Quả là phạt nặng tay, Lục Cửu lang càng thêm hụt hẫng, hận không thể rời khỏi nơi đáng ghét này, tránh thật xa những kẻ đáng ghét.

Sử Dũng húng hắng, đoạn nói thêm, “Cô ấy nói từ ngày mai, cậu làm thân vệ cho cô ấy.”

Lục Cửu lang sửng sốt, bỗng hoài nghi tai mình nghe nhầm.

Sử Dũng cười lớn, vỗ mạnh vào vai hắn, “Thằng nhóc này, Hàn Thất tướng quân đã để mắt đến cậu rồi, sắp thăng quan tiến chức rồi đó!”

Lục Cửu lang nghĩ rằng tuy Sử Dũng là người nghĩa khí nhưng đầu óc thực sự không được lanh lợi, chắc chắn đã có hiểu lầm gì ở đây.

Hàn Thất có một đội nữ thân vệ, vừa làm hộ vệ vừa lo việc sinh hoạt hàng ngày, tự dưng nay lại tuyển một nam binh làm thân vệ. Hắn đã thua dưới tay Hàn Thất không biết bao nhiêu lần, không dám mơ tưởng điều gì, dù sáng hôm sau có đợi bên ngoài doanh trướng của Hàn Thất, hắn vẫn nghi ngờ có khi nào mình lại sắp phải chịu đựng những màn tra tấn trong Thanh Mộc doanh?

Hàn Thất thường dậy sớm để luyện võ, mọi việc diễn ra không khác gì thường ngày, cho đến khi nàng cầm trường thương, ném về phía Lục Cửu lang.

Lục Cửu lang giơ tay chụp lấy, chưa kịp hiểu rõ thì một mũi thương đã đâm thẳng tới trước mặt, hắn vội vã đỡ gạt, nhưng đòn kế tiếp lại càng nhanh hơn. Chiêu thức của Hàn Thất quá nhanh, biến chiêu liên tục, Lục Cửu lang nghiến răng cố gắng chống trả, mồ hôi tuôn như mưa, dốc hết chút hơi sức cuối cùng mà vẫn chống đỡ khó khăn, rồi không biết đã bao lâu trôi qua, mũi thương trước mặt bỗng biến mất, Hàn Thất dừng tấn công.

Lục Cửu lang vừa thả lỏng đã cảm thấy mắt tối sầm, toàn thân mềm oặt, suýt ngã sõng soài.

Hàn Thất vẫn không hề thở gấp, bình tĩnh nói, “Một khắc.”

Lục Cửu lang chống chọi vất vả, mệt đến mức đứng không vững, vậy mà chỉ có một khắc, nhất thời vừa hối tiếc vừa tức giận, cho rằng nàng cố ý hạ nhục mình.

Mũi thương của Hàn Thất chỉ nhẹ một cái, tái diễn chiêu thức vừa rồi, “Ngươi có thể nhận ra thế thương nhưng không theo kịp, ứng đối hoảng loạn, liên tục bị đối thủ dẫn dắt, hoàn toàn quên mất phản kích.”

Lục Cửu lang sững người, Hàn Thất lại nói, “Trong chiến đấu sức mạnh chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là giữ được bình tĩnh, dù đối phương mạnh hơn nhưng chỉ cần tìm ra điểm yếu trong lúc giao đấu, ngươi vẫn có cơ hội chiến thắng.”

Lục Cửu lang chấn động, như hiểu ra điều gì, “Vừa rồi ta nên lấy công làm thủ, dù không nhanh bằng cô nhưng chỉ cần tấn công vào chỗ hiểm thì cô sẽ phải thu thương, ta sẽ không bị dẫn dắt kiệt sức nữa!”

Hàn Thất thu thương về, không bình luận, “Tự luyện tập đi, hôm nay như vậy là đủ cho ngươi suy nghĩ.”

Lục Cửu lang vô cùng khoái chí, nhưng vừa dợm bước liền dừng lại, cuối cùng cũng hỏi, “Đã truất ta khỏi chức ngũ trưởng, lại chỉ dạy cho ta, rốt cuộc là trừng phạt hay là ban thưởng?”

Hàn Thất đón ánh nắng ban mai buổi sớm, vươn vai một cách thờ ơ, “Lục Cửu lang, ngươi không phải một binh sĩ tốt. Trong quân đội, người ta đổi lấy lòng trung thành bằng lòng trung thành, dùng sự bảo vệ đổi lấy sự bảo vệ, ngươi hoàn toàn không hiểu, cũng không có ý định cống hiến. Điều duy nhất đáng khen là ngươi vẫn còn chút lòng quả cảm, vì ngươi đã cầu xin ta dạy dỗ nên tạm thời ta sẽ thử kiểm tra trong hai ngày tới. Nếu dám lơ là, ngươi sẽ không còn cơ hội nào nữa.”

Lục Cửu lang nắm chặt cán thương, lòng ngổn ngang trăm mối.