Thời gian gần đây, dân chúng thành Cam Châu cứ rầm rì bàn tán về việc Xích Hoàng tướng quân dũng cảm xả thân cứu Túc Châu, khiến Nhuệ Kim quân mất mặt quay về.
Bùi Tử Viêm nghe được đôi chuyện tại tửu lầu, trong lòng vô cùng khó chịu, trở về nhà không nhịn được tìm gặp cha.
Bùi Quang Du cực kỳ giận dữ, mặt lạnh như tiền, trên bàn chất đầy những cuộn giấy báo tin, vừa thấy con trai, ông lập tức dặn dò, “Hoằng Hải đã dẫn Hậu Thổ quân tới Túc Châu, con hãy đem theo ít quà cáp đi một chuyến đến đó, tiện thể dò la xem thằng chồng của đứa con gái Hàn gia có lai lịch thế nào mà dám chiếm lấy nhà của ta, chẳng coi Bùi gia ra gì!”
Bùi Tử Viêm vừa nghe đã thấy phiền, nhưng không dám thể hiện mà chỉ nói, “Lai lịch gì nữa, chắc chắn là người trong doanh trại của nhà họ rồi.”
Bùi Quang Du ôm một bụng nghi hoặc, trong trận chiến Lương Châu đứa con gái nhà họ Hàn còn dây dưa dính líu với tên họ Lục, tự dưng khi không nay đã có chồng, lại còn hành xử ngược ngạo đến vậy.
Bùi Tử Viêm cố kìm nén, “Bây giờ con đến Túc Châu cũng có ích gì, ai cũng biết Bùi gia cố tình chậm trễ cứu viện, Quan Chân đại sư còn khẳng định đứng về phía Hàn gia, đâu phải cứ ngầm đưa lễ là có thể bù đắp.”
Bùi Quang Du phớt lờ mối ưu phiền của con trai, hờ hững nói, “Quan Chân già rồi, sống chẳng được bao lâu nữa, không cần để ý đến ông ta. Sớm muộn gì Hoằng Hải cũng sẽ nhậm chức Tăng đô thống, hắn có giao tình tốt với chúng ta, cứ làm theo lời cha bảo.”
Bùi Tử Viêm im lặng một lúc rồi nói, “Cha, mọi người trong thành đều khen ngợi lòng trung liệt của Hàn gia, nói Bùi thị không màng đồng minh, thất tín bội nghĩa.”
Bùi Quang Du nghe không xuôi tai, quát lớn, “Đám dân đen đó thì biết gì! Hàn gia đã suy yếu, vốn dĩ lần này có thể phơi bày sự kém cỏi của bọn họ, đề cao khả năng của Bùi gia, để các châu khác thấy rõ sự thay đổi. Nhưng tất cả đều do đứa con gái nhà họ cậy mạnh ưa thể hiện, phá hỏng hết kế hoạch của cha.”
Nếu con gái nhà họ Hàn chết dưới tay Địch Ngân, tàn binh quân Phồn bị Nhuệ Kim quân quét sạch thì đâu đến nỗi lâm vào tình cảnh khó xử như hiện tại.
Bùi Hưng Trị đẩy cửa bước vào, sắc mặt khó coi, “Triệu gia không chịu nhận lễ vật nhà ta gửi, bảo rằng Tây Châu đã giành được chiến thắng, thái độ rất khách khí, nhưng từ Yên Kỳ và Quy Tư lại có tin một số tuyến đường buôn bán đã bị chuyển cho An gia.”
Nhà họ Triệu đã kinh doanh tại vùng Thiên Sơn nhiều năm, ngay cả đoàn thương buôn của Bùi gia cũng phải trông cậy vào bọn họ, nhờ giao tình giữa hai quân nên luôn có thể thu được những nguồn hàng tốt nhất, thế nhưng hiện giờ đã thay đổi.
Sắc mặt Bùi Quang Du khẽ biến, suýt mất bình tĩnh, “Cái đồ gió chiều nào xoay chiều ấy, Triệu gia xảo quyệt thực chẳng ra gì.”
Tuy những tuyến đường kinh thương bị sang tay không phải quá quan trọng, song ẩn ý đằng sau lại khiến người ta lo lắng, là dấu hiệu cho thấy lòng người đã thay đổi.
Bùi Hưng Trị không giấu nổi âu lo, “Túc Châu chắc chắn cũng sẽ thay đổi thái độ, tất ảnh hưởng đến các nước Tây Vực, đây không phải là chuyện nhỏ.”
Bùi Quang Du khịt mũi khinh thường, “Cứ để bọn họ nịnh bợ Hàn gia, cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, duy trì không được bao lâu, Bùi gia có bốn vạn binh lính trong tay, ai dám coi thường chúng ta.”
Bùi Tử Viêm trước giờ luôn tự hào về Nhuệ Kim quân, thế mà lúc này lại hoang mang.
Tuy Bùi gia có nhiều lớp trẻ nhưng người xuất sắc trong quân ngũ lại khá ít, Bùi Tử Viêm là người nổi bật nhất, vượt trội hơn so với các anh em khác, được cha hết sức coi trọng. Hắn luôn tin tưởng vào các kế hoạch của cha, khát khao Bùi gia trở thành chủ của Hà Tây, được vạn dân yêu mến, nhưng đến khi cha nắm giữ quyền hành thì Bùi gia lại mất đi sự gần gũi của các đồng minh cũng như lòng tôn kính của dân chúng, ngay cả việc kinh doanh của gia tộc cũng bị ảnh hưởng. Hắn bất giác hoài nghi liệu những quyết định này có thực sự đúng đắn? Nhưng vốn phận làm con, hắn không dám cất lời, chỉ có thể im lặng.
Trong lúc Bùi Tử Viêm còn đang dao động, có một người đã đến ngôi chùa dưới chân núi tuyết, kể cho Bùi Hựu Tĩnh nghe mọi chuyện gần đây.
Bùi Hựu Tĩnh không biểu lộ cảm xúc, cho tới lúc nghe tin chồng của Hàn Thất tướng quân đã chiếm lấy biệt phủ của nhà họ Bùi, ánh mắt ông mới thoáng xao động.
Bùi Thịnh để ý thấy điều đó, lòng mừng thầm, lập tức đổ dầu vào lửa, “Thúc phụ, thúc ở ẩn trong chùa nên không biết ngoài kia đang loạn đến mức nào, chiếm biệt phủ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Triệu gia cùng giới tăng lữ đã lạnh nhạt ra mặt với chúng ta, đấy mới là chuyện lớn.”
Bùi Hựu Tĩnh không đáp mà hỏi ngược lại, “Ta đã nói muốn tịnh tu trong chùa, không can dự vào chuyện trong gia tộc, cháu còn đến đây làm gì?”
Bùi Thịnh vốn kính trọng ông, ngập ngừng đáp, “Cháu thấy Đại bá và Tứ thúc khắc khẩu, ý kiến trong tộc cứ lộn xộn, dân chúng lại bàn tán nhiều, trong lòng không yên. Giờ ba nhà đồng minh đã gạt chúng ta ra ngoài, còn ảnh hưởng đến việc kinh doanh ở Tây Vực, về lâu dài biết phải làm sao đây?”
Bùi Hựu Tĩnh hờ hững nói, “Những việc đó đã có các thúc bá của cháu lo liệu, không phải việc của một kẻ hậu bối như cháu.”
Bùi Thịnh bối rối, cuống quýt nói, “Cháu rất nhớ thúc phụ, vốn đến đây thăm thúc, nhưng vừa gặp đã không kìm được, khó tránh khỏi nhiều lời.”
Bùi Hựu Tĩnh không bày tỏ, “Ta ở đây rất tốt, cháu về đi.”
Bùi Thịnh cuống lên, “Thúc phụ, đều là người trong nhà, dù sao cũng nên cho một lời chỉ bảo xem tiếp theo nên làm gì?”
Bùi Hựu Tĩnh thản nhiên nói, “Cứ nghe theo lệnh tôn là được.”
Bùi Thịnh á khẩu, thấy ông đứng dậy định rời đi liền níu tay áo ông lại, liên tục gọi.
Bùi Hựu Tĩnh khẽ thở dài, “Tam ca lo lắng chuyện kinh thương thì đi mà nhờ Tứ ca nghĩ cách, kêu cháu tới hỏi ta cũng có ích gì.”
Bị vạch trần, Bùi Thịnh không buồn che giấu, “Tứ thúc bảo để thành đại sự không câu nệ tiểu lợi, bị mất tuyến đường kinh doanh cũng không sao.”
Bùi Hựu Tĩnh mỉm cười, “Chí phải, đợi đến khi Bùi gia trở thành chủ nhân Hà Tây, tự tay các nhà sẽ cung kính dâng lên hết thảy.”
Bùi Thịnh biết ông đang châm biếm, cười gượng nói, “Nhưng đâu có dễ vậy thúc ơi, cha cháu nói thu nhập làm ăn giảm sút, nuôi quân vốn là đại sự, Nhuệ Kim quân không ra trận thì cũng không có chiến lợi phẩm, thực sự không dễ chịu.”
Bùi Hưng Trị giữ túi tiền của gia tộc, mỗi khoản chi tiêu đều qua tay ông, hiểu rõ tầm quan trọng của kinh doanh nên rất coi trọng tiền bạc.
Bùi Quang Du quản lý việc nghe ngóng tin tức, xây dựng quan hệ, từ xưa đến nay luôn tiêu tiền như nước, đâu để ý đến những chuyện ấy. Lúc thuận buồm xuôi gió thì hai người còn hỗ trợ lẫn nhau, nhưng một khi mất đi nguồn thu tài chính, Bùi Hưng Trị đâm ra tiếc của. Bùi Quang Du không có năng lực giải quyết mà chỉ toàn nói lời suông, Bùi Hưng Trị không khỏi bực bội, lại nhớ đến Bùi Hựu Tĩnh, bèn để con trai tới hỏi thăm.
Dù Bùi Hựu Tĩnh không bước chân ra khỏi chùa nhưng cũng đoán được chuyện nội bộ, “Ta không có ý kiến gì cả, cháu không cần tới nữa, trái lại cần dò la xem chồng của Thất a đầu là ai, người này…”
Theo tính cách của con nhóc nhà họ Hàn, dù có mâu thuẫn với nhà họ Bùi cũng sẽ không chiếm đoạt dinh thự của đồng minh, một kẻ ở rể mà lại dám hành động ngang ngược như vậy, cộng thêm việc đánh lừa quân Phồn ở Túc Châu, Bùi Hựu Tĩnh nảy sinh một liên tưởng kỳ lạ, nhưng nói ra thì cảm thấy quá hoang đường nên không nói nữa, quay người trở về cửa Phật.
Bùi Thịnh bị tăng nhân mời về, ủ rũ rời đi, không biết phải báo cáo với cha thế nào.
***
Sở Phiên Phiên được bố trí ở tại am ni cô gần chùa Pháp Tràng, sớm tối mỗi ngày đều nghe tụng kinh mà trong lòng nôn nóng vô cùng.
Thân phận nàng là giả, nếu bị kiểm tra ắt sẽ khó sống, muốn yên ổn chỉ có thể dựa dẫm vào Hàn Thất tiểu thư, nhất định phải có quý nhân che chở mới sống sót nổi. Nàng mượn nhờ nhan sắc để dò la từ sa di trong chùa, hỏi thăm nơi dưỡng thương của Hàn Thất tiểu thư rồi tìm cách cầu kiến lần nữa.
Không ngờ nửa đường lại xảy ra chuyện, Sở Phiên Phiên dung mạo tuyệt mỹ, lúc ở trong chùa lại vì hỏi thăm nên đã cởi đấu lạp, khiến vài kẻ vô lại trong thành thường đến chùa vô tình bắt gặp, lén bám theo nàng, đợi tới lúc Sở Phiên Phiên đi vào một con hẻm hẹp, bọn chúng lập tức nhảy ra chặn đường.
Tuy Sở Phiên Phiên là ca kỹ nhưng mỗi khi ra vào đều có tùy tùng đi theo, nào đã gặp chuyện hiểm ác thế này, thấy mấy tên vô lại cười nham nhở, nàng tái mặt ngã xuống đất, muốn hô hoán cũng không cất nổi thành lời. May thay trời không tuyệt đường người, đúng lúc này có một vị hòa thượng xuất hiện, y trợn mắt quát lớn, tiếng tựa sét đánh.
Mấy tên vô lại biết không thể trêu chọc võ tăng, sợ xanh mặt, hớt hải chạy trốn.
Sở Phiên Phiên kinh hoàng quá độ, chân mềm nhũn, một lúc sau vẫn không đứng dậy nổi. Vị hoà thượng nọ do dự hồi lâu, niệm một tiếng tạ lỗi rồi kéo tay áo, che tay đỡ nàng đứng lên.
Sở Phiên Phiên thấy nhà sư có nét mặt tuấn tú, nhận ra đó là đại sư ở chùa Pháp Tràng đã sắp xếp nơi ở cho mình, dường như địa vị khá cao. Lần trước thấy y nói chuyện từ tốn nhã nhặn, mắt cúi thấp, dáng vẻ từ bi, không ngờ lại oai hùng đến vậy, một tiếng hét vang như Kim Cang.
Hoằng Đàm vẫn cụp mắt, niệm một tiếng Phật hiệu, “Nữ thí chủ tìm hỏi nơi ở của Hàn Thất tiểu thư có phải là vì muốn cầu kiến lần nữa?”
Khi ấy Sở Phiên Phiên mới biết mọi hành động của mình ở trong chùa đều đã lọt vào tai mắt người ta, nàng nhẹ nhàng cầu xin, “Mong đại sư tha lỗi cho, tôi có chuyện liên quan đến sinh tử, nhất định phải gặp Hàn Thất tiểu thư.”
Hoằng Đàm không dám nhìn nàng, chỉ nói, “Hàn Thất tiểu thư đã xả thân cứu nguy, bao nhiêu người ở Túc Châu đều muốn đích thân cảm tạ, nhưng nàng ấy đang dưỡng thương, cấm tiếp mọi khách lạ, cho dù cô có đến trước phủ thì vệ binh cũng sẽ không để cô vào.”
Sở Phiên Phiên vẫn không từ bỏ hy vọng, “Chủ nhân của tôi là con trai của Thẩm Tể tướng, là bạn của Hàn Thất tiểu thư, tôi có bút tích thư tín làm bằng chứng.”
Hoằng Đàm lắc đầu, “Hàn Thất tiểu thư đang dưỡng thương, mọi việc đều do chồng nàng ấy lo liệu, y vừa nghe thấy tên đã lập tức từ chối, không có ý gặp mặt, nếu còn quấy rầy ắt sẽ bị quân lệnh cưỡng chế, bị thương đã là nhẹ.”
Sở Phiên Phiên lạnh toát tay chân, quý nhân gần ngay trước mắt mà muốn gặp lại như cách thiên sơn vạn thủy, bản thân nàng đang là ca kỹ đào tẩu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt giam, mai sau biết phải náu thân thế nào đây, càng nghĩ càng thấy ấm ức, thân thể lảo đảo chực ngã quỵ.
Hoằng Đàm toan đỡ lấy nàng nhưng biết không nên, chỉ chắp tay nói, “Nếu nữ thí chủ chịu nói rõ lý do cầu kiến, có lẽ bần tăng có thể giúp.”
Sở Phiên Phiên nghẹn ngào, làm sao có thể nói ra đây? Nàng hiểu rõ thế gian nhìn nhận thế nào về ca kỹ, không nói ra có lẽ còn nhận được chút thương hại, nói ra rồi chỉ chuốc lấy nhục nhã, nàng chỉ biết im lặng rơi lệ.
Hoằng Đàm lúng túng, “Nữ thí chủ đừng khóc, bần tăng sẽ giúp cô đi hỏi lại một lần.”
Sở Phiên Phiên như gặp được cứu tinh, từ đại bi chuyển sang đại hỷ, đôi mắt đẫm lệ nhìn y chằm chằm.
Hoằng Đàm đưa mắt nhìn, đầu ngón tay khẽ chạm vào chuỗi hạt trong tay áo, lại niệm chú thanh tâm.