Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 111: Đuổi bắt trong bão cát




Thi thể của Hạ Huyên được khiêng ra khỏi Hàn phủ, nhà họ Hạ không tổ chức tang lễ mà chỉ âm thầm chôn cất, sự việc lạ lùng đó đã dấy lên những lời xì xào bàn tán khắp quân doanh.

Kỳ lạ hơn là từ hôm ấy trở đi, Xích Hoàng chẳng còn xuất hiện, thậm chí nàng cũng không đến doanh trại, mọi quân vụ đều được giải quyết tại phủ, tình trạng này chỉ xảy ra khi tướng quân bị thương, khiến trong quân đội nảy sinh nhiều lời đồn đoán.

Ngũ Thôi thân là trưởng Cận vệ doanh, chạy qua lại giữa quân doanh và Hàn phủ nên đương nhiên biết rõ nội tình, có điều hắn tuyệt đối không thể hé lộ dù chỉ nửa lời, cũng may Thạch Đầu đã rời khỏi Sa Châu, chứ không chẳng biết phải ứng phó với loạt câu hỏi dồn dập ra sao.

Mà đau đầu nhất là khi hắn gặp phải những người quen quá nhiệt tình như Tháp Lan ngoài phố, cứ liên tục gặng hỏi.

Ngũ Thôi đáp chiếu lệ, “Tướng quân vẫn khỏe, cô đừng đoán mò.”

Đã lâu lắm rồi Tháp Lan không gặp Hàn Minh Tranh nên nào chịu để hắn đi, “Tôi không tin, nghe nói cô ấy còn không đến doanh trại, chắc chắn là đã có chuyện. Anh nói thật đi, nếu không tôi sẽ đến phủ Tiết độ sứ tìm cô ấy!”

Người phụ nữ này khá dữ dằn, Ngũ Thôi không dám đắc tội, lạnh mặt nói, “Cô đi cũng vô ích, tướng quân không gặp ai hết.”

Tháp Lan hỏi mãi không không được, tức giận dậm chân. Phố xá người qua lại tấp nập, Ngũ Thôi thấy chủ tiệm bán đậu rang bên cạnh đang lơ đãng nhìn sang, càng không muốn nói nhiều, “Cô bớt lo chuyện bao đồng đi, tướng quân có việc trọng đại, không có thời gian để ý đến cô đâu.”

Dứt lời, hắn lập tức co giò chuồn thẳng, bỏ lại Tháp Lan tức tối chửi bới.

Một người đàn ông từ trong quán rượu bước ra, vòng tay ôm Tháp Lan an ủi, gương mặt tuấn tú cũng hiện vẻ lo lắng.

Ông chủ tiệm bán đậu rang trở vào trong, leo lên gác xép trên tầng hai, lấy bút viết một bức thư. Chẳng bao lâu sau, người hầu dắt ngựa rời đi từ sân sau, cùng lúc cầm theo lá thư kia.

Bức thư qua tay nhiều người, sau mấy ngày cuối cùng cũng đến được tay Phòng ngự sứ của thành Thiên Đức.

Lục Cửu lang thấy sáp niêm phong vẫn nguyên vẹn, hắn mở thư ra, dùng thuốc nước làm hiện nét chữ.

Thạch Đầu không biết trên thư viết gì, chỉ thấy sắc mặt hắn chợt xấu đi, lo lắng hỏi, “Tướng quân gặp chuyện hả?”

Lục Cửu lang đốt lá thư, giữa ấn đường hiện lên vẻ bực bội, hắn trầm ngâm không nói.

Bỗng bên ngoài có tiếng động đưa tới, Lục Cửu lang cầm lấy thanh loan đao cùng túi tên, vừa bước ra ngoài thì sắc mặt cũng thay đổi, dáng điệu ngạo mạn pha chút khinh suất, “Hiếm lắm mới thấy Ngụy đại nhân mời ta đi săn, chi bằng thi thố một phen?”

Ngụy Hoằng cười ha hả, làm như không có chuyện gì, “Ta đâu phải đối thủ của Lục đại nhân, chỉ định hoạt động gân cốt thôi.”

Lục Cửu lang quen xuất hành gọn nhẹ ít người, hắn nhìn một vòng rồi buông lời, “Sao phải dẫn theo đông đúc thế này, hù dã thú chạy hết thì còn gì là vui.”

Thạch Ngu hậu cười giả lả, hạ giọng đáp, “Hai vị đại nhân đều có thân phận tôn quý, tất nhiên phải đảm bảo an toàn rồi.”

Lục Cửu lang chẳng buồn để ý, lập tức giảm một nửa số người đi cùng, Thạch Ngu hậu xuôi theo nhưng ngầm ra hiệu cho thuộc hạ, thuộc hạ hiểu ý, đợi đoàn người xuất phát được một lúc mới dẫn binh lính bám đuôi.

Bầu trời trong xanh, đồng hoang mênh mông nhưng lại có cảm giác ngột ngạt vô hình, Ngụy Hoằng và Thạch Ngu hậu âm thầm trao đổi ánh mắt.

Ngụy Hoằng lớn tiếng nói, “Lục đại nhân nói chí phải, người đông quá, dã thú chẳng thấy đâu, chi bằng ta và ngài chia ra hai hướng, nửa ngày sau xem ai săn được nhiều hơn.”

Lục Cửu lang thuận miệng tán đồng, Ngụy Hoằng dẫn theo một nửa người hùng hổ rời đi, để lại Thạch Ngu hậu theo sau. Gã khẽ ho vài tiếng, bọn thuộc hạ lặng lẽ tụ lại, không khí trở nên căng thẳng.

Lục Cửu lang như không nhận ra điều bất thường, thấy phía trước có dã thú, hứng thú nổi lên, hắn thúc ngựa lao đi, thân binh của hắn cũng rất giỏi cưỡi ngựa, nhanh chóng đuổi theo.

Thạch Ngu hậu hớt hải gọi mấy tiếng nhưng đối phương đã đi xa, gã đành dẫn người chạy theo, sự việc diễn ra quá nhanh đến mức gã không kịp thông báo cho binh mã phía sau.

Hai bên tiếp tục phi nước đại, Thạch Ngu hậu không giỏi cưỡi ngựa, mệt mỏi thở hồng hộc. Không biết đã rượt đuổi bao lâu, đưa mắt nhìn quanh chỉ toàn sa mạc hoang vu, cồn cát nối liền, không có lấy một cột khói bếp, gã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ôm một bụng tức giận, suýt buột miệng chửi thề.

Lục Cửu lang phi ngựa lên đỉnh cồn cát, cuối cùng cũng dừng lại nhìn về phía sau.

Thạch Ngu hậu mừng rơn, sợ hắn lại chạy mất, lập tức hô hào thuộc hạ vượt qua cồn cát, đi đường tắt tiến tới, thế nhưng khi chỉ cách còn vài chục bước thì ngựa bỗng hoảng hốt hí lên, móng giẫm không vững, hóa ra bọn họ đã lạc vào vùng đất lún, đám đông binh lính lập tức hốt hoảng.

Thạch Ngu hậu là người đầu tiên rơi vào bãi cát lún, gã chưa từng gặp địa hình như thế nên không hiểu được sự nguy hiểm của nó, chỉ thấy con ngựa của gã vùng vẫy dữ dội, hất gã xuống cát, gã toan đứng dậy, nhưng càng dùng sức kéo thì chân càng lún sâu hơn, hoàn toàn mất kiểm soát.

Đoàn người của gã mải miết tăng tốc nên hầu hết đã rơi vào bãi cát lún, Thạch Ngu hậu hoảng loạn, vội vàng ngước mắt nhìn lên trên.

Lục Cửu lang không chút ngạc nhiên, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng, “Thạch Ngu hậu là người Trường An, không quen thuộc với hoang mạc Tây Bắc, gặp phải chút sai lầm cũng là điều dễ hiểu.”

Thạch Ngu hậu thấy ngựa càng lúc càng lún sâu, các binh sĩ bên cạnh đã bị cát vùi tới tận ngực, ba hồn bảy vía bay mất, gã hét lớn, “Lục đại nhân! Cứu mạng!”

Lục Cửu lang vẫn vô cùng thư thả, nở nụ cười nham hiểm, “Vùng cát lún Tây Bắc này, một khi đã lún thì bao nhiêu binh mã cũng có thể nuốt chửng, không để lại bất cứ dấu vết nào, tiện giải quyết hơn nhiều so với ở Trường An.”

Thạch Ngu hậu quá khiếp đảm, trừng mắt nhìn hắn chòng chọc, “Ngươi dám! Ta đường đường là Ngu hậu, là mệnh quan triều đình! Nếu gặp bất trắc, Điện hạ sẽ không tha cho ngươi!”

Toán binh phía sau thấy có dấu hiệu nguy hiểm nên kịp thời ghìm cương, may mắn không bị rơi vào vùng cát lún. Nhận thấy tình hình không ổn, bọn chúng định quay đầu bỏ chạy nhưng đã bị Thạch Đầu dẫn thân binh chặn lại.

Lục Cửu lang đứng trên cồn cát, tựa như con sói đầu đàn nhìn bầy sói bao vây tứ phía, tiêu diệt hết tàn quân của Thạch Ngu hậu.

Cát lún mịn màng như dòng suối liên tục chảy xiết, những hạt cát mềm mại mà cũng vô cùng tàn nhẫn từ từ nuốt chửng tất thảy.

***

Phòng ngự sứ thành Thiên Đức mất tích trong lúc săn bắn ở hoang mạc, tìm khắp nơi vẫn chẳng thấy tung tích, khả năng cao đã gặp nạn, tin tức này truyền đến Trường An khiến triều đình bàng hoàng.

Lý Duệ đang tìm cách điều Lục Cửu lang trở về trọng dụng, vừa hay tin thì vô cùng phẫn nộ, lập tức chỉ ra chắc chắn có uẩn khúc đằng sau, cần phải điều tra rõ ràng, mũi nhọn nhắm thẳng vào Lý Phù, tất nhiên phe phái của Đại Hoàng tử cũng nhanh chóng phản biện. Bọn họ chỉ trích Lục Cửu lang xưa nay hành xử tùy tiện, đi săn vốn không phải công vụ, chỉ vì vui chơi mà khiến cho đoàn người Thạch Ngu đi theo bảo vệ phải gặp nạn, sao có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác? Hai phe tranh cãi kịch liệt trên triều, mãi cho đến khi quân tình khẩn cấp từ Hà Tây truyền đến.

Quốc vương Thổ Phồn đã phái mười vạn quân xâm lược Tây Châu nhằm trả thù cho việc đánh mất Lương Châu.

Tây Châu là châu xa nhất ở Hà Tây, một khi rơi vào tay kẻ địch thì tiếp theo sẽ đến lượt Y Châu, tình hình hết sức nghiêm trọng. Nhưng triều đình đã mệt mỏi sau nhiều năm chinh chiến, không đủ sức lo liệu, chỉ có thể hạ chiếu cho Tiết độ sứ Hà Tây, để Hàn gia tự dẫn quân đẩy lùi.

Sau buổi chầu, Thẩm Minh rời khỏi hoàng cung, giữa đường gặp xe của Hàn Chiêu Văn bị nứt bánh, nhân tiện đưa y về, cả hai không tránh khỏi bàn bạc về chuyện này.

Thẩm Minh luôn ở bên cạnh Thiên tử, ngày ngày đều nghe tấu sớ từ khắp nơi đổ về, hiểu rõ nỗi khó khăn của triều đình, “Quân man Nam Chiếu đã xâm lược An Nam, Bệ hạ lệnh cho các châu quận lân cận phát binh cứu viện; Đô tướng Tuyên Châu lại gây loạn, đuổi đi Quan sát sứ Tuyên Châu; còn Lĩnh Nam dù đã giết được Mao Diên nhưng tới nay vẫn chưa bình yên, loạn lạc liêm miên, thực sự không thể lo liệu nổi cho Hà Tây.”

Hàn Chiêu Văn chỉ biết thở dài, “Ta cũng hiểu mà, triều đình có cái khó của triều đình.”

Thẩm Minh khéo léo nói, “Quân đội Hà Tây mới trải qua trận chiến cách đây vài tháng, dù lần này không thể phát binh, Bệ hạ chắc chắn cũng sẽ thông cảm.”

Hàn Chiêu Văn lắc đầu, “Hàn gia được lòng dân chúng là nhờ đã bảo vệ bọn họ, nếu để mặc quân Phồn chiếm đoạt Tây Châu thì làm sao có thể thu phục các tộc, làm sao xứng đáng làm Tiết độ sứ một phương.”

Thẩm Minh im lặng, y cũng biết nếu nhà họ Hàn muốn tập hợp lòng dân thì không thể bỏ mặc bất cứ một châu nào. Trong thời kỳ mạnh mẽ bọn họ ắt có thể làm được, nhưng hiện giờ năm quân không đồng lòng, người Phồn lại liên tục quấy rối, triều đình không thể viện trợ, một khi thua trận tình hình sẽ vô cùng tệ.

Dù bản thân Hàn Chiêu Văn cũng đang lo lắng nhưng lại quay sang an ủi Thẩm Minh, “Xá đệ nhà ta tinh thông hành quân đánh trận, dẫu tình thế bất lợi đến đâu, chắc chắn vẫn sẽ đánh đuổi được quân Phồn.”

Đột nhiên bên ngoài xe vang lên tiếng động ồn ào, có một cô gái xông tới khóc lóc, “Thẩm đại nhân, xin cứu mạng nương tử nhà tôi!”

Thẩm Minh kinh ngạc vén rèm, trông thấy thị nữ của Sở Phiên Phiên.

Thì ra từ sau khi Sở Phiên Phiên có được lời hứa hẹn từ Thẩm Minh, nàng vui mừng chờ đợi, ngờ đâu hôm qua lại nghe phải tin dữ, không khác nào sét đánh ngang tai.

Phủ Đại hoàng tử muốn nạp thêm mỹ nhân, quan viên ở Giáo Phường Ti đã chọn Sở Phiên Phiên, chẳng bao lâu nữa sẽ đưa nàng vào phủ.

Lòng Thẩm Minh trầm xuống, ca kỹ muốn thoát tịch là chuyện không dễ dàng, mà danh tiếng của tướng phủ cũng cần giữ gìn cẩn thận. Chàng phải vòng vèo nhiều đường, nhờ cậy người khác giúp đỡ, cứ tưởng suôn sẻ đến nơi thì giữa chừng lại xảy ra chuyện này. Giáo Phường Ti làm thế là có ý định lấy lòng, Lý Phù chưa chắc đã cảm kích, nếu chàng mở lời thì có khi đối phương sẽ vui lòng ban ân, nhưng nếu làm vậy tướng phủ sẽ dính dáng đến phủ Đại Hoàng tử, ắt hẳn phụ thân sẽ không đồng ý.

Xe ngựa dừng tại một góc vắng vẻ, Thẩm Minh trầm ngâm ngồi trong xe, thị nữ không dám thúc giục, chỉ quỳ bên ngoài khóc lóc khẩn cầu.

Hàn Chiêu Văn nghe xong, biết được lợi hại trong sự việc lần này, cũng hiểu Thẩm Minh rất khó quyết định, thế là y bảo người hầu đưa thị nữ về, sau đó kín đáo trao đổi với Thẩm Minh một hồi.

***

Sâu trong phủ đệ của Lý Phù có một căn mật thất, ngay cả Hoàng tử phi cũng không được phép đặt chân đến. Mỗi khi tâm trạng cực xấu, hắn sẽ vào đó nghỉ ngơi ít hôm, đến lúc ra ngoài, tâm tình đã bình ổn, trên tay cầm tràng hạt Phật, miệng cười hiền từ.

Mật thất nằm sâu dưới lòng đất, kết nối với nhiều gian phòng sang trọng được bài trí vô cùng lộng lẫy: bàn ghế khảm vàng nạm ngọc, kệ sách sáng bừng nhờ minh châu chiếu rọi, sàn nhà phủ thảm lông mềm mại từ Ba Tư, hương liệu dùng để đốt còn quý giá hơn vàng. Bên ngoài có một đám nô bộc im lặng đứng hầu, chờ lệnh ban xuống.

Từ gian phòng bên trong vang lên tiếng thét thảm thiết, nhưng với kết cấu của mật thất thì không một âm thanh nào có thể vọng lên mặt đất.

Cuối cùng cửa phòng cũng bật mở, Lý Phù ung dung bước ra, ném cây roi có gai đi, thị nữ quỳ xuống, dâng chậu vàng để hắn rửa tay.

Một thái giám quỳ bẩm, “Bẩm điện hạ, Nam Khúc báo tin Sở Phiên Phiên trong lúc du ngoạn đã không may rơi xuống vực, người đã bỏ mạng.”

Lý Phù dừng tay, cầm khăn lau sạch, “Có tìm thấy xác không?”

Thái giám cúi đầu thấp giọng, “Núi cao rừng rậm, không tìm thấy ạ.”

Trên mặt Lý Phù không một biểu cảm, giọng lạnh lẽo thâm độc, “Được lắm Thẩm Minh, không muốn làm kẻ phụ tình cũng không thèm cầu xin ta một lời, dám giở trò kim thiền thoát xác.”

Thái giám run rẩy, “Đã cho người giám sát rồi ạ, bất cứ khi nào Thẩm tướng công tử ra ngoài đều sẽ được báo cáo.”

Lý Phù đá mạnh một phát khiến thái giám lăn ra đất, “Thứ ăn hại! Với tính cẩn thận của Thẩm Minh, chắc chắn hắn đã đưa người đi xa rồi, còn giám sát cái gì!”

Thẩm Đồng thân là tể tướng, có ảnh hưởng rất lớn trong triều, con trai Thẩm Minh của ông soạn thảo chiếu chỉ cho Thiên tử, nắm rõ mọi sự vụ quân cơ. Lý Phù đã muốn thu phục Thẩm Minh từ lâu, biết y đang tìm cách giúp Sở Phiên Phiên thoát thân nên tính nhân cơ hội này để khống chế, chỉ chờ Thẩm Minh đến cầu xin.

Dù Thẩm Minh lòng dạ sắt đá, nhẫn tâm không cứu, Lý Phù cũng có thể sắp đặt một màn “Dương Tố tặng thiếp”(*), buộc đối phương phải nhận ân tình, và một khi đã lôi kéo được Thẩm Minh, Thẩm tướng sẽ không thể đứng ngoài. Song không ngờ Thẩm Minh lại đi nước cờ này, khiến mọi toan tính của hắn đổ sông đổ biển.

(*) Dương Tố là Tể tướng đời Tuỳ, từng ba lần đưa thê thiếp cơ kỹ cho người ta, từ đó mới có các điển cố “gương vỡ lại lành”, “Hồng Phất dạ bôn” và “giúp người thành đạt”.

Lý Phù giận tím người nhưng tạm thời chưa thể động đến Thẩm phủ, hắn cười lạnh một tiếng, mở chiếc tủ vàng, chọn một cây roi mới, “Thôi, món nợ này để sau hẵng tính, đưa kẻ trong phòng đi chôn rồi gọi người mới lại đây.”