Trận chiến Lương Châu đã đánh tan mười chín vạn quân Phồn, chém giết hơn năm vạn, số thương vong trong lúc truy sát càng không đếm xuể, mà thành trì vẫn sừng sững gần như chẳng hề hư hại.
Thiên Đức quân tổn thất hơn phân nửa trong khi quân đội Hà Tây thiệt hại không đáng kể, lại còn tránh được việc tốn kém vì phải đánh trường kỳ, tiết kiệm được khoản quân phí và lương thảo khổng lồ, vượt xa kỳ vọng trước trận chiến.
Tại buổi tiệc ăn mừng chiến thắng, tướng lĩnh hai quân đối mặt, bầu không khí vui vẻ nhưng đầy lúng túng, quả thật là điều hiếm thấy với quân đội Hà Tây, rõ ràng đã giết vô số kẻ địch nhưng công lao lại thuộc về Thiên Đức quân.
Bùi Tử Viêm nhìn Lục Cửu lang được mọi người tán dương, các tướng dưới quyền thì vênh mặt tự mãn, trong lòng không khỏi khó chịu.
Bùi Hựu Tĩnh lại điềm tĩnh thong dong, dù Địch Ngân đã bỏ trốn nhưng giáng cho chúng một đòn nặng nề cũng đủ giải toả phần nào mối hận trong lòng, ông nâng chén uống một hơi cạn đáy, đoạn nói, “Tém cái ánh mắt đó lại, bây giờ hắn ta đại diện cho triều đình, không được thất lễ trong yến tiệc.”
Bùi Tử Viêm bực bội đáp, “Có ai tàn nhẫn máu lạnh bằng hắn, hy sinh mấy vạn quân tốt để dụ Địch Ngân xuất chiến, ôm trọn chiến công về mình.”
Bùi Hựu Tĩnh cười nhạt, “Thế thì sao, vẫn còn hơn vây thành mấy tháng trời, hao tổn bảy tám vạn tinh binh mà chưa chắc đã chiếm được.”
Thắng bằng tinh binh chẳng có gì đáng nói, thắng bằng tàn binh mới tài trí mưu lược. Tên oắt được nhà họ Hàn dạy dỗ nay đã thành tài, dù Bùi Hựu Tĩnh không ưa hắn nhưng cũng không xem nhẹ năng lực ấy.
Ông hờ hững liếc sang, thấy Lục Cửu lang bên ngồi cạnh Hàn Minh Tranh, mặt mày hồ hởi, rạng rỡ đắc chí, vừa nhìn đã biết có mưu đồ, ông chợt nhớ đến người con trai đã mất sớm, lòng đau như cắt, lặng lẽ uống cạn chén rượu.
Tiệc tùng tưng bừng náo nhiệt, tiếng cười đùa rộn ràng vang khắp, nhưng Hàn Bình Sách cứ thấy nghẹn lòng, cười mà chẳng khác nào nghiến răng, dẫu nhìn em gái cũng không vui vẻ nổi.
Lục Cửu lang đối diện với ánh mắt sắc lạnh nhưng giả bộ không biết, đợi đến lúc Tiết độ sứ Hà Tây bận tiếp nhận lời chúc từ các tướng sĩ, không còn chú ý xung quanh, hắn mới khẽ thì thầm, “Tiểu Hàn đại nhân vẫn trừng mắt nhìn ta.”
Hàn Minh Tranh cúi đầu, vờ như không nghe thấy, nào ngờ Lục Cửu lang lại đột ngột nắm lấy tay nàng dưới bàn.
Ánh mắt hắn không giấu được vẻ đắc ý, phong lưu mà tinh quái, “Phần thưởng của tướng quân quả thực tuyệt vời vô cùng.”
Hàn Minh Tranh đỏ mặt, lúc ấy nàng vẫn còn lâng lâng sau hưng phấn chiến thắng, mà khắp người bết dính máu me bùn đất, nên vừa trông thấy hồ tắm nàng không kìm được tiến vào, kết quả là một hồi điên đảo khó tin, chẳng trách anh trai lại giận đến thế.
Lục Cửu lang biết chừng mực, chỉ xoa nhẹ ngón tay rồi thả ra, “Đợi yến tiệc kết thúc ta sẽ tới tìm nàng.”
Mặt Hàn Minh Tranh càng đỏ chót, Hàn Bình Sách bên trên lại đang nhìn chằm chằm, nàng như ngồi trên đống lửa, chẳng mấy chốc đã xấu hổ lui xuống.
Lục Cửu lang cũng muốn rời đi nhưng lại chẳng thể thoát thân, hắn là người hùng trong trận chiến lần này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về hắn.
Hàn Bình Sách giận dữ bày trò đấu rượu, đương nhiên Lục Cửu lang không chịu tiếp, kết quả biến thành hai quân tranh tài, uống nhiều đến mức các tướng sĩ say túy lúy gục xuống bàn, náo loạn tới tận đêm khuya mới dừng.
Lục Cửu lang ngà ngà men say quay về doanh trại thay y phục, sau đó lén lút đến chỗ ở của Hàn Minh Tranh, nhưng chỉ mới bước vào mấy bước thì cổng lớn phía sau đã đóng sầm lại, Hàn Bình Sách dẫn người vây quanh hắn.
Hàn Bình Sách biết ngay hắn sẽ không an phận, nghiến răng nghiến lợi nói, “Lục đại nhân đêm khuya không ngủ, đi lại khắp nơi, phải chăng muốn giải rượu? Vậy để ta bàn luận quyền cước với ngài!”
Không cho Lục Cửu lang trả lời, Hàn Bình Sách đã vung quyền đánh tới, chàng vẫn luôn căm hận tên gian xảo lừa lọc này, nhiều lần dụ dỗ em gái khiến muội ấy càng ngày càng bướng bỉnh, hôm nay chàng quyết tâm phải đánh cho hả giận.
Lục Cửu lang chỉ có thể chống trả, cũng may cổng đã đóng kín, bằng không nếu để bên ngoài trông thấy hai tướng quân đánh nhau thì chẳng biết sẽ nảy sinh bao nhiêu lời đàm tiếu.
Khi Hàn Bình Sách nhìn thấy hắn sử dụng Mạch đao đã đoán được sức mạnh của đối phương. Quả nhiên đánh qua đánh lại vô cùng cân sức, cả hai đều dũng mãnh, quyền cước tung ra dữ dội, tiếng va đập *bốp chát* như tiếng pháo liên thanh.
Lục Cửu lang biết dù thắng hay thua cũng chẳng được lợi nên không hề muốn giao chiến, nhưng mỗi cứ mỗi lùi về sau là lại bị đánh bầm dập, buộc hắn phải dốc toàn lực ứng phó, cuối cùng trở thành hai bên đều dốc sức, mặt mày đỏ bừng, lâm vào tình cảnh cưỡi hổ khó xuống, còn mệt hơn cả lúc xông pha giết địch.
Hàn Minh Tranh hay tin chạy đến, vội vàng tách hai người ra, Lục Cửu lang lập tức thả lỏng, lui về phía sau.
Hàn Bình Sách đánh mãi không phân được thắng bại thì càng tức hơn, cũng chẳng màng có mặt các thân vệ mà lớn tiếng trách mắng em gái, “Ca đã dặn muội bao nhiêu lần là đừng để bị hắn lừa! Người mà ca đã chọn thì muội không chịu kết thân, sau trận chiến lại dây dưa với hắn, có phải muội bị ma ám rồi không?!”
Hàn Minh Tranh đứng chắn trước mặt Lục Cửu lang, giấu vẻ bối rối đáp, “Không cần ca lo, tự muội biết rõ.”
Hàn Bình Sách tức giận, “Muội biết rõ cái gì? Trong quân bao nhiêu người xuất sắc, có ai mà không hơn hắn?! Còn tên này xưa nay chỉ giỏi dụ dỗ, chuyên dùng lời ngon ngọt lừa gạt đàn bà con gái, muội biết rõ cái bản tính chó má của hắn, sao còn để hắn lừa?”
Lục Cửu lang bỏ ngoài tai những lời sỉ nhục, cởi áo bào khoác lên vai Hàn Minh Tranh, “Sao lại ăn mặc phong phanh thế này, có lạnh không?”
Bấy giờ Hàn Bình Sách mới nhận ra em gái đã tháo búi tóc, chỉ mặc y phục mỏng manh, thậm chí cũng không khoác áo choàng dày. Áo bào rộng thùng thình của Lục Cửu Lang khoác lên người nàng càng tôn thêm vẻ quyến rũ, dưới ánh đèn đêm nàng tựa như đóa hoa đào phảng phất chút e thẹn, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày.
Hàn Bình Sách đưa mắt nhìn quanh, thấy đám thân vệ đều đang trố mắt thao láo, chàng bực bội hừ một tiếng, mọi người lập tức quay mặt đi nơi khác.
Hàn Minh Tranh không để ý, chỉ đáp, “Nếu chàng ấy vô dụng thì sao ca còn dự tiệc chung với chàng?”
Hàn Bình Sách á khẩu, thấy Lục Cửu lang đứng sau lưng em gái cười trộm, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, chàng gắt gỏng, “Tài giỏi đến đâu cũng chỉ là một kẻ không có trung nghĩa! Năm xưa hắn bội bạc bỏ đi làm muội rơi bao nhiêu nước mắt, chẳng lẽ muội đã quên rồi? Nếu thật sự không muốn kết hôn, muội chọn ai thân mật cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là hắn!”
Lục Cửu lang chợt biến sắc, nhìn chằm chằm Hàn Minh Tranh.
Hàn Minh Tranh vốn thân thiết với Hàn Bình Sách, lời lẽ cũng thẳng thắn, “Muội là con gái của Hàn gia, không cần đến lòng trung thành và ân nghĩa của chàng ấy, cũng chỉ là vài hôm vui vẻ, về sau hai quân mỗi bên một ngả, chắc gì đã có ngày tái ngộ, ca sợ cái gì?”
Hàn Bình Sách im lặng, không muốn khiến em gái bẽ mặt, giận dữ phất tay, “Thôi, ca không quản nổi muội!”
Hàn Minh Tranh thấy anh trai rời đi thì thở phào, nhưng tâm trạng đã bị ảnh hưởng, sau khi quay về phòng nàng chẳng nói thêm lời nào, lặng lẽ lên giường nằm nghỉ.
Lục Cửu lang tắt nến, cởi áo áp sát vào nàng, nàng tưởng hắn muốn ân ái, cơ thể lập tức cứng đờ.
Lục Cửu lang ôm nàng vào lòng, khẽ nói, “Không quấy rầy nàng, ngủ đi.”
Nàng có chút ngạc nhiên, nhưng đúng là đã quá mệt mỏi, nằm trong vòng tay ấm áp của hắn, chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ.
***
Hà Tây gồm mười hai châu, trong đó Lương Châu là lớn nhất, đất đai phì nhiêu, sản vật phong phú, thông với Linh Châu, Hạ Châu và khu vực Hà Sáo, nối thẳng đến sông Hoàng và dãy Kỳ Liên, trở thành trung tâm của vùng Tây Bắc. Người Phồn chiếm đóng nơi này nhiều năm, người Hán trong thành khi sinh ra đã trở thành nô lệ, chịu đủ mọi đàn áp, sinh kế khó khăn, còn Địch Ngân cùng quý tộc lại cướp bóc vô số, tích trữ lượng lớn vàng bạc châu báu.
Quốc khố triều đình trống rỗng, không đủ tiền để phát binh, nên thứ chiếm đầu tiên chính là quân nhu.
Hai quân liên minh đánh trận, một khi đã thắng không thể không chia vàng bạc. Hà Tây nuôi quân vốn đã khó, Thiên Đức quân lại càng khốn đốn hơn, đáng lẽ phải có một cuộc tranh giành kịch liệt như đập bàn đá ghế, hai mắt trợn ngược, lời qua tiếng lại vô cùng căng thẳng, ấy vậy mà lần này sự việc diễn ra vô cùng kỳ lạ.
Hàn Bình Sách cảm thấy Thiên Đức quân có công lớn trong việc chiếm thành, còn bị tổn thất nặng nề khi dụ địch “ra khỏi hang”, vì vậy chàng tính nhường bọn họ chút đỉnh, nào ngờ Lục Cửu lang lại cúi đầu cười thoái thác, sống chết không chịu nhận. Hàn Bình Sách nhìn bộ dạng ấy của hắn thì càng thêm tức giận, cắn răng cương quyết không chịu nhượng bộ.
Tướng lĩnh lưỡng quân nghe hai bên đẩy qua đẩy lại mà thái dương nhức nhối, nghiến răng ken két, cuối cùng Hàn Minh Tranh phải đứng ra dàn xếp, chia đều mỗi bên một nửa thì buổi chia chác nực cười ấy mới kết thúc.
Ngụy Hoằng giận đến bốc hỏa, vừa ra khỏi sảnh đã buột miệng chửi bới, “Thằng chó chết, vui vẻ ở hồ tắm xong là quên hết Đông Tây Nam Bắc, thiếu nước quấn chặt lấy cô ta! Có một nữ tướng quân quả đúng là hời, không cần công trạng cũng nghiễm nhiên lùa cả vàng rừng biển bạc về tay!”
Bùi Tử Viêm đi đằng sau nghe không lọt tai, lập tức vặc lại, “Chính quân đội Hà Tây đã áp chế chủ lực quân Phồn, vốn dĩ phải lấy nhiều hơn!”
Ngụy Hoằng đang bực bội, toan nổi trận lôi đình thì Bùi Hựu Tĩnh bước đến xin lỗi, “Hậu bối trẻ người non dạ, mong Ngụy đại nhân bỏ qua.”
Ngụy Hoằng thấy người đến là ông ta thì chỉ lườm Bùi Tử Viêm một cái, tức giận bỏ đi.
Trong sảnh cãi vã một hồi, bên ngoài cũng nghe được đôi chút, Thạch Đầu đứng ngoài cười trộm.
Ngũ Thôi lẩm bẩm, “Coi Lục Cửu cười đê tiện chưa kìa, ai ai cũng biết đã có chuyện gì, ngươi đúng là đồ ngốc, năm xưa ta đã nói có chuyện mờ ám mà ngươi còn không tin.”
Thạch Đầu nhếch mép, “Đã bao trước tửu lầu tốt nhất ở Lương Châu rồi, Lục Cửu với tướng quân ở lầu trên, chúng ta ở lầu dưới, không say không về.”
Ngũ Thôi lấy làm hí hửng, nhưng ngoài miệng lại nói, “Hắn mơ đẹp nhỉ, chưa chắc tướng quân đã chịu đến.”
Lúc bấy giờ ở trong sảnh, Lục Cửu lang đang quấn riết Hàn Minh Tranh, mặt cười vô lại.
Hàn Bình Sách sải bước đi ra, gương mặt hằm hằm tức giận, theo sau là mấy tướng lĩnh trẻ tuổi, ánh mắt không mấy thiện cảm ngoái đầu nhìn.
Thạch Đầu trông bọn họ có vẻ lạ mặt, bèn hỏi, “Cái lũ mặt mày đưa đám đó là ai thế, trước kia chẳng thấy.”
Ngũ Thôi hất mặt nói, “Phó tướng được điều từ Thanh Mộc quân sang đấy, do tiểu Hàn đại nhân đặc biệt đưa đến bên cạnh tướng quân, bình thường tên nào tên nấy đều cố tỏ ra ân cần, mong có cơ hội làm rể Hàn gia, ai dè bị Lục Cửu xí mất, thử hỏi bọn họ vui sao nổi?”
Lục Cửu lang kéo Hàn Minh Tranh ra ngoài, Thạch Đầu lại chụm đầu xì xầm với Tư trạm, quàng vai bá cổ kéo nhau rời đi.
Lương Châu là chốn phồn hoa, quân đội vào thành cũng là cơ hội làm giàu, các tửu lầu lớn nhỏ được dịp phát tài. Nhóm ba người Thạch Đầu ngồi uống rượu dưới lầu, chuyện trò rôm rả cười nói không ngừng, càng nói càng hăng.
Lục Cửu lang ôm Hàn Minh Tranh đứng trên lầu ngắm cảnh, thấy nàng lặng thinh, ánh mắt hướng về tường thành xa xăm, hắn khẽ hỏi, “Có còn giống ngày xưa không?”
Ở nơi xa kia có một áng mây cô độc trôi lững lờ, khiến tường thành hùng vĩ bỗng trở nên bé nhỏ.
Hàn Minh Tranh hoàn hồn, đoạn trả lời, “Không giống, tường thành năm ấy cao vút chạm mây, ta còn nghĩ sẽ chẳng bao giờ có thể thoát ra.”
Ngày trước Lương Châu rất đề phòng người Hán, kiểm soát xuất quan vô cùng nghiêm ngặt, Hàn Minh Tranh theo chân mẹ khó khăn quay về, nhưng đến được đây lại chẳng thể ra khỏi thành, cũng vì thế mẹ mới qua đời, để lại nỗi ám ảnh đeo đẳng nàng suốt bao năm.
Lục Cửu lang không hỏi thêm, chỉ an ủi bằng một câu súc tích đầy chắc nịch, “Nàng đã chiếm được nó rồi.”
Hàn Minh Tranh thở dài, thấp giọng nói, “Chiếm được Lương Châu, ta thật sự rất vui. Mà chàng cũng to gan lắm, dám làm ra kế hiểm như vậy. Nếu Địch Ngân cương quyết giữ thành không chịu ló đầu thì chẳng phải Thiên Đức quân đã uổng mạng sao? Đến lúc ấy khởi binh thất bại, triều đình nổi giận, chàng không sợ hậu quả à?”
Đương nhiên Lục Cửu lang đã lường trước, thậm chí còn nghĩ đến đối thủ vô số lần, “Những năm gần đây Địch Ngân bị Phồn vương chèn ép, lại vì cái chết của Đạt Già mà kết thù với Ương Cách, hắn đang cần gấp một trận đại thắng để lập uy. Hắn ta kiêu ngạo tự phụ, tuyệt đối sẽ không cam tâm thủ thành, mấy tháng trước ta đã cho gian tế trà trộn vào Lương Châu, tung tin hai quân bất hòa, chỉ cần hắn tin một nửa là đã đủ bộc phát bản năng, thịt dâng tận miệng lại có chuyện không đớp?”
Đôi mắt của Hàn Minh Tranh sáng ngời hơn cả ánh trăng, cũng dịu dàng chẳng thua kém gió xuân, nghe hắn nói xong không khỏi mỉm cười, “Mãnh thú cũng không địch nổi sói già, chàng xưa nay đa mưu túc kế, cũng may lần này bên đau đầu là phe địch.”
Lục Cửu lang xiêu hồn lạc phách trước cái nhìn của nàng, lồng ngực nóng lên, khẽ thầm thì, “Nàng có tin không, ta chiếm lấy tòa thành này chính là vì nàng.”
Hàn Minh Tranh đương nhiên không tin, trong nụ cười thoáng ý bông đùa.
Lục Cửu lang hạ giọng, đổi lời, “Ngày ấy nàng nói ta không xứng với nàng, vậy tại sao còn khóc?”
Hàn Minh Tranh lúng túng, “Chuyện cũ nhắc lại làm gì. Lần này chàng lập được công lớn, triều đình cũng phải thay đổi cách nhìn.”
Lục Cửu lang không chịu bỏ qua, cứ bám lấy hỏi miết.
Hàn Minh Tranh bị hắn đeo bám không dứt được, cuối cùng đành nói, “Có lẽ vì lúc ấy cảm thấy đau lòng, không ngờ chàng lại lạnh lùng như vậy.”
Lục Cửu lang im lặng, không phản bác.
Hàn Minh Tranh cười nhạt, “Về sau khi nghĩ thông suốt, ta cảm thấy dù tốt hay xấu cũng không quan trọng, bởi đó vốn là bản tính của chàng, không quan tâm đến nơi chốn dừng chân, giống như con ngựa ô kia, đến một ngày rồi cũng sẽ rời đi.”
Lục Cửu lang cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng như thể đang trách móc, “Ta đâu phải là ngựa.”
Hàn Minh Tranh bị động tác của hắn làm cho thở gấp, vòng tay ôm lấy hắn.
Hắn đâu phải ngựa mà rõ ràng là một con sói gian manh vô tình, tàn nhẫn xảo quyệt, lúc thì dịu dàng làm nũng, khi lại cắn người đau điếng.
Dẫu biết rõ điều ấy, nhưng sự giảo hoạt dũng mãnh, tính cách ngang ngược cuốn hút cùng với tình nồng hoang dã của nó vẫn khiến lòng người rung động.