Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 103: Lửa thiêu mình




Trời đất quạnh hiu vắng bóng thú hoang, gió bấc cuốn theo những hạt tuyết điên cuồng nhảy múa, phủ một màu bạc trắng lên thảo nguyên mênh mông, là thời điểm buốt giá nhất ở vùng Tây Bắc. 

Đến bóng dáng một đoàn thương buôn cũng chẳng thấy đâu, thế mà vẫn có toán quân băng qua bão tuyết, tiến về thành Thiên Đức xa xôi.

Gió bắc thốc mạnh khiến lông mi Hàn Minh Tranh kết thành sương giá, dù nàng đã khoác áo lông nhưng vẫn không ngăn nổi cơn rét. Mặt nàng lạnh buốt còn trong lồng ngực lại bừng bừng lửa giận, không hề ngờ rằng Lục Cửu lang bị điều tới thành Thiên Đức, lại còn dùng thủ đoạn vô sỉ và bất chấp như vậy để ép nàng ra mặt, cơn phẫn nộ càng lúc càng dâng cao, chỉ hận không thể đánh gãy xương hắn. 

Đoàn người giẫm tuyết mà đến, nhưng Lục Cửu lang không xuất hiện, chỉ cử Lương Dung và Nguỵ Hoằng ra đón tiếp, còn cho phép một nghìn khinh kỵ binh hộ tống vào thành. Dân chúng hay tin Xích Hoàng tướng quân trong truyền thuyết đã tới thì vô cùng náo nhiệt, không quản giá rét đổ xô ra xem, thậm chí tường luỹ bên đường cũng bị chen sập, rầm rộ chẳng kém ngày Hàn Nhung Thu đến năm xưa.

Cũng như cha mình ngày ấy, Hàn Minh Tranh được sắp xếp nghỉ ngơi tại Phùng phủ, nàng yêu cầu gặp Lục Cửu lang nhưng lại được thông báo Lục phó sứ đang bận rộn công vụ, sẽ đón tiếp tại tiệc tối. 

Sau khi viên quan đón tiếp rời đi, một người đàn ông được người hầu dẫn vào, chính là Bùi Tam gia Bùi Hưng Trị. 

Hàn Minh Tranh chưa kịp gặp Lục Cửu lang thì người đã được thả, nàng không khỏi ngạc nhiên, nhìn ông ta hỏi, “Tam gia vẫn khoẻ chứ?” 

Bùi Hưng Trị ngại ngùng, sắc diện và trang phục vẫn như mọi hôm, chẳng có vẻ tiều tụy sau nhiều ngày bị giam, “Đa tạ Hàn Thất tướng quân đã quan tâm, dù bị giam trong ngục nhưng vẫn được đối đãi tử tế, không phải chịu khổ chịu cực.” 

Một thanh niên tráng kiện tiến lên hành lễ, “Bá phụ vất vả rồi, phụ thân và hai thúc bá đều rất lo lắng, mong bá phụ sớm ngày trở về.” 

Bùi Hưng Trị cười khổ, “Tử Viêm cũng đến đấy à, là bá phụ nhất thời sơ suất làm cả nhà phải lo lắng.” 

Bùi Tử Viêm là con trai của Tứ gia Bùi Quang Du, từ nhỏ đã theo Nhị bá vào đại doanh Nhuệ Kim, xuất sắc hơn Bùi Hành Ngạn gấp bội, chuyến này hắn dẫn theo ba trăm người đi cùng, dù trong lòng rất bực song không tiện nói nhiều trước mặt người nhà họ Hàn, chỉ đáp, “Người của chúng ta đã tới doanh trại nội thành, lát nữa sẽ hộ tống bá phụ đến đó, tuyệt đối không thể để tên họ Lục kia gây khó dễ thêm nữa.” 

Bùi Hưng Trị già dặn trải đời hơn, lập tức  từ chối, “Không cần, có Hàn Thất tướng quân ở đây, nơi này là an toàn nhất.” 

Bùi Tử Viêm không tán thành, Hàn Minh Tranh cũng biết hai nhà đã rạn nứt nên chỉ hỏi han vài câu rồi để hai người rời đi nói chuyện riêng. 

Chuyện đã được giải quyết phân nửa, Hàn Minh Tranh cũng thở phào, trời Đông giá rét lại thêm hành trình xa xôi khiến nàng rất mệt, nay có địa long sưởi ấm, chẳng mấy chốc nàng đã thấy buồn ngủ. Thị nữ ân cần đem nước ấm đến, nàng rửa sạch bụi bặm, ngả lưng xuống giường ngủ một giấc, đến khi trời tối mới dậy dự tiệc. 

Những con đường quanh phủ Phó sứ được phong tỏa hòng tránh người lạ gây rối, đèn lồng treo sáng rực, thảm đỏ trải dài, còn có Nguỵ Hoằng đích thân tiếp đón, có thể nói là vô cùng long trọng. 

Trong sảnh yến tiệc quan lớn tụ hội, không khí vui vẻ, địa long ấm áp thoải mái, các quan viên đều mặc áo mỏng, tranh nhau tới bắt chuyện với nàng.

Hàn Minh Tranh cũng đã dần quen với những buổi tiệc kiểu này, có thể ung dung đối đáp. 

Một viên quan bị đồng liêu trêu đùa đẩy tới trước, xấu hổ nói không nên lời, tay chân lúng túng chẳng biết để đâu. 

Hàn Minh Tranh nhận ra ông ta, mỉm cười chào, “Đỗ đại nhân.” 

Chuyện phong lưu của Đỗ Hoè năm xưa đã trở thành trò cười khắp thành, khiến ông ta hằng đêm hối hận đến rụng tóc, trán hói đi ba phần, lần này không tránh được, cười gượng nói, “Năm đó mắt kém không nhìn ra Hàn Thất tướng quân, đã mạo phạm nhiều.” 

Người này tuy háo sắc nhưng không quá ngang ngược, lại vô tình giúp đỡ được không ít việc, Hàn Minh Tranh nhớ lại chuyện cũ, bật cười, “Rõ ràng Đỗ đại nhân rất quan tâm Lục đại nhân cơ mà, còn tận tình săn sóc, sao nay lại nói thế?” 

Mọi người cười phá lên, Đỗ Hoè càng lúng túng tợn, chỉ biết cười xòa. 

Tiếng cười vang khắp sảnh mà ghế chủ tọa vẫn trống, mãi chưa thấy Lục Cửu lang xuất hiện, Hàn Minh Tranh đang định hỏi thì bên ngoài vọng đến tiếng xướng danh. 

Bóng dáng hình rồng quen thuộc bước đi oai phong lẫm liệt, thong thả cởi áo khoác rồi hiên ngang tiến vào chỗ ngồi. 

Trong đại sảnh tiếng nhạc du dương, mỹ nhân uyển chuyển nhảy múa, nhưng bầu không khí lại rất đỗi gượng gạo.

Lục Cửu lang vừa đến, đôi bên chỉ chào hỏi theo thân phận phép tắc, có lẽ do dư âm của mấy vụ khám nhà nên các quan m cũng không dám lấy chuyện cũ ra đùa cợt, chỉ nói vài lời khách sáo trên quan trường. 

Lục Cửu lang ngồi ở ghế chủ tọa, từ tốn uống rượu. Hắn mặc áo lụa đen tuyền, đai vàng thắt ngang hông, vạt áo rộng thùng thình, rất có vẻ kiêu ngạo ung dung, nhưng bờ vai rộng đó, lồng ngực mạnh mẽ đó được lớp áo ôm sát da thịt, dưới ánh đèn phản chiếu tạc nên những đường nét tuyệt mỹ, từng cử chỉ đều toát ra sức hút nam tính mãnh liệt khiến người ta không khỏi bồi hồi. 

Hàn Minh Tranh liếc qua vài lần rồi vội dời mắt, dù đối phương không nói gì, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén từ trên cao rơi xuống người như lửa thiêu đốt, làm nàng không khỏi toát mồ hôi, đứng ngồi đều chẳng yên. 

Hàn Minh Tranh vừa đối đáp với các quan vừa đợi tiệc tan, nào ngờ Lục Cửu lang chỉ ngồi một lúc đã cáo mệt, rời khỏi bữa tiệc. 

Nàng đối phó thêm chốc lát rồi tìm cớ rời đi, giao lại việc xã giao cho Bùi Tử Viêm, vừa ra khỏi sảnh liền có người hầu dẫn đường vào sâu trong phủ. 

Mới đặt chân lên bậc thềm, Lục Cửu lang đã bước ra kéo mạnh nàng vào trong, trở tay đóng cửa, nửa như thân mật nửa như trách móc, “Sao đến chậm thế?” 

Hàn Minh Tranh toan đẩy hắn ra nhưng hắn đã nhanh chóng cởi áo lụa, áp người tới, bao điều muốn hỏi bị hắn làm cho rối trí, bất thình lình một bàn tay luồn vào áo, nàng không kìm được hít mạnh một hơi. 

Hàn Minh Tranh không kháng cự nổi trước thủ đoạn của hắn, đến khi xong việc mới cảm thấy xấu hổ, bực tức nói, “Không phải không chịu gặp ta sao, còn bày vẽ trò này làm gì.”

Lục Cửu Lang vẫn chưa thoả mãn, vui vẻ vuốt ve, “Gặp nàng rồi ta lại không nhịn nổi, nhưng đường xa mệt mỏi, cũng phải để nàng nghỉ ngơi đã chứ.” 

Hàn Minh Tranh tức giận véo tai hắn, “Chỉ vì chuyện này mà bắt ta tới đây, Lục Cửu lang ngươi điên rồi hả!” 

Lục Cửu lang để mặc nàng véo, lấy ra một món đồ từ dưới gối, nửa đùa nửa thật nói, “Chỉ vì kết giao mà anh trai nàng để nàng qua lại với con trai của Thẩm Tể tướng, vậy tại sao ta không thể dùng cách thức tương tự để gặp nàng?” 

Hàn Minh Tranh càng nghe càng tức, chợt cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào trán, lấy xuống mới hay đó là một chuỗi vòng hồng ngọc xa hoa, khảm vàng óng ánh, từng viên hồng ngọc trong suốt lấp lánh, viên chính giữa to lớn vô cùng, đỏ rực như lửa cháy, cực kỳ hiếm có.

Hàn Minh Tranh càng nhìn càng thấy quen, bất chợt nhận ra, “Sao viên ngọc này lại giống với viên ngọc trên kim đao của Đạt Già vậy?”

Quả nhiên nàng rất hợp với bảo thạch rực rỡ, đẹp đến mức khiến người ta sững sờ, chẳng thể rời mắt, Lục Cửu lang mãn nguyện nhếch mép, “Đồ không có nguồn gốc sao xứng để tặng nàng, ta đã nói sẽ làm cho nàng một tấm da thật tốt còn gì.” 

Hàn Minh Tranh rùng mình kinh hãi, “Ngươi đã giết hắn? Hai nước giao chiến không giết sứ giả, ngươi không sợ triều đình hỏi tội sao?” 

Lục Cửu lang liếm vành tai nàng, thản nhiên đáp, “Từ Li Sơn đuổi đến Kinh Xuyên, một đêm phi ngựa hơn sáu trăm dặm, thần không biết quỷ không hay, mọi dấu vết đều được xử lý sạch sẽ, có điều tra cũng không lần đến trên đầu ta. Hắn đã xúc phạm nàng, ta quyết không để hắn sống trở về.” 

Một cuộc rượt đuổi đường dài như vậy, dù có là người khoẻ mạnh đến đâu cũng sẽ mệt mà chết. Hàn Minh Tranh không khỏi rung động, thở dài đầy phức tạp, “Vì ngươi tùy hứng làm càn như thế mới bị đày ra biên ải, Đạt Già đã chết, Địch Ngân chắc chắn sẽ không để yên.” 

Lục Cửu lang khẽ hừ một tiếng, “Thế lại càng hay, ta còn lo hắn là kẻ yếu đuối nhát gan đây. Không phải nàng vẫn muốn lấy lại Lương Châu sao, ta đánh chiếm cho nàng nhé?” 

Hàn Minh Tranh nhận thấy có điều không ổn, “Ngươi muốn khơi mào chiến tranh? Đấy không phải chuyện có thể đem ra đùa.” 

Cuối cùng Lục Cửu lang cũng nói vào chính sự, “Giờ Hà Tây chỉ còn Lương Châu chưa lấy lại, tuyến đường quan trọng này đã bị ngăn cản nhiều năm, đó cũng là khúc mắc lớn trong lòng Bệ hạ, nếu Hàn gia đã dâng biểu hứa thu hồi thì sớm muộn cũng phải xuất binh, sao không nhân dịp này đánh chiếm?” 

Hàn Minh Tranh khẽ nhíu mày, “Nhưng bây giờ chưa phải là lúc, Sách vừa được sắc phong, cục diện chưa ổn định, không phải thời điểm nên động binh. Vả lại Địch Ngân thủ Lương Châu vững như chuông đồng, muốn chiếm lấy đâu phải chuyện dễ, càng cần phải cẩn trọng hơn.” 

Lục Cửu lang cười, “Lần này không chỉ mỗi quân đội Hà Tây chiến đấu mà còn có thêm Thiên Đức quân.” 

Hàn Minh Tranh bỗng nghi ngờ, nét mặt trở nên lạnh lẽo, “Thiên Đức quân bệ rạc, ra trận làm được gì?” 

Lục Cửu lang nói một cách chắc nịch, “Thiên Đức quân dù tệ đến đâu, nhưng nếu rơi vào tay ta, trong vòng vài tháng có thể luyện thành một đội quân tinh nhuệ.” 

Hàn Minh Tranh im lặng một lúc, lạnh nhạt nói, “Chẳng qua ngươi không cam lòng bị đày đến nơi này, muốn lấy chiến công để trở về Trường An, ta không thể dùng mạng sống của quân đội Hà Tây làm bàn đạp cho ngươi.” 

Lục Cửu lang nửa phàn nàn nửa nghiêm túc, “Đó là ý của Bệ hạ, nàng chỉ lo đề phòng ta toan tính, chẳng lẽ không nghĩ đến việc nếu thành công, triều đình, Hà Tây và thành Thiên Đức đều có lợi? Hơn nữa, cục diện bất ổn ở Hà Tây bây giờ đều do Bùi gia không chịu tuân lệnh, Hàn gia có sách lược gì? Chỉ khi thu phục Lương Châu mới có thể kết hợp lại lần nữa, Bùi Hựu Tĩnh muốn báo thù cho con, chắc chắn sẽ đồng ý để Nhuệ Kim quân xuất trận.” 

Hàn Minh Tranh im lặng hồi lâu rồi hỏi, “Nếu Bệ hạ thực sự muốn đánh Lương Châu thì sao ta chưa thấy chỉ dụ?” 

Lục Cửu lang biết nàng đã bị thuyết phục, cúi đầu cắn nhẹ lên cổ nàng, “Người dân nổi dậy khắp các nơi, quốc khố trống rỗng, cũng chẳng có lương thảo. Mỗi khi nhắc đến động binh quần thần đều phản đối, nên Bệ hạ mới lấy cớ điều ta đến đây, sau Tết sẽ có mật chỉ gửi cho Hà Tây.” 

Liên quan đến triều chính, chắc chắn hắn không dám bịa chuyện, Hàn Minh Tranh nửa tin nửa ngờ, vẫn cảm thấy khó chịu, đẩy đầu hắn ra, “Nếu sau Tết đã có chỉ dụ, vậy tại sao ngươi còn dùng thủ đoạn này bắt ta phải đội mưa đội tuyết đến đây?” 

Lục Cửu lang bật cười, giọng trầm thấp, “Ta nào muốn nàng phải vất vả, nhưng sợ đến lúc đó lại quá muộn, Hàn gia chắc chắn sẽ có sắp xếp, mà khi nàng đã kết hôn thì sẽ không gần gũi với ta nữa.” 

Hàn Minh Tranh chợt khựng lại, không nói nên lời. 

Chuyện ở Trường An đã được Hàn Chiêu Văn gửi thư về nhà, Hàn Bình Sách tức giận vô cùng, chọn vài thanh niên tướng lĩnh ngày ngày kè kè bên cạnh nàng, chỉ đợi sau Tết chọn ra một người thành thân. Hàn Minh Tranh biết Lục Cửu lang mắt sắc, sợ gây rắc rối nên mới không dẫn theo người, thế mà vẫn bị hắn đoán được.

Lục Cửu lang ôm nàng, tha thiết khuyên nhủ, “Đừng lấy chồng, ít nhất là trong thời gian ta ở thành Thiên Đức, đừng đồng ý.” 

Hàn Minh Tranh không tỏ rõ ý, né người tránh, “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, bản thân hưởng lạc ở Tây Đường Các còn muốn quản ta lấy chồng hay không, có liên quan gì đến ngươi?” 

Lục Cửu lang làm sao chịu buông tha, ôm chặt nàng, “Từ lúc ở Trường An ta chưa chạm vào ai cả, khó khăn lắm mới dụ được nàng đến đây, chúng ta thế này vui vẻ biết bao, sao phải ép mình đi lấy người khác? Bây giờ nàng là người quan trọng trong Hàn gia, chỉ cần nàng cương quyết không đồng ý, không ai có thể ép nàng lấy chồng. Ta không có người phụ nữ khác, nàng cũng đừng cần ai khác cả, dùng chung thuỷ đổi lấy chung thuỷ có được không?” 

Hàn Minh Tranh bật cười, xì một tiếng, “Truỵ lạc như ngươi mà còn nói đến chung thuỷ? Ta không cần. Sa Châu và thành Thiên Đức cách nhau ngàn dặm, mỗi người có trách nhiệm riêng, gần như chẳng thể gặp nhau, giữ ta bên cạnh được ích lợi gì, dù sao đi nữa ta cũng phải lấy chồng.” 

Lục Cửu lang vẫn không buông tha, giọng nài nỉ, “Dù chỉ một năm thôi ta nhất định sẽ làm được, hay là nàng còn không bằng ta?” 

Hắn làm bộ tủi thân, đôi mắt hẹp ánh lên sự dịu dàng, không màng thân phận mà như chú chó cọ cọ vào lòng nàng, nói ra những lời chẳng biết xấu hổ. 

Hàn Minh Tranh bị hắn quấn lấy không buông, nhìn chuỗi hồng ngọc lấp lánh, nghĩ đến sự gian khổ của cuộc truy đuổi trong đêm mà lòng mềm đi, túm lấy tóc hắn hậm hực nói, “Lục Cửu lang, ngươi lúc nào cũng vô lại như vậy!” 

Lục Cửu lang bật cười, khuôn mặt anh tuấn vừa ranh mãnh vừa dịu dàng, lần nữa nhấn hông áp sát nàng.