Phùng công là phú ông giàu có, dĩ nhiên không chỉ có một toà nhà ở thành Thiên Đức. Một vài căn trông có vẻ không liên quan nhưng lại ở vị trí bí mật, kín cổng cao tường, có gia đinh trẻ tuổi cường tráng canh giữ, bên dưới có ngục đá, rất thích hợp để giam giữ những kẻ gây phiền phức, chẳng hạn như Lục Cửu lang.
Sách vừa nhận được tin đã chạy vội tới, thấy em gái ngồi một mình bên cạnh, vẻ mặt khó đoán, không khỏi ngạc nhiên, “Chẳng phải đã bắt được tiểu tử đó rồi à? Đánh một trận mà muội chưa hả giận?”
Tiểu Thất ngước mắt lên, “Hắn gọi muội là Hàn Thất, còn bảo có chuyện muốn nói với Hàn tiểu tướng quân.”
Sách kinh ngạc, lập tức sầm mặt, “Ca không hề để lộ thân phận trước mặt hắn.”
Tiểu Thất lặng lẽ nói, “Muội cũng không. Hắn bị bịt mắt đưa về đây, hiện đang ở địa lao.”
Trong địa lao, Lục Cửu lang co ro nằm trên đống cỏ khô, nửa sống nửa chết, toàn thân tỏa ra mùi dầu thuốc.
Sách tức giận tung một cước mạnh khiến chắn gỗ rung chuyển, vẻ mặt hung dữ, “Nhãi ranh! Sao ngươi biết ta là ai?”
Lục Cửu lang run lên, cố giữ bình tĩnh, “Một mình anh có thể giết chết cả toán lính Phồn, không lí nào lại là người thường. Ta từng nghe vị quan lớn kia nói Hàn đại nhân ở Hà Tây sắp vào thành, nhưng người quan trọng như vậy sao có thể không có ai bảo vệ? Hai người xuất hiện đúng vào lúc này, còn mạnh mẽ đến thế, mà Hà Tây quân nổi tiếng nhất là con trai của Hàn đại nhân, Hàn tiểu tướng quân thống lĩnh đội quân Thanh Mộc. Ta thử nói bừa một câu, các anh tự thừa nhận.”
Tiểu Thất vừa bước chân vào đã nghe thấy lời hắn nói, bấy giờ hai anh em mới biết đã bị tên vô lại xảo quyệt này lừa một vố, nhất thời không nói nên lời.
Tiểu Thất lập tức hỏi, “Nội gián nhắc đến Hàn đại nhân vào thành? Còn nói gì nữa không?”
Lục Cửu lang thành thật, “Gã muốn nhân cơ hội trừ khử Hàn đại nhân, kẻ đồng mưu tên là Mộc Lôi.”
Hàn Bình Sách nhả từng chữ một, “Mộc Lôi của bộ lạc Cát Mã đang ở thành Thiên Đức? Ngươi đã sớm đoán ra lai lịch của chúng ta, biết rõ sự việc quan trọng đến mức nào, thậm chí dù bọn ta cứu mạng ngươi nhưng ngươi vẫn cố tình giả ngốc, đùa bỡn bọn ta?”
Gương mặt chàng trở nên lạnh lùng, toát ra sát khí hủy diệt ngàn quân, hoàn toàn không còn vẻ tươi tắn hiền lành lúc trước.
Lục Cửu lang nén cơn sợ hãi, lí nhí đáp, “Ta là kẻ nhỏ bé, chỉ muốn sống sót.”
Tiểu Thất cau mày, “Ta đã hứa sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi.”
Lục Cửu lang gục đầu, tỏ vẻ khiêm nhường yếu đuối, “Anh hùng không hiểu nỗi sợ của kẻ tiểu nhân, ta lo nói ra sự thật sẽ bị diệt khẩu. Mà nay biết sai rồi, sẵn lòng làm giúp hai người bất cứ việc gì.”
Sách sao còn tin được, chàng chế nhạo, “Không cần, bọn ta đã biết nội gián là ai.”
Lục Cửu lang biến sắc, “Ta không nghe thấy giọng người đó trong yến tiệc.”
Sách cười lạnh, “Hạng gian xảo như ngươi giữ lại được lợi gì, bọn ta không có hứng thú chơi với ngươi.”
Lục Cửu lang hoảng hốt, “Ta thề không hề nói dối. Chứ không ta đã dùng thông tin này để trao đổi, cần gì trốn chui trốn lủi.”
Sách càng nghe càng khinh thường lẫn nực cười, tính mạng tên khốn này đang trong tay người khác mà còn dám mơ tưởng giao dịch.
Nhưng tiểu Thất lại biến sắc, “Ngươi định giao dịch với nội gián, bán đứng bọn ta?”
Sách nghĩ lại, lập tức lạnh người, sát ý bùng lên, giơ tay bóp cổ Lục Cửu lang. Tiểu Thất nhanh chóng ngăn cản, sức mạnh giao nhau phát ra tiếng vang. Chỉ mới chớp mắt Lục Cửu lang đã xoay vòng trước quỷ môn quan, không ngăn được nỗi sợ hãi.
Sách lạnh lùng, tỏa sát khí đoạt người, “Không thể giữ lại tên này!”
Tiểu Thất đứng chặn ở giữa không lùi, Lục Cửu lang trốn sau lưng nàng, thét lên, “Giết ta thì dễ, nhưng lỡ sau lưng còn kẻ khác gây hại đến Hàn đại nhân, Hàn tiểu tướng quân có chắc sẽ không hối hận?”
Dù tiểu Thất ghét kẻ này vẫn nắm lấy cổ tay anh trai, “Tính mạng hắn không là cái thá gì, nhưng cha không thể gặp chuyện.”
Sách cuối cùng hạ tay, ánh mắt tựa tên nhọn, “Nếu ngươi còn giở trò…”
Lục Cửu lang nào dám chần chừ, run rẩy nói, “Ta nhất định sẽ nghe lời, chỉ cần giữ đúng lời hứa bảo toàn mạng sống cho ta…”
Tiếng xích sắt vang lên khóa chặt cửa lao, hai anh em rời đi.
Lục Cửu lang từ từ thả lỏng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
***
Sách cứ tưởng tên khốn kia chỉ là một con chuột đê hèn, nay mới nhận ra hắn vừa xảo quyệt vừa hiểm độc, chỉ cần chút sơ suất sẽ bị hắn cắn ngược, nghĩ đến thôi cũng thấy ghê tởm. Nhưng manh mối quan trọng nhất lại nằm trong tay hắn, chàng đành tạm thời nhẫn nhịn, đi tìm Phùng công bàn bạc.
Trong một tiệm vàng xa hoa giữa thành, Phùng công đang uống trà trên lầu, dưới lầu giáp với thao trường của quân đội, ồn ào náo nhiệt. Sách liếc nhìn, thấy Đồng Thiệu dẫn theo nhiều quan viên đến xem quân sĩ đấu võ, tiền hô hậu ủng ra vẻ như chủ thành. Chàng thôi để ý, quay sang thuật lại sự tình với Phùng công, “Lục Cửu lang một mực khẳng định trong yến tiệc không nghe thấy giọng của nội gián, có lẽ thật sự có kẻ khác.”
Phùng công nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc ôn hòa nhưng giọng điệu lại không hài lòng, “Ta đã điều tra nó rồi, chỉ là một kẻ quỷ quyệt chuyên lừa đảo. Chưởng thư ký(*) Chung Minh từng hỏi quan phủ về vụ án của nó, người này đang đứng cạnh Đồng Thiệu, ngươi tự xem.”
(*Tên đầy đủ là Tiết độ chưởng thư ký, thuộc hàng quan thất phẩm, phụ trách các công việc quan trọng của cơ quan quân sự và dân sự tại một địa phương.)
Sách nhìn theo, thấy bên cạnh Đồng Thiệu có một người đàn ông trung niên gầy gò, cứng ngắc, chức quan có vẻ không thấp nhưng lại cúi đầu khom lưng hầu trà cho Đồng Thiệu. Người này nịnh nọt như vậy, lại hỏi về vụ án, chắc chắn là theo lệnh của Đồng Thiệu, Sách không khỏi nghi ngờ, “Nhưng Lục Cửu lang đã tiết lộ tên Mộc Lôi, nói rằng chuyện hai người kia bàn mưu chính là ám sát cha ta, không giống nói dối.”
Khu vực Thổ Phồn có tới hàng trăm bộ lạc, lớn nhất là mười hai chi tộc, trong đó bộ lạc Cát Mã là mạnh nhất và cũng là mẫu tộc của phiên vương. Mộc Lôi là quân sư của bộ lạc nhưng lại đích thân tới đây, động tĩnh tuyệt không thể nhỏ.
Phùng công trầm ngâm một lúc, đoạn chậm rãi nói, “Chuyện này khoan bàn đúng sai, chỉ xét riêng việc nó vì giữ mạng mà lật lọng, còn biết thân phận của các ngươi, nếu rơi vào tay sai dịch, nhất định sẽ khai hết. Lúc ấy tình hình sẽ là Hà Tây công khai hứa hẹn sáu người vào thành nhưng ngầm phái tinh nhuệ mai phục, vi phạm quy ước, nếu như vậy thì hai quân đàm phán thế nào?”
Sách không khỏi á khẩu, đúng lúc buổi đấu võ trên thao trường kết thúc, các quan viên tấp nập tán thưởng.
Đồng Thiệu làm loạn ở cổng thành nhưng Chu Nguyên Đình không tỏ ý, hắn càng được nước kiêu ngạo, ngạo mạn nói với Chung Minh, “Võ sĩ được giới thiệu khá lắm, coi như nhà ngươi có tiến bộ, không giống trước đây toàn làm việc vô dụng.”
Những lời ngạo mạn như thế lại đi nói trước mặt mọi người, vậy mà Chung Minh không tỏ ra giận dữ, chỉ cúi đầu dạ vâng.
Lư Tốn bản tính xu nịnh, nói chen vào, “Dù là tảng đá cứng tới đâu thì khi được Đồng đại nhân giáo huấn cũng phải khai sáng. Trước đây ta từng có ý tốt nhắc nhở để Chung đại nhân hiểu rõ việc nào quan trọng, xém bị nhổ nước bọt vào mặt, mà nay cuối cùng cũng thay đổi rồi.”
Đồng Thiệu kiêu ngạo nói, “Ta đâu muốn làm kẻ ác, nhưng Chu đại nhân tuổi đã cao, theo lý cũng nên nghỉ ngơi, ta đành phải thay mặt xử lý. Lệnh đóng cổng thành thực quá hồ đồ, ta đã dâng tấu lên triều đình, nhất định phải sửa lại sự sai trái này.”
Phùng công nhìn lướt qua, cười nhạt, “Bất kể có phải là hắn hay không thì cũng phải kìm kẹp, không thể để hắn tự do.”
Sách vừa định mở miệng thì ngoài thao trường bỗng xuất hiện một đội nhân mã. Dẫn đầu là một người tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn cưỡi ngựa rất ổn định, không ai khác chính là thành chủ Chu Nguyên Đình.
Chúng quan trong sân không khỏi ngạc nhiên, từ khi Đồng Thiệu tiếp quản chính sự, Chu Nguyên Đình chưa từng bước chân tới thao trường. Đồng Thiệu cũng sửng sốt, thậm chí quên cả việc nghênh đón, phải đến khi có người nhắc nhở mới sực tỉnh.
Chu Nguyên Đình ghìm cương dừng lại, vệ binh phía sau dẫn đến một thương nhân râu rậm. Người đó chỉ vào Đồng Thiệu, “Tiểu nhân cáo trạng Đồng đại nhân cướp đoạt tài sản của dân, chiếm dụng quân phí, nhận hối lộ từ quân Phồn, thông đồng với địch!”
Các quan viên xôn xao, Đồng Thiệu biến sắc, tức giận quát lên, “Nói bậy!”
***
Đồng Thiệu ỷ có chỗ dựa nên khi đến thành Thiên Đức luôn kiêu ngạo. Được Chu Nguyên Đình nhượng quyền, các quan viên đều kính sợ, trong thành như đất riêng của hắn, quân đội như doanh trại của riêng hắn, tha hồ tác oai tác quái. Ai ngờ có ngày hắn lại bị thường dân chỉ mặt tố cáo, còn bị đình chỉ chức vụ, về phủ tự kiểm, chờ điều tra rõ ràng.
Thời điểm quá trùng hợp, tiểu Thất rất nghi ngờ, “Một thương nhân cáo trạng sao có thể vượt cấp đến phòng ngự sứ, Chu đại nhân đã lâu không để ý chính sự, rõ ràng không muốn đắc tội Đồng Thiệu, cớ gì lại hạ lệnh điều tra, có phải liên quan đến buổi hội đàm sắp tới?”
Sách đã biết một phần nội tình, tâm trạng phức tạp, “Trong Thiên Đức quân bất đồng ý kiến, Chu đại nhân muốn thúc đẩy cuộc hội đàm giữa hai quân, Đồng Thiệu lại ra sức phản đối. Bùi gia chắc chắn đã có thỏa thuận với Chu đại nhân, thu thập những hành vi xấu của Đồng Thiệu. Tuy hắn ta có chỗ dựa trong triều đình, khó bị dân thường xô đổ, song chỉ cần bị quản thúc một thời gian ngắn là đủ rồi, miễn là cuộc hội đàm thành công, Chu đại nhân được triều đình khen thưởng, lúc ấy sẽ không sợ Đồng Thiệu báo thù.”
Tiểu Thất hiểu ra, không ngạc nhiên, “Nếu không tin tưởng vào năng lực của Bùi gia, cha sao có thể yên tâm đến đây.”
Sách bội phục nhưng không khỏi buồn bã, “Rốt cuộc Phùng công là vị nào trong Bùi gia? Thủ đoạn lợi hại như thế cần gì đến chúng ta, trong mắt ông ấy, có lẽ huynh muội ta chỉ như trẻ con chơi đùa.”
Tiểu Thất không khỏi tò mò, “Chẳng phải nói hai nhà Hàn – Bùi từng có giao tình từ trước, ca không nhận ra hả?”
Sách không vui đáp, “Đó là chuyện từ trước khi Bùi gia chuyển tới Cam Châu, lúc ấy ca còn chưa biết sự đời, Đại ca và Nhị ca chắc có biết, nhưng trước khi tới đây ca sơ suất quên hỏi thăm.”
Tiểu Thất biết càng ít hơn, “Muội chỉ nghe nói Bùi gia đông nhân khẩu, có người theo quân đội, có người lại kinh thương.”
Sách cũng từng có tiếp xúc, giải thích, “Bùi gia có năm anh em, ngày trước tranh giành chức gia chủ rất kịch liệt, kết quả người em út lại lên làm chủ. Ca từng gặp Đại gia Bùi An Dân và Nhị gia Bùi Dẫn Hiền lúc hợp quân chiến đấu, hai người này đều có bản lĩnh, nhưng cha nói không bằng gia chủ Bùi Hựu Tĩnh, Nhuệ Kim quân do chính ông ấy huấn luyện. Người kinh thương là Tam gia Bùi Hưng Trị. Phùng công hẳn là Tứ gia Bùi Quang Du, quản lý tin tức, có vẻ là người thâm trầm, dễ cáu giận, biết rõ chúng ta họ Hàn cũng không khách khí, thậm chí còn bịt kín miệng tôi tớ, tuyệt không hé lộ dù chỉ một tin tức.”
Tiểu Thất nghĩ ngợi, nhẹ nhàng nói, “Dù ông ấy có cao minh tới đâu cũng không phải toàn tri, đã cho rằng nội gián là Đồng Thiệu, theo dõi chờ liên hệ với người Phồn, vậy chúng ta thử tra đầu mối khác xem ai muốn giết Lục Cửu lang?”
Sách lắc đầu, “Phùng công đã tra rồi, là thuộc hạ của Đồng Thiệu, Chung Minh. Chức vụ của hắn không thấp, chúng ta không thể động vào, càng không thể thả Lục Cửu lang ra tố cáo, tên tiểu tử đó nhất định sẽ bán đứng chúng ta.”
Về phần Chung Minh, Sách đã nghe qua ở Tây Đường Các, lúc đó lão Hình cảm thán một hồi, muốn quên cũng khó.
Chung Minh tính tình nghiêm cẩn, có danh tiếng tốt, sau khi được điều đến đây chịu không nổi sự bê tha bệ rạc của Thiên Đức quân, cố ý chỉnh đốn, trừng trị vài vụ tham nhũng. Điều này khiến Đồng Thiệu rất tức giận, xúi giục đồng liêu vu oan hại y khốn khổ, thậm chí phụ tá lâu năm của y người bị đánh chết, người bị tàn tật. Sau chuyện đó, Chung Minh coi như quỳ gối, không dám trái lệnh phó sứ, lần này bị liên lụy bởi Đồng Thiệu, cũng bị triệu tới phủ ngu hậu thẩm vấn.
Tiểu Thất chợt lên tiếng, “Hiện giờ y đang bị điều tra, chúng ta bịt mặt, ép hỏi về việc thông đồng với quân Phồn, chẳng lẽ y còn dám tiết lộ?”
Sách sững sờ, bừng tỉnh, “Đúng nhỉ! Lúc này y tuyệt đối không muốn gây thêm rắc rối, gánh thêm tội danh.”