Phỉ Hoạn

Chương 20




Tại khu phố phía nam kinh thành, phường Chu Tước, sâu trong hẻm Hoè Hoa có một ngôi miếu Nguyệt Lão, cũng không biết là từ năm nào tháng nào do người nào tu kiến, diện tích không lớn, thanh danh thực tốt. Trong nhà có nữ nhi đến tuổi cập kê lại chưa mai mối, vừa đầy mười lăm đều muốn tới đây thắp một nén nhang, Nguyệt Lão tóc bạc đồng nhan (dung nhan trẻ con) ngồi trên cao biết được, sẽ sớm tìm cho một đoạn kim ngọc lương duyên.

Năm ấy Tứ tỷ tỷ của Đại bá gia gần đến tuổi cập kê, nữ quyến Yến gia bàn nhau lên kế hoạch cũng muốn đi miếu Nguyệt Lão lạy một lạy. Vốn bảo là không mang theo nam tử, hắn lại ỷ vào tuổi còn nhỏ, sống chết cầu xin lăn lộn làm nũng, ôm chặt đùi lão tổ mẫu không tha, cuối cùng cũng đạt được ý nguyện mà tiến vào kiệu của mẫu thân.

Khuê danh Tứ tỷ tỷ gọi là Thái Nguyệt, từ khi sinh ra lại cùng mấy chữ ôn nhu dịu dàng này không dính dáng đến nửa phần. Vũ đao lộng thương, giương cung bắn nguyệt, một cái roi chín đoạn đùa giỡn đến uy vũ sinh phong. Nếu thân là nam nhi, tất lại là một tướng quân dũng mãnh trong quân Yến gia. Ngay cả như thế, ngày đó cũng vẫn không thể không nén xuống tính tình, bôi lên dầu hoa nhài, thoa phấn tường vi, điểm môi son, tô than vẽ mày, sơn nhựa cây bóng nước lên mười đầu móng tay. Áo ngắn tay hẹp thường ngày tất cả đổi lại thành váy tơ mỏng tay áo rộng màu sắc xinh đẹp, tóc mây đen cài thêm hoa mẫu đơn, vòng đeo khảm đá xanh biếc bước chân lay động. Trong lòng Đại bá mẫu không khỏi lo lắng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nữ hào đã quen với việc ngẩng đầu mà đi lúc này trùm khăn xoay eo bước từng bước gian nan. Khi đó Yến Đại đương gia chỉ lớn bằng cây củ cải, trốn ở một bên chớp mắt vừa nhìn vừa cười đến vui vẻ. Khi nàng đi ngang qua sát bên người hắn, mẫu dạ xoa trừng mắt có thù tất báo ra tay như chớp, tóm mặt của hắn hung hăng xoa nắn một phen, trút hết lên hắn cho hả giận.

Yến Khiếu vẫn còn nhớ rõ ngày đó Tứ tỷ tỷ xuyên váy áo trăm lớp kia, trên búi tóc nở ra hoa lựu, đỏ như máu gà đoạt hồn người, một mảnh lấp loáng lóng lánh, như sương như khói treo trên góc váy và cổ tay áo, chỉ xa xa liếc mắt một cái, cũng đủ để làm người ta không quên được dáng vẻ xinh đẹp của Tứ tiểu thư Yến gia.

Đến cuối cùng, hoa nở cũng đến lúc phải tàn, là ai đem năm xưa ngầm trộm đổi, cây hoa lựu tươi đẹp cũng ngăn không được thời gian vô tình, chiếc váy lót tinh xảo đảo mắt đã bị trần ai phá nát, người mặc váy còn chưa từng thu liễm tính tình chờ tháng sau lão nhân ban cho nhân duyên, đã vội đi theo nữ quyến cả nhà cùng chung một kiếm vung ngang tự vẫn. Cho đến hôm nay, miếu Nguyệt Lão hương khói cường thịnh năm xưa cũng khó tránh khỏi sa sút, Nguyệt Lão cầm tơ hồng trong tay ngồi trên cao bị bụi đất phủ lên không thấy rõ mặt mày. Tiểu thiếu gia ngang ngạnh bụm mặt lăn trên mặt đất khóc nháo không ngừng xưa kia, lúc này… Ách… Yến Khiếu nghĩ, hắn tám phần đã đắc tội gì tới Nguyệt Lão rồi, nếu không, vì sao mỗi lần trở về đều mặt xám mày tro như vậy?

Thôi thôi, không đề cập tới chuyện khác, thời vậy mệnh vậy(), năm tháng chẳng qua là một thanh đao giết heo băng lãnh.

() Thì dã mệnh dã: có nhiều lý giải, nhưng theo mình hiểu là thời đã vậy mệnh đã vậy rồi.

Vài tiếng quát khẽ, tiếng bước chân rối loạn trước cửa miếu chuyển hướng, sau đó càng lúc càng xa, dần dần không còn tiếng động nào nữa.

“Đi rồi?” Cảnh giác mà nhiều lần vểnh tai xác nhận, Yến Khiếu nén xuống tình tự, dẫn đầu chui ra từ dưới bàn thờ.

Lạc Vân Phóng trầm trầm ừ một tiếng, cẩn thận nhìn xung quanh: “Không thể khinh thường.”

Yến Khiếu đứng ở cửa từ đường hướng ra phía ngoài thăm dò, thận trọng quan sát cho đến khi xác định ở đầu đường không có một bóng người, mới nhẹ tay nhẹ chân mà khép cửa lại, quay đầu đã thấy Lạc Vân Phóng ngã ngồi dựa vào chân bàn thờ, mày nhíu chặt.

Một đường hỗn chiến phá vòng vây, hai người đều bị thương, hơn nữa Lạc Vân Phóng một thân y bào đen như mực cơ hồ bị máu thấm đến ướt đẫm: “Chúng ta phải mau chóng ra khỏi thành.”

Gương mặt y nguyên bản trắng nõn lúc này do mất máu mà tái nhợt, ẩn ẩn lộ ra vài phần tím tái, sắc môi cũng có chút trắng bệch.

Nhìn y dựa vào góc bàn chậm rãi ngồi xuống còn không quên thẳng tắp thắt lưng tỏ vẻ không sao, mày Yến Khiếu nhăn đến càng sâu. Muốn ra khỏi thành phải đợi đến hừng đông, cửa thành mở ra. Trước khi vào thành, Lạc Vân Phóng đã để lại một vài nhân thủ ở bên ngoài. Chỉ cần ra khỏi cửa thành, bổ sung nhân mã, về Bình Châu không phải việc khó. Khó là khó trong vài canh giờ trước bình minh này, hắc y nhân truy kích không thành, tất nhiên sẽ đi vòng quanh tìm kiếm, huống hồ… Hắc y nhân đang ở tình thế nhất định phải bắt được người, thế công quá nửa đều hướng về phía Lạc Vân Phóng. Lạc Vân Phóng trên mặt che giấu rất kĩ, nhưng mới vừa rồi ở dưới bàn thờ, hắn tận lực chú ý qua, bên hông, dưới nách, chân trái, cánh tay phải, khắp nơi trên người y đều bị trọng thương, cần phải tìm đại phu đến chữa trị: “Bọn chúng có lai lịch thế nào?”

Miếu nhỏ thiếu vắng hương khói đã lâu còn hoang phế hơn cả từ đường của Yến gia, sợ đốt đống lửa sẽ dẫn người chú ý. Yến Khiếu tìm nửa ngày, mới từ dưới bàn tìm được một nửa đoạn nến trắng còn sót lại. Dưới ánh lửa lung lay giống như ngay sau đó sẽ tắt, Lạc Vân Phóng lấy ra kim sang dược tùy thân, xé mở ống tay áo, đem thuốc rắc lên miệng vết thương huyết nhục mơ hồ: “Người của đại bá ta.”

Sách… Thế gian này thật là…

Từ hai năm trước, sau khi đoạt được thành Thanh Tước, theo một tiếng ngợi khen “Thiếu niên anh hào” của Hoàn Huy đế, Lạc Vân Phóng bỗng chốc nổi danh. Gia sản của y vì vậy mà đã bị kẻ có tâm trở mặt nhắm vào. Từ nhỏ mất mẹ vốn đã đáng thương, vừa mới mất cha liền mang theo ấu đệ vội vàng rời kinh, ngàn dặm xa xôi đến mảnh đất Bình Châu mà ai cũng không chịu đến kia. Lại sau khi y cùng với quân Bình Châu liên tục đại thắng, trên dưới Lạc gia im hơi lặng tiếng thái độ hờ hững. Trong lòng những kẻ khôn khéo lăn lộn trong cửa đại trạch hơn nửa đời đã sớm biên soạn ra một câu chuyện bi tình giữa bá phụ độc ác và chất nhi ngoan hiền.

Có bộ dạng anh tuấn, gương mặt dễ nhìn thì đi đến đâu cũng đều thuận lợi. Lạc đại công tử dung mạo tuấn mỹ nhanh chóng được các quý phu nhân ở kinh đô truyền thành tiểu bạch hoa nhi cảnh ngộ thê thảm nhẫn nhục chịu khổ, giành được nước mắt của bao người, nếu gom lại chỉ sợ làm cho Đại Lương mưa to ba tháng một khắc cũng không ngừng, lại không thấy ai vì Yến Đại đương gia râu ria xồm xoàm hô qua một tiếng oan khuất. Người so với người nha… Lòng Yến Khiếu đau đến muốn chết đi cũng không phải chỉ một lần.

Chúng nhân xôn xao đến mức phấn khích, Lạc gia và Lạc Vân Phóng lại không mở miệng, rốt cuộc cũng chỉ là chuyện kể giả dối hư ảo, ai cũng không dám ngăn cản cỗ kiệu Lạc gia đại gia, giáp mặt dò hỏi y có phải là chất tử bị hà khắc hay không.

Hiện tại nếu Lạc Vân Phóng không còn kiêng dè mà thẳng thắn thừa nhận, vậy là trước sau bất nhất. Thiên gia của ta, chậc chậc… Hai mắt Yến Khiếu đều tản ra ánh sáng, trước mắt khắp nơi đều là hình ảnh Điền sư gia giả hình giả dạng hút thuốc, bộ dáng rung đùi đắc ý ra vẻ từ bi: “Người văn nhã nha… Sách, trượng nghĩa đều là cẩu thí, kẻ bạc tình nhất chính là người đọc sách a.”

Lão Điền mỗi khi nói một câu này, chung quy đều kéo đến thật dài, vẻ mặt châm chọc, khóe miệng cười lạnh, bất âm bất dương mà thán hai tiếng, mới từ trên đầu lưỡi đem chữ “a” bắn ra, hàm ý khinh thường cùng xem thường chỉ trong nửa khắc đã sống động nhảy ra trước mắt.

Rõ ràng là, cửa hầu gia thật sâu sâu sâu nha….

Hắn trừng đến tròng mắt cũng muốn rớt xuống, Lạc Vân Phóng lại chỉ quay đầu liếc nhìn một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục rắc thuốc lên đùi. Đầu gối cong lại trong bóng tối mông lung nhịn không được run rẩy, bình dược trong tay lại như trước vững vàng: “Ta là vì ở kinh thành đợi không được, cho nên mới đến Bình Châu. Cái này ngươi đã biết.”

Lúc trước khi tranh luận thì hắn một hơi “Lạc đại nhân, ngươi bày đặt dưới chân thiên tử yên yên ổn ổn không chịu, không phải có mưu đồ khác thì chính là đồ ngốc”, lúc này khi người ta bình bình thản thản mà nói ra, Yến Khiếu ngược lại cảm thấy có chút không mở miệng nổi: “Ta trước đây chỉ là nói bừa, ngươi đừng để ý. Ngươi cũng biết ta, ta chỗ nào cũng tốt, mặt này thắt lưng này thận này chân này, đúng không? Riêng cái miệng là không….”

Vừa nói vừa ân cần mà xích lại gần, không nói hai lời cầm lấy bình dược trong tay y, cẩn thận vì y xử lý miệng vết thương.

Lạc Vân Phóng tùy ý hắn, nhắm mắt lại chậm rãi thả lỏng tinh thần.