Phỉ Hoạn Tương Tư

Chương 22




Chương này dài gấp ba lần chương trước T____T

Ba Trương và mẹ Trương nửa đêm từ nhà bà ngoại Trương Tiểu Dã chạy về, ba Trương mới vừa đẩy cửa ra lập tức gọi: “Trương Kinh con nói lung tung gì trong điện thoại? Có phải con nhìn lầm rồi không?”

Trương Tiểu Dã cùng Lưu Huy đã mặc quần áo tử tế, đoan đoan chánh chánh ngồi ở trên ghế sa lon, Trương Kinh dựa vào trên tường.

Mẹ Trương từ phía sau ba Trương đẩy một cái: “La gì mà lớn vậy, nhỏ giọng một chút.” Chờ đến khi tất cả đều vào trong nhà, khóa kín cửa, lập tức chạy đi đóng cửa sổ, kéo rèm lại, lúc này mới đến trước mặt Trương Kinh, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trương Kinh nghiêng đầu: “Mẹ hỏi em ấy đi.”

Mẹ Trương nhìn về phía Trương Tiểu Dã.

“Mẹ, tại sao mẹ làm như trong nhà mình có tội phạm đang bị truy nã thế.” Trương Tiểu Dã nói, “Đâu có chuyện gì đâu, chỉ là chuyện tình cảm của con thôi.”

“Chuyện tình cảm?” Mẹ Trương liếc mắt nhìn Lưu Huy, “Cùng ai?”

“Mẹ không thấy sao.” Trương Tiểu Dã nói, “Nhà chúng ta hiện tại không phải đang có một người ngoài à.”

Ba Trương, mẹ Trương không nói gì, trao đổi ánh mắt một cái, rồi nhìn chằm chằm Lưu Huy.

Lưu Huy bỗng nhiên có chút khẩn trương.

Hiển nhiên trên đường trở về, bọn họ đã nói chuyện qua, bây giờ mới có thể bình tĩnh như vậy.

Mẹ Trương hỏi: “Lưu Huy, cậu đã tốt nghiệp rồi đi.”

Lưu Huy nói: “Vâng, sang năm tốt nghiệp.”

Mẹ Trương lại hỏi: “Công việc ra sao.”

Lưu Huy nói: “Cháu dự định tìm việc ở N thị hoặc vùng lân cận.”

Mẹ Trương “nha” một tiếng. Trầm mặc thật lâu, lại hỏi: “Trong nhà của có cho phép cậu tìm đối tượng không?”

Lưu Huy nói: “Nhà cháu đều biết.”

Mẹ Trương lại “nha” tiếng nữa, có chút lúng túng quay đầu nhìn ba Trương.

“Tiểu Dã a…” Trương ba ba nhẫn nhịn tính khí, nói vào trọng tậm, “Con bây giờ còn nhỏ, phải đi đường vòng, sau này lớn lên sẽ hối hận.”

Trương Tiểu Dã nói: “Ba sao biết con đi là đường vòng.”

“Tụi bây đều là nam!” Trương ba ba rống, “Đi ra ngoài sẽ khiến tao mất mặt!”

Trương Tiểu Dã hỏi: “Con không trộm không cướp, chỉ là chuyện yêu đương cá nhân, tại sao lại khiến các người mất mặt?”

“Chú, dì.” Lưu Huy bất ngờ kiên quyết, nói, “Cháu thật lòng yêu Tiểu Dã, tuy rằng chúng cháu đều là nam, nhưng chúng cháu đều rất nghiêm túc.”

Hắn nói lời này giống như thanh niên lần đầu đi gặp cha mẹ vợ.

“Hắc hắc hắc hắc…” Trương Tiểu Dã ở một bên vui mừng, “Hai ta kết hôn đi.”

“Trương Tiểu Dã!” Trương Kinh nói: “Mày không cần quá không mặt mũi!”

“Trương Kinh, anh nói lại lần nữa.” Trương Tiểu Dã không cười, lạnh lùng nhìn sang: “Tôi nhìn anh không vừa mắt đã lâu rồi, anh đừng ép tôi động thủ.”

“Ai nha, mày dám, mày dám! Tao mới là người nhìn mày không vừa mắt đây này!” Trương Kinh kéo lên tay áo, “Đến a, động thủ a, ai sợ ai!”

Trương Tiểu Dã xù lông, nhảy dựng lên, lập tức muốn cùng Trương Kinh xông vào nhau, Lưu Huy liền vội vàng đứng dậy, giương cánh tay ra ngăn cản Trương Tiểu Dã.

“Tiểu Dã, em bình tĩnh đi.” Lưu Huy nói, “Cha mẹ của em đều đang ở đây đó.”

Trương Tiểu Dã nói: “Anh để em đánh y một trận, em lập tức tĩnh táo!”

“Đã đủ rối loạn rồi.” Lưu Huy nói: “Tiểu Dã, em đừng như vậy.”

Nấm đấm của Trương Tiểu Dã đang giơ trên cao bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn Lưu Huy: “tại sao anh không nói lời này với y.”

Lưu Huy không biết nên gải thích thế nào với cậu, người mà lúc này đang ngăn cản, người theo bản năng ngăn cản, lại là người mình yêu nhất.

Nấm đấm của Trương Tiểu Dã quơ quơ giữa không trung, cuối cùng cũng không cam lòng buông xuống.

Trương Kinh tiếp tục hét lên: “Lưu Huy, cậu đừng giả vờ làm người tốt nữa, tôi sai lầm nên mới xem cậu là anh em!”

Nấm đấm của Trương Tiểu Dã lại vung lên, Lưu Huy vội vã đem móng vuốt của cậu nắm chặt trong tay.

Trương Tiểu Dã chưa kịp bùng nổ đã chậm rãi mềm nhũn ra.

“Y muốn ăn đòn như vậy, ” Trương Tiểu Dã ủy khuất nói: “Anh còn che chở cho y.”

“Lưu Huy, mày là đồ khốn!” Trương Kinh còn ở bên kia rống, “Em trai tao ban đầu vẫn là người bình thường!!”

“Em ấy hiện tại cũng người bình thường!” Lưu Huy cuối cùng không nhịn được nữa, quay đầu nói, “Tiểu Dã, em ấy rất bình thường!”

“Tất cả im miệng lại!!” Ba Trương cuối cùng cũng bùng phát, đập tay lên bàn, sau đó chỉ vào Lưu Huy nói, “Dù sao tôi cũng không đồng ý hai ngươi các cậu ở bên nhau!”

“Vì sao cần ba đồng ý?” Trương Tiểu Dã nói, “Cũng không phải là ba yêu anh ấy.”

“Tiểu Dã a…” Mẹ Trương tức giận, nói chuyện đều run cầm cập, “Đồng tính luyến ái vốn là bệnh lây truyền.”

“Mẹ, người thật không có văn hóa!” Trương Tiểu Dã nói, “ngày mai con sẽ tìm cho mẹ hai cuốn sách về bệnh truyền nhiễm, mẹ học tập một chút.”

Mẹ Trương còn nói: “Như vậy, Trương gia của chúng ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn a…”

“Chuyện này không phải còn có Trương Kinh sao? Y thay đổi bạn gái còn nhanh hơn thay áo như vậy, mẹ còn sợ không ôm được cháu trai?” Trương Tiểu Dã nói, “Hơn nữa, nếu con không thích nam nhân, cũng không thể đảm bảo được con trai của con sẽ không thích nam nhân, nếu con trai của con không thích nam nhân, cũng thể bảo đảm được cháu của con sẽ không thích nam nhân, đời đời con cháu nối tiếp, không nhất định mỗi người đều sẽ thích nữ mà, chắc chắn có người yêu nam a. Coi như mọi người trong nhà chúng ta đều thích nữ nhân đi, hiện tại đều là con một, chúng ta chưa cần nói đến chuyện xác suất của nam là bao nhiêu, lỡ như sinh ra một tên nhân yêu, hoặc chướng ngại chức năng sinh lý, không phải cũng đoạn tử tuyệt tôn như thường sao?”

“Trương Tiểu Dã! Mày đừng nói hươu nói vượn!” Ba Trương hoàn toàn phát hỏa, ném lọ hoa bên người vào Trương Tiểu Dã, Lưu Huy sợ đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài, xoay người bảo vệ Trương Tiểu Dã.

“Họ Lưu, mày tránh ra!” Trương ba ba giơ lọ hoa rống, “Để tao đập chết tên súc sinh này!”

“Không cho!” Lưu Huy nói, “Chú, người bình tĩnh đi.”

“Anh tránh ra!” Trương Tiểu Dã giãy giụa, “Để cho ông ta đánh!”

Lưu Huy hận không thể lấy băng keo dán chặt miệng của cậu lại: “Không được!”

Ba Trương một tay cầm lọ hoa, một tay đẩy Lưu Huy ra ngoài cửa: “Đây là chuyện gia đình chúng tao, một mình mày đứng ngoài xem trò vui gì! Mày cút cho tao!”

“Chú…” Lưu Huy còn muốn nói nữa, Trương Tiểu Dã cũng xoay người lại đây đẩy hắn, nhẹ giọng nói “Anh đi đi anh đi đi, không có chuyện gì đâu, ông ta nếu đã muốn đánh em một trận, đánh xong sẽ tốt thôi.”

Lưu Huy nói: “Đều đã nháo thành như vậy anh sao có thể đi?”

“Anh nếu không đi, ông ấy sẽ đánh cả anh.” Trương Tiểu Dã đẩy hắn, “Sao anh không nghĩ tới.”

“Cùng bị đánh thì cùng bị đánh.” Lưu Huy nói, “Anh chạy đi lỡ có chuyện gì a.”

Nhìn thấy con trai công khai cùng nam nhân liếc mắt đưa tình như vậy, ba Trương càng nổi trận lôi đình: “Trương Tiểu Dã mày hoặc là cùng người kia đoạn tuyệt quan hệ! Hoặc là cùng hắn cút đi cho tao! Tao liền xem như không có đứa con trai này!”

Trương tiểu cũng quay đầu, biểu hiện trên mặt lập tức lạnh băng.

“Yêu thích nam nhân thì không thể làm con trai của các người?” Trương Tiểu Dã hỏi.

Trương Tiểu Dã chưa từng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với người trong nhà. Trương Kinh và mẹ Trương đều sững sờ.

Ba Trương vẫn tức giận không nguôi, ngay lập tức nói: “Trương gia nhà chúng tao không có loại con trai như vậy!”

Trương Tiểu Dã kéo kéo khóe miệng, hướng trong phòng mình đi.

Mẹ Trương hỏi: “Tiểu Dã con làm gì thế?”

Trương Tiểu Dã nói: “Thu dọn đồ đạc cút đi.”

Ba Trương rống: “Nhà tao không đồ vật của mày!”

Trương Tiểu Dã đi ra, trên tay cầm lấy một khung ảnh, Trương Tiểu Dã đem khung ảnh đặt ở trên khay trà, rút ảnh chụp ra.

“Tôi không đem theo thứ gì của Trương gia các cười.” Trương Tiểu Dã nói, “Tôi chỉ muốn mang theo bà nội cùng đi.”

Ba Trương không nói gì, vành mắt mẹ Trương bỗng nhiên đỏ lên.

Trương Tiểu Dã thận trọng đem bức ảnh bỏ vào túi, mở cửa, nhìn Lưu Huy nói: “Đi.”

Lưu Huy nói: “Tiểu Dã em đừng như vậy.”

Trương Kinh gọi: “Trương Tiểu Dã em nháo đủ chưa!”

“Mịa nó, tôi nháo cái gì?” Trương Tiểu Dã nói, “Không phải các người muốn tôi đi sao? Đi thì đi chứ. Dù sao các người vẫn luôn như vậy, không muốn thì đem ta quăng một bên, không phải như vậy sao, khi còn bé không quan tâm tôi, đem tôi vứt cho bà nội, chờ đến khi tôi lên trung học cơ sở, tâm huyết dâng trào liền mặc kệ tôi có nguyện ý hay không, kiên quyết lôi tôi từ nông thôn lên đây.”

“Đó là vì muốn tốt cho mày.” Trương ba ba nói, “Trên này đi học so với dưới nhà bà nội tốt hơn nhiều.”

“Ô a, đợi mười mấy năm mới nhớ tới vì muốn tốt cho tôi, thật ghê tởm.” Trương Tiểu Dã cười gằn, “Tôi cũng nghĩ các người muốn tốt cho tôi, khi còn bé mặc kệ tôi là vì tốt cho tôi, lớn rồi tùy tiện đem tôi nuôi là vì muốn tốt cho tôi, bà nội qua đời gạt tôi là vì muốn tốt cho tôi, bây giờ thật vất vả yêu một người, muốn sống với người ấy thì các người nhất quyết không đồng ý cũng là vì muốn tốt cho tôi.”

Mẹ Trương che mặt rơi nước mắt, ba Trương thở hổn hển, chậm rãi thả lọ hoa trong tay xuống.

“Tôi nghĩ các người là cha là mẹ của tôi, ít nhất vẫn yêu tôi.” Trương Tiểu Dã dừng một chút, cười lạnh, “Nhưng mà các ngươi tùy tùy tiện tiện có thể nói không cần đứa con trai này, xem ra, tôi đã tưởng tượng nhiều quá rồi.”

“Trương Tiểu Dã, ” Trương Kinh nói, “Nếu như bà nội còn sống, bà cũng sẽ không đồng ý em và một nam nhân ở chung với nhau.”

“Thúi lắm!” Trương Tiểu Dã nói, “Ít nhất bà nội sẽ tìm hiểu xem tôi nghĩ gì, không giống các người không phân biệt tốt xấu liền phản đối như vậy, mặc kệ tôi nghĩ gì, tùy tùy tiện tiện liền đem ý nghĩ của chính mình áp đặt lên người tôi, nói là vì muốn tốt cho tôi, dù sao trong lòng các người luôn tự tưởng tượng ra cái được gọi là “nhi tử” tốt kia, con trai các người trong hiện thực, các người cần gì?”

Trương Tiểu Dã nói thật dài, lần đầu tiên thực sự bùng phát, oán hận chất chứa trong lòng một hơi toàn bộ phun ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh đến nổi tiếng kim đồng hồ đều có thể nghe thấy.

Trương Tiểu Dã kéo Lưu Huy đi ra ngoài, ra cửa xong lập tức đóng cửa.

Lưu Huy thở dài, đỡ lấy cánh cửa, nhìn Trương Tiểu Dã nói: “Anh đi về trước, Em vào trong nhà cùng mọi người hảo hảo nói một chút.”

Trương Tiểu Dã mặt không hề cảm xúc: “Không có gì để nói!”

“Dù thế nào thị họ cũng là ba mẹ của em.” Lưu Huy nói, “Cũng chỉ vì muốn tốt cho em mà thôi.”

“Từ khi còn bé, em đã cảm giác không ai cần mình, cha không thân (mật), mẹ thì mặc kệ…” Trương Tiểu Dã còn muốn nói nữa, nhưng lại nói không được, cắn môi nghiêng đầu đi không lên tiếng.

Cho dù sau đó được cha mẹ nhận nuôi, trong lòng vẫn vô cùng bất an, đã vứt bỏ lâu như vậy rồi, nói không chừng sau này sẽ vứt tới xó xỉnh nào đó rồi mặc kệ.

Cho nên lúc nào cũng muốn đi tìm bà nội.

Trong lòng tiểu hài tử, vứt bỏ sớm hay muộn đều như nhau, không bằng chiều chiều ở bên cạnh bà nội bình yên mà sống.

Chỉ có điều tên ngốc này vừa quật cường vừa mạnh mẽ, sẽ không đem sợ hãi cùng yếu đuối của mình phơi bày ra ngoài.

Thời điểm bà nội qua đời, Trương Tiểu Dã vô cùng suy sụp. Đem theo túi du lịch không biết lang thang về nơi nào, theo bản năng chạy tới bên người Lưu Huy tìm kiếm sự an ủi.

Nói cho cùng, mèo rừng nhỏ vẫn là sinh vật không có cảm giác an toàn.

Cho dù đến bây giờ, rõ ràng đã trưởng thành rồi, rõ ràng cũng đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, lời khó nghe cũng nhẫn nhịn được, nhưng lại chỉ vì một câu “Không muốn có đứa con trai như mày” mà khoét sâu vết thương.

Lưu Huy nói: “Trở về cùng ba mẹ hảo hảo nói chuyện một chút đi.”

Ánh mắt của ba người trong phòng khách đồng loạt nhìn sang.

“Nói cái gì?” Trương Tiểu Dã nói, “Không nói chuyện cùng bọn họ.”

Lưu Huy loan khóe miệng nhìn Trương Tiểu Dã, ngoài miệng thì lạnh lùng, biểu tình cũng rất hung ác, nhìn rất không để ý, thế nhưng cậu cũng biết mọi người trong nhà đều sợ cậu sau này sẽ cực khổ, nếu không sao lại dễ dàng đứng yên chịu bị mình chặn lại ở cánh cửa.

Rõ ràng là hi vọng người trong nhà tiếp nhận, nhưng lại muốn cậy mạnh khiến người trong nhà xuống nước tìm cậu.

Lưu Huy nghiêng mặt sang bên hôn lên khóe miệng Trương Tiểu Dã: “Ngoan.”

“Ngoan cái rắm, ” Trương Tiểu Dã tức giận chùi miệng gào, “Anh chán ghét chết thôi, lúc này mà còn buồn nôn cái gì!”

Lưu Huy nói: “Anh thế nhưng không nỡ nhìn thấy em giống như anh ba năm không dám về nhà.”

Trương Tiểu Dã liền không lên tiếng nữa, biểu tình cũng rõ ràng buông lỏng.

Trong phòng khách, mẹ Trương nhẹ giọng kêu lên: “Tiểu Dã…”

Trương Tiểu Dã hơi nghiêng đầu muốn nhìn xem.

“Em trở về đi thôi.” Lưu Huy đem cậu đẩy vào trong phòng, “Trên đời này có chuyện gì mà không giải quyết được.”

Trương Tiểu Dã nhìn hắn chằm chằm.

Lưu Huy cười, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Nếu bọn họ còn không chấp nhận, hai ta liền chạy trốn đi.”

Trương Tiểu Dã gãi gãi tóc, nhìn Lưu Huy, cúi đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mỉm cười, hai tay đút vào túi quần bò, nghiêng người sang nói bên tai Lưu Huy: “Anh cứ xem đi, trên thế giới này không chuyện gì mà em không giải quyết được.”

Lưu Huy có chút sững sờ, Trương Tiểu Dã hướng hắn cười, vươn tay trái ra, ở góc độ mọi người không nhìn thấy, dựng thẳng lên ngón tay cái, sau đó đóng cửa lại.

Lưu Huy đứng ngoài cửa suy nghĩ một chút, cũng cười.

Có chuyện gì khó khăn đâu, Lưu Huy nghĩ, chỉ cần hai người bọn họ luôn bên nhau, còn gì đáng sợ nữa.

GH: edit chương này mệt lắm a~~~~~. Còn một chương nữa thôi, cố lên T____T

hôm nay mệt quá, vừa biết điểm thi đại học, nói vui cũng rất vui, nói thất vọng cũng có chút thất vọng. nhưng mà qua rồi, kệ đi!

lười nên chưa đọc lại để check lỗi chính tả, hôm sau sẽ check ^^

Cơ mà có ai thấy chương này SẾN SÚA như ta không >”