Xe huyền phù từ từ tới gần, trong chớp mắt gia tốc đến trước mặt, một trận chấn động không khí, người đi xuống đúng là Kỳ Uyên. Không chỉ như thế, hắn vẫy vẫy tay, trên xe lại đi xuống ba năm người, trên tay cầm cư nhiên là thương.
Thương của thời đại này khác so với trong tưởng tượng của Vinh Tranh nhưng hắn nhìn vẫn có thể phân biệt ra. Hắn càng cảnh giác hơn, Kỳ Uyên đi tới, đẩy đẩy kính mắt trên mũi, thản nhiên nói: “Vinh Sí Diễn đã là gia chủ Vinh gia cậu có cảm tưởng gì?”
Câu hỏi ngoài lề này khiến Vinh Tranh sửng sốt, tiện đà lạnh nhạt nói: “Tôi không phải người Vinh gia, vì sao phải có cảm tưởng?”
Kỳ Uyên cảm thấy hứng thú liếc hắn một cái, khẩu khí nhẹ nhàng: “Nga? Bao gồm cả chuyện Vinh phu nhân muốn giết cậu?”
Vinh Sí Diễn thừa kế chức vị gia chủ chỉ có một loại khả năng—-cha của thân thể này đã chết, nguyên lai như vậy.
Chính thất đối với ngoại thất cuối cùng vẫn tồn tại bất mãn, Vinh Tranh không biết là, chuyện hắn là gen thiếu hụt lại thi đậu đại học có lên báo chí, mà thực không khéo là, bản tin chiếm một góc không lớn kia vừa vặn bị Vinh phu nhân nhìn thấy.
Một con riêng tiên thiên gen thiếu hụt an an phận phận ở tầng chót cẩu thả sống qua ngày mà thôi, lại muốn trở thành nổi bật, đi lên trước đài. Một khi thành công, tương lao chẳng phải là mỗi người đều biết Vinh gia có vết nhơ này sao? Thêm vào đó là tâm tư nữ nhân, sau khi chính mình và con trai Vinh Sí Diễn chiếm được tất cả Vinh gia, liền khẩn cấp hạ sát thủ.
Chỉ vì Vinh Sí Diễn đã điều tra qua, đối với Vinh Tranh hiện tại có một câu đánh giá: “Không phải vật trong ao”
Vinh phu nhân nhiều năm làm phu nhân ưu nhã tự nhiên có sắc mặt, bà không thể khoan nhượng để Vinh Tranh tồn tại. Thêm Vinh Sí Diễn khinh thường chán ghét Vinh Tranh, cuối cùng thúc đẩy việc chặn giết này.
Bọn họ cả gan làm loạn, lại ở đầu đường Thủ đô tinh thiết cục như thế. Nếu Vinh Tranh sống trở về, không biết sẽ phải đối mặt với những gì?
Ý niệm này đó chỉ thoáng cái mà qua. Vinh Tranh bình tâm tĩnh khí, mị mị mắt hỏi Kỳ Uyên: “Nói cho tôi biết, anh là ai? Đứng ở bên nào?’
“Tôi?” Kỳ Uyên có chút thú vị nhìn hắn: “Tôi đứng ở bên này. Mà Vinh Sí Diễn và Vinh gia tạm thời lại là đối thủ của tôi?”
“Cổ nhân có nói, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.” Hắn chợt lộ ra mạt cười đầy thâm ý: “Tôi cứu cậu, ân lớn như vậy, không biết cậu muốn dùng cái gì đền đáp tôi?”
Vinh Tranh nhìn bốn phía, vài người Vinh Sí Diễn thấy chuyện không thành chuẩn bị lui về sau. Bọn họ vì dẫn dụ Vinh Tranh còn cố ý dùng quân cờ Lạc Trọng Anh này, lại không thành công, chỉ sợ sau khi trở về cũng sẽ bị giận chó đánh mèo.
Dù là như thế, bọn họ lại không có bất ngờ. Nam nhân cầm đầu tựa hồ còn muốn thử một lần, Kỳ Uyên nhìn thấy sắc mặt nam nhân, tươi cười trong chớp mắt trở nên băng lãnh: “Tôi không tin, tên tuổi Tham Lang tôi sẽ không so được với gia chủ Vinh gia.”
Khẩu khí của hắn rất lớn, Vinh Tranh đột nhiên biến sắc, nhớ tới một truyền thuyết lưu truyền đã lâu của Liên Bang.
Tham Lang, Phá Quân, Thất Sát—-tam vương tinh hải!
Trong thời đại hàng hải tinh cấp, hoạt động phi thuyền tư nhân tinh cấp cũng hừng hực khí thế được triển khai. Nhưng mà, bất luận thời điểm nào cũng không thể bỏ qua lực lượng trong bóng đêm. Hải tặc theo đó mà sinh ra, cũng thành một “chức nghiệp” môn phái mới.
Bọn họ cướp bóc thương thuyền, đánh cướp người đi đường, làm cướp một phương lại trấn thủ một phương, âm thầm ký kết hiệp ước với rất nhiều thương gia, tính thu phí âm thâm bảo hộ. Như có tất yếu, dường như còn có chút mua bán với lính đánh thuê. Tất cả lớn nhỏ, các loại thế lực chiếm cứ Liên Bang đều có một tuyến đường an toàn.
Người nổi bật nhất trong đó cũng chính là đội ngũ cường thịnh nhất, Tham Lang, Phá Quân, Thất Sát ba chi đội ngũ, được xưng là tam vương tinh hải. Chính Phủ vài lần phái binh thường trú tiêu diệt nhưng đều không có kết quả. Dần dà, bọn họ lại liên hệ đến kết cấu cao tầng Liên Bang, cũng từ đó hình thành việc mở một con mắt nhắm một con mắt, sống chết mặc bay.
Tham Lang còn là lực lượng lớn nhất trong đó, cũng là biệt hiệu của thủ lĩnh. Nghe nói phi thuyền chiến đấu có trăm cái trở lên, mà Tham Lang hào cầm đầu trang bị càng thêm hoàn mỹ, nhân mã bưu hãn. Trình độ tinh nhuệ có thể so với quân lính chính quy.
—Lại không ai có thể tưởng tượng được, Tham Lang cư nhiên là Kỳ Uyên, còn là giáo sư đặc biệt của học viện quân sự Liên Bang, công khai tiến vào học viện tốt nhất nhất Liên Bang, nơi tương đương với phúc địa.
Nếu nói Vinh Sí Diễn ở trên đường cái Thủ đô tinh giết người có thể nói là lớn mật, như vậy hành vì của Kỳ Uyên càng thêm cuồng vọng!
Người Vinh Sí Diễn phái đến đã bỏ chạy, Kỳ Uyên cũng không ngăn cản, tùy ý bọn họ đi. Quay đầu nhìn kinh ngạc trong mắt Vinh tranh cũng có vài phần đắc ý: “Tôi ngụy trang thân phận tới nơi này chỉ vì gặp một người.”
Kỳ Uyên tuy rằng cũng thanh lãnh nhưng khác với cái lãnh của Phù Chính. Phù Chính bất quá là không thể nào biểu lộ cảm tình, bên trong lại là một núi lửa nóng cháy, khi y gần gũi hắn, Vinh Tranh có thể cảm nhận lửa nóng và thâm tình của y. Mà Kỳ Uyên mang đến cho người khác lại là trong ngoài đông lạnh như băng tuyết!
Lúc nói chuyện đắc ý cũng không có dao động quá lớn. Vinh Tranh suy đoán người hắn nói muốn gặp rất quan trọng, còn cho là hành vi của Kỳ Uyên như vậy là quá mức bừa bãi—phải biết, trên bảng truy nã tội phạm của Liên Bang, Tham Lang đứng trước năm, bắt hoặc giết đều được thưởng ba ngàn vạn đồng Liên Bang.
Lấy sự quan sát trong thời gian ngắn của Vinh Tranh, Kỳ Uyên nhất định không dịch dung. Về phần tên thì không nhất định, cứ như vậy mang bộ mặt trị giá ba ngàn vạn đồng đi ra ngoài cũng thật là làm càn.
Người của Kỳ Uyên đem súng ôm vào trong ngực, gác bốn phía chung quanh. Kỳ Uyên đến gần Vinh Tranh, nhìn hắn lưu loát thu lại dao găm, mới thản nhiên nói: “Cậu có tính toán gì không?”
Vinh Tranh không chút khách khí, thâm thâm nhìn hắn một cái: “Nhân tình hôm nay, tôi nhớ kỹ. Ngày sau nhất định sẽ trả lại cho anh. Thế nhưng hiện tại, tôi còn cần anh giúp một chuyện.”
Kỳ Uyên đứng đối diện với hắn, con mắt sau thấu kính không rõ cảm xúc. Vinh Tranh chậm rãi mở miệng: “Nghe nói hệ thống tình báo của Tham Lang rất lợi hại, không biết trên lục địa có giống như vậy không?”
“Tôi muốn trong tư liệu hắc bang của Thủ đô tinh tìm địa chỉ một người tên là Lạc Trọng Anh.”
Kỳ Uyên không có đáp ứng ngay, ngược lại hưng trí hỏi hắn: “Cậu sao lại khẳng định, tôi nhất định sẽ giúp cậu chuyện này?”
Vinh Tranh hừ nhẹ một tiếng: “Tôi không nghĩ ra trước mắt tôi có cái gì khiến anh coi trọng. Đối phó Vinh gia lại càng là một chuyện buồn cười. Nếu anh nghĩ về sau lợi dụng tôi, chẳng lẽ không muốn “trước phải cho đi” sao?”
“Rất tốt.” Mắt kính Kỳ Uyên lóe sáng, lại nở nụ cười: “Phàm là như vậy, tôi đây cũng không cần hiện tại nói ra mục đích của tôi?”
Vinh Tranh trợn trắng mắt: “Tùy anh.”
Kỳ Uyên cúi đầu cong cong khóe miệng cầm lấy máy liên lạc không biết gọi cho ai. Vinh Tranh lại nghĩ đến máy liên lạc của chính mình bị Lạc Trọng Anh trộm đi, lửa giận trong lòng càng rực cháy.
Người của bọn họ còn ở địa phương như Thủ đô tinh có chút không tiện. Kỳ Uyên đáp ứng hắn ba ngày sau đưa tư liệu đến. Vinh Tranh miễn cưỡng vừa lòng, rất nhanh đến chỗ thông tin gần nhất làm một cái máy liên lạc.
Máy liên lạc trống rỗng, may mà hắn còn nhớ rõ mấy dãy số quan trọng. Đầu tiên là liên lạc với Tống Tử Võ, không nghĩ lần này lại thông được.
Tống Tử Võ mơ mơ màng màng rõ ràng cái gì cũng không biết, thanh âm cũng mông lung như ngủ chưa tỉnh, nói chỉ là uống nhiều chút tùy tiện tìm một phòng nghỉ chốc lát. Việc này cậu ta cũng là bị liên lụy vào, Vinh Tranh không muốn giải thích nhiều, chỉ bảo cậu ta lập tức gọi báo bình an cho Tống Trưởng Tu, hơn nữa về sau không cần liên hệ với Lạc Trọng Anh.
Tuy rằng về sau Lạc Trọng Anh khẳng định sẽ không lại liên hệ với hắn. Nhưng Tống Tử Võ còn chưa rõ ràng lắm, liên tiếp hỏi phát sinh chuyện gì, Vinh Tranh chỉ đành nói một nửa sự thật: Lạc Trọng Anh trộm máy liên lạc của hắn.
“Sao lại như vậy…” Tống Tử Võ có chút thất lạc, khẩu khí có chút không đúng. Vinh Tranh không rảnh đi quản việc lựa chọn kết bạn của cậu ta, lại vội vàng nói cho Tống Trưởng Tu, nói việc này không quan hệ với Tống Tử Võ.
Hoàn hảo thời đại này khoa học kỹ thuật phát đạt, máy liên lạc là một loại vật phẩm tư nhân, trừ phi tự bản thân mình sử dụng bằng không vô pháp mở ra, hắn chỉ bổ sung dãy số, những cái khác không cần lo lắng. Thế nhưng để ngừa vạn nhất, hắn còn gửi mấy tin nhắn nói tình trạng mất máy liên lạc.
Đợi đến khi vất vả làm xong tất cả, hắn cũng có vài phần hối hận, chính mình gần nhất quá mức thoải mái, buông lỏng phòng bị. Về sau vạn vạn không thể như vậy.
Về phần Lạc Trọng Anh….Hắn suy nghĩ một lát, đã hạ quyết định.
Hắn không cho rằng đó là phản bội, bởi vì Lạc Trọng Anh này chưa bao giờ hắn để trong lòng. Phàm là người xa lạ, chỉ có vô duyên vô cớ hãm hại, sao lại gọi là phản bội? Ngay cả cảm xúc mặt trái cũng không cần có.
Hắn muốn chỉ là ăn miếng trả miếng, Lạc Trọng Anh ngày hôm nay thiếu chút nữa cho hắn vào chỗ chết, ngày mai hắn muốn lấy phương thức của chính mình, hung hăng đánh trả!