Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 42: Tiểu Tân bị dọa đến khóc




Không xong rồi! Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi Tra Tiểu Tân nghe được, thân thể lập tức dựng tóc gáy, phản xạ có điều kiện nhìn ra cửa trước lại thấy mắt phượng của Lâu Lan kia như muốn phun lửa, mà Gia Luật Hằng nhân cơ hội liền nhảy ra cửa sổ chạy trốn, mọi chuyện xảy ra liên tiếp làm cho Tra Tiểu Tân suy nghĩ hỗn loạn, nhìn cửa sổ kia mở rộng trong lòng nhất thời cảnh giác, hắn rốt cuộc là người như thế nào?

“Trừ bổn vương tất cả đều cút ra ngoài” Lâu Lan gằn từng chữ, giọng nói bình tĩnh nhưng làm cho người ta sắp hít thở không thông, mọi người rất nhanh đều lui ra, chỉ có nữ tử áo tím kia lớn mật ở lại.

Hoa Nguyệt bất mãn khóe miệng bứt lên, châm biếm nói:“Vương gia bảo chúng ta rời đi ngươi không nghe thấy sao?”

“Ha ha, ta chỉ nghe được Lan cho các ngươi đi, cũng không kêu cho ta đi.” nữ tử áo tím cười đến run rẩy hết cả người, ánh mắt hoa đào không có chút e ngại. Hoa Nguyệt tức giận đến sắc mặt đen như quạ lại sợ Lâu Lan nổi giận, không thể làm gì khác hơn đành phải phất tay áo rời đi, khóe miệng nữ tử áo tím giương lên, tựa ở cạnh cửa nhìn hai người bọn họ.

Lâu Lan nhìn về phía nàng từng bước từng bước đi tới, Tra Tiểu Tân sợ tới mức nuốt nước miếng, người lui đến góc giường nói năng lộn xộn giải thích:“Ta thật sự không biết hắn vì sao trượt chân liền hôn ta, ta thật sự không biết, ngươi đừng đánh ta được không, đừng đánh ta……” Nói xong, lại có tiếng khóc nức nở, nàng rất sợ ….rất sợ.

con ngươi tối đen của Lâu Lan dần biến thành màu đỏ sậm, nổi lên mạnh mẽ, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn người vào đó chiếm đoạt. Hắn đi đến bên giường tay dùng sức kéo nàng ra bên ngoài, hai người mặt đối mặt, đôi môi đỏ tươi gợi lên nụ cười tàn nhẫn:“Nàng cứ thương hắn như vậy?” Tuy rằng người kia dịch dung, nhưng theo ánh mắt của hắn có thể nhìn ra người kia là Gia Luật Hằng, nghĩ vậy tâm bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt! Tuy rằng hắn biết là Hoa Nguyệt cố ý bày ra màn này, nhưng mà nhìn đến nàng lại hôn nhau trước mặt hắn liền hận không thể xé rách nàng ra!!! Vì sao đã trải qua nhiều thời gian như vậy nàng vẫn thủy chung không quên được nam nhân ấy!!!

Tra Tiểu Tân sợ tới mức khóc lên, giả bộ trấn tĩnh nói:“Ngươi hiểu lầm, thật sự hiểu lầm……” Nói xong dùng sức lau môi bị hắn hôn qua, con ngươi đen chứa tia sáng yếu ớt:“Ngươi đừng đánh ta được không! Đừng đánh ta……” Nam nhân này rất nguy hiểm, đêm thứ nhất nàng xuyên qua đã thấy được, nếu hắn càng châm lửa đến hành hung mình, trời ơi, nàng thực không dám nhớ lại.

“Được, bổn vương đáp ứng không đánh ngươi, nhưng, đến lúc đó đừng cầu bổn vương đánh ngươi.” Hắn dùng lực nắm chặt cằm nàng, lực đạo dường như có thể bóp nát cằm nàng, Tra Tiểu Tân đau đến cả khuôn mặt đều nhăn lại, hai mắt nàng chứa đầy nước nhìn hắn, cũng không dám làm rơi lệ xuống dưới.

“Ngươi làm gì?!” Thấy hắn dùng roi trói tay chân mình lại, Tra Tiểu Tân bắt đầu lắc đầu, nước mắt tuôn rơi rơi xuống. Mẹ ơi! Cuộc đời nàng sợ nhất là đau đớn!