Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 215: Gia Luật Hằng và Tiểu Tân động phòng




Tiểu Vương Tử nhanh chóng bị dọa, hắn chưa từng thấy mẹ ở trước mặt hắn khóc thương tâm khổ sở như vậy, nhất thời ôm chặt lấy Tra Tiểu Tân khi mở miệng trong thanh âm có chút khóc nức nở: “Mẹ,mẹ đừng khóc được không, là lỗi của Tiểu Vương Tử, về sau tiểu Vương Tử sẽ không đi tìm Gia Luật tiểu tử … … … …”

“Hài tử ngốc,mẹ không phải giận Gia Luật Hằng, mà mẹ chính là nhớ đến cha con… … …” Tra Tiểu Tân rơi lệ đầy mặt ôm chặt Tiểu Vương Tử vào lòng, Tiểu Lâu, ta rất rất nhớ chàng nha.

“Cha cũng nhất định nhớ mẹ.” Tiểu Vương Tử nói,con ngươi đen bóng có phần nghiêm túc, ngũ quan xinh xắn nhìn kỹ ..thật có nét giống Lâu Lan.

Tra Tiểu Tân nghe xong hắn an ủi nhất thời cảm thấy mọi đau khổ có thể đè nén, nhẹ giọng khóc thút thít.

Cứ như vậy, hai mẹ con ôm nhau thật chặt, chẳng qua là, Tiểu Vương Tử lại giống ông cụ non không ngừng an ủi Tra Tiểu Tân, lông mày nhíu lại,bàn tay nhỏ bé giúp nàng lau nước mắt lung tung, từ giờ khắc này trở đi, hắn thề về sau sẽ không làm mẹ rơi một giọt lệ.

Mẹ, cha không có ở đây, Tiểu Vương Tử sẽ bảo vệ cho mẹ nha!

Đêm dài, trời đầy sao, mặt trăng treo cao.

Cả Ấp quốc đều vô cùng náo nhiệt, bởi vì hôm nay là ngày lập hoàng hậu, tuy rằng chỉ có Gia Luật Hằng và các đại thần biết hoàng hậu bọn họ gọi Tra Tiểu Tân, hơn nữa hoàng hậu còn có con là Thừa tướng trước đó của Kỳ quốc Lâu lan, nhưng vẫn không trở ngại náo nhiệt của buổi tiệc, thỉnh thoảng có yên hỏa xông lên bầu trời nở rộ.

Hằng Dương Cung.

Thảm đỏ thẫm,nến đỏ thẫm chúc, giường đỏ thẫm.

Hơn nữa đèn đuốc sáng trưng, cảnh trí như trong mơ.

Vài cung nữ đưa Tra Tiểu Tân mặc hỷ phục vào tân phòng ngồi xuống trên giường, mặt của Tra Tiểu Tân không chút thay đổi, khăn voan đỏ trên đầu che khuất vẻ mặt của nàng, nàng thực đã quyết định, dùng một đêm này đổi cơ hội nàng trở về Kỳ quốc, nghĩ vậy hai cánh tay dùng sức khấu cùng một chỗ, nàng khẩn trương, nàng bất an, nàng không biết Gia Luật Hằng sẽ là phản ứng như thế nào.

“Tất cả đi ra ngoài.” Giọng nói của Gia Luật Hằng vang lên, bởi vì uống chút rượu cho nên giọng nói hơi khàn khàn, vài cung nữ nghe xong lời nói của hắn lập tức rời đi, nhất thời, bên trong chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Nói không nên lời cảm động hay rung động.

Giờ khắc này, hắn đợi vẻn vẹn bảy năm.

Từ ngày gặp nàng cho đến ngày hôm nay lại dài như vậy.

Nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Tra Tiểu Tân vạch khăn voan đỏ lên liền nhìn thấy một gương mặt như họa, làn da trắng nõn trên đó còn đeo ngọc trong sáng oánh nhuận, nhất là đường cong dịu dàng từ cổ xuống, một đôi con ngươi hắc bạch phân minh ngập nước , giống như hàm chứa hơi nước trong hồ, làm người ta đau lòng, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên một chút, trong mắt Gia Luật Hằng không khỏi nhớ tới “Xảo tiếu thiến hề,đôi mắt đẹp mong chờ ” những lời này.

Tra Tiểu Tân có chút không yên khẩn trương, đem mặt xoay sang một bên ai ngờ lại bị hắn bắt buộc nhìn thẳng mặt hắn, tầm mắt vẫn tránh né không ngừng, chẳng qua là chính nàng lại không biết dáng vẻ yêu kiều như vậy càng làm cho người ta thương yêu.

“Nàng thật đẹp.” Chẳng qua là ba chữ nhưng khàn khàn mê hoặc người, ánh mắt tham lam của Gia Luật Hằng uét ở trên mặt nàng qua lại, hận không thể để nàng mỗi phút mỗi giây đều ở trong mắt mình, không biến mất.

Nghe được hắn khen Tra Tiểu Tân càng ngày càng thấy bất an, môi cũng run rẩy , ánh mắt hắn nóng rực lưu lại ở mi nàng, mắt, môi, giống như có bàn tay vuốt ve lên mang đến từng trận run sợ, rốt cục,Tra Tiểu Tân hạ quyết tâm, run giọng nói: “Gia Luật Lằng, chúng ta lập một điều kiện được không.”

Gia Luật Hằng nghe xong hơi nhíu mày, không nói chuyện. Chẳng qua là ánh mắt kia nhìn nàng lại thêm vài phần nóng rực, giống như là muốn đem nàng thiêu đốt.

Tra Tiểu Tân bất an tiếp tục nói: “Ta… . . .”

“Chỉ cần không rời khỏi ta, cái gì ta cũng đáp ứng.” Lúc nàng chưa nói xong thì hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm dịu dàng như vậy, ánh mắt là sủng nịch như vậy nhìn nàng, nhu tình như nước cũng không gì hơn cái này .

Tra Tiểu Tân nhất thời cũng không biết nên nói cái gì,lời hắn nói thực đã rành mạch cho thấy hắn có lập trường , cho nên vẫn không được sao? ! Sau đó không đợi nàng nhiều lời hắn dùng thân mình áp đảo nàng ở trên giường, tiếp theo bắt đầu thoát y phục của nàng, đầu ngón tay ngẫu nhiên lướt qua da thịt nàng , Tra Tiểu Tân run như cầy sấy, một đôi con ngươi đen hàm chứa sợ hãi.

“Ngoan, đừng sợ.” Gia Luật Hằng đem mặt chôn ở cổ nàng ngửi mùi thơm trên người nàng, thanh âm cũng khàn khàn, đồng thời,tay cởi bỏ y phục nàng xong bắt đầu trở nên không an phận, tay để trên lưng nàng vuốt ve qua lại, thắt lưng nàng tinh tế trắng mịn, đường cong tuyệt đẹp, nghĩ như vậy tâm tình càng nhộn nhạo.

“… … Gia Luật Hằng… . . .” Dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn hi vọng hắn có thể ngưng tất cả việc này, nhưng mà, hắn lại như là biết trước nàng sẽ như thế, cho nên không nhìn mắt nàng.

“Nàng thật đẹp, để ta nhìn xem.” Khi nói chuyện Gia Luật Hằng tháo dây cột tóc của mình xuống che lên ánh mắt nàng, ánh mắt nàng như có một loại ma lực thần kỳ, một khi người ta nhìn phải sẽ không khỏi nghe theo lời của nàng, hắn không thể để ánh mắt nàng mê hoặc, nhưng dây lụa đỏ tươi che khuất ánh mắt nàng, càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, yết hầu của Gia Luật Hằng phát ra một tiếng lăn lộn, hô hấp dồn dập .

Cảm nhận được hạ thân hắn cực nóng, ánh mắt của Tra Tiểu Tân đã ươn ướt, tối nay, chẳng lẽ nàng thật sự khó có thể đào thoát sao? ! Nếu như thế này về sau nàng làm sao có thể nhìn Lâu Lan nha? !

Nhìn đến đôi môi hồng nộn gần ngay trước mắt, Gia Luật Hằng đầu tiên là đụng nhẹ lên sau đó yêu thương hôn chặt nó, xúc cảm mềm mại và ngọt làm tim hắn đập nhanh, tinh tế , chậm rãi cọ sát giống như hưởng thụ một cánh hoa đào, làm hắn động tình dùng lực cắn mút làm Tra Tiểu Tân đau phát ra tiếng rên, thanh âm như có như không càng giống một tiếng sinh ngâm làm Gia Luật Hằng điên cuồng, không thể nhẫn nại, hắn gia tăng độ mạnh yếu, dùng sức hôn chặt môi nàng vào trong miệng hắn, răng hắn vừa cắn vừa lôi kéo cánh môi của nàng, tay đồng thời khoát lên bên hông nàng bắt đầu đưa vào y phục đi đến ngực nàng, cách cái yếm nhẹ nhàng ma sát .

“Nàng thật thơm, thật mềm,thật ngọt.” Hắn nhẹ nhàng rên một tiếng, thanh âm khàn khàn hàm chứa vô tận dục vọng.

Tra Tiểu Tân chỉ cảm thấy trên người như là có ngàn vạn con kiến bò lên, khó chịu sắp khóc ra , hàm răng nàng cắn chặt không để hắn tiến vào, thân thể đã run rẩy, nước mắt làm ướt dây lụa.

Gia Luật Hằng biến hóa hôn môi nàng ở mọi góc độ, hết sức trằn trọc, hôn đến nghe giọng nàng khóc thút thít, hắn hôn lên đôi lông mi thanh tú đang nhăn lại, hôn đến nàng thở hổn hển cũng không buông ra, đồng thời, tay kia nắm cái mũi khéo léo của nàng, con ngươi đen hiện nụ cười gian tà. Quả nhiên,Tra Tiểu Tân nhất thời không thể hô hấp, đầu tiên là đỏ mặt, theo sau là ngực kịch liệt phập phồng ,y phục mỏng manh lộ ra nơi đẫy đà xinh đẹp kia,trắng nõn mượt mà.