Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 198: Muội ấy mới là người có tâm cơ !




Một câu nói Noa Nguyệt nghe được trong lòng tư vị ngàn vạn, tay nắm cái chén cũng nắm thật chặt, trong mắt hiện lên một tia đau thương nhưng vẫn mím môi không nói.

“Tỷ tỷ ở trong vương phủ luôn luôn đối vương gia trung thành như một, nhưng mà gả vào vương phủ bốn năm lại không được một lần sủng hạnh, ngược lại bị vương gia lạnh nhạt, đầu tiên là người tên An Ninh, sau lại lại là Lục Uyển, tỷ tỷ, mạng tỷ thật khổ nha, muội muội cho là tỷ không đáng bị như vậy!” Thu Dung dung lời thăm dò sắc mặt người, dùng lời an ủi để đâm vào chỗ đau trong lòng nàng.

Sắc mặt Hoa Nguyệt càng ngày càng tái nhợt, lẳng lặng nhìn trà trong chén không nói lời nào, những oan ức này nàng làm sao không thấy chua sót, nhưng mà nàng biết tính tình vương gia lạnh lùng, chỉ có ngoan ngoãn mới có thể để hắn liếc mắt một cái, bằng không chỉ có chọc cho hắn ghét, nói đến nói đi này tất cả là do nàng nàng.Nếu không phải lúc trước đối với hắn nhất kiến chung tình lấy cái chết uy hiếp phụ thân phải gả cho hắn, mà phụ thân lại là thái phó từ nhỏ dạy hắn,Lâu Lan chỉ niệm tình mới miễn cưỡng cưới nàng , hiện tại xem ra, ban đầu đã sai! ! !

“Hơn nữa, muội muội cho tỷ tỷ không đáng là, sau khi Lục Uyển vào cửa, muội muội và An Ninh đều liên tiếp có thai, nhưng mà tỷ tỷ thì…” Nói đến thời điểm thích hợp nàng dừng lại quan sát vẻ mặt đau khổ của nàng, sau đó lại tiếp tục: “Mỗi người đàn bà đều giấc mộng trở thành mẫu thân, nhưng mà xem ra, đời này tỷ tỷ không có khả năng …”

Hoa Nguyệt thật là buồn bã, nghĩ đến cuộc đời này chỉ sợ cô độc đến chết không khỏi rơi lệ lã chã.

Thu Dung tiếp tục nói dối: “Nhưng mà, bọn muội muội không nhất thiết so tỷ tỷ quá tốt, có đôi khi bọn muội còn hâm mộ tỷ tỷ!”

“Vì sao?” Nàng đột nhiên nói vậy, làm Hoa Nguyệt nghi hoặc khó hiểu.

Thu Dung vừa lau nước mắt vừa thương tâm nói: “Cho dù có đứa nhỏ thì thế nào? Muội muội không thể lưu lại! Ngay cả Lục Uyển rất có tâm kế cũng lưu không được! Chỉ cần An Ninh có một chuyện gì vương gia liền hiểu lầm ở trên người chúng ta, một chút cũng không thèm nghĩ trong bụng chúng ta có cốt nhục đáng thương!! !” Nói đến lúc này trong mắt có mãnh liệt hận ý:”Cho nên, không có thai cũng là chuyện tốt, ít nhất, cũng không thể đau khổ …”

Hoa Nguyệt nghe được tim run sợ, thật lâu không nói, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh ngày xưa, hôm nay Thu Dung không đề cập tới nàng còn không biết, nhưng muội ấy nhắc tới nàng liền nghĩ rất đúng, chỉ cần đứa nhỏ sẽ gặp phải sanh non, lần đầu tiên Lục Uyển là vì Tra Tiểu Tân, lần thứ hai lại là vì nàng, nghĩ vậy sau lưng nàng lạnh run, còn thấy bản than may vì không có đứa nhỏ, không phải, chỉ sợ cũng chịu khổ!

“Muội ấy mới là người có tâm cơ!” Thu Dung oán hận nói, nói xong lại nhanh cầm chặt tay Hoa Nguyệt: “Tỷ tỷ! Tỷ không hạ thủ nàng sớm hay muộn muội ấy cũng sẽ đối xuống tay với tỷ! Tỷ hiện tại đối với nàng tốt như vậy còn nàng thì sao?Muội ấy được vương gia sủng ái như vậy,nếu muội ấy chịu giúp tỷ nói mấy câu trước mặt vương gia thì tỷ cũng không cô độc như vậy,nhưng mà nàng một chữ cũng không nói, nàng chính là muốn độc bá chuyên sủng, đợi cho tỷ tỷ lớn tuổi sẽ đem tỷ tỷ đuổi đi!”

“…”

“Tỷ tỷ! Tỷ không thể yếu đuối mãi ! Nếu phải đợi bị bọn họ đuổi đi, không bằng, tiên hạ thủ vi cường! Ít nhất cũng đã trả đau thương cho người khác!” Khi nói Thu Dung từ trong lòng lấy ra một bao thuốc đặt vào lòng bàn tay run rẩy của Hoa Nguyệt, sau đó dụng lực đè lại.

Hoa Nguyệt hít thở có chút khó khăn , khó khăn nhìn bao thuốc trong tay, lập tức đưa mắt nhìn nàng, tâm loạn như ma. Đúng vậy,những đều muội vừa mới nói đều là chuyện thương tâm nàng nén lại không muốn nhắc tới.Mặc dù nàng từ nhà mẹ trở về có sự thay đổi lớn, nhưng mà thật sự nữ nhân nhận nào chịu được phu quân lạnh lùng không nhìn đâu? !

“Tỷ tỷ tự giải quyết tốt,với tài cán của muội muội chỉ có thể vì tỷ như vậy !” Thu Dung lời nói thấm thía, thật sâu nhìn nàng như là muốn dao động ý chí của nàng, nói xong, đứng dậy rời đi.

“Tra Tiểu Tân…” Nhìn bao thuốc trong Hoa Nguyệt nhẹ giọng hô, mâu sắc phức tạp.

Giữa trưa ăn cơm, chuyện cười tiếng hoan hô.

Tra Tiểu Tân lôi kéo Tô Tiểu Lê nói một ít chuyện cổ quái,Tô Tiểu Lê vốn không đồng ý cùng các nàng ngồi cùng nhau dù sao nàng cũng là hạ nhân,nhưng Tra Tiểu Tân kiên trì hơn nữa Lâu Lan yên lặng, cho nên cũng liền ngồi xuống, sau khi ngồi xuống chuyện đầu tiên là tán gẫu cười nói chuyện bận tâm cũng không có , tuổi của hai người thua kém nhau nhiều như vậy,nhưng lại giống tỷ muội thân thiết.

“Sau đó bọn họ xác định,xác định đây là một người, mà không phải là một ngọn núi? !” Tra Tiểu Tân vừa nói vừa cười, nước mắt nhanh muốn rơi xuống , nàng ở năm đó nàng muốn ra số tiền lớn mướn người theo đuổi Tô Tiểu Lê, ai ngờ những người đó nhìn bức họa liền hoảng sợ.

Tô Tiểu Lê chẳng qua vui sướng hài lòng ăn miếng thịt trong miệng nhưng mà nghe được Tra Tiểu Tân không có hảo ý cười và nói, mặt đỏ lên, hừ nói: “Coi như là núi thì đã sao! Hắn sẽ không thể là ngu ông dời núi sao? !”

Nàng vừa nói xong Tra Tiểu Tân liền “Phụt” một tiếng phun ra, ngay cả Lâu Lan luôn luôn đạm mạc trên mặt cũng có ý cười, so với Tra Tiểu Tân không để ý hình tượng hắn cũng tốt hơn nhiên,Tra Tiểu Tân gắp thức ăn.

Nhìn trước mắt ấm áp một màn Hoa Nguyệt có cảm giác sai lầm, nàng mới là người nên đứng một bên, trong lúc nhất thời trong lòng thật chua sót, nhiều hơn cũng là khổ sở.

“Ăn cái nấm đi!” Bên tai vang lên tiếng cười, ngẩng đầu sang thấy khuôn mặt tươi cười của Tra Tiểu Tân, không biết sao, rõ ràng cảm động nhưng mà cảm động qua đi lại thêm vài phần chán ghét.

Hoa Nguyệt mỉm cười: “Không cần.” Nói xong lại vùi đầu uống canh, không yên lòng. Lời nói vừa rồi của Thu Dung vẫn ở trong đầu nàng đuổi mãi không đi, trong lòng mỗi người đều có một ác ma, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra.

Nàng cự tuyệt có chút lạnh nhạt, Lâu Lan nhíu lại mi nhưng vẫn không nói gì thêm, quan tâm nấm đem Tra Tiểu Tân gắp cho bị trả ngược lại ăn luôn, tao nhã như vậy, vẻ mặt xấu hổ của Tra Tiểu Tân cũng hóa thành tươi cười, chẳng qua là nụ cười rộ lên có chút miễn cưỡng, nàng không biết bản thân làm sai chuyện gì chọc Hoa Nguyệt không vui.

Nàng đương nhiên không biết mình đau khổ như thế nào.

Không khí xấu hổ lại một lần nữa dậy lên,Tra Tiểu Tân tiếp tục cùng Tô Tiểu Lê nói nói cười cười,dường như đã quên bên người còn có phu quân nàng yêu nhất,Lâu Lan cũng không để ý, chẳng qua là gắp thức ăn cho nàng hoặc là xoa sau lưng nàng.

Tra Tiểu Tân cười ha ha, bỗng nhiên nhăn lại, mãnh liệt thống khổ tràn đầy hốc mắt.

“Muội làm sao vậy?” Nụ cười trên mặt của Tô Tiểu Lê nhất thời biến mất, khẩn trương hỏi, mặt Lâu Lan mình thay đổi bất ngờ, nhẹ ôm nàng trong mắt hiện lên hoảng sắc nhưng vẫn giả bộ trấn tĩnh.