Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 137: Thuyền cháy ,Tiểu Tân lại ở trong thuyền…




“Nhớ kỹ!Ở đây chờ một lát sau khi nàng xuất hiện ngươi liền liều mạng bày tỏ tình yêu ,có hiểu không? !” Tra Tiểu Tân quay đầu sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía sau căn dặn hơn mười mỹ nhân đang đứng đó đợi.

“Được!” Mỹ nhân đứng đầu nhóm,thiên thu vạn sắc đẹp còn hơn hoa.

Mộc Xuân Phong đứng đó tao nhã múa quạt nói: “Lỡ như nàng vẫn không chịu ảnh hưởng thì sao?” Trải qua đêm đó hắn đã suy nghĩ thật tốt, nếu không thể làm tình nhân có thể làm bạn bè vậy cũng tốt, vì muốn phá vỡ cảnh lúng túng của hai người, hắn liền mượn cớ “Theo đuổi Ninh Thanh” để được gặp nàng, một chiêu lần nào cũng trúng.

“Không thể nào! Nàng sở dĩ đối với ngươi như gần như xa là vì không có tình địch xuất hiện! Nàng không có cảm giác nguy cơ ngươi bị người khác giành mất!” Tra Tiểu Tân quả thực đối với người đầu heo như hắn đánh mất nhẫn nại cuối cùng!

“Nàng có cảm giác nguy cơ vì sao ta không biết? !” Hắn giống như một một học sinh ham học hỏi không ngừng đặt câu hỏi, đáy mắt hiện lên ý cười,trêu trọc nàng là chuyện vui nhất trên đời a.

“Nếu cái gì ngươi cũng biết không phải thành đàn bà sao? !” Một câu nói phóng tới nụ cười trên mặt hắn,vẻ mặt đang cười của Mộc Xuân Phong bỗng cứng lại, rốt cục không thể đặt thêm câu hỏi.

Một lát sau, mấy mỹ nhân đó nghe theo lời căn dặn của Tra Tiểu Tân đi ra tới các góc khác nhau,tay cầm hoa đăng,dáng đi thướt tha. Ninh thanh hôm nay mặc một chiếc váy màu xanh da trời,thêm mái tóc đen nhánh xõa trên vai,không có trang điểm nhưng vẻ đẹp như ánh bình minh.Nàng xuất hiện còn lộng lẫy hơn cả hoa đăng, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“Thanh Nhi! ” Mộc Xuân Phong nghe theo lời của Tra Tiểu Tân, nhìn thấy nàng thái độ trở nên khiêm tốn lễ phép dường như đối với người xa lạ không cần thân mật.

Ninh thanh thấy hắn đối với mình có chút lạnh nhạt,nụ cười trên mặt cũng biến mất, lại làm vẻ mặt thật vui vẻ: “Mộc công tử.”

“Chúng ta cùng đi phóng hoa đăng đi.”

“Được!.”

Vừa nói xong Mộc Xuân Phong liền cằm một cái hoa đăng đi phía trước nàng nhưng vào lúc này có vài mỹ nhân xinh đẹp cười mỉm đi đến trước mặt các nàng, giọng nói dịu dàng: “Mộc công tử,chàng giúp chúng ta phóng này hoa đăng này thật tốt đấy? Nếu không chúng tôi sẽ không tha…”

“Được” Mộc Xuân Phong hiểu ý, quay đầu nhìn Ninh Thanh tao nhã cười cười: “Ta giúp các nàng kia trước.” Vì thế đi lên nhận lấy hoa đăng trong tay mỹ nhân đó, đi dọc theo bên thuyền, tay nắm lấy dây thừng trên hoa đăng chậm rãi đem nó phóng xuống dưới sông,các mỹ nhân vây quanh ở bên người hắn cười ha ha khen ngợi, mười phần ái muội nha.

“Mộc công tử!Chàng giỏi quá nha!”

“Mộc công tử, không biết Thanh Nhi có vinh hạnh mời Mộc công tử cùng phóng hoa đăng ở ven sông không?”

Nở một nụ cười duyên,Ninh Thanh đứng ở đằng kia giống như một người bị lãng quên, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu xuất hiện mất mát,răng cắn chặt môi nhìn thấy hắn bị mấy mỹ nhân kia vây quanh nàng thật ghen tị.

“Đi thôi, Thanh Nhi, chúng ta tiếp tục.” Một hồi lâu Mộc xuân phong mới đi tới chổ nàng cười thanh nhã,Ninh Thanh nhìn thấy mặt hắn không vui lắm trong lòng mới dễ chịu một chút.

“Ai ya! Mộc công tử!Chàng vừa mới giúp các nàng thả hoa đăng vậy cũng đến giúp ta phóng đi!” Lại một mỹ nhân vui vẻ đi đến, hơn nữa bàn tay trắng nõn thon dài còn khoát lên cánh tay Mộc Xuân Phong.

Ninh Thanh nhíu mày, tay nắm hoa đăng bắt đầu dùng sức.

Mộc Xuân Phong đang muốn cự tuyệt thì bên cạnh lại xuất hiện một mỹ nhân dựa vào người hắn, cười quyến rũ nói: “Mộc công tử, ta ngưỡng mộ chàng đã lâu, không biết hôm nay có thể giúp ta uống một chén?”

Càng ngày càng có nhiều mỹ nhân xuất hiện trứơc mặt Mộc Xuân Phong,bọn họ chen lấn đẩy Ninh Thanh sang một bên, nhìn trong mắt các nàng đối với hắn toàn là si mê và sùng bái, nhìn các nàng ấy có động tác thân mật với hắn,nàng cảm thấy hai mắt ươn tướt,Ninh Thanh ném hoa đăng trong tay xuống đất che mặt chạy đi.

“Trời ơi!Còn đứng đó sững sờ làm gì! Còn không mau chạy theo Ninh Thanh!” Tra Tiểu Tân thấy Mộc Xuân Phong nhất thời diễn cảnh vui vẻ với mấy nữ tử kia làm cho các nàng ấy cười tươi,Tra Tiểu Tân nhảy trong thuyền ra hét to,Mộc Xuân Phong nghe xong lời của nói của nàng mới đuổi theo Ninh Thanh.

“Nhớ nha! Nhớ sau khi đuổi kịp nàng nhất định bất chấp tất cả liền ôm lấy sau đó thì hôn a! Hôn càng nóng càng tốt!”

Tra Tiểu Tân bắt hai tay thành loa lớn tiếng nhắc nhở, cười đến ánh mắt sáng lấp lánh,mấy mỹ nhân diễn cũng xong nên ào ào xuống thuyền,trên thuyền chỉ còn lại một người là Tra Tiểu Tân.Mà phía sau nàng có một cái hoa đăng không cẩn thận rớt xuống đất , ngay sau ngọn lửa nhanh chóng lan ra,chưa kịp dập lửa thì ngọn lửa đã lan đến nơi có rượu,bốc cháy càng mạnh hơn.

Trên một chiếc thuyền khác.

“Vương gia, giúp Uyển nhi phóng hoa đăng đi!” Lục uyển đi đến hắn bên người hắn dịu dàng nói, trong tay cầm một cái hoa đăng.

Vẻ nặt Lâu lan nhàn nhạt, một đôi mắt xếch nhìn phía xa,yên hỏa không ngừng phóng lên rồi rơi xuống. Hồng y theo gió điên cuồng phập phồng, cuốn tóc hắn bay rối lọan.

Thấy hắn không để ý đến mình,Lục Uyển trong lòng có loại có cảm giác thất bại nhưng lại đánh bạo ôm cổ hắn hôn lên, hôn lửa nóng khiêu khích.Môi hắn mềm mại rất lạnh, trong miệng giống như khối băng, nàng muốn dùng nhiệt tình của mình hòa tan hắn nhưng hôn lâu vẫn thấy hắn không có đáp lại vì thế mở mắt thì nhìn thấy thấy hắn lạnh lùng nhìn mình,mắt phượng không có nữa phần vui vẻ.

“A…” Nàng sợ tới mức hoa đăng trong tay rơi xuống đất , sau đó lui vài bước, ánh mắt hắn làm cho người ta sợ hãi, giống như đêm thu lạnh lẽo vô tình.

Lâu lan thấy nàng biết điều rời đi, dùng tay áo hung hăng chà lau cánh môi bị nàng hôn qua,giọng nói nhàn nhạt hàm sát khí: “Về sau,nếu dám chủ động hôn bổn vương,ta đem miệng nàng cắt bỏ.” Lời nói làm cho Lục Uyển hết hồn, miệng không dám phát ra âm thanh.Ngay tại thời khắc tĩnh mịch chợt nghe một âm thanh náo loạn.

“Phát hỏa ! Phát hỏa !” Dân chúng ở bên ngoài chạy tán loạn .

“Xảy ra chuyện gì?” Lâu Lan nheo lại mắt nhìn đến một chiếc thuyền đối diện đang cháy hừng hừng,sau đó hỏi người phía sau.

Diêu Định tiến lên từng bước trả lời: “Hình như là thuyền đi phóng hoa đăng bị cháy.”

“Lập tức phái người dập tắt lửa! Không được tổn thương người dân!Tìm chủ nhân của con thuyền đó ra! Bổn vương tự mình nghiêm trị!” sắc mặt của Lâu Lan hoàn toàn nghiêm túc, mạng người rất là quan trọng,tại sao lại có người không cẩn thận!

Diêu định nghe mệnh lệnh rời đi,đến khi trở về mình thở hổn hển không ngừng, chỉ vào con thuyền đang bốc hỏa nói đều nói không rõ ràng : “Thuyền kia của,của Thập Tam Vương gia …”

Nghe thế đuôi lông mày của Lâu Lan nhẹ nhàng nhíu lại,nhìn hắn hỏi lại: “Hắn ở đâu?”

“Mộc Vương gia và nữ nhi Ninh Tướng phủ cùng đi ngắm hoa đăng,nhưng mà….”Diêu Định càng nói sắc mặt càng sợ hãi.

“Nhưng mà cái gì? !”

“Nhưng mà, nhưng mà An Ninh cô nương còn ở trên thuyền…”

“Đáng chết!” Lâu Lan nghe xong ánh mắt hiện lên tia hoảng sợ,hắn lập tức tung người nhảy xuống sống băng bơi đến con thuyền đang bốc hỏa.. Diêu định sợ ngây người, hồi lâu mới chạy dọc theo con thuyền hét lớn.

“Vương gia! Cẩn thận nha!”

Trên thuyền khói đặc cuồn cuộn,lửa cháy tứ phía,nóng đến nổi có thể cháy phỏng da.

Tra Tiểu tân bị sặc khói nước mắt không ngừng chảy,tay bịt chặt miệng đi tìm lối ra,ai ngờ mới đi vài bước đến phía trước cây gỗ chống thuyền đổ xúông người nàng,trong lòng kinh sợ,Tra Tiểu Tân liên tục lui về phía sau nên tránh thoát nhưng mà phía sau không có đường đi,bốn phía đều là hừng hực liệt hỏa!