Mùa đông đêm luôn đặc biệt tới sớm,bốn phía tràn gập gió tuyết,nhìn xuyên qua cửa sổ giấy có thể mơ hồ nhìn ánh đèn vàng nhàn nhạt.
Tra Tiểu Tân nhịn cơn quặn đau vịn tường từng bước một đi về phòng,đi qua chỗ nào chỗ nấy đều có loang lổ vết máu,gương mặt xinh đẹp thường ngày lúc này trắng bệch như tờ giấy,môi nhếch thành màu sắc đỏ tươi đó là do cắn mà ra.
“A…”Bởi vì đau miệng phát ra âm thanh có chút giống như rên rỉ,trong bụng giống như có một đôi răng nhọn dài chỉ cần nàng đi một bước liền cắn một lần,ánh mắt cũng mơ hồ không thấy rõ sự vật chỉ là vừa đến thì nghe được tiếng trêu đùa của một đôi nam nữ, kỳ lạ trong phòng làm sao có thể có nữ nhân? Tay vô lực đẩy cửa ra,lúc cửa mở thời khắc đó nàng cuối cùng cũng chịu không nổi ngã xuống đất hôn mê.
Trên giường đôi nam nữ kia nghe được tiếng vang lập tức cảnh giác nhìn ra ngoài,lúc thấy rõ người đó là ai vẻ mặt Gia Luật Hằng khẩn trương,xốc chăn lên liền muốn xuống giường.
“Chàng làm gì thế? !” Nữ tử ấy vươn cánh tay trắng nõn ngăn lại,giọng nói hàm chứa ghen tuôn.
Gia Luật Hằng không chút nghĩ ngợi liền nói: “Cứu nàng.”Đang nói chuyện bản thân bước nhanh tới cửa nâng nàng dậy,chỉ thấy Tra Tiểu Tân mặt nhăn lại giống như cố nén đau đớn,miệng không ngừng hừ ra tiếng,thấy vậy Gia Luật Hằng càng lo lắng hơn,máu dưới thân nàng không ngừng tuôn ra, khi nắm tay nàng hai tay Tra Tiểu Tân nắm chặt lại.Hai lông mày hắn nhíu lại.
Là ai, là ai đánh nàng thành như vậy? !
Nữ tử ngồi trên giường thấy ánh mắt hắn dịu dàng nhìn nàng ta ,nhất thời ghen tuông,nàng không kịp mặc quần áo liền nhảy xuống giường châm chọc nói: “Còn nói không yêu thương nàng? Không yêu thương nàng tại sao khi thấy nàng té xỉu liền hoang mang chạy xuống giường xem nàng bị thương ra sao? “Từng câu từng chữ đều hướng đến lời hứa lúc trước rằng hắn sẽ không yêu nàng ta.
Gia Luật Hằng trầm mặc không nói,chẳng qua là lông mày dần dần nhăn lại,trong lòng rối loạn,từ trước đến nay hắn không muốn thừa nhận chuyện đó vậy mà vào lúc này lại kiên quyết bắt hắn nói ra.
Thấy ánh mắt hắn nhìn nàng chăm chú,nữ tử có chút mềm lòng,lúc này mới đi đến bên người hắn dịu dàng khuyên bảo: “A hằng, giết nàng đi, giết nàng ta cũng có thể giúp chàng phá giải binh trận Lâu Lan,ngòai ra ta có thể giúp chàng đạt tất cả những gì chàng mong muốn.” Nói xong quan sát đến vẻ mặt của hắn không buông tha một thay đổi nhỏ,nàng biết hắn,khi hắn không kiềm chế được quan tâm một người đã nói lên hắn bắt đầu có tình cảm với người ấy,nàng không thể nhường A hằng bất kỳ kẻ nào, dù sao nàng cũng phải cướp hắn đi cho nên biện pháp tốt nhất chính là hủy diệt đối phương!
Không khí yên tĩnh cũng như sự tĩnh lặng trong đêm.
Tra Tiểu Tân nhíu mày phát ra âm thanh nho nhỏ,cả thân thể đều run rẩy,môi càng ngay cả khép lại cũng không được.Gia Luật Hằng lòng vừa mới lạnh như nháy mắt lại trở nên dịu dàng, không hề do dự ôm nàng đi đến giừơng.
Nàng kia hình như không ngờ được hắn sẽ làm như thế, nhất thời sửng sốt,khi phản ứng lại trong mắt đã không còn tình cảm mà như oán phụ hung hăng phun ra mấy chữ: “Chàng rốt cuộc giết nàng hay không!”
Sau khi Gia Luật Hằng đặt nàng nằm trên giường ,ẩn dưới bóng râm là khuôn mặt tuấn tú không rõ cảm xúc chỉ hai mắt sáng chói,hắn nhìn gương mặt tái nhợt không có tí màu sắc hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở miệng: “Nàng đi trước,ta phải chăm sóc vết thương cho nàng ta “
Không đợi hắn nói xong nữ tử liền cuồng lọan cắt đứt lời hắn: “Không!Ta hôm phải giết nàng! Giết nàng,giết nàng!” Ghen tị và oán hận giống độc xà bám chặt cổ làm nàng không cách nào hô hấp, nàng không thể chịu đựng được một nam nhân luôn nói yêu thương nàng nay vì một nữ tử khác muốn đuổi nàng đi.
“Nàng đã từng cứu ta, ta hiện tại chính là còn nợ nàng một ân tình.” Không muốn cùng nàng tiếp tục nói đề tài này, giọng nói hắn trở nên bình thản, tay bắt đầu cởi bỏ y phục trên người nàng ,cởi đến lớp áo thứ ba hắn thở dài nói: “Ngoan, nàng đi về trước.” Bất đắc dĩ , quyết tuyệt , khẩn cầu trong giọng nói thực đã không có một tia dịu dàng.
Nữ tử đứng tại chỗ thật lâu bất động, gió thổi tóc bay che khuất khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhưng không che dấu được nước mắt rơi ra,thân mình cô độc run rẩy, nàng quật cường cười thành tiếng,giọng nói nguội lạnh: “Được,Gia Luật Hằng,chàng tốt nhất chăm sóc thật tốt tiểu tình nhân đi,ta đảm bảo chỉ cần nàng bước ra khỏi phòng này sẽ chết một cách thê thảm!”Nói xong cũng không quay đầu lại rồi bỏ đi.
Gia Luật Hằng vì nàng chuẩn bị một chậu nước tay bỗng dừng lại,cảm xúc trong mắt bắt đầu khởi động dần dần hóa thành một mảnh sâu nhìn không thấy đáy đại dương,khẽ vuốt má nàng nhíu chặt mi lẩm bẩm nói: “Ta vì sao lại cứu nàng, vì sao…”
Hắn đáng lẽ nên giết nàng.
Không liên quan đến tình nghĩa nhưng một người nam nhân muốn thành công phải không từ thủ đoạn lợi dụng tất cả sau đó hủy diệt hết thảy,trước kia hắn có thể nhưng từ khi gặp nàng hắn bắt đầu do dự.
Cứ như vậy,hắn đóng tất cả cửa sổ để chà lau vết máu trên thân thể nàng,hắn đột nhiên hiểu những vết máu kia có nghĩa gì,chẳng qua đây là lần đầu tiên vì nữ nhân xử lý việc này nhưng vì nàng thoát y,lau chùi,tẩy rửa,mặc y phục tất cả quá trình trong mắt hắn không có bất kỳ cảm xúc,giống như đang nâng một món đồ sứ quý giá,cẩn thận từng chút một đến nửa đêm rạng sáng hôm sau mới làm xong.
“… Đau… Đau…”Miệng Tra Tiểu Tân vô ý kêu lên, mí mắt bởi vì đau nên híp chặt lại,tay vung tung tung ra ngoài như là đang tìm cách xua tan cơn đau.
Gia Luật Hằng đang rửa tay nghe được giọng nói của nàng lập tức rút tay khỏi bồn nước vội vàng lau khô,sau đó đi đến bên giường ngồi xuống nắm chặt tay nàng,còn tay khác đưa vào trong chăn nhẹ nhàng xoa bụng nàng ,dụ dỗ nói: “ Còn đau không?”
Nàng cảm thấy trên bụng giống có vật gì ấm áp đang dịu dàng chuyển động làm cơn đau tan ra,hơi ngưa ngứa nhưng thoải mái lạ thường,Tra Tiểu Tân theo cảm giác liền lắc đầu,lông mày nhíu chặt cũng giản ra từ từ chìm vào giấc ngủ
Ánh nến còn đang chập chờn,chiếu lên thân ảnh cao ngất của Gia Luật Hằng,hắn luôn luôn ngồi cạnh bên giường mỗi khi nàng đau đớn hắn liền nhẹ nhàng xoa bụng nàng có lúc lên tiếng an ủi, gò má anh tuấn kiên nghị nhuộm màu sắc ánh nến,ấm áp như mặt trời.
Mà ngay lúc hắn chuyên tâm chăm sóc nhìn Tra Tiểu Tân, có một bóng đen luôn ẩn núp bên ngoài cửa sổ vừa mới rời đi.
Cửa màu đỏ,rèm màu đỏ,đèn cầy màu đỏ,trong màn đêm mập mờ màu sắc đỏ thẫm làm cho không khí xung quanh u ám.
Diêu Định hoảng sợ quỳ dưới đất ,cả người và thảm dường như dính sát lại một chỗ,khẽ run sợ,đúng vậy, hắn rất sợ, hắn rất sợ,hắn đem tất cả chuyện thấy được bẩm báo cho vương gia,suốt ba canh giờ sau vương gia một chữ cũng không nói,mặc dù là trời đông giá rét quần áo mỏng manh trên người hắn đều ẩm ướt mồ hôi,giữa thời tiết này lại u ám sợ hãi.
Người mình yêu sâu sắc bị một người nam nhân khác cởi áo tháo thắt lưng đây là việc tất cả nam nhân đều không chịu được.
Lâu Lan nghiêng người đứng bên cửa sổ,áo hồng không tung bay theo gió chỉ phản phất qua hình dáng tuyệt mỹ,ngũ quan tinh xảo đột nhiên hiện ra,mắt phượng nhìn xa xăm,nhìn rõ có thể đếm từng tia máu bên trong nhè nhẹ đan vào nhau. Cả người giống bị vét sạch không có cảm xúc,chỉ còn lại thể xác xinh đẹp.