Phi Điển Hình Tính S

Chương 42: Sos42




BOSS chỉ cần một lần bất tử, về sau sống dai còn hơn con gián. Những lời này thật không có nói sai. Không có nói sai, nhưng cũng không phải cái gì hay ho. Bởi vì ẩn dụ của đánh không chết chính là lặp đi lặp lại việc bị đánh. Per sâu sắc cảm khái sồ lần hắn bị đánh trên đường đi tới giờ quá nhiều, nhưng bất đắc dĩ là da thịt không đau, lòng người bất động.

Về phần, tại sao sau khi nhìn thấy người mình thích bị thương mới cảm thấy đau lòng, hối hận, mới chịu mở miệng ra nói thực xin lỗi hoặc ta yêu ngươi? Per chỉ có thể quy tội rằng mỗi người đều có máu M, chỉ có điều ít hay nhiều thôi.

Cố tình cái loại chuyện kỳ dị như ‘thân thể ngươi có bao nhiêu đau chứng tỏ vị trí của ta trong tim ngươi càng lớn” không hợp logic này lại được đại bộ phận quần chúng thừa nhận là một phương pháp tuyệt vời để xác định tình cảm, thậm chí lan rộng ra mọi người. Per sau khi trải nghiệm phương pháp cao siêu này phát hiện mấy kẻ sử dụng phương pháp này lúc đạt được cái gọi là thừa nhận thì cũng có cảm giác tội lỗi không kém.

Dionysus từ đêm đó cũng không xuất hiện nữa.

Per từng oán giận, một kiếm kia đâm vào không chút lưu tình, đủ để lấy mạng hắn. Nhưng câu cuối cùng từ bỏ quyền thi đấu kia đã làm cho Per cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Dionysus sống cũng không tốt lắm, chỉ một câu bâng quơ của gã đã hủy hết những gì mà người của Aoelus đã trả giá. Người Aoelus với chuyện này không phải không oán hận. Bọn họ có thể nào không oán? Bọn họ chính là không dám mà thôi. Mà đối với Per, bọn họ lẫn lộn giữa hai thái cực lấy lòng và căm hận. Lần trước thu thập hành trang ra đi là đoàn người của Công Chúa Điện Hạ, lần này đến phiên người Aoelus.

Người của Alteratio đều được Naosica giữ lại. Mọi người vì hành vi này của BOSS trắng cảm động đến khóc lóc không ngừng. Mà người của Aoelus thì chưa thấy ai nói gì.

Per từng nghĩ rằng sẽ thu nhận người của ai nga Lạc Tư, nhưng sau lại không muốn nữa. Dionysus không xuất hiện, Per không tìm thấy gã, cũng không định tìm. Lúc ấy tỉnh lại, Per không quên nhìn vào bảng giá trị của Dionysus. Per thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn nghĩ nếu nhiệm vụ hoàn thành, hai người cũng sẽ không có quan hệ.

Có lẽ, tình nghĩa giữa những nhân vật phản diện là đừng gây rối lúc đối phương đang khó khăn. Về phần thương hại, cho dù Per nguyện ý, Dionysus cũng sẽ không nhận.

Bất quá ngẫu nhiên nhớ tới đêm đó, Per lại cảm thấy kỳ lạ. Hắn vẫn nhớ rõ thiếu chút nữa là thăng rồi, thần minh đại nhân minh đã nói giá trị hạnh phúc đạt mốc thì nhiệm vụ cũng đồng thời hoàn thành. Nhưng đêm đó hắn rõ ràng nhìn thấy cột máu của Dionysus lại trống rỗng.

Vì để chắc ăn, lúc Hác Thụy Lạp Tư lại gần Per, Per cố ý mở bản giá trị của tên M đó. Nhưng số liệu hết thảy đều bình thường, xem ra là hắn đa tâm. Tâm tình tốt hơn, Per cũng không còn cự tuyệt bạn trẻ máu M nào đó làm trò buồn nôn như đút ăn. Thấy Per không hề ự tuyệt, Harula ôm chén gỗ, ngượng ngùng nở nụ cười. Tên M mặc thường phục trông có vẻ gần gũi hơn rất nhiều, bộ dáng cúi đầu ngượng ngùng tựa như em trai kháu khỉnh nhà bên.

Trở nên bình thường không chỉ có Harula, mà ngay cả quan hệ giữa Naosica và Per cũng bình thường hóa. Giống như đêm đó, một kiếm của Dionysus đã đâm thủng mọi rào cản, sự tình chuyển biến cực kỳ tự nhiên. Naosica không chỉ một lần tới thăm Per. Trước một ngày bắt đầu một trận đấu mới, Naosica lại tới lần nữa, gã mang đến tin tức Dionysus phải rời khỏi Loma.

Naosica tỏ vẻ với việc Dionysus từ bỏ quyền thi đấu, từ việc khó có thể lý giải, gã chuyển sang đó là chuyện tất nhiên.

Nghe cách nói của Naosica, khóe miệng của Per nhếch lên. Mặc dù hắn nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói của gã, nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn giả vờ bí hiểm, ngầu lòi. Hai người nói chuyện như cực kỳ ăn ý nhưng thật chất chẳng hiểu đối phương đang nói cái quái gì, nhưng lại bởi vì nhiệm vụ mà không thể không tiến hành giao lưu. Thường xuyên trao đổi với nhau làm Per cảm thấy cái tên Dionysus kia gần như là một chính trị gia hoàn hảo, gã và Naosica có rất nhiều quan điểm giống nhau.

Hoàn mỹ tuyệt đối, chính nghĩa nhưng không xen vào chuyện người khác, phân biệt phải trái rõ ràng. Thế giới ở trong mắt bọn họ gần như là rõ ràng, không có gì khó hiểu.

Nghe xong Naosica bình luận về Dionysus, Per nhịn không được nói với Naosica: “Thật là đáng tiếc, có lẽ ngươi nên cùng Dionysus bàn luận, các ngươi sẽ phát hiện cả hai giống nhau đến không thể ngờ.”

Naosica nghiêng mặt, rũ mắt nhìn xuống, gió thổi từng lọn tóc của gã bay. Gã nói: “Ngươi có tin rằng, người có tư tưởng giống nhau có thể không đi chung với nhau, nhưng người có nguyện vọng hoàn toàn khác nhau lại đi trên một con đường.”

Cái này gọi là đồng sàng dị mộng, vợ chồng mỗi người một suy nghĩ sao?

Per nở nụ cười, hắn lắc đầu nói: “Ta chỉ tin tưởng thế giới này chỉ có một loại kết quả, đó là quy luật của vạn vật, mặc kệ con đường lựa chọn ra sao, dùng thủ đoạn gì, chỉ cần người kiên trì là đạt được.”

Mọi người lao vào trận chiến, chém giết lẫn nhau, diệt trừ đối thủ, không phải đều chỉ vì chứng minh ta là chân lý, phần thắng duy nhất là của ta sao?

Naosica nghe được câu trả lời như vậy, lần đầu tiên nhìn Per nở một nụ cười chân thành.

“Lúc ta nghe nói ngươi cứu thuộc hạ của mình của Shiber Leon, tai đã nghĩ chỉ có ngươi mới có thể coi là đối thủ chân chính của mình.” BOSS phe trắng chính khí nghiêm nghị mỉm cười nhận xét, nụ cười và lời từ đáy lòng này của gã làm Per cảm thấy thoải mái. Per nhìn nụ cười ấy đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Có lúc ta đã nghĩ, quan hệ của ngươi và Dionysus rốt cục là ra sao?”

“Chính là kẻ địch, lý tưởng giống như nhưng đi trên hai con đường trái ngược nhau.”

Per nhìn trời, thì ra cái kiểu phong cách như ta hiểu rõ ngươi, nhưng chúng ta vẫn mãi là kẻ địch của nhau không phải do di truyền mà là truyền thống.

Lại một cuộc nói chuyện không có kết quả chấm dứt, Per trừ bỏ biết Naosica cố chấp, không tiến cũng chả lùi ra thì không có thu hoạch gì. Chia tay với Naosica, lúc quẹo vào chỗ ngoặc, Per đụng phải người mấy ngày nay làm cách nào cũng không thấy tăm hơi. Per vốn không có ý gặp hắn nhưng mà hắn cứ thích lựa lúc không người đột kích Per.

Hai gương mặt giống hệt, cách bụi hoa mặt đối mặt nhìn nhau. Giáo Hoàng mở miệng trước: “Cùng nhau đi dạo một chút?”

Dọc theo vườn hoa của hành cung, hoa bạch đằng thi nhau khoe sắc. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, hành lễ. Giáo Hoàng dẫn Per xuyên qua hoa viên vòng vèo như mê cung đi tới một góc yên tĩnh.

Hai tay vừa thu lại, thực vật hai bên hình thành tường vây hai người ở bên trong. Giáo Hoàng xoay người, nhưng còn chưa kịp đứng thẳng, lồng ngực của hắn đã bị thanh kiếm bạc đâm xuyên qua.

Per không biết khi nào rút ngân kiếm ra, thừa dịp Giáo Hoàng xoay người, đâm về phía ngực đối phương.

Giáo Hoàng bệ hạ bình tĩnh, hai ngón kẹp chặt lấy thân kiếm của Per, rút kiếm rời khỏi thân thể. Thanh kiếm màu bạc sạch sẽ, không dính chút máu nào.

Per chậc lưỡi, hai ngón tay khép lại kéo dọc thân kiếm từ chuôi kiếm vuốt đến mũi kiếm, xác định không có một giọt chất lỏng dính trên đó, hắn cười nói: “Ngươi quả nhiên không phải người sống. Vậy, ngươi là ai?”

Gương mặt giống hệt, biểu tình khác nhau, sinh ra khí thế quyết đoán hoàn toàn khác biệt. Gương mặt Giáo Hoàng bệ hạ trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc nào cũng cười như không cười, mặt than, cho dù uy hiếp người khác cũng không có biểu tình gì mới mẻ: “Nếu ta là ngươi, sẽ không nói nhiều như vậy.”

“Có vấn đề gì?” Per cười, cũng không đem uy hiếp của đối phương để ở trong lòng, kiếm bạc vung lên, hóa thành ánh sáng chói lòa.

Hai người đứng dưới cổng vòm toàn dây mây, mặt đối mặt, một đen một trắng, tựa như nhìn vào trong gương. Giáo Hoàng bệ hạ từ trong lòng ngực lấy ra một chuỗi vòng. Trên chuỗi vòng màu đen, là tinh thể sáu cạnh đen huyền bí. Giáo Hoàng bệ hạ đem nó đặt vào tay Per, Per đưa lại gần xem, nhưng không nhớ ra đây là cái gì. Hắn nhìn về phía Giáo Hoàng.

Giáo Hoàng bệ hạ kiên nhẫn giải thích: “Đây là thuộc hạ trung thực của người bảo ta giao cho ngươi.”

Bàn tay cầm chuỗi vòng của Per nắm chặt lại.

“Ta luôn tò mò, ngươi là ai?” Per kề sát vào gương mặt giống mình như đúc kia, đôi mắt hẹp dài híp lại, đáy mắt là ánh sáng đỏ tàn nhẫn: “Ta từng nghĩ rằng ngươi là một người, nhưng hiện tại ta lại phát hiện ngươi ngay cả người cũng không phải. Ngươi đến tột cùng là cái gì?”

Thời gian như dừng lại ở giây phút đó, Per đưa tay bóp nát chuỗi vòng thành từng hạt phấn, rồi thả chúng bay theo gió.

Đáp án đã rõ ràng, nhưng không ai trả lời, điều này khiến Per cảm thấy phẫn nộ và uể oải. Giáo Hoàng nhẹ nhàng thối lui từng bước, rời khỏi cổng vòm. Vẩy hết bột phấn trong tay, Per mở tay ra, nhìn tinh thạch màu đen trong tay, do dự một hồi vẫn thả nó xuống đất.

Chạng vạng, Dionysus chuẩn bị rời khỏi, Per phải tới đó để tiễn đưa. Người tới rất ít, có thể nói ngoại trừ Per, còn lại chỉ có Naosica cùng thần quan. Người của Aoelus đối với việc ở lại Loma đã không tồn bất cứ hy vọng nào. Một đám chiến sĩ khoác chiến giáp tàn tạ đứng ở cửa thành, cùng đợi. Dionysus đứng ở hàng đầu của đội ngũ, nắm tọa kỵ màu trắng, thần sắc thản nhiên. ,

Đây là lần đầu Per nhìn thấy Dionysus sau mấy ngày xa cách. Per từ trong đám người đi ra, tiến về phía Dionysus. Lần này Dionysus không có trốn tránh. Gã đứng ở tại chỗ chờ Per. Hai người nhìn nhau không nói gì mà đứng một hồi, giồng như lúc trước, bất kể thế nào, người mở miệng trước vẫn là Dionysus.

Tầm mắt của gã dừng lại trên thắt lưng của Per, hỏi: “Vết thương lành chưa?”

Hiếm khi tên dở người này nói chuyện giống người bình thường, Per tỏ vẻ thật vi diệu, nhưng những lời như thế này rất mau thôi sẽ không còn được nghe nữa. Lần phân ly này, rất có thể là vĩnh biệt. Mặc kệ Dionysus có còn sống trở lại Aoelus hay không, lữ trình của Per cuối cùng đành phải dừng lại ở đây.

Lần này là xa nhau thật sự.

Tất cả thù mới hận cũ trong giây phút chia ly trở nên không còn quan trọng nữa, Per nắm đầu vai của Dionysus, áp sát tới, cười, nói nhỏ: “Thế nào? Phải rời khỏi nên hối hận sao?”

Dionysus mặc khôi giáp cứng đến mức làm lồng ngực của Per hơi nhói. Cởi mũ giáp ra, Dionysus nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Ta không biết, chính là lúc ấy trong đầu chợt lóe ra quyết định đó, nhưng có lẽ đó là quyết định cuối cùng của ta.”

Per nhìn Dionysus, Dionysus hất nhẹ mái tóc màu bạc ra, thật Per thật lâu. Per nghĩ rằng cái tên dở người này chuẩn bị lại bật đài nói nhảm rồi, nhưng sự thật chứng minh hắn suy nghĩ nhiều. Quý ngài thích làm màu chỉ nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, ôm bờ vai của hắn, vỗ mạnh, dùng thái độ đứng đắn trước nay chưa từng thấy nói: “Hẹn gặp lại, bạn của ta.”

Dionysus hô một tiếng, đội ngũ thưa thớt chậm rãi tiến lên, cửa thành nặng nề từ từ được kéo lên, sương mù từ từ lan vào. Per nhìn theo bóng dáng Dionysus, bỗng nhiên không biết nói gì.

Có đôi khi, ra quyết định chỉ là chuyện trong nháy mắt, toàn bộ đều bằng bản năng, không quan hệ với lý trí, nhưng đó chính là quyết định chính xác nhất.

Per bước lên một bước, hít sâu một hơi, nhìn về bóng dáng Dionysus, hét lớn: “Bảo ngươi cút, ngươi liền cút, có gan nói tạm biệt nhưng không có gan nói xin lỗi, bằng hữu như ngươi thật đúng là bỏ đi.”

Dionysus đứng im, không nhúc nhích.

“Có người nói, muốn dùng cặp mắt nhìn ta một lần nữa đứng ở trên cao, nhưng hiện tại ngươi đi rồi, còn ai nhìn ta? Ngươi có chắc là con đường phía trước của ngươi có bóng dáng của ta? Ngươi có xác định con đường trước mắt ngươi đi là con đường ngươi muốn đi. Khi nào thì Dionysus thảm hại đến mức ngay cả dũng khí lựa chọn đường đi cũng không dám?”

Dionysus không quay đầu lại, gã nắm tọa kỵ, đứng ở tại chỗ hỏi: “Có phải nếu ta nói thật có lỗi, ngươi sẽ tha thứ cho ta?”

“Sẽ không.” Per quyết đoán đáp trả. Nhưng hắn cười nói: “Nhưng ngươi là người sẽ vì ta không tha thứ mà rời khỏi sao?”

Rốt cục, Dionysus ném mũ sắt, xoay người nhìn về phía Per. Per nhìn thấy Dionysus mỉm cười, sau đó gã lại biến mất tại chỗ.

Bàn tay bọc trong giáp nện vào mặt Per, khiến Per văng ra xa mười thước. Ngay sau đó, bóng đen trước mắt Per biến mắt, Dionysus bóp cổ Per, mỉm cười: “Như vậy, bạn tốt, tha thứ cho ta một lần được không?”

Per phun ngụm máu trong họng ra, cười gật đầu: “Được.”

Nắm tay giơ lên, chuẩn bị đánh thêm một quyền nữa dừng lại. Dionysus sửng sốt: “Ngươi nói cái gì?”

Tay phải Per vung lên, quất một roi vào tay Per, bàn tay trên cổ cuối cùng cũng buông ra. Per xoa cổ, nhe răng, trong lòng mắng dở người: “Ta nói không được.”

Hai người đứng trước cửa thành Loma, một người mặc áo giáp, một người tay cầm roi da. Dưới ánh sáng cuối cùng của ban ngày, màn đêm dần dần phủ bóng truyền đến tiếng cười thoải mái của hai người.

Tại sao khi nhìn thấy người mình thích bị thương, mới đau lòng, hối hận, mới chịu mở miệng nói xin lỗi hoặc ta yêu ngươi? Có lẽ cũng không phải giống Per đã nghĩ là do mỗi người đều có máu M. Mà là bởi vì mọi người đều sợ hãi sẽ không được tha thứ, thương tổn ngươi là một cách để ngươi chú ý, nhìn về phía ta, tựa như một quyền không nhẹ không nặng của Dionysus. Thương tổn không phải cố ý, chỉ là khó có có thể mở miệng cầu xin tha thứ thôi.

Trong bóng đêm, Per tắt bản giá trị đi, nắm lấy bàn tay Dionysus đưa qua.

Tùy ý mà cười, mới là ta chân chính, tùy ý mà tồn tại, đó mới là vương giả.