Trong đấu trường quyết đấu của Loma hiếm khi náo nhiệt như vậy. Nơi này không có chỗ ngồi, khu vực quyết đấu vốn không cần người xem.
Trên cửa đá hình vòm khắc một hàng chữ: quyết đấu sinh tử, người sống sót cuối cùng chính là người xem tốt nhất.
Binh lính tề tụ chỉnh tề, âm thanh tiếng bước chân nện xuống đất theo nhịp điệu vang khắp đấu trường. Shota hai tay nắm chuôi kiếm, nhìn bộ binh phe đối diện áo giáp sáng bóng, cầm trong tay lợi kiếm, trường thương, đủ loại binh khí, nhất thời khẩn trương. Galani nhích lại gần Per, nuốt nước miếng, mặc dù đã hơi run sợ nhưng thanh âm vẫn ra vẻ trấn định hỏi: “Này, ngươi có chắc sẽ thắng không?”
Per kéo căng roi dài trong tay, thả lỏng cơ tay, cười nói: “Mấy chuyện này sao có thể nói trước được.”
“Cái gì?!” Nhận lại một câu trả lời không thể nào đoán trước, Galani nhất thời đứng hình, trừng mắt nhìn Per, nỗi sợ hãi, khẩn trương vừa rồi vứt ra sau đầu. Trên mặt cậu bé là sự khó tin, sau đó phẫn nộ lắp bắp nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi là tên đàn ông không có trách nhiệm, những người phía sau đều tin tưởng ngươi mới đứng ở chỗ này.”
Per nhìn Dionysus đứng ở phía đối diện đầu đội nón sắt. Áo giáp màu bạc sáng bóng, ánh mắt sâu hun hút quan sát xung quanh. Alteratio ở bên kia, thừa dịp Per quay đầu qua, khẽ gật đầu.
Per dừng một chút, đeo găng tay màu đen vào tay cầm roi dài, từ tốn nói: “Người ở chỗ này không ai nắm chắc gì sẽ chiến thắng. Ngay cả mạng của mình cũng không thể nắm chắc, lấy cái gì cho các ngươi tin tưởng.”
Galani nghe xong, im lặng không nói.
Cậu bé ngửa đầu nhìn về phía Per, tuy rằng ngoài miệng như vậy nói, nhưng khuôn mặt này vẫn không chút để ý mỉm cười, bất kể kết cục như thế nào, ai sống ai chết hình như cũng không thể khiến hắn sợ hãi. Galani có chút hâm mộ, lại có chút phẫn nộ. Cậu có chút thất vọng vì sự nao núng của mình.
Không cam lòng nhìn người đàn ông đối với cậu là cao lớn đủ để che phủ ánh mặt trời, Galani hỏi: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng sợ hãi sao? Ta đã nghe nói về quá khứ của ngươi. Vào lúc ngươi bằng ta, chẳng lẽ chưa bao giờ sợ hãi?”
Per vẫn bận “đá mắt” với Dionysus ở phía đối diện, không rảnh để quan tâm đến Galani. Thuận miệng vô tâm đáp trả:
“Đương nhiên sợ hãi, làm sao có thể không sợ hãi, nhưng nguyên nhân chính là do bị hại nên sợ, cho nên mới càng phải cầm chắc kiếm không buông tay, chỉ cần dẹp bỏ mọi thứ tồn tại làm người sợ hãi, ngươi sẽ không sợ nữa, giết sạch những kẻ làm cho ngươi sợ hãi, ngươi sẽ đứng trên đỉnh cao. Phải nhớ kỹ, tiền đồ là ánh sáng, đường chưa bao giờ có sẵn, mà phải tự dẫn dắt mọi người chém ra một con đường, đó mới gọi là vương giả chân chính.”
Galani bị xúc động mạnh bởi câu trả lời kiểu này. Trong quan niệm của cậu, giết người chính là tà ác, sở dĩ người dân Obelil giết người là vì tư dục(ham muốn cá nhân). Bọn họ là hiện thân của ma quỷ thích giết chóc. Đây là lần đầu tiên cậu nghe nói, thì ra bọn họ cũng có lúc sẽ sợ hãi.
Bởi vì sợ hãi mà giết chóc, gạt bỏ mọi thứ chống đối với sự tồn tại của mình, vật lộn với tử thần giành lấy cơ hội sống, mặc dù gian nan, nhưng vẫn kiên cường sống sót.
Ánh mặt trời chiếu trên sườn mặt của người đàn ông, khiến nón giáp sắt màu đen hắc ám như có một vầng sáng vàng rực dịu dàng.
Per • Mortis giờ phút này giống như Võ thần cao lớn tỏa ra hào quang vạn trượng, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy an tâm tin cậy, trong lòng cũng an tĩnh lại.
Mà vị “Võ thần cao lớn” kia sau một hồi giao lưu bằng mắt lại không nhận được tín hiệu đáp lại từ phía Dionysus, rốt cục mới rảnh để ý tới Galani.
Per cúi đầu, phát hiện ánh mắt cậu bé nhìn về phía hắn sáng rực y như nhìn thấy một thỏi vàng rất lớn, tràn đầy khát khao.
Per cảm thấy ớn lạnh. Thừa dịp trước khi khai chiến, Giáo Hoàng đang lên đài tụng một bài diễn văn ngắn, hắn nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy triết lý mình vừa nói thật là cao siêu, vẫn là không nên dạy cho shota, vì thế xoay người kề sát bên tai cậu bé, nhỏ giọng nói đến: “Nếu thấy sợ, ta dạy cho ngươi một biện pháp. Khi khai chiến, chỉ cần phát hiện có người bị thương ngã xuống, ngươi liền lập tức tiến đâm một đao, nằm dưới cái thi thể đó giả làm người chết, đảm bảo 100% ngươi sẽ sống.”
Khoảnh khắc cảm động mãi dừng lại ở giây phút đó, hình tượng Võ thần uy vũ rầm một tiếng vỡ vụn, biến thành từng hạt cát bay bay theo gió. Shota quay đầu lại, quả nhiên không thể tin tưởng người của Obeli, bọn họ nói chuyện rất hấp dẫn, thiếu chút nữa đã cảm động để bị lừa rồi.
“Nhân tiện nhắc luôn, không muốn chết thì đừng đến gần ta, bên cạnh ta chính là vùng nguy hiểm cấp độ S đấy.” Per dùng ngón tay chọt chọt đầu shota, đẩy cậu lui về phía sau.
Ý Per là bảo cậu trốn trong đám người. Galani xoa vùng da bị hắn làm cho đỏ lên, bĩu môi quay sang chỗ khác. Cậu mới không thèm nghe lời của Per nữa đâu. Bỗng nhiên, Galani cảm thấy lạnh gáy. Theo luồng khí lạnh kia nhìn qua, rất nhanh cậu đã tìm được người theo dõi cậu ở đối diện.
Cặp mắt màu hổ phách của Dionysus xuyên thấu qua mái tóc bạc rũ xuống nhìn về phía Galani. Cặp mắt kia mơ hồ tỏa ra sát khí làm người khác sợ hãi. Bị cặp mắt ấy nhìn trừng trừng làm cho Galani có cảm giác không thể thở nổi. Shota sợ hãi liên tục lui về phía sau, mãi đến lẫn trong đám người, tránh thoát khỏi ánh mắt kia, mới thoáng an tâm.
Sau bức màn trên đài cao, Giáo Hoàng cuối cùng cũng kết thúc bài diễn văn dong dài, vừa mỉm cười vừa nói: “Như vậy bắt đầu đi.”
Lời nói vừa dứt, từ giữa sân đấu truyền đến một luồng ánh sáng mạnh màu đen trắng. Mọi người còn chưa kịp nhắm mắt, thì từ khu trung tâm truyền tới một trận gió mạnh. Năng lượng dao động lấy tâm từ phía bên trong khuếch tán ra hình thành sóng xung kích đánh ra bốn phía, nốc ao hơn phân nửa người trên sân đấu.
Roi dài biến thành kiếm bạc cản lại thanh kiếm to của Dionysus. Kiếm của Dionysus sớm đã ra khỏi vỏ kiếm, biến thành tinh thể trong suốt. Năng lượng dọc theo chú văn trên thân kiếm từ từ khuếch tán. Hai cây kiếm chém vào nhau khiến năng lượng bị dồn nén sinh ra điện lưu bắn ra xung quanh.
“Vừa bắt đầu đã xuất ra hết bản lĩnh, ngươi thật là xem trọng ta.” Per chiếm ưu thế hơn, kiếm trong tay từ từ áp sát về phía Dionysus.
“Đối với ngươi, ta không dám khinh suất.” Đôi mắt Dionysus hơi nhướn lên, đối chọi với tầm mắt của Per, đằng đằng sát khí. Per lườm hai tay Dionysus đang nắm chặt kiếm, lập tức cảm thấy không ổn, định rút kiếm của mình chuẩn bị nhảy ra. Giây tiếp theo, lưỡi kiếm của Dionysus Sei chém tới khiến Per lui ra xa.
Gót chân Per kéo trên mặt đất tạo ra một vệt dài, đốm lửa văng khắp nơi. Mới vừa đứng vững, thì Dionysus đã rút kiếm chém tới ngay trước mắt.
Ảnh ngược màu đen của thanh kiếm hiện ra trên mặt Per, kiếm khí làm đứt vài sợi tóc của Per rồi lại vòng ngược ra phía sau Per.
Sau lưng Per, chất lỏng lan ra ngoài áo giáp, rơi tí tách trên mặt đất, mùi máu tươi nhàn nhạt tỏa ra. Per không rảnh quay đầu lại xem xét tình hình vết thương của mình. Dionysus tung ra chiêu nào chiêu nấy không hề do dự, tựa hồ ra quyết tâm, kiên quyết không cho Per có cơ hội công kích. Một kiếm rồi lại một kiếm tựa như mây bay nước chảy, lưu loát, không hề gián đoạn, ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu Per còn chủ động ra, Per vẫn bị áp chế dần dần lui về phía sau.
Trong lúc vô thức, hai người từ giữa trung tâm lui đến bên tường.
Per dùng kiếm đỡ một chiêu từ phía chính diện của Dionysus, thừa dịp vài giây ngắn ngủi, hắn nghiêng người qua trái, chém một kiếm về phía Dionysus, sau khi tránh thoát một chiêu khác của Dionysus, Per tiến về phía trước mặt gã, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nổi điên cái quái gì vậy? Không phải ngươi nói với ta, trận đấu này một chút hứng thú ngươi cũng không có sao?”
Per vốn tưởng rằng Dionysus và hắn chính là gặp dịp thì chơi, ai biết đến cuối cùng là súng thật đạn thật chứ.
Nếu thật muốn chém giết một trận ra trò, hai người bọn họ đều không có kết cục tốt.
“Ngươi đối phó Naosica. Ta đi đối phó Alteratio, thế nào?” Per mở lời dụ dỗ. Tay cầm kiếm của hắn vì dùng lực quá lớn mà run rẩy, mặt đối mặt, Per nhìn Dionysus trợn mắt nói nói dối. Chỉ hy vọng tên dở người này tiêu hao chút năng lượng ở chỗ Naosica rồi mới quay lại tái chiến với hắn.
Ánh mắt Dionysus lướt trên mặt Per, hai người bởi vì bận giao chiến nên áp sát vào nhau, gần đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng cực kỳ rõ ràng.
Dionysus nhìn Per, cười lạnh nói: “Không.” Nói xong, đột nhiên xoay người tách khỏi mũi kiếm của Per, đáp trả lại một sát chiêu – gã tung ra một quả cầu đen.
Phắc, tên thích làm màu này điên rồi. Per lần này thối lui đến bên tường, lui đến không còn đường lui. Quả cầu đen bắn ra, chung quanh là mùi thịt người bị năng lượng nướng cháy khét, mùi thịt kết hợp với mùi máu tươi, làm cho người buồn nôn. Trên thực tế, quả thật là có người đã nôn ra .
“Ọe…” Shota đẩy xác chết ở trên người mình ra, nhìn đến thi thể toàn là thịt vụn, máu chảy đầm đìa, sắc mặt trắng nhợt nôn ngay tại chỗ.
Per xấu hổ, thời khắc mấu chốt mà nôn nghén giống như mấy tỳ thiếp của lão gia. Ngươi thắng rồi, thiếu niên.
Đáng tiếc nơi này là đấu trường, nôn nghén cẩn thận bị mổ bụng.
Per trong lòng mới vừa nói thầm xong đã thấy một người của Aoelus cả người đầy máu phát hiện ra con dê béo nhỏ vừa trắng lại vừa mập này. Một bên mặt bị bỏng, gã cười hết sức dọa người, đi về phía Galani.
Galani sắc mặt trắng bệch, hai chân run lên, vội vàng lấy dao mà Per đã cho ra. Kim loại phản chiếu ánh mặt trời lóe sáng, sắc mặt Dionysus đen thui, sau đó quay đầu híp mắt nhìn về phía Per.
“Đó là dao đi săn của ta.”
Thì ra là dao dùng để đi săn, không phải đoản kiếm, khó trách hình dạng kỳ lạ như vậy.
Thật ra là do lúc này đại não của Per đang bắt đầu suy nghĩ về mấy chuyện lông gà vỏ tỏi về hình dạng cây dao nên biểu tình thập phần lạnh nhạt. Nhưng mà sự lạnh nhạt này hoàn toàn chọc giận Dionysus tư. Per nhìn thấy Dionysus giơ kiếm, lập tức cảnh giác địa đem kiếm bạc để ngang trước ngực.
Nhưng mà, một chiêu kia không phải đánh về phía Per, kiếm khí chém ra năng lượng đánh úp về phía Galani.
Trong nháy mắt thanh kiếm bạc của biến thành roi dài.
Roi dài vung qua cuốn lấy shota, Per lảo đảo địa lui về phía sau hai bước. Galani á vừa mới chỗ,nơi đích vị trí, ai nga Lạc Tư đích tiểu binh bị thiêu thành tro tàn. Cậu bé mở to mắt, chui vào trong lòng ngực Per lạnh run, cực kỳ sợ hãi.
“Tiểu tử, coi như ngươi may mắn. Tiếp theo, phải ôm chặt lấy ta.”
Nắm dao ngắn, gương mặt cậu bé đã trắng bệch nhưng vẫn dùng sức gật đầu. Dionysus vẫn không ngừng tìm kiếm góc độ công kích Galani. Per che cho Galani, một kiếm rồi lại một kiếm.
“Vì sao phải giúp tên tiểu quỷ của Shiber Leon này?” Dionysus vừa không ngừng công kích vừa đặt câu hỏi, càng lúc càng tung ra nhiều đòn hiểm hóc hơn.
Per híp mắt, roi dài cuốn lấy kiếm quăng ra xa, hắn cười nhìn Dionysus đang đứng xa xa, nói: “Đương nhiên là vì điểm.”
Quan trọng hơn là bởi vì ngươi hình như không thích nó. Bởi vì câu trả lời sai nghiêm trọng, Per lại phải đỡ một đòn công kích cực mạnh của Dionysus.
“Rõ ràng ta là người tốt với ngươi nhất, nhưng ngươi vẫn không hề chọn ta.” Mặt Dionysus phẫn nộ đến mức vặn vẹo. Kiếm bổ xuống đất tạo thành một rãnh sâu, Dionysus chuyển sang trạng thái cuồng hóa: “Tại sao lúc nào cũng vậy, trước kia cũng vậy mà bây giờ cũng thế, chưa từng có ai chọn ta. Tại sao chứ? !”
Ừm, có lẽ là do giá trị may mắn của chúng ta là E+. Có điều câu trả lời này hình như vẫn chưa đủ.
“Lợi ích cá nhân mãi mãi là điều được ưu tiên nhất, đây mới là lựa chọn vĩnh viễn. Ngươi lại ôm hi vọng không thực tế chút nào, hi vọng càng nhiều, thất vọng cũng lớn, không thể trách người khác, Dionysus.” Per nói xong, ngân kiếm hóa thành roi dài, từ bên hông đánh văng kiếm của Dionysus Sei.
Lại biến đổi một lần nữa, kiếm bạc quét qua hông Dionysus, cắt qua lớp áo giáp, máu lập tức chảy ra.
Per cười sai khai Dionysus muốn bắt lấy roi đích thủ.
Dionysus cúi đầu nhìn vết thương bên hông, bỗng nhiên thanh kiếm đang chém về phía Per đổi quỹ đạo chém về phía Galani ở phía sau.
Cho nên nói, mặc kệ là shota hay là Laury, thời khắc sinh tử đều là những đứa trẻ yếu mềm.
Per lui về phía sau, không hề công kích nữa mà quay qua cứu Galani. Dionysus đem kiếm đâm vào mặt đất, đứng tại chỗ băng bó miệng vết thương, ánh mắt nhìn về phía Per giống như một con dã thú nổi điên vì bị thương.
Shota khẩn trương túm lấy khe hở trên áo giáp Per, hỏi: “Hắn sẽ chết sao?”
“. . . Sẽ không đâu, tên kia sống dai như gián ấy.”
“Vậy sao ngươi không chém thêm một kiếm nữa? Đợi lát nữa hắn sẽ giết chúng ta.” Shota lo lắng nhìn Dionysus, có chút vội vàng mà thúc giục.
Khi nào thì hắn cùng thằng quỷ nhỏ này biến thành ‘ chúng ta ’ vậy. Per nghe vậy thở dài nhìn về phía bạn đồng hành ngày xưa đang bị thương.
Dionysus vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhìn qua bộ dáng như là vô lực không động đậy được.
Per đương nhiên sẽ không nghe lời Galani tiến lên chém một kiếm nữa, chính là Naosica chẳng biết tại sao cùng Alteratio đánh cho khí thế ngất trời, trong phút chốc sẽ không qua đây. Per cũng đành phải đứng im không nhúc nhích. Việc này trong mắt Galani chính là do dự.
“Không phải ngươi đã nói rằng chỉ có giết chết kẻ địch chắn đường trước mặt, mới có thể mở ra con đường sống. Chẳng lẽ ngươi không muốn sống sao?!” Không khí bỗng nhiên trầm xuống khi Shota hét lên những câu này.
Per rất muốn nói, nếu mà thật sự giết Dionysus thì hắn cũng ngủm củ tỏi.
Nhưng mà, Dionysus nghe thế câu, lại giống đột nhiên nhớ tới quá khứ, cười không ngừng. Gã rút lên kiếm, chỉa về phía Per, thở dài một hơi, bình tĩnh địa nói: “Hắn nói rất đúng, chỉ có giết chết kẻ địch cản đường ở trước mặt, mới có thể mở ra đường sinh.”
Hửm? Này này… shota, hình như ngươi đã mở ra một cái đề tài hơi bị sai lầm rồi.
Per nhìn trái nhìn phải, Naosica không cần phải trông mong gì rồi. Nhưng sau một hồi, hắn nhìn thấy trên đài cao có một quang điểm hiện lên.
Xa xa, em gái của shota đang cầm cung tiễn.
Per nhận ra bộ cung tiễn đó, là lúc trước cô bé nhõng nhẽo, bám theo Dionysus đòi lấy. Cùng với thanh kiếm của Dionysus Sei là một bộ được đúc từ tinh thạch, có thể xuyên thủng áo giáp cùng với tinh thạch chứa năng lượng.
Nhưng mà hiện giờ, bộ cung tiễn này lại nằm trong tay em gái của Galani.
Per không biết vì sao lại đem cung tiễn đưa cho một cô bé. Nếu như là Dionysus cho cô bé để bảo mệnh, vậy thật là châm chọc lớn.
Bởi vì hiện tại mũi tên kia đang hướng về phía sau lưng Dionysus không hề đề phòng.
Galani chú ý tới ánh mắt của Per, cũng nhìn thấy em gái đang đứng trên đài cao. Cậu bé biết em gái muốn cứu bọn họ. Hai anh em vĩnh viễn là tâm ý tương thông, mặc kệ mọi chuyện có ra sao, an toàn của người thân vẫn là trên hết. Chỉ cần mũi tên này bắn trúng, bọn họ sẽ là người chiến thắng. Galani cảm thấy ánh sáng thắng lợi đang đến gần.
Nhưng mà, bé trai còn không kịp hoan hô vì thắng lợi sắp đến này, thanh kiếm bạc của Per đột nhiên biến thành roi dài. Nam hài trơ mắt nhìn cây roi kia vung trên không trung, không ngừng hấp thu năng lượng trở nên sắc bén, dài ra, cuối cùng trực tiếp đánh về phía cô bé phía sau Dionysus.
Đồng thời, Dionysus cũng tăng tốc, rút kiếm đánh úp về phía Per. Gã nhanh chóng lách mình, né tránh cây roi đang không ngừng dài ra kia.
Đao kiếm cắt qua huyết nhục, xuyên thấu thân thể, máu lập tức bắn ra.
Máu tươi chảy dọc theo roi dài, vẩy lên trên không trung một đường máu diễm lệ. Máu giống như từng hạt mưa li ti, rơi trên người các chiến sĩ vốn cũng thương tích chằng chịt. Máu và giết chóc lẫn thành một chỗ, chẳng phân biệt được ta hay ngươi, chỉ có chém giết là vô tận.
Per ho nhẹ, máu tươi từ trong miệng sặc ra, sau đó hắn phun ra một búng máu. Bụng và tay của hắn đều có vết thương. Một kiếm của Dionysus nằm trong dự liệu của hắn, nhưng điều mà hắn không ngờ đến là một dao mà Galani ném ra.
Dao săn của Dionysus xuyên qua cánh tay hắn, dao hai lưỡi hình cung phá vỡ huyết nhục, làm miệng vết thương mở rộng thêm. Máu chảy dọc theo cánh tay, từng giọt từng giọt thấm ướt vai áo Dionysus. Tay Per lướt qua bả vai Dionysus, roi dài lướt qua người Dionysus giết chết cô bé kia.
Mà kiếm của Dionysus không gặp phải trở ngại gì, đâm xuyên qua khoang bụng của Per.
“A!” Galani gào thét thảm thiết, hai mắt trừng lớn nhìn em gái đầu thân chia lìa, trong mắt vô thức trào ra nước mắt, không ngừng rơi xuống.
Cảnh này cũng giống như lúc Dionysus chém đầu anh trai của Sora. Bi kịch có thể khác nhau nhưng bi thảm thì lại giống hệt nhau.
Dionysus quay đầu lại, lau máu dính trên mặt. Roi dài của Per hóa thành những đốm sáng nhỏ từ từ biến mất, máu từ từ chảy xuống tí tách, tí tách. Galani gào khóc đến khàn cả cổ họng, hoàn toàn phát điên. Dionysus vẫn cầm kiếm trên tay, giờ phút này chỉ có y là còn có thể đứng thẳng chỉa kiếm về phía Per.
Per nhìn gã cười điên cuồng, lau vệt máu dính trên khóe miệng, thương hại nhìn Galani đang phát điên: “Nó nói với ta, nó sợ trên chiến trường, hai đứa ở hai phe đối địch, nó sẽ không nương tay với em gái, kết quả phản ứng bản năng vẫn là nhanh nhất, ngay cả dao bảo mệnh cũng dám ném ra…”
Còn chưa đợi Per nói xong, Dionysus lợi dụng tinh thạch cách không bóp nát đầu thằng bé.
Per chết lặng, không biết phải làm gì tiếp theo. Tuy rằng ngoài miệng khẳng định bé trai sẽ sống không nổi, nhưng Per vẫn cảm thấy đứa trẻ tốt như vậy hẳn có thể may mắn sống sót sau trận đấu này.
Nhưng mọi việc vẫn mãi mãi không giống như dự tính của hắn, hắn cũng chỉ có thể đánh hoặc chạy.
Per lần này có chút tức giận. Hắn không biết miệng vết thương trên bụng mình có bao nhiêu nghiêm trọng. Có lẽ thương thế của hắn nhẹ hơn Dionysus hoặc cũng có thể nặng hơn. Hắn không cảm thấy đau đớn từ miệng vết thương, nhưng đại não lại có một cơn giận thiêu cháy mọi thứ. Per nghĩ hắn như thế nào cũng phải trả lại một kiếm, nếu không sẽ lỗ.
Vì thế, hắn rút thanh kiếm ra rảnh tay trên cánh tay, đâm về phía Dionysus.
Dionysus né cũng không né. Mũi kiếm đâm vào bả vai của gã, chỗ kia không có máu chảy ra, xem ra đã đâm vào trong xương . Per mặt không chút thay đổi nhìn Dionysus cười, rồi quay lưng đi về phía trước, bỏ lại Dionysus đứng tại chỗ. Trước khi Per mất đi ý thức, rõ ràng nghe tên kia nói: “Ta bỏ quyền thi đấu.”
Per nhẹ nhàng thở ra, rốt cục có thể yên tâm hôn mê. Bởi vì thần minh đại nhân cùng trận đấu lần này đều thuận lợi thông qua .
====== Hết chương 40 =====