Một đêm gió tanh mưa máu khiến thánh thành Loma nhuộm lên một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ những thi thể chất ngổn ngang. Nhưng khi ánh dương quang sáng sớm chiếu khắp mặt đất của thành Loma, tất cả lại khôi phục nguyên trạng. Thi thể bị vứt đi, vết máu được gột rửa, mùi hôi thối lưu lại trong không khí được hun hương trùm lên trở nên nhẹ đến mức không thể nhận ra được. Có người mất đi, có người đau thương, chỉ có điều đại đa số đang còn chưa kịp có phản ứng gì liền bị cơ hội từ trên trời rơi xuống làm cho đầu óc choáng váng. Sáu Vua, đã chết hai người, vị trí còn lại là của pháp sư tới từ Obeli. Người của Rene As thấy vậy cũng đưa ra yêu cầu, do công chúa điện hạ bổ sung vị trí của anh cả.
Tất cả dường như khôi phục như lúc ban đầu, kết quả là thi đấu vẫn theo nhóm sáu người. Lúc Per nghe được tin tức này, thậm chí có thể tưởng tượng khóe miệng nhếch lên châm chọc của giáo hoàng, người vốn có thể dùng sức mạnh ngăn trận tàn sát hỗn loạn dị thường này lại, nhưng lại lựa chọn một cách làm khác càng hữu hiệu, có tác dụng làm người ta kinh sợ hơn.
Nói với người ta rằng việc này sẽ là một kết quả tồi tệ, kém xa so với việc để cho họ nhìn thấy tận mắt kết quả đó tồi tệ ra sao.
Vốn người thắng trong loạn đấu tưởng rằng mình sáng suốt đến cỡ nào, đạt được lợi nhiều đến bao nhiêu, kết quả một thông báo của giáo hoàng liền đem tất cả nỗ lực của mọi người đổ xuống sông xuống biển.
Loại phương thức không tiếng động, thậm chí còn qua loa này lại là một chùy giáng nặng vào đầu tất cả mọi người. Đoạn cáo thị đầy lảm nhảm, khô cằn của Giáo hoàng bao hàm một nội dung: Hắn cao ngạo nói cho đám người này biết, không nên vọng tưởng đùa với quy tắc. Phải biết rằng người thích đùa với quy tắc, dù thế nào đi nữa, vĩnh viễn không thể nào hơn được người chế định ra quy tắc.
Hiện tại, tất cả mọi người đều phải bắt đầu nghi ngờ và phòng bị người bên cạnh, bởi vì điều này có nghĩa là cho dù ngồi ở trên vương tọa cũng không phải là vĩnh viễn. Rất có thể bao công sức của ngươi sẽ để người khác hưởng hết. Ngôi vị vương giả hoàn toàn biến thành một loại vật phẩm tiêu hao dùng xong có thể thay đổi, ý nghĩa sự tồn tại của người ngồi trên đó từ cứu thế chủ biến thành người tử vì đạo. Con người dù cho một số ít có tinh thần tử vì đạo, thì phần nhiều hơn vẫn ôm trong lòng mộng tưởng là trở thành cứu thế chủ.
Bên chính nghĩa kia có những người đầu óc đơn giản, cam tâm tình nguyện hy sinh vì chính nghĩa như Naosica của Shiber Leon, nhưng đại đa số lại là người bình thường.
Vì vậy, tình huống biến thành bên chính nghĩa hô hào ‘vì một thế giới hoàn mỹ hơn’ mà vội vàng đem vương giả đẩy lên tế đàn. Dạng khốn nạn như Dionysus thì tính toán làm sao buộc chặt chính gã và đám người này làm một, tốt nhất là gã vừa chết thì mọi người cũng xong đời.
Điểm tốt khi ở trận doanh của liên minh phản diện là không cần đề phòng người bên cạnh mình, bởi vì ngay từ đầu chẳng ai tin tưởng ai hết. Nhân vật phản diện không phải Altman, càng không có lũ tiểu quái thú tình nguyện bị S, bọn họ vô tâm vô tính, bọn họ cẩn thận từng li từng tí, bọn họ theo đuổi phương châm, đạo lý cứng rắn ‘chỉ có mình ổn mới thật sự là ổn’ và kiên trì nguyên tắc ‘nỗ lực ít, mất càng ít’. Nhưng về bản chất, bọn họ cũng chỉ làm cái chuyện ngu xuẩn như bọn chính phái là giày vò người một nhà mà thôi.
Per • Mortis ngồi ở trong phòng của thần quan, chân vắt chéo, tay đỡ đầu vô cùng buồn chán nhìn Dionysus đi vòng vòng quanh thần quan. Giáo hoàng đại nhân cho một tuần nghỉ ngơi và hồi phục. Bên chính phái lo lắng cho hiện trạng của thế giới, kiến nghị rút ngắn thời gian. Cho nên, một tuần biến thành ba ngày. Ba ngày cũng tốt, một tuần cũng được, việc thường nhật của nhân vật phản diện cũng không vì thời gian dài ngắn mà thay đổi bản chất. Dionysus bị thần quan kích thích, muốn trên người tất cả bộ hạ của gã cũng bị thiết lập cấm chế. Nhưng sau khi thần quan đại nhân nguyền rủa hai người liền hôn mê bất tỉnh, Dionysus không những không rõ quá trình nguyền rủa cụ thể, cũng không nắm chắc là khống chế được hậu quả của nó. Ma vương lòng dạ hiểm độc ngồi ở đầu giường của thánh mẫu, không biết xoay xở kiểu gì.
“Nếu như ngươi có thể tỉnh lại thì tốt rồi.” Dionysus có chút thương tiếc cúi đầu, giơ tay ra chọc chọc ký hiệu kỳ quái trên mặt thần quan.
“Nhìn thì nhìn, đừng có động tay động chân.” Per hất tay của Dionysus ra, cảnh cáo.
Dionysus buông tay, bày tỏ gã chẳng qua chỉ là cảm thấy thần quan ngủ mãi không tỉnh giấc như thế, mà không những không chết vì đói bụng, cũng không chết khát, điều này rất không khoa học, bức thiết muốn nghiên cứu một chút xem tại sao mà thôi.
‘Nghiên cứu một chút’ ở đây nghĩa là dùng ma lực tách hết toàn bộ kinh lạc của người ta ra, đồng thời cũng có nghĩa là người này sống không được bao lâu nữa.
Tất nhiên, Per cự tuyệt thỉnh cầu của Dionysus. Nguyền rủa vẫn lưu ở trên người, trước khi tìm được phương thức giải lời nguyền chính xác, hắn nghiêm cấm Dionysus tiến hành ‘nghiên cứu’.
Dionysus ngoan ngoãn thu tay lại: “Ta chỉ là hiếu kỳ thôi mà. Hắn thì bất tỉnh, ngươi lại tuyệt không sốt ruột.” Ánh mắt gã liếc nhìn thần quan, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Có lúc, ta cảm thấy ngươi giống như ta, không phải vì cái trò ngu xuẩn ‘cứu vớt thế giới’ gì cả, chỉ là đơn thuần vì sống sót mà tới đây. Nhưng có lúc, ta lại cảm thấy ngươi không giống ta chút nào, ta tới chỉ là vì sống sót, mà ngươi lại vì mục đích ta nhìn không ra mà làm những chuyện ngu xuẩn.”
Đối thoại hệ triết học lại một lần nữa bắt đầu, rốt cục là ngươi làm thế nào chỉ dựa vào mỹ nhân nằm ngủ này mà liên tưởng đến nhiều nội dung như vậy chứ. Per tặc lưỡi, không đưa bình luận nào. Chỉ có điều từ một tầng lớp ý nghĩa nào đó mà nói, Dionysus cũng có thể coi như đã lần ra được gần sát chân tướng rồi.
Đây là chỗ khó công lược của Dionysus, gã không có tín ngưỡng cũng không tin tưởng bất luận kẻ nào, điều này làm cho gã rất khó bị tổn thương trong chuyện tình cảm. Mà đối với nguy cơ, gã có cảm nhận nhạy bén khác thường. Rất nhiều lúc, khi tất cả mọi người bị bề mặt ngoài che mờ, gã là một trong số ít những người tiếp cận chân tướng nhất. Đồng thời, gã cũng là người hiểu rõ tính cách chân chính của Per nhất. So với những người khác, gã càng có thể ở một vị thế bình đẳng, đứng ở cùng độ cao và góc độ để đối đãi với Per. Điều này làm cho gã ít có khả năng bị mê hoặc. Nguy hiểm nhất chính là, gã không hành xử như người thường.
Per cũng rất khó xác định Dionysus quan tâm đến cái gì, ngươi có thể thấy gã một giây trước còn coi một người như báu vật, một giây sau liền như chém rau cải trắng mà chặt bỏ đầu của người kia. Không ai có thể hiểu được những tên thần kinh, hơn nữa loại sinh vật mà tư duy tồn tại ở ngoài hệ hành tinh này cũng khinh thường việc bị người khác thấu hiểu. Ngươi đoán tâm tư của nhân vật phản diện, nếu đoán sai, gã hắn sẽ nói ‘thấy chưa, thế giới này quả nhiên không ai hiểu ta’. Nếu đoán đúng, gã lại nghi ngờ có người quan tâm ta như vậy có phải có ý đồ gì hay không?
… Per biết nói gì cho phải đây? Dở người! Phân tích ngươi, đương nhiên là có ý đồ đối với ngươi rồi. Bằng không thì ai muốn đem thời gian tốt đẹp lãng phí ở việc phỏng đoán mấy tên đàn ông đực rựa chứ! Trẻ con muốn hiểu người lớn, là vì không muốn bị mắng, chịu đòn, khiến người lớn yêu mến. Người đàn ông hiểu cho nữ nhân, là vì để nữ nhân một lòng một dạ đi phía sau bưng trà đưa nước, mục đích lừa được người ta tiến vào phòng ngủ.
Vuốt mông ngựa, cũng là vì có một ngày có thể ngồi trên lưng ngựa. Dò xét tâm tư, cũng là vì có một ngày có thể móc được trái tim của người đó ra, muốn người ta đau nhức thì phải đau nhức, khiến vui mừng thì được vui mừng.
Tính mục đích và tính lợi ích hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại, chỉ có những tên đầu chập mạch mới mơ ước rằng sự thấu hiểu và sự vô tư có thể cùng tồn tại.
Cho nên có lúc, không phải thế giới không tốt đẹp, chỉ là những tên dở người yêu cầu quá nhiều ở thế giới này. Mà kết cục của đa số những người tham vọng quá nhiều chính là chẳng đạt được cái gì hết.
Per không phải vua màn ảnh Oscar, không yêu cầu nhiều hành động cao siêu như vậy, chỉ cần tiếp cận, ngược xong, phủi mông mà đi là ổn. Trên thế giới, có thể điều đó làm được phỏng chừng cũng không có mấy người.
Cho nên hắn từng nói ‘biến! Ông đây hoàn toàn không phải cùng một đường với ngươi, cũng không muốn những thứ vòng vèo rối rắm như ngươi nghĩ.’
Kết quả, Dionysus ngày càng chịu khó chạy tung tăng quanh hắn hơn.
Việc này cũng như có thể giết chết đối thủ lại cứ một mực đòi chạy trốn, rõ ràng gần người có thể phát ra đòn kết liễu lại cứ nhất định đòi vật lộn. Cái ngu đần và ‘tiện’ của nhân vật phản diện trực tiếp khiến chúng luôn luôn là đối tượng bị chà đạp của chính nghĩa và tình yêu.
Dionysus còn đang giở trò với thần quan không thể cử động, trong miệng BLABLA mà nói ‘ta với ngươi vẫn có nhiều điểm tương đồng’. Lời này là mưu đồ bới móc hay kỳ thực Dionysus cảm thấy gã và Per là huynh đệ thất lạc đã nhiều năm, hi vọng được chứng minh? Nói xàm! Cái loại luận điệu ‘kỳ thực ngươi đang đau khổ, ngươi vô cùng oán giận, ta có thể hiểu được’ này khiến Per phát cuồng, hắn kéo người từ trong phòng ra ngoài. Trước khi đi, tăng thêm một lớp màng bảo vệ cho thần quan, lúc đi ngang cửa chính vừa mới chuẩn bị phân phó Osi Nash trông coi kỹ lưỡng thần quan, Dionysus bỗng nhiên khoác tay lên vai Per, cưỡng chế thân thể của Per quay mặt lại. Đối với Per – người vẫn coi gã như không khí này, Dionysus đem mặt dán vào cổ của hắn, hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng lướt qua liếm vào cái cổ: “Chỉ có ta mới có thể hiểu ngươi.”
Per hài lòng gật đầu ở trong lòng, lảm nhảm nhiều lời như vậy, rốt cục cũng có trọng điểm hắn mong muốn rồi. Quả nhiên, kết cục của những kẻ không có vợ thì phải có bạn cùng ‘tính hướng’, thật ra tâm hồn của Boss phản diện cũng biết khát khao vậy.
Dionysus vẫn còn bám rịt ở trên người Per, động tác của gã thực sự rất nguy hiểm, chỉ cần thoáng khẽ động, Per có thể sẽ đầu và thân mỗi thứ một ngả. Osi Nash thấy thế, căng thẳng mà chuẩn bị rút kiếm, dùng ánh mắt đe dọa Dionysus mau buông điện hạ ra.
Đôi hàng mi mắt Per rủ xuống, đối mặt với Dionysus đang cười rạng rỡ, hắn phát hiện hắn chỉ có thể sử dụng một câu nói duy nhất là: “Ngươi hiểu gì về ta?”
Quả nhiên ở cùng với tên khùng thì kết cục là bị kéo tụt xuống cùng trình độ với gã, sau đó bị gã dùng kinh nghiệm phong phú đánh bại sao?
Đại khái là Dionysus cảm giác khi mình đau khổ, có một người cùng đau khổ thì thật là thoải mái. Mà Per cảm thấy lúc này là thời cơ tốt nhất để bắt đầu ngược khi đối phương sản sinh ra cảm giác được an ủi tâm lý tìm được đồng loại. Hiếm thấy Dionysus có ý niệm trong đầu là muốn tìm hiểu hắn. Dù cùng gốc, lá mọc còn mỗi cái chĩa về một phương nữa là. Biến thái cũng chia rất nhiều loại. Này nhóc, dù ngươi có nhìn thấy nhân vật phản diện đang đau khổ liền ôm hôn thắm thiết, hô huynh gọi đệ thì người ta cũng chưa chắc đã chấp nhận ngươi đâu.
Per búng tay của Dionysus ra, nhấc chân quét ra một cái, tách cự ly giữa hai người, nhìn xuyên qua màn lá tung bay, trong bầu không khí hợp người hợp cảnh này, Per nói: “Chúng ta không giống nhau, chỉ riêng việc hiện tại không có người nào đứng ở bên cạnh ngươi, mà bên cạnh ta còn đứng một người toàn tâm toàn ý với ta, ta chọn tín nhiệm y, mà ngươi thì không. Cho nên chúng ta không giống nhau.”
Osi Nash nghe xong, rất là cảm động, đôi mắt Pika Pika sáng lên, y run giọng hô: “Điện hạ — “
Per phất tay tiễn khách. Chẹp chẹp, hắn chỉ nói đúng sự thực thôi mà. Hắn và Dionysus vốn cũng không phải là sinh vật cùng một thế giới.
Trên đời này cũng thật không có người có thể hiểu hắn, thậm chí hiểu cho mục đích của hắn.
Bởi vì hắn chỉ là người qua đường.
Nhưng Dionysus không cho là như vậy. Nghe một phen như tát vào mặt thế, Dionysus ‘xoẹt’ một cái lập tức thay đổi sắc mặt. Khóe miệng của gã vẫn chứa đựng ý cười như cũ, nhưng là cười nhạt. Mắt của gã ngưng thần nhìn khuôn mặt thờ ơ của Per, giống như muốn dùng ánh mắt hung hăng kia lột da Per vậy.
“Ngươi cho là kẻ nguyện ý ở lại bên cạnh ngươi là có thể hiểu ngươi sao? Y đối với ngươi, chẳng qua là dân đen đứng ở chân núi mà mơ ước ngước lên đỉnh núi xa không thể chạm vào, nhưng cự ly xa vời như vậy, khiến y vĩnh viễn không thể nhìn thấy bản chất chân thật nhất của ngươi. Ước mơ là cự ly xa nhất của sự thấu hiểu.”
Vừa rồi hình như có gì kỳ quái trộn lẫn trong câu nói này thì phải. Per nghe được tuyên ngôn của Dionysus, nở nụ cười, nói lên sự thật: “Bởi vì không hiểu mới phải ở cạnh nhau. Bởi vì hiểu quá rõ cho nên mới dễ xa nhau.”
Đầu gối Dionysus trúng tên, Per toàn thắng.
Trước khi đi, Per thấy đôi mắt nhỏ của Dionysus không cam lòng dường như đang nói ‘ta nhất định sẽ chứng minh cho ngươi xem, ngươi và ta, thật sự giống nhau.’
Nhìn bóng lưng rời đi giận dữ của Dionysus, Per lắc đầu, đây là đứa bé phải trống rỗng, cô đơn đến mức độ nào mới phải tìm kiếm hơi ấm của đồng loại. Chỉ có điều, Per đã hoàn toàn khơi lên dục vọng tìm kiếm cảm giác được thừa nhận của Dionysus. Úp úp mở mở để cho người khác đoán tâm tư của mình dễ dàng hơn nhiều so với việc mình đi đoán tâm tư của người khác. Người đùa với quy tắc vĩnh viễn không thể thắng được quy tắc, người đi đoán tâm tư vĩnh viễn không thể thắng được kẻ giấu tâm tư. Cho dù đoán trúng, trong tay Per sau cùng vẫn còn quyền giải thích.
Việc cẩn thận từng li từng tí của nhân vật phản diện chủ định nỗi cô đơn của bọn họ. Câu nói ‘chúng ta không phải là bằng hữu’ trong đêm bị đánh lén, không phải là không muốn, mà là không thể có được mới nói rằng không muốn. Có ước vọng thì Per mới có thể thuận theo để nghiền nát nó. Còn về phần ‘dùng tình yêu để chữa lành nỗi đau’, để cho các em gái hoàn thành đi, dù sao làm thánh mẫu không phải ‘mẫu’ thì chí ít cũng phải là thụ, bằng không thì không ăn khớp.
Osi Nash nhìn khuôn mặt tươi cười đầy vẻ tính toán của điện hạ nhà mình, không dám nói với Per ‘Điện hạ, Ngài cười như mẹ mìn vậy.’