Kéo dài hơi tàn, cả người giống như bị thiêu đốt trong liệt hỏa, đau đớn nối tiếp nhau, làn da khô từ trên thân thể từ từ tróc ra. Quái vật mở to mắt, nó không phân rõ đã mấy ngày trôi qua rồi, trên sườn núi thực trống trải, mùi thịt thối rữa xung quanh đây thật khó ngửi, máu đen thấm ra ngoài mang theo tính ăn mòn mãnh liệt làm tuyết nguyên bản đang có màu trắng dần chuyển sang màu đen. Động vật cùng con người xa xa ngửi được mùi này đều tránh đi, vì thế lúc này trên triền núi chỉ còn quái vật và Dionysus, nơi này với nghĩa địa cũng không khác nhau lắm.
Quái vật hoang mang nằm nửa ngày, mới nhớ tới là cái gì đánh thức nó.
Aoelus hôm nay hình như rất náo nhiệt, âm thanh nhân dân hò hét cùng với tiếng kèn đồng không dứt bên tai, pháo hoa rực rỡ trên không trung không ngừng nở rộ, trong không khí truyền đến mùi lưu huỳnh nhàn nhạt khi đốt pháo, kích thích tâm tình có chút chết lặng. Quái vật thử ngồi dậy, nhưng mà xúc tua dưới ý chí mãnh liệt vẫn mềm nhũn không thể di chuyển. Nó đành phải nhận mệnh, tiếp tục nằm.
“Thật sự là chật vật.” Dionysus mang theo một bầu rượu, cười mỉm chi đi về phía quái vật, không hề nhìn đến mảnh đất có mùi thịt thối gay mũi.
Một người ngay cả sức lực tức giận cũng không có, thật sự rất mệt mỏi. Quái vật nằm trên tuyết, không đáp lại khiêu khích của Dionysus. Tuyết trên lưng đã không còn lạnh lẽo đến tận xương nữa, ngược lại nó chỉ cảm thấy đau đớn vì bị lửa thiêu. Quái vật cần gấp một thứ gì đó có thể dời đi sự chú ý của mình. Dionysus chính là thứ đó.
“Ta nghĩ rằng hôm nay ngươi sẽ bề bộn nhiều việc.” Quái vật hỏi.
“Vội là bởi vì lựa chọn đi ngược người khác, phải cùng mọi người đối kháng, muốn không vội, chỉ cần đối kháng chính mình, lựa chọn thuận theo ý tứ mọi người là xong.”
Dionysus đứng bên cạnh quái vật, một tay chống nạnh, đón gió nhìn ra cung điện xa xa dưới chân, cười làm cho người ta cảm thấy không rét mà run. Quái vật nghe thấy thứ lời kịch hai xu này, dù không còn sức lực nhưng vẫn muốn bay qua đó đập cho gã vài phát. Không trung run động nhè nhẹ vì pháo hoa nổ mạnh, cảm giác ù tai càng ngày càng mãnh liệt, quái vật lấy lại tinh thần, nghĩ nghĩ một chút, hỏi: “Trong thành đã xảy ra chuyện gì đáng chúc mừng?”
“Giáo hội phái người đến đây.” Dionysus cũng không gạt nó, bật nút bầu rượu ra, nhìn giang sơn, nâng cốc cười khẽ nói: “Mời ta làm chuyện mà người ta nói là đến thần điện hành hương.”
Quái vật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói: “Ngươi không muốn đi à.”
Nuốt xuống ngụm rượu thứ nhất, Dionysus cười lạnh một chút, đôi mắt dài nhỏ tràn đầy vẻ lo lắng: “Đổi lại là ngươi, ngươi có muốn đi không?” Chịu chết đưa lên tận cửa cũng không phải là kiểu chết theo phong cách của BOSS.
“Nhưng ngươi đồng ý rồi.” Quái vật vạch trần. Trong thành náo nhiệt như vậy, hẳn là đang chúc mừng. Khó trách lại chạy đến cái chỗ chim cũng không thèm ấy ấy này vừa nói mát vừa uống rượu. Tri kỷ à, ta hiểu rõ ngươi mà.
“Đúng vậy, ta đồng ý rồi…” Dionysus nắm chặt bầu rượu, đứng giữa trời, lặp lại lời nói của quái vật, sau đó không nói được một lời tiếp tục uống rượu. Sau khi quái vật nhận được tin tức mà mình muốn, lại thấy Dionysus muốn nói mát thương xuân thu buồn, rất quan tâm nhắm mắt lại, im lặng mà đảm đương nhiệm vụ làm phông nền cho nhân vật phản diện đau thương. Nhưng mà, nó còn chưa hoàn toàn ngủ say, đã nghe được thanh âm thân kiếm thong thả ma sát với vỏ truyền đến.
Quái vật mẫn cảm mà mở to mắt. Dionysus mặt không biểu tình, đứng bên cạnh nó. Mà nó nhận ra trong tay của Dionysus là thanh kiếm làm từ thạch anh có độ chính xác cực cao. Lúc hai người đối diện nhau, Dionysus bình tĩnh giơ kiếm. Mũi kiếm chỉ thẳng vào ngực quái vật.
“Chết thì có tốt không?” Dionysus nghiêng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn vào ngực Per. Kiếm đặt trên ngực nó không đâm sâu lắm, vừa vặn đè lên đó, chỉ cần hơi chút đẩy về phía trước một chút là có thể xuyên quan làn da hơi mỏng, mà dưới làn da ấy chính là trái tim. Tình huống đột ngột như vậy làm cho quái vật quên cả né ra. Đương nhiên, hiện tại nó cũng không có sức lực để trốn. Nó vẫn nghĩ đến chuyện này bất quá cũng là chu kỳ động kinh mỗi ngày một lần của Dionysus.
“Chết thì đương nhiên không tốt!” Quái vật trừng lại gã. Ta hôm nay chưa có chọc giận ngươi mà?
Khẩn trương nhìn chằm chằm vào mũi kiếm, Dionysus không có chút ý tứ rút kiếm lại, quái vật có chút không xác định: “Ngươi đã nói sẽ không vứt bỏ ta.”
Dionysus gật đầu, thu lại tay cầm kiếm: “Ta có nói như vậy, nhưng ta chưa hề nói sẽ không giết ngươi.”
Phắc, logic cái kiểu quái gì vậy! Có điều như bây giờ là sao? Quái vật khó hiểu.
“Bộ dáng hiện tại của ngươi.” Dionysus đánh giá quái vật một vòng từ trên xuống dưới, tầm mắt dừng lại trên làn da thối rữa và xúc tua đã bắt đầu nhăn nheo ngắn ngủi vài giây, chú ý tới tầm mắt nghi ngờ của quái vật. Tay càng nắm kiếm chặt hơn, Dionysus không nể tình chút nào mà trào phúng, châm chọc bộ dáng hiện tại của quái vật: “Chật vật như thế, xấu xí, thậm chí yếu ớt đến không chịu nổi một kích, nếu ngươi còn có chút tôn nghiêm thì sẽ không lựa chọn sống tạm như vậy.”
Dionysus gằn giọng mà nói hai chữ “tôn nghiêm”, hai chữ kia như là từ trong hàm răng miễn cưỡng mà đi ra, mang theo vẻ cực kỳ không cam lòng.
Lão tử có sống hay không liên quan gì đến chuyện của ngươi! Chết tử tế không bằng lại sống, đồng chí à, ai cũng không biết giây tiếp theo con cá khô có thể trở mình không! Quái vật trong lòng hò hét, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mũi kiếm không hề chớp mắt, giữa những ý niệm thay đổi thật nhanh, nó tự hỏi làm như thế nào để ngăn cản đối phương bởi vì một lý do tàm xàm nào đó mà một kiếm đâm vào người nó. Nhưng đầu óc chuyển động ra sao vẫn không nghĩ ra lý do nào hoàn mỹ. Lúc này Dionysus lại mở miệng , thanh âm theo gió phiêu tán như bay về một nơi rất xa, tiềm tàng khả năng làm mê hoặc lòng người.
“Ngươi rất thống khổ đúng không, không có trí nhớ, không biết chính mình là ai, mỗi ngày đều phải chịu sự tra tấn về thể xác, sống như vậy, tại sao còn không muốn chết chứ?”
“Không có lý do để sống tiếp, không biết nguyên nhân mình tồn tại, như vậy lại có lý do gì để tồn tại tiếp đây?” Dionysus một câu lại một câu thật sâu sắc như đang nghiên cứu triết lý về nhân sinh.
Rất lâu không có tự hỏi, bị đối phương hỏi như vậy, đầu óc của quái vật có chút đơ ra không theo kịp chuỗi câu hỏi lòng vòng kia, nó giật mình tự ngẫm, đúng vậy, nó sống như vậy rất uất ức, vì sao lại không muốn chết đi?
“Rõ ràng thống khổ như vậy, ngay cả tôn nghiêm cũng không thể giữ.” Dionysus không hề bận tâm đến chuyện ngữ điệu của gã có chút bi ai khó phát hiện: “Như thế, vì sao còn muốn còn sống, mang theo vinh quang cùng tôn nghiêm chết đi, không phải tốt hơn sao?”
Nói xong, lại thừa lúc quái vật ngây người giơ kiếm chém xuống. Cánh cửa sinh mạng như đang đổ sầm ngay trước mắt, quái vật lâm trận bùng nổ, ngưng tụ tất cả sức lực, sử dụng xúc tua đã không còn sức quét về hướng khác.
Nhưng vẫn không thể tránh thoát toàn bộ công kích, xúc tua không kịp di chuyển bị chém vào, máu đen văng ra bốn phía. Cả người Dionysus đều dính đầy máu đen, gã nhẹ nhàng rút ra thân kiếm đang cắm trên mặt đất, xoay người, nhìn về phía quái vật đang hoảng sợ, phủ định chuyện này. Quái vật dám khẳng định một chiêu tiếp theo của người này sẽ biến nó thành bạch tuộc xắt.
“Vì sao tới giờ khắc này, ngươi vẫn còn muốn lựa chọn sống sót?” Dionysus thật lòng nghi ngờ.
Mịe nó, cứ thế mà buông bả đao ngồi xuống bàn triết lý à, cứ chém chém giết giết như vậy đến bao giờ mới nói rõ đây. Quái vật chịu đựng đau đớn, thở hổn hển. Hiện tại nói cái gì cũng là giả hết, cảm giác đau đớn mới là thật này. Lòng vòng nãy giờ cũng có mấy câu, gã có biết là sống cùng với vấn đề triết lý như tồn tại vì cái gì nó chả ăn nhập không? Thật là nhảm nhí!
Bất quá vì có lệ, nó vẫn quyết định lạnh lùng mà đưa một đáp án đầy tính triết học mà nó nghĩ là đáp án tuyệt với nhất.
“Mệnh ta do ta, không do trời.”
“Chính là chỉ vì còn sống mà sống sao? Như vậy, căn bản… một chút ý nghĩa cũng không có!” Vị vua ngu ngốc này không bao giờ có khái niệm cảm thông, Dionysus cầm theo kiếm dẫm nát thịt thối dưới chân từ từ đi lại. Trong không khí truyền đến thanh âm thịt thối bị giẫm đến mức tan nát mà vỡ ra, mùi máu hôi thối đến không ngờ tỏa ra bốn phía.
“Này, này, ngươi đừng lại đây, ta hiện tại không sức lực chơi đùa với ngươi.” Quái vật vô lực xoay người chống đỡ xúc tua, trên mặt không biết là máu hay là mồ hôi không ngừng chảy xuống.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao không chọn cái chết?” Đối phương không khoan nhượng cũng không bỏ qua.
Quái vật rốt cục nổi điên, dù sao cũng chết thôi, rống lên: “Ta biết nói cái gì giờ?! Ta chỉ biết ta không thể chết được, nếu chết thì xác định là chơi xong rồi!”
“Người ta gọi đó là bản năng đúng không? Thật sự là không thú vị.” Vị vua ngu ngốc nào đó thở dài, vừa bước vừa cầm lấy hung khí chậm rãi tới gần.
Quái vật nhìn thấy Dionysus càng bước tới gần, ánh mắt bình tĩnh kia không giống như đang nói giỡn, lập tức luống cuống, não hoạt động hết công suất để đào ra lý do phù hợp hơn.
Vì sao nó không thể chết được? Bởi vì chết là chơi xong rồi. Vì sao lại chơi xong rồi? Bởi vì… có người… chưa hề gặp, có người đang chờ hắn.
Rốt cuộc là ai? Trong đầu hiện ra một đoạn ký ức ngắn. Trong trí nhớ, quái vật thấy mình đang nói chuyện,
“Có phải ta nói cái gì ngươi cũng sẽ nghe theo không, tuyệt đối sẽ không vi phạm.” Trong một đống tàn tích lộn xộn, chính mình đã hỏi một câu như vậy.
“Như vậy thỉ ở lại đây chờ ta trở lại.”
Pháo mừng xa xa đột nhiên đồng loạt nổ tung, đại não giống như một cái TV cũ, bông tuyết chợt lóe lên, mới vừa rồi còn có một số chuyện tình hiện ra trong đầu nhưng cuối cùng nó lại trốn đi đâu mất. Dionysus đứng trước mặt quái. Gã cười với nó, ánh mắt cũng lạnh thêm vài phần. Giơ kiếm lên không chừa lại một đường sống nào, Dionysus căm giận nói
“Kẻ từng là vua không nên có kết cục như thế, cho nên ít nhất mang theo tôn nghiêm đi chết đi!”
Kiếm và thịt ở trên không trung cùng va chạm, tiếng da thịt bị xé rách vang lên cực kỳ rõ ràng. Dionysus chém rơi xúc tua còn lại, lại bị xúc tua dính máu quét qua một bên. Gần chết nên quái vật ra sức phản kích, hất Dionysus ngã một bên trên mặt đất, nhưng vẫn chưa tạo thành thương tổn thật sự. Dionysus thoải mái lộn mèo một cái; đứng vững trên mặt đất. Xúc tua của quái vật lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà biến mất, có lẽ cho dù Dionysus không định giết nó thì mệnh của nó cũng không còn lâu.
Dionysus nhìn thấy quái vật đầy người là máu tươi nhỏ giọt. Dung mạo vốn xấu xí thấm máu lại có vẻ điên cuồng, xúc tua còn lại không đủ để duy trì cân bằng, thân mình quái vật lắc lư, lại như cũ hung ác trừng mắt nhìn Dionysus. Dionysus nhìn thấy ánh mắt cố chấp kia, trong lòng run lên, các đốt ngón tay xiết chặt mà kêu thành tiếng rắc rắc, động tác lại có chút chần chờ .
Rõ ràng chỉ là giãy dụa của kẻ sắp chết, thế nhưng cố tình Dionysus lại không có biện pháp cười nhạo quái vật mặc dù chật vật nhưng ý chí sinh tồn lại mạnh mẽ như vậy.
“Đừng nói giỡn!” Quái vật lảo đảo chống đỡ đứng trên vùng đất cháy xém mà rống to: “Tại sao ta lại phải vì cái bệnh ngu đần của người không tìm thấy ý nghĩa sinh tồn mà phải chết, ta sống chỉ bởi vì ta muốn sống, ý nghĩa sinh tồn của lão tử không cần kẻ nào đồng ý, cũng không cần kẻ nào tán thành!”
“Ngươi không tìm thấy ý nghĩa đời mình có thể tự mình đi chết đi! Thứ cho ta không hầu! Hương xa, rượu ngon, mỹ nhân tiền tài… Phắc, lão tử có thể đè nén tất cả không để ý, nhưng ta vẫn muốn tự mình nhìn xem thế giới này, người quái dị cũng tốt, mỹ nữ cũng thế, cát vàng đại mạc cũng tốt, cả ngôi sao ngoài biển khơi cũng thế, ta muốn xem phong cảnh bình thường như vậy đến lúc phiền chán mới thôi, nhưng mà trước đó, không ai có thể quyết định sinh tử của ta!”
Thân hình bị tàn phá không chịu nổi, sinh mệnh đang dần dần không ngừng gào thét như muốn lưu lại lời nói, vô tình làm cho người ta cảm thấy thật buồn cười, nhưng cũng vô cùng đáng thương. Thế mà, Dionysus lại cười không nổi.
Gã cũng không cảm thấy quái vật đáng thương, gã thậm chí còn cảm thấy có chút hâm mộ quái vật. Cho dù là con sâu yếu đuối vẫn giãy dụa muốn sống, sinh mệnh nhỏ bé cùng ý chí kiên cường, tử vong cùng hy vọng được sống tỏa ra một vầng hào quang không thể bỏ qua. Không, phải nói, nguyên nhân chính là vì nó nhỏ bé, nhỏ bé đến mức không quan trọng tùy lúc cũng có thể biến mất, nhưng lúc chúng nó phẫn nộ thét lên, thanh âm kia mới khó có thể bị bỏ qua, hào quang kia mới không thể bị che đậy. Thậm chí thật chói mắt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Ta đến cuối cùng đang suy nghĩ cái gì… Nhận thấy ý nghĩ của mình, Dionysus nở nụ cười.
Nhìn thấy quái vật thể lực chống đỡ hết nổi rồi ngã xuống, Dionysus tới gần. Quái vật đã gần biến trở về bộ dáng của nhân loại, nhưng cặp nhãn châu màu đỏ che kín tơ máu kia đang trợn mắt nhìn gã, giống đang nói: chờ lão tử đứng lên nhất định phải tẫn mi một trận, mi chờ đó. Dionysus thấy thế, một tay che mắt nở nụ cười, bỗng nhiên lạnh giọng: “Hiện tại, nếu ngươi cứ như vậy mà chết, liệu ngươi có cảm thấy nuối tiếc không?”
“Coi như trước khi chết giải đáp nghi vấn cuối cùng của ta đi.” Nhìn xuống quái vật chưa từ bỏ ý định, Dionysus đem kiếm đặt trên cổ nó, thỉnh cầu nó trả lời.
“Sao lại phải tiếc nuối?” Lúc gần chết, tâm tình ngược lại bỗng nhiên trở nên thoải mái, tuy rằng đầu óc vẫn mơ màng như cũ, thậm chí ngay cả mình là ai cũng không nhớ, nhưng nó vẫn độ lượng trả lời, quái vật biết mình rốt cuộc không nâng nổi cánh tay để phản kháng.
“Cho dù vô duyên vô cớ chết trên tay ta?” Dionysus hỏi lại.
Quái vật nhắm mắt nằm ngay đơ. Kiếm trên tay Dionysus cắm xuống tay quái vật, ghim chặt cánh tay nó xuống đất.
“Trả lời.” Dionysus thanh âm vững vàng yêu cầu.
Quái vật đau đến mức mở to mắt ra, cắn răng chịu đựng, ánh mắt nhìn về phía Dionysus như là muốn ăn tươi nuốt sống gã: “Thôi, ít nhất ta đã từng liều mạng mình giành giật sự sống, còn nếu nói tiếc nuối…”
Dionysus cúi đầu cẩn thận mà nghe, quái vật nhìn gã, trong miệng toàn là máu, mỉm cười nói: “Điều nuối tiếc duy nhất của lão tử chính là không có thể lấy roi quất người đến dục tiên dục tử.”
“Thực đáng tiếc, điều này vĩnh viễn cũng không thể thực hiện.” Dionysus trầm ngâm một chút, rút thanh kiếm dính máu ra, tiếp tục muốn chém xuống, rõ ràng đây là đòn tấn công cuối cùng để kết liễu quái vật.
Một kiếm trí mạng trong dự kiến của quái vật không có hạ xuống, đinh một tiếng, một thứ ám khí chạm vào trường kiếm.
“Buông điện hạ ra!”
Một thân ảnh từ dưới chân núi chạy tới, đỡ lấy một kiếm này của Dionysus làm gã phải rút lui mấy bước. Phía sau người nọ là thần quan của giáo hội. Vị thần quan lớn tuổi mặc một cái áo choàng trắng đen xen nhau hiển nhiên là lúc này mới kịp chạy đến, giờ phút này đang xem xét thương thế quái vật và thân thủ cực tốt của thiếu niên, nhưng Dionysus sau một kiếm không thành vẫn tiếp tục tấn công.
“Vua của Aoelus, ngài định không để ý đến ý chỉ của giáo hoàng và giáo đình, làm trái thiên đạo đúng không?”
Dionysus ngừng động tác, khóe miệng cũng trào phúng cười, gã không cần thiên đạo. Nếu không phải trái tim của tất các vị vua đều có một viên tinh hạch, mà loại tinh thạch phù hợp với tinh hạch này bị giáo hoàng nắm trong tay, gã tuyệt đối sẽ đem cái tên thần quan dám can đảm hô to gọi nhỏ gã thành từng khúc rồi.
Dionysus chết lặng nhìn mọi người vây xung quanh quái vật, hiện tại, hẳn là nên sửa miệng xưng là Per • Mortis. Mọi người đứng gần hắn không chịu nổi mùi tanh hôi, lui ra phía sau vài bước, đứng ở phía xa, một bên đánh giá, một bên nhỏ giọng nghị luận có hay không trước lấy tinh hạch ra, sau đó mới cứu trị.
Dionysus có chút hối hận vừa rồi như thế nào không một kiếm chém chết hắn.
Không có một vị vua nào lại bị người ta đối xử như vậy.
“Ai cũng không được chạm vào hắn!” Thiếu niên tóc đen ngay từ đầu ôm Per • Mortis nghe vậy lập tức che thân thể loang lỗ máu kia lại, giống như chó săn trung thành che chở chủ nhân, nhe cặp răng nanh sắc bén với mỗi một người muốn đến gần hắn. Thấy mọi người mặt lộ vẻ do dự, hai mặt nhìn nhau , thiếu niên nhân cơ hội quay đầu, nhẹ nhàng lắc bả vai của Per, không ngừng gọi: “Điện hạ? Điện hạ…”
Người trong lòng ngực y mãi vẫn không có phản ứng, thiếu niên chần chờ một hồi, cuối cùng quyết tâm trước khi nhóm thần quan phản ứng kịp, y lấy từ trong lòng ngực một khối tinh thể sáu cạnh đang không ngừng phát ra ánh sáng màu đen nhét vào trong miệng Per.
“Điện hạ, nuốt vào là tốt rồi, nuốt vào sẽ không đau nữa.” Thiếu niên nhìn Per đang hôn mê càng không ngừng nói, ôn nhu mà đút cho hắn, ôn nhu đến giống như là đang ru trẻ con ngủ. Mà Per vốn đang hôn mê cũng thật sự thuận thế đem thứ gì đó mà thiếu niên đút vào miệng, nuốt xuống. Cơ hồ là ngay lập tức, màu đen tím không bình thường trên người Per biến mất, gương mặt dữ tợn bắt đầu hồi phục lại, lộ ra dung mạo anh tuấn vốn có.
Đây là lần đầu tiên Dionysus nhìn thấy bộ dáng chân chính của Per.
Người tên Per • Mortis đang nằm đó khác hẳn với lời đồn, mà so với tưởng tượng của Dionysus càng khác xa. Ánh mắt nhắm chặt không nhìn thấy lệ khí, bộ dáng lúc ngủ giống hệt một đứa trẻ hồn nhiên. Cho dù là thời điểm cuồng hóa cũng là thẳng như ruột ngựa, tính cách sảng khoái, không điên cuồng lãnh khốc giống như lời đồn người ta hay nói về vua của Obeli.
Mọi người hiển nhiên bị biểu tượng ôn hòa này mê hoặc, nhìn chằm chằm vào gương mặt say ngủ của vị vương giả, thấy hắn dường như khôi phục ý thức, giật giật lông mi, lập tức vây quanh hắn, kiểm tra thương thế, muốn tiến hành tẩy não. Không hề chú ý đến hắn còn đang suy yếu, vẻ mặt mờ mịt.
Dionysus từng bước tiến về phía trước, muốn xuyên thấu qua lớp tường người cẩn thận nhìn Per đã khôi phục nguyên trạng. Quái vật quen thuộc nửa tháng qua đã biến trở về nguyên dạng, ngược lại có một loại cảm giác không đúng lắm, làm cho gã nhịn không được tiến lên xác nhận. Nhưng mà, Dionysus lại nhìn thấy một tình huống không thể nào dự đoán được.
Per Mortis tỉnh lại, đối mặt với thiếu niên tóc đen vui sướng lại chờ mong đang nhìn hắn cau mày, ánh mắt hoang mang, nói một câu: “Ngươi… Là ai?” Sau đó, bỗng nhiên bụm mặt thống khổ rồi cong gập thắt lưng, gào thét. Tiếng thét này thê lương, đau xót vang vọng phía chân trời.
Khóe môi Dionysus cong lên, không phải là kết cục đại đoàn viên như tưởng tượng. Hắn như phát hiện một chuyện rất thú vị, đi về phía trước, đẩy thần quan nhìn thấy gã mà cảnh giác ra. Dionysus ở trước mặt Per khom gối, ngồi xổm xuống, đưa tay ra.
Per nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn lại. Dionysus mỉm cười nói: “Thôi, nghĩ không ra cũng không quan hệ, ta nói rồi, trước khi ngươi nhớ ra chuyện của mình, ta vẫn ở cùng ngươi.”
Thiếu niên tóc đen hiển nhiên là phi thường bất mãn, nhưng khi y đụng vào Per • Mortis, đối phương sẽ đột nhiên run rẩy. Kết quả sau một hồi thuyết phục, ai cũng không thể khuyên Per mới phục hồi về tòa thành nghỉ ngơi. Mọi người chỉ đành để hắn hắn tiếp tục đứng trên sườn núi, lấy trời làm mềm lấy đất làm giường. Thiếu niên tóc đen muốn ở lại nhưng bị Per dùng ánh mắt xa lạ cự tuyệt. Thần quan đại nhân muốn phái người đóng ở đó đều bị Dionysus phất tay cản trở về. Dionysus thản nhiên nói: “Người đang ở Aoelus của ta, còn có thể biến mất sao, hay là thần quan đại nhân không tin ta?”
Thần quan của tòa thánh đành phải phẫn nộ rời khỏi, Dionysus đi về phía trước nhìn Per cười thích thú, thấy ánh mắt như muốn lăng trì gã của Per lại sung sướng mang tâm tình vui vẻ đi về nhà.
Chờ mọi người đi rồi, xác định bốn bề vắng lặng, Per • Mortis lúc này mới lộ ra bản chất thật, quỳ rạp xuống, không ngừng nện tay xuống đất mà khóc thét.
Sau khi tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào bảng giá trị phi thường bắt mắt, cổ họng hắn như nghẹn lại, chẳng còn biết nói gì. Trời ơi!!! Làm sao mà sau khi hắn ngủ một chút rồi tỉnh dậy thì mấy con số trong bảng giá trị của hắn lại bị kẻ nào cướp mất không còn cái gì cả? Ngoại trừ, giá trị vũ lực tội nghiệp vẫn còn nằm trên đó, còn lại đều trắng bóc! Thế thì sau này hắn phải chơi như thế nào!