Phi Điển Hình Tính S

Chương 19: Sos 19




Osi Nash bày tỏ lòng trung thành bằng phương thức rất phổ thông và đơn điệu, đơn giản là ngày ngày kéo Per từ trại huấn luyện đến loăng quăng khắp nơi trên mọi phố lớn ngõ nhỏ của đế đô. Thời gian lâu dần, chiến sĩ trong trại huấn luyện đối với Per hiếu kỳ càng nhiều hơn là kính nể. Thấy Per rảnh rỗi thì cũng chẳng có việc gì làm, liền có người đề nghị để Per đến làm sĩ quan huấn luyện của bọn họ. Dạy cái gì? Đương nhiên là ma pháp rồi. Mặc dù Per từng nói rằng ma pháp không phải ngươi cứ thích học, muốn học là học được. Nhưng mọi người đối với ma pháp vẫn mang một hy vọng mỏng manh như cũ rằng mình sẽ là một biệt lệ.

Per nghĩ, dẫu sao cái thứ này chẳng người nào khác biết được cả, do vậy dù không có chút lý luận cơ sở nào, hắn vẫn vô cùng bình tĩnh mà dạy xằng bậy hư con nhà người ta.

Thỉnh thoảng vào ngày không có huấn luyện, Per sẽ cùng Osi Nash đến khu trung tâm phố xá tuần tra. Osi Nash vẫn còn nhớ rõ tình hình hôm mà y lĩnh Điện hạ nhà y từ thị vệ đội ra. Y cảm thấy điện hạ có lẽ là rất thích nơi nhiều người náo nhiệt. Cho nên dù có việc gì hay không cũng đi vào trong về phía phố xá sầm uất. Sau khi dần dần quen thuộc Per, tuy rằng thị dân vẫn không biết rõ lắm làm sao để giao thiệp với thiếu niên mặt luôn luôn lạnh như tiền này, nhưng việc này không cản trở bọn họ trêu chọc Osi Nash.

Nhìn thấy hai người như hình với bóng, đại thúc hàng thịt nhiệt tình chào hỏi: “Yo, ngày hôm nay lại mang em trai đi dạo phố. Đại nhân thực sự là rất thương em trai nha.”

Osi Nash len lén liếc mắt nhìn Per, thấy hắn không phản ứng gì to tát cho lắm. Khuôn mặt Per đơ ra không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng trong lòng hắn thực ra đang thưởng thức trung khuyển quân bị trêu chọc.

Bác gái trồng hoa nghe vậy, không biết vì sao có chút tiếc nuối, nhìn đứa con gái đang ngượng ngùng bẽn lẽn mà len lén liếc về phía Osi Nash bên này, bác ta không nhịn được mà nói: “Haizz, lớn như vậy rồi, đại nhân suốt ngày mang hắn theo bên mình cũng không nên. Nên cứng cỏi tự lập thì phải để hắn tự lập chứ. Bằng không đứa bé này lúc nào mới có thể trưởng thành?”

Bà ta vừa nói còn vừa gật đầu tự mình khẳng định, ánh mắt nhìn về phía Per có chút khinh bỉ.

Trán Per nổi gân xanh. Ngươi gặp qua ‘đứa bé phải tự lập’ nào cao một mét tám chưa hả? Nếu như không phải là vì công lược, ngươi tưởng là ta muốn đến đây à? Hừ!

“Đừng nói như vậy nha, những lúc thế này mới thấy được là tình cảm hai huynh đệ bọn họ tốt thế nào chứ!” Đại thúc hàng thịt không đồng ý.

Bà kia vẫn muốn phản bác ‘tốt cũng không phải là cái kiểu tốt như thế này’.

Trực giác của nữ nhân thật là đáng sợ, bà ta thấy ánh mắt của Osi Nash nhìn Per, cảm thấy không đúng lắm. Bình thường dù anh trai có cưng chiều em trai đến mấy, cũng sẽ không hành xử giống như là nô bộc, đem tất cả mọi thứ khiêng hết lên trên vai, em trai thì hai tay trống trơn, nhàn nhã bình tĩnh bước chậm ngắm phố xá.

Hơn nữa bác gái nhìn thằng nhóc này, thật sự là không khiến cho người ta yêu thích được. Tuy nói rằng ở Obeli, những người đàn ông, con trai không phải ai bình thường cũng đằng đằng sát khí, diện mạo hung ác, nhưng thiếu niên này, ngươi trông xem hắn đang cười, lại nhìn không thấy ý cười. Cái loại ánh mắt tựa như… không coi con người là người vậy. Nói khinh miệt thì cũng không phải hoàn toàn là như vậy, cái loại ánh mắt này, càng giống là một kiểu không thèm để ý đến thì đúng hơn.

Chính bởi vì cảm thấy nhỏ nhặt không đáng kể, cho nên không có tinh thần để mà đối phó, ngay cả nụ cười đều là miễn cưỡng.

Bác ta cau mày, nhưng ngẫm lại con gái nhà mình ngưỡng mộ, hết lòng cảm mến Osi Nash, cho nên không biểu lộ vẻ bất mãn ra ngoài mặt, ngắt một bó hoa lớn, nhiệt tình mà đưa cho Osi Nash, nói:

“Đây là hoa mà Roby – con gái ta sáng nay vừa mới hái, đại nhân cầm về một ít đi, nhìn hoa đẹp cũng thoải mái.”

“Nói đến hoa, tiểu tử này thật đúng là thấp, bề ngoài lại đẹp như hoa vậy, không nói lời nào đứng yên bên cạnh còn tưởng rằng là vợ của đại nhân nữa chứ. Ha ha.” Đại thúc nhìn Per đứng ở bên cạnh bó hoa, cười nói.

Nụ cười trên mặt Per không còn thấy nữa. Nhưng mọi người chỉ cho là người thiếu niên này đang giận dỗi.

Đại thúc bật cười, vươn tay, muốn vỗ vỗ cái đỉnh đầu của Per xem ra rất mềm mượt kia, an ủi hai câu, lại bị ánh mắt của Per đóng băng ở nửa đường. Ông ta đành ngại ngùng thay đổi phương hướng vỗ vỗ vai của Osi Nash, sau đó nắm một khối xương trâu dính thịt lên thớt gỗ, rồi nhanh nhẹn bọc vào túi, nhét vào trong lòng Osi Nash.

“Cho nhóc kia bồi bổ một chút can-xi, cao thêm chút nữa.” Đại thúc cười rất hào sảng, Osi Nash ôm thịt cười đến rớt mồ hôi lạnh liên tục, Per cười đầy âm thầm nham hiểm.

Mắt thấy đầu ngón tay Per giật giật, Osi Nash vội vàng đẩy Per rời hàng thịt: “Điện… Dion, chúng ta ra cảng xem một chút đi.”

“Hừ hừ.” Per cười nhạt hai tiếng, không chịu dịch bước. Osi Nash trung khuyển cúi cái đầu xuống, một bộ dạng đáng thương ‘ta có tội, ta sai rồi’. Per khóe mắt giật giật, bất đắc dĩ xoay người rời đi. Hắn còn chưa kịp nói gì hết mà!

Hai người một trước một sau, đi tới hải cảng. Per người còn chưa đứng lại, liền cảm thấy có một ám khí phóng vút về phía trán. Hắn nghiêng người, một thứ màu bạc lướt qua bên mặt hắn, cắm vào trong đất bùn, hơi rung động.

Cá kiếm cắm vào trong đất, bởi vì thiếu dưỡng khí, nó cố sống cố chết ngọ nguậy, ý đồ nhảy về trong nước. Per quay đầu lại, thấy một cô gái đứng ở đầu thuyền chửi ầm lên: “Thằng nhóc lùn! Lại để cho anh của ngươi giúp ngươi khiêng đồ, có biết hổ thẹn không hả?”

Per bình tĩnh ngẩng đầu đón ánh dương quang, quay đầu mỉm cười với cô ta: “Này Ngực phẳng, ngươi dù tỏ vẻ quan tâm thế nào cũng không thể trở thành chị dâu của ta đâu.”

Bởi vì công việc ở trên thuyền, làn da cô gái phơi nắng thành màu mật ong. Do tính chất công việc, hơn nữa khí trời nóng bức, trên người của cô ta bọc trong một lớp vải băng dày, từng lớp từng lớp dây vải khiến ngực nhìn rất bằng phẳng. Kỳ thực vóc người của cô gái cũng khá là cân xứng, chứ không phải ngực phẳng theo lời Per. Nhưng Per từ lần đầu tiên gặp mặt bị cô nàng gọi là “tên lùn”, nên không chút do dự đáp trả. Về sau cứ gặp là gọi như vậy. ‘Dài của đàn ông, to của đàn bà’, đều công kích điểm yếu trí mệnh, hai người từ đó đối đầu, thấy đối phương thế nào cũng không vừa mắt.

“Abby! Đó là thương phẩm! Không phải là vũ khí! Còn nữa, không nên bắt được bất kỳ cái gì cũng ném lên người khách!” Chủ tiệm đứng ở phía dưới thuyền, hét lên với cô gái đang nhe răng trợn mắt kia.

“Ha? Khách? Cái tên lùn kia cho tới bây giờ vẫn ăn không trả tiền! Đấy là loại khách gì chứ!?” Abby không chút do dự khinh bỉ Per toàn phần từ thân cao đến của cải.

“Nè, anh trai, có người chê chúng ta ăn không, chúng ta nên đi thôi, miễn cho người ta nghĩ là chúng ta lại đến ăn chực.” Per quay đầu, cười đến ngây thơ với Osi Nash. Osi Nash bị câu ‘anh trai’ tự nhiên không gì sánh được kia kích thích phải rùng mình ba cái: “Điện… Dion, không nên nói lung tung.”

Cũng không biết là y muốn Per không nên nói lung tung cái gì.

“Đúng! Tên lùn! Không nên nói lung tung gây xích mích ly gián. Cho tới bây giờ ta vẫn không chê bai Osi Nash đại nhân là ăn không. Không đúng! Ý của ta là, Osi Nash đại nhân ăn chực cũng không có gì gọi là… Cũng không đúng! A a a, tên lùn chết tiệt!” Abby biết mình đã bị Per chơi cho một vố, lại bởi vì đầu óc quá đơn giản nên rối tung rối mù. Sau một hồi nói năng lộn xộn, Abby phát điên, hung hăng cầm lấy mái chèo quơ loạn xạ làm bộ muốn nhảy xuống.

Per cười phì một tiếng, quay đầu, chẳng thèm ngó tới. Chủ tiệm vì cô con gái hoàn toàn không có chút phong độ thục nữ nào này mà cúi đầu đỡ trán. Abby rút con cá kiếm vẫn đang giãy dụa trong đất lên, đầu kiếm thon dài sắc lẹm như lưỡi gươm, thân cá thô nặng nề bị thiếu nữ nâng ở trong tay vững vàng, chỉ vào khuôn mặt của Per.

“Ngươi lại tới làm cái gì?” Cá kiếm ở trước mặt Per khoa tay múa chân.

“Ngươi tưởng rằng ta muốn đến à?” Per không hề giữ hình tượng mà trợn mắt tỏ vẻ bó tay, có người nói ở cùng một chỗ với người chỉ số thông minh thấp thì đầu óc cũng bị ngu đi. Hắn cảm thấy những lời này có thể dùng ở hoàn cảnh này.

“Ý của ngươi là…” Osi Nash đại nhân muốn đến. Thiếu nữ đương nhiên sẽ không đem những lời này nói hết ra. Nhanh chóng liếc Osi Nash một cái, cô nàng ôm cá kiếm, ngượng ngùng.

Per bó tay không nói được câu nào, thực sự là phương thức lý giải kỳ quái.

“Đại nhân hôm nay muốn ăn cái gì, cá hồi, cá bạc, cá kiếm đều có, lại rất tươi ngon.” Abby vừa nói, giơ tay ra tự nhiên mà tiếp nhận một vật gì đó trong tay Osi Nash. Dọc theo đường đi bị thị dân nhiệt tình vây xem, lại còn tặng khá nhiều thứ, Per tất nhiên là không cầm, đều do tên trung khuyển kia khiêng tất cả.

Hiện tại đống đồ vật này bị nhét hết vào trong tay Per.

“Đúng rồi, ngày hôm nay chúng ta đánh bắt được rất nhiều cá kỳ quái trước đây chưa từng thấy. Chúng ta đang chuẩn bị ăn thử, đại nhân cùng đi đi.” Phớt lờ ánh mắt của Per đang bị núi lễ vật che khuất, Abby quay qua Osi Nash cười khanh khách mà mời. Osi Nash khó xử nhìn Per cả khuôn mặt đang tối sầm, muốn nói lại thôi.

Cân nhắc trọng lượng trong tay, cũng không phải đặc biệt nặng lắm. Thế nhưng không nặng không có nghĩa là hắn sẽ cầm, không chút áp lực nào mà ném tất cả mọi thứ đi. Màu trắng trên bờ cát tản ra một mảng màu sắc rực rỡ.

Abby nổi giận: “Sao ngươi có thể như vậy, những lễ vật này đều là do mọi người tặng cho các ngươi!”

Per phủi phủi tay, hất lọn tóc bị gió biển thổi tung bay ra đằng sau trán, miệng cười nhưng mặt không cười, hỏi: “Thế thì làm sao?”

Dù thế nào đi nữa hắn cũng là tra công mà, không tra một chút thì có lỗi với người chơi, có lỗi với khán giả quá. Huống hồ, ai đã từng nhìn thấy Boss mà phải tự mình xách đồ chưa? Vì một đống đồ ăn mà bị rụng mấy giá trị mị lực, thật quá là không xứng đáng!

“Ngươi! Đã như vậy, chắc là ngươi cũng không thích thú gì một chút ít đồ ăn này của chúng ta. Vậy thì ngươi nhịn đói đi!” Abby ngẩng đầu, lôi Osi Nash đi.

Osi Nash đau đầu thở dài, nhẹ nhàng tránh tay của Abby ra, khom lưng, đem đồ Per ném xuống đất nhặt lên từng cái một. Abby trừng mắt với Per đứng ở một bên bất động. Osi Nash tay cầm đồ đi tới Per bên cạnh, dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Đi thôi, cùng đi ăn cái gì đó đi.”

Abby hùng hổ trừng Per, trong ánh mắt liên tục toát ra vị dấm chua.

Per nghe lời Osi Nash nói mà cả người nổi hết cả da gà. Nhìn động tác này của Osi Nash kiểu gì cũng thấy giống như dỗ dành đứa em trai nhỏ cáu kỉnh nhà mình. Nhìn xuống trị số màu xanh lá bỗng chốc tụt xuống vài bậc, lại nhìn ánh mắt của quần chúng vây xem xung quanh, đối với tương tác tràn đầy tình yêu thương của hai huynh đệ, mọi người không những lý giải lại bất đắc dĩ. Lý giải là đối với Osi Nash, bất đắc dĩ là cho Per. Nhóc à, phải nghe lời anh trai chứ, ánh mắt của mọi người đều truyền tải một ý tứ như vậy.

Vì sao chỉ một câu nói của ngươi mà đem thuộc tính ‘tra’ của ta thành ‘ngạo kiều’, việc này không khoa học!

Bị đả kích đến nỗi hồn bay phách lạc, Per đành ngoan ngoãn đi theo Osi Nash về phía phòng trọ của ngư dân ở bến cảng.

Phòng trọ ngư dân của hải cảng Obeli còn kiêm luôn kinh doanh quán cơm. Để thuận tiện chế biến món ăn từ cá, ngư dân xây ở trên bờ cát một lồng hấp bằng đá. Lồng hấp đồ sộ, hỏa lực mãnh liệt, cá chưng ra có chứa một thứ vị tươi ngon tự nhiên, lại bởi vì vừa vớt lên, ngư dân làm ngay tại chỗ, mùi vị vô cùng hấp dẫn. Cái chỗ này là do Bart giới thiệu. Bart nhớ rõ sĩ quan huấn luyện thường ngày dữ như la sát này thích ăn cá hồi, nên có dịp liền dẫn hắn tới đây. Sau khi tới một lần, Per liền để tâm nhớ đến chỗ này.

Bầu không khí thoải mái, bàn ăn cọt kẹt lắc lư, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm khiến hắn nhớ tới những quán ăn ven đường trong hiện thực, hoài niệm không gì sánh được.

Osi Nash tuy rằng không biết điện hạ nhà mình thích hải cảng, nhưng nếu điện hạ thích, y cũng vui vẻ thường xuyên loanh quanh mà đi về phía biển theo ý tứ điện hạ. Một lần hai lần thành quen, chủ tiệm của cửa hàng với chủ của thuyền đánh cá cùng là một người, buôn bán nhiệt tình lại hợp lý. Cho nên từ đó trở nên quen thuộc. Ông ta mặc dù là người đánh cá, nhưng chỉ cần là nam nhân, ai cũng mơ ước về cuộc sống chiến chinh hăng hái trên lưng ngựa. Rảnh rỗi không có việc gì làm, ông ta lại trò chuyện với Osi Nash về cuộc sống trong quân ngũ và khởi nghiệp. Lịch sử phấn đấu lên bổng xuống trầm của Osi Nash rất khích lệ ý chí, thành tựu của hiện tại lại không tồi, dĩ nhiên khiến cho một đám nữ nhân như ruồi ngửi thấy mùi tanh chen chúc tới.

Họ rất thích chàng thanh niên vừa mang theo em trai vừa đi làm này, nhưng lại ngại trực tiếp biểu đạt tình ý, vì vậy liền thực hành chính sách ‘đường cong cứu quốc’, chủ ý nhắm vào Per. Biết vị đại nhân này rất yêu thương em trai, nữ nhân liền thuận theo ý của Osi Nash, nịnh cái vị em trai chả dễ lấy lòng chút nào này.

Lần này cũng thế.

Per nhìn thức ăn trên bàn: Súp cá hồi, cá hồi chiên, salad cá hồi, bánh cá hồi, cá hồi thịt kho tàu… Tay cầm dĩa ăn giơ lên lại đặt xuống. Lúc này, Abby xách theo cá kiếm đã nướng chín đi vào trong tiệm, cá nướng muối biển đơn giản nhưng tỏa ra mùi hương thơm ngào ngạt, so với những món đã ăn đi ăn lại cả mấy ngày nay thì hấp dẫn hơn nhiều.

Abby phóng khoáng ngồi vào bàn Per, đem con cá kiếm dài hơn một thước kia cắm dốc ngược ở trên bàn, kiêu ngạo mà nói: “Nhìn ngươi muốn ăn đến như vậy, cho ngươi đó.”

Kỳ thực, ngoại trừ nô dịch Osi Nash ra, em gái Abby này cũng không quá ác cảm với Per. Per cũng lười khách khí với nữ nhân chẳng biết lễ nghi là thứ gì này, xiên cá mà ăn. Đương nhiên, lần này Per dùng dao xẻo cá. Pháp sư rất hiếm thấy, hắn không muốn bị vây xung quanh nhòm ngó.

Cũng hiếm thấy không kém là cảnh tượng trước cửa tiệm mười mét, một đống cá chất cao như núi.

Muôn nghìn sắc hồng tía từ vẩy cá dưới ánh mặt trời lấp lánh phát quang, sáng lạng rực rỡ thu hút mọi ánh nhìn. Rất nhiều người đàn ông để vai trần vây quanh núi cá, tựa hồ không biết phải quyết định xử lý chỗ cá này sao bây giờ.

“Gần đây thật kỳ quái, cá bình thường càng ngày càng khó bắt. Mà đánh lên tất cả đều là cá chưa thấy bao giờ, cũng không biết có độc hay không nữa.” Abby thuận theo ánh mắt của Per, nhún vai giải thích.

“Ngươi mới vừa rồi còn mời chúng ta ăn thử… ” Per nhìn Abby nhắc nhở.

“Cá mà, có độc cũng chỉ ở mấy vị trí cố định, bỏ đi thì không sao nữa, hơn nữa trước khi bán cho những người khác, chúng ta sẽ cho động vật ăn thử trước.” Abby cười liếc xéo Per, ánh mắt rất khinh thường: “Thế nào, ngay cả việc này cũng không dám thử, ngươi là nam nhân sao?”

Xin lỗi nha, Dead end trong kịch bản của hắn có hạng mục bị ‘chết vì độc’, hắn không muốn dùng vận may mức độ E của hắn liều thử cái mạng nhỏ của mình đâu.

“Abby, ngày hôm nay không cần rời bến sao?”

Trước khi Per và Abby lại dùng ánh mắt sát phạt nhau, Osi Nash xen vào giữa hai người tách đưa bọn họ ra, quay đầu lại hỏi.

Abby thấy Osi Nash, ánh mắt lập tức nhu hòa vô cùng.

“Rạng sáng hôm nay, trên biển lúc đầu còn có chút gió, nhưng đến khi mặt trời lên, gió hoàn toàn ngừng, buồm bất động, thuyền cũng không nhúc nhích được, mọi người phải thừa dịp trước khi gió dừng mau chóng cập bờ.” Abby nói, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, khóe mắt rủ xuống suy nghĩ, lập tức vô tình nói: “Mấy ngày nay thì khí trời rất khó đoán biết được, tất cả mọi người đều có chút lo lắng. Thông thường mùa này gió đông nam phải mạnh mẽ nhất. Nhưng tình huống này, một chút gió cũng không có, chúng ta chẳng bao giờ gặp phải chuyện thế này. Có điều, không cần lo lắng, cá vẫn có để ăn.”

Abby vừa dứt lời, đột nhiên từ ngoài khơi thổi đến một luồng gió mạnh!

Gió mạnh lật nhào bát đĩa, cuốn theo tất cả những gì nhẹ cân rơi hỗn độn trên mặt đất. Đồ sứ rơi loảng xoảng, âm thanh vỡ thành từng mảnh nhỏ này kích thích màng tai của mọi người, nhưng không có ai hé mở được hai mắt nhìn một cái xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Gió biển mạnh mẽ pha tạp giữa nước với cát quật rát trên mặt và trên cánh tay mọi người, sự ma sát vừa tê tê vừa xót như kim châm. Bỗng nhiên, cót két một tiếng, thân cột buồm chợt gãy lìa, đổ ập vào cửa tiệm.

Tiếng kêu thảm thiết của ai đó phát ra bên tai, Abby miễn cưỡng hé mắt ra nhìn trong làn nước mù mịt, thấy Per tay cầm thanh kiếm bạc đứng ở trước mặt cô vừa chém đứt một mảnh nhỏ vật gì đó bị cuốn về phía cô.

Thân hình người thiếu niên đón gió, đứng vững vàng trong làn nước ập đến, trong tay cầm một thanh trường kiếm, ngưng thần nhìn kỹ phương xa. Đôi mắt hồng sắc trong màn nước mờ ảo này nhìn rõ khác thường, lại làm cho lòng người yên bình lạ lùng. Cuồng phong chỉ điên cuồng cuốn qua vài phút là ngưng, những hạt mưa dày đặc sau khi cuồng phong qua đi cũng không thấy hình bóng đâu nữa. Có người phục hồi tinh thần lại, mau chóng bế người bị thương đi xử lý vết thương. Những người đứng lên từ mặt đất, ánh mắt nhìn về phía biển, thì thào: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trên mặt biển vừa rồi vạn hải lý không một gợn mây, lúc này lại trùm lên một tầng hơi nước mỏng manh. Hơi sương mù nhẹ tỏa ra từ ngoài khơi, trời và đất bỗng nhiên tối sầm đi rất nhiều. Mọi người hoang mang không hiểu gì hết nhìn chăm chú vào đường ven biển mù mịt, mặt biển xám xịt khiến cho bọn họ không cách nào lý giải mới vừa rồi là chuyện gì đã xảy ra.

Osi Nash đi tới bên cạnh Per, căng thẳng nắm chặt lấy tay Per: “Có bị thương không?”

Per lắc đầu, hắn đang nhìn vùng trời phía trước mặt, chân trời có thứ gì đó thu hút sự chú ý của hắn.

Abby sớm đã hoàn hồn lại, thấy thần tình nghiêm túc hiếm thấy của Per. Cô chọc chọc cánh tay của Per, cố ý nói: “Này này, sợ đến mất cả hồn vía rồi à?”

Ai biết, cô ta mới vừa nói xong, nét mặt Per liền biến sắc.

“Làm sao vậy —— “

Hơi sương mù không hoàn toàn tản ra, lúc này lộ ra một dải dài màu trắng đang từ từ tiến đến gần.

“Sóng thần! Là sóng thần!”

Những người đang đứng bên bờ biển nhất thời náo loạn, cổ họng gào to hết mức có thể, xoay người chạy thục mạng.