Phi Điển Hình Tính S

Chương 16: Sos16




Hoàn cảnh gian khó có thể làm ảnh hưởng đến một đứa trẻ.

Osi Nash vốn đến từ phía Tây của Obeli. Khu vực phía Tây – chuyên khai thác mỏ, là một vùng đất có nhiều truyền kỳ, là nơi có thể dệt nên mơ ước và khám phá tiềm năng của con người. Nơi đó địa hình toàn là núi lớn có đầy đủ các loại ngọc thạch với đủ loại màu sắc. Những tinh thạch đó không chỉ có bề ngoài đẹp, hơn nữa có thể tăng ma lực, là thứ cần thiết cho cả binh lính lẫn pháp sư. Không ít người vì tìm kiếm mộng tinh thạch đã đến Tây bộ. Nhưng nhìn qua thì tấc đất tấc vàng ở phía Tây cũng không bằng phía Đông giàu có.

Bảo thạch đối với dân bản xứ cũng không có nhiều giá trị, khu vực khai thác mỏ phía Tây gần như không có một ngọn cỏ. Người có thể không cần tinh thạch, nhưng không thể không ăn cơm.

Mọi người thường bán tinh thạch với giá rẻ theo hình thức mua đi bán lại rồi lại trao đổi thức ăn với những đoàn buôn tới từ phía Đông.

Vật chất thiếu thốn, mọi người phải gắng gượng chống đỡ cuộc sống từng ngày.

Mặc dù nghèo khó nhưng người dân  lại thuần phác. Tuy rằng Obeli được mọi người biết đến như là đế quốc mạnh nhất và tà ác nhất. Nhưng người nơi này lại tà ác một cách đơn thuần. Đây là quốc gia mà nắm đấm được coi là tối thượng, không có những ràng buộc về đạo đức, nhưng xã hội cũng không mất đi trật tự. Tuy nói luật pháp khắc nghiệt được viết ra nhất định sẽ có tác dụng. Nhưng khi mà mạng sống của con người bất cứ khi nào cũng có thể bị tước đoạt thì luật pháp cũng là đồ bỏ đi.

Người phía Tây không tin vào tín ngưỡng phục thiện, nhưng bọn họ lại tin tưởng rằng chỉ cần không ngừng rèn luyện, tự thân họ sẽ trở thành kẻ mạnh, có thể nhận được nhiều thứ khác.

Vì muốn trở nên càng lúc càng mạnh, để sự yếu đuối nhất thời không đoạt mất sinh mệnh của bọn họ nên khu vực khai thác mỏ hình thành rất nhiều phe phái. Cuối cùng, pháp sư chỉ có một số ít, đa phần mọi người sống bằng nắm tay và đao kiếm.

Từ nhỏ đã sinh hoạt tại nơi máu thịt lẫn lộn này, nên những đứa trẻ nơi đây cũng bị ảnh hưởng. Osi Nash từ nhỏ đã học được muốn sinh tồn thì phải biết khi nào cần giết người, nhanh chóng uống xong một chén canh nóng, sau đó xách hành lý, cầm theo một ít đồ ăn nhanh chóng ra chiến trường.

Gặm miếng bánh mì, ngồi ở bên ngoài bức tường của thành phố, Osi Nash thường nhìn đoàn xe áp tải ngọc thạch đi về phía xa. Đoàn xe kéo hàng hóa rất nặng, khó khăn di chuyển trên những sơn đạo gập ghềnh, càng ngày càng xa. Khi đó, trong lòng y đã âm thầm quyết định, nếu có cơ hội, y nhất định phải đến phía Đông giàu có trong lời nói của đám thương nhân kia, để nhìn một lần. Nhìn nơi có biển, có thực vật phong phú, có rừng rậm đó.

Nhưng khi thực sự tới được phía Đông, trở thành tướng quân mặc giáp đeo kiếm, ngày trôi qua ngược lại không hề tốt như y từng nghĩ.

Tuy rằng với một người lăn lộn từ nhỏ như y đối với cuộc sống không nhiều yêu cầu lắm, nhưng dù là ai bị cấp trên của mình chiếu tướng cũng không chịu nổi.

Từ ngày trở về từ biên ải, y phát hiện BOSS đối với y đột nhiên phóng sát khí.

Nhưng mỗi lần đợi y nhìn lại, chỉ thấy đối phương bày ra khuôn mặt than mà chậm rì rì quay đầu qua chỗ khác.

Đó không phải ảo giác, Osi Nash có thể khẳng định. Bởi vì mỗi lần có người phóng sát khí mà không định gây nguy hiểm cho y, y sẽ… đói bụng.

Ai kêu lúc trước ở phía Tây, mọi người không có việc gì đều thích vừa ăn cơm vừa đập phá. Lúc không có rượu thịt, giống như là lật một bàn ăn đầy đủ hương vị cũng là một loại hào khí. Cũng không trách y mỗi lần gặp được loại sát khí này, sẽ đói bụng. Đương nhiên, đã lâu lắm rồi y chưa gặp lại tình huống này.

Không ai dám phóng sát khí với tướng quân thống lĩnh quân đội… trừ khi đó là điện hạ nhà y.

Nói như thế nào đi nữa, Osi Nash đã cảm thấy đã đói bụng đồng thời còn có một ít hoài niệm ngoài ý muốn.

Không  dấu vết mà dùng một tay chống nạnh, xoa xoa cái dạ dày có chút khó chịu, Osi Nash đứng ở phía sau Per, nhìn điện hạ nhà mình hôm nay khí huyết dâng trào đòi khảo sát sân huấn luyện binh sĩ.

Điện hạ nhà y sau khi đến sân tập bắn thì đứng luôn không thèm nhấc chân nữa. Một đám đi theo điện hạ huấn luyện cung thủ đã sớm mệt đến mức ngồi phịch ở trên mặt đất.

Osi Nash nhìn thấy Per cười đến khóe miệng cứng đơ, cặp mắt đỏ trợn tròn, không khỏi thở dài.

Bất đắc dĩ nhìn chăm chú vào người nọ. Hắn lại giương cung, bốn mũi tên đều trúng đích. Mũi tên lạnh đến thấu xương, một tên trúng một tấm bia mà mỗi tấm bia bị bắn trúng đều dập nát.

Trong lòng tính toán phí tu sửa, Osi Nash nhìn sườn mặt thỏa mãn kia, nghĩ thầm có lẽ là trong cung không ai chơi chung, cuộc sống nặng nề quả thật làm cho người ta nghẹn đến khó chịu.

Tưởng tượng như vậy lại thấy bộ dáng hăng hái của Per, Osi Nash không đành mở miệng khuyên can.

Đè nén cảm giác đói khát ở trong bụng, Osi Nash nhìn các binh sĩ mệt mỏi ngã xuống trong lòng thầm nói lời xin lỗi.

Lúc này, cạch một tiếng, Per đem cây cung lớn đặt lại trên mặt đất.

“Mới có một chút như thế đã mệt đến nỗi không đứng dậy được, thế mà cũng xứng là quân đội riêng của vua à? Cũng xứng làm chiến binh của Obeli sao?” Bắn nát tất cả bia ngắm trên sân tập, Per bình tĩnh nhàn nhã, cười nhìn cả đám người nằm trên mặt đất.

Những binh sĩ còn đang nằm rạp trên mặt đất như cảm thấy một luồng khí lạnh phả tới, nhanh chóng giãy dụa đứng lên, quỳ thẳng lưng.

Bọn họ cũng không phải là binh lính đi theo Per • Mortis công hạ vương thành, cũng không biết rõ thực lực của Per. Thanh niên trước mắt họ cao gầy mảnh khảnh mà họ thấy so với ma vương trong lời đồn khác xa một trời một vực. Cặp mắt màu đỏ, làn da trắng nõn, cao tầm một thước tám, cũng không tính là cao, mới nhìn qua thật giống như một bé thỏ trắng vô hại.

Bề ngoài tuấn tú này làm cho nhóm người đến từ miền Tây sắt đá có chút nghi ngờ. Hơn nữa những ngày gần đây trong thành đều đồn rằng, Per • Mortis khinh thường người phía Tây bọn họ, càng không ngừng gây áp lực cho tướng quân của họ, mượn cơ hội tìm cách hành hạ ngài ấy. Sau khi mọi người nghe xong trong lòng lại càng bất mãn.

Lần này đột nhiên lại tuần tra, mọi người đều không biết người đến là ai, không ngờ lại là Per.

Kỳ thật, lúc binh sĩ kia đưa cung tiễn cho thiếu niên, thấy khóe miệng của hắn vẽ ra một nụ cười thị huyết, đã cảm thấy được không ổn, nhưng lúc gã muốn giơ tay lấy lại đã không còn kịp nữa rồi.

Per hứng thú dạt dào mà đánh giá cung tên, cười mê người mà giương cung. Mũi tên xé gió ghim chặt vào mũi tên nằm trên bia ngắm, mũi tên của thiếu niên đã phá nát phần gỗ của mũi tên trước mặt hắn, tàn nhẫn mà dễ dàng.

Tuy thân thể cường tráng nhưng các chiến sĩ được huấn luyện kỹ cũng phải đổ mồ hôi lạnh vì họ phải chịu hai tầng áp lực cả về thể chất lẫn tinh thần.

Mọi người đều đã mệt rồi, Per liền cho họ nghỉ ngơi một chút. Sau khi luân phiên dạy dỗ binh sĩ, bãi bắn tên chỉ còn lại có hắn và Osi Nash là còn đứng.

Mới vừa rồi các binh sĩ còn có tâm khinh thường vị vua trẻ tuổi này, nhưng lại thấy thực lực mạnh mẽ của hắn, bách phát bách trúng thì lập tức ngoan ngoãn cung kính mà cúi đầu. Obeli tôn trọng kẻ mạnh, điều ấy sẽ không bao giờ thay đổi.

“Binh lính vô dụng như vậy, ngươi nói xem là lỗi của ai đây Osi Nash?” Sau khi đùa giỡn xong mấy binh sĩ khiến họ phờ phạc cả người, Per tiếp tục đổi mục tiêu.

Osi Nash cười khổ, hít sâu một hơi, cúi đầu: “Là lỗi của thần.”

Một đám đại hán áy náy cúi đầu, có rất nhiều binh sĩ căm giận không cam lòng muốn tiến lên, nhưng bị người xung quanh kéo lại.

Per vừa lòng, nhếch mép cười.

“Vậy ngươi nói, nên phạt ngươi như thế nào đây?”

“Thần cam nguyện tiếp nhận mọi trừng phạt.”

Per nhìn các chiến sĩ chỉnh tề quỳ trên mặt đất, nhìn quanh một vòng xong rồi thản nhiên nói: “Như vậy thì phạt ngươi đến nhà kho lĩnh mười vạn, đem nơi này tu sửa lại.” Thấy Osi Nash kinh ngạc ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt vội vàng của y, Per cười nói: “Chiến sĩ của ta mà lại không có sức lực như vậy, không phải là mỗi ngày đều chịu đói chứ, thuận tiện phân phó nhà bếp về sau mỗi tháng cho thêm thức ăn, thêm thịt đi.”

Các chiến sĩ phản ứng trực tiếp nhất, đều gào thét hoan hô.

Per cười nhìn mọi người, quay đầu lại đã thấy Osi Nash một mình đứng đó mà xoắn xuýt, thật là có chút ảo diệu. Quái thật, thêm cơm cho ngươi thôi mà, đỏ mặt làm cái  gì.

Xem nhẹ khúc nhạc đệm nhỏ này, Per vừa lòng mà nhìn rất nhiều binh sĩ đứng trước mặt hắn ngoan ngoãn tuân theo hắn, quay đầu xoay người. Hắn giơ cung tiễn lên cao cung, kéo căng dây cung, khí lạnh tỏa ra từ đầu ngón tay tạo thành một mũi tên băng theo lực đàn hồi của dây cung, mũi tên bay vút về phía đài cao.

Từ nơi đó có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ trên sân tập. Sau khi tên rời dây cung, mũi tên băng như có ma lực rót vào xuyên qua tầng tầng thành lũy, trực tiếp bay thẳng về mục tiêu của mình – một người đang đứng trên đài cao tính toán ngồi xem trò hay. Tên dài xuyên thẳng qua ót người nọ. Người đó run lẩy bẩy bước lên phía trước vài bước, rồi đột ngột ngã xuống từ đài cao.

Xa xa truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, tiếng đao kiếm vang lên.

Những binh sĩ mới vừa rồi còn hoan hô bây giờ lại cảm thấy sợ hãi.

Lúc Osi Nash ngẩn người nhìn Per một cách chăm chú, hắn buông cây cung gỗ đã bị khí hạnh làm nứt vỏ, bâng quơ phán: “A, thật ngại quá, ta trượt tay.” Đánh giá cung gỗ trong tay một chút, Per ghét bỏ rồi nhét vào tay tùy tùng đứng bên cạnh, rồi nói một câu làm cho các chiến sĩ ở đây hưng phấn: “Về sau vũ khí huấn luyện, hết thảy đổi thành sắt.”

Là sắt đó! Thế mới xứng đáng để luyện tập chứ! Thứ vũ khí rắn chắc, chân thật như thế chỉ có trên chiến trường mới có thể sử dụng này đã làm cho đám đàn ông hiếu chiến này bị kích thích. Xa xa có người đi về phía bãi bắn, là quản sự vẫn đi theo bên người Per. Lúc Osi Nash thấy quản sự mang theo bốn cái hòm hình vuông tới, y đã đoán bên trong đó chứa cái gì rồi.

Quản sự bình tĩnh dừng lại, mở chiếc hòm ra, bên trong chính là một cái đầu người. Cái đầu bị mũi tên băng xuyên qua từ trước đến sau, trên mũi tên vẫn còn máu loãng nhỏ giọt xuống. Per liếc mắt một cái, nhanh chóng dời tầm mắt, hừ nhẹ một tiếng, nói:

“Đầu óc trống rỗng thì không có việc gì, nhưng mấu chốt là không được để bị úng nước, ngươi xem, cái thứ này cũng không còn có thể sử dụng nữa, ném đi.”

Các chiến sĩ ở đây da đầu đều tê dại, bé thỏ trắng nhỏ nhỏ nhanh chóng biến thành sói sám to lớn nhe răng trợn mắt, thật là khủng khiếp. Aizz, thật là khủng khiếp. Quản sự đương nhiên không có khả năng đem đầu ném ở đây, vì thế đành ôm đầu đứng ở một bên.

Người này từ sau vụ việc của Kunta đã rục rịch rất lâu. Chính gã là người ở trong thành rải lời đồn với các binh sĩ đến từ phía Tây. Per không ngờ rằng hắn chưa kịp công hạ hết các chiến sĩ, kết quả đã bị người này phá hoại.

Ngẫm lại thì hạnh phúc của Osi Nash cũng không phải đơn giản là tự do, tài phú, hay quyền lợi. Mấy ngày liền đều tới gây áp lực, làm cho Per phát hiện, đồng chí trung khuyển thật sự là rất giỏi, có thể nhẫn nhục chịu đựng, đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, cần cù và thật thà, chân thành, đúng là một thanh niên gương mẫu, người như vậy mà giam vào tù thất rất đáng tiếc. Sau khi lão già chết tiệt Kunta kia đi bán muối, một đám quý tộc cũ bắt đầu làm ầm ĩ mặc kệ sống chết, thật sự là nhìn thấy phiền lòng mà.

Hiện tại nhu cầu cấp bách là dùng người, lãng phí tài nguyên là rất đáng xấu hổ. Per không muốn buông tha cho lao động vừa cần cù, thật thà lại trung tâm như vậy.

Hơn nữa, căn cứ vào trí nhớ của mình, hắn nhớ có một em gái hủ nữ nào đó từng nói với hắn, muốn ngược một người, nhẹ thì có thể ngược thân thể y, nặng thì có thể ngược tâm người đó. Còn ngươi muốn biết ngược như thế nào ư? Chọn người mà y để ý rồi ngược chứ sao.

Cho nên mục đích hôm nay của Per, chính là muốn cùng chiến sĩ của y trao đổi, hiểu biết rõ hơn về vị trung khuyển này.

Trò chơi tiến công chiếm đóng này muốn chơi tốt thì phải biết đối phương thích cái gì, ghét cái gì, bối cảnh ra sao và tính cách như thế nào. Mà Per chả biết cái quái gì về Osi Nash hết.

Tự hỏi một chút, Per cảm thấy rằng muốn trao đổi cảm tình tốt nhất là nên bắt đầu từ bàn ăn.

Phải cùng nhau có một điểm chung thì mới có đề tài chứ, vì thế hắn hỏi:

“Các ngươi đói bụng không?”

Mọi người liếc mắt nhìn quản sự chết không nhắm mắt, trên đầu vẫn còn dính máu, không hẹn mà cùng lớn tiếng đáp trả: “Không đói bụng!”

Per khó hiểu nhìn các binh sĩ đang cung kính xung quanh, gật gật đầu, ra vẻ đã hiểu rõ, sau đó nói: “Không sao cả, ta đói bụng.”

“…” Mọi người không nói gì, yên lặng rơi lệ. Bọn họ thực sự không đói bụng. (T.T)

Per nhìn Osi Nash ý bảo: “Chuẩn bị ăn cơm đi.”

“Điện hạ… Nơi này cơm canh đạm bạc chỉ sợ không hợp khẩu vị của ngài.” Sự lo lắng của trung khuyển vĩnh viễn xuất phát từ lợi ích của chủ nhân mà thôi.

“Cơm canh đạm bạc thì sao, lúc ta đói nhất ngay cả cây cỏ cũng từng ăn, nhờ ơn của những người kia ban tặng, ta vừa lúc sinh ra đã không phải là một đế vương tự phụ.” Per không nói dối, điều hắn nói chính là quá khứ đau thương của vị tiền nhiệm nay không còn tồn tại. Xét thấy đây là một đoạn lịch sử đầy máu và nước mắt của “mình” nên hắn nhớ rất rõ ràng.

Osi Nash hình như là bị cái gì bóp chặt trái tim, y cúi đầu, nhanh chóng nói: “Thuộc hạ lập tức gọi người chuẩn bị.”

Ở quân doanh, ăn cơm không cần chuẩn bị nhiều lắm, cơm đã sớm làm xong đặt ở bên kia, chỉ cần bọn họ ngồi vào là có thể ăn. Trước bàn cơm, một đám người vạm vỡ, quy củ y hệt thiếu nữ mới về nhà chồng, lấy bát lấy ly, một chút tiếng vang cũng không có. Bàn của Per, hắn bất động làm Osi Nash cũng không dám động. Bàn ở nhà bếp vừa vặn, không nhiều cũng không ít, lúc đầu Osi Nash đã nghĩ muốn quỳ gối bên cạnh chờ đợi, nhưng những tướng sĩ bên cạnh không đành lòng, mở miệng muốn khuyên y ngồi một bàn khác. Nhưng Per đã mở miệng trước, hắn chỉ vào chỗ trống đối diện nhìn Osi Nash nói: “Ngồi xuống.”

Osi Nash do dự một hồi, ngoan ngoãn đến chỗ đối diện Per, nghe lời ngồi xuống.

Lúc Per cầm lấy bát, Osi Nash còn đang cúi đầu giữ nguyên tư thế cung kính. Per híp mắt: “Ăn cơm cũng không cần ta ra lệnh chứ.”

Osi Nash lập tức nâng chén canh lên, nhưng cái thìa cầm trong tay cũng không động đậy.

Không khí rất gượng gạo, mắt của Per rất tốt, là một tay thiện xạ dĩ nhiên nhìn thấy sự khó xử của binh sĩ xung quanh. Osi Nash rất thành thật, câu nệ. Per muốn tìm một đề tài để nói cũng không thể. Hai người tựa như mấy em trai muốn tán gái nhưng chỉ dám xem xét lẫn nhau, không dám tùy tiện mở miệng. Per bưng chén, nhìn xung quanh, vừa vặn quơ được một ánh mắt đang lén nhìn mình.

“Ngươi, lại đây.” Per ngoắc ngoắc tay chỉ một người cường tráng đang cắt thịt bò hình như là người làm việc trong phòng bếp, ý bảo gã lại đây. Một ngón tay cong lại ngoắc ngoắc này khiến đối phương sợ hãi đến ngay cả chén canh nóng cũng cầm không xong, cả chén canh đều ụp xuống người gã.

Vị đầu bếp mập bị nóng đến mức la hét thất thanh, luống cuống tay chân định phủi quần cho đỡ nóng, lập tức nhớ tới tiếng gọi của đại ma vương như từ nơi nào đó sâu thẳm dưới địa ngục vọng đến. Đại ma vương đã chỉ đích danh, một đi không trở lại. Gã miễn cưỡng quay cổ tràn ngập hy vọng đại ma vương không phải đang gọi mình nhưng Per đã cười tủm tỉm ngoắc ngoắc tay, nói: “Đúng vậy, chính là ngươi.”

Vị đầu bếp trong lòng bi phẫn mắng thành tiếng, đậu xanh rau má tại sao lại là ta chứ, tìm mọi cách câu giờ thất thiểu mà lê lết về phía bàn của Per. Gã đang muốn quỳ xuống van xin đã bị Per ngăn lại.

“Tên.” Có thể đem câu hỏi nói ra như ra lệnh, quả là phong cách riêng của bậc cường giả.

“Bart.” Tiểu tử kia thành thật trả lời.

“Giúp ta làm một việc, được hay không.” Vẫn như cũ đem câu hỏi trở thành câu ra lệnh. Per nhanh chóng đánh giá sơ bộ vị chiến sĩ không được tự nhiên này.

“Điện hạ cứ phân phó.” Bart cũng không biết phải trả lời như thế nào mới hợp lễ nghi, cân nhắc một chút đơn giản lớn tiếng trả lời.

“Giúp ta ra chợ mua năm mươi con cá hồi làm sạch hết nội tạng, sau đó bảo bọn họ dọn lên đây, một mình ngươi làm được không?” Per hỏi giống như một ông chủ hòa ái dễ gần.

Bart không rõ đối phương làm như vậy có ý gì, nhưng mà nếu Per đã đặc biệt dặn dò, gã không làm được cũng phải làm được: “Năm mươi con cá thôi mà, chuyện nhỏ.” Gã tự tin ngẩng đầu lên, vỗ ngực cam đoan.

“Tốt lắm, cái này cho ngươi, tiền dư thì ngươi lấy.”

Trong tay Bart hơn mười đồng vàng lớn, gã nhìn thấy vàng thì trừng lớn mắt. Người dân Obeli sẽ không nói chuyện khách khí, Bart đem vàng nhanh chóng cất vào túi, cười ha ha, nói: “Ngươi chờ ta đi mua cá về.” Một phút hưng phấn, gã đã “nuốt” luôn tôn xưng điện hạ.

Không khí chung quanh lập tức nổ tung, ánh mắt của các chiến sĩ đang ăn cơm đều nhìn chằm chằm Per. Hắn cười tủm tỉm, quay đầu lại nói: “Ta nghe nói chiến binh phía Tây rất thiện chiến, không biết tốc độ thì thế nào, như vậy đi, ta ra vàng, tính từ lúc mổ cá cược gã một giờ trở về.”

Ở Obeli, cuộc sống quân đội đặc biệt buồn tẻ mà áp lực lại nhiều, đánh bạc trở thành một thú vui phổ biến. Các chiến sĩ xa xứ ngẫu nhiên ở cùng một chỗ, uống chút rượu, đánh một ván bạc, ngươi thắng ta thua, tất cả những thứ đó có thể làm nỗi nhớ quê hương của họ vơi đi chút ít. Lần này Per làm nhà cái, nên có người nhịn không được. Một người mở miệng nói, nghe khẩu âm có lẽ là chiến sĩ đến từ phía Tây: “Ba mươi đồng tiền bạc, cược… Cược hắn bốn mươi phút sẽ trở về!”

“Ta ra mười tiền bạc! Cược ba mươi chín phút.”

“Ta cá là mười lăm!”

“Ta cá là ba mươi phút!”

Trên bàn cơm lập tức náo nhiệt hẳn lên, cả đám người đập bàn gào thét. Osi Nash đứng dậy muốn ngăn cản họ lại bị Per lấy tay đè bả vai lại. Per nhìn các chiến sĩ vui sướng cầm lấy chén rượu gõ lên bàn, không khỏi cười cảm thán: “Kệ họ đi, thật đúng làm kẻ khác hoài niệm, không biết đã bao lâu rồi chưa thấy qua cảnh tượng này.” Nhìn những người này, Per lại nhớ tới cảnh tượng náo nhiệt ở căn tin, đùa giỡn với bạn bè những năm trung học.

Lời nói đến bên miệng Osi Nash lại nuốt ngược trở lại, ở trong cổ họng nửa ngày, cuối cùng đổi thành câu hỏi khác.

“Điện hạ thích ăn cá hồi à?” Osi Nash thật cẩn thận hỏi. Trái tim lại vì một chút xíu giống người này mà kịch liệt đập bang bang.

“Coi như là thích đi.” Per trả lời cho có lệ.

Không phải ngươi thích cá hồi à? Tại sao lại hỏi ngược lại ta chứ, chẳng lẽ ta nhớ lầm. Trong lòng Per cảm thấy khó hiểu.

Osi Nash đắn đo mãi, cuối cùng vẫn lựa chọn mở miệng, nói: “Vậy điện hạ muốn ăn cái gì?”

Per nhìn thấy Osi Nash khẩn trương lại có chút xấu hổ, cười như không cười, chậm rãi mở miệng, dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe, nhỏ giọng nói: “Ngươi…”

Thật ra, Per định hỏi: ngươi hỏi cái này để làm gì, nhưng hắn vừa mới nói đến đó đã bị người khác xen vào. Per quay đầu nhìn người tới.

“Điện hạ! Có muốn uống một ly bia đen không?”

Một chiến sĩ da ngăm đen, thân hình cao lớn, đi đến bên cạnh bàn Per, rầm một tiếng, buông cái thùng đang khiêng trên vai xuống, ùng ục ùng ục rót bia ra. Nhét cái ly vào tay Per, đại hán giới thiệu: “Ha Ha, đặc sản của khu vực khai thác mỏ phía Tây, người bình thường sẽ không cho nếm thử đâu!”

Dù sao người thẳng thắn không thể nào khiến người ta chán ghét, Per nhìn ly bia đen như mực còn có bọt trắng xóa nổi lên, sảng khoái nốc cạn một hơi, không thể làm cho người ta xem thường.

“Được!” Uống hết một ly, Per úp ngược chén rượu lại chứng minh, mọi người nể tình mà trầm trồ khen ngợi.

Đại hán thấy Per sảng khoái như vậy, vui vẻ nở nụ cười, huých huých cánh tay của Osi Nash, lớn tiếng nói: “Lão Đại à, lão Đại của lão Đại cũng là đàn ông đích thực nha.”

Per  (-_-|||), anh hai à có nhiều kỹ xảo về chuyện kia mới là đàn ông đích thực chứ. Mà cái thế giới đàn ông đều vụng trộm với đàn ông này, chuyện kia khỏi cần nhắc tới luôn cho rồi.

Có điều vì sao mà mặt Osi Nash đỏ như vừa ống rượu vậy, đỏ đến mức có thể chiên trứng luôn rồi. Rõ ràng người uống rượu là hắn mà.

Sắc trời dần tối, ngoài quân doanh, phản quân ẩn núp bị quân đội của Per giết đến không còn manh giáp. Bart ném tiền vàng, bước qua vùng đất nhiễm đầy máu, hừ một tiếng rồi bỏ đi.