Tiêu đề đã bị phá hư nằm ngay đơ ở đó.
Trên bình nguyên, cỏ cây bị cháy sạch phát ra tiếng tách tách, khói cuồn cuộn hun đỏ cả một góc trời, mùi cháy khét chậm rãi từ xa bay lại. Lý trí của Per giờ phút này cũng giống như thảo nguyên, bị thiêu rụi không còn gì. Cảm giác thấy máu đã mang đến khoái cảm đè nén bao lâu nay. Per có thể nghe được bản năng của hắn, trong máu của hắn phát ra âm thanh kêu gọi giết chóc.
Per cười nhẹ, từ đầu đến chân đều đen tuyền, giống như từ trong tro tàn bước ra, hiện thân của ác ma, đen tối khiến người ta ghê sợ.
Không muốn mất quá nhiều thời gian cho Hắc y nhân không rõ lai lịch, Pat bắt đầu phối hợp với Ailte, thỉnh thoảng gây một chút rắc rối cho Per, nhưng vẫn không dám tùy tiện công kích. Ailte vẫn còn ngồi tại chỗ, trên mặt lộ vẻ đờ đẫn, mấy lần định dùng cánh tay còn lại nhặt lấy bàn tay đã bị thiêu cháy trên mặt đất.
Nhìn cánh tay bị chặt xuống, máu thịt lẫn lộn, gã không rõ, vì sao bàn tay vừa rồi còn trên người mình, bỗng chốc lại theo cánh tay mà rơi xuống đất.
Mà cánh tay mới vừa rơi xuống đất, vừa ngắn ngủi một cái chớp mắt, da thịt đã bị thiêu cháy, giống hệt như người ta nướng thịt heo, thịt gà, thịt và mỡ nướng tỏa ra âm thanh xèo xèo khiến Ailte lộ ra một biểu tình cổ quái. Gã càng không ngừng dùng cánh tay còn lại bắt lấy bàn tay đã đứt kia.
“Giết ngươi!” Nhìn thấy đồng đội của mình dùng thân thể đầy máu mà ngây dại nhặt lấy cánh tay bị đứt, Pat hình như đã bị kích thích. Quay đầu thêm lần nữa, Pat nhìn trừng trừng về phía Per, cặp mắt nâu kia dưới ánh lửa trở nên đỏ bừng, “Khốn kiếp, giết ngươi, giết ngươi, giết ngươi!”
Không hề có kỹ xảo gì mà chỉ theo bản năng, Pat hung hãn giơ đoản đao chém loạn xạ về phía Hắc y nhân nãy giờ vẫn đứng tại chỗ chưa cử động.
Cảm giác kiếm khí lạnh lẽo làm da run lên khiến Per thực hưng phấn.
Đối phương cứ chém loạn xạ không có chiêu thức gì, theo nhìn nhận của BOSS, so với Ailte, chiêu nào của Pat cũng có lỗ hổng, nhìn chỗ nào cũng thấy cơ hội để kết liễu anh ta, một chút tính khiêu chiến cũng không có. Nhưng dòng máu chiến đấu lại sôi trào, đao ở trên không trung xé rách không khí phát ra thanh âm vù vù tựa như lời mời gọi, cộng hưởng với khát khao muốn thấy máu của hắn. Trong vô thức, Per thả Harula nãy giờ vẫn được hắn ôm chặt ra, như là mê muội lao vào trò chơi mèo vờn chuột này.
Pat muốn chém trúng Per đúng là chuyện không có khả năng. Chỉ cần đuổi kịp với tốc độ của Per mà gã đã không làm được. Càng ngày gã càng kiệt sức, Pat thở hổn hển tiếp tục dùng đao chém lung tung. Mắt thấy đao nào cũng thất bại, trong lòng Pat cũng hiểu, đối phương đang trêu đùa mình, nhưng gã cũng không dám dừng lại.
Lần đầu tiên, Pat cảm thấy không ngừng công kích, cũng là một loại áp lực, nhất là khi đao của mình chém ra không hề làm tổn hại đến cả vạt áo của kẻ địch.
Gã cảm nhận được giây tiếp theo, khi mà mình dừng lại, đối phương sẽ không chút do dự giơ tay chặt đầu mình. Pat nhìn thanh kiếm bạc trong tay Hắc y nhân, mũi kiếm từ đầu đến cuối đều chỉ xuống mặt đất, ngay cả nâng lên một chút cũng không có. Pat hiểu rằng mình bị coi thường. Phẫn nộ cùng sợ hãi, sinh ra sự cam chịu chưa kể còn cảm thấy một chút may mắn. Ra sức giơ lên hai tay, Pat quyết định được ăn cả ngã về không mà nắm chuôi đao, dùng sức chém tới phía trước.
Bóng người trước lưỡi đao chớp một cái, lưỡi đao chém thẳng xuống đất, cắm sâu vào bùn đến tận thân đao.
Một đôi giày màu đen dẫm trên sống đao, ngăn cản anh rút đao từ dưới đất lên.
Pat theo bản năng ngẩng đầu, tuy rằng khuôn mặt của đối phương bị miếng vải đen che lại, nhìn không thấy biểu tình. Nhưng gã lại có thể cảm thấy đối phương đang cười. Mặc dù đứng trên đồng cỏ lửa cháy rừng rực, mà gã lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Rốt cục, Pat cũng thấy hắn nâng thanh kiếm bạc lên. Hệt như trong dự đoán của gã.
Giây phút trước khi chết làm cho Pat buông tha cho sự sống, ngây ra chờ người ta chặt đầu của mình xuống.
Per thấy người trước mắt bày ra bộ dáng chịu chết như vậy thì cảm thấy thỏa mãn nhưng đồng thời cũng thấy tiếc nuối. Mới như vậy đã buông xuôi rồi… Thực không thú vị.
Ngay lúc Per giơ kiếm muốn chém đầu Pat thì vù một tiếng, một vật thể bay xoẹt qua đánh vào thanh kiếm bạc của Per. Ngoại lực mạnh mẽ tác động làm thân kiếm lệch sang một bên. Per trở tay mượn lực, chém vào vật thể lạ kia, thuận thế cắm nó xuống bùn đất. Tập trung nhìn vào, thì ra là đoản kiếm mới bị mình làm gãy. Per ngẩng đầu, vừa đúng lúc chạm mắt với người đó. Ánh mắt của đối phương dưới khung cảnh rực cháy xung quanh u ám mà sắc nhọn. Per phản ứng cực nhanh đem kiếm xoay ngang đặt trên cổ Pat – kẻ đã không còn phản ứng gì.
Bởi vì, đoản kiếm trong tay người đàn ông tóc đỏ nhắm ngay trước cổ họng của Harula.
Tất cả đều đang đánh nhau, Glady cùng một người giao thủ. Kiểu giao chiến không đi đến đâu này, Glady vô cùng thành thạo. Dưới thế lửa tràn lan phía trước, một bên áp chế đối phương, một bên trấn áp ngọn lửa trên thảo nguyên, biểu hiện của cô đã sớm vượt qua tố chất cần có của một người hầu. Cô yên lặng chú ý phản ứng của Per với mình, đương nhiên cũng phát hiện tình thế bên kia của Per.
Glady cùng đối thủ liếc nhau, hai người đồng thời xuất hiện bên cạnh đồng bọn của mình.
Khác biệt chính là người đàn ông tóc đỏ thì xoay qua dìu người đã giao chiến cùng Glady, mà Per ngay lúc Glady tiếp cận, hắn đã nhanh chóng lùi về một khoảng nhất định, cảnh giác mọi người.
Per không chắc chắn khi vừa chống lại người đàn ông vừa đối mặt với Glady phía sau lưng. Hắn không thể hoàn toàn tín nhiệm cô.
“Lại gặp ngươi rồi.” người đàn ông tóc đỏ mở miệng, anh nhận ra luồng tà khí màu tím đậm bao quanh thanh kiếm bạc kia.
Per: “. . .”
Có ai biết hắn có miệng nhưng không thể nói là khổ cỡ nào không.
“Nếu ta nói, hãy thả bạn của ta ra… Hơn phân nửa là không có khả năng rồi.” người đàn ông đối với sự im lặng Per cũng không để ý lắm, như là nhớ tới lần gặp mặt trước, anh cúi đầu cười nói. Per đương nhiên không có khả năng trả lời anh, mà anh cũng không cần Per trả lời. Không hề luồn cúi mà chỉ tùy ý nhìn Harula một cái, tựa hồ không hề lưu tâm đến nhân vật cỡ này. Người đàn ông hình như là cảm thấy có hứng thú với Per hơn, anh cười hỏi, mà trong giọng nói cũng không hề che dấu ý cười.
“Người này, đối với ngươi rất quan trọng?”
“Ngươi không phải là lính đánh thuê Glady mướn tới cứu ta sao?!” Harula nghe thấy lời nói của người đàn ông, thấy tình hình này, từ từ quay đầu lại nhìn chằm chằm Hắc y nhân. Ánh mắt của Harula nóng rực nhìn về phía đó. Người đàn ông cũng không nghĩ đến thanh kiếm ở trên cổ Harula xoẹt qua tạo nên một đường máu đỏ tươi. Anh nhíu mày, đè Harula đang giãy dụa lộn xộn, không cho y bước qua bên đó. Harula nhìn về phía Hắc y nhân đã cứu y từ trong địa lao đang đứng sau người đàn ông tóc đỏ kia, tâm tình muốn chạy vội qua bên đó đều viết rõ ở trên mặt.
Ổn định Harula, người đàn ông tóc đỏ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Per: “Xem ra, ngươi quản tiểu sủng vật cũng tốt lắm, hiện tại có thể hay không mời ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao phải ba lần bốn lượt gây khó dễ cho người của ta? Nếu chỉ là trùng hợp đi ngang qua, không bằng…”
Ai quy định tứ chi dây dưa thì nhất định phải trao đổi tình cảm chứ, đây cũng chẳng phải thân thiết gì đâu nhá! Cho dù có thành thật trả lời tất cả mọi vấn đề của đối phương, cũng bị giết người diệt khẩu như thường thôi. “Tiên hạ thủ vi cường”, không xuống tay thì sẽ mang họa thôi, “Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu” (Bụng dạ hẹp hòi không phải là quân tử, hành sự không tàn bạo không phải là trượng phu). Đối với một người đàn ông chân chính, lợi dụng thời gian đối phương buông lỏng cảnh giác mà xuất chiêu mới là đạo lý. Per đã tỉnh táo lại, thật quyết đoán, không cần nghe người đàn ông nói hết câu đã quyết định: Ra tay!
Tay bắt lấy một lá chắn sống, dưới chân tụ lực, Per vọt đến trước mặt người đàn ông, một chiêu hư kiếm, tránh Harula, chém về phía người đàn ông. Đồng thời cổ tay đưa ra, phóng ngân châm về phía Ailte đang bị thương, lại nhấc chân đá một cước vào sau lưng Pat, đem người đạp về phía người đàn ông kia. Nhưng người đàn ông đối mặt đánh lén, phản ứng lại cực kỳ mau lẹ. Bỏ qua sự kinh ngạc trong mắt, động tác của anh cực kỳ lưu loát. Ngăn lại một kiếm đánh lén kia, đẩy Harula ra làm cho lá chắn sống cho mình, lại tiếp được Pat, xoay người dùng đoản kiếm đẩy Harula ra đỡ ngân châm.
Wtf, bình thường dưới tình huống không phải là nên dùng bả đao chắn châm sao? Trực tiếp bắt người làm khiên sống chắn độc châm, ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì!
Per hung hăng mà trừng mắt nhìn ngân châm mà mình phóng ra, Harula xong đời, hắn cũng không sống nổi… Cho nên mới nói hắn hận nhất là bị ràng buộc mà!
Per nhanh nhạy là thế, nhưng đối phương cũng không kém. Phi thân lên không trung, Per đỡ lấy Harula đang hoảng sợ gào thét, hắn dùng thân mình đỡ ngân châm, sau đó miễn cưỡng trốn thoát, ngay lúc đó một thanh kiếm chém về phía sau ót hắn.
Trong ngực ôm Harula, trình diễn một màn cực kỳ cẩu huyết nhất trong lịch sử. Mấy miếng vải bao quanh mặt Per không chắc chắn lắm, một kiếm chém xuống, không chỉ có vải bao quanh bị xé ra mà mặt của Per cũng bị thương.
Một đường máu đỏ tươi từ trán đến miệng, rơi tí tách thành từng giọt trên gương mặt ngơ ngác của Harula. Về phần miếng vải che mặt kia, bị gió trên thảo nguyên cuốn bay đi, phất phơ rơi xuống cuối chân trời – nơi mà mặt trời chuẩn bị nhô lên.
Gió nhè nhẹ tựa như những làn sóng lăn tăn từ đồng cỏ thổi tới, ánh sáng từ vực sâu hắc ám dần dần soi tỏa, nhẹ nhàng bám trên những nhánh cây ngọn cỏ sau lưng Per. Ánh mắt màu đỏ mê loạn dưới những lọn tóc nheo lại, mái tóc dài màu đen giống như những cây cỏ trên thảo nguyên nhẹ nhàng bay trong gió.
Phản quang mà đứng đó, thiếu niên tóc đen đắm chìm trong ánh nắng sớm gợi lên một cảm giác ngạo nghễ mà mỹ cảm, độc lập với thiên địa.
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Harula há miệng, tay run rẩy xoa mặt Per, xúc cảm chân thật ở đầu ngón tay làm trái tim y rung động, cơ hồ nói không ra lời.
Harula hai mắt rưng rưng nhào tới, một đôi tay gầy yếu giống như gọng kìm ôm chặt lấy thắt lưng của Per, y vùi đầu vào trong ngực của Per, nước mũi nước mắt lau hết vào ngực hắn. Nếu không phải một tay cầm kiếm, một tay ôm người, Per thề hắn tuyệt đối sẽ cho Harula hưởng liên hoàn tát rồi, xem đầu óc của y có phải bị hư hay chưa. Mà kiểu ôm công chúa càng làm cho Per cảm thấy không được tự nhiên, cố tình Harula lại không hề tự giác, kiên trì không chịu đứng xuống, Per phát hiện tất cả mọi người dù bận rộn nhưng vẫn ung dung xem bọn họ diễn.
Per liếc nhìn người đàn ông tóc đỏ, thấy đối phương không hề cử động, liền cảm thấy kỳ quái. Cơ hội tốt như vậy mà không ai đánh lén, hắn cảm thấy không quen.
“Ta chỉ biết là ngươi… ta biết ngươi nhất định sẽ đến mà.” Harula vẫn lôi kéo vạt áo của Per, dán vào ngực hắn không ngừng nức nở sụt sịt. Ngày thường thì nhe răng trợn mắt như chó dại, bỗng nhiên phải chia lìa, thoắt cái không cắn người, không quấy rối, đáng thương mà níu chặt lấy áo chủ nhân không nỡ buông ra, thiệt tình làm kẻ khác cảm thấy chua xót.
Nhưng Per đối với loại dịu dàng đó càng ngày càng miễn dịch, tưởng tượng đến cảnh mình sẽ chết bởi tiểu quỷ trên tay mình, hắn ôn nhu không nổi mà. Per cúi đầu, muốn đem người trong ngực mình đẩy ra. Nhưng, tựa như hắc ám kia bị ánh mặt trời chiếu sáng phải rút đi, hắn bỗng nhiên phát hiện, trị số hạnh phúc nằm dưới đáy xã hội trong phút chốc bùng nổ đến gần như chạm mốc.
Thiếu chút nữa! Còn kém một chút nữa thôi!
Haizz, cuối cùng vẫn không được.
Per uể oải lại bất đắc dĩ nhìn bảng số liệu ở trên đầu Harula, nâng tay xuyên qua bảng giá trị hư ảo, không cam lòng mà phất phất tay, cực kỳ tiếc nuối đưa tay đặt trên đỉnh đầu Harula.
Thân mình Harula run lên, đỉnh đầu truyền đến xúc cảm mà y quen thuộc nhất. Mặc dù hai tay không phải thực ấm áp nhưng cũng rất nhẵn mịn, hai tay này, từng quất y, từng tát y nhưng hai tay này cũng từng cứu y. Hiện tại, hai tay này lại khẽ vuốt đầu y, gắt gao nắm chặt lấy tim y. Khi đôi tay này đặt ở trên đầu y, y cảm thấy cực kỳ an tâm, còn nếu nó rời xa mình, y sẽ cảm thấy lạc lõng, trống rỗng. Người trước mắt này đối với Harula so với tự do thì còn có ý nghĩa hơn rất nhiều.
Mọi người đều khát cầu tự do. Họ cho rằng tự do là tự mình thỏa sức vui chơi với thiên địa bao la, không bị ràng buộc, không có liên hệ, không vướng bận. Nhưng Harula hiểu rõ, cuộc đời này của mình, tự do là khi y chiếm một góc nhỏ nhoi trong lòng của người này, cho dù là ở trong nhà giam, y cũng nguyện ý tuân theo.
Mặt trời mới mọc giống như hoa sen nở rộ, cũng như giọt sương ngưng tụ, gió lạnh xâm nhập vào quần áo, chầm chậm mà sảng khoái. Mùi hương thanh thuần của cỏ cây nhẹ nhàng lan tỏa, giai nhân như ngọc, lúc này cụm từ đó cực kỳ rõ ràng mà hiện ra trong tâm trí mọi người.
Ánh mắt mọi người sáng rực, một nửa gương mặt than của BOSS lộ ra, Per vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Hắn chưa từng biết, hành động của hắn và Harula trong mắt người khác lại dịu dàng như thế, ngọt ngào đến thế. Mà kết hợp với việc vừa rồi ra sức cứu y, cùng với sự tàn nhẫn bạo ngược trong trận chiến mới nãy đều trở nên cực kỳ hợp lý.
Đổi lại là người khác, mi muốn chặt đầu người tình của ta, thì ta sẽ chém chết anh em họ hàng nhà mi trước! Đó cũng là lẽ thường tình thôi, còn cái gì tình á? Phát tình (dục) đó.
Trái lại giờ phút này, người đàn ông tóc đỏ ôm đồm hết mọi chuyện từ đốt lửa, giết người, cướp của, so với Per còn giống nhân vật phản diện hơn.
Bất quá đối với Boss mà nói, ‘ngươi là người tốt’ rõ ràng là lời nguyền rủa hung tàn nhất, tức tăng mức độ hiểm trở lại giảm máu, thử hỏi có bao nhiêu BOSS bị phát thẻ người tốt sống sót đến cuối cùng chứ?
Harula bên này, giá trị hạnh phúc vừa lên, theo đó giá trị quỷ súc à phải nói thêm là thuộc tính S của Per cũng rơi rụng lả tả.
Cảnh tượng này làm Per cả kinh giống như bị điện giật đẩy Harula ra. Harula không rõ vì cái gì mà Per lại đẩy mình ra, y nghi hoặc nhìn về phía Per.
Per nhanh chóng nhìn chằm chằm vào đôi mắt mọi người, trong lúc vô ý nhìn đến Glady ý vị thâm trường mà cười cười, lại nhìn lại Harula, lập tức phát hiện tại sao lại như thế.
Trị số của hắn bắt nguồn từ ấn tượng của người khác với hắn, trời đất hỡi, ngươi và ta tình nồng ý mật như vậy, trở thành hường phấn rồi còn S cái quái gì nữa!
Tay nắm chặt lại, vật dưới tay từ từ rung động. Cổ tay run lên, kiếm biến thành roi. Kết quả là, theo thói quen dùng roi vẫn là tốt nhất, âm thanh hay, sức lực vừa đủ, khí thế cũng tuyệt!
Phạch một tiếng, roi bạc đánh vào trên không trung rộng lớn, tay kia của Per chậm rãi nâng lên, xoa vết máu trên hai má của Harula, cười chà xát chất lỏng màu đỏ ấm áp ở trên đầu ngón tay, từng chút từng chút một như muốn dùng sức nghiền nát kẻ địch. Khóe môi Per cong lên, con ngươi màu đỏ máu cũng co lại, tầm mắt theo Harula quét đến nhóm tóc đỏ đối diện, hắn cười lạnh nói: “Còn sống thật tốt, đáng tiếc, mỗi người các ngươi đều lập tức sẽ phải chết!”
Dám chạy đến giành chén cơm của BOSS, tha ra ngoài chém!