Tận sâu trong thiền điện, xung quanh đều là đèn đuốc sáng trưng, nhưng sương đêm lại nhanh chóng bao phủ mọi thứ đến cả ngọn đèn dầu cũng không thể mang lại sự ấm áp. Khí lạnh từ mặt đất như bạch ngọc ngấm vào trong xung quanh và xâm nhập vào cơ thể. Thủ vệ canh cửa đã mệt mỏi rã rời từ lâu, ảnh ngược của ánh lửa vẫn chập chờn ở trong mắt làm gã thoáng chốc cảm thấy kiệt sức.
Từ lúc chạng vạng, ở đây đã có đủ loại nhân vật ra ra vào vào, mà ai ai cũng vội vã, không người nào dám chậm trễ.
Không có cơ hội thay ca, nghĩa là gã vẫn phải tiếp tục đứng ở chỗ này.
Nhịn không được ngáp một cái, thủ vệ cố gắng chống đỡ mí mắt đang liên tục khép lại, vểnh tai nghe tình hình bên trong. Gã thật hy vọng vị điện hạ ở bên trong mau chóng giải quyết xong mọi việc để gã có thể trở về ngủ một giấc. Bất quá, từ lúc chạng vạng, sau khi điện hạ trở về vẫn cùng tướng quân ở trong thiền điện, rồi truyền lệnh cho người hầu ở bên trong lui hết ra ngoài, lúc này không ai muốn trở thành kẻ chết thay cả.
Chủ nhân lớn nhất của hoàng cung đã bất động thì thủ vệ canh cửa cũng không dám động.
Mọi người chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, chờ cho cuộc thẩm vấn kéo dài gần như vô tận này kết thúc.
“Ta nghe nói có người báo rằng Harula trao đổi thư từ qua lại với người khác. Vậy kẻ kia đâu, bắt được chưa?” Per ngồi ở trung tâm thiền điện, nhìn thị vệ dâng bằng chứng lên, ngón tay thon dài sờ vào tay vịn làm từ bạch ngọc, gương mặt nhăn chặt hỏi.
“Thưa điện hạ… Người nọ mới vừa bị bắt tại một cửa hàng bán cá ở hạ lưu con sông, thế nhưng hắn vừa bị bắt đã tự sát.” Osi Nash quỳ gối dưới chân Per, cung kính trả lời.
Per nhíu mày, rũ mắt xuống, Osi Nash cảm thấy như có ánh mắt bén nhọn tựa một lưỡi dao nhỏ rơi vào cần cổ của y, vì thế y hèn mọn mà cúi thấp đầu hơn nữa.
“Kunta… Không biết ta phải cảm ơn ông ta ra sao nhỉ?”
“Lúc ông ta nghe tin trong cung bắt được nội gian đã mang theo cả gia sản của mình trốn chạy.”
“Chạy cũng nhanh đó.” Per hừ nhẹ.
Osi Nash dừng lại một chút, tiếp tục nói:
“Nhưng mà không lâu sau trên đường ra khỏi thị trấn, người của thần đã chặn được ông ta, giờ đang trên đường áp giải trở về…”
“Tốt…”
Sau khi nói ra chữ “Tốt” này còn một đoạn nữa Per không nói thêm, Osi Nash cũng chỉ biết trầm mặc, một chủ nhân một đầy tớ, một đang ngồi một đang quỳ, cả hai đều im lặng cũng không biết đối phương đang chờ đợi cái gì.
“Điện hạ, Harula… vẫn còn nhốt trong phòng tạm giam sủng vật…” Cuối cùng, vẫn là Osi Nash nhịn không được, y không rõ điện hạ vì sao không trực tiếp tra hỏi nhân vật chủ chốt đang nằm trong ngục giam kia. Y nghĩ với thái độ của điện hạ hiện tại, giống như chuyện này từ đầu tới cuối không hề liên quan đến một người tên là Harula.
Osi Nash lần thứ hai cảm thấy ánh mắt sắc bén như lưỡi dao kia rơi trên người mình, y cố gắng kìm chế bả vai đang run rẩy, ép buộc chính mình thừa nhận cơn tức giận rõ ràng đang trút xuống đầu y. Từ lúc chạng vạng y tìm được điện hạ, hình như ngài đối với y có chút bực bội. Tuy rằng y hiểu rõ điện hạ đang tức giận nhưng y lại không biết vì sao người tức giận.
Trầm mặc một lát, Per cuối cùng mở miệng. Điều khiến Osi Nash thở phào nhẹ nhõm là Per không phải mở miệng trách phạt y mà lại nói: “Dẫn y lên đây đi.”
Phòng của sủng vật cách thiền điện cũng không xa, để tiện cho việc điện hạ muốn tìm sủng vật chơi đùa nên nó được bố trí càng gần với chỗ ở của điện hạ bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Vì vậy phòng của sủng vật được xây ở phía tây nam tẩm điện của Vua. Mà thiền điện nơi vua dùng để tiếp kiến cận thần nằm ở bên trái tẩm điện.
Không mất bao lâu, Harula đã bị dẫn lên. Đây là lần đầu tiên Osi Nash nhìn thấy Harula. Y nghe nói đây là sủng vật được điện hạ sủng ái nhất nhưng lúc này ngoại trừ phần được che phủ bởi chiếc áo da màu đen thì tất cả những nơi khác toàn là vết máu, phần da lộ ra bên ngoài không có chỗ nào lành lặn, chắc là đã bị tra khảo. Osi Nash nhịn không được liếc nhìn Per, xác định trên mặt hắn không có biểu tình gì y mới thở dài một hơi.
Trên chân Harula bị trói lại bằng một quả xích sắt nặng gần trăm cân. Xích sắt nặng nề trên chân làm Harula bước từng bước một cách khó khăn, cực kỳ chậm chạp. Bọn thị vệ lặng lẽ đi phía sau y, không mắng nhiếc cũng không thúc giục mà chỉ nhìn y đi từng bước về phía trước. Mỗi nơi mà y đi qua đều để lại một dấu chân màu đỏ sậm.
Chỉ trong một buổi chiều, đáy mắt của thiếu niên lại phảng phất cái chết, nhưng khi đôi mắt không còn ánh sáng tựa như tro tàn kia nhìn thấy người đang ngồi giữa thiền điện thì lại sáng rực lên. Trong con ngươi xinh đẹp của Harula là hình ảnh gương mặt người kia phản chiếu dưới ngọn đèn dầu. Y mở miệng rồi lại bước nhanh hơn nhưng lại quên dưới chân là quả xích sắt gần trăm cân, vì thế chân y bị giữ lại mất thăng bằng ngã xuống đất.
Sàn nhà làm từ bạch ngọc nhìn qua thì thoải mái nhưng vô cùng cứng rắn. Ngã một cái mạnh như vậy khiến vết thương cũ của Harula rách toác ra, lập tức máu lại chảy. Trong đại điện cực kỳ yên lặng, âm thanh máu chảy nhỏ giọt trên mặt đất vô cùng rõ ràng. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng cảm thấy giật mình.
Không ai lại đỡ Harula đang ngã trên mặt đất đứng dậy.
Harula chống đỡ nửa người trên, ngẩng đầu nhìn Per vẫn đang ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Nhìn gương mặt không hề thay đổi của người kia, Harula đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức, thậm chí so với dĩ vãng khi Per lăng nhục y còn uất ức hơn rất nhiều.
“Ta… Không có…”
Như là có điều gì thôi thúc , Harula cũng không ngờ mình lại dùng giọng điệu khẩn cầu đó mà mở miệng biện giải. Đến khi lời nói đã ra khỏi miệng, y mới bừng tỉnh chợt nhớ tới mình đang làm gì.
Harula cúi đầu, hàm răng cắn chặt môi của mình, mặc dù không cam lòng nhưng y bắt buộc bản thân mình không được lên tiếng nữa.
Im lặng không lên tiếng, từ dưới đất bò dậy, y tiếp tục kéo theo xích sắt từng bước từng bước từ từ đi tới.
Lúc cách Per hai bước, Harula thuận thế quỳ xuống. Y cúi thấp đầu, giống như mọi người, phủ phục dưới chân của Per. Trường kỳ điều giáo trong quá khứ đã lưu lại trên y không chỉ có tầng tầng lớp lớp vết thương mà còn khắc vào trong xương tủy của y: đối với người trước mắt này y chỉ muốn phục tùng và không muốn xa rời. Mắt y nhìn chằm chằm vào mặt người kia, Harula vì tâm tình của mình chỉ cần tới gần người này mà cảm thấy an tâm thì lại thấy phẫn nộ. Nhưng mà, nguyên nhân chính y tức giận là: vì sao ta quan tâm đến ngươi nhưng ngươi lại làm như không thấy khiến ta thất vọng.
Những đấu tranh về tình cảm và khoảng cách về thân phận làm y thở không nổi, mà chờ mong càng lớn, thất vọng càng nhiều, tất cả như muốn xéo nát trái tim đang kêu gào đòi trả thù của y. Harula không phát hiện, y đã không còn quan tâm đến vấn đề bị lăng nhục hay không nữa.
Y chỉ còn khao khát hắn nhìn thẳng vào mình, muốn hắn coi trọng y, muốn hắn đối xử bình đẳng như bao người khác nhưng thỉnh thoảng hãy biểu hiện ra y khác với mọi người.
Nếu như ta phản bội ngươi, có phải ngươi sẽ xử tử ta giống như loạn đảng, không chút do dự chặt đầu của ta, hoặc là nói, ở trong lòng ngươi, ta mãi mãi có chút khác biệt, mặc kệ ta phạm lỗi gì, ngươi vẫn sẽ bao dung ta, tha thứ cho ta? Nếu không tha thứ thì có thể hay không trong mắt của ngươi vì ta mà toát ra những cảm xúc khác biệt với dĩ vãng?
Trong đầu Harula bị những ý niệm gần như tham lam như vậy chiếm giữ, với những người không còn gì nếu nắm bắt được một thứ gì đó thì họ sẽ đột nhiên trở nên liều lĩnh và điên cuồng.
Một ý nghĩ sai lầm sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, ma xui quỷ khiến thế nào y lại lựa chọn im lặng.
Per cúi đầu, nhìn xuống cái cổ trắng trẻo của hai thụ quân dưới chân, trong mắt như muốn phun ra lửa, một đám muốn nói lại không nói cái rắm gì. Ta không có…? Không có cái gì?! Không có phản bội thì nói không có phản bội đi, ngươi không nói thì làm sao ta tin tưởng ngươi? Bình thường thì mồm năm miệng mười, thời khắc mấu chốt thì lại chơi trò im lặng là vàng. Im lặng em gái ngươi!!! Ngươi không nói lời nào thì ông đây sẽ chém ngươi. Cắn môi làm quái gì, ẩn nhẫn làm gì, đừng nói với ta, ngươi đang dùng mạng của ngươi khảo nghiệm xem ta đối với ngươi có bao nhiêu tình cảm nhá, ta đối với ngươi không có chân tình đâu, phắc!
“Ngươi còn cái gì muốn nói không?” Per ôm một tia hy vọng cuối cùng, cũng là muốn cho Harula một cơ hội cuối cùng.
“Không phải ngươi cái gì cũng biết hết rồi sao?” Harula ngẩng đầu, cố ý lộ ra một nụ cười giễu cợt: “Hay là nói Vua của Obeli cho rằng mị lực của mình đã chạm mốc cho dù giết người trong thân tộc, đồ sát thành bang cũng có thể thu thập lòng người?”
Được lắm, hắn đã gặp qua người muốn tìm cái chết nhưng chưa thấy qua kẻ vội vàng muốn chết.
Per muốn đỡ trán, nhưng hắn nghĩ lúc này hẳn là phải xuất ra khí phách, biểu hiện phải càng thêm tức giận một chút, cho nên hắn bóp tay vịn của cái ghế tan thành bụi phấn, để nó dưới ánh trăng nhẹ nhàng bay đi. Nhưng mà Harula không hề khiếp sợ trước giá trị vũ lực cao như vậy, y cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười nhàn nhạt.
Nụ cười cao hứng phát ra từ trong lòng này hiện trên khuôn mặt mệt mỏi mà chật vật của thiếu niên tóc vàng. Khuôn mặt đẫm máu kết hợp với nụ cười kia khiến người khác ghê sợ, quả là một kẻ điên.
Per thừa nhận, hắn chán ghét sự thỏa mãn trong mắt Harula. Gần như là phản xạ có điều kiện mà giơ tay lên, Per dứt khoát tát y một cái, da gà nổi toàn thân trước người đang cười điên dại kia cũng không vì thế mà biến mất.
Harula bị đánh té xuống mặt đất, khóe miệng rỉ máu. Y bụm mặt, dùng ngón tay lau đi vệt máu trên khóe miệng, Harula đưa bàn tay dính máu đến trước mắt, khóe miệng lần thứ hai vẽ ra nụ cười thỏa mãn, từ từ khóe miệng càng nhếch rộng ra, Harula hai tay ôm bụng, bỗng nhiên cúi người xuống, tùy ý mà cười to.
Toàn bộ đại điện chìm trong nụ cười điên cuồng của thiếu niên.
Điên rồi sao! Khóe miệng Per run rẩy, hắn không cho rằng ăn tát là một chuyện đáng vui mừng. Hừ, cố tình gây sự, chắccó mưu đồ.
Nhưng Per không biết, mưu đồ của Harula lại là y sẽ vĩnh viễn không bao giờ nói ra, cho nên lúc này những hành động của Harula trong mắt hắn không khác gì một thằng điên.
Điều bi ai nhất trên đời không phải là ngươi yêu ta, ta không thương ngươi, mà là tất cả hành động thể hiện “yêu” của ngươi trong mắt ta đều là lời giả dối, điên loạn, không câu nào đúng đắn.
Harula hiện tại đã bị ép thành kẻ điên. Y càng không ngừng cười. Per nhìn y cười, mãi đến lúc y cười đến khàn cả giọng, nụ cười trên khóe miệng có chút chua xót, Per mới khó khăn lắm chuẩn bị mở miệng. Nhưng lúc này, có người lại bị thị vệ áp giải đến, Per dù muốn nói gì cũng chỉ có thể ngậm miệng.
Sâu xa nhìn Harula một cái, Per đau đầu mà quay lại nhìn thấy trước mắt mình con sóng này chưa xong lại kéo tiếp đợt sóng khác.
Kẻ bị giải tới mang trọng tội cùng ngoại quốc cấu kết – Kunta. Tính ra, Kunta chính là trưởng lão bên gia tộc mẫu thân của Mortis. Hiện tại lại đi đến bước đường này, chỉ có thể xem như là Kunta không may, ai sẽ nghĩ tới đứa trẻ bị xem như là không có triển vọng, bị vứt bỏ sẽ có năng lực đến ngày hôm nay.
Quần áo trên người Kunta có chút xộc xệch, nhưng tinh thần coi như không tệ, không có hoảng loạn như những kẻ bị bắt khác, ngược lại ông ta rất bình tĩnh, tựa hồ đã đoán trước mình sẽ không còn đường sống để ra khỏi thiền điện, vì thế ông ta không quỳ.
Tóc hoa râm, chòm râu dài, bộ dáng oai phong của ngày xưa đã thay đổi thành bộ dáng đờ đẫn, ngẩng đầu đứng nhìn Per đang ngồi ở đối diện. Ánh mắt của ông ta lợi hại như mắt chim ưng, cũng tràn đầy hận ý. Cả hai đều không có mở miệng, cứ mãi giằng co mà quan sát lẫn nhau, lần đầu tiên bị người ta nhìn một cách thách thức như thế này nhưng Per không nói gì. Cuối cùng, tròng mắt của Kunta chuyển động, đường nhìn rơi vào trên người Harula đang quỳ ở đó. Lập tức, ông ta như đã tìm thấy một thứ gì rất mới mẻ, đắc ý nở nụ cười, sau đó điên cuồng cười to.
Per cảm thán: người điên năm nào cũng có, nhưng ngày hôm nay đặc biệt nhiều.
“Per • Mortis, cảm giác bị người mình yêu thích phản bội như thế nào, có phải hay không so với chết còn khó chịu hơn?” Kunta cười lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu, khiêu khích.
Trong lòng Per yên lặng lắc đầu. Hắn không biết về vấn đề này, các vị ở đây nhìn sao ra hắn yêu Harula vậy, nếu như nói roi da cộng với khổ hình là yêu, như vậy thế giới này toàn là M rồi. Mà thích M đều là S, hắn mới không thừa nhận hắn là S!
Kunta thấy Per ánh mắt khinh thường, trước sau bình lặng mà bày ra bộ mặt đơ như cây cơ, ông ta có chút không kìm chế được. Như là bị cái gì kích thích, Kunta mạnh mẽ sải bước tới trước, muốn xông lên, may là người thị vệ ở phía sau phản ứng rất nhanh, lập tức chế trụ ông. Vai bị người đè xuống, Kunta như một con sư tử phát điên, điên cuồng giãy dụa, vừa giãy dụa vừa rống lên.
“Đáng đời ngươi! Nếu như lúc trước ngươi còn có chút nhân tính, còn có lương tri buông tha cho con của ta thì sẽ không có cục diện như ngày hôm nay!” Ông lão toàn thân run rẩy gần như đem hết toàn lực, khàn cả giọng mà gào thét: “Nếu như ngươi vẫn như kẻ vô hồn như vậy thì thật tốt, mỗi ngày ta thấy ngươi, nhìn thấy ngươi cô độc mà vặn vẹo, nhìn ngươi hờ hững mà bất hạnh, ta đã nghĩ ‘A, thật tốt quá, ít ra trên thế giới này có một người giống với ta, cùng ta sống trong địa ngục.’ Như vậy ngươi cho dù có được tất cả, nắm giữ quyền sinh sát trong tay thì thế nào, ngươi cũng chỉ có thể giống như ta, đau khổ như ta!”
Kunta phẫn nộ liếc nhìn Harula, dùng giọng điệu ác độc mà nguyền rủa Per: “Ngươi không có tư cách có được tình yêu, ngươi phạm nhiều sát nghiệt như vậy, ngươi và ta nên cùng nhau xuống địa ngục!”
Kunta rất hận, hận tên quân vương này không máu, không nước mắt, không tâm, mà điều ông càng hận hơn chình là thiếu niên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Per. Ông mỗi ngày đều oán hận mà thống khổ tỉnh lại, rồi sau đó lại ôm oán hận mà thống khổ đi vào ác mộng, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại, mãi không được siêu sinh. Ông hối hận vì những chuyện mình đã làm, nhưng cho dù hối hận như thế nào, ông vẫn không có thể tha thứ cho Per • Mortis.
Lời tiên đoán nói rằng, gia tộc Kunta sẽ sinh ra Vua tương lai của Obeli, nếu đã là vua vì sao lại không phải là con của ông. Chỉ vì tư tâm nên ông đã từ bỏ tất cả những đứa trẻ mới sinh trong tộc vào tháng đó. Nhưng ông cũng chỉ là vứt bỏ mà thôi, không có đuổi tận giết tuyệt. Chỉ có điều, đứa trẻ bị ông vứt bỏ không có lòng nhân từ như ông.
Một ván cờ này, Kunta không thể bảo toàn tính mệnh toàn tộc, mà Per đánh mất người mình yêu, kết quả là không ai có được hạnh phúc.
Bất quá, như vậy là tốt nhất.
Không có thắng, cũng không có thua.
Đã gọi là hoà, cũng chính là trong lòng đã thua, nhưng biểu hiện ra ngoài không khó chịu như vậy mà thôi.
Đời người, sợ nhất là đưa ra một quyết định ảnh hưởng cả đời, nhưng cuối cùng lại sai. Kunta cũng sợ, ông sợ phải thừa nhận mình sai, ông sợ về sau khi chết đi gặp lại con mình, con ông sẽ hỏi tại sao lại đi tranh đoạt những thứ không thuộc về về mình.
Nếu như Per • Mortis vẫn là kẻ vô vâm vô tình như vậy, ông sẽ không thua đến khó chịu như vậy. Cái ý nghĩ này, nghe thì có vẻ không hề ăn khớp, đối với ông cũng không hề có ích, nhưng người đến tuổi này rồi, không còn quan tâm đến cái gì có ích mà là sự an lòng.
“Thì ra ngươi muốn lợi dụng Harula để khiến ta đau khổ?”
Kunta nghe thấy Per nở nụ cười hỏi lại. Không biết tại sao, ông đột nhiên cảm thấy bàn hòa này không có nắm chắc.
Per nghĩ mà thấy buồn cười. Trên đời này, nếu công lừa dối thụ, được kêu là đùa giỡn; thụ lừa dối công thì gọi là câu dẫn; nếu công thụ cùng lừa dối nhau, đó mới gọi là ái tình.
Toàn bộ quá trình tiến công chiếm đóng, cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn dùng đủ mọi hình thức điều giáo Harula, đối phương cả con mắt còn chưa từng nhìn đến hắn. Cái gọi là ái tình kia rõ ràng là đơn phương tương tư đùa giỡn. Nhưng vấn đề là ngay cả đơn phương tương tư cũng là đang diễn trò.
Nói cho đúng, một vở kịch chỉ cần khiến người xem cùng đối thủ bị lừa vào tròng, đồng thời mình cũng thuận lợi thoát thân thì anh bạn, cậu có thể xuất sư được rồi. Nói như Per, tuy rằng chỉ mới xuất sư nhưng hắn quả thực có thể nhận giải Oscar rồi. Cả đám người này đều bị hắn qua mặt.
Per • Mortis vẻ mặt bình tĩnh, một chút cũng không giống như đang giả vờ. Kunta bức thiết nghĩ ông chắc chắn nên nói thêm một chút gì đó.
“Không nghĩ tới rằng sủng vật mà ngươi yêu thương, cư nhiên sẽ dễ dàng nghe ta khích tướng mà nổi lên sát niệm với ngươi. Tín nhiệm của ngươi, phóng túng của ngươi, khoan dung của ngươi, đối với y mà nói đều không bằng một thanh đâm vào trái tim của ngươi.”
Harula vốn đang ghé vào chân Per không nhúc nhích, bỗng nhiên hơi run lên một chút, nhưng vẫn không nói gì.
Ông lão nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào người đang ngồi trên ngọc tọa, giọng khàn khàn lại như lợi kiếm xuyên tim, âm thanh như cứa vào vết thương trong lòng Per • Mortis.
Nếu như là Per • Mortis bản chính, sợ rằng lửa giận đã bùng phát, lập tức rút đao ra, soạt soạt chém đều hai người rồi.
Đáng tiếc, ngồi ở chỗ này chính là Per ver đổi tim.
Kunta không tìm thấy biểu tình thống khổ ông ta muốn xem trên gương mặt đó. Ông không biết là đối phương che giấu sự phẫn nộ quá tốt, hay là đối phương căn bản cũng không thèm quan tâm.
Không thể không quan tâm, nói cách khác những điều ông làm đều trở nên vô nghĩa. Kunta cắn răng một cái, bắt đầu dùng phép khích tướng. Ông cố gắng nói tất cả với Per, nói ra những hành vi nhạo báng, khinh thường của Harula.
Một đường lải nhải liên tục, mãi cho đến khi miệng khát lưỡi khô, nhưng ngoài lời nói, ông nghĩ không ra có thể dùng cái gì để kích thích Per, ông tức tối nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt từ đầu đến cuối đều giữ bộ dáng không mặn không nhạt. Nhưng ông vẫn không ngừng, chỉ cần có thể kích thích Per là được, có chút ít còn hơn không.
Per bất đắc dĩ nhìn lão nhân kịch liệt gào thét mà thở hổn hển.
Nghe Kunta nói như vậy, Harula có chút hoài nghi, người mà ông ta nói với Per mà y nhận thức là cùng một người sao?
Hắn biết Per không thiện lương, muộn tao khả ái như vậy!
Không thể không nói, Kunta là một con cáo già, phép khích tướng, một trong ba mươi sáu kỹ năng đã dày công tôi luyện rồi, chỉ là hiệu quả có hơi…
“Ngươi… Còn có cái gì muốn nói sao?” Per chậm rãi mở miệng.
Lão nhân bị Per bình tĩnh hỏi lại một câu như vậy, thở hổn hển một lúc chưa kịp lấy lại hơi đã nghẹn họng. Per thấy gân xanh trên trán ông ta nổi lên, hai mắt trợn trừng, trong cổ họng phát ra thanh âm ưm ơ thì ung dung nở nụ cười. Nghiêng người ngồi trên ngọc tọa, Per dùng một tay vén tóc ra sau tai, một tay khoát tay ý chặn lại, cực kỳ khí phách, nói: “Cảm thấy oan ức sao? Nhưng ta lại không thấy vậy, có thể phản bội tình yêu thì không xứng đáng được yêu. Có gì muốn nói thì nói đi.” Per liếc nhìn Harula dưới chân nói, đột nhiên cảm giác tư thế khúm núm như vậy của y có chút chướng mắt.
Cúi người xuống, ngón trỏ của Per nâng cầm Harula, nhìn thẳng vào y. Trong đôi mắt màu đỏ là nụ cười lạnh lùng, mỗi câu mỗi chữ gằn thành từng tiếng. Per nói: “Ngươi nói xem, lúc ta quan tâm ngươi, ngươi lại nói là không có, vậy ngươi nói xem, nếu ta không quan tâm đến ngươi nữa thì ngươi sẽ làm sao nhỉ?”