55.
Đến tháng Một, thành phố A bắt đầu đổ tuyết. Trận tuyết tích góp nửa mùa đông đổ xuống liên tu bất tận, tuyết rơi suốt cả ngày. Cũng may là đã đến nghỉ đông, Khuê tú thụ không có lớp nên không cần thường xuyên đến trường.
Mặc dù không có lớp nhưng thỉnh thoảng vẫn phải đến trường làm việc, tâm tình của Khuê tú thụ sẽ giảm sút.
Sau khi ở cùng Khuê tú thụ, Yêu diễm công mới biết đến rất nhiều thói quen nhỏ của cậu.
Ví dụ như Khuê tú thụ vô cùng sợ lạnh, bảo cậu ra ngoài khi trời buốt giá tương đương với lấy mạng cậu.
Khuê tú thụ mặc áo lông rất dày, trên mũ có một vòng lông chồn to dày, chẳng có chút thanh tú tao nhã lúc bình thường.
Gió Bắc bên ngoài rít ù ù, cậu an vị trên sô pha mắt to trừng mắt nhỏ với Rebecca đang ngồi xổm trước bàn trà, ước ao đến mức mắt lóe sáng: “Nếu như anh cũng nhiều lông như nhóc thì tốt quá.”
Khuê tú thụ thò tay sờ lông trên người Rebecca, vừa ấm vừa thoải mái.
Vừa lúc Yêu diễm công khởi động xe xong bước từ ngoài vào. Trên xe quá lạnh, y bèn đi khởi động xe sớm, thuận tiện mở điều hòa để chờ khi Khuê tú thụ lên xe sẽ không cảm thấy lạnh.
Nghe cậu nói như thế, nhất thời Yêu diễm công không biết nên cười hay nên có phản ứng gì. Trước đây y luôn cảm thấy Khuê tú thụ là người thành thục thận trọng và nội liễm hàm súc, lúc thật sự ở bên nhau mới phát hiện, người này có rất nhiều chỗ đáng yêu, lại còn đáng yêu mà không tự biết.
“Đừng nhìn nữa, nước miếng sắp rớt xuống rồi kìa.” Yêu diễm công vỗ vỗ đầu Khuê tú thụ, trêu.
Khuê tú thụ lại ngẩng đầu nhìn y, bỗng nhiên thở dài: “Nếu anh cũng có nhiều lông như vậy thì tốt rồi, ôm anh ngủ nhất định thoải mái lắm.”
“…..” Yêu diễm công trầm mặc.
Ngại quá, lông y đúng là không dày và tốt được như vậy.
“Em họp khoảng mất bao lâu? Nếu lâu thì anh đến Nancy một chuyến trước, có người tìm anh.”
“Anh đi trước đi, họp xong em gọi điện thoại cho anh.” Khuê tú thụ nói.
Họp khoảng chừng bốn mươi phút, lúc Khuê tú thụ đi ra, đồng nghiệp Tiểu Vương lúc trước có hảo cảm với Yêu diễm công cũng đuổi theo kéo cánh tay cậu muốn cùng về văn phòng.
Khuê tú thụ nhẹ nhàng tránh tay cô, nghiêm túc nói: “Bây giờ tôi đã là người có gia đình, phải tránh hiềm nghi.”
Tiểu Vương vừa tức giận vừa buồn cười: “Người kia nhà anh dễ giận thế à? Đến phụ nữ mà cũng ghen?”
Cô nói câu này xong lại chép chép miệng hồi tưởng lại một hồi, sau đó không nhịn được mà thổ tào: “Ở lâu với mấy tên gay nhà anh, nói cũng sai hết. Đàn ông vốn nên ghen với phụ nữ mà!”
Khuê tú thụ mỉm cười, không đáp lại.
Đến văn phòng thu dọn đồ đạc xong, Khuê tú thụ mới nhắn tin cho Yêu diễm công bảo y đến đón mình.
Yêu diễm công trả lời rất nhanh: Chờ anh một chút.
Khuê tú thụ bảo được.
Cậu nhìn điện thoại trong tay, bất giác cảm thấy Yêu diễm công không hào hứng lắm, tâm tình hơi sa sút.
Đây không phải ảo giác của cậu, Yêu diễm công là một người rất lả lơi, sự lả lơi này biểu hiện trong mọi phương diện sinh hoạt của y, ngay cả nói chuyện với Khuê tú thụ cũng phải dùng dâm ngôn lãng ngữ, cợt nhả không ngừng.
Nhưng vừa rồi không có.
Phản ứng của y bình thường đến vô cùng bất thường.
Yêu diễm công bảo Khuê tú thụ chờ mình, cũng không bắt cậu chờ lâu quá mà nhanh chóng đến.
Sau khi lên xe, Khuê tú thụ cố ý quan sát một hồi, sắc mặt y vẫn như thường.
Yêu diễm công không đề cập đến, Khuê tú thụ cũng săn sóc không hỏi nhiều.
“Có phải trong trường lạnh lắm không, anh thấy mũi em lạnh đến đỏ ửng rồi này.” Nói đoạn Yêu diễm công liền tăng thêm nhiệt độ trong xe.
Khuê tú thụ nhẹ nhàng khịt khịt mũi, nói có chút.
Yêu diễm công cười cười, y dùng một tay nắm chặt lấy tay Khuê tú thụ bóp bóp, sau đó buông ra.
“Lần sau đến anh đưa cho em túi sưởi nhiệt nhé, anh thấy nhiều người dùng cái đó lắm.”
Khuê tú thụ hơi ngại: “Đều là con gái dùng.”
“Thì sao chứ, anh sợ chồng anh bị lạnh lên mua một cái cho chồng anh dùng không được à?” Lời này của Yêu diễm công không cần đến mặt mũi nữa.
Khuê tú thụ cảm thấy buồn cười: “Anh cũng có phải là con gái đâu.”
“Em có thể xem anh là một cô gái mỏng manh yếu đuối mà thương mà yêu.” Lúc chờ đèn đỏ, Yêu diễm công điên cuồng nháy mắt đưa tình với Khuê tú thụ.
“Ồ,” Khuê tú thụ nói: “Nhưng em chưa từng thấy cô gái nào còn cao hơn em, lực còn mạnh hơn em như anh cả.”
“Có phải em thấy tiếc không hả? Giản Baby em nói thật cho anh đi, có phải em hối hận rồi không? Hôm nay đứa tiểu tiện nhân nào lại đến quyến rũ em? Có phải tên Tiểu Vương kia không? Anh đã biết cô ta không có tốt mà! Tâm ý túy ông không ở ta!” Yêu diễm công càng nói càng thoát tuyến.
Nghe y thẳng thắn hùng hồn nhắc đến Tiểu Vương như thế, Khuê tú thụ cảm thấy khó mà tin nổi.
Lần trước trong wechat Tiểu Vương có hỏi cậu, Yêu diễm công có ý đồ gì với cô không, có cần add wechat không. Đúng lúc lại bị Yêu diễm công nhìn thấy, người này không hề khách khí cầm lấy điện thoại của Khuê tú thụ gửi tin nhắn thoại cho cô nương nhà người ta: Vô vị, không add! Hỏi nữa block giờ!
Cũng may mà Tiểu Vương người ta dễ tính, không ghim thù y.
Khuê tú thụ ôn tồn: “Anh không nên nói Tiểu Vương như thế, cô ấy là một cô gái rất tốt.”
“Em có ý gì? Vậy anh chính là cô gái xấu à?” Yêu diễm công đạp phanh xe một cái. Xe dừng lại ở bên đường, y quay đầu sang trừng mắt nhìn Khuê tú thụ, dần dần vành mắt cũng đỏ lên.
“Người ta nói tam niên chi thống, thất niên chi dương*, em bên anh còn chưa đến ba tháng đã mất hứng với anh rồi à?!”
Khuê tú thụ: “….”
* Tam niên chi thống – Trong năm thứ ba của tình yêu, khi tất cả sự tươi mới và bí ẩn không còn nữa, tình yêu biến thành nhàm chán và trì trệ. Nhiều cặp vợ chồng sẽ có những ý nghĩ và cảm xúc mới vào thời điểm này, và những ý nghĩ này thường sẽ dẫn đến một cuộc chia tay của hai người vì thiếu giao tiếp hoặc ý kiến khác nhau. “Thất niên chi dương” – nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Cậu nói: “Không phải, anh cũng không phải là con gái mà.”
“Vậy anh là cái gì?” Yêu diễm công không buông tha.
“Anh là con trai.”
Cũng có thể là một chàng trai đầu óc có vấn đề.
“Nói đến người ta thì nào cô nào gái ngọt ngào lắm, còn đến anh lại là con trai lạnh lùng, a ~ đàn ông!” Yêu diễm công cười lạnh.
Khuê tú thụ không biết làm gì: “Anh là bạn trai em.”
“Em cho rằng mình nói ngọt là có thể bù đắp được tâm hồn tan nát của anh ư? Giản Baby anh nói cho em biết, anh không dễ lừa vậy đâu!” Yêu diễm công lên án.
“Vậy anh còn muốn thế nào?”
“Hôn anh đi!”
Khuê tú thụ suy nghĩ một chút rồi vẫn làm theo ý người này. Cậu nghiêng đầu sang nhẹ nhàng hôn lên môi người ấy một cái. Động tác của cậu quá nhanh, cái người được voi đòi tiên vừa muốn chớp lấy thời cơ le lưỡi ra thì Khuê tú thụ đã rụt đầu về.
Yêu diễm công đang lè lưỡi: “….”
Khuê tú thụ: “….Anh đang làm gì thế?”
Bán manh à?
Sự thật chứng minh, da mặt dày vẫn có chỗ tốt. Yêu diễm công không hề lúng túng, y thản nhiên rụt lưỡi về: “Cảm thấy môi khô quá, muốn liếm một cái.”
“À…”
Dù sao cũng đã chiếm được tiện nghi, Yêu diễm công vui vẻ nổ máy xe.