*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
44.
Mẹ Khuê tú thụ rất quan tâm đến vấn đề tình cảm của cậu con trai nhỏ nhà mình, bà thường hay hỏi tiến triển của cậu với Yêu diễm công thế nào rồi.
Khuê tú thụ rất bất đắc dĩ giải thích với mẹ mình trong điện thoại: “Mẹ ơi con với anh ấy thật sự không giống như mẹ tưởng tượng đâu.”
Mẹ: “Vậy cũng được, hôm qua anh con có gửi cho mẹ ảnh với cả tư liệu của mấy người. Lát mẹ sẽ gửi cho con, con coi một chút coi có thích không rồi mẹ bảo anh con giới thiệu cho con nhé. Mẹ đã nghe ngóng qua rồi, phẩm chất mấy người lần này tuyệt đối không thể chê.”
Khuê tú thụ trầm mặc.
Anh cả cậu là một người đàn ông còn mặt than trầm mặc ít lời lạnh lùng hơn cả Băng sơn công. Trên thương trường anh cậu sát phạt quyết đoán mạnh mẽ vang dội, bắt một người đàn ông như vậy làm ông mai, mẹ cậu thật sự đủ làm khó anh rồi.
“Anh cả con bảo rồi, chỉ cần Baby nhà chúng ta thích, có thẳng cũng bẻ họ thành cong hết.”
Xem ra anh cả cũng thích.
Brother – complex thật đáng sợ.
*Brother complex: chỉ những người cuồng em trai, cưng chiều em trai hết mực
Khuê tú thụ trầm mặc.
46.
Trước đây khi Khuê tú thụ không quen Yêu diễm công, chỉ biết y là một ca sĩ hát chính ở quán bar. Sau khi ở cùng Yêu diễm công một thời gian dài, cậu mới ý thức được Yêu diễm công không chỉ là một ca sĩ hát chính nho nhỏ đơn giản.
Quán bar mà y hát chính là một trong những night club nổi tiếng nhất của thành phố A, mà y có hơn nửa cổ phần trong này. Tuy gia thế của y không thể hiển hách bằng nhà Khuê tú thụ, nhưng Yêu diễm công từ một tên bụi đời nho nhỏ lăn lộn ngoài đường từng bước từng bước dốc sức để trở nên có nhà có xe như bây giờ, ăn mặc không cần lo, đúng là không dễ dàng.
Cũng phải, một ca sĩ hát chính bình thường đâu thể lái nổi G65. Chưa nói đến G65, ngay cả chiếc Ducati Diavel mà Yêu diễm công lái vào lần đầu tiên đến trường Khuê tú thụ cũng là thứ mà người bình thường không thể gồng gánh nổi.
*Ducati Diavel Diesel là mẫu mô tô nổi tiếng phiên bản giới hạn với đúng 666 chiếc được sản xuất và do hai nhãn hiệu nổi tiếng của Ý cùng nhau chế tạo.
Gần đây Yêu diễm công bắt đầu chuẩn bị mở một quán bar mới, khá là bận rộn, nhưng việc mỗi tuần đón Khuê tú thụ tan làm về vẫn đều đặn không đổi.
Trước đây y cảm thấy mình chỉ cần ăn mặc không lo là được. Từ khi thích Khuê tú thụ, y bắt đầu cảm thấy năng lực hiện giờ của mình còn rất kém, không đủ chi trả cho sinh hoạt của Khuê tú thụ.
Không phải Khuê tú thụ là một người phô trương lãng phí, từ nhỏ cậu đã sống trong hoàn cảnh được ưu ái, nói là cẩm y ngọc thực* cũng không quá đáng, đây là cách sống của cậu.
*Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc, ý chỉ cuộc sống giàu sang phú quý.
Yêu diễm công cũng nghĩ hơi nhiều, trước tiên không nói Khuê tú thụ có năng lực kiếm tiền nuôi sống bản thân mình, thì người nhà cậu cũng không thể để cho bảo bối tâm can nhà mình trở thành một người ỷ lại vào cuộc sống của Yêu diễm công được.
Có lẽ Khuê tú thụ cũng biết Yêu diễm công muốn mở quán mới. Cậu hỏi y mấy lần, nhưng y không nói nhiều lắm, còn có chút bí bí ẩn ẩn.
“Tuần này tôi muốn về nhà.” Khuê tú thụ nói khá là uyển chuyển, ý cậu là, nếu như Yêu diễm công bận thì không cần tìm đến mình.
Nhưng Yêu diễm công vẫn bày ra dáng vẻ nghe không hiểu, chỉ a một tiếng, nói: “Được đấy, vừa lúc trước đó anh đã hẹn đi thăm dì mà vẫn chưa có cơ hội. Dì thích thứ gì em nói cho anh biết một tiếng nhé, dù sao lần đầu tiên đến nhà thăm hỏi cũng phải chuẩn bị chút quà ra mắt.”
Dáng vẻ ngượng ngùng của cô vợ xấu phải ra mắt bố mẹ chồng của y khiến Khuê tú thụ câm nín một hồi.
“Hử?”
“Mẹ tôi chẳng thích gì hết, bình thường thích nghe nhạc cổ điển.” Khuê tú thụ bảo.
Yêu diễm công nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy anh nên cầm theo đàn nhị hồ* đến kéo một đoạn trợ hứng cho dì hả?”
……
E rằng Yêu diễm công có hiểu lầm gì đó với nhạc cổ điển.
*Đàn nhị hồ là một trong những loại nhạc cụ thuộc bộ dây lâu đời của Trung Quốc. Đàn nhị hồ chỉ có hai sợi, một sợi là sợi ngoài, một sợi là sợi trong. Sự cọ sát giữa hai sợi dây đàn có độ dày khác nhau được buộc vào trục đàn tạo nên độ rung và phát ra âm thanh. Ông nhị là thùng cộng hưởng của đàn nhị hồ, có tác dụng khuếch đại và lan truyền sự rung động của dây đàn.
Khuê tú thụ mặt không cảm xúc nhìn y.
Yêu diễm công thấy Giản Baby bày ra dáng vẻ này đáng yêu chết đi được, thật sự rất muốn hôn hôn ôm ôm một cái. Nhưng với quan hệ bây giờ của hai người, y chỉ đành dùng mu bàn tay ngưa ngứa cọ lên đôi môi của người mình muốn hôn, cười: “Trêu em đấy.”
“Vậy cha em có thích gì không? Còn cả anh chị với cháu nhỏ nhà em nữa?” Yêu diễm công cố gắng không bỏ sót bất cứ thân thích nào của nhà vợ.
Khuê tú thụ bảo: “Không cần phiền toái thế đâu, chỉ cần đến nhà tôi ăn một bữa cơm thôi.”
“Không, chuyện này với anh không chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản như vậy.” Yêu diễm công bắt đúng thời cơ nắm chặt hai bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn của Khuê tú thụ, sau đó giơ lên đặt trên vị trí trái tim ở ngực mình, đoạn thâm tình nói: “Đây là lần đầu tiên anh gặp người nhà em, sao có thể không long trọng được? Lát nữa em có chuyện gì không, theo anh đi mua quần áo với làm tóc đi.”
Khuê tú thụ ngẩn ra, cậu muốn rút tay mình về, lại phát hiện người này không thả, chỉ đành rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt thâm tình của người ta: “Buông ra.”
“Có rảnh không?” Yêu diễm công vẫn tiếp tục biểu lộ.
“Không.”
Khuê tú thụ cảm thấy đau đầu, từ sau khi người trước mặt này thẳng thắn tâm ý của mình, y càng ngày càng cho phép mình bung lụa, không biết xấu hổ là thứ gì cả.
Trước đây còn có tấm màn bạn tốt, làm gì cũng biết có chừng có mực, ai như bây giờ,
Ai như bây giờ…
Khuê tú thụ nhìn đầu Yêu diễm công càng lúc càng cúi thấp, mặt càng lúc càng gần, miệng càng lúc càng chu, cậu không nhịn được mà co giật khóe miệng: “Anh đang làm gì thế?”
“Anh vừa nghĩ đến việc phải gặp người nhà em liền cảm thấy căng thẳng, muốn xin một hồi an ủi tâm linh.” Yêu diễm công thẳng thắn hùng hồn.
Khuê tú thụ dùng sức giải cứu bàn tay mình khỏi trói buộc, lại dùng một tay chặn trước miệng Yêu diễm công, bất đắc dĩ nói: “Tôi bắt đầu hoài niệm thời gian chúng ta mới quen nhau.”
Khi đó ai ai cũng có chút câu nệ khách sáo, có thể không chân thành, nhưng ít ra còn muốn mặt mũi.
Không giống bây giờ….
“Baby ơi Baby à, em sống trong phúc mà không biết hưởng phúc quá mức rồi. Nếu là anh, có một chàng trai đẹp trai cao to phong độ ngời ngời chim sa cá lặn khuynh quốc khuynh thành còn trung trinh không đổi trước sau như một theo đuổi mình, nhất định anh sẽ bật khóc mà đồng ý.”
Khuê tú thụ không phản ứng, bởi vì cậu biết người này vẫn chưa nói xong.
“Nếu như anh ấy cảm thấy lẻ loi hiu quạnh không chỗ tựa nương cần một chốn ủi an tâm linh, nhất định anh sẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán anh ấy, nói với người ta rằng, Đừng sợ, có em đây rồi, sẽ không có ai làm khó dễ cho anh hết.”
Xem đi, cậu biết ngay mà.
Khuê tú thụ nhìn vầng trán trơn bóng và mặt mày diễm lệ của y, yên lặng thở dài trong lòng. Cậu giơ tay vỗ nhẹ lên trán Yêu diễm công, dịu dàng như bình thường cậu vẫn hay vỗ George, nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Hiển nhiên Yêu diễm công đã dính chiêu này, lúm đồng tiền lập tức bung xòe như hoa.
“Không phải anh đã nói sao? Cùng anh đi dạo phố, an ủi tâm linh cho anh.” Khuê tú thụ nói.