Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 89




Edit: Ry

Máy bay hạ cánh, phả vào mặt là mùa thu ướt lạnh.

Lấy hành lí xong, Lâm Chức đeo ba lô, kéo vali tới lối ra.

Tìm cái xe với biển số mà nguyên chủ đã được báo trước, Lâm Chức ngồi lên ghế sau.

Tài xế là một người đàn ông trung niên trông hết sức bình thường, là kiểu mờ nhạt nháy mắt sẽ bị biển người bao phủ.

"Đồ ở trong cái túi dưới chân. Do công ty đã điều tra cậu một lần, với cậu không quen tình hình trong nước nên không được giao tiểu thư Hughes. Phải luôn giữ liên lạc, đừng có đột ngột biến mất như người tình cũ của cậu."

Tài xế nói rất bình thản, ông ta không nhìn Lâm Chức qua kính chiếu hậu, cứ như vậy đánh tay lái, chạy xe tới mục đích.

Lâm Chức ừ một tiếng, thực tế nguyên chủ và Vi Cẩm Vinh cũng không tính là người tình cũ.

Họ chỉ làm việc với nhau 2-3 tháng, mập mờ còn chưa được đâm thủng, luôn là hàm súc qua lại. Vì công việc mà hai người phải tách ra, về sau là "yêu xa" 2-3 năm.

Lâm Chức mở cái túi dưới chân, bên trong là đồ công ty chuẩn bị cho y.

Lần này nguyên chủ về nước là đi lối của hành khách bình thường, thế nên không thể mang vũ khí, tiểu thư Hughes là cách BV gọi súng.

Khác với những nước khác, Trung Quốc cấm sở hữu súng, công ty ra lệnh cho nguyên chủ cố gắng điều tra, nhưng không bắt buộc hắn phải tìm được manh mối.

Trong ba lô là một ít vũ khí lạnh hợp pháp và các thiết bị tân tiến như máy quay lén, máy ghi âm, còn có một tờ giấy chứng nhận cho phép sử dụng vũ khí.

Lâm Chức lẳng lặng trang bị cho bản thân, nhìn cảnh sắc lao vun vút ngoài cửa sổ.

Nguyên chủ sinh ra ở mảnh đất này, nhưng y mất người nhà từ sớm, được một nhân viên của công ty BV nhận nuôi, sau đó cũng theo nghề an ninh.

Thân thủ của hắn ở trong công ty không được tính là xuất sắc, thế nên chủ yếu phụ trách công việc bàn giấy như giao dịch, trao đổi, thẩm tra, đối chiếu, phân biệt vân vân.

Nguyên chủ chưa từng thấy bức tranh cổ bị mất trộm đó, nhưng công ty đã cung cấp ảnh.

Lâm Chức nhớ lại, đó là một bức <Hạc Trắng Đậu Trên Núi>.

Lịch sử của thế giới này khác với thế giới của Lâm Chức, để mà so sánh thì tầm quan trọng của bản vẽ này tương đương với bức <Một Mình Câu Cá Trên Sông Băng*>. Nó không chỉ còn là nghệ thuật đơn thuần mà còn truyền tải văn hóa lịch sử và tình cảm, là một văn vật được tư nhân cất giữ.

*Hàn Giang Độc Điếu Đồ của Mã Viễn nổi tiếng thời nhà Tống, là một bức tranh trong Bảo tàng Quốc gia Trung Quốc. Nội dung bức tranh là một ông lão ngồi câu cá trên thuyền, xung quanh là khúc sông trống vắng. 1 điều gây chú ý của bức tranh này là cái cần câu của ông lão được họa sĩ vẽ có ròng rọc, thứ mà thời kì đó chưa sáng chế ra, nên nhiều người đã đặt ra giả thuyết Mã Viễn là người xuyên không hoặc ông lão đó là người xuyên không =)))))))

Tới nơi, Lâm Chức đeo túi, xách vali xuống xe, đứng trước nhà trọ.

Đây là nơi ở của Vi Cẩm Vinh, cũng là nơi hắn mất tích.

Thân phận ngoài sáng của Vi Cẩm Vinh là thầy giáo dạy tiếng Anh ở một trung tâm luyện thi, chất lượng dạy học khá tốt nên rất được học sinh và phụ huynh yêu quý.

Bởi vì phải hộ tống cổ vật quan trọng, để tránh bị quấy rầy thì nửa tháng trước hắn đã từ chức. Thế nên sau khi hắn biến mất, quan hệ xã hội cũng không có vấn đề gì.

Lâm Chức ở cổng vào điền đơn đăng kí, có máy quay nên y duy trì thái độ sốt sắng, chốc chốc lại nhìn điện thoại, diễn cảnh đang đợi tin tức của ai đó, lột tả được đúng nghĩa một người vội vàng về nước vì người yêu đột nhiên biến mất.

Nhấn nút số 13, Lâm Chức nhìn số tầng nhảy trên bảng điện tử.

Tiếng cửa thang máy đóng mở có âm lượng rất nhỏ, mỗi căn hộ ở tòa chung cư này có lối vào riêng, Lâm Chức đi tới cửa, ấn mật mã.

Y đã đeo găng, mật mã nhập xong, khóa cửa vang lên tiếng tít đối chiếu thành công.

Trong nhà có hơi lộn xộn, dù là đã được dọn qua, nhưng Lâm Chức vẫn có thể nhìn ra sự thiếu cân đối.

Nơi này đã bị công ty và cảnh sát phụ trách vụ án của cố chủ lục lọi không chỉ một lần, những thứ có giá trị e là đã biến mất hết.

Kể cả như vậy, Lâm Chức vẫn nghiêm túc đi lại xem xét căn hộ này.

Trong không khí có sự ẩm ướt, hai ngày qua trời mưa, lúc Vi Cẩm Vinh biến mất hẳn là cửa sổ vẫn mở.

Lâm Chức mở tủ lạnh, thấy nguyên liệu nấu ăn đã được sơ chế sẵn trong tủ.

Hoa quả trong túi giữ tươi, một hộp hải sản sống ướp gia vị không biết đã để bao lâu, cùng với sữa bò và nước có ga.

Lâm Chức nheo mắt. Dựa theo kí ức của nguyên chủ, Vi Cẩm Vinh không phải người thích ăn hoa quả, nhất là táo - thứ đang được để trong túi giữ tươi.

Vi Cẩm Vinh không bài xích mấy loại hoa quả thường thấy này, nhưng hắn không thích, là kiểu người ta cho sẽ không từ chối, thỉnh thoảng ăn còn khen ngon, nhưng chắc chắn không bao giờ mua.

Vi Cẩm Vinh cũng không uống nước có ga. Nửa năm trước trong lúc buôn chuyện với nguyên chủ, hắn vô tình để lộ rằng mình hết thời kì thích uống nước có ga rồi, đang dần đam mê trà.

Có lẽ là Vi Cẩm Vinh lừa nguyên chủ, nhưng cũng có thể là một trường hợp khác.

Xem hết phòng khách và phòng bếp, Lâm Chức mở cửa phòng ngủ.

Trong phòng ngủ có vết máu khô. Hai vị đồng nghiệp bị giết hại, một người chết do mất quá nhiều máu, một người chết vì ngạt thở, cả hai chết ở đây. Máy quay trong nhà cũng bị phá hủy vào đêm đó, nên trừ thủ phạm, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Lâm Chức mở tủ quần áo, không tìm được bất cứ manh mối nào, chuyển sang phòng làm việc.

Đúng như y dự đoán, tất cả vật có giá trị đều đã biến mất.

Trên bàn làm việc có một đĩa bánh quy đã bị ăn mất một nửa, bánh đã ỉu.

Cửa thang máy mở, thanh niên với vẻ mặt thẫn thờ kéo vali bước ra.

Nữ nhân viên tiếp lập tức bưng nước nóng đi tới, lúc cúi xuống tranh thủ hỏi thăm: "Phát hiện ra gì không?"

"Hắn không phải người sẽ mua táo, nhưng trong tủ lại có táo, cái này có tính là manh mối không?" Lâm Chức thành thật nói ra phát hiện

Căn hộ này và những nơi ở khác của Vi Cẩm Vinh không chỉ nằm trong tầm ngắm của công ty, mà còn bị cảnh sát để mắt. Vừa rồi lúc kiểm tra phòng y đã nhận ra mình bị ai đó theo dõi từ xa.

Nguyên chủ không nhạy bén như vậy, và đáng lí ra Lâm Chức cũng không nhạy bén được tới mức độ này. Nhưng nhờ kinh nghiệm làm yêu hồ ở thế giới trước mà bản năng cảnh giác của y đã được đề cao.

Cô gái kia lạnh tanh đáp: "Nếu chúng ta đang điều tra thân chủ ngoại tình thì có lẽ đây sẽ là phát hiện trọng đại."

Ngụ ý là vô dụng, ai quan tâm Vi Cẩm Vinh có mua táo không, hắn có mua tỏi về ăn thay hoa quả bọn họ cũng mặc kệ.

Lâm Chức làm vẻ mặt bất lực không thể giúp gì, nhìn ra cửa.

Trời âm u, gió hắt vào, sắp mưa rồi.

Y không định ở đây đợi mưa tạnh, y muốn đi tìm đối tượng của nhiệm vụ lần này.

Lâm Chức quan sát cẩn thận như vậy không phải là để tìm ra Vi Cẩm Vinh, y không phải nguyên chủ, y không quan tâm tên đó, cũng không quan tâm bức họa cổ kia ở đâu. Nhưng đây là mấu chốt để y duy trì liên lạc với Cảnh Tầm, là lý do duy nhất y có thể dùng để tiếp xúc với gã trong thời gian dài.

Lâm Chức vừa ngồi lên xe, mưa bắt đầu rơi.

Cửa xe bị đắp lên một màn nước, làm nhòe ánh đèn bên ngoài.

Tài xế lịch sự hỏi thăm: "Thời tiết này cứ tới mùa thu là mưa miết thôi, một năm bốn mùa đều ẩm ướt. Quý khách có mang ô không?"

"Tôi có mang, cảm ơn anh."

Cảm giác được tâm trạng của khách không tốt lắm, tài xế không nói nữa.

Cảnh Tầm ở một căn biệt thự trong khu nhà giàu, Lâm Chức che ô, nhấn chuông cửa.

Vi Cẩm Vinh là anh trai cùng mẹ khác cha với Cảnh Tầm. Năm Vi Cẩm Vinh 9 tuổi, cha mẹ hắn ly hôn, mẹ hắn dẫn theo hắn gả cho cha của Cảnh Tầm, ông Gerald.


Năm sau, Cảnh Tầm ra đời.

Vi Cẩm Vinh 14 tuổi đi du học, nhưng quan hệ của hắn với người em này cũng khá tốt. Lúc Cảnh Tầm bị bắt cóc, hắn cũng tham gia tìm kiếm.

Đây đều là tư liệu công ty cho, quan hệ của anh em nhà này những năm qua như thế nào thì bọn họ không biết. Vi Cẩm Vinh không liên lạc nhiều với Cảnh Tầm, chí ít là 3 tháng gần nhất không có bất cứ liên hệ nào. Công ty không cho rằng đồ sẽ nằm ở chỗ Cảnh Tầm, nhưng vẫn để nguyên chủ tới thử vận may.

Lâm Chức kiên nhẫn nhấn chuông, bên ngoài mưa rất to, ba lô và vali của y đều ướt một chút.

Không có người đáp lại, như thể đây là căn nhà trống.

01: [Đối tượng nhiệm vụ ở bên trong ạ.]

Cảnh Tầm ở bên trong, chỉ là gã không ra mở cửa.

Lâm Chức cũng chẳng nghĩ gì, y cúi đầu nhìn khung chat chắc chắn sẽ không có tin nhắn mới, lại nhấn chuông.

Tiếng chuông dồn dập có phần chói tai khiến thanh niên đang pha màu trong phòng khách nhíu mày.

Gã không ra mở cửa, mà cầm máy tính bảng trên sô pha lên, mặc kệ thuốc màu trên tay dính vào cái máy, dùng camera xem tên đáng ghét nào ở ngoài cửa.

Bên ngoài là một thanh niên đẹp nhưng xa lạ, mặc áo khoác màu nâu, dưới áo khoác là áo len màu đen, mặt mày nhợt nhạt, nét mặt có phần lo lắng hoang mang.

Ngoại hình của thanh niên không hề nhỏ yếu, là kiểu hướng nội lạnh lùng. Nhưng dưới cơn mưa tầm tã, y trở nên chật vật, toát lên nét yếu đuối, giống đóa hoa bị thiên tai nhấn chìm.

Thiên phú hội họa của Cảnh Tầm không chỉ là về màu sắc, mà còn là khả năng nắm bắt hình ảnh.

Gã có thể cảm giác được tinh thần của thanh niên ngoài cửa dần trở nên căng thẳng vì mãi không được đáp lại. Mũi dù màu đen nhòn nhọn đầy nước chống xuống đất, bàn tay đang cầm cán ô dạng móc câu siết chặt, mạch máu gân xanh nổi rõ ràng.

Cảnh Tầm khẳng định mình không biết người này. Tuy là thời gian của gã như đồng hồ hỏng, nhưng gã vẫn luôn cố gắng nắm bắt kí ức của mình.

Tiếng chuông cửa ngừng, thanh niên lại không đi.

Y nhìn ra màn mưa, lại mỏi mệt nhìn cánh cửa, tiếp tục nhấn chuông, nhưng vẻ mặt đã không còn chút hi vọng nào.

Cảnh Tầm đặt máy tính bảng lên giá đỡ, tiếp tục pha chế màu.

Thanh niên bên ngoài có vẻ như đã từ bỏ việc nhấn chuông, nôn nóng đi qua đi lại, liên tục nhìn điện thoại, cuối cùng thất vọng nhìn ra màn mưa.

Trước cửa không có chỗ ngồi, nên y ngồi lên vali của mình.

Cảnh Tầm chỉ thấy được gò má thanh niên, nhưng cảm giác như y có tâm sự, khiến người ta rất tò mò.

Ngoài cửa, Lâm Chức duy trì biểu cảm, nhìn trời mưa rào.

01 lo lắng: [Kí chủ, anh ta vẫn không nhúc nhích.]

Lâm Chức không thất vọng, dù Cảnh Tầm có gặp y hay không thì y cũng phải diễn cho tròn vai, kể cả khi là đang diễn cho không khí xem.

Lâm Chức không thích sơ suất, không thích bất cứ hành vi nào có thể khiến con mồi cảnh giác.

Để bắt được thì cần sự kiên nhẫn, và có đôi khi chờ đợi cũng là một thú vui.

Từ tạp âm thỉnh thoảng vang lên trong đầu, Lâm Chức có thể cảm nhận được buồn phiền của 01, bèn đề nghị nó hát một bài điều tiết cảm xúc.

01 rất chán nản, nó là hệ thống mà lại được kí chủ an ủi ngược, đúng là kém cỏi.

Nó thầm hát cho mình nghe: Bé thỏ nhà ta, mau mở cửa ra, nhanh lên đi ha, tui muốn vào nha*.

*Gốc là 小兔子乖乖, 把门开开, 快点开开, 我要进来.Tiểu thỏ tử quai quai, bả môn khai khai, khoái điểm khai khai, ngã yếu tiến lai. Các từ cuối đều là âm ai =))) Nên nghe nó khá hài.

Cũng may Lâm Chức không nghe được, không thì chưa chắc y đã duy trì được diễn xuất của mình.

01 bỗng phấn khởi reo lên: [Kí chủ, anh ta tới kìa!]

Cửa lặng lẽ hé ra, Lâm Chức quay đầu, nhìn thấy thanh niên đứng trong bóng tối.

Vì là con lai nên Cảnh Tầm rất cao, ngũ quan sắc nét, đôi mắt có màu xanh xám, tóc đen hơi dài, bù rù, nhìn xuống y.

Khuôn mặt gã lúc này vô cảm, lại vẫn tạo một cảm giác công kích nóng nảy cho người nhìn, hỗn loạn và nguy hiểm, chẳng biết lúc nào sẽ lệch quỹ đạo, mất khống chế.

"Có chuyện gì?"

Lâu rồi Cảnh Tầm mới lại mở miệng, giọng khàn khàn, câu hỏi dứt khoát và thiếu kiên nhẫn.

Lâm Chức cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: "Anh trai cậu có thể đã mất tích, cậu có liên hệ được với anh ấy không?"

Cảnh Tầm nhíu mày, nghiêng người để Lâm Chức vào trong.

Cảnh Tầm đã tưởng tượng rất nhiều tình huống, nhưng cái duy nhất gã không ngờ tới là thanh niên xinh đẹp dính mưa, lẻ loi đứng trước cửa nhà mình, lại là người yêu của anh trai.