Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 84




Edit: Ry

Lâm Chức biết chuyện mình vào gia phả của nhà họ Bùi là sau khi Bùi Đạc nhận được hồi âm.

Y không hề che giấu sự ngạc nhiên của mình, y thật sự không ngờ Bùi Đạc sẽ làm vậy.

Nhưng cũng không lạ, tiến độ nằm trong dự đoán của y.

Xét về trải nghiệm thì Bùi Đạc kiên cường hơn hai mảnh vỡ trước, nhưng cũng yếu ớt hơn bọn họ. Hắn không chịu được mất đi, dù tỉ lệ chỉ là 1 phần 10 nghìn, thế nên được y hứa hẹn sẽ trông chừng mộ hắn mấy trăm năm, dù hắn không để tâm thì cũng vẫn sẽ thấy thỏa mãn.

Vì vậy nên trong quá trình tiếp cận Bùi Đạc, Lâm Chức sẽ cố ý chọc hắn ghen, kích thích sự chiếm hữu của hắn, nhưng lại không thật sự tỏ ra để ý một ai đó trước mặt Bùi Đạc. Đối mặt với các nhân cách khác nhau, với các tình huống cảnh ngộ khác, thủ đoạn cũng không thể giống nhau được.

Bùi Đạc ôm Lâm Chức, nghịch vòng tay của y, cười nói: "Bây giờ xem như có danh phận, về sau em giáo dục đám con cháu bất hiếu là điều đương nhiên."

Hắn đang nhắc tới lần trước Lâm Chức bảo ai không tử tế cúng bái hắn sẽ bị y dạy dỗ.

Thân phận mập mờ sao bằng chính thê của trưởng bối đã được ghi vào gia phả trong từ đường.

Lâm Chức nằm trong ngực hắn cười run cả người, dường như là đang tưởng tượng viễn cảnh đó.

Bùi Đạc có lòng muốn ôm ấp vuốt ve người đẹp thêm một lúc, nhưng buộc phải bứt ra đi làm việc.

Bụng Lâm Chức đã phình rất to, Bùi Đạc cũng không dám lắc y, mặc dù biết yêu hồ không yếu ớt như vậy, nhưng vẫn không nhịn được.

Lâm Chức biết bây giờ là lúc quan trọng, phải đề phòng có người chó cùng rứt giậu, y còn bố trí một vài thứ ở chỗ Bùi Vân Chi.

Tình thế như là lửa cháy thêm dầu, đốt cho cả tiền triều lẫn hậu cung hoảng sợ.

Ngay khi Hoắc tướng hãm sâu vào đủ thứ bê bối, buộc phải vào nhà lao đợi thẩm tra, Hoàng Hậu lại có tin mừng.

Mặt ngoài thì đây là sự kiện cực tốt, ban thưởng của Hoàng Đế như nước chảy vào hậu cung, bỏ thêm một thanh củi vào thế lửa đã quá vượng.

Lục vương gia biết lựa chọn của Hoàng Đế, đập vỡ rất nhiều thứ trong phủ.

Phủ Lục vương gia cũng là giương cung bạt kiếm, Trịnh Giai Linh mặc áo trắng, ở trong tiểu viện của mẹ chồng cầu phúc cho vợ chồng Thế Tử chết thảm.

Rời khỏi tiểu viện, nàng về viện của mình.

Tiểu vương gia đau lòng xoa nắn đầu gối quỳ tới ứ máu của nàng, hiền hòa an ủi.

Trịnh Giai Linh ngoài mặt cảm động, cẩn thận dịu dàng, trong lòng đã hoàn toàn rét lạnh.

Việt tiểu vương gia không biết nàng thật ra là người của Bùi Đạc, nghe nàng gió thoảng bên tai cũng chỉ cho là nàng bất bình thay mình. Trong tư tưởng của Việt Trác, gã thấy mình văn võ toàn tài không hề kém huynh trưởng, chỉ là kém xuất thân.

Trịnh Giai Linh vẫn luôn thực thi mệnh lệnh của Bùi đại nhân, truyền tin lại, ngầm thành lập liên hệ giữa Việt Trác và Bùi Đạc.

Những chuyện Việt Trác giấu nàng, Trịnh Giai Linh lại nghe rõ mồn một từ phía Bùi Đạc.

Dù là giết Thế Tử hay là giấu giếm nàng ưng ý con gái một quan viên nào đó, chỉ đợi lấy người vào phủ làm thiếp.

Tình yêu sao đáng tin chứ, còn là thứ tình yêu nàng dùng khế ước với yêu quái cầu tới.

Trịnh Giai Linh soi gương chải mái tóc dài, ban trâm hoa đào mà Vương gia mua cho tỳ nữ xinh đẹp bên mình, đêm đó dứt khoát đưa người lên giường Vương gia.

Cơ thể nàng không thể có thai, cho nên trước khi vị thiếp kia vào phủ, nàng phải có con, chức vị Thế Tử sẽ truyền lại cho Việt Trác, sau đó truyền cho con nàng.

Không bao lâu sau, Bùi Đạc đã nhận được tin của Trịnh Giai Linh. Trạng thái của Lục vương gia, bao gồm một vài hành vi, tâm tư của Tiểu vương gia đều ghi hết trên này. Trịnh Giai Linh còn cẩn thận báo lại cả toan tính của mình.

Trong hai tháng, Hoắc tướng bị giam ở thiên lao được thả, tìm được vài chứng cứ chứng minh cho sự trong sạch của lão.

Bùi Đạc cử người đi Phong Châu, trên đường cũng gặp mã phỉ, nhưng bình an vượt qua. Châu Mục mới tới được Phong Châu, gặp phải đủ loại khó dễ. Cùng lúc đó, Bùi Thịnh ở Phong Châu làm tai mắt ngầm cũng bị ám sát mấy lần, chật vật sống sót.

Bách Tâm lạnh lùng ôm kiếm đứng trước giường Bùi Thịnh. Chủ Tư đại nhân đã nhờ riêng nàng, sao nàng có thể từ chối, cũng do thù lao là phương pháp sáng tạo lá xanh mà chỉ Chủ Tư biết.

Châu Mục mới của Phong Châu vừa tới đã châm 3 cây đuốc, cây thứ nhất là đốt vây cánh của Châu Mục cũ, cây thứ hai là hỏa thiêu nhà ngoại của mẫu phi Lục vương gia.

Hai phe đối chọi, Châu Mục mới của Phong Châu lại có binh lực từ Lâm Châu Nghi Châu tương trợ.

Châu Mục mới tiền trảm hậu tấu, thủ đoạn tàn nhẫn, tin tức truyền về trong triều, tất cả mọi người đều biết đây là ý của Bùi Đạc.

Nghi Châu, là Nghi Châu năm ngoái bị đại hạn.

Đại thần trong triều nhìn thanh niên mặc áo bào đỏ tím đứng đầu hàng, không ai không rét run trong lòng.

Tất cả mọi người nghĩ Bùi Đạc cho người tới Nghi Châu mùa thu năm ngoái chỉ là một cái cớ, không ngờ là chờ tới lúc này.

Phong Châu không ngừng chảy máu, máu loang tới tận kinh thành, chém đầu mấy quan viên.

Lục vương gia đã có tóc bạc, không phát biểu bất cứ cái gì về chuyện này, chỉ xin phong Thế Tử cho con thứ.


Hoàng Đế bất đắc dĩ, ngoài phạt Châu Mục mới của Phong Châu và Giáo Úy, Châu Mục mới của Nghi Châu thì cũng chỉ có thể làm vậy.

Thật ra gã chẳng thấy áy náy gì với Lục ca, vì Lục ca cũng có sát ý với gã, căn bản không coi gã là Hoàng Đế, tâm tư lên ngôi của y còn chưa chết.

Lúc xuống triều, Lục vương gia đi ngang qua Bùi Đạc, nghiêng đầu gằn giọng với hắn: "Bùi Đạc, ngươi chết không yên."

Bùi Đạc bình thản đáp: "Chắc hẳn sẽ sống lâu hơn Vương gia."

Lục vương gia phẩy tay áo bỏ đi, Bùi Đạc hài lòng nhìn Long khí trên người y tan biến.

Trong số những người tranh giành ngôi vị năm đó, Lục vương gia là người có Chân Long mệnh cách nặng nhất, thế nên mới yên ổn được cho tới giờ. Còn Thất vương gia, gã đó chỉ đơn thuần là biết từ bỏ khi ở trên đỉnh, giỏi bo bo giữ mình.

Nếu năm xưa Bùi Đạc chọn con rối là Lục vương gia, hôm nay ai thắng ai thua còn khó mà nói.

Nhưng cho dù hắn không thể thấy mệnh cách hay Long khí thì cũng sẽ không làm ra loại quyết định này.

Có đôi khi số phận là vậy, cờ kém một chiêu đã vĩnh viễn không thể bắt kịp.

Mà dù có chết hay không thì Bùi Đạc vẫn nhớ phải biến thành quỷ để chăm hồ ly nhà mình.

Nghĩ đến Lâm Chức, sải bước về điện Ngọc Huyễn trở nên nhanh hơn.

Khi hắn vào tẩm cung, Lâm Chức đang suy tư ngồi trên giường, bụng phẳng lì.

Bùi Đạc hiếm hoi mà ngơ ngác, hắn đi tảo triều có một lúc mà hồ yêu đã sinh rồi?

Nhưng mà xung quanh không có gì, cũng đúng, Lâm Chức vốn không mang thai thật.

"Ngủ một giấc dậy đã thành như vậy." Lâm Chức giải thích, kể cho Bùi Đạc nghe đầu đuôi.

Lâm Chức cũng không rõ chuyện gì xảy ra, tóm lại y ngủ dậy, "em bé" đã biến mất.

Y không sinh ra cái gì, thứ tích tụ trong ổ bụng vốn là yêu lực, bụng xẹp xuống, yêu lực cũng lại chảy vào kinh mạch, tụ vào yêu đan. Giống kiểu y bị ép phải gửi tiết kiệm, giờ số tiền đó được chuyển trả lại.

Yêu đan của Lâm Chức đặc hơn rất nhiều, tu vi cũng tăng vọt so với thời kì mang thai.

Bùi Đạc sờ bụng y, cẩn thận kiểm tra.

Hồ ly nhỏ lầm bầm: "Cứ tưởng sẽ còn phải đau một trận."


Tất nhiên Lâm Chức thấy rất may mắn là không phải trải nghiệm cảm giác sinh đẻ, bình an vô sự là được.

"Em còn muốn đau nữa." Bùi Đạc nhéo má thiếu niên, thu hồi linh lực: "Không khó chịu ở đâu đúng không?"

Mặc dù bụng Lâm Chức đã trở lại bình thường, nhưng cảm giác mềm mượt đẫy đà vẫn vậy, vẫn là vẻ mặn mà lúc có lúc không. Bùi Đạc tới gần còn ngửi được cả mùi sữa thoang thoảng, lẫn trong mùi hương ngọt ngào của cơ thể y.

Lâm Chức kiểm tra lại lần nữa, lắc đầu.

Đúng là không khó chịu chỗ nào hết, khôi phục lại như cũ, Lâm Chức rất vui.

Sau đó y cảm giác được ánh mắt của Bùi Đạc cứ dán vào lồng ngực mình, bèn thuận theo nhìn xuống, mơ hồ có linh cảm xấu.

Vẫn là hình dạng bình thường của nam nhi, cái không bình thường là nó còn to hơn cả lúc vừa thân mật xong.

Bùi Đạc giơ tay chạm thử, cảm giác đau làm Lâm Chức như bị sét đánh.

Y cắn chặt răng, chuyện này thật quá đáng.

Sao lại thế... Đến cả Lâm Chức cũng không thể giữ bình tĩnh. Đúng là y đã chấp nhận việc mình mang thai giả, nhưng cái này vẫn rất đổi mới nhận biết.

Cơn đau khiến mặt Lâm Chức trắng bệch, đây đúng là chịu tội.

Bùi Đạc đã đọc rất nhiều sách về phương diện này, từ động vật tới nhân loại, nên hắn biết nên xử lý như thế nào, cũng biết nếu bỏ mặc thì tình trạng tắc nghẽn sẽ ngày một nghiêm trọng.

Vì cơn đau, Lâm Chức không khống chế được, móng tay trở thành móng vuốt, cào nát lưng Bùi Đạc.

Y cũng không hoàn toàn mất khống chế, trong cơn đau pha lẫn xấu hổ và giận dữ.

Máu lăn dài trên lưng, bị vết thương kích thích, Bùi Đạc càng bóp chặt.

Cảm nhận được một bên đã cạn, Bùi Đạc nhanh nhẹn chuyển sang bên còn lại.

Để giúp Lâm Chức phân tâm, một tay khác của hắn còn đi xuống an ủi y.

Chỗ ấy không còn là nơi mà cá con cũng khó có thể nuốt trọn nữa, sự chú ý của Lâm Chức bị phân tán.

Bùi Đạc nhanh chóng dùng đồ của mình thay vào để có dư tay nắm tay Lâm Chức.

Bàn tay to rộng bao trùm lấy tay hồ yêu, mười ngón đan xen.

Dòng nước trắng trượt xuống, Lâm Chức không nhịn được chảy một giọt nước mắt.

Y thừa nhận là lúc này y rất muốn format lại hệ thống trong đầu.

Dẫu biết 01 chỉ thấy gạch men, nhưng cứ nghĩ đến chuyện này ngoài nhân cách sẽ biến mất biết, còn có kẻ thứ hai biết là y lại muốn xóa sổ hệ thống.

01 bị cưỡng chế xem phim hoạt hình từ lúc gạch men xuất hiện, tự dưng rùng mình. Lạ ghê, nó là AI mà đâu có biết lạnh.

01 nhanh chóng bỏ qua, tiếp tục xem phim hoạt hình của mình. Do người thiết kế lập trình, chắc là để phòng ngừa nó lười biếng, nó không có quyền tự bật phim xem, chỉ có thể tranh thủ lúc này xem càng nhiều càng tốt.

"Tiểu hồ ly cũng biết thẹn sao?"

Bùi Đạc lau giọt nước mắt của Lâm Chức, yết hầu chuyển động.

Hắn rất vui, giờ không nghĩ tới 7-8 đứa con không tồn tại kia nữa.

Không có thì tất cả là của hắn.

Lâm Chức không nể nang để lại vô số vết cào trên lưng Bùi Đạc, vẫn còn bực mình.

Về sau y thấy quá phiền, dứt khoát biến thành dạng cáo.

Lâm Chức quên mất yêu đan của mình đã đặc hơn, lúc hóa thành nguyên hình không khống chế kích thước, thế là biến thành một con cáo tím có chiều dài bằng người trưởng thành.

Bùi Đạc sửng sốt, vuốt ve bộ lông xinh đẹp.

Một chú cáo to như vậy không còn cảm giác xinh xắn đáng yêu nữa, mà đã có sự oai vệ của thú dữ.

Đây cũng là nguyên hình của yêu hồ. Đuôi cáo bông xù vung vẩy, dám chắc hồ ly chỉ cần dùng sức vỗ một cái, cái đuôi đầy lực sát thương sẽ đập tan cái giường này.

Lâm Chức cứ tưởng làm vậy sẽ đỡ mệt, nhưng y quên rằng dạng cáo thì không chỉ có một cặp.

Mấy thứ vốn chỉ là đồ trang trí kia, giờ lại có tác dụng.

Bùi Đạc bận rộn cực kì, lông bụng hồ ly ướt đẫm bết dính.

Lâm Chức chết lặng, y mặt thú dạ người, Bùi Đạc là mặt người dạ thú.

Vẫn nên chết sớm đi, y muốn làm quả phu.