Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 94: Ngoan Long (1)




Tạ Linh Nhai muốn nói lại thôi, bởi vì hắn nghĩ nếu phải giải thích với người già trong làng về thần báo bên tai và vì sao mình lại kêu thần báo bên tai là tiều bảo bối, thì chi bằng để cho họ có một con đường sống, vì dù sao họ sống đến tuổi này cũng không dễ dàng.

"... Được ạ." Tạ Linh Nhai đưa đèn pin cho ông lão, còn mình thì bật chức năng đèn pin trên điện thoại để soi sáng.

Ông lão ngẫm lại nói: "Tôi đi đến nhà em trai của tôi có chút việc, các vị có việc gì thì cứ kêu tôi."

Tạ Linh Nhai gật đầu.

Sau khi ông già đi rồi, Tạ Linh Nhai cùng Thi Trường Huyền đi vào từ đường, dựa vào ánh sáng mở đèn trong từ đường lên. Đèn trong từ đường, là loại kiểu cũ, bóng đèn rủ xuống, sau đó ánh đèn màu vàng sáng lên.

Chỉ là, xung quanh từ đường quá lớn, nên ánh sáng này không thể chiếu sáng hết mọi chỗ được, chính vì vậy chính giữa từ đường vẫn chìm trong bóng đêm sâu thẳm, thoạt nhìn càng tăng thêm chút cảm giác thần bí.

Tạ Linh Nhai đi qua giếng trời, giữa lòng giếng trời nhợt nhạt, phủ kín rêu xanh, trong bóng đêm lộ ra khí tức âm u sâu thẳm.

Tạ Linh Nhai chậm rãi đi đến bàn phía trước, nơi này thờ phụng mấy thế hệ bài vị tổ tiên cùng tượng đất, hắn cầm ba nén hương lên, tính toán chào hỏi trước một cái, để lộ ra chút kính trọng.

Đến khi nhìn đến giữa lò, Tạ Linh Nhai quay đầu lại nói với Thi Trường Huyền một tiếng, kêu anh tới xem.

Thi Trường Huyền vốn dĩ đang xem khung trang trí, nghe vậy cũng bước lại đây, chỉ thấy giữa lư hương ngoại trừ tro hương ở ngoài, còn cổ một ít màu đen của việc bát hương tự bốc cháy, nếu người có kinh nghiệm vừa thấy sẽ biết đây là hiện tượng: "Phát lò." (Bát hương tự bốc cháy)

Tạ Linh Nhai gật đầu. Phát lò, chính là giữa lò hương tự bốc cháy lên, hơn nữa không phải bởi vì hương quá nồng, hay quá lớn, dẫn tới việc lửa bén vào chân hương bốc cháy, mà là từ dưới bát hương tự bốc lên thiêu cháy.

Trong các miếu nếu xảy ra hiện tượng phát lò, thì sẽ tượng trưng cho việc thần minh ứng nghiệm và tín đồ sẽ cho rằng đó là phép lạ của các thần.

Nhưng nếu là nơi thờ phụng tổ tiên, mà lư hương tự bốc cháy, thì chắc hẳn là do tổ tiên có việc muốn báo cho con cháu, và tốt xấu gì cũng phải thình đạo sĩ chuyên nghiệp về xem quẻ, hay mời lão sư công.

Từ đường nhà họ Thương xảy ra sự việc lư hương bốc cháy, nhưng lại không ai nói cho bọn họ, hằn là không phải ķhông chú ý tới, vị dù sao nơi này cũng có sư công và có các người già trong làng đến. Tạ Linh Nhai nghĩ, hắn là đã có điều gì đó báo động trước, cho nên bọn họ mới kết luận là do tổ tiên tức giận, vì vậy không cần phải nói. Những chuyện kia so với những chuyện này, xem bộ chuyện này chỉ là chuyện cỏn con.

"Nhưng nếu đúng là do tổ tiên tức giận, thì sao nhóm sư công tới làm pháp cầu lại không có được đáp án? Chẳng lẽ là do pháp lực của họ không đủ?" Tạ Linh Nhai tự nhủ.

Thi Trường Huyền nói: "Nếu đã như vậy, hay là chúng ta tự mời họ đến đi."

Đúng là, chuyện này thực sự phụ thuộc vào tổ tiên của gia tộc họ Thương gia, nên chung quy vẫn phải mời bọn họ đến.

Cũng may đồ vật cũng đã đầy đủ, Tạ Linh Nhai chuẩn bị một chút, sau đó châm hương cầu nguyện, bái Thái Ất Thiên Tôn, ý định muốn mời tổ tiên nhà họ Thương đến.

Từ lúc Tạ Linh Nhai hành nghề tới nay, bất luận là mời thần linh hay triệu hoán linh hồn, đều cần trăm vật hiến tế và sẽ có hàng trăm linh hồn được mời về, nên nếu không thể mời được, thì chỉ có thể là do linh hồn đó bị Hồng Dương Đạo nhốt giống như lần trước.

Cho nên, ngay lúc Tạ Linh Nhai phát hiện mình không thể mời được tổ tiên nhà họ Thương, khỏi phải nói, cả hắn và Thi Trường Huyền đều cảm thấy rất ngạc nhiên.

Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tổ tiên của nhà họ Thương không thể nào đã đi đầu thai hết được, rốt cuộc thì sao vậy, chuyện bát hương tự bốc cháy là sao. Chẳng lẽ họ đã bị câu lên? Nhưng nếu không có việc gì thì ai sẽ câu hồn phách tổ tiên nhà họ Thương chứ? Là vì có mối ân oán gì ư?

"Sẽ không có những pháp sư độc ác đâu, phải không?" Tạ Linh Nhai nghĩ trăm lần cũng không ra: "Chẳng lẽ, kéo lông dê còn phải kéo the0 hết sao? Bắt hết tất cả tổ tiên của nhà họ Thương cùng đi."

Điều này thực không hợp lý, giống như câu người ta thường nói, ma cũ không bằng ma mới. Con cháu nhà họ Thương vẫn thờ cúng theo kiểu người mới mất càng cung phụng nhiều hơn, còn tổ tiên lâu đời thì sẽ không cung phụng nữa, nên nếu âm thọ của tổ tiên chưa hết, vẫn còn ở âm phủ, thì họ sẽ rơi vào cảnh không đủ ăn không đủ mặc, tinh thần trạng thái, sức mạnh đều sẽ không bằng ma mới.

Chưa hết, còn có những người bình thường sống già yếu, bệnh tật và chết một cách bình thường. Sức mạnh của họ không mạnh bằng những lệ quý mạnh mẽ, nên nếu pháp sư muốn giam cầm ngắn hạn với họ, thì bình thường các pháp sự sẽ lựa ra, chứ sao có thể không quan tâm mà thu hết toàn bộ vậy chứ.

Đúng lúc này, Tạ Linh Nhai nghe được bên ngoài có tiếng "Lách tách."

Đến khi hắn quay đầu nhìn lại, vẫn chưa biết là cái gì. Sau đó, tiếng lách tách không ngừng vang lên bên tai, hắn mới nhận ra rằng trời đang mưa.

Mưa lớn hạt mưa to như hạt đậu nhỏ giọt ở giếng trời, vang lên từng hồi rung động, chân trời cũng ẩn ẩn truyền đến tiếng sấm.

Tạ Linh Nhai đi đến bên giếng trời, duỗi tay cảm nhận một chút, bàn tay lập tức ướt nhẹp: "Mưa lớn quá."

"Dự báo thời tiết nói đêm nay mưa rào và sẽ có sấm chớp, lát nữa sẽ dừng thôi." Thi Trường Huyền nói.

Tạ Linh Nhai an tâm hơn, đi trở về.

Nhưng khi hắn vừa đi đến xà nhà bên cạnh, thì từ trên giếng trời chợt xuất hiện một màu trắng lóe lên, tiếp đến là tiếng sấm vang lên ẩm ẩm, đánh thằng vào nóc nhà ở giếng trời!

Tạ Linh Nhai đột nhiên không kịp phòng ngừa, vẫn là Thi Trường Huyền duỗi tay kéo hắn về bên phía mình, che chở hắn lui về phía sau mấy bước.

Trong khi đó, phía sau của Tạ Linh Nhai có vài phiến ngói.

Trên mái hiên ở giếng trời không có khe hở lớn, nên phần lớn các mảnh ván lợp đều rơi xuống giếng trời, vỡ vụn và mang the0 vệt sáng trăng.

"Ôi mịa nó?" Tạ Linh Nhai ngây người, vừa rồi hắn chỉ cách luồng sấm sét trực tiếp có mấy mét thôi, trước nay chỉ có hắn lấy lôi phù ra hù dọa người khác, thật không ngờ hôm nay hắn lại sắp bị thiên lôi đánh trúng.

Tạ Linh Nhai nhất thời có chút thất thanh, sau một lúc lâu mới nhớ tới, hắn gào một tiếng: "Có lầm không vậy, tổ sư sư phụ của tôi là Ngọc Xu Lôi phủ tát chân quân đó! Có thể nói lý chút không?"

Thi Trường Huyền: "..."

Tiếng sấm kinh hoàng khiến toàn bộ làng thôn Tiểu Bá bị đánh thức, ánh đèn lục tục sáng lên tới, còn có một số người người đi ra xem, tin tức từ đường bên này bị sét đánh cũng truyền tới cuối thôn.

Vì dù sao, đây cũng là một nơi thờ cúng tổ tiên linh thiêng và quan trọng ở huyện Mão, nên có không ít thôn dân mặc áo ngủ dẫm lên dép lê chạy tới từ đường.

Cho nên khỏi phải nói người giả trông coi từ đường gấp đến mức nào, vừa đi vào nhìn thấy bộ dạng này, đã nhịn không được hỏi hai người Tạ Linh Nhai xem sự tình thế nào, sau đó quỳ gối trước tượng đất, trong miệng không ngừng dùng những lời lẽ vô dụng lặp đi lặp lại mãi.

Các thôn dân lục tục chạy tới từ đường, mưa rào có sấm chớp tới nhanh đi cũng nhanh, đến khi bọn họ ra cửa, chỉ có mặt đất ướt dầm dề chứng minh vừa rồi có một trận mưa xảy ra.

Những người chủ chốt của dòng chính cũng tới, bọn họ rất nổi bật trong đám người nhìn qua là biết ngay, tất cả mọi người tránh đường cho họ, nhỏ giọng rì rầm và thỉnh thoảng nhìn một chút về phía bọn họ.

Nội dung thì thầm kia cũng đơn giản, kiểu: "Nhìn kìa, làm chuyện xấu đến mức thiên lôi đánh xuống cả bàn thờ tổ tiên, đúng là mất đạo đức quá đi."

Thậm chí còn có người nói rằng từ sau khi sửa phong thủy trong làng, có rất nhiều điều xui xẻo xảy đến, bây giờ lại có thêm những điều xui xẻo trong từ đường phố, đúng là tạo nghiệt mà.

Lời này vừa nói lên đã khiến cho sắc mặt của những người ở trường đại sảnh trở nên tái mét.

Người chủ trương từ đường không chịu nổi nữa, người này đứng hàng thứ năm, bình thường mọi người đều kêu ông ta là Thương Ngũ, ông ta lôi kéo người già trông coi từ đường đến: "Chú Tam, chú làm chứng nhá, tôi đã sớm đình công rồi không phải chú nói chú đã mời được đại sư tới sao? Đại sư còn chưa nhìn ra được việc hệ trọng gì sao?"

Ông lão xoa xoa mắt: "Hôm nay đại sư mới đến, buổi tối lại đây xem từ đường, kết quả nơi này lại bị sét đánh."

Thương Ngũ theo chân người già chỉ, nhìn thấy Tạ Linh Nhai cùng Thi Trường Huyền, ông ta hoảng loạn nói: "Các ngài, các ngài xem được chưa, vẫn chưa câu thông được với tổ tiên sao? Nếu không được, tôi nghĩ hay là đi thỉnh sư công đi."

"Huyện Mão này có mấy sư công chứ, hai người nổi tiếng nhất chúng ta cũng đã mời tới rồi, nhưng có ích lợi gì không?" Ông lão căm giận nói: "Nếu cậu lo quá, sao không tự đi mời đi? Hai vị này là đại sư của Nữu Dương đại đạo quan, lần thước họ ở Thôn Phượng Bình làm phép tài giỏi như vậy, nên có rất nhiều người đến xem và giúp họ hoàn thành công việc quan trọng!"

Thương Ngũ nghe một chút lại ủ dột.

Tạ Linh Nhai thấy vậy cũng tạm thời không có nói chuyện tổ tiên họ Thương chưa có cảm ứng, chuyện đêm nay cùng chuyện sét đánh xuống từ đường đều rất kỳ quặc, Tạ Linh Nhai cảm thấy nhất định mình đã xem nhẹ chi tiết gì đó, nên còn muốn suy nghĩ lại một chút.

"Lão Thương, đêm nay xin mọi người hãy về nghỉ ngơi hết đi, chuyện này chúng cháu còn muốn cân nhắc lại một chút." Tạ Linh Nhai đè chặt tay ông lão nói.

Đối phương nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tạ Linh Nhai, cảm thấy hắn vẫn đáng tin nhất, nên cũng kêu mọi người về nghỉ ngơi, đồng thời cũng gọi mấy người cao to lực lưỡng, nói rằng ngày mai tới dở nóc nhà.

"Vậy chúng ta còn phải tìm thợ xây. Chứ ngói nhà chúng ta đều là ngói cũ..."

Đoàn người nhỏ giọng nói với nhau, sau đó rời khỏi từ đường.

Tạ Linh Nhai liếc mắt nhìn lại toàn bộ từ đường xưa cũ, sau đó nhìn Thi Trường Huyền, rồi đi theo Bàng Nguyên trở về nhà họ nghỉ ngơi.

Nói là nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế Tạ Linh Nhai cùng Thi Trường Huyền đều cầm di động thức trắng đêm tìm kiếm manh mối, muốn từ trong sách cổ, hay Bút Ký của Bão Dương quán tìm xem có trường hợp nào giống như này không.

Có rất nhiều chuyện về việc tổ tiên nổi giận gây rắc rối cho từ đường, nhiều vô số kể, lý do cũng rất hoa mỹ, nhưng không có một tổ tiên muốn gây rắc rối nhưng lại không chịu để cho pháp sư biết và giải quyết vấn đề giống như này.

Nhưng cũng nhờ như vầy mà Tạ Linh Nhai cũng đã biết thêm có mấy tổ tiên tuy làm náo loạn, nhưng chung quy vẫn là vì muốn giúp ích cho con cháu, Tạ Linh Nhai cũng lưu lại hết những tình huống đó.

Hơn nữa Tạ Linh Nhai cũng vô tình nhớ tới, chuyện người già họ Thương từng nhắc hai lần tới, có đầu trâu bên cạnh phong thuỷ đường bị sét đánh chết, cách nhau cũng không xa, còn rơi xuống, Tạ Linh Nhai cảm thấy có một tia quỷ dị. Hơn hừa, Tổ sư gia cùng lôi hỏa có quan hệ, tuy không biết có mối liên hệ nào không, nhưng tóm lại khi có thời gian, hắn cũng sẽ chú ý đến một số chuyện về sét đánh.

Buổi tối hai người bật đèn đọc sách, đến khi mắt đỏ hoe. Mãi đến 8 giờ sáng hôm sau, con gái Bàng Nguyên mới tới mời họ đi ăn cơm, Tạ Linh Nhai mới đập tay xuống bàn: "Mịa nó, chắc chắn là cái này!"

Thi Trường Huyền cũng sửng sốt: "Tìm ra được gì rồi sao?"

Tạ Linh Nhai đưa di động cho anh, đây là bài trong số Bút Kí của Bão Dương quán, mà tổ sư đi chu du góp nhặt được.

Chuyện này đã hơn hai trăm năm trước, khi ấy, sư tổ của Bão Dương Quan đã đi nơi khác hỏi, lúc ông đi qua một cánh đồng rộng lớn, đột nhiên thời tiết thay đổi đổi bất ngờ, trời đổ mưa và nơi xa có những đám mây giông mờ nhạt.

Tổ sư nhìn thấy thì biết mình sắp bị sét đánh.

Lúc này, ông thấy trên một cái cây nhỏ có treo một thứ trang trí rất đẹp, trên thân thứ đó có màu hồng, màu đen, màu vàng, đan chéo giống như gấm vóc, sư tổ bác học từng nghe qua rồi nên biết thứ này là gì, chính vì vậy vừa thấy nó ông đã nói: "Đây là Ngoan Long, bây giờ sấm sét sắp đánh xuống, nhưng nơi này quá trống trải, nên chắc hằn cái cây nhỏ này không thể cứu được tính mạng của nó."

Dứt lời, sư tổ lấy từ trong tay nải ra một chiếc sừng trâu mà mình đã dành dụm bấy lâu mới mua được, định làm một quẻ sừng trâu. Sư tổ cẩm sừng trâu duỗi ra, tức thì con rắn nhỏ như có linh tính, lập tức chui vào.

Sư tổ treo sừng trâu ở trên cây, còn mình bung dù ở nơi xa nghỉ ngơi, một lát sau sấm sét đánh tới đây, quả nhiên một luồng sét giáng xuống, đánh cho sừng trâu bị đập nát, nhưng con rắn nhỏ cũng bởi vậy mà bình yên vô sự.

Và tình cờ sao, con rắn nhỏ cũng chủ động đi theo sư tổ, làm sủng vật của ông.

"Ngoan Long?" Mắt Thi Trường Huyền sáng lên, tuy rằng sự kiện cụ thể không giống nhau, nhưng nhìn từ ý chính của nội dung, thì quả thật rất giống.

Cho nên theo lời Tạ Linh Nhai dùng từ "Ngoan Long" mà tra thì sẽ có thêm nhiều ghi chú hơn, đã vậy, còn có thêm những ghi chú về tổ tiên được tổ sư bổ sung vào, nên có thể nói là rất rõ ràng tường tận.

Trong < Thái Bình Quảng Ký > nói: "Tương truyền Ngoan Long bất hạnh không chịu tạo mưa, luôn ra chiều thoán nặc, chính vì vậy mới bị lôi thần truy đuổi. Ngoan Long luôn ẩn mình ở trong các cổ mộc lớn, hoặc các cánh đồng bao la nhưng vẫn không có chỗ trốn, vì thế mới núp trong sừng trâu hoặc xác người chăn cừu. Và thông thường, vật bị nó núp vào cũng sẽ vô tình bị lôi thần đánh chết."

Còn có người ta nói rằng Ngoan Long luôn tránh ở trong miệng người khác hoặc ngón giữa của họ.

Cổ nhân cho rằng Ngoan Long vốn cũng là rồng, nhưng vì không muốn tạo mưa, nên mới trốn tránh nhiều nơi và bị Lôi Thần bắt giữ.

Nhưng trong Đạo giáo, hay nói chính xác hơn là ở Bảo Dương Quán nó lại được coi trọng hơn. Con rắn đó là một con rồng nhỏ, cái gọi là Ngoan Long thực ra là do số phận, nó có linh tính của rắn, hơn nữa loài rắn này, đại khái là có "thuộc tính của nước ", nên nó có một số năng lực trong lĩnh vực này.

Và tất nhiên "Rồng" này cũng không phải cứ để mặc cho mình bị đánh như cột thu lôi được. Cho nên chúng nó cũng tu luyện và giấu kín bản lĩnh, có thể trốn thoát trong im lặng, hầu như không để lộ một hơi thở.

- - Nhưng nhưng! Chuyện Ngoan Long sợ sấm sét quả không sai, chỉ là, trên Bút Ký Bão Dương có nói, nếu có đạo giả tu luyện lôi phù nuôi nó, thì pháp thuật của người đó sẽ tiến rất xa, vì xét cho cùng giông tố vốn luôn xuất hiện cùng nhau.

Chuyện xảy ra ở thôn Tiểu Bá, về cơ bản là một cuộc đối đầu, hơn nữa như này cũng có thể giải thích được vì sao Tạ Linh Nhai không mời đến được tổ tiên của gia tộc họ Thương.

Vì vốn dĩ tổ tiên nhà họ Thương gặp rắc rối không phải vì việc cải tạo Đình Phong Thủy mà là ngày con trâu bị sét đánh chết, nên rất có thể điểm mấu chốt nằm ở đây...

Bản thân Tạ Linh Nhai cũng cho là vậy: "Gia tộc họ Thương là người từ thời Đường hơn trăm năm đến đây".

Nên tổ tiên nhà họ Thương gây rắc rối căn bản không phải bởi vì chuyện của Đình Phong Thuỷ, mà bọn họ gây rắc rối là chuyện ngày đó khi con trâu bị sét đánh chết, chuyện này rất có khả năng là do Ngoan Long mất đi sừng trâu để trú ngụ, nên mới bám vào cư trú ở trong từ đường, gây ra rắc rối...

Rồi cũng chính Tạ Linh Nhai nói: "Từ đường nhà họ Thương đã có trên trăm năm."

Hắn nghĩ tới, trên xà nhà ở từ đường nhà họ Thương, có các cột nhà vừa to vừa chắc, nếu Ngoan Long trốn ở chỗ này, thì chắc hẳn tổ tiên nhà họ Thương sẽ không vui, bắt đầu cảnh báo cho con cháu. Tiếc là, con cháu của họ cũng không thể hiểu được dụng ý này, mới dẫn tới việc, điều mà tổ tiên nhà họ Thương sợ nhất xảy đến.

Sét đánh, sét đánh ở trên xà nhà từ đường của bọn họ.

Trong khi đó quỷ hồn rất sợ lôi hỏa, cho nên khi bọn họ lập đàn mời tổ tiên nhà họ Thương đến thì không có ai đến cả.

Hơn nữa may sao tối hôm qua chỉ là mưa rào có sấm chớp, chứ nếu sấm nhiều một chút, thì chắc hẳn mái hiên từ đường nhà họ Thương đã bị đánh rơi hết cả?

Tạ Linh Nhai suy nghĩ lại mọi thứ trương đầu, về cơ bản đã có thể chắc chắn được thứ đang tác oai tác quái.

Và vì sao tổ sư gia lại ám chỉ bảo hắn phải đích thân tới thôn Tiểu Bá, bởi vì nơi này có Ngoan Long, nếu hắn nuôi nó thì về sau có thể giúp hắn buff phá công lực!!

"Xem ra tổ sư gia của chúng ta vẫn còn nghĩ đến em, biết có chuyện tốt liền nghĩ đến em." Tạ Linh Nhai làm bộ làm tịch lau lau mắt, sau đó gấp không chờ nổi nói: "Sư huynh, chúng ta đi bắt rắn thôi!"

Thi Trường Huyền buồn cười mà liếc hắn một cái: "Trước tiên, cứ ngủ một lát đi."

Tuy rằng Tạ Linh Nhai đã thức trắng một đêm, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy rất phấn khởi, hơn nữa có chút sợ đêm dài lắm mộng: "Em cảm thấy cũng không buồn ngủ lắm."

Thi Trường Huyền bình tĩnh nói: "Tôi có tra qua, hai ngày này sẽ không có mưa gió gì đâu."

"Được lắm." Lúc này Tạ Linh Nhai mới miễn cưỡng nằm xuống, Thi Trường Huyền cũng nằm lên giường, che đôi mắt của hắn lại.

Trước mắt Tạ Linh Nhai tức thì tối sầm lại, bên tai chỉ có tiếng gà gáy của vùng nông thôn, không bao lâu cơn mệt mỏi ập đến, hắn cũng ngủ thiếp đi.

Mãi cho đến buổi chiều, hai người mới ngủ dậy. Tạ Linh Nhai đói không chịu nổi, thở hổn hển bò đến nhà chính ăn mấy cái bánh quy mới xem như sống lại, sau đó lập tức đi tìm ông lão họ Thương bàn bạc một chút.

Lúc này ông lão họ Thương đang ở từ đường giám sát thôn dân tu sửa nóc nhà, Tạ Linh Nhai nói với ông ta: "Chúng cháu đã xác định được là thứ gì quấy phá rồi."

Ông lão nghe vậy thì phấn khích không thôi: "Là cái gì vậy?"

"Không thể tiết lộ." Tạ Linh Nhai chỉ chỉ bên trong: "Nếu không sẽ bị nghe thấy."

Ông lão xem như hiểu rõ, gật gật đầu: "Vậy bây giờ tôi phải làm gì? Ông hãy cho người sửa nhanh chút."

Tạ Linh Nhai nhỏ giọng nói: "Nhưng việc này ngài cần cùng dân làng thương lượng một chút. Để tránh phát sinh vấn đề khác gây lãng phí..."

Qua hơn một giờ, sắc trời dần tối sầm lại, ông lão cũng đã hỏi ý kiến dân làng xong.

Thế là, Tạ Linh Nhai cùng Thi Trường Huyền đi vào từ đường, Thi Trường Huyền cẩn thận kiểm tra vị trí, sau đó dùng mái tranh che lại rồi vỗ vỗ vào một cây xà nhà.

Tạ Linh Nhai nhìn anh, lộ ra nụ cười khá kỳ lạ, tối hôm qua, hắn là người đứng ở bên cạnh, sau đó thiếu chút nữa bị sét đánh xuống mái ngói đánh trúng. Bây giờ khi vô tình nhớ đến, sao lúc ấy mình lại có thể trách lôi điện không nề mặt tổ sư gia của mình, tối hôm qua nếu không phải mình đứng ở bên cạnh, thì chỉ sợ luồng sấm sét đánh thẳng vào căn xà nhà này mới đúng?

Vì để sửa lại mái nhà, các thôn dân đã di chuyển những khối gỗ, đá phiến từ nơi khác tới, rồi trèo từ mái nhà lên trên.

Thương Ngũ cũng theo tới, nhưng vì lỗi là do ông ta đã khởi xướng lên việc tu sửa, để giờ từ đường trong làng bị như vẫy, nên ít nhiều ông ta cũng bị xem thường, chỉ được xếp cho việc mua ít gỗ, đá phiến và mọi người đều nói là để cho ông ta nhận ra lỗi sai của mình.

Tạ Linh Nhai đem hùng hoàng để vào sơn đen trung dung, sau đó bôi lên ba tầng phía trên xà nhà. Lúc này, các thôn dân cũng ở trên cao chém đứt xà nhà, rồi có mấy người cùng nhau, đỡ xà nhà đặt xuống đất. Dầm này là trụ chính chịu trọng lượng nên trọng lượng của mái nhà cũng tự nhiên rơi xuống khối gỗ mà họ tạm thay thế - lúc này họ còn phải tìm một cây cổ thụ lớn có kích thước tương tự cây xà cũ để làm xà nhà.

Lại nói, sau khi xà nhà được hạ xuống xong, thì có một chùm ánh sáng phóng ra, mọi người vừa thấy đều kinh hãi không thôi.

Khi làm từ đường, người ta đều sẽ lựa chọn những cây gỗ tốt nhất, sau khi xử lý đặc biệt, theo lý mà nói dẫu có để hàng trăm năm chúng cũng sẽ không mục nát và không bị côn trùng đục khoét trú ngụ. Nhưng lúc này trên thân xà nhà lại có một cái lỗ lớn bằng tách trà! Và vì trời tối nên không biết có bao nhiêu con bọ!

Mặc dù bây giờ chỉ có ông lão họ Thương mới biết rõ vì sao xà nhà bị chặt tại xảy ra việc này, nhưng những người khác cũng không ngu ngốc, họ nhanh chóng đoán được chuyện gì đang xảy ra, nên cũng sôi nổi kính sợ liếc nhìn hai người Tạ Linh Nhai.

Trong khi đó, Thương Ngũ càng kích động hơn, nhìn dáng về này chắc hẳn bên trong cây cột có thứ gì rồi. Đúng là như lời nói trước đó, chuyện này không liên quan gì đến mình cả? Tổ tiên là bởi vì từ đường bị trì chú, nên mới tức giận gây rắc rối!

Tạ Linh Nhai nhìn xem trong lỗ đó không có phản ứng, ông lão họ Thương cũng hỏi hắn có muốn bò ra không, nhưng hắn lắc đầu, chỉ nói Bàng Nguyên cầm đến một cái sừng trâu, đặt ở miệng hang.

Nhưng vẫn không có phản ứng, thấy vậy Tạ Linh Nhai lại cầm một đống ngải cứu, bậc lửa rồi đặt ở miệng hang, sau đó dùng/ một chiếc quạt hương nhỏ, quạt làn khói nhỏ vào hang.

Mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm một màn này, đặc biệt là Thương Ngũ quả thực nhìn không chớp mắt.

Khoảng chừng một phút sau, bọn họ ngơ ngác nhìn về phía cửa hang, lúc này có một đầu rắn tròn hiện ra, mảnh khảnh nhỏ nhăn, thân chỉ cỡ một ngón tay thô của người trưởng thành và quanh thân bao phủ một lớp màu sắc rất sặc sỡ.

Những người trong sảnh đại khái cũng biết được phẩn nào, tuy nhiên khi họ nhìn đến nó, tuy biết không sao nhưng cũng sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi, sôi nổi lui về phía sau một bước.

Mặc dù bọn họ không biết Ngoan long là gì, nhưng họ biết rằng loài động vật tà ác nhất trong nhân gian, ngoài chồn, cáo, chuột và nhím, thì còn có cả rắn nữa! Vì loài này dễ làm yêu!

Con rắn nhỏ chui ra khỏi hang, lộ đầu, sau đó chui vào trong sừng trâu bên trong chiếm cứ chỗ ở mới!

Tạ Linh Nhai nâng sừng trâu, nói: "Mấy ngày nay chính là bởi vì nó, chờ khi xà nhà thay xong, các vị thỉnh sư công tới tố pháp, trấn an tổ tiên một chút, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Hơn chục thôn dân ở đây thở phào nhẹ nhõm, Thương Ngũ cũng hưng phấn nói: "Đại sư, ngài nói, là bởi vì nó? Vậy là chuyện Đình Phong Thuỷ không liên quan đến tôi phải không?"

Tạ Linh Nhai cười: "Không liên quan gì đến ngài cả, Đình Phong Thuỷ quả thật rất hợp phong thuỷ rất có lợi, những huyệt đạo quan trọng thực ra đều ở trong từ đường, nơi đây là đầu rồng, kim tự tháp bên ngoài là sừng rồng. Đây cũng là lý do có thôn dân cảm thấy phía sau Đình Phong Thuỷ đã làm cho vận khí của cả thôn bị hỏng, nhưng thật ra chuyện này không phải là do việc xây dựng đào lấp ở Đình Phong Thuỷ gây ra mà là do việc sét đánh trâu chết, làm cho con rắn ẩn trong sừng trâu bên trong thoát ra, chui vào từ đường."

Thương Ngũ thiếu chút nữa đã không nhịn được mà ngửa mặt lên trời hô to, cuối cùng tôi cũng đã được giải oan rồi.

Trong khi đó, các thôn dân cũng ngượng ngùng nói lời xin lỗi với ông ta: "Lão ngũ, chuyện này đúng là không liên quan đến các người, thật xin lỗi vì đã trách oan."

Thương Ngũ cũng rơi mắt như mưa, quyết định tự mình gửi tặng thêm cho đại sư phong bao lì xì.

"Đại sư, vậy cái này nên xử lý như thế nào đây?" Ông già họ Thương chỉ vào sừng trâu trong tay Tạ Linh Nhai hỏi.

Tạ Linh Nhai nói: "Không có gì, cái này cháu sẽ mang về nuôi, các vị không cần lo lắng."

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn bọn họ với ánh mắt phức tạp, không hổ là đại sư, đến cả loại yêu nghiệt này cũng dám nuôi.

Ngay lúc Tạ Linh Nhai định mang sừng trâu lấy về, thì nghe được Liễu Linh Đồng khóc nức nở nói: "Có thể có thể có thể để nó ra xa chút không, em sợ..."

Liễu Linh Đồng vậy mà sợ rắn sao? Đúng là nhát gan mà, vì theo lý thuyết, đầu gỗ sẽ không sợ rắn, nhưng cũng có thể là thói quen của sinh hồn. Tạ Linh Nhai vội thay đổi tay cầm, sau đó lại nhỏ giọng an ủi hai câu.

Và bởi vì vội vã sắp xếp chỗ ở cho Ngoan Long, nên Tạ Linh Nhai quyết định đêm nay sẽ chạy trở về.

Ông già họ Thương vội vội vàng vàng bỏ hai cái phong bao lì xì cho bọn họ, rồi trước khi đi lại thành khẩn nói: "Chúc cho hai vị đại sư tương lai về sau sẽ càng ngày càng thuận lợi, càng ngày càng rực rỡ."

Tạ Linh Nhai: "... "

Tạ Linh Nhai: "... Cảm ơn."

Sau khi hắn đón nhận lời chúc phúc chất phát của ông lão họ Thương, lại được Thương Ngũ xung phong nhận việc lái xe đưa họ ra khỏi làng đi đến ga tàu.

Tạ Linh Nhai đem chiếc sừng trâu mình đang cầm trong tay lên nhìn vào trong, Ngoan Long này có chăng chỉ to bằng cánh tay của một đứa trẻ, vừa dài vừa thon gọn, đang nằm sâu bên trong sừng trâu, thấy Tạ Linh Nhai nhìn vào trong xem, nó cũng ngẩng đầu phun chiếc lưỡi của mình ra.

Sua đó, Ngoan Long còn trườn ra tới, làm cho thân thể của nó hơi lắc lư qua lại.

Không biết sao, Tạ Linh Nhai lại không sợ nó sẽ cắn mình, thậm chí hắn còn duỗi tay sờ soạng một chút. Chỉ thấy Ngoan Long thuận tay cũng bò vào quấn trên cổ tay của Tạ Linh Nhai, cái đuôi còn ở ngón giữa của hắn quấn thành một vòng tròn, rồi nằm trên cổ tay hắn cọ cọ.

Sự vâng lời lúc đầu của Ngoan Long có một ý nghĩa kỳ lạ và bất thường, nhưng khi trong tay Tạ Linh Nhai, nó dường như cũng có nghĩa là vâng lời.

Thương Ngũ từ kính chiếu hậu nhìn thấy, thì mồ hôi lạnh tuôn như mưa, chảy ròng xuống dưới.

Tạ Linh Nhai bắt tay tới gần sừng trâu, Ngoan Long lại không đi xuống, thoạt nhìn, đối với nó mà nói tay của Tạ Linh Nhai còn có lực hấp dẫn hơn cái sừng trâu kia.

Thi Trường Huyền cũng ở một bên mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Xem bộ nó quấn trên tay em, còn an toàn hơn."

Tạ Linh Nhai nhớ lại lời sư phụ đã nói: "Tất nhiên rồi, là vì hồn phách trước...... "

Hắn nói đến một nửa thì dừng lại, hiểu được, ha ha cười: "Mịa nó, ai mà không mê hồn phách của em chứ!"

Bảo sao Ngoan Long lại không phản kháng, Tạ Linh Nhai nâng tay lên nói: "Chuyện tâm đi theo Tạ tiên sinh để thêm buff, Tạ tiên sinh sẽ giúp mày!"