Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 83: Khóa vàng vây thành




Lực sĩ: "???"

Hắn nói gì hả, sao lại ha ha hắn?

Hải Quan Triều nghĩ thầm, quả thực còn trẻ, không biết công suất của yêu tinh bọt biển cao bao nhiêu.

Nhớ lúc đầu Bùi Tiểu Sơn cướp đoạt mấy vạn vong hồn, bao quát bãi tha ma, cùng với vong hồn vốn nên tới địa phủ. Thế nhưng thầy Tạ ngẫu hứng siêu độ một cái... Không đúng, là trong lòng thông suốt, nhượng kiếm vừa ra, một kiếm độ vạn hồn.

Tạ Linh Nhai cũng cười không nói, trong lòng hắn cân nhắc, trước đây dùng nhượng kiếm kết quả là nằm liệt hơn một ngày, hiện giờ ở trên núi, nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai có thể đến núi U Đô, nếu như bây giờ siêu độ vong hồn, không phải là không thể, mà là không tiện.

Cũng may tuy rằng hồ này mười năm chỉ dâng cao ba ngày, để vong hồn bị nhốt ở đáy nước có thể đi ra, nhưng nếu Tạ Linh Nhai đã biết bọn họ ở đâu, thì cũng không ngại gì ba ngày ít ỏi này. Chẳng bằng lên núi U Đô trước, sau đó độ vong hồn, dù có nằm liệt về Nữu Dương, cũng không có lo lắng gì về sau.

"Được, tôi biết rồi, chúng tôi còn phải chuẩn bị mấy ngày, đến lúc đó tự nhiên sẽ siêu độ các vong hồn này." Tạ Linh Nhai cười híp mắt nói.

Lực sĩ lại nhìn những người khác vẫn mang vẻ mặt quái lạ, chần chờ gật đầu, lẽ nào tiếng ha ha vừa nãy chỉ là ảo giác của hắn?

Tạ Linh Nhai nói lời từ biệt với lực sĩ âm miếu, hơn nửa đêm tạm thời dời chỗ dựng lều, còn phải hơ giày ướt cho khô, thực sự phiền phức. Đặc biệt là anh Sơn Kê trải qua vài lần biến cố, không có nổi sức sống, uể oải nằm bên cạnh Tạ Linh Nhai.

Tạ Linh Nhai chú ý một chút, các u hồn núi tuyết kia xếp hàng du đãng xung quanh, đám chồn chắc là đều trốn mất rồi, không còn thấy động tĩnh của chúng nó.

Dày vò đến tận nửa đêm, bốn người mới chui vào lều bạt một lần nữa.

Lần này Tạ Linh Nhai không dám đeo tai nghe nữa, còn đặt Liễu linh đồng và Thương Lục thần ở chính giữa hắn và Thi Trường Huyền, trước đó chúng nó cũng có dự báo, nhưng vì Tạ Linh Nhai chặn lỗ tai nên hoàn toàn không nghe thấy.

Nhắc tới việc này, đến giờ hai thần báo bên tai vẫn còn sợ hãi trong lòng, đặc biệt là Thương Lục thần: "Đúng là con gà tốt."

Nếu không nhờ Sơn Kê, chúng nó không thể động đậy, nào có thể kêu mọi người dậy được.

Hôm sau khó tránh dậy trễ một chút, hơn nữa hôm nay leo thêm lên trên, đã có băng tuyết bao trùm mặt đất, phóng tầm mắt nhìn khắp nơi toàn là màu trắng xoá, tuy rằng đỉnh núi gần trong gang tấc, nhưng càng leo lên lại càng gian nan.

Tạ Linh Nhai ôm Sơn Kê vào trong lòng, dùng khăn quàng cổ bọc nó lại.

Một tay Phương Triệt quàng trên vai Hải Quan Triều, hai người cùng nhau đi tới, để tránh cho Phương Triệt trượt chân.

"Sau khi trở về, ba tháng tôi đều không muốn đi đường." Sắc mặt Phương Triệt trắng bệch, giọng nói bị gió tuyết lạnh băng thổi tan.

Hải Quan Triều cổ vũ: "Phương Triệt cố lên, cậu làm được mà!"

Tạ Linh Nhai cũng ở một bên bi tình: "Sơn Kê cố lên, qua đợt này rồi mày chính là con gà đệ nhất thiên hạ!"

Phương Triệt: "..."

Phương Triệt ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng không nói gì. Thôi, con gà này thật sự rất quan trọng, cũng thật sự không dễ dàng.

Không biết Sơn Kê có phải nghe hiểu hay không, chôn trong ngực Tạ Linh Nhai "quác" một tiếng.

...

Lúc lên đến đỉnh núi, đã là hơn bảy giờ tối, Tạ Linh Nhai dựng xong lều bạt, mọi người ăn uống xong xuôi, rúc vào trong lều dành thời gian chợp mắt một phen. Chờ đến giờ tý âm khí nặng nhất, mới có thể đi vào núi U Đô.

Giờ tý vừa đến, đồng hồ báo thức vang lên, anh Sơn Kê cũng kêu theo một tiếng, vọng trên đỉnh núi có vẻ đặc biệt thê lương.

Thi Trường Huyền lấy la bàn ra, xác định ra phương hướng, sau đó trải cương đan* trên mặt đất.

*Cương đan (không biết bên Việt mình kêu là gì nên để nguyên)

Cương đan do tứ linh Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, nhị thập bát tú và cửu cung bát quái tạo thành, tượng trưng cho cửu trùng thiên. Bộ cương đạp đấu* có tác dụng trừ tà, cảm ứng cửu thiên.

*Bộ cung đạp đấu: một chuỗi động tác lễ tinh tú, triệu thần linh của đạo sĩ.

Việc hôm nay bọn họ muốn làm, không phải là bộ cương đạp đấu bái thần ở núi Côn Lôn, mà là đạp ngược Bắc đẩu, đảo ngược pháp thuật, xông vào núi U Đô.

Ngoại trừ Hải Quan Triều thì ba người con lại đều vào núi U Đô, chỉ mỗi mình y ở lại trong lều, chờ ba người đi ra.

Tạ Linh Nhai lấy tam sênh, hoa quả đã chuẩn bị kỹ càng ra từ trong balo, lập đàn ngoài trời, sau đó nhìn Bắc đẩu mà bái lạy, đạp bước.

Tạ Linh Nhai che đôi mắt Sơn Kê lại, không để cho nó nhìn thấy phương vị, niệm chú bảy lần, cuối cùng đập lệnh bài một cái, lại bái, "Phép Thái Thượng nghe ta, y ta chỉ điểm. Theo ta mà biến, nghe ta mà làm, vâng ta mà ẩn!"

Mới vừa niệm xong, Tạ Linh Nhai chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, quanh người chợt "đen" đi.

Không phải kiểu đen giống như trời tối, mà là xung quanh đều giống như bịt kín một lớp vải đen, âm u đầy tử khí. Nhìn lên màn trời, cũng không nhìn thấy sao trăng.

Đây chính là núi U Đô, tựa như một u hồn bám vào mặt trái của núi Côn Lôn, lúc ẩn lúc hiện, không phải mỗi người đều có thể đi vào. Bọn họ tới nơi này tìm âm vật, cũng phải mượn dùng phương thuật.

Chỉ cần đặt chân vào nơi này, đã làm cho người ta cảm nhận được xung quanh tràn ngập cảm giác âm trầm hắc ám.

Chỉ chốc lát, Thi Trường Huyền và Phương Triệt cũng vào núi U Đô, hắn nhìn nhìn, toàn thân bọn họ giống như cũng phủ kín vải đen trong suốt, hoặc là nói tất cả mọi người đều ngụy trang thành sinh vật núi U Đô.

Không biết từ khi nào, Sơn Kê cũng không còn kêu nữa.

Tạ Linh Nhai thổn thức nói: "Hai người xem, anh Sơn Kê sợ đến độ yên tĩnh như gà luôn kìa."

Phương Triệt & Thi Trường Huyền: "???"

Sơn Kê vô tội nhìn bọn họ, không dám kêu, vẫn luôn bất an nhìn xung quanh, dường như đang tìm đường quay về.

"Sơn Kê à, lát nữa phải trông cậy mày rồi." Tạ Linh Nhai sờ vuốt thật nhiều lần trên người Sơn Kê, sau đó giao nó cho Phương Triệt.

Phương Triệt ôm Sơn Kê, dùng dây đỏ quấn ở trên người nó, đặt Sơn Kê không có cách nào nhúc nhích xuống một chỗ trên mặt đất, sau đó kéo sợi dây đỏ thật dài, cứ cách một khoảng liền dùng đinh gỗ ghim xuống đất, thỉnh thoảng quấn lên vài lá bùa.

Phương Triệt vẫn luôn tính toán phương vị, đinh gỗ có dài có ngắn, cậu bố trí tròn bốn mươi phút, trong hoàn cảnh lạnh giá lại khiến mình đổ mồ hôi đầy đầu.

Tạ Linh Nhai nhìn dây đỏ chằng chịt khắp nơi, hỏi: "Đây là hình gì sao? Có vẻ không nhìn ra được."

Chỉ xem bề ngoài thì giống như chỉ đóng bừa để nhốt Sơn Kê lại.

Phương Triệt bật người dậy, nói: "Đây là một hình lập thể, hình dáng là khóa Lỗ Ban, gọi là trận khóa vàng vây thành! Chỉ cần nó đi vào, tớ khởi động trận pháp, là có thể thu nó vào trong hộp Lỗ Ban."

Tạ Linh Nhai chỉ biết cậu có thể sử dụng trận pháp nhốt sinh vật núi U Đô lại, nhưng không hiểu quá rõ ý nghĩa cụ thể của trận pháp, còn hộp Lỗ Ban thì hắn từng thấy Phương Triệt làm, lúc này gật gật đầu, "Vậy cứ chờ hả?"

"Chỉ thiếu một bước cuối cùng." Phương Triệt đưa tay xuyên qua dây đỏ, giữa hai ngón tay kẹp lưỡi dao, cắt một đường trên cánh Sơn Kê, máu gà chỉ một thoáng đã tràn ra.

Anh Sơn Kê nhịn không được "quác" to một tiếng, thân thể vẫn không thể động đậy.

Ba người lui qua một bên trốn đi, nhìn Sơn Kê ngoan cường ở tại chỗ nhảy nhảy hai lần với biên độ nhỏ, dây đỏ rung lên mấy cái, nhưng vẫn chưa đứt.

Âm vật nơi này đều là những kẻ hung tàn do tử khí, oán khí và âm khí quấn với nhau tạo ra, cũng không có phong phú như thiên nhiên bình thường, chỉ có thể sản sinh ra các loại rắn, ưng, hổ, báo.

Đám âm vật núi U Đô ấy không phải thèm ăn, chỉ là chúng nó tràn ngập ý nghĩ muốn kéo những sinh vật mang theo hơi thở khác biệt biến đổi hình thái, cùng trầm luân trong bóng tối U Đô.

Đối với bọn nó mà nói, gà trống tràn ngập dương khí quả thực là bắt mắt cứ như dê con trong bầy sói.

...

Sơn Kê thỉnh thoảng nhúc nhích, ngoài ra, ngay cả gió cũng không có, không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác. Nếu không phải Vương Vũ Tập khẳng định với Tạ Linh Nhai, thì hắn cũng sẽ hoài nghi nơi này rốt cuộc có âm vật tồn tại hay không.

Tạ Linh Nhai đặt mông ngồi ở trên mặt tuyết, dựa lưng vào nham thạch cầm ba cây chocolate que ra, chia nhau ăn với Phương Triệt và Thi Trường Huyền, bổ sung một chút năng lượng.

Tạ Linh Nhai chờ đến độ sắp buồn ngủ lần nữa, cũng không thấy có âm vật gì qua lại, dụi dụi mắt nói: "Hay là chỗ này không có, không thì qua chỗ khác đi?"

Phương Triệt muốn hộc máu, "Chuyển qua chỗ khác tớ phải bày trận lại lần nữa đó."

Nhưng cũng hết cách, Tạ Linh Nhai nghĩ nghĩ, núi U Đô rất lớn, âm vật lại không nhiều, có lẽ chỗ này xác thực không dễ dụ được âm vật.

Phương Triệt đi ra, chầm chập thu đinh, muốn khóc luôn.

Cậu rút ra ba cây đinh, nắm ở trong tay, dây đỏ cũng mở ra cuốn lại, đúng vào lúc này, mấy người đều chợt nghe âm thanh thứ gì đó đạp ở trên mặt tuyết tiếp cận, tốc độ cực kỳ nhanh.

Phương Triệt ngẩng đầu nhìn, chỉ một thoáng, thứ kia đã đến ngay cạnh, là một con báo đen tuyền!

Hình thể nó giống như khói đen tụ lại, tốc độ chạy cực nhanh, lúc vung vẩy đuôi, chóp đuôi thậm chí còn hơi tan ra, đợi đứng vững mới ngưng tụ lại.

Con báo đen ấy dùng khí thế trước nay chưa từng có mà vọt tới, đạp trên nham thạch nhảy vọt một phát!

Phương Triệt hoảng sợ, ngay tại chỗ lăn hai vòng tránh né, báo đen đáp xuống đúng ngay vị trí cậu đứng ban đầu.

Báo đen quay đầu lại nhìn Phương Triệt, lạu nhìn chằm chằm Sơn Kê, thong thả bước đi hai bước. Đối với nó mà nói, Phương Triệt và Sơn Kê tuy rằng đều rất xa lạ, nhưng Phương Triệt dù sao cũng là người, còn ẩn thân, mà Sơn Kê lại khác, máu của nó còn bị vẩy ra, hiện giờ cứ như vật phát sáng trong đêm đen, cực kỳ thu hút đám âm vật.

Bởi vậy, báo đen chỉ liếc nhìn Phương Triệt một cái, liền đem tâm tư đặt ở trên người Sơn Kê, dự định khai đao từ chỗ nó.

Phương Triệt thấy báo đen quay đầu lại tạm thời không để ý tới mình, rất có cảm giác kiếm về một cái mạng, liên tục chạy trở về, há mồm thở dốc. Sau đó lại nhanh chóng ngẩng đầu quay về phía kia.

Báo đen căn bản không có thực thể, thân thể xuyên qua dây đỏ, dây đỏ đã được xử lý đặc biệt, mang cho nó cảm giác khó chịu, làm mỗi một bước của nó đều bị chút lực cản, buồn bực gầm nhẹ.

"Quác quác quác!" Sơn Kê phát điên kêu to.

Trong lòng Phương Triệt căng thẳng, tay kết pháp quyết, lớn tiếng hô: "Thiên linh linh, địa linh linh, đệ tử đỉnh kính, hồng châu đắc đạo Lỗ Ban tiên sư. Hôm nay bày ra trận vây thành, bốn phương tám hướng không hiện hình. Một sợi dây thừng sâu tám trượng, khóa sắt dây đồng cột thêm thân. Kim đao ngọc tiễn không thể cắt, vạn pháp không thể xâm!"

Dây đỏ kia rõ ràng cũng xám xịt vì ở núi U Đô, giờ khắc này lại sáng bừng rực rỡ, loáng thoáng phát ra ánh vàng.

Tiếng kêu của báo đen đột nhiên thay đổi, ngửa đầu nhìn xung quanh, mờ mịt dạo bước trong phạm vi dây đỏ, cũng không còn nhìn thấy Sơn Kê nữa, giống như thật sự bị nhốt ở trong thành.

"Thầy Tạ, vừa nãy tớ không dám tới gần con báo kia, thế nhưng trận pháp của tớ đã gỡ mất ba cây đinh, không còn trọn vẹn, không chống đỡ nổi tới lúc thu nó vào hộp, cậu có thể giúp tớ ghim lại vị trí cũ không? Bên này tớ khống chế trận pháp, hiện giờ nó bị nhốt ở bên trong không thể đi ra được." Trên tay Phương Triệt còn kết pháp quyết, hỏi.

"Được, cậu chỉ huy tớ cắm thế nào đi." Tạ Linh Nhai đứng lên đi sang phía kia.

Quả nhiên, báo đen ở trong đó căn bản không nhìn thấy bên ngoài.

Tạ Linh Nhai ngồi xổm ở bên cạnh, khoảng cách với nó cũng chỉ hơn hai mét, nhưng ánh mắt nó lại hoàn toàn không đặt trên người Tạ Linh Nhai.

Phương Triệt lớn tiếng nói: "Cắm một lỗ xuống, cây đinh đầu tiên lộ ra một tấc sáu!"

Tạ Linh Nhai: "... Mịa nó, tớ làm sao biết một tấc sáu là bao nhiêu! Nhất định phải cực chính xác hả?"

Phương Triệt: "Đương nhiên phải cực kỳ chính xác rồi! Một tấc khoảng bằng 3.3 centimet, một tấc sáu đại khái 5.3 centimet á!"

Tạ Linh Nhai: "..."

Tạ Linh Nhai cuống lên, "Thiên tài mới có thể đo chuẩn 5.3 centimet! Tớ lại chưa từng học «Lỗ Ban thư»!"

Hắn nghĩ thầm thiếu chút nữa là quên mất, hắn từng nhìn Phương Triệt làm mộc, có lúc không cần thước đo, dựa vào mắt thường thôi đã nhắm chuẩn. Cái này cũng không biết là bẩm sinh hay là lâu ngày tập luyện ra cảm giác, dù sao thì Tạ Linh Nhai cũng không làm được.

Thi Trường Huyền vừa nhìn liền hết chỗ nói, nhanh chóng đi tới, lấy điện thoại di động ra. Nơi này không có sóng, nhưng cũng may trước đây anh từng tải một cái app thước đo, có thể đo lường.

Thi Trường Huyền mở app ra, hai người dùng di động đo độ dài đinh gỗ, quấn dây đỏ lại.

Đúng vào lúc này, không biết nơi nào xa xa truyền đến một tiếng hổ gầm, chỉ một thoáng thân thể báo đen trong trận đã khựng lại, lỗ tai dựng thẳng lên nghe ngón, cũng rống lại một tiếng, sau đó xoay vòng trong trận.

Phương Triệt đổi sắc mặt, "Không tốt, hai nguời nhanh một chút, nó sắp men theo âm thanh tìm tới chỗ hổng rồi!"

- - Không những như vậy, có một âm vật khác dường như cũng sắp chạy đến.

Tạ Linh Nhai nhanh chóng nắm hai cây đinh còn lại, nghe Phương Triệt chỉ dẫn, đo đạc rồi lại quấn dây, mới làm cái thứ hai, dây đỏ chợt lay động một hồi, tất cả đinh gỗ đều lỏng ra, nhất thời tràn ngập nguy cơ.

Đợi Tạ Linh Nhai nắm cây đinh thứ ba đâm xuống dưới đất, một con hổ đen từ trên trời giáng xuống, nhào mạnh tới.

Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền mỗi người lăn ra một bên, tránh né móng vuốt của nó.

Tạ Linh Nhai vừa nhìn cây đinh trong tay, đoán chừng không ổn, quả nhiên sau một khắc, báo đen phá trận mà ra, tất cả đinh gỗ văng khỏi đất, dây đỏ quấn thành một nùi, bọc Sơn Kê lại. Sơn Kê kêu to một tiếng, lăn lộn sang bên, nhưng đáng tiếc lại không nhích được mấy centimet.

Cổ họng Phương Triệt tanh ngọt, cố nuốt ngụm máu trở về, giơ tay vứt kiếm của hai người ra ngoài.

Tạ Linh Nhai trở tay tiếp được kiếm, xoay cổ tay một cái, giơ kiếm ở phía trước, "Mẹ nó, mắc gì vẫn cứ phải vật lộn vậy."

Thi Trường Huyền cũng bất đắc dĩ nở nụ cười.

Lần này báo đen không bị gà trống hấp dẫn, thậm chí còn gầm nhẹ một tiếng với hổ đen, hổ đen vốn đang cào một vuốt về phía Sơn Kê, bị nó rống một tiếng liền thu lại mấy tấc, dù là như vậy, cái mông gà của Sơn Kê cũng rụng mất rất nhiều lông, dường như còn chảy ít máu, gào vang động trời, "Quác quác --".

Hai con âm vật đều nhìn chằm chằm Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền, giữa răng phun ra tiếng rít gào.

Một hổ một báo đi lòng vòng trái phải vài bước, nằm rạp người xuống rồi lại mang một thân tử khí nhào lên!

Mấy cái đứa này, va vào cũng ngại xúi quẩy, Tạ Linh Nhai trở tay đâm một kiếm tới, báo đen đau đớn kêu một tiếng, trong chỗ bị đâm tản ra tử khí, nhưng cũng nhanh chóng khép lại.

- - Núi U Đô chính là khởi nguồn sức mạnh của chúng, cho dù bị thương cũng khôi phục rất nhanh. Lại không thể trực tiếp đâm chết, cho nên mới phải nghĩ cách nhốt lại, mới có thể thu phục.

Background music là tiếng kêu thê thảm của Sơn Kê, nó nỗ lực nhích sang hướng Phương Triệt. Phương Triệt nhìn cũng chóng cả mặt, chuồn qua cởi dây thừng cho nó, nhưng buộc chân lại, sợ nó chạy trốn quá xa lạc lối ở núi U Đô.

Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền cũng gắng sức dẫn báo đen và hổ đen sang bên cạnh một chút, miễn cho tổn thương đến Phương Triệt và Sơn Kê.

Tạ Linh Nhai hô to: "Cậu nhanh chóng nhân cơ hội bày trận lại đi, đừng có lăn lộn thêm bốn mươi phút nữa!"

Không cho bốn mươi phút làm sao bày trận hả, Phương Triệt không ngừng kêu khổ, nhưng vẫn cắn răng, tay cầm dây đỏ bắt đầu bày trận. May mà trên đất còn có một chút vết tích, ánh mắt cậu quét qua, liền nhận ra được.

Tạ Linh Nhai lấy ra một lá bùa, có chút ít còn hơn không -- âm vật là dân bản địa U Đô, hiệu quả của lá bùa này ở đây cũng giảm đi rất nhiều. Tạ Linh Nhai tung bùa ra, cũng bất quá chỉ ngăn cản được một hồi.

Phương Triệt đổ mồ hôi trán, liều mạng bày trận trong lúc hai người chiến đấu, nếu Sơn Kê có hình người, thì đại khái lúc này trán đã nổi gân xanh.

"Mày..." Phương Triệt nhìn Sơn Kê cứng ngắc, "Thôi!"

Cậu trực tiếp nâng Sơn Kê lên, đem cái mông bị thương trơ trụi của nó quẹt lên mặt đất mấy lần, cọ chút máu gà tươi mới, xem là mắt trận. Sau đó dây đỏ và đinh gỗ trên tay tung bay, tinh thần tập trung cao độ.

...

Bên kia, Tạ Linh Nhai vốn đã ăn mặc dày cộp, còn phải đấu với mãnh thú, còn không thể trực tiếp chém chết, chỉ lôi kéo chúng nó tản bộ, mệt thở hồng hộc.

Hai con mãnh thú này lại còn hơi thông minh, sau một lát nhìn ra bọn họ đang câu giờ với mình, thế tiến công tức khắc tăng mạnh. Một luồng khí đen phun ra ngoài, theo mặt đất trải ra, giống như sương khói.

Mới đầu Tạ Linh Nhai còn không biết là gì, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, mặt đất dường như hơi trơn trượt. Mặt đất này vốn bị đông lạnh, tuyết bao trùm, hiện giờ lại càng khó đi hơn.

Cũng may, Liễu linh đồng và Thương Lục thần ở trên vai hai người oa oa kêu to nhắc nhở.

Hổ đen bổ nhào một cái, Tạ Linh Nhai nhảy sang bên trái, Thi Trường Huyền tránh sang bên phải, báo đen lại từ bên trái công kích Tạ Linh Nhai, Tạ Linh Nhai dứt khoát lộn dưới đất một vòng, quỳ ngồi dưới đất nhấc kiếm vả tới.

Thương Lục thần ở trên vai Thi Trường Huyền vội vã dự báo, bởi vì Thi Trường Huyền hành động quá nhanh, thế cuộc thay đổi trong tích tắc, nó gần như nhắc nhở không kịp. Trái lại còn khiến hổ đen chú ý, hổ ta nghiêng đầu nhìn, tựa như loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nói của mộc linh kia, còn biết là do nó khiến cho tấn công của phe mình vô hiệu.

Thương Lục thần chợt hít thở không thông, bỗng nhiên hô to: "Mẹ ơi! Có rắn!"

Có rắn? Rắn ở đâu ra?

Thi Trường Huyền cúi đầu nhìn, dưới đất còn có một lớp khí đen, ánh mắt anh quét qua, trong lúc đó thế mà lại thật sự có một con rắn đen nhảy ra!

Rắn đen ẩn nấp trong làn khí đen, không ai phát hiện, may nhờ Thương Lục thần hô lên một tiếng.

Thi Trường Huyền cũng không quản được nhiều như vậy, lui về phía sau một bước dài, giơ tay chặn lại.

Rắn đen quấn luôn trên thân kiếm của Thi Trường Huyền, thân hình gần như sắp tan mất, nhưng vẫn cố bò lên trên, hé miệng cấp tốc đưa đầu, trong miệng lại có một hàng răng nanh, muốn cắn Thương Lục thần.

Thương Lục thần: "A a a a!"

Trong lòng Thi Trường Huyền biết không thể tránh nữa, nắm tay kết quyết, con rắn chỉ một thoáng đã hóa thành một trận khói đen!

Còn chưa chờ Thương Lục thần thở ra một hơi, hổ đen đã nắm lấy cơ hội, một phát đánh gục Thi Trường Huyền.

Thương Lục thần run rẩy hét: "Mày cút mày cút mày cút mày cút mau!"

Hổ đen hoàn toàn bị hấp dẫn lực chú ý, buông tha cần cổ Thi Trường Huyền, há mồm cắn về phía Thương Lục thần.

Thi Trường Huyền giơ tay đâm một kiếm, từ phía dưới xé hổ đen ra!

Hổ đen không kịp gào thét, đã bị xé ra làm hai, hóa thành sương mù màu đen khuếch tán...

Thi Trường Huyền thở dài một hơi.

Lúc này Tạ Linh Nhai gấp rút hô một tiếng, Thương Lục thần cũng phát ra một tiếng "a" nhẹ nhàng, Thi Trường Huyền tức khắc phát hiện không đúng, nhưng mà khói đen kia chợt giống như tro tàn lại cháy, tụ lại thành một cái mõm thú, ngao một phát cắn lấy cánh tay mộc linh gần trong gang tấc!

Thi Trường Huyền nắm kiếm đập tới, mõm thú triệt để tản đi, nhưng mà một cánh tay gỗ bé xíu cũng rớt xuống, lăn về phía sau một vòng, rơi xuống dưới sườn núi, bị bóng tối cắn nuốt.

"Thương Lục thần!" Thi Trường Huyền hô một tiếng, sự tức giận lộ ra ngoài.

Báo đen dường như bị kết cục của rắn và hổ dọa hết hồn, lui về sau hai bước, lòng sinh khiếp đảm.

Mà lúc này, Phương Triệt cũng hô to một tiếng: "Xong rồi!"

Trận bày xong, chỉ dùng thời gian có hai mươi phút.

Tạ Linh Nhai cũng gấp, vẽ một lá bùa trong lòng bàn tay, tiến lên kéo đuôi báo đen, vung mạnh nó ra, "Đi mày!"

Móng vuốt báo đen cào cào trên mặt đất một cách buồn cười mấy lần, cả người lắc một cái, bị Tạ Linh Nhai ném vào trong trận khóa vàng vây thành. Phương Triệt cấp tốc mở hộp Lỗ Ban ra, đọc thần chú: "Nâng mắt nhìn trời xanh, tôn sư ngay trước mặt, nhất thu tà, nhị thu ác, tam thu vong hồn và tinh phách..."

Tạ Linh Nhai không kịp để ý tới cậu, sải ba bước chạy về phía Thi Trường Huyền, móc hết bùa ra.

Thi Trường Huyền cầm lấy một lá quấn lên người Thương Lục thần, "Bách quan nạp linh, thanh hư yểm ánh!"

Thương Lục thần không thể so với Liễu linh đồng, Liễu linh đồng là được chế tạo ra, đem mộc căn và hồn phách hợp lại với nhau. Nhưng Thương Lục thần là mộc linh bẩm sinh, thân thể đối với nó quan trọng hơn nhiều, nó cũng vì mọc ra thành hình người mới có được ý thức, đặc biệt là lúc này công đức của nó còn chưa tu đủ.

Thi Trường Huyền dán bùa xong, nâng Thương Lục thần cực kỳ im lặng, có chút khó chịu.

Tạ Linh Nhai cũng dè dặt cẩn thận sờ Thương Lục thần, "Bé đáng yêu, em... em có ổn không?"

Sau một giây, Thương Lục thần oa một tiếng òa khóc, khó có thể ngừng lại.

Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền thật sự là thở phào nhẹ nhõm!

Xem ra nước cờ vừa nãy đã dùng đúng, đúng lúc dùng bùa chú ổn định Thương Lục thần, lại thêm Thương Lục thần đã có chủ nhân là Thi Trường Huyền, ngày ngày chịu tế... Nói chung, nó còn có thể khóc, không tan biến mất nghĩa là không có chuyện gì lớn!

Tạ Linh Nhai sợ hãi hô: "May mắn may mắn. "

Thương Lục thần oa oa khóc ròng: "May chỗ nào, may chỗ nào! Mất tay luôn rồi!"

Tạ Linh Nhai chần chờ nói: "... Nhưng hồi trước em có tay cũng vô dụng mà, cũng đâu nhúc nhích được."

...

Sau sự yên tĩnh chết chóc, Thương Lục thần sụp đổ khóc đến rung trời.