Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 8: Bán bùa




Sân trước, bà Tôn theo thường lệ xỉa xói bà Vương: "Có hai mươi đồng không bằng bà mua hộp nhang muỗi đáng tin hơn nhiều!"

Mấy cái mê tín mà ngày xưa bà Vương làm, không biết bà Tôn đã nói bao nhiêu lần rồi. Thắp hương cũng thôi đi, cầu mong an lòng, còn bùa Thái Hòa quan một tấm mấy trăm đồng, có tác dụng gì?

Tuy con trai bà Tôn còn mở cửa tiệm ở đây, bản thân bà cũng có ấn tượng rất tốt với tiểu Tạ, thế nhưng không thể không nói, hắn mời đạo sĩ trẻ tuổi này về, bán cái gì mà bùa đuổi muỗi, nghe thôi đã thấy vô căn cứ!

Bà Vương không phục lắm, "Vậy bà nói xem sao chỗ họ lại không có muỗi?"

"Ây..." Bà Tôn nhất thời nghẹn lời.

...

Nhà bà Vương là tòa nhà dân cư cũ, ở lầu một, cửa sổ cũng không quá kín, muỗi đều là diệt một nhóm lại tới một nhóm.

Con trai bà mua vợt đập muỗi, mỗi buổi tối bà Vương với chồng không có chuyện gì làm liền ở nhà đập muỗi, tiếng muỗi bị điện giật tách tách không dứt bên tai. Dù là như vậy, buổi tối không cẩn thận vẫn rất dễ bị chích.

Hơn nữa toàn bộ tỉnh Thước Sơn nhiều núi, muỗi cũng rất độc, chích một phát không bao lâu liền sưng lên một cái u to, gãi lung tung không bôi thuốc thì chờ tiêu sưng cũng sẽ để lại một vết nhạt màu nâu, mấy tháng cũng không hết, nghiêm trọng hơn còn có thể để lại sẹo.

Hôm nay là cuối tuần, lúc bà Vương trở về, con trai con dâu trở về ăn cơm, hai năm trước họ đã kết hôn dời ra ngoài ở.

Bà Vương không dám nói mình mua bùa về, con trai con dâu không thích tín ngưỡng của bà cho lắm, luôn nhắc nhở bà là xin bùa thì được, thế nhưng có bệnh nhất định phải lên bệnh viện, không được thắp hương bái thần.

Dựa theo Trương Đạo Đình dạy, bà Vương lựa chọn dán bùa đuổi muỗi lên mặt sau cửa phòng ngủ, miễn cho bị con trai thấy.

Đến lúc ăn cơm, con trai bà Vương là Vương Dũng Nghĩa cầm một chai thuốc nhỏ đi ra, nói rằng: "Mẹ, đây là nhà đồng nghiệp con tự làm, bị muỗi chích lập tức bôi một chút, rất nhanh liền lành."

Đây chính là bài thuốc bí mật tổ truyền của nhà đồng nghiệp hắn, dùng trung dược làm ra, số lượng làm hàng năm đều có hạn, hắn thật vất vả lấy được một chai, cũng chỉ là cái chai lớn như lòng bàn tay thôi.

Bà Vương nhận chai, mỏ nắp nhìn một chút, bên trong là thuốc mỡ màu xanh nhạt, tản ra mùi thơm thảo dược nhàn nhạt, "Được, để mẹ dùng xem."

Vương Dũng Nghĩa lại hỏi: "Đúng rồi, mẹ, nước giếng lần trước còn nữa không? Ngày mai con xách một thùng về, pha trà còn rất ngon."

Trước đó bà Vương nói với hắn là nước giếng này uống ngon, hắn mang một chút về, vốn dĩ không ôm hi vọng gì, ai biết chất nước thật sự rất tốt, hắn dùng lúc pha trà chung với mấy người bạn, đám bạn trà còn hỏi han, hắn có chút đắc ý như đào được bảo vật.

"Có, có, mẹ nói mà, nước này rất ngon, còn có người mỗi ngày ngồi xe lại đây múc nước đó." Bà Vương có loại kiêu ngạo khó giải thích được.

Lúc thường Vương Dũng Nghĩa là người hảo trà, hắn cười ha ha nói rằng: "Vậy sao? Cái này cũng lạ, chúng ta ở đây lâu vậy rồi, sao trước đây lại không biết nước giếng Bão Dương quan ngon như vậy."

"Đó là do trước đây họ không thích nổi danh, lại nói, trước đây ai mà hiếm lạ việc đi múc nước, tự ở nhà nấu nước thuận tiện hơn nhiều." Nói đến cái này, bà Vương còn rất cảm khái, "Đừng nói giếng nước, trước đây mẹ còn chưa từng đến chỗ đó dâng hương nữa kìa, quá nhỏ."

"Đúng là quá nhỏ." Vương Dũng Nghĩa nghĩ cũng đúng, ngay cả mẹ hắn tin đạo mà cũng không đến đó.

Buổi tối hai vợ chồng Vương Dũng Nghĩa muốn ngủ lại đây một đêm, bà Vương sớm đến phòng họ đập muỗi, thế nhưng sau khi đi vào bà Vương liền phát hiện, trong phòng này căn bản không có muỗi.

Bà xách vợt đập muỗi quơ vài vòng, cũng chỉ đập chết được có hai con muỗi, việc này tuyệt nhiên không giống với tình huống hồi đó.

Chẳng lẽ là bùa đuổi muỗi sinh ra hiệu quả? Trong lòng bà Vương vui vẻ, lại có chút không dám xác định, bà đóng kỹ cửa phòng lại, nói rằng: "Aizz, mọi người có cảm thấy, muỗi ít đi hay không?"

Vương Dũng Nghĩa mờ mịt, "Hình như là vậy, lần này mua nhang muỗi dùng tốt lắm ạ?"

Phòng khách quả thực đốt một khoanh nhang muỗi, thế nhưng bà Vương có thể khẳng định tuyệt đối không phải do nhang muỗi này, đây cũng không phải ngày đầu tiên bà đốt nhang muỗi, nói thật là tác dụng có hạn!

Bà Vương nghĩ nghĩ, không nói gì, bà quyết định xem lại tình huống một chút.

Ông Vương ở một bên nhìn vợ mình, con trai thì không biết, thế nhưng ông nhìn thấy sau cửa phòng dán một lá bùa mới, cũng biết nhang muỗi không có đổi, thế nhưng nhất thời ông cũng không nghĩ ra liên hệ giữa muỗi với bùa.

...

Đến buổi tối, hai vợ chồng Vương Dũng Nghĩa vào phòng, vợ Vương Dũng Nghĩa còn nói, "Ngày hôm nay xác thực là muỗi ít hơn chút, không biết qua một đêm sẽ thế nào."

Trước đây ngủ ở chỗ này, cứ qua mỗi ngày khó tránh khỏi bị u lên một hai cục, có thể nói là khó lòng phòng bị. Các loại phương thức đuổi muỗi đều từng thử, đều không thể mười phân vẹn mười.

Hai người chỉ thảo luận hai câu, liền từng người đi ngủ.

Mà trong một phòng khác, bà Vương xách vợt đập muỗi quan sát rất lâu, xác định trong phòng không có một con muỗi nào, bà cũng không có muỗi để đập. Trước đó phòng của con trai còn có hai con, còn phòng bà thì ngay cả cái cánh cũng không thấy.

"Aizz, đến tột cùng là bà có đổi nhang muỗi không vậy, sao hữu hiệu thế?" Ông Vương hỏi.

Bà Vương hừ hừ nói: "Đương nhiên không đổi, không có muỗi là bởi vì ngày hôm nay tui xin một lá bùa ở đạo quan."

Ông Vương cau mày nói: "Thần tiên gì, còn quản cái này hả?"

Ông nói thầm, sợ là do nhang muỗi chất lượng chênh lệch không đồng đều, có cái chất lượng cực kỳ tốt có cái cực kỳ kém? Nghĩ nghĩ, ông Vương chuẩn bị đốt một khoanh lên.

"Chờ đã, ông đừng đốt." Bà Vương nói, "Giờ cũng đâu có muỗi, ông đừng đốt, xem đêm nay như thế nào, tui cảm thấy chính là tác dụng của bùa này đó."

Ông Vương: "..."

Ông vô cùng cạn lời.

Hai người sống cùng nhau hơn nửa đời người, ông Vương cũng biết tính bà Vương, hết cách, chỉ có thể trùm đầu ngủ.

...

Một đêm trôi qua, một nhà bốn người đều ngủ yên đến bình minh.

Buổi sáng, lúc ăn sáng Vương Dũng Nghĩa hỏi bà Vương: "Mẹ, nhang muỗi của mẹ hiệu gì vậy, dùng rất tốt."

Bà Vương chạy về phòng, gỡ bùa đuổi muỗi ra, gấp lại đưa cho Vương Dũng Nghĩa: "Nhang muỗi cái gì, là bùa đuổi muỗi hôm qua mẹ xin ở Bão Dương quan, con xem nè, rất có tác dụng, cả buổi tối đều không có muỗi. Con cầm đi, dán ở tường phòng ngủ."

Tuy rằng nhà Vương Dũng Nghĩa cao tầng ít muỗi, thế nhưng bà Vương cảm thấy muỗi ít nhưng cũng không phải là không có, vẫn nên kêu con trai đem về, bà có thể đi mua tấm khác.

Vương Dũng Nghĩa đầu óc mơ hồ, lại cảm thấy buồn cười, "Cái quỷ gì, bùa đuổi muỗi?"

Lúc này, ông Vương từ toilet đi ra, chắp tay sau lưng nói: "Ai nha, tui nhìn một chút, thật sự không có, chỉ toilet với nhà bếp có một hai con thôi, có thể là do cách quá xa!"

Hai người già bọn họ thức dậy sớm, phát hiện quả thực cả buổi tối đều không xuất hiện muỗi nữa, ông Vương còn cố ý đi ra bên ngoài, quan sát mỗi một gian phòng, có thể xác định, tám chín phần là tác dụng của bùa đuổi muỗi.

Vương Dũng Nghĩa sững sờ, mẹ hắn mê tín hắn đã sớm biết, thế nhưng sao cha cũng lún vào, nói cái này dán lên hữu dụng?

Chờ chút, nhưng nếu thật sự giống như họ nói, không liên quan tới nhang muỗi, là do dán bùa cho nên không có muỗi, vậy phải giải thích thế nào, chẳng lẽ...

"Ôi mọe, trâu bò như vậy?" Vương Dũng Nghĩa cầm bùa, vẻ mặt khiếp sợ.

Không ngờ đạo quán nhỏ như Bão Dương quan, ngoại trừ có cái giếng, còn có bản lĩnh như vậy?

Từ nhỏ hắn đã nhìn mẹ hắn thắp hương xin bùa, thế nhưng hiệu quả đều là do lòng tự chứng minh, đều dựa vào bản thân bà cảm nhận, còn bùa có hiệu quả ngay lập tức như này, cũng thật sự là lần đầu tiên thấy, quá thần kỳ! Đây là huyền học gì vậy!

Lúc này vợ Vương Dũng Nghĩa cũng đi ra, sau khi nghe họ nói, cũng cảm thấy thần kỳ: "Chuyện này... có phải là vì có bài thuốc bí mật gì không, giống như thuốc của nhà đồng nghiệp anh đó, đem bùa ngâm qua thuốc."

Vương Dũng Nghĩa chần chừ nói: "Nhưng mà, trên này hình như cũng không có mùi vị gì mà." Hắn vừa nói vừa ngửi một lần, xác thực chỉ có mùi giấy vàng và chu sa nhàn nhạt.

"Cái này không có mùi vị gì, sao lại là ngâm thuốc chứ." Bà Vương mở to hai mắt nói, "Lại thêm, nếu họ có bài thuốc này, mắc gì không trực tiếp làm thành thuốc đuổi muỗi mà bán? Đó mới là kiếm lời nhiều!"

Hình như cũng có chút đạo lý, cơ mà vợ Vương Dũng Nghĩa vẫn cảm thấy, tuy không ngửi được mùi, nhưng cô cũng chỉ tình nguyện tin tưởng là do bài thuốc thần kỳ gì đó thôi.

"Cũng không đắt lắm, chỉ là không biết hữu hiệu bao lâu. Mẹ đi mua thêm hai tấm nữa đi mẹ." Vương Dũng Nghĩa thì lại không đặt nặng, mặc kệ nó làm từ cái gì, hữu dụng là được!

...

Chờ lúc bà Vương đến Bão Dương quan, thình lình nhìn thấy mấy trà khách mua bùa chung với bà hôm qua cũng đã đến, vây quanh Trương Đạo Đình thảo luận gì đó.

Vừa nghe xong, bà Vương mới phát hiện, bùa của họ cũng rất hữu hiệu, đều kinh hãi, nhưng có một người trở về không dán, sau khi nghe nói những người khác hữu hiệu, liền ngơ ngốc.

Bà Vương nhanh mồm nhanh miệng nói: "Con dâu tui lại còn nói, là do ngâm nước thuốc gì đó, cho nên mới có thể đuổi muỗi. Nhưng tui thấy, ngoài phòng vẫn có muỗi như thường, lẽ nào thuốc này còn có thể phân chia ở đâu là nhà tui hả?"

Mấy trà khách khác ngượng ngùng nở nụ cười, kỳ thực trong lòng họ cũng rất nghi hoặc, chốc thì hoài nghi nhân sinh, chốc thì nghĩ có đạo lý khoa học gì giải thích được không, chỉ là không nói ra thôi.

Thứ này, rất nhiều người đều nói tin thì có không tin thì không, thế nhưng muỗi có hay không thì lại là kết quả rất khách quan.

Trương Đạo Đình định liệu trước, nói: "Nếu mọi người có hoài nghi, hoàn toàn có thể đem bùa đi kiểm tra."

Các trà khách vừa nghe, nhìn nhau vài lần, cảm thấy hắn không giống như là nói khoác.

"Trên bùa chú viết vân triện, là người thời thượng cổ mô phỏng căn cứ theo sự biến hóa của mây trời, sáng tạo ra, sau đó vận dụng viết ở trên lá bùa, cầu phúc đuổi bệnh, tác dụng nhiều mặt. Nó kết hợp với đạo thiên địa của tự nhiên, mặc kệ các vị tin cũng được, không tin cũng không sao, tóm lại đây là một loại văn hóa cổ xưa, có thể truyền lưu nhiều năm như vậy, không phải không có đạo lý."

Trương Đạo Đình giảng giải một phen, khiến mọi người cảm thấy có chút đạo lý, như có điều suy nghĩ gật gật đầu. Cõi đời này còn có rất nhiều chuyện, rất nhiều kỳ nhân dị sự mà khoa học không cách nào giải thích, ai biết bùa này đến tột cùng có nguyên lý gì chứ?

Bùa đuổi muỗi có lẽ hiếm thấy, nhưng rất nhiều người trong số họ biết bùa khóc đêm rất có danh tiếng, từng nghe qua ví dụ về rất nhiều người, thậm chí là người nhà mình sử dụng. Bùa khóc đêm là để con nít ngừng khóc đêm, nghe đâu bởi vì con nít tương đối có linh tính, cho nên ví dụ thành công khá nhiều.

"Cái đó... Trương đạo trưởng, điện Linh Quan có thể đi vào không? Tôi muốn đi dâng hương." Bà Vương vốn đã tin tưởng đạo giáo, lần này càng cảm thấy Bão Dương quan có bản lĩnh thật sự, liền hỏi như thế.

"Còn chưa được, giờ chỉ có thể đến điện Tam Thanh và điện Văn Xương." Trương Đạo Đình nói.

Kỳ thực cũng không phải sửa tượng, mà là thay tượng đồng, không cần thiết phong bế điện Linh Quan, vấn đề là dường như tổ sư gia rất ghét bỏ tượng thần rách nát hiện giờ, ai đi dâng hương hương đều tắt... đoán chừng là muốn lấy diện mạo mới gặp người.

Bà Vương muốn đi dâng hương, mấy trà khách khác suy nghĩ một chút, cũng đi theo vào, dâng hương cho Tam Thanh. Bọn họ vốn không tin, sau khi mua bùa đuổi muỗi này rồi, thì lại có cảm giác như mở ra thế giới mới, không nói tin tưởng toàn bộ, nhưng vẫn sinh lòng kính nể, thắp hương để cầu an lòng.

Kế tiếp, người đến sân trước càng ngày càng nhiều, những người khác cũng đều biết chuyện này. Ngày hôm qua lúc mua bùa đuổi muỗi, thật sự là nhiều người đều có mặt, nhưng bỏ tiền ra thì chỉ có mấy người kia thôi.

Hiện tại vừa nghe nói thật sự hữu hiệu, đều là nửa tin nửa ngờ, thậm chí có vài người hoài nghi là nhận tiền quảng cáo.

Đạo sĩ Trương Đạo Đình cũng không có nhân cơ hội tuyên truyền, cuối cùng khoảng chừng có thêm bảy, tám người, chủ động xin bùa ở nơi này, muốn thử chút xem có phải là thật sự hữu hiệu hay không.

Bùa đuổi muỗi chỉ có hai mươi đồng, Trương Đạo Đình luôn hỏi xem bọn họ có cần bùa gì khác hay không, như giữ nhà trị đau đầu tiêu cơm vân vân.

Tạ Linh Nhai thì lại tranh thủ đi vẽ bùa, lượng công việc không lớn, thế nhưng xét thấy đây mới là bắt đầu, hắn đã rất hài lòng.

Bùa đuổi muỗi chỉ là một khởi đầu, thậm chí hắn đã cân nhắc, sau khi đến mức độ nhất định, liền giảm bớt thậm chí là ngừng tiêu thụ. Hắn cũng không hi vọng, sau này người ta nhắc tới Bão Dương quan liền tựa như nhắc tới nhang muỗi, đó mới là mất nhiều hơn được, phải cân bằng hình tượng, chào hàng những bùa chú khác.

...

...

Bởi vì gần đây Tạ Linh Nhai chuyên cần vẽ bùa, mức tiêu hao khá lớn, cho nên dành ra chút thời gian trống ra ngoài mua bùa với chu sa. Trước tiên đến cửa hàng thuốc Đông y mua chu sa, lại đi mua giấy vàng.

Tạ Linh Nhai đeo cái balo hai vai, lúc mua giấy vàng người ta thấy hắn quá trẻ, lại đeo balo, còn lấy làm lạ hỏi: "Cậu bạn, cậu mua cái này làm gì? Làm thủ công hả?"

"..." Tạ Linh Nhai cảm thấy ông chủ này cũng thật dí dỏm, nếu thật sự làm thủ công thì hắn cũng không mua giấy vàng đâu.

Tiệm này bán mấy thứ như phật châu, tượng thần, giấy vàng, cũng có vài cái túi gấm, bùa thành phẩm, ông chủ nói xong liền chào hàng: "Cậu bạn có mua bùa không, chúng tôi có bùa phù hộ không thi trượt này."

"Bùa không trượt? Còn có loại bùa này hả?" Tạ Linh Nhai cảm thấy hết sức thần kỳ, sao hắn chưa từng nghe nói vậy, còn tưởng rằng mấy thứ hắn học được đã đủ hỗn tạp rồi chứ. Nhìn thử, hóa ra bùa kia chỉ là photo ra.

Ông chủ chậm rãi nói: "Đương nhiên là có, đạo gia nhiều loại bùa hỗn tạp, bao hàm vạn ngàn, muốn cái gì cũng có. Trị miệng thối, táo bón cũng có, huống hồ là không thi trượt. Có lẽ cậu không hiểu cái này, đừng thấy bùa của chúng tôi là photo, thế nhưng bản gốc là một vị đại sư vẽ, rất linh."

Khóe miệng Tạ Linh Nhai co rút một cái, lúc này bỗng nhiên thoáng thấy ngoài cửa có một bóng người quen thuộc, nhất thời bị hấp dẫn lực chú ý.

Ông chủ cũng thuận theo ánh mắt hắn nhìn ra phía ngoài, liền thấy năm, sáu đạo sĩ đứng ở ngoài, ông ta a một tiếng, "Hình như là các đạo trưởng Thái Hòa quan."

Tạ Linh Nhai móc tiền ra, vỗ lên trên bàn một phát, vội vàng nhét giấy vàng vào trong balo.

"Cậu bạn cậu gấp cái gì?" Ông chủ nói, thoáng nhìn thấy trong balo của cậu có chu sa, nhất thời còn hơi chậm hiểu.

"Hẹn gặp sau ông chủ. Cháu thấy sư huynh của cháu." Tạ Linh Nhai nghiêm túc nói.

Ông chủ: "......"

Ông ta trơ mắt nhìn Tạ Linh Nhai đeo balo chạy ra ngoài, còn thật sự đến trước mặt những đạo sĩ đó, hai bên bắt đầu trò chuyện, nhất thời vỗ trán một cái, "Thằng nhóc này, là đạo sĩ sao không nói sớm!"

Làm ông còn chào hàng cái quỷ gì mà bùa không trượt!

...

Vài đạo sĩ Thái Hòa quan nhìn Tạ Linh Nhai, không biết Thi Trường Huyền kết bạn ở bản địa hồi nào.

Thi Trường Huyền dùng dăm ba câu giải thích Tạ Linh Nhai là người của Bão Dương quan, quen biết nhờ chuyện của người nhặt tiền chung với Phương Chấn Hưng lần trước. Tuy Bão Dương quan rất nhỏ, nhưng họ là đạo sĩ bản địa, ít nhiều cũng biết đến, còn có người quen biết Vương Vũ Tập, trò chuyện với Tạ Linh Nhai hai câu.

Biết xem như là một nửa đồng nghiệp, những đạo sĩ đó chẳng những không hề thả lỏng, trái lại còn có chút sốt sắng, ấp úng ám chỉ Thi Trường Huyền cần phải đi rồi.

Tạ Linh Nhai tò mò nhìn một vòng, không biết bọn họ có ý gì.

Thi Trường Huyền nhìn Tạ Linh Nhai, có chút do dự.

Tạ Linh Nhai nhất thời hiểu ra, quá nửa là họ đang bận rộn vì chuyện Trần Tam Sinh. Trần Tam Sinh đấu pháp thất bại, tình huống bây giờ không tốt lắm, cũng không có công bố với bên ngoài, dù sao thì cũng có chút mất mặt, bởi ông ta còn là quan chủ.

Lần trước hắn đoán được chân tướng, thế nhưng ở trước mặt những người này khẳng định khó nói, hắn nhanh chóng nói tránh đi: "Các vị đạo trưởng hẹn gặp lại, à mà, sau này mọi người làm hoạt động gì có thể kêu Bão Dương quan chúng tôi với không, ha ha ha."

Trước đây Vương Vũ Tập chưa bao giờ tham gia hoạt động tập thể, Tạ Linh Nhai nói như vậy, mọi người cũng khách khí nói được được.

Để không làm lỡ việc của người ta, Tạ Linh Nhai liền tự giác quay về.

Thế nhưng khéo chính là, sau khi Tạ Linh Nhai xuống xe buýt, lại nhìn thấy đoàn người Thi Trường Huyền, có điều họ không thấy hắn, mà là trực tiếp đi về một phương hướng.

Tạ Linh Nhai nghĩ thấy cũng không cần thiết chào hỏi, đơn giản tự về đạo quan luyện bùa. Bởi vì Hạ Tôn với bạn học của cậu ta có nhu cầu, lại thêm hiện tại việc buôn bán cũng tàm tạm, Tạ Linh Nhai vẽ thêm một ít bùa linh tổ hộ thân.

Kết quả luyện không bao lâu, lúc đi ra nấu nước, Tạ Linh Nhai nhìn thấy một ông chủ tiệm gần đây bước vào, nói với mọi người: "Ôi, vừa nãy tôi từ siêu thị bên kia lại đây, cái công trường bên đường Minh Khê có một lão đạo sĩ nhảy lầu, ai chà, chân cũng té gãy."

Công trường? Tạ Linh Nhai nhất thời mở to mắt, thả bình trong tay xuống xoay người trở về.

Đến rồi đến rồi, học đi đôi với hành, cơ hội biểu diễn của mình lại đến.

Đi không bao xa, Trương Đạo Đình từ bên trong đi ra, thấy hắn vội vội vàng vàng liền thuận miệng hỏi một câu: "Đi đâu đó?"

Tạ Linh Nhai hào khí thẳng trời: "Lấy kiếm của tôi!"

"?!" Vẻ mặt Trương Đạo Đình hoảng sợ nói, "Lão đại, chém ai vậy?"

Hết chương 8.