Tuy Thi Trường Huyền nói mình như thế, nhưng sau khi Tạ Linh Nhai nghe xong trong lòng lại có mấy phần tán thành, không ngờ rằng Thi Trường Huyền cũng bị hắn ảnh hưởng. Tạ Linh Nhai cúi đầu xuống, thuận thế tránh khỏi tay Thi Trường Huyền, sau đó nói: "Vậy tôi sẽ dạy anh một câu, nam đầu nữ eo, đụng vào là tiêu."
Thi Trường Huyền chỉ thuận theo tâm tình mà làm, lúc này cũng không để ý, thu tay về, "Được."
Đạo hiệp tỉnh muốn làm pháp sự cầu hòa bình thế giới còn phải chờ cuối tháng, mà đầu tháng thì lại có một kỳ nghỉ dài hạn, Tạ Linh Nhai hỏi anh có về tỉnh thành hay không.
Thi Trường Huyền lại bảo, anh đã nói với cha mẹ, bởi vì bái Vương Vũ Tập làm tiên sinh, ngày nghỉ đông người, anh ở lại Bão Dương quan hỗ trợ, cha mẹ anh rất tán thành, đã đồng ý.
"Được rồi." Tạ Linh Nhai lại hỏi qua những người khác, trên cơ bản đều không có ai cần xin nghỉ, ngày nghỉ lễ đúng là lúc bọn họ bận rộn nhất, nên ai cũng có chuẩn bị tâm lý, nếu muốn nghỉ phép thì đều sẽ nghỉ vào ngày thường.
Chỉ có tiểu Lượng không phải là đạo đồng chính thức, Tạ Linh Nhai giục cậu về nhà thăm cha mẹ, còn giúp cậu đặt xong cả vé xe.
Tiểu Lượng có chút mất mát, từ lúc ở Bão Dương quan học tập tới nay, tiến độ học tập không nói là trì trệ không tiến, nhưng dưới sự nỗ lực của cậu, tiến triển quả thực không lớn, đều nói là không có cái khiếu đó. Đặc biệt là trong quan còn có người có thiên phú như Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền so sánh, càng làm bật lên là cậu không phải người làm nghề này.
Tiểu Lượng cũng biết, lúc trước mình cứng đầu muốn ở lại đây, đó là do thầy Tạ tốt bụng, còn giúp cậu chữa trị quan hệ với người nhà. Hiện giờ tất cả mọi người không đuổi cậu đi, là chờ cậu tự hiểu ra.
Mà cậu thì sao, lúc trước ngay cả âm binh lái máy bay mà cũng tin, qua lâu như vậy, nghe Tạ Linh Nhai giảng bài, nghe các vị đạo trưởng giảng kinh, còn từng đi theo ra ngoài mở mang kiến thức hai lần... Không thể không thừa nhận mình thật sự là đầu óc chậm chạp.
Tiểu Lượng nghĩ thầm, lần này về nhà thương lượng với cha mẹ một chút, lần sau đến Bão Dương quan chào từ biệt, nghe lời thầy Tạ quay về trường, học hành cho thành tài.
Ôm chủ ý như vậy, tiểu Lượng cũng bước lên đường về nhà.
Tạ Linh Nhai không biết tâm tư của tiểu Lượng, bên này hắn cũng nói với ba Tạ là ngày nghỉ trong đạo quan bận rộn, hắn chỉ về nhà ở một ngày đầu tiên. Mua chút quà cáp, đồ chơi cho em gái.
Hiện giờ ba Tạ trầm mê trong việc nuôi con gái, mỗi ngày trên tường nhà toàn là đăng động thái về con gái, nhưng cũng không quên mất con trai, thật vất vả mới gặp mặt con trai, lập tức dặn hắn hiện giờ đạo quan phát triển không tệ, phải nhanh chóng tìm một người nối nghiệp, chuyên tâm đi học, hai năm nữa học thạc sĩ xong, đi làm, việc hôn nhân cũng nên đưa lên lịch trình.
Tạ Linh Nhai hàm hồ cho qua, ba Tạ cũng không làm gì được hắn, từ nhỏ Tạ Linh Nhai đã nghịch ngợm, thời kỳ trưởng thành càng to gan lớn mật, rất ít khi nghe lời, đến bây giờ nhìn trưởng thành hơn chút, nhưng vẫn khá là làm theo ý mình.
...
Tạ Linh Nhai trở về chỉ một buổi tối cũng không nhàn rỗi, vừa trò chuyện với ba Tạ, vừa vẽ bùa dự bị, buổi tối ngã nhào xuống giường một phát, chăn cũng chưa đắp đã ngủ mất.
Nửa đêm cảm thấy trên người lành lạnh, Tạ Linh Nhai còn tưởng là hạ nhiệt độ trời lạnh, đang lúc nửa tỉnh nửa mê lục lọi đi kéo chăn, nhưng lại không có sức lực gì. Hắn muốn thức dậy, nhưng lại mơ mơ màng màng.
Lúc này, một trận tiếng khóc trẻ con vang lên, âm điệu cao, cực kỳ chói tai.
Tạ Linh Nhai nghe thấy âm thanh, lập tức thức tỉnh từ cơn mơ hồ, cảm giác ngón tay hơi nhoi nhói, mở mắt liếc nhìn, hóa ra trên tay hắn có một người tí hon to bằng lòng bàn tay, nâng một cái cuốc bằng giấy, đang từng chút một cuốc đầu ngón tay hắn.
Tạ Linh Nhai nhìn kỹ, người tí hon kia là dùng giấy diêm gấp thành, cái cuốc giấy trong tay đỏ như màu máu, còn có mùi tanh. Người giấy cuốc giấy, nhưng bổ xuống đầu ngón tay hắn thì lại đau đến tận ruột gan, cả người phát lạnh, thậm chí có loại cảm giác bị hút ra.
Cảm giác này rất xa lạ, nhưng Tạ Linh Nhai vẫn cảm nhận được từ trong cõi mơ hồ, rằng đây là hồn phách bất ổn.
Tạ Linh Nhai chỉ sửng sốt một chút đã tỉnh táo lại, người giấy này cuốc ngón tay hắn, là muốn kéo hồn phách hắn ra. Hắn sờ vào bùa hộ mệnh trên người, đúng như dự đoán, đã thành tro bụi.
Người giấy kia dường như còn có chút linh tính, trên mặt vẽ ngũ quan đơn giản, "thấy" Tạ Linh Nhai tỉnh lại, lập tức tăng nhanh tốc độ, dùng cái cuốc giấy dùng sức đào hồn hắn.
Tạ Linh Nhai tát một phát, động tác của người giấy linh hoạt, lập tức nằm sấp xuống, cả người trượt nhanh tới cuối giường, sau đó dán vào tường leo lên.
"Phắc." Tạ Linh Nhai thầm mắng một tiếng, vươn mình rời giường, nhảy dựng lên tóm lấy người giấy kia.
Gần đây hắn cũng không làm chuyện gì, kẻ duy nhất kết thù kết oán chính là Mã Tiểu Xuyên, thứ này tám phần là do Mã Tiểu Xuyên làm, không ngờ được lão đó còn có năng lực thế, có thể im hơi lặng tiếng đến câu hồn hắn.
Nhưng mà người giấy cực kỳ linh hoạt, dán sát vào vách tường, sau đó bò ra bên ngoài.
Tạ Linh Nhai cuống lên, nhìn thấy trên bàn có một cái vợt đập ruồi, túm lấy chu sa vẽ bùa lên đó, "Tâm ấn nơi nơi, Vương Thiện hiện hình. Tổ sư bảo tự, chắp tay nghe lệnh!"
Vợt đập ruồi được vẽ thêm bùa chú, Tạ Linh Nhai cầm lấy vỗ tới, người giấy đã chạy trốn tới bên cửa sổ, nỗ lực từ cửa sổ chạy ra ngoài, bị Tạ Linh Nhai đập một phát bẹp dí trên cửa sổ, nhất thời bốc khói hừng hực, tự cháy lên, hóa thành tro tàn.
Thứ Tạ Linh Nhai vẽ chính là lôi hỏa phù, người giấy đó lại là giấy diêm gấp thành, tự nhiên bị đốt cháy.
Cũng may là tu vi bùa chú của Tạ Linh Nhai khá cao, bất luận là cục gạch hay là vợt đập ruồi, tiện tay là lên.
Hắn đập chết người giấy câu hồn kia, nghe thấy tiếng khóc của em gái còn chưa ngừng, bèn ra cửa nhìn thử, Tống Tĩnh đang ôm Tư Tư dỗ dành, thấy hắn đi ra vô cùng ngượng ngùng nói: "Bình thường nó rất ngoan, hôm nay không biết sao, cứ khóc không ngừng."
Không đói bụng, cũng không đau bụng, nhiệt độ trên người cũng bình thường, Tống Tĩnh bó tay toàn tập.
Tạ Linh Nhai nghĩ vừa rồi may mà Tư Tư cao giọng khóc lớn, mới đánh thức hắn, bằng không nói không chừng hồn phách đã bị kéo đi, lúc sau có hoàn hồn thì cũng phải bệnh nặng một hồi, nhất thời hơi xúc động.
"Để con thử xem." Tạ Linh Nhai tiến lên, nhận lấy Tư Tư, sờ sờ bùa hộ mệnh trên người bé, vẫn còn yên lành.
Kỳ quái, tuy rằng con nít mẫn cảm, nhưng nếu bùa hộ mệnh vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, thì cũng không đến nỗi bị dọa. Tạ Linh Nhai vốn cho rằng bùa hộ mệnh trên người bé đã bị hỏng hoặc là Tống Tĩnh quên mang theo, nhưng bây giờ thấy, bùa vẫn còn lành lặn.
"Hết khóc rồi..." Lúc này Tống Tĩnh chợt mừng rỡ hô.
Tạ Linh Nhai hoàn hồn lại, liền thấy Tư Tư quả nhiên đã ngưng khóc, mũi vẫn hồng hồng, mắt vẫn rưng rưng, nhưng xác thực là không khóc nữa, ở trong lồng ngực nhìn Tạ Linh Nhai, thậm chí còn cười vang hai tiếng.
Tạ Linh Nhai nhất thời hiểu được, cô em gái này của hắn đại khái là cũng khá có thiên phú, nhỏ như vậy đã có thể nhắc nhở hắn.
Lúc này ba Tạ cũng từ phòng ngủ đi ra, "Hết khóc rồi à? Anh còn nghĩ có phải bị lạnh không."
"Không có gì, con thấy chắc là nó nhớ con đó." Tạ Linh Nhai nói xong liền hôn một cái trên khuôn mặt trơn mềm của em gái, nghe cô bé cười khanh khách. Trong lòng hắn nghĩ, nếu em gái nhạy cảm như thế, vẫn nên làm thêm vài lớp phòng hộ ở trong nhà.
Ba Tạ từ ái nhìn, bảo rằng: "Con kết hôn sớm chút, sinh một đứa, hai đứa nó còn có thể làm bạn."
Tạ Linh Nhai vừa nghe ông nhắc tới việc này, lập tức không vui, trả bé con lại, "Ngủ ngủ."
Tạ Linh Nhai trở về phòng rồi, ba Tạ thở dài, luôn cảm thấy không đúng, đứa nhỏ này tuy rằng thích làm loạn, thế nhưng trốn học, đánh nhau, bắt quỷ đều đã có, chỉ là chưa từng nghe nói yêu sớm, có phải là có vấn đề gì không?
_
Rạng sáng hôm sau, Tạ Linh Nhai an vị trên xe về thành. Lúc hắn ngồi trên xe còn cầm tờ giấy vàng trong tay cắt cắt.
Bên cạnh có một cậu bé nhìn như học sinh cấp hai, theo dõi hắn cắt giấy, còn cảm thấy rất thú vị, "Anh ơi, anh đang cắt gì vậy, anh biết cắt con thỏ không?"
"Không biết, anh chỉ biết cắt người giấy thôi." Tạ Linh Nhai cắt giấy vàng thành hình người, hai tờ, chính giữa viết ngày sinh tháng đẻ của Mã Tiểu Xuyên -- tra hỏi Hách Chí Viễn mà biết được. Cái này kêu là ăn miếng trả miếng, hắn không biết cụ thể là Mã Tiểu Xuyên làm thế nào, moi đâu ra sinh thần bát tự của hắn hoặc là chỉ trộm đồ thường dùng của hắn để thi pháp, dù sao thì chính hắn cũng phải cân nhắc tìm một biện pháp để trả thù.
Viết xong dán hai miếng giấy hình người lại với nhau, lại dùng chu sa vẽ mặt mày lên trên. Hai con mắt cong cong, con ngươi to như hạt gạo, mũi, miệng...
Đang vẽ, đứa nhỏ chợt hỏi: "Anh ơi, chúng ta có thể chơi chung không?"
Tạ Linh Nhai liếc cậu nhóc một cái, không ngờ cậu nhóc lớn vậy rồi mà còn muốn chơi người giấy, chắc bình thường toàn là chơi điện tử, giấy cắt cũng chưa từng nhìn thấy.
"Không được. Anh muốn chơi một mình." Tạ Linh Nhai dứt lời, còn đứng dậy đổi ghế ra sau ngồi.
Cậu nhóc: "..."
Tạ Linh Nhai lén lút khai mở ngũ quan cho người giấy, "Khai nhãn quang hai mắt rõ ràng, khai khứu quang mũi ngửi trăm hương, khai thính quang tai nghe tiếng phàm, khai túc quang ngày đi vạn dặm... Nối kết tương liên, khiếu khiếu khai thông!"
Người giấy nhỏ xoạt một cái đứng thẳng lên, hoạt động tay chân.
Tạ Linh Nhai bỏ người giấy nhỏ vào trong túi, chờ xuống xe rồi, tìm một nơi yên tĩnh, đặt người giấy ở dưới đất, dùng giấy vàng quấn thành một sợi xích giấy, niệm chú: "Xích sắt xích sắt theo thân ta, mê hồn đồng tử nhiếp hồn lang. Treo bắt ba hồn bảy phách mười hai nguyên thần Mã Tiểu Xuyên đồng loạt về, về trước pháp đàn nhận cực hình!"
Hắn không về Bão Dương quan, mà là lập đàn ngay tại chỗ, đến lúc đó nếu hồn phách Mã Tiểu Xuyên thật sự bị câu đi, thì cũng là tới đây uống gió tây bắc, cho Mã Tiểu Xuyên ăn chút đau khổ.
Người giấy vâng mệnh, cầm dây xích thân hình phiêu lãng theo gió, nhìn xa cứ như một mảnh giấy nhỏ, bay về hướng Mã Tiểu Xuyên.
Tạ Linh Nhai nhìn nhìn một cái, nghĩ thầm bay cao như vậy hẳn là sẽ không bị công nhân vệ sinh bắt được ha...
...
Mã Tiểu Xuyên vùi người trong ghế sô pha, trong tay cầm sách đọc, đây là một quyển tiểu thuyết kinh dị. Tuy rằng trong đó toàn là vô căn cứ, thế nhưng trí tưởng tượng của tiểu thuyết gia phong phú, thường có vài biện pháp hại người có thể cho lão một chút gợi ý.
Hôm qua cắt một người giấy đi câu hồn Tạ Linh Nhai, giữa đường hương ngã, xem ra pháp thuật thất bại, cho nên Mã Tiểu Xuyên đang cân nhắc nghĩ một phép thuật càng thiếu đạo đức hơn.
Chính diện cứng đối cứng là không thắng nổi, chỉ có thể chơi xấu, xả giận thôi cũng tốt.
Vừa nghĩ tới ngày đó Tạ Linh Nhai cúp điện thoại mình, còn giam giữ đồ đệ mình, trong lòng Mã Tiểu Xuyên càng giận, nói với mấy tên đệ tử khác: "Bọn mi cũng suy nghĩ xem làm sao trị được tên kia!"
Một đệ tử cúi đầu nói: "Sư phụ, tên kia cúp điện thoại của người, không bằng chúng ta sai khiến ma nữ, gọi điện thoại cho hắn, sau đó theo đường dây điện thoại bò ra ngoài... không giết được hắn, cũng có thể dọa hắn tè ra quần!"
Một đệ tử khác cũng nảy ra linh cảm, nói rằng: "Tìm con quỷ thắt cổ, hắn gọi điện thoại được một nửa, mới phát hiện dây điện thoại thật ra là dây thừng thắt cổ."
Mã Tiểu Xuyên lạnh lùng nói: "Vậy ta còn phải quản việc hắn đi nhận điện thoại bàn nữa hả, lẽ nào hắn còn làm việc vặt sao? Lại nói, hắn ở trong quan, ma nữ làm sao ngay trước mặt Vương Linh Quan bò vào trong miếu?"
Mọi người: "Ây..."
Có lẽ còn chưa bò vào, đã bị vị hộ pháp đại thần kia bóp chết rồi.
Mã Tiểu Xuyên càng nói càng chỉ tiếc mài sắt không nên kim, "Ta đã dạy bọn mi bao nhiêu lần, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Còn quỷ thắt cổ nữa, bọn mi chưa từng nghe nói lúc hắn làm việc cho Cao tổng, đã từng muốn dùng lưỡi của quỷ thắt cổ siết chết con ả sao?"
Mọi người: "..."
Thật sự không biết, không ngờ được Tạ Linh Nhai còn biến thái hơn cả bọn họ!
Quỷ thắt cổ chính là người treo cổ chết, là một trong top các loại ma quỷ hung ác, bọn họ còn muốn đem ra doạ Tạ Linh Nhai, nào có biết tên kia đã từng làm ra chuyện như vậy.
Mã Tiểu Xuyên thở dài một tiếng, thả quyển tiểu thuyết kinh dị trong tay xuống, "Thôi, bọn mi đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ trưa."
Các đệ tử vội vội vã vã rời đi.
Mã Tiểu Xuyên liền nửa nằm ở trong ghế sô pha, chợp mắt.
Càng ngủ trên người càng lạnh, bỗng nhiên xuất hiện một trận cảm giác bị hút ra, lúc Mã Tiểu Xuyên mở mắt ra lần nữa, chỉ nhìn thấy thân thể của mình vẫn nằm yên ổn trên sô pha, lại nhìn xuống, một người giấy nhỏ màu vàng đang khóa lại đầu ngón chân lão, kéo lão ra bên ngoài.
"Mẹ!" Mã Tiểu Xuyên mắng một tiếng, lập tức niệm chú định thân, nhưng lại là định thân chính mình, nhất thời thân thể như nặng ngàn cân, người giấy nhỏ kia kéo cũng kéo không nổi, cào cào hai chân dưới đất.
Mã Tiểu Xuyên lớn tiếng kêu tên đệ tử, cơ mà bây giờ lão là hồn phách, các đệ tử không lập đàn thì không nghe được. Mặc dù bây giờ người giấy không kéo lão đi được, thế nhưng hồn phách rời xác quá lâu, rất hại thân.
Mã Tiểu Xuyên trừng người giấy dưới đất, còn có thể không biết đây là Tạ Linh Nhai trả thù sao, hơn nữa còn là ăn miếng trả miếng.
Người giấy vàng kia kéo rồi kéo, kéo không được, liền xoay người lại ngẩng đầu nhìn Mã Tiểu Xuyên.
Nó vừa ngẩng đầu, suýt nữa chọc cho Mã Tiểu Xuyên tức chết. Chỉ thấy đôi mắt trên gương mặt kia như là hình bầu dục, hai con ngươi đều lệch qua trái, khóe miệng nhếch lên rất cao, rõ ràng là cái biểu tình "buồn cười" trên mạng, đối diện Mã Tiểu Xuyên như thế, lại hệt như đang giễu cợt lão!
Mãi đến khi các đệ tử của Mã Tiểu Xuyên tiến vào, phát hiện hồn sư phụ mất rồi, nhanh chóng lập đàn triệu hồi về, sau khi hồn phách của Mã Tiểu Xuyên nhập xác, cả người đều phát run.
Các đồ đệ của lão còn tưởng là di chứng, chỉ có Mã Tiểu Xuyên biết là bị chọc tức, kêu đệ tử đỡ mình bò dưới đất tìm con người giấy buồn cười kia, nhưng sau khi người giấy thi pháp thất bại, liền tự thiêu tại chỗ, trong ánh lửa, gương mặt buồn cười ấy còn để lại vẻ trào phúng cuối cùng.
_
Trong kỳ nghỉ Bão Dương quan không phải làm pháp hội, thì là người dâng hương đông đảo, còn có người đến du ngoạn, uống trà, chen cả cái đạo quan chật như nêm cối. Tạ Linh Nhai cũng bận rộn liên tục, chiêu đãi, vẽ bùa, trong lúc đó cảm ứng được người giấy nhiếp hồn thất bại, cũng chỉ nở nụ cười.
Đến ngày cuối cùng, tiểu Lượng trở về, cậu nói với Tạ Linh Nhai là mình đã thương lượng với cha mẹ, thôn nhà cậu khá là xa xôi hẻo lánh, cho nên định ở lại Nữu Dương làm việc, dù sao thì ở đây lâu như vậy cũng coi như quen thuộc. Tích góp được chút tiền liền báo danh đi thi.
"Cậu nghĩ kỹ rồi chứ, không làm đạo sĩ nữa?" Tạ Linh Nhai hỏi cậu.
"Em muốn làm, em có thể chịu được cực khổ, thế nhưng không học được..." Tiểu Lượng ủ rũ héo hon nói, "Em chỉ có thể làm một cư sĩ thôi."
Học không được thì thật sự hết cách rồi, Tạ Linh Nhai cũng nhìn ra, tiểu Lượng cảm thấy hứng thú, có thể chịu được cực khổ, thành ý thì rất đủ, nhưng thực sự là đầu óc chậm chạp, làm đạo sĩ còn phải lấy giấy chứng nhận nữa.
Hắn cũng an ủi: "Muốn hướng đạo thì ở đâu cũng được, cậu nhìn tôi này, cũng đâu có xuất gia đâu. Hoan nghênh cậu tới nghe giảng bất cứ lúc nào, còn việc thi cử, cậu đã nghĩ ra là thi ở đâu chưa?"
Nữu Dương có rất nhiều trường đại học, tiểu Lượng suy nghĩ một chút nói: "Em muốn học ngành kế toán đại học Nữu Dương."
Tạ Linh Nhai gật đầu, hắn học tài chính, cũng coi như biết rõ ý đồ của tiểu Lượng, nói rằng: "Hạ Tôn học ở đại học Nữu Dương, tôi không hiểu quá rõ về các chuyên ngành ở trường đó, tìm hắn hỏi một chút xem."
Giờ hành chánh ngày hôm sau, trong đạo quan vắng người hơn chút, Tạ Linh Nhai liền dắt tiểu Lượng đi tìm Hạ Tôn hỏi, Hạ Tôn kể sơ cho tiểu Lượng một lần, cũng mở lời rằng cái khác không giúp được, nhưng dẫn đường báo danh, hỏi bạn học xin ít tài liệu thì vẫn ok.
"Vậy là tốt nhất, cậu ấy rời khỏi môi trường học đường cũng đã mấy năm, nhặt việc học lại một lần nữa thì đúng là rất vất vả." Tạ Linh Nhai biết trước đây tiểu Lượng cũng không yêu thích học tập cỡ nào, còn an ủi, "Hồi cấp ba, lúc mới đầu thành tích của tôi cũng rất dở, nhưng sau này hăng hái học tập một năm, hơn nữa cái này cũng không giống đạo thuật, không huyền ảo như vậy, chỉ cần cậu chịu học, thì vẫn có thể nắm bắt."
Hắn chỉ sợ tiểu Lượng học đạo thuật đến độ lòng tự tin đều bị phá hủy.
Tiểu Lượng quả thực có chút sợ sệt, sau khi được hai người thay phiên an ủi thì tâm tình mới tốt hơn nhiều, cùng nhau đi về. Lúc này thật ra đạo quan đã đóng cửa, Hạ Tôn theo về lấy một ít bùa.
Trở về trong quan, Tạ Linh Nhai đang lấy cho Hạ Tôn ít bùa, điện thoại di động chợt vang lên, là một đạo sĩ trong quan, hắn nghe máy: "Chuyện gì?"
Đạo sĩ kia run giọng hô: "Thầy Tạ chỗ chúng tôi ở, có, có ma."
Trong quan có tận mấy người ở phòng thuê bên ngoài, bao gồm cả Thi Trường Huyền cũng đã chuyển ra, nhưng cũng vì Thi Trường Huyền chuyển ra, nên Tạ Linh Nhai chưa từng lo lắng, hắn khó hiểu hỏi: "Ma quỷ cái gì, Thi Trường Huyền đâu?"
"Thi đạo trưởng bị Thái Hòa quan kêu đi đột xuất rồi, " đạo sĩ kia có chút hoảng sợ nói, "Chúng tôi ở trong phòng rửa mặt, trong ống nước đột nhiên tuôn ra dòng máu, còn có quỷ thắt cổ vỗ cửa sổ, bùa trấn trạch cậu cho hồi trước đã cháy hai lá, còn lại một lá."
Tạ Linh Nhai chửi nhỏ một tiếng, nào có chuyện trùng hợp như vậy, Thi Trường Huyền bị gọi đi nói không chừng cũng là kế điệu hổ ly sơn. Hắn trấn định nói: "Chờ đó, trên người mấy anh hẳn là mỗi người còn một lá bùa hộ mệnh, tôi sẽ đến nhanh, đừng có chạy lung tung cũng đừng hoảng loạn."
Tạ Linh Nhai cúo điện thoại xong liền muốn đi ra ngoài, hắn gọi cả Phương Triệt và Hải Quan Triều về, "Hạ Tôn tạm thời đừng đi, tất cả đều ở đây đi, Phương Triệt trông coi Hách Chí Viễn cho kỹ."
Trong lòng hắn thầm nghĩ đám người Mã Tiểu Xuyên nắm chắc việc hắn không có phương pháp phân thân, thật là không biết xấu hổ, không dám đấu với một mình hắn, dứt khoát để Tam Bảo kiếm lại, còn hắn thì mang theo Lư Sơn pháp lệnh kỳ với bùa, không có gì sợ sệt, khí thế hùng hổ chạy đi mất.
Phòng thuê chính là Tạ Linh Nhai tìm, đương nhiên là biết chỗ, hắn đến nơi liền thấy, ngoài phòng quả nhiên có quỷ hồn đang vỗ cửa sổ, vì vậy tiến lên vài bước, miệng cả giận hô: "Mã Tiểu Xuyên muốn chết hả."
Hắn dán một là bùa Linh Quan lên ngực quỷ hồn, sau khi phát động, quỷ hồn hét lên một tiếng, nhưng hắn không có tâm tư để ý tới, bởi vì xuyên thấu qua thủy tinh, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong phòng, cả người chấn động, kinh ngạc vạn phần, "Mày..."
...
Phương Triệt bày người gỗ đào ra, Tam Bảo kiếm cắm trong tay người gỗ đào, còn hắn thì lại ôm người gỗ đào. Tạ Linh Nhai đi rồi, bọn họ liền đóng chặt cổng lớn.
Một lát sau, cửa sau bị gõ mạnh mấy lần, có người ở phía ngoài nói: "Bác sĩ Hải có đây không? Nhờ anh xem bệnh giúp với!"
Hải Quan Triều đang muốn đi mở cửa, Phương Triệt lôi y lại, "Trùng hợp thế?"
Đúng là hơi trùng hợp, Hải Quan Triều nói: "Tôi dán vào khe cửa xem thử xem."
Y đi tới bám vào khe cửa nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài cũng có một gương mặt dán vào cửa, hai mắt đỏ ngầu trừng vào bên trong.
"Má ơi!" Hải Quan Triều một phát lui lại mấy bước, la lên.
Giọng nói kia vẫn còn đang kêu: "Bác sĩ Hải, bác sĩ Hải có thể giúp một chút hay không? Gấp lắm rồi!"
Bây giờ Hải Quan Triều càng nghe giọng nói này càng thấy vặn vẹo, còn tản ra cảm giác mê hoặc, y lau lau mồ hôi không dám đáp lời.
Giọng nói kia kêu réo gấp gáp, nhưng Hải Quan Triều chậm chạp không ra, cuối cùng đành phải bỏ qua.
Một lát sau, lại có người gõ cửa, tinh thần mọi người nhất thời liền căng thẳng.
"Tôi về rồi." Ngoài cửa truyền đến giọng của Thi Trường Huyền, khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Hải Quan Triều lại từ khe cửa nhìn ra bên ngoài, đúng là Thi Trường Huyền, liền mở cửa ra, "Cậu nhanh qua bên chỗ phòng thuê đi, có quỷ dọa."
Phương Triệt ở một bên lại bảo: "Thầy Tạ đã qua đó rồi, Thi đạo trưởng nghỉ ngơi ở đây là được."
Hải Quan Triều nghĩ thấy cũng phải, quỷ thần xui khiến vươn tay kéo Thi Trường Huyền, "Mau vào..."
Ai biết Thi Trường Huyền lại trở tay nắm lấy cổ tay Hải Quan Triều, kéo cả người y ra ngoài!
Lúc này mọi người chăm chú nhìn lại, người đó há lại là Thi Trường Huyền, rõ ràng là một con quỷ thắt cổ mặc đồ đỏ, dây thừng thắt cổ đã quấn lên cổ Hải Quan Triều, Hải Quan Triều giãy dụa, kính mắt cũng rớt xuống đất.
Phương Triệt biến sắc mặt, một bước nhảy ra, khởi động người gỗ đào, người gỗ đào liền bổ một kiếm xuống.
Quỷ thắt cổ đồ đỏ né tránh không kịp, bị trúng một kiếm, rít lên một tiếng, tay cũng buông lỏng ra.
Hải Quan Triều chật vật quỳ một chân dưới đất, ho khan đến biến giọng, có thể thấy được y bị siết tàn nhẫn cỡ nào.
Nhưng như thế vẫn chưa hết, đầu đường, cuối hẻm, mấy chục con quỷ không biết từ chỗ nào tụ lại, trên người toàn là màu xanh xanh đỏ đỏ, hung ác oai lệ, con quỷ thắt cổ đồ đỏ kia cũng chắn cổng, cười lạnh.
Phương Triệt biến sắc, trong lòng lộp bộp một tiếng, lạnh đi phân nửa.
Không đúng, thế này không đúng, đâu ra nhiều ác quỷ như vậy.
Mới đầu tất cả mọi người đều cho là Mã Tiểu Xuyên, Phương Triệt cũng thế, nhưng mà, Mã Tiểu Xuyên có năng lực này sao?
Hắn nhất thời không quản được nhiều như vậy, quay đầu lại nói: "Trương Đạo Đình đi dâng hương cho tổ sư gia các anh đi! Mọi người đều không được đi ra!!"
Còn có, gọi điện thoại cho Tạ Linh Nhai... Không, không còn kịp rồi, sợ là bên phía Tạ Linh Nhai càng không đơn giản.
May mà Tạ Linh Nhai để lại Tam Bảo kiếm, Phương Triệt nghĩ.
Hắn để người gỗ đào dưới đất, người gỗ đào bắt đầu tự động vung kiếm, Hải Quan Triều dựa vào người gỗ, cảm thấy được thêm mấy phần an ủi. Nhìn thấy Tam Bảo kiếm, thật giống như nhìn thấy bản thân Tạ Linh Nhai, mà lúc này người gỗ đào quả thật cũng là thế thân cho Tạ Linh Nhai.
Phương Triệt kéo đôi chân bất tiện kết quyết niệm chú: "Nhất thỉnh thiên giải sư, nhị thỉnh địa giải sư, người đến bảy phách tam hồn, tất cả sơn tinh thủy quái vu sư tà yêu không dám tới, nếu có ác quỷ đến thi pháp, trở tay đè dưới đáy biển sâu, kính nam đẩu lục tinh, bắc đẩu thất tinh, ta phụng Thái Thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh!"
Những người khác ở trong quan nhìn Phương Triệt chỉ tay về phía quỷ thắt cổ, quỷ thắt cổ bay ngược ra ngoài, nhưng chính Phương Triệt cũng phun ra một ngụm máu.
"Thiên linh linh, địa linh linh, Lỗ Ban ban thưởng phi đao tùy thân. Có tà pháp thỉnh đến thi pháp, ba thanh kim đao quyết không lưu tình..." Phương Triệt niệm chú được một nửa, cổ chân chợt bị một bàn tay nắm lấy, hắn cúi đầu nhìn, dưới nền đất chẳng biết từ lúc nào trồi lên nửa cái thân quỷ, cầm lấy bàn chân tàn tật của hắn, cười khanh khách dùng sức lôi xuống.
Lại nhìn về phía Hải Quan Triều, người gỗ vung kiếm, quỷ hồn không dám tới gần, y ôm lấy người gỗ muốn đi về phía Phương Triệt. Trong lòng còn nghĩ, phải dựa vào người gỗ thay thế thầy Tạ, thầy Tạ phù hộ, dẫn bọn họ quay về đạo quan.
Nhưng vào lúc này, con quỷ thắt cổ đồ đỏ xuất hiện ban đầu chợt đấm xuống đất rít lên một tiếng, Hải Quan Triều chỉ cảm thấy một trận gió lạnh bỗng nhiên thổi qua, mạch điện của người gỗ đào trong tay xẹt xẹt vài tiếng, cánh tay gỗ kia kêu cọt kẹt một chút, bất động.
Bầy quỷ cùng nhau nhìn sang, khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, âm u khủng bố.
Hải Quan Triều: "..."
Mẹ nó, công nghệ cao chung quy vẫn không đáng tin...