Tuy là Thi Trường Huyền không kiềm lòng được, kích động vì đó, nhưng trong tiềm thức vẫn để cho Tạ Linh Nhai thời gian tránh né. Sau khi chạm đến đôi môi mềm mại của hắn, kéo theo mà đến cũng là mừng rỡ sinh ra vì hắn không có né tránh.
Rõ ràng chỉ là chạm vào nhau đơn giản, nhưng tim Thi Trường Huyền đã đập nhanh hơn, tu đạo nhiều năm lần đầu tiên có chuyện như vậy phát sinh, nếu dùng tâm thái hiện tại để đi nghênh địch, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào ảo cảnh của tà phật.
Cũng không biết là mấy giây sau, Thi Trường Huyền hơi lui lại chút khoảng cách, sau đó lại khó đè nén nổi mà hôn tiếp, một tay nâng má Tạ Linh Nhai, nhẹ nhàng mút một chút trên bờ môi hắn, lúc này mới thay đổi tư thế ôm lấy Tạ Linh Nhai.
Thi Trường Huyền dùng giọng nói giống như than thở, còn xen lẫn một chút ngại ngùng không dễ phát hiện, nói rằng: "... Sư huynh thích em."
Tạ Linh Nhai nhất thời không tìm về được âm thanh của mình, cuống họng như bị đập chết, hơn nữa mặt đỏ tới tận mang tai, dù sao thì đây cũng là lần đầu.
Cho dù có nhiều dự cảm như vậy, nhưng không tới thời khắc cuối cùng, hắn đều không thể tin được Thi Trường Huyền mang theo tâm tư như thế, thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được!!
Nụ hôn kia đã khiến hai mắt hắn tối sầm lại, Thi Trường Huyền còn bồi thêm một câu tỏ tình, Tạ Linh Nhai nghe xong sắp không có cách nào suy nghĩ nổi. Được tỏ tình không phải lần đầu tiên, thế nhưng được Thi Trường Huyền như vậy, thực sự là lần đầu.
Nhưng nghĩ khách quan một hồi thì, những hành động ngẫu nhiên thoạt nhìn không bình thường của Thi Trường Huyền lúc trước, xác thực lộ ra ý đó, cố tình là hắn có mắt như mù nhìn mà không nhận ra. Ngay lần trước, hắn còn dương dương đắc ý nói không nên kỳ thị đồng tính luyến ái.
Đáng sợ hơn chính là, sau khi bị hôn một cái, ngoại trừ khiếp sợ, suy nghĩ kỹ một chút thế mà lại không hề ghét bỏ, dường như hắn đã sớm quen tiếp xúc với Thi Trường Huyền rồi!
Tay Thi Trường Huyền lại sờ sờ sau gáy Tạ Linh Nhai, hắn mới thức tỉnh, nhảy về phía sau.
Bởi vậy, Tạ Linh Nhai ngã nhào cả người ở trên giường, hắn lập tức lăn lộn vươn mình nhảy lên, dựa vào tường hai má toả nhiệt thở dốc, giọng điệu run rẩy: "Anh, anh sao lại... anh bình tĩnh, không phải... tôi muốn bình tĩnh một chút..."
Dù da mặt hắn có dày hơn nữa, tài ăn nói có tốt hơn nữa, giờ cũng hỗn loạn.
Thi Trường Huyền nhìn thấy dáng vẻ Tạ Linh Nhai nói năng lộn xộn đáng yêu, trong lòng cũng ổn định hơn một chút, nói thì nói vậy, dù sao thì qua mấy ngày nay anh cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác, tuy rằng hình như đã khiến Tạ Linh Nhai bị sợ hãi.
Thi Trường Huyền biết Tạ Linh Nhai còn đang khiếp sợ, nhưng Tạ Linh Nhai không né tránh cũng không lộ ra vẻ chán ghét làm cho anh không còn thấp thỏm nữa, thậm chí nhìn thấy phản ứng của Tạ Linh Nhai, anh lại tỉnh táo, cụp mắt nói: "Có thể cho tôi nói thêm vài câu không?"
Anh muốn nói tâm ý của mình cho Tạ Linh Nhai biết, cũng muốn an ủi Tạ Linh Nhai đừng sợ hãi, chỉ do anh khó kiềm lòng nổi nên mới bộc bạch việc này mà thôi.
"Không được!" Tạ Linh Nhai gào một tiếng, dứt khoát che mặt lại, hắn đã không có cách nào nhìn thẳng Thi Trường Huyền nữa, càng không có quá nhiều tế bào não để suy nghĩ nhiều hơn.
Thi Trường Huyền buồn cười, tiến lên hai bước cúi người xuống.
Tạ Linh Nhai nhất thời cứng lại, có điều Thi Trường Huyền chỉ cầm Thương Lục thần ở bên gối hắn lên, sau đó nói: "Tôi chuyển ra phòng trọ trước, em..."
Anh do dự một chút, cũng không nói thêm gì, thu dọn mấy bộ quần áo quay người đi ra ngoài.
...
Thi Trường Huyền mới vừa cầm Thương Lục thần lên để gần ở bên tai, liền nghe nó quỷ tru sói gào, hỗn hỗn loạn loạn, lập tức muốn lấy nó ra.
"Đừng đừng đừng --" Thương Lục thần kêu thảm thiết.
Thi Trường Huyền nghe nó không gào thảm thiết nữa, lúc này mới dừng tay, treo ở trên vai.
Qua hai giây, Thương Lục thần mới chua xót nói:
"Thi Trường Huyền có tiền đồ ha..."
"Không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng liền kinh người."
Thi Trường Huyền bình tĩnh đáp lại, "Ừm."
Cứ như vậy mà thừa nhận.
Thương Lục thần: "..."
Rốt cuộc Thương Lục thần không kiềm chế được: "Vậy rốt cuộc có ngọt không!!"
_
Tạ Linh Nhai nằm lỳ ở trên giường, rõ ràng chỉ là tay trái mất sức, hiện tại lại như toàn thân đều không có sức lực.
Một hồi lâu sau, mới nhúc nhích được một chút, xoay người qua. Làm sao bây giờ đây...
Thi Trường Huyền để cho hắn suy nghĩ, nhưng hắn thật sự là một chút manh mối cũng không có, trong đầu rối như tơ vò.
Đáng sợ hơn chính là, suy nghĩ kỹ một chút thì sau khi hắn khiếp sợ, lại không có tâm lý kiểu chống cự, chán ghét, thậm chí mặt còn đỏ tới tận mang tai, chẳng lẽ, thật ra hắn không có thẳng như mình tưởng, mà là có chút chút tiềm chất cong hả?
Dù sao thì hơn hai mươi năm nay cũng chưa từng nghiên cứu, lúc này mới sợ hãi nghĩ tới khả năng này.
Có điều, đối với Thi Trường Huyền, mới đầu hắn xem là người được chọn cho vị trí đệ tử của cậu hắn, sau đó ở chung cảm thấy chí hướng hai người hợp nhau, cùng vào sinh ra tử, cùng giường cùng gối, giao tình đã vô cùng sâu đậm.
Nguyên nhân chính là vậy, giờ nói cho hắn biết có khả năng phát triển thêm, Tạ Linh Nhai kinh nghiệm ít ỏi càng không biết nên làm gì.
"Tạm thời vẫn đừng nói cho cậu mình biết." Tạ Linh Nhai tự lẩm bẩm, bằng không hắn sợ cậu hắn biết đồ đệ của mình thích cháu trai của mình, sẽ khiếp sợ mà ảnh hưởng công vụ.
Thi Trường Huyền chuyển đến phòng trọ của các đạo sĩ ở tạm, điều này làm cho những người khác trong quan đều cảm thấy rất kỳ quái, không biết anh và Tạ Linh Nhai thế nào, sao đột nhiên lại dọn ra, ngay cả trò chuyện cũng ít đi --thật ra Thi Trường Huyền vẫn nói chuyện như trước đây, là Tạ Linh Nhai ít nói.
Có điều, nếu như cãi nhau, cần gì phải ở tiếp trong phòng trọ của Bão Dương quan? Hơn nữa lúc ăn cơm, không có lớp, Thi Trường Huyền vẫn ở trong quan, ngoại trừ chuyển sang nơi khác ngủ, thì không có gì khác trước.
Mọi người không dám hỏi Thi Trường Huyền, nhưng tìm Tạ Linh Nhai cũng không hỏi thăm được, người này luôn nói gần nói xa, làm cho lòng hiếu kỳ của mọi người vô cùng nghiêm trọng.
Trước khi Tạ Linh Nhi làm rõ được dòng suy nghĩ, thì đã cảm nhận được sức mạnh của thói quen trước.
Hắn và Thi Trường Huyền ở cùng nhau lâu như vậy, đã nuôi ra rất nhiều thói quen, đột nhiên bên cạnh không còn người này, hắn thực sự là cả người khó chịu, rõ ràng có rất nhiều chuyện trước đây đều là tự mình làm, thậm chí căn bản là không tồn tại.
Đặc biệt là tay Tạ Linh Nhai vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, gặp phải lúc bất tiện, lại càng nhớ nhung Thi Trường Huyền hơn. Bây giờ đổi thành tiểu Lượng tới chăm sóc Tạ Linh Nhai, nhưng phong cách hai người không giống nhau, hơn nữa tiểu Lượng cũng không có tỉ mỉ như Thi Trường Huyền.
Tạ Linh Nhai không khỏi thổn thức, chẳng trách Thi Trường Huyền tỉ mỉ chu đáo với hắn đến mức đó, bây giờ nghĩ lại lúc trước hắn không chút phát hiện, dường như đã bất tri bất giác trở thành một tên cặn bã.
...
Trong lòng Tạ Linh Nhai có tâm sự, không thể nói với người trong quan, bằng không bọn họ sẽ cảm giác được. Nhưng hắn lại rất khó xử, vì vậy lúc lên lớp, liền kể hết ra với một bạn học có tâm tính không tệ.
Sau khi người bạn đó nghe xong liền nói: "Cậu thật sự không thích người bạn kia sao? Không thì sao lại xấu hổ đến độ không chịu tiếp tục nghe người đó nói."
Bị nói thế, Tạ Linh Nhai cũng do dự: "... Không thể nào, tôi không nghĩ nhiều như thế, lúc đó rất khiếp sợ."
"Cậu nên để người ta nói xong chứ, " bạn học nói, "Cậu không muốn biết tại sao người đó lại thích cậu hả?"
Tạ Linh Nhai: "Nhất định là bởi vì tôi đẹp trai lại còn ưu tú, mỗi người tỏ tình với tôi đều nói vậy."
Bạn học: "......"
Tạ Linh Nhai: "Này anh bạn, cậu đi đâu vậy?"
Bạn học: "... Không muốn nói chuyện với cậu cho lắm, cậu tìm người khác đi."
Tạ Linh Nhai lôi người về: "Đừng mà, tư vấn cho tôi một chút! Tôi đùa thôi!" Kỳ thực hắn cảm thấy lấy cảnh giới tư tưởng của Thi Trường Huyền, có lẽ còn có nguyên nhân khác, thế nhưng lúc đó hắn nào có không biết xấu hổ mà tiếp tục nghe.
"Aizz..." Bạn học u oán thở dài, sau đó nói, "Đúng là thật khó xử. Cậu cũng không ghét người ấy, nếu không đáp ứng, giao tình ở ngay đó... Đúng rồi, cái gì gọi là giao tình vào sinh ra tử, cậu làm cái gì giúp người ta?"
Tạ Linh Nhai: "Ồ... Chơi game chúng tôi luôn cùng nhau vượt phó bản."
Bạn học: "..."
Bạn học: "Coi như sở thích hợp nhau đi, dù sao thì quan hệ cũng tốt, thử cũng không thử một lần rất tuyệt tình, hơn nữa phỏng chừng cả bạn bè cũng không làm được nữa. Thế nhưng nếu thử xong mà không thành, cũng rất lúng túng. Muốn tôi nói thì, còn không bằng cứ thử đi, nếu thành đôi thì cậu cũng thoát ế, dù sau không thành đôi với từ chối đều là kết quả như nhau thôi."
"Kết quả giống nhau, quá trình không giống." Tạ Linh Nhai vội la lên.
"Không phải, cậu không phản cảm với người ta, lại có sở thích tương đồng, hẹn hò một chút thử phát triển theo phương diện kia thì có làm sao." Bạn học nhìn hắn kỳ quái.
Bạn học không biết trong đó còn có một vấn đề, chính là giới tính, Tạ Linh Nhai chỉ nghĩ là dường như mình không ghét, nhưng nhất định vẫn phải thận trọng.
Tạ Linh Nhai do dự nói: "Cái này, cám ơn cậu, tôi suy nghĩ thêm đã, cậu đừng nói với ai nha."
Bạn học mới vừa gật đầu một cái, liền thấy giáo sư Chu đến, hai người nhanh chóng đứng lên chào hỏi.
"Không có gì, ngồi đi, thầy với Tạ Linh Nhai trò chuyện vài câu." Giáo sư Chu bảo.
Bạn học nghe ông nói muốn trò chuyện vài câu với Tạ Linh Nhai, liền tìm cái cớ đi ra ngoài.
"Tay tiểu Tạ thế nào rồi?" Giáo sư Chu quan tâm hỏi một câu, cũng bởi vì đã sớm biết sự tích của Tạ Linh Nhai, nên ông cũng không dám cho Tạ Linh Nhai bài tập quá nặng nề.
"Đã gần như khỏi hẳn rồi ạ." Tạ Linh Nhai đáp.
"Là thế này..." Giáo sư Chu do dự một chút, nói rằng, "Không phải em mở một đạo quan sao? Có thể giới thiệu cho thầy một đạo trưởng không?"
"Muốn làm pháp sự ạ? Đạo trưởng trong quan bọn em am hiểu những sở trường khác nhau." Tạ Linh Nhai không ngờ ngay cả giáo viên như thầy mà cũng tin cái này, cơ mà nghĩ cũng không kỳ quái, rất nhiều nhà khoa học cuối cùng vẫn tin phụng thần tiên đó thôi, hắn vô cùng bình tĩnh hỏi.
"Tìm ai biết trừ tà đó." Giáo sư Chu nói.
Tạ Linh Nhai giật mình: "Trừ tà? Có thể kể với em là chuyện gì không?"
Giáo sư Chu cũng có chút ngượng ngùng, cơ mà nói với Tạ Linh Nhai cũng không sao, đạo quan là của hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết, "Aiz, còn không phải tiểu khu chỗ thầy ở sao, gần đây buổi tối có vài chuyện kỳ quái phát sinh. Có lúc nghe kêu tên người ở sau lưng, nhưng quay đầu lại thì không thấy gì, còn có quỷ đánh tường, nghiêm trọng nhất chính là hàng xóm của thầy, cũng là thầy giáo khoa mình, trực tiếp bị dọa đổ bệnh, bây giờ còn đang nằm bệnh viện."
Tạ Linh Nhai nghiêm túc hỏi: "Bị dọa đổ bệnh thế nào ạ?"
Giáo sư Chu nói: "Thầy có hỏi, tối khuya lúc về nhà cậu ta đi ở trong tiểu khu, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó đi theo mình, liền gọi điện thoại cho bảo an tiểu khu. Thế nhưng lúc bảo an còn chưa tới, cậu ta phát hiện cái bóng của mình không thích hợp lắm, động tác không đồng bộ với mình, cậu ta sợ đến độ liều mạng bỏ chạy."
"Nhưng cái gì gọi là như hình với bóng, cái bóng kia ngay ở dưới chân, cậu ta bỏ chạy mà cái bóng kia còn vừa chạy vừa bày ra tư thế khác nhau... Sau đó té lộn nhào ngã xuống đất, đụng đầu ngất đi. Cuối cùng được bảo an đưa đến bệnh viện, cả người ngơ ngơ ngác ngác."
"Đây cũng không phải chỉ một hai người, chung quy vẫn phải giải quyết, chủ tiểu khu lại không có cách nào. Thầy nhớ em nở đạo quan, liền đến hỏi một chút."
Dù sao thì Bão Dương quan cũng có chút tiếng tăm ở nơi này, sau khi giáo sư Chu hỏi thăm, nghĩ nơi đó là học trò của mình mở, tự nhiên đến tìm Tạ Linh Nhai.
"Thầy Chu, nếu thầy không ngại, em đi với thầy một chuyến nhé." Tạ Linh Nhai nói.
Giáo sư Chu còn chưa kịp hiểu: "Đi đến đạo quan tìm người sao?"
Tạ Linh Nhai lại nói: "Đến tiểu khu xem."
Giáo sư Chu hoàn toàn không ngờ tới, "Em? Em còn biết cái này hả?"
"Có học qua một ít với cậu của em, em cảm thấy nếu gọi đạo trưởng đến, để cho người khác nhìn thấy thì không hay lắm, " Tạ Linh Nhai nói, "Đến lúc đó tin tức lan truyền ra, gây nên bất an sẽ không tốt."
Tiểu khu của giáo sư Chu gần trường, rất nhiều giáo viên mua nhà ở đó, giáo sư đại học tìm đạo sĩ làm phép, người ngoài nghe được không biết sẽ nói thế nào.
Giáo sư Chu nghĩ cũng thấy đúng, "Vậy em có nắm chắc không?"
Tạ Linh Nhai nở nụ cười, "Rất có."
Giáo sư Chu tin tưởng, nghe theo lời Tạ Linh Nhai, trước tiên ông dẫn Tạ Linh Nhai tới bệnh viện thăm đồng nghiệp của mình, cũng là thầy Thôi chung khoa.
Thầy Thôi chỉ hơn ba mươi tuổi, nằm ở trên giường bệnh xanh mét cả mặt, vợ thầy ở một bên chăm sóc, sau khi nhìn thấy giáo sư Chu đều đứng lên chào hỏi.
Hai nhà là hàng xóm, vợ thầy Thôi nhìn Tạ Linh Nhai lạ mặt, liền hỏi một câu.
"Đây là học trò của tôi." Thầy Chu nói, "Còn có một thân phận, là người phụ trách Bão Dương quan."
Vợ chồng thầy Thôi đều kinh ngạc nhìn Tạ Linh Nhai.
Tạ Linh Nhai ngại ngùng cười, "Chào thầy Thôi, gần đây thầy thường gặp ác mộng sao?"
Thầy Thôi theo bản năng gật đầu, "... Aizz, nghỉ ngơi không tốt, trên người không thoải mái, lại không tra được nguyên nhân."
Hiện giờ bệnh viện cứ luôn thúc giục họ xuất viện, nhưng thầy Thôi luôn cảm thấy không khỏe, không chịu xuất viện. Lại nói, quay về hắn còn phải lo lắng có gặp phải chuyện như vậy nữa hay không, thêm một lần nữa là phải phát bệnh tim luôn.
Đây là di chứng gặp tà bị kinh sợ vô cùng điển hình, Tạ Linh Nhai cũng không phải lần đầu tiên gặp phải, xe nhẹ đường quen kết Linh Quan quyết, ấn ấn dưới mũi thầy Thôi.
"Còn phải đeo thêm một lá bùa." Tạ Linh Nhai vốn muốn nói uống một lá, thế nhưng cân nhắc đến năng lực tiếp nhận của thầy Thôi, vẫn lùi một bước, hắn lấy ra một lá bùa hộ mệnh, dạy thầy Thôi đeo lên, lại kêu thầy niệm Linh Quan chú theo mình mấy lần.
Thật ra vừa nãy lúc Tạ Linh Nhai làm những động tác đó, thầy Thôi đã cảm thấy có cải thiện, còn hoài nghi có phải là tác dụng tâm lý không, thế nhưng sau khi đeo bùa niệm chú, cảm giác âm lãnh khó chịu trên người thật sự tan biến rõ ràng.
Bất tri bất giác, thầy Thôi liền niệm lớn tiếng hơn một ít.
Giáo sư Chu và Thôi phu nhân nhìn thấy hình như là hữu dụng, trong lòng đều vừa mừng vừa sợ, không ngờ Tạ Linh Nhai thoạt nhìn còn trẻ tuổi, nhưng thật sự là có chút bản lãnh, không hổ là mở đạo quan.
Tạ Linh Nhai dẫn dắt thầy Thôi niệm chú bảy lần xong, liền nói: "Đeo bùa ba ngày sẽ hoàn toàn khỏe lại, siêng tắm nắng, có điều đêm nay thì đừng về, ngày mai rồi lại xuất viện."
Đêm nay hắn đến tiểu khu, tìm hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Thầy Thôi liên tục gật đầu, cảm kích cười, "Vậy thì nhờ em."
...
Bữa tối Tạ Linh Nhai ăn ở nhà giáo sư Chu, nhà ông có ông với vợ, còn con gái thì học ở nước ngoài. Mới đầu Chu phu nhân cũng không biết Tạ Linh Nhai tới làm gì, trong nhà thỉnh thoảng cũng có học sinh đến, chỉ có điều Tạ Linh Nhai đến muộn, bà hỏi giáo sư Chu có phải là muốn giữ học trò ngủ lại hay không, giáo sư Chu mới nói: "Không phải tôi đã nói với bà là tôi sẽ mời người đến hả."
"Ông nói mời đạo sĩ mà, sao lại kêu học trò đến." Chu phu nhân cạn lời, "Ông muốn tiểu Tạ làm cái gì."
"Đừng thấy dáng vẻ tiểu Tạ thế này, thật sự có chút huyền bí đó, hôm nay tôi dẫn em ấy đến thăm tiểu Thôi, hai ba phát thôi là tiểu Thôi đã khỏe rồi." Giáo sư Chu nhỏ giọng nói, "Bà suy nghĩ một chút xem, không có kim cương thì dám ôm đồ sứ mà sống sao?"
Cái này cũng đúng. Chu phu nhân không khỏi gật gật đầu, "Vậy kêu thằng bé cẩn thận một chút."
Đến lúc bóng đêm sâu hơn, Tạ Linh Nhai mới cùng giáo sư Chu ra ngoài. Tam Bảo kiếm quá bắt mắt, Tạ Linh Nhai không mang theo, chỉ lấy lệnh bài và bùa, chu sa.
Vốn dĩ Tạ Linh Nhai muốn khuyên giáo sư Chu ở nhà chờ, thế nhưng giáo sư Chu không yên lòng để học trò đi một mình, còn nói dù sao thì dương khí của mình nặng, mấy ngày nay cũng không gặp tà giống người khác.
Tạ Linh Nhai hết cách, nhét cho ông một lá bùa xong liền dắt theo.
Buổi tối dù tiểu khu có đèn đường, nhưng vẫn có rất nhiều góc tối, ban ngày thoạt nhìn diện tích xanh hóa rộng, đến buổi tối bóng cây lay động, trái lại khiến người ta cảm thấy lạnh căm căm, không biết có phải vì ấn tượng đầu tiên hay không, mà luôn cảm thấy như có ma quỷ.
Giáo sư Chu đã nghe nhiều sự tích từ các đồng nghiệp, trong lòng ông vẫn có chút thấp thỏm, nhưng lòng trách nhiệm làm ông kiên trì đi theo.
Tạ Linh Nhai vẽ mắt thần Linh Quan giữa chân mày, sau đó quan sát âm khí, đi về một phương hướng, hỏi: "Đó là nơi nào ạ?"
Giáo sư Chu đáp: "Nơi đó là bể bơi của tiểu khu, à mà, thầy nghe nói có người ship đồ ăn buổi tối vào đây, kết quả không biết sao lại nhảy vào trong bể bơi."
Xung quanh bể bơi trồng không ít cây cảnh, lúc đi tới gần Tạ Linh Nhai chợt nghe một tiếng thét, hắn nhanh chóng chạy về phía trước, chạy hai bước mới nhớ tới giáo sư Chu, liền quay đầu lại kéo ông.
May là ngày thường giáo sư Chu cũng kiên trì rèn luyện, vẫn theo kịp hắn.
Tạ Linh Nhai chạy tới, quẹo qua một bức tường phía trước, chợt thấy trước mặt có hai bóng người, suýt nữa đụng phải nhau, trái lại khiến giáo sư Chu sợ hết hồn, cho là đụng phải quỷ.
Tạ Linh Nhai cũng bị dọa, nhưng hắn nhanh chóng nhìn rõ ràng, người va chạm với mình rõ ràng là Thi Trường Huyền. Phía sau nữa, là giáo viên của Thi Trường Huyền, Tạ Phàm.
"Không có gì, không có gì, người quen." Tạ Linh Nhai quay đầu lại nói, "Người kia cũng là giáo viên trong trường, giáo sư Tạ ngành tôn giáo học khoa triết, thầy quen không?"
Giáo sư Chu cũng không phải quen thuộc, nhưng mọi người làm việc chung trường, chung quy vẫn quen mặt, lòng còn sợ hãi gật gật đầu.
Tạ Phàm cũng nói: "Tôi không ở nơi này, là có đồng nghiệp nói nơi này xảy ra chút chuyện, nên mới dẫn người tới xem một chút, không ngờ lại trùng hợp như thế."
Lý do này rất đầy đủ, các gia đình nơi này đều tự mình nghĩ biện pháp, có giáo viên khác tìm tới Tạ Phàm cũng không kỳ quái, dù sao ông ấy cũng là giáo viên tôn giáo học.
Tạ Linh Nhai nhìn Thi Trường Huyền, giới thiệu cho giáo sư Chu, "... Đây là sư huynh của em."
"A? Vậy cũng thật là trùng hợp, sư huynh đệ các em không biết đối phương cũng tới à." Giáo sư Chu vui đùa.
Ông nào có biết, bây giờ Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền cực kì lúng túng, trước đây Tạ Linh Nhai làm gì cũng tìm tới Thi Trường Huyền, bây giờ đương nhiên là không.
"Không nói nữa, đi vào xem trước đã." Tạ Linh Nhai còn băn khoăn tiếng kêu vừa nãy, hàm hồ qua chuyện.
Hai người quẹo vào bể bơi, chỉ thấy trong nước có một cô gái đang vùng vẫy, khóc vô cùng thê thảm. Tạ Linh Nhai nhảy xuống, phát hiện hồ nước này căn bản không sâu, nhưng cô gái vẫn uống từng ngụm từng ngụm nước, dùng sức giãy dụa ngoi lên trên.
Thấy có người đến, cô gái có một chút hi vọng được cứu vớt, "Cứu tôi, cứu tôi!"
Cô vươn tay muốn nắm lấy Tạ Linh Nhai, nhưng không với tới.
Trong lòng Tạ Linh Nhai nắm chắc, theo bản năng quay đầu lại nhìn Thi Trường Huyền một cái.
Đây đã là thói quen, chính Tạ Linh Nhai cũng chưa kịp nhận ra, hai người ăn ý nhìn nhau, Thi Trường Huyền ném kiếm sang. Tạ Linh Nhai vươn tay tiếp được, hít một hơi thật sâu chui xuống nước, ở dưới đáy nước mở mắt ra.
Chỉ thấy dưới đáy nước có một đám tóc màu đen, đang quấn lấy chân cô gái.
Tạ Linh Nhai bơi qua, trong đám tóc kia liền phân ra một lọn tóc hướng về phía hắn, hắn chủ động giương kiếm, cuốn từng vòng từng vòng lấy lọn tóc, lọn tóc giống như có sinh mệnh sợ hãi rụt về phía sau, nhưng Tạ Linh Nhai đã cuốn chặt, thân kiếm len vào trong đám tóc dày đặc, cuốn lại đẩy xuống phía dưới.
Cùng lúc đó, Thi Trường Huyền cũng đã xuống nước bơi đến gần đó, kéo cô gái kia lên bờ.
Tạ Linh Nhai muốn ngoi lên hít thở một hơi, nhưng lọn tóc kia cũng biết đây là thời cơ tốt, phân ra một sợi cuốn lấy eo Tạ Linh Nhai.
Tạ Linh Nhai cũng không sốt sắng, kéo túi áo, mở túi chu sa bên trong ra, trong nước lập tức đỏ au một vùng.
Ngón tay Tạ Linh Nhai khuấy khuấy trong vùng chu sa màu đỏ, kéo ra bên ngoài, vẽ ra một quỹ tích màu đỏ, lại vẽ một lá bùa Linh Quan ở trong nước.
Sau khi bùa thành, quỹ tích chu sa thế mà lại ngưng tụ không tan, Tạ Linh Nhai đẩy về phía trước, vỗ vào trên đám tóc, sau khi chạm vào nhau mới tản ra.
Mái tóc dày đặc tách ra, lộ ra khuôn mặt màu xanh bên trong...
...
Trên bờ, giáo sư Chu và Tạ Phàm đang an ủi cô gái kia, chỉ thấy trong nước có chút màu đỏ, đều căng thẳng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Thi Trường Huyền trấn định mới không la lên.
Sau một chốc, Tạ Linh Nhai lôi âm vật mà bọn họ không nhìn thấy nổi lên mặt nước, đâm xuyên thứ kia trên thân kiếm ghim trên mép hồ, sau đó mới bò lên, nhưng là lên bờ từ một đầu khác của bể bơi.
"Đã bắt được, hai thầy đưa cô gái này về trước đi ạ." Thi Trường Huyền cũng cân nhắc đến năng lực chịu đựng của mọi người, bây giờ không nhìn thấy, không có nghĩa là sau khi âm vật hiện hình vẫn không nhìn thấy.
Giáo sư Chu hơi sởn tóc gáy, thấy bọn họ có hai người hỗ trợ lẫn nhau, cũng không từ chối, cùng Tạ Phàm đỡ người rời đi.
Tạ Linh Nhai ngồi ở bên cạnh hồ thở dốc, thấy Thi Trường Huyền tới, liền nói: "Chính, chính là cái này, nhìn như oan hồn, còn là loài lưỡng cư nữa."
Thi Trường Huyền: "..."
Hình dung này dường như thật sự không bắt bẻ được, có thể ẩn vào trong cái bóng, có thể ẩn nấp ở dưới nước. Chỉ có điều hình như đã mất lý trí, bằng không sao lại tóm ai dọa nấy, không có chút quy luật.
Ma nữ tóc dài ăn một lá bùa của Tạ Linh Nhai, không thể động đậy, oán hận nhìn bọn họ.
Tạ Linh Nhai thấy Thi Trường Huyền không nói lời nào, chỉ nhìn mình, tự nhiên cũng có chút lúng túng, tránh né ánh mắt anh, thấp giọng nói một câu vô nghĩa: "Tôi không biết anh cũng tới..."
Gió đêm thổi qua, nơi này vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại hai người, trước đây ở trong quan hắn đều tránh ở chung một chỗ lúng túng, ai biết vẫn không chạy thoát, lúc này không nói gì hết có vẻ không tốt, nhưng hắn lại không biết nên biểu đạt ý nghĩ của mình làm sao cho chuẩn xác.
Nhất thời Thi Trường Huyền cũng có chút mất tự nhiên, "Không nói với em."
Tạ Linh Nhai khô cằn nói: "Tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ."
Thi Trường Huyền nhớ bạn của Tạ Linh Nhai từng nói hồi trước gặp phải người tỏ tình hắn đều cự tuyệt, bây giờ lại vô cùng đáng thương nói mình còn chưa nghĩ ra, lại có chút cảm động, giữa anh với những người kia rốt cuộc vẫn khác biệt. Nhưng lại cảm thấy mình như vậy hình như hơi ấu trĩ, cuối cùng rũ mắt nói: "... Không sao."
Tạ Linh Nhai sốt sắng: "Tôi, tôi sẽ mau mau."
Thi Trường Huyền an ủi ngược lại: "Thật sự không sao đâu."
Ma nữ bị phơi rất lâu bên kia lạnh lùng thốt lên: "Tôi có sao, rốt cuộc mấy người có giết hay không."