Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 57: Kết âm thân




"Tôi cảm thấy rất vừa vặn, tôi và quỷ vương cũng có chút chút giao tình." Tạ Linh Nhai khiêm tốn nói, "Anh nghĩ thế nào, đi tìm cha mẹ ma nữ trước à?"

Ninh Vạn Lại mừng rỡ, không ngờ rằng chuyện khiến hắn lo lắng nhất cũng không là vấn đề gì lớn ở chỗ thầy Tạ, thầy Tạ thật lợi hại, thế mà lại có một chút giao tình với quỷ vương, hơn nữa cực kì trùng hợp, không phải quỷ vương có tận bốn người sao, thầy Tạ lại vừa vặn quen biết với quỷ vương phương đông, chỉ không biết giao tình có sâu bằng Tôn Khánh Tường hay không.

Hắn vội vội vã vã nói: "Được, tôi đã hỏi địa chỉ rồi."

"Vậy thì đi tìm đi." Tạ Linh Nhai kêu.

Minh hôn còn gọi là kết âm thân, thời xưa nam nữ chưa kết hôn qua đời, trong nhà sẽ tổ chức minh hôn, chôn chung hai người, để ở dưới đó không cô đơn.

Hơn nữa thời xưa phụ nữ đều chôn ở mộ tổ nhà chồng, còn chưa kết hôn qua đời thì ngay cả mộ tổ nhà mình cũng không được chôn, gia trưởng không đành lòng để con cái chôn cất lẻ loi, liền tìm một mối âm thân.

Thật ra thì dù là thời cổ đại, loại tập tục này cũng từng bị công kích, cho rằng minh hôn "vừa phạm quốc cấm, lại loạn nhân luân".

Tập tục minh hôn hiện giờ rất hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có, đặc biệt là ở những nơi nông thôn hẻo lánh. Hồi bé Tạ Linh Nhai còn nghe cậu hắn nói, có người muốn kết âm thân cho con cái chết bệnh, hỏi thăm ở đâu có bán nguyên bảo đã gấp sẵn được niệm kinh sẵn.

Cái này còn coi là tạm ổn, chứ có vài nơi tập tục xấu phát triển, lại có xu thế càng lúc càng kịch liệt, có người còn trộm hài cốt, mua thi thể, bán qua tay để làm âm thân. Nghiêm trọng hơn, còn xuất hiện các hành vi ác độc như không có thi thể liền đi tàn hại người vô tội.

Hơn nữa tình huống của Tôn Khánh Tường vốn dĩ không giống người khác, tư tưởng lại càng không giống.

Ma nữ mà hắn ta muốn cưới cho con trai tên Trần Mạn, cha mẹ là công nhân bình thường, sau khi cô con gái Trần Mạn qua đời mấy năm trước, gia đình mất đứa con độc nhất quá khó chịu, mẹ Trần vốn dĩ muốn sinh thêm một đứa, nhưng sức khỏe không cho phép, đành phải nhận con nuôi.

Tạ Linh Nhai thương lượng với Ninh Vạn Lại xong, trước hết hắn dẫn Ninh Vạn Lại đến nhà cha mẹ Trần Mạn một chuyến, chuyến này không cần phải phiền Thi Trường Huyền đi cùng.

Cha mẹ Trần Mạn ở khu đô thị cũ, hai người ngồi xe buýt đến tiểu khu, bởi vì là khu nhà cũ, nên an ninh cũng không nghiêm, trực tiếp đi vào.

Ở dưới lầu nhà cha mẹ Trần Mạn, hai người họ thấy một bác gái xác rương từ trên xe đi xuống, Tạ Linh Nhai nhìn thấy liền hỏi một câu: "Dì cần giúp một tay không ạ?"

"Cám ơn cậu, đồ đạc cũng không nặng." Người phụ nữ kia vô cùng thân thiện nở nụ cười với Tạ Linh Nhai, ôm rương đi đến cửa.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Tạ Linh Nhai, Tạ Linh Nhai rũ mắt xuống liền thấy, trong cái rương hơi hé của bà ấy rực rỡ ánh vàng, nhét đầy nguyên bảo bằng giấy.

Tạ Linh Nhai chợt lóe linh quang, nói với Ninh Vạn Lại: "Đây không phải là mẹ Trần Mạn chứ?"

Ninh Vạn Lại cũng không nhìn kỹ mặt bà ấy, không nhớ ra được có phải là giống Trần Mạn hay không, nhưng vẫn nói: "Có thể, trừ khi trùng hợp có một nhà hàng xóm cùng khu lầu cũng làm tang lễ."

Bọn họ đi theo sau người phụ nữ, lên tầng năm, thấy bà ấy dừng lại, quả nhiên là nhà Trần Mạn.

Mẹ Trần mở cửa nhìn thấy hai thằng nhóc kia dừng lại ở phía sau, hơi khó hiểu. Tiểu khu này có rất nhiều phòng cho thuê, bà nhìn thấy họ cũng không để ý lắm, còn tưởng là người thuê mới tới, nhưng sao lại đứng ở cửa nhà bà.

"Xin hỏi, dì là mẹ Trần Mạn sao ạ?" Ninh Vạn Lại hỏi.

Vẻ mặt mẹ Trần hơi lạ, "... Là tôi, mấy cậu là ai?"

Hai người này bà không hề quen biết, Trần Mạn qua đời cũng đã mấy năm, chẳng lẽ có bạn bè nào khi còn sống mà lúc này mới tìm đến?

"Có tiện đi vào tâm sự không ạ? Cháu xem như là bạn của Trần Mạn." Ninh Vạn Lại nói, thấy dáng vẻ mẹ Trần có chút không tin tưởng, lại nói, "Có chút chuyện liên quan tới cô ấy muốn thương lượng với dì."

Mẹ Trần vốn đang cảm thấy hai thằng nhóc này tinh thần hăng hái, ở dưới lầu còn muốn giúp đỡ, cũng không giống lừa đảo lắm, nhưng Ninh Vạn Lại thốt ra lời này, bà lập tức cảm thấy như là lừa gạt, sầm mặt lại, vươn tay đóng cửa, "Sao cậu không chịu thăm dò thử, con gái tôi đã qua đời mấy năm trước, cậu còn muốn thương lượng chuyện gì!"

Tạ Linh Nhai chặn cửa, nói rằng: "Đương nhiên là thương lượng việc kết hôn của cô ấy!"

Mẹ Trần ngừng động tác lại, nghi ngờ nói: "Là Tôn tiên sinh kêu mấy cậu đến sao?"

Chuyện bọn họ muốn kết âm thân cho Trần Mạn chỉ nói với một vài thân thích, bởi vì lúc làm minh hôn phải có khách khứa đưa hôn uống rượu.

"Cháu nói, cháu là bạn Trần Mạn." Ninh Vạn Lại lại cường điệu.

Lúc này, một người đàn ông từ trong nhà đi ra, "Chuyện gì thế? Ai vậy?"

"Bọn họ nói là bạn của Mạn Mạn, muốn thương lượng việc kết hôn của Mạn Mạn." Mẹ Trần nói, trong lòng vẫn nghi ngờ không thôi, có điều thấy chồng mình ở nhà, nên cũng không quá khẩn trương nữa.

Ba Trần nhìn bọn họ, trái lại cũng không nghĩ nhiều, ban ngày ban mặt có thể làm được gì chứ, "Vậy thì vào nói đi."

Mẹ Trần chỉ đành cho bọn họ vào, nhưng không đóng cửa lại.

Tạ Linh Nhai nhìn thấy trong nhà còn bày một số thứ như nhà cửa, xe cộ làm bằng giấy, dựa theo tập tục thì mấy cái này hẳn là nhà trai đưa tới.

Ngoài ra còn có một đứa nhỏ bảy tám tuổi, đang nằm úp sấp ở trên sofa ngủ khì, chắc là đứa nhỏ được nhận nuôi hồi sau, mẹ Trần ôm đứa nhỏ vào phòng xong mới ra ngoài.

"Mấy cậu là bạn của Mạn Mạn khi còn sống à?" Ba Trần hỏi.

"Là bạn, nhưng không phải quen khi còn sống." Ninh Vạn Lại nói, hắn hơi sốt sắng, chung quy thì đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện ấy.

Ba Trần và mẹ Trần lập tức cạn lời, cảm thấy Ninh Vạn Lại nói hươu nói vượn.

"Hắn có thể nhìn thấy vài thứ mà người thường không thấy, " Tạ Linh Nhai ở bên cạnh giải thích, "Cho nên mới quen biết con gái hai vị, cũng là Trần Mạn nói cho hắn biết chuyện sắp bị ép kết âm thân."

Hai chữ "bị ép" của Tạ Linh Nhai khiến ba Trần mẹ Trần lập tức không còn tâm tư nghi kỵ bọn họ, không có sức lực nói: "Mạn Mạn qua đời, một mình rất cô đơn... Tôn tiên sinh nói cái này... chúng tôi cũng là vì tốt cho Mạn Mạn."

"Nghe nói hai vị căn bản là không tin quỷ thần, ngay cả siêu độ cũng chưa từng làm, sao lại vì nghĩ con cái cô đơn mà làm chuyện như vậy?" Ninh Vạn Lại vừa nhắc đến liền có chút không vui, "Chỉ sợ là trong lòng hai vị cảm thấy người chết như đèn tắt, sao cũng được, làm rồi còn có thể kiếm ít tiền."

Chuyện bọn họ không mê tín là do Trần Mạn nói với Ninh Vạn Lại, lúc này sắc mặt hai người họ đều thay đổi, "Cậu nói xằng cái gì đó!"

Ba Trần vốn kêu hai người vào nhà nói chuyện, lúc này lại ngồi không yên, đứng dậy muốn đuổi người.

"Trong lòng hai người tự biết cháu nói thật hay giả, Trần Mạn chính miệng nói với cháu rằng hai người căn bản không tin, chỉ là do cầm lợi lộc từ người ta thôi." Ninh Vạn Lại nói thêm, "Dù cô ấy qua đời, thì cũng đâu thể tự ý dùng việc kết hôn của cô ấy để kiếm tiền!"

Tạ Linh Nhai đè đè Ninh Vạn Lại, lên tiếng: "Hai vị, có lẽ trước đây hai người không tin trên đời có ma quỷ, cho nên Tôn Khánh Tường không phí sức lực gì đã khiến cho hai người đồng ý. Chúng cháu đến đây cũng là muốn nói rõ, Trần Mạn xác thực dùng một loại hình thức khác để tồn tại, hơn nữa trong lòng cô ấy vô cùng không muốn kết hôn với con trai Tôn Khánh Tường. Hai người có thể suy tính tạm ngừng việc kết hôn hay không, chúng cháu tin rằng với hơn hai mươi năm tình cảm của mọi người, hẳn là sẽ không nhẫn tâm làm cho cô ấy chết rồi còn phải đau khổ như vậy nhỉ. Nếu như cần, cháu có thể nghĩ cách để cho hai người nhìn thấy Trần Mạn, chính miệng hỏi cô ấy một câu."

Mặt ba Trần và mẹ Trần nóng bừng bừng, Tạ Linh Nhai nói uyển chuyển hơn Ninh Vạn Lại một chút, nhưng vẫn là ý đó. Bọn họ lại sợ lời Tạ Linh Nhai nói là thật, vừa muốn biết Trần Mạn có phải là còn có tư tưởng hay không, lại vừa không muốn biết.

Không sai, ban đầu lúc Tôn Khánh Tường tìm bọn họ, bọn họ cảm thấy rất vô căn cứ, nên cự tuyệt. Thế nhưng Tôn Khánh Tường lại nói sẽ cho một khoản tiền cưới, đối với họ mà nói, cũng là một khoản thu nhập không nhỏ. Trong nhà còn một đứa trẻ, nghĩ chắc làm minh hôn có lẽ không ảnh hưởng gì, cuối cùng vẫn đồng ý.

Đối với vài người thân thích kia thì họ nói là thay đổi suy nghĩ, sợ con gái cô đơn, thế nhưng giờ bị Ninh Vạn Lại nói trắng ra, mặc kệ trên thế giới có ma quỷ hay không, đều thực sự xấu hổ.

Tạ Linh Nhai nhìn vẻ mặt bọn họ, dường như cũng đã hơi xiêu lòng, liền thì thầm vài tiếng với Ninh Vạn Lại. Mắt thần Linh Quan của hắn không thể mở cho người khác, bởi vậy muốn mượn thân thể Ninh Vạn Lại triệu hoán Trần Mạn đến.

Ninh Vạn Lại là sinh vô thường, rất thích hợp để thỉnh quỷ nhập vào người, tuy rằng hắn chưa từng làm, thế nhưng Tạ Linh Nhai đã sớm truyền thụ phương pháp cho hắn, làm theo từng bước là được.

Ninh Vạn Lại thắp ba nén nhang, miệng ngậm bảy hạt gạo nếp, đọc chú ngữ, nói ra nơi chôn thân của Trần Mạn, sau đó bỗng nhiên ngất đi, cả người cứng còng lạnh ngắt.

Thật ra ba Trần và mẹ Trần đều đang do dự, thấy Ninh Vạn Lại đột nhiên ngất xỉu, cứ như đột tử, sợ đến độ muốn gọi xe cấp cứu.

"Không có gì, cứ chờ đã." Tạ Linh Nhai nói một câu, mới vừa nói xong vài giây, "Ninh Vạn Lại" đã chậm rãi thức tỉnh.

"Ninh Vạn Lại" vươn người lên, tay trái bóp bóp mấy cái trên tay phải.

Chỉ một động tác nhỏ như vậy, đã khiến ba Trần và mẹ Trần nhìn đến sững sờ. Khi còn sống Trần Mạn bị viêm gân, tay thường đau nhức, cho nên lúc thường không có việc gì liền bóp bóp tay.

Bất kể là động tác hay là thần thái của "Ninh Vạn Lại", đều gần như giống Trần Mạn y đúc!

Lúc này, "Ninh Vạn Lại" nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt phức tạp hô một tiếng: "Cha, mẹ."

Ba Trần mẹ Trần đều có chút không dám đáp lời, "Con, con thật sự là Mạn Mạn à?"

"Vâng." Thái độ của Trần Mạn đối với cha mẹ có chút không được tự nhiên, nếu nói trong lòng cô không có oán trách thì khẳng định là không thể nào, nhưng bình tĩnh lại một chốc, vẫn nói, "Lúc con còn nhỏ, chúng ta ở nhà cũ, mẹ dắt con đến nhà bà cụ hàng xóm chơi, cửa nhà bà ấy khép hờ, con dùng sức đẩy một cái, lập tức ngã nhào cả người ra ngoài, bị đập thủng một lỗ ở trên cằm, lúc đó mẹ còn đứng cười, sau đó mới phát hiện trên mặt con toàn là máu, bà cụ hàng xóm liền lấy băng cá nhân dán lên."

Chuyện này không có ai biết, cằm Trần Mạn bây giờ còn có một vết sẹo bé xíu, cô nói ra chi tiết nhỏ này, bắp thịt trên mặt mẹ Trần run rẩy cả lên.

Dù kết âm thân cho Trần Mạn, nhưng cha mẹ cô cũng không quá tin tưởng người chết rồi sẽ trở thành ma quỷ, cho đến giờ Trần Mạn nhập vào người Ninh Vạn Lại.

Từ những chi tiết nhỏ mà người ngoài không biết, đến tốc độ, nhịp điệu nói chuyện, rõ ràng chính là con gái họ.

Sau khi tam quan của ba Trần mẹ Trần bị lật đổ, cũng không khỏi rất là hổ thẹn, mẹ Trần bật khóc: "Mạn Mạn, mẹ có lỗi với con."

Vẻ mặt Trần Mạn vẫn còn có chút lạnh nhạt, cô đã khóc quá lâu, lúc này thực sự không khóc nổi, chỉ phân phó: "Mẹ, con thật sự không muốn gả cho con trai của Tôn Khánh Tường, con biết con chết rồi, không có đáng tin như vàng ròng bạc trắng. Nhưng nếu ba mẹ còn nhớ tình cảm hơn hai mươi năm, thì bỏ qua cho con đi, con sẽ rất cảm kích."

Nói xong, ba nén nhang kia cũng gần như cháy đến phần cuối, cơ thể Ninh Vạn Lại đổ ra sau, Trần Mạn đã rời đi.

Chờ Ninh Vạn Lại khôi phục ý thức lại, đã thấy mẹ Trần khóc không ra tiếng, ba Trần cũng một tay bụm mặt, dáng vẻ vô cùng hổ thẹn. Lời Trần Mạn nói làm cho bọn họ quá khó tiếp nhận, hận không thể lập tức trả lại tiền đặt cọc. Tuy rằng nhất thời tham tiền mờ mắt, nhưng chung quy hai vợ chồng vẫn còn tình cảm với con gái.

Vừa nãy Ninh Vạn Lại cũng có thể nghe được bọn họ nói chuyện, lúc này hỏi: "Giờ hai người tin rồi chứ?"

Mẹ Trần thấp giọng nói: "Lão Trần, chúng ta vẫn nên..."

"Không nhận không nhận." Vẻ mặt ba Trần đau khổ nói, "Không kết nữa. Để tui trả hết đồ lại."

Tạ Linh Nhai hỏi: "Hắn chỉ đưa mấy đồ giấy này tới thôi sao?"

Mẹ Trần nói: "Còn có mấy tờ giấy." Bà lật tìm trong ngăn kéo, đưa cho Tạ Linh Nhai xem, "Hình như là giấy hôn thú."

Đó là vài tờ công văn minh hôn viết tay, đều là viết bằng bút lông, Tạ Linh Nhai mở một tờ công văn ra, chỉ thấy trên đó viết họ tên hai bên, thông tin người chứng hôn, còn có mấy dòng chữ:

Người mất từ sớm, độc tẩm suối vàng. Chưa qua hôn sính, chết cũng cô linh. Hai họ cùng hứa, dùng kết minh hôn. Chọn giờ tính toán, lễ hợp cát lợi.

Phía sau còn viết rõ ngày giờ lành cụ thể, hai bên hợp táng.

Còn có công văn tế mộ, kính báo quỷ thần vân vân, tất cả đều là tự viết, hẳn là từ tay Tôn Khánh Tường, cả bài văn bi thương lại nghiêm túc, khiến không khí của lễ cưới và minh nghi hòa làm một thể.

"Đã viết giấy hôn thú rồi à?" Mặt mũi Tạ Linh Nhai nghiêm túc, "May là giấy hôn thú còn chưa đốt, phải nhanh hủy đi, giờ chỉ kém một bước cuối cùng là dời táng nữa thôi, nếu là trước đây thì con gái hai nguời đã là một nửa quỷ nhà họ Tôn rồi."

"Không có chuyện gì chứ, tôi lập tức gọi điện thoại cho Tôn tiên sinh." Ba Trần móc điện thoại di động ra.

Tạ Linh Nhai thấy dáng vẻ bọn họ như là không muốn biết nghề nghiệp chân thực của Tôn Khánh Tường, thấy ba Trần muốn gọi điện thoại, tạm thời cũng chưa nói.

Ba Trần gọi điện thoại, biểu đạt sự áy náy với Tôn Khánh Tường, muốn giải trừ hôn ước, đồ đạc tiền tài ông đều trả về. Bên kia đại khái là hỏi tại sao, ba Trần và nhóm Tạ Linh Nhai liếc mắt nhìn nhau, nói rằng, "... Com gái tôi báo mộng cho tôi, nó nói, nó có người thích rồi."

Sau đó cũng không biết Tôn Khánh Tường nói gì, ba Trần bỏ di động xuống.

"Nói thế nào?" Ninh Vạn Lại hỏi.

Biểu cảm của ba Trần không dễ nhìn cho lắm, "Cúp rồi." Sau một lát mới lại nói, "... Nói đồ đạc chúng ta cứ giữ lại đốt cho mình đi."

"Chuyện này..." Mẹ Trần cảm thấy không thoải mái, tuy rằng bọn họ lật lọng là không tốt, nhưng nguyền rủa thế này thật ác độc.

Tạ Linh Nhai lại nghiêm nghị, hẳn là Tôn Khánh Tường ghi hận rồi, "Quy mấy thứ đó ra thành nhân dân tệ, chuyển trả về tài khoản của hắn chung với số tiền đặt cọc lúc trước, thà rằng dư, chứ đừng thiếu."

Hắn lại lấy ra ba lá bùa hộ mệnh, "Người trong nhà mỗi người một lá, đeo ở trên người, ngoại trừ tắm rửa còn lại đừng lấy xuống."

Ba Trần mẹ Trần không hiểu tại sao, Tạ Linh Nhai mới nói: "Bản thân Tôn Khánh Tường cũng thông hiểu phong thuỷ phép thuật, sợ hắn ghi hận trong lòng trả thù mọi người. Có điều cũng không sao, bùa của cháu rất linh."

Ba Trần cầm bùa lên nhìn, trên miếng bao nhựa bên ngoài có ba chữ nhỏ: Bão Dương quan.

"Hóa ra mấy cậu là người ở Bão Dương quan." Ba Trần nhớ ra mình từng nghe nói về nơi này, cũng từng có người nói với ông rằng bùa nơi này rất linh, nhưng ông không tin, lúc này lại có thêm mấy phần cảm giác an toàn.

...

Ba mẹ Trần Mạn kêu họ ở lại ăn bữa trưa, chuyện này nhờ có Ninh Vạn Lại đi vô thường gặp phải Trần Mạn, bằng không dùng tư tưởng của bọn họ lúc trước, đừng nói Trần Mạn không có sức báo mộng, dù có báo, thì họ cũng sẽ không xem là thật.

Nhưng trước khi dùng bữa ba Trần lại gọi một cú điện thoại, xong hoảng hoảng hốt hốt nói: "Người bên nghĩa trang nói với tôi là không thấy hũ tro của Mạn Mạn đâu!"

Bởi vì vốn định dời mộ, chôn chung với con trai của Tôn Khánh Tường, cho nên ba Trần đã sớm liên lạc với nghĩa trang, muốn dời mộ. Nhưng vừa nãy gọi điện thoại muốn báo lại là không dời nữa, bên kia lại nói cho ông biết, hóa ra họ đã mở mộ ra, chuẩn bị nâng hũ tro đi, bây giờ lại phát hiện hũ tro biến mất tiêu.

Mới thông báo cho Tôn Khánh Tường bao lâu đâu, nếu nói chuyện này không có liên quan gì với hắn, tất cả mọi người đều không tin.

Tạ Linh Nhai vốn nghĩ hắn ta sẽ xuống tay trả thù ba mẹ Trần Mạn, hoặc là chính Trần Mạn, không ngờ hắn ta lại trực tiếp đi đào mộ, chuyện này căn bản là vẫn muốn cưới Trần Mạn về. Chỉ có điều lần này định cưỡng ép.

"Đáng ghét! Gọi điện thoại cho hắn!" Ninh Vạn Lại tức muốn chết.

"Vô dụng." Tạ Linh Nhai tỉnh táo nói, "Không có gì đâu, tôi mang hồn phách Trần Mạn về Bão Dương quan trước, dù hắn làm pháp sự thành công, thì cũng không bắt được hồn Trần Mạn. Sau đó chúng ta lại đi lấy tro cốt Trần Mạn."

Đại khái là Tôn Khánh Tường không ngờ được sau lưng có người giúp đỡ, Tạ Linh Nhai mang Trần Mạn về Bão Dương quan, có Vương Linh Quan ở trên, ai cũng không thể mang Trần Mạn ra khỏi nơi đó.

Nhìn thấy dáng vẻ nắm chắc của Tạ Linh Nhai, ba Trần mẹ Trần mới an tâm một chút, giao mọi việc cho hắn.

Tạ Linh Nhai cầm số công văn kia đi, trên đó viết địa điểm tổ chức "minh hôn", ngay ở nghĩa trang hợp táng đã định trước, thời gian là buổi tối. Muốn tìm Tôn Khánh Tường thì khó, nhưng đến đó ôm cây đợi thỏ thì dễ.

_

Tạ Linh Nhai muốn đến nghĩa trang tìm Tôn Khánh Tường, nên hẹn cả Thi Trường Huyền. Vốn dĩ không muốn dắt Ninh Vạn Lại theo, hắn ta mới vừa làm sinh vô thường, cái gì cũng không hiểu lắm, thế nhưng Ninh Vạn Lại nhất quyết muốn đi mắng Tôn Khánh Tường, Tạ Linh Nhai bèn nhét thêm cho hắn ta vài lá bùa.

Buổi tối ba người đón xe đến nghĩa trang, bởi vì ở cửa có bảo vệ, nên phải nhảy tường vào.

Nghĩa trang xây dựa lưng vào núi, Tạ Linh Nhai dựa vào ánh trăng lần mò tìm mộ con trai Tôn Khánh Tường, Thi Trường Huyền cũng giúp đỡ, còn Ninh Vạn Lại thì hai chân nhũn cả ra. Đêm hôm khuya khoắt loanh quanh trong nghĩa địa, trong lòng thật sự sợ hãi.

"Tôi đã kêu anh đừng đến đây rồi, anh cứ đòi tới giờ lại sợ, không thì anh ngồi đây chờ chúng tôi đi?" Tạ Linh Nhai nói.

"Không không!" Mặt mũi Ninh Vạn Lại trắng bệch, hắn nào dám chứ, đi cùng Tạ Linh Nhai còn đỡ, một mình ngồi ở đây mới là thật sự muốn chết.

Tạ Linh Nhai không nói gì, tiếp tục tìm.

Không lâu sau thật sự bị bọn họ tìm được, bia mộ thả xuống nằm dưới đất, chờ đợi hợp táng, rất bắt mắt, cũng càng nói rõ đêm nay Tôn Khánh Tường sẽ tới đây.

"Đi, chúng ta trốn lên trên kia đi." Tạ Linh Nhai dẫn hai người họ lên phía trên, trốn sau một ngôi mộ khác, dựa lưng vào tường mộ, ngồi bệt dưới đất.

Ninh Vạn Lại nhìn thấy bốn phía đều là bia mộ, run lẩy bẩy, "Thầy Tạ, cậu có cảm thấy hơi lạnh không?"

Tạ Linh Nhai: "Tôi đã nói với anh là buổi tối hơi lạnh rồi mà."

"..." Thật ra là Ninh Vạn Lại cảm thấy hơi âm hàn, âm khí ở nghĩa địa quá nặng, mà Tạ Linh Nhai thì lại đặc biệt chính trực kéo sang việc khí trời.

Lúc này trong lòng Ninh Vạn Lại quả thật đã hối hận rồi, lúc đó sao lại nóng đầu đòi theo chứ, vốn dĩ hắn rất sợ hãi, nhưng thực sự là bị Tôn Khánh Tường chọc giận.

Ninh Vạn Lại nghĩ nghĩ, tựa đầu lên vai Tạ Linh Nhai.

Vừa mới tựa lên, chợt thấy Thi đạo trưởng lạnh lùng nhìn sang, khiến hắn ta giật mình một phát, vừa định nói có gì không ổn hả, lại bỗng nghe trong bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, một giọng nói trong trẻo vang lên bên lỗ tai.

"Anh đè lên trên người tui nè."

"A --" Ninh Vạn Lại nhảy dựng lên, cả người đổ mồ hôi lạnh, tay che chặt miệng, chỉ sợ mình la lên.

Giọng nói kia vừa nhỏ vừa lạnh, vang lên ngay bên tai, Ninh Vạn Lại rớt cả nước mắt, không ngừng khom lưng với bia mộ phía trước: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi."

Tạ Linh Nhai bị hắn ta dọa giật mình, ngã nhào sang bên cạnh, đụng vào trong ngực Thi Trường Huyền. Nếu không phải Thi Trường Huyền đỡ lấy thì chắc hắn đã ngã sấp mặt, đen mặt nói: "Anh làm tôi sợ muốn chết."

Ninh Vạn Lại khóc nức nở, chỉ vào bia mộ phía trước: "... Hu, hắn nói tôi đè lên hắn."

"Thứ anh dựa vào là bức tường, làm sao có khả năng đè lên mộ của người ta." Tạ Linh Nhai chỉ chỉ người gỗ trên bả vai, "Câu đó, là nó nói."

Ninh Vạn Lại: "......"

Hai mắt Ninh Vạn Lại gần như muốn lồi ra, người gỗ nói chuyện, mẹ nó vậy cũng chẳng tốt hơn chỗ nào so với chủ nhân ngôi mộ nói chuyện, cũng rất khủng bố đó!!

Tạ Linh Nhai còn nói tiếp: "Không phải tôi đã sớm nói với anh rồi à, người gỗ này là thần báo bên tai, biết nói giống như bụng tiên vậy đó."

Ninh Vạn Lại: "..."

Hắn ta đang muốn nói gì đó, vẻ mặt Tạ Linh Nhai lại chợt trở nên nghiêm túc, "Ngồi xuống, đến rồi."

Ninh Vạn Lại nhanh chóng ngồi xuống, chỉ là không còn dám tới gần Tạ Linh Nhai nữa -- sau này đánh chết hắn, hắn cũng không muốn tới gần nữa!

Tạ Linh Nhai chậm rãi bò dậy khỏi lồng ngực Thi Trường Huyền, mới nãy nhờ Liễu linh đồng nhắc nhở hắn, lúc này chăm chú nhìn xuống phía dưới, quả nhiên không bao lâu, một nhóm năm sáu người đi lên núi.

Bọn họ khẳng định không giống với Tạ Linh Nhai, là từ cửa chính đi tới, trên tay còn cầm rất nhiều thứ.

Bước cuối cùng của kết minh hôn, chính là đến nghĩa địa hợp táng, chuẩn bị rượu nến hoa quả cờ xí, tổ chức nghi thức. Trong tay những người kia còn có hai cái ghế.

Tạ Linh Nhai đã nghe Ninh Vạn Lại kể lại dáng dấp của Tôn Khánh Tường, nhận ra hắn ta chính là người đàn ông trung niên dẫn đầu, chỉ thấy bọn họ đứng ở trước mắt, bày đồ cúng, ghế ngồi và cờ xí, hũ tro cũng đặt ở trên hai cái ghế.

Tôn Khánh Tường gật đầu, "Bắt đầu đi."

Một người phụ nữ bên cạnh lấy ra một bản công văn, bắt đầu đọc, chắc hẳn bà ta là bà mai quỷ trong vụ minh hôn này, bây giờ đang đọc điện văn, chiêu hai bên nam nữ đến đây. Hai cái cờ cắm sau chỗ ngồi, trong nghi thức, nếu như vợ chồng gặp nhau, đều rất hài lòng, thì cờ sẽ tự tung bay.

Bà mai quỷ đọc điện văn, Tôn Khánh Tường lại mặt không đổi sắc hô dừng, nhìn xung quanh, "Không đúng, sao không thấy Trần Mạn."

Bà mai quỷ chần chờ nói: "Không thể nào, tôi không niệm sai một chữ nào cả."

Tôn Khánh Tường cau mày, "Đợi lát đã, tôi tính xem tại sao Trần Mạn không tới."

"Không cần tính, Trần Mạn sẽ không tới." Tạ Linh Nhai từ phía sau đứng lên, chậm rãi nói.

Tạ Linh Nhai xuất hiện từ trong bóng tối dọa mấy người khác ngoài Tôn Khánh Tường giật mình, "Cậu là ai?"

"A, ngồi tê chân luôn..." Tạ Linh Nhai nói thầm một tiếng, may mà Thi Trường Huyền đứng lên đỡ hắn, hắn nhân tiện đáp, "Chúng tôi được Trần Mạn nhờ vả, đả kích hành vi ép cưới ma nữ vô đạo đức của ông."

Tôn Khánh Tường phát ra một tiếng cười lạnh, "Mày là cái thá gì."

Ninh Vạn Lại cũng bò dậy, mắng: "Ông mới chẳng là cái thá gì đó, cặn bã, Trần Mạn người ta không muốn gả cho con trai ông ông không biết hả? Nói với ông nha, tôi làm việc cho cõi âm, tôi, tôi kiện ông đó!"

"Con trai tao bằng lòng là được." Tôn Khánh Tường lạnh nhạt nói, "Chớ có trách tao không cho bọn mày cơ hội, bây giờ lập tức đi ngay, bằng không, dù mày là sinh vô thường cũng vô dụng."

Hắn ta lập tức nghe ra Ninh Vạn Lại là tẩu vô thường. Cơ mà thế thì sao chứ, mấy thanh niên thôi, đều không được hắn để ở trong mắt. Đừng nói là sinh vô thường, dù là minh sai thật, thì cũng không quản được việc hắn kết mối âm thân này.

Ninh Vạn Lại nhìn Tạ Linh Nhai một cái, chỉ thấy Tạ Linh Nhai gật đầu khẳng định, lập tức rất có niềm tin hô: "Bớt nói nhảm, bỏ hũ tro lại, ông cút."

Tôn Khánh Tường nâng mắt liếc nhìn hắn, cười lạnh mấy tiếng, không muốn lỡ giờ lành, cũng không có tâm tình dây dưa với đám tiểu bối, lấy ra một tờ giấy diêm gấp thành bài vị, đốt lên, "Sinh vô thường, vậy thì xem quỷ vương sống đi."

Ngọn lửa thoáng qua nuốt chửng bài vị giấy diêm, ở trong bóng tối cực kỳ bắt mắt, Tôn Khánh Tường ném ra, bài vị giấy diêm còn chưa rơi xuống đất đã biến thành tro tàn, theo gió xoay vòng bay về phương đông.

Trong nghĩa trang nhất thời gió lạnh cuồn cuộn, Ninh Vạn Lại không nhịn được run rẩy một cái, "... Thầy Tạ, lát nữa cậu cố thương lượng với quỷ vương cho tốt nha!"

Tạ Linh Nhai gật đầu: "Tôi sẽ cố sức."

...

Cây cối trong nghĩa trang bị gió thổi vang xào xạc, một trận gió lạnh từ phía đông cuồn cuộn thổi đến, đáp xuống đất thành một bóng đen to lớn, cả người tỏa ra hơi thở âm hàn, khiến những người ở đây như đối mặt địa ngục.

"Bản vương đang uống rượu, chuyện gì quấy nhiễu ta?" Quỷ vương lạnh lùng hỏi.

Tôn Khánh Tường chắp tay thi lễ, nói rằng: "Hôm nay minh hôn khuyển tử, mời quỷ vương đến uống rượu. Thuận tiện nói với sinh vô thường một tiếng, bảo hắn đừng quản bao đồng chuyện nhà tôi."

Vẻ mặt Tôn Khánh Tường rất đắc ý, vô cùng sung sướng hưởng thụ sự khiếp sợ của mọi người vào thời khắc này, càng đối lập ra sự bất an bên phía Ninh Vạn Lại.

Quỷ vương quay người, đôi mắt đo dỏ nhìn về phía sau, "Đứa nào không -- "

Gã mới nói được một nửa, ánh mắt rơi vào trên người Thi Trường Huyền, lại dời lên trên người Tạ Linh Nhai bên cạnh.

Quỷ vương cấp tốc nói: "Quấy rầy quấy rầy."