Hải Quan Triều rất không phục, sức tưởng tượng đột phá cả chân trời, "Đang nghĩ kế cho chú mày mà."
"Anh có nghiên cứu về nước hoa quá hen." Tạ Linh Nhai móc mỉa, "Cám ơn anh, nếu tôi có thể làm ra tiền điều trung điều hậu điều, còn học tài chính làm quái gì."
Lúc Tạ Linh Nhai làm hàng chân hương, kêu cả Hải Quan Triều và Phương Triệt làm trợ thủ cho mình. Nguyên liệu hàng chân hương có mười hai loại, trầm thủy hương, thanh mộc hương, ô tham, bạch đàn vân vân, trong đó trầm thủy hương được dùng nhiều nhất, tính theo tỉ lệ mà nói, trong một phần dùng ba lượng ô tham thì cần tới ba cân trầm thủy hương.
Phân biệt giã nguyễn ra, bỏ thêm táo khô, lại giã thêm ba vạn lần. Bước này không được đi tắt, mà phải giã cho khô, giã cho kỹ, không ngừng giã. Hơn nữa mỗi loại nguyên liệu còn phải giã riêng, ba người cũng không thể thời thời khắc khắc giã hương, cho nên tốn thời gian hơn một ngày.
Giã xong còn phải hấp một ngày, lại trộn thêm ba cân mật ong, tiếp tục trộn lại giã chung với nhau, sau đó nắn thành viên, phơi khô.
Sau khi làm xong hương châu, không cần đốt cháy cũng có thể ngửi được mùi thơm làm người ta tĩnh lòng, Tạ Linh Nhai cố ý làm thêm một chút, phát cho mỗi người một viên dùng dây xâu lên, "Đeo cái này có thể loại bỏ tà khí."
Hương châu lớn như đầu gà, tiểu Lượng nâng ở trên tay ngửi ngửi, khen: "Thầy Tạ thật là lợi hại, làm hương châu cũng cực kỳ thơm."
Hải Quan Triều không nhịn được cười hỏi: "Chú mày có từng ngửi hương châu nào khác rồi à?" Y còn chưa nói là cái này không phải một mình Tạ Linh Nhai làm đó, y với Phương Triệt đều có giúp đỡ giã hương.
Tiểu Lượng: "Ây... dù sao thì em cảm thấy thầy Tạ làm thì chắc chắn là tốt nhất!"
Tạ Linh Nhai đắc ý: "Sao lại không phải chứ, trong «Hải dược bản thảo» có nói, hàng chân hương tốt nhất đốt lên có thể gọi chim hạc, tế sao trời. Còn nói nếu đốt trong pháp đàn, Ngọc Nữ ngây thơ ngửi thấy, hạ xuống hư không. Xem đi, xem tôi có thể gọi được Ngọc Nữ tới hay không."
Hải Quan Triều đùa: "Nếu là Ngọc Nữ thì có tiền trung hậu điều lại càng tốt, con gái thích nước hoa nhất mà. Ủa mà không phải cậu làm pháp sự cõi âm hả?"
Tạ Linh Nhai: "... Quên mất quên mất."
...
Lúc làm pháp sự cho Lý Đông Đông, Ninh Vạn Lại lại đến nữa, Tạ Linh Nhai cho hắn mấy viên hàng chân hương, bảo hắn đốt ở nhà, nói không chừng sẽ không sợ hãi đến thế nữa.
"Thầy Tạ, tôi làm theo lời cậu nói, giải thích với người nhà về chuyện làm tẩu vô thường." Phiền não của Ninh Vạn Lại còn chưa được giải quyết, lúc này lại có thêm phiền não mới, "Thật vất vả khiến ba mẹ tôi tin, thế nhưng giờ mỗi ngày mẹ tôi cứ nghĩ làm sao cho tôi vứt cái chuyện xui xẻo này, tìm khắp nơi hỏi thăm đại sư bà cốt, dẫn tôi đi gặp."
"Anh nói anh đã tìm tôi rồi!" Tạ Linh Nhai hơi ngạc nhiên.
Ninh Vạn Lại: "Tôi có nói, nhưng mẹ tôi bảo... tìm nhiều cho chắc ăn, bà ấy đi tìm từ chùa miếu tới tận nông thôn."
Trước đó Tạ Linh Nhai bảo Ninh Vạn Lại chuẩn bị tâm lý thật tốt, khả năng làm pháp sự một lần đã thành công hơi thấp. Nghe nói trước đây, có người không biết nên nói là xui xẻo hay là do có năng lực làm việc, làm pháp sự đến tám năm mới xóa được tên.
"Mẹ anh lo lắng cho anh thôi, anh chú ý nhiều chút, đừng để bà ấy bị người ta lừa." Tạ Linh Nhai nhắc nhở.
"Tôi cũng nghĩ vậy đấy!" Ninh Vạn Lại nói, "Tên kia vừa nhìn liền biết là người không đáng tin cậy rồi, còn mua bùa của người ta nữa!"
Tuy rằng Ninh Vạn Lại sợ muốn chết, nhưng dù gì cũng là người từng làm tẩu vô thường, loáng thoáng cũng có thể nhận biết một chút, ít nhất nếu tranh cãi với người ta rằng cảnh tượng ở dưới cõi âm thế nào thì vẫn được. Đáng tiếc, miệng lưỡi hắn không bằng đám thần côn kia, lời người ta nói mẹ hắn nghe làm sao cũng thấy có đạo lý, có thể hiểu được.
Đang nói, Ninh Vạn Lại nhận được một cú điện thoại, "A lô? Mẹ ạ, con ở Bão Dương quan, mới vừa làm xong pháp sự... Không phải của con, là cho Lý Đông Đông."
Hắn lại nghe một chốc, biểu tình cổ quái: "Bụng tiên bà? Trong nhà?... A, được rồi, mẹ chờ chút!"
Sau khi Ninh Vạn Lại cúp điện thoại xong, dở khóc dở cười nói: "Mẹ tôi nói tìm được bụng tiên bà gì đó cực kỳ linh, muốn bà ta thay tôi thương lượng với cõi âm. Thầy Tạ, cậu biết đó là cái gì không?"
Tạ Linh Nhai cũng cười, "Cái này dễ hiểu mà, cũng là một kiểu thỉnh quỷ. Bụng tiên bà nói trong bụng mình có tiên nhân bám vào, tiên nhân có thể trợ giúp họ, lui tới hai giới âm dương, mang âm hồn từ cõi âm đến bám vào trên người mình, giao lưu với người sống."
Ninh Vạn Lại bật thốt lên: "Sao có khả năng! Tiên nhân gì mà có thể bám vào trong bụng người chứ, sát bên ruột có ghê tởm không chứ!"
Tạ Linh Nhai sờ sờ con búp bê trên vai mình, nói rằng, "Thật ra tôi vẫn luôn muốn nói, con búp bê này là thần báo bên tai, cũng có "thần"."
Ninh Vạn Lại: "......"
Ninh Vạn Lại đang ngổn ngang nghĩ rốt cuộc việc này là thật hay giả, Tạ Linh Nhai đã như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Tôi chưa từng trao đổi với loại bụng tiên bà này, nghe nói đây chỉ là do biết biến giọng và nói tiếng bụng thôi. Thế nhưng, cái gọi là tiên không nhất định là tiên thật, có rất nhiều địa tiên, quỷ hồn, tinh quái cũng tự xưng tiên thần."
Chẳng hạn như thần báo bên tai cũng không phải thần thật. Thế sự không có tuyệt đối, chưa biết chừng có "tiên nhân" khẩu vị nặng, thích ở trong bụng người ta thì sao.
Hơn nữa Tạ Linh Nhai từng nghe qua lời giải thích là "tiên" ở trong bụng, đa phần là con nợ kiếp trước, vậy nên phải đến đây ra sức trả nợ.
"Thầy Tạ, cậu có thể về nhà với tôi một chuyến hay không, xem bụng tiên bà kia thế nào." Những ngày qua Ninh Vạn Lại gặp không ít thần côn, sâu sắc cảm nhận được rằng có người tuy không có bản lĩnh, thế nhưng miệng lưỡi thực sự rất tốt, mẹ hắn tin đến sái cổ. Tài ăn nói của nhân sĩ chuyên nghiệp là thầy Tạ cũng không kém, tốt nhất có thể giúp hắn một tay.
"Được." Tạ Linh Nhai đáp ứng vô cùng dễ dãi, hai người cùng đến nhà Ninh Vạn Lại.
...
...
"Mẹ tôi nói, bình thường đều là mình tự đến nhà bụng tiên nhà nhờ xem giúp, mẹ tôi rất lao lực mới mời người ta về nhà tôi, sau đó cũng không biết nghe quy củ ở đâu, nói phải xem đầu tiên mới linh nhất, còn có lúc hoa đào nở xem cũng tốt nhất." Trên đường đi Ninh Vạn Lại thuật lại lời mẹ hắn nói cho Tạ Linh Nhai.
Tạ Linh Nhai không bày tỏ ý kiến, nói thế nào thì vẫn phải nhìn thấy bản tôn mới biết được.
Đến nhà Ninh Vạn Lại, cha mẹ hắn đều ở đó, bụng tiên bà trong truyền thuyết khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, cũng ở nhà hắn.
"Đây là Thầy Tạ Bão Dương quan." Ninh Vạn Lại giới thiệu Tạ Linh Nhai cho cha mẹ.
Mẹ Ninh nghe hắn kêu thầy Tạ thầy Tạ, không ngờ thầy Tạcòn trẻ như vậy, nhất thời có chút giật mình.
Bụng tiên bà kia cũng nhìn Tạ Linh Nhai vài lần, vẻ mặt rất thận trọng, "Sao lại mời người khác tới, vậy tôi về nhé?"
"Đừng, đến cũng đến rồi, chúng tôi an bài pháp sự ở Bão Dương quan, nhưng không có liên quan tới bên này, pháp sự là pháp sự thôi. Tiên bà, ngài xem đây chính là con trai tôi, ngất đi mấy lần, rất đáng thương." Mẹ Ninh nhanh chóng kéo tay bụng tiên bà, "Ngài xem, có thể thỉnh tiên nhân đến cõi âm xin xỏ một chút hay không."
"Tôi còn tưởng là muốn quan tiên, giờ mới nói là thỉnh tiên nhân cầu xin, " quan tiên chính là mời âm hồn phía dưới tới hỏi thăm, xem ra trước đó bụng tiên bà cũng không biết tình huống của Ninh Vạn Lại, có chút trở tay không kịp, "Cái này cần tình cảm rất lớn, tiên nhân không nhất định sẽ bằng lòng nhận vụ này đâu."
"Phiền ngài thử một lần đi, cần thứ gì chúng tôi đều có thể lấy ra." Mẹ Ninh nài nỉ.
"Vậy để tôi thử một lần, hỏi tiên nhân trước đã." Bụng tiên bà dứt lời, ngồi xuống, gọi Ninh Vạn Lại đến trước mặt mình, hỏi vài câu về chuyện hắn quá âm.
Ninh Vạn Lại nhìn thế nào cũng cảm thấy bà ta lừa gạt, nhưng mẹ hắn lại tin tưởng như vậy, may mà lần này hắn mời thầy Tạ tới, mong là nói mẹ hắn có thể tin.
"Tôi mời tiên nhân xuống dưới hỏi thăm xem." Miệng bụng tiên bà bất động, trong cổ họng bắt đầu phát ra âm thanh giống như nôn mửa, như là tượng trưng cho tiên nhân trong bụng thoát khỏi thân thể bà ta, đi đến cõi âm.
Ninh Vạn Lại vừa định quay đầu nói gì đó với Tạ Linh Nhai, bỗng nhiên lật ngửa, cả người nằm xuống cứng đờ, hơi thở yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền.
"Con ơi!" Ba Ninh và mẹ Ninh đều lo lắng nhào tới, vừa nhìn về phía hai người khác, "Tiên bà, thầy Tạ, nó lại quá âm hả?"
"Đúng vậy, lúc này tiên nhân còn chưa quay lại, đợi tôi hỏi tiên nhân xem cậu ta đến đâu quá âm." Bụng tiên bà đáp lại.
Ba Ninh và mẹ Ninh lại nhìn về phía Tạ Linh Nhai.
Tạ Linh Nhai còn chưa phản ứng kịp, lúc bụng tiên bà thỉnh tiên nhân vốn dĩ hắn muốn mở mắt thần xem thử, kết quả Ninh Vạn Lại chợt ngã xuống, giờ bị người ta nhìn chằm chằm, hắn chần chừ đáp: "Nếu không thì... cháu cũng tìm ai hỏi thăm xem nhé?"
Ba Ninh, mẹ Ninh: "..."
Nếu không phải Ninh Vạn Lại từng nói Tạ Linh Nhai rất lợi hại, thì chắc bọn họ sẽ cảm thấy Tạ Linh Nhai là tên lừa gạt, cái biểu hiện đột ngột không kịp chuẩn bị kìa, cái giọng điệu không chắc chắn thế kia.
Trong lòng bụng tiên bà cũng vui mừng, bà ta quan tiên cho người khác, có lần đúng lần không, nếu không đúng thì cứ nói tiên nhân mệt mỏi. Thế nhưng gia đình này lại có một người tự xưng là tẩu vô thường -- cũng không biết là thật hay giả, rất có thể chỉ là bị bệnh thôi-- nhờ bà ta đi cầu xin giúp.
Bà ta còn đang nghĩ nên bịa thế nào, thì đứa con trai nhà này đã ngất mất. Còn người trẻ tuổi đến từ đạo quan kia nữa, cũng kinh ngạc sững sờ, làm cho bà ta nhìn càng có vẻ bình tĩnh đáng tin!
"Trước hết nâng lên trên giường đi, có lẽ trong thời gian ngắn không tỉnh dậy được đâu." Tạ Linh Nhai cất lời, muốn đi nâng đỡ Ninh Vạn Lại cùng với ba Ninh, lại chợt thấy bụng tiên bà cũng đột ngột té xỉu.
Mẹ Ninh kinh hô một tiếng, "Tiên bà, tiên bà?", xong bỗng nghiêm mặt hỏi, "Có phải là bị cõi âm trừng phạt không?"
Tạ Linh Nhai vừa nhìn sắc mặt và màu môi của bụng tiên bà, liền nói: "Nhanh kêu xe cứu thương đi, hình như bị bệnh rồi."
"Đúng đúng, xe cứu thương." Mẹ Ninh nhanh chóng gọi điện thoại kêu xe cứu thương, trong nhà lập tức có hai người ngất đi, mẹ Ninh bối rối hết cả lên.
Xe cứu thương tới đây rất nhanh, mang bụng tiên bà đi, mẹ Ninh lại thông báo với người nhà của bụng tiên bà.
Còn Ninh Vạn Lại thì không lên xe, hắn đến bệnh viện cũng vô dụng. Thà nhờ Tạ Linh Nhai tìm minh sai hỏi thăm xem việc lần này chừng nào xong còn đáng tin hơn.
Minh sai nói với Tạ Linh Nhai, "Xin bẩm thầy Tạ, lần này chỉ cần nửa ngày là xong, việc ở rất gần."
Tạ Linh Nhai quay đầu nói với ba Ninh mẹ Ninh, bọn họ nửa tin nửa ngờ, mấy lần trước Ninh Vạn Lại đều ngất tròn hai ngày, lần này chỉ cần nửa ngày là được, thật hay giả?
Tạ Linh Nhai ở nhà Ninh Vạn Lại chờ, qua nửa ngày, quả nhiên Ninh Vạn Lại dần dần thức tỉnh, ba Ninh mẹ Ninh đều tâm phục khẩu phục.
"Anh đi làm việc rất gần đây à?" Tạ Linh Nhai hỏi.
Ninh Vạn Lại chậm rãi ngồi dậy, khóc không ra nước mắt, "Còn không phải gần sao, bụng tiên bà đó đó, hết tuổi thọ rồi, kêu tôi mang bà ta đi."
Mọi người: "......"
Ninh Vạn Lại: "Tôi lên trên xe cứu thuơng, bà ta vừa thấy tôi liền gào, cho là tôi chết rồi đến tìm bà ta báo thù."
Mọi người: "........."
Ninh Vạn Lại ngẫm lại cũng có chút cảm khái.
Bụng tiên bà thấy hắn muốn bắt mình đi, liền gào khóc thảm thiết: "Tôi lừa nhà cậu, thế nhưng cậu bệnh cũng không phải do tôi hại, ba mẹ cậu không đưa cậu đi bệnh viện cũng đâu phải do tôi đâu!"
Lúc này Ninh Vạn Lại mới biết bụng tiên bà không tin hắn thật sự là tẩu vô thường, còn tưởng rằng hắn té xỉu là do bị bệnh!
Sau khi mẹ Ninh nghe xong liền gọi điện thoại cho bệnh viện, quả nhiên được biết bụng tiên bà đã đột tử trên xe cứu thương, do bị đột quỵ, đi rất nhanh rất đột ngột.
Tuy rằng đã nghe con trai nói nó làm tẩu vô thường, nhưng sự việc rõ rệt như thế xảy ra ở ngay bên cạnh mình, cha mẹ Ninh Vạn Lại vẫn thật lâu chưa hoàn hồn nổi.
"Chú Ninh, dì Ninh, Ninh Vạn Lại là sinh vô thường, đừng thấy hắn cứ sợ sợ sệt sệt như thế, nhưng quan hệ cũng cứng hơn mấy kẻ thật thật giả giả kia nhiều. Ngay cả chính hắn cũng không khẩn cầu được, vậy mặt mũi của những người khác không nhất định to bằng hắn đâu, chú dì hỏi thăm thử xem, có rất nhiều người tìm kiếm sinh vô thường để hỏi chuyện cõi âm đó." Trước khi đi Tạ Linh Nhai khuyên nhủ, "Cháu sẽ cố hết sức, nhưng không thể bảo đảm thời gian đâu, chuyện này thật sự không vội vàng được, ngày thường mọi người vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng."
Chung quy thì Tạ Linh Nhai đã lộ chút bản lĩnh, nói cho bọn họ biết chừng nào Ninh Vạn Lại mới tỉnh, lại thêm lần này có một bụng tiên bà phát bệnh ở nhà, nên ba Ninh mẹ Ninh cũng bị dọa.
Lúc này Ninh Vạn Lại khuyên nhủ thêm một lần, bọn họ lập tức đáp ứng rằng sau này không mời người lung tung nữa. Chuyện này vẫn nên giao phó cho một mình thầy Tạ thôi!
_
Việc làm pháp sự cho Ninh Vạn Lại, Tạ Linh Nhai khá là cẩn thận, phải làm cùng với Thi Trường Huyền, hai người trai giới bảy ngày, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi mới bắt đầu.
Thật ra một mình Tạ Linh Nhai làm cũng được, thế nhưng Bão Dương quan mở rộng cửa, lúc làm pháp sự người đến người đi đứng xem, hắn không có xuất gia, nếu làm chủ pháp trong đạo quan thì không tốt lắm, vẫn nên tìm một người khác để chủ pháp, hắn ở bên cạnh hiệp trợ. Nói chính xác thì, không phải cần hai người, mà là hắn chọn Thi Trường Huyền.
Đến ngày đã hẹn trước, cả nhà Ninh Vạn Lại đều tới.
Tạ Linh Nhai chuẩn bị mấy thứ đồ cúng như rượu, gạo trắng, táo khô, hoa quả, hai bên trái phải pháp đàn thả ba cái lư hương, dùng để đốt hàng chân hương, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc pháp hội, hương khói không thể ngừng.
Đạo gia rất coi trọng việc hành hương, trước đây, nếu người tham gia pháp hội đụng ngã hương, sẽ bị phạt hai cân hương, lúc làm pháp hội nếu ngừng hương khói, sẽ phạt bốn cân dầu. Những quy định tương tự như vậy có rất nhiều.
"Hương quan sứ giả, tả hữu long hổ quân, bách linh chúng chân giao hội tại thử hương hỏa chi tiền, nguyện đàn tiền tín chúng thụ phúc thiên hạ, thị hương chư linh quan." Thi Trường Huyền khấn hành hương, sau đó lại cầu nguyện.
Tạ Linh Nhai thì lại ở bên cạnh, lúc Thi Trường Huyền khấn vái thì thắp hàng chân hương lên. Chỉ thấy ba sợi khói lượn lờ bay lên, kèm theo tiếng cầu khấn của Thi Trường Huyền, chậm rãi bay lên, bay vô cùng cao.
Ninh Vạn Lại cũng ở trước đàn nhắm mắt yên lặng cầu khẩn, van cầu các vị đại thần, tiền lương mỗi tháng kêu con đốt một nửa cũng được, đừng tiếp tục kiếm con làm nhân viên tạm thời nữa.
Tạ Linh Nhai ở bên cạnh đọc kinh, trong lòng cũng đọc thầm, hi vọng hương khói có thể truyền đạt nguyện vọng.
Bởi vì quy mô nhỏ nên Bão Dương quan không thể dành riêng ra chỗ làm pháp hội, mỗi lần làm pháp hội tất cả mọi người đều tùy tiện đứng vây xem, hiện trường lần này cũng có không ít người, thế nhưng đều vô cùng tự giác mà yên lặng.
Nhưng lúc Tạ Linh Nhai đang nhắm mắt niệm thầm, lại chợt nghe một trận náo động, cau mày mở mắt, nhất thời kinh ngạc --
...
Tín đồ Bão Dương quan hoặc là du khách đứng thẳng quanh pháp đàn quan sát Thi Trường Huyền cùng Tạ Linh Nhai làm pháp sự, dù là người bình thường thì cũng cảm thấy vui tai vui mắt. Còn tiểu Lượng cũng ở bên cạnh quan sát.
Thi Trường Huyền mặc trên người cái bộ pháp y màu đỏ sau lưng thêu tiên hạc mà Tạ Linh Nhai từng thấy anh mặc trên nghi thức cầu mưa ở lần đầu gặp gỡ.
Khói hàng chân hương lượn lờ bay lên trời, quanh quẩn trên không trung.
Lúc này, khoảng trời giữa đại điện chợt có tám chín con chim bay tới, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có cổ và mũi cánh đen thui, chúng đập cánh bay qua bay lại trong làn hương khói hai vòng, nhẹ nhàng đậu lên trên pháp đàn, ngẩng đầu mà đứng, nghểnh cổ kêu vang!
Nhìn kỹ, ngoại hình đám chim đó y hệt như con chim thêu trên pháp y của Thi Trường Huyền, đây chẳng phải là một đàn tiên hạc ư?!
Hiện trường nhất thời sôi trào, làm pháp sự mà dẫn cả một đàn tiên hạc đến.
Lúc này tâm tình các tín đồ tương đối trung thành lại càng dâng trào, đa phần tiên nhân đạo giáo đều cưỡi tiên hạc, chẳng hạn như Trương thiên sư cũng cưỡi hạc, nơi ông học đạo còn được gọi là núi Hạc Minh. Trong «Thập Di ký» cũng nói, tiên nhân thường đằng long cưỡi hạc.
Trong điển tịch đạo gia, chỉ có người pháp lực cao cường mới có thể gọi tiên hạc tới.
Dù là người qua đường bình thường thì cũng cảm thấy quá đỗi thần kỳ, đua nhau cầm điện thoại ra quay lại. Dù không biết tiên hạc và đạo gia, nhưng người Hoa đều biết tiên hạc đại biểu cho trường thọ may mắn, tiên hạc xuất hiện trên pháp sự, dù chỉ là trùng hợp thì ngụ ý cũng quá tốt! Không thấy trên lưng đạo trưởng kia còn thêu tiên hạc sao!
"Mau mau, đến xem tiên hạc kìa!"
"Má ơi đạo trưởng làm pháp sự gọi được tiên hạc tới luôn."
Lát sau ngay cả những người ở trong điện cũng chạy ra vây xem.
Trong đầu Tiểu Lượng oành một phát nổ tung, cậu nhớ mấy ngày trước thầy Tạ có nói, đốt hàng chân hương, có thể dẫn hạc...
Có thể dẫn tiên hạc tới! Hàng chân hương quá ư trâu bò!
Tiểu Lượng đi lên hai bước, ngửa mặt nhìn Tạ Linh Nhai, kích động hô: "Thầy Tạ, hàng chân hương thật sự dẫn tiên hạc tới này!"
Tạ Linh Nhai cũng bối rối một chốc, lập tức tỉnh táo lại: "Bớt nói nhảm, gọi điện thoại cho vườn thú xem có phải là bên đó mất hạc trắng hay không."
Tiểu Lượng: "..."
...
Tiên hạc thời cổ đại, chính là hạc trắng, vào thời bây giờ, là động vật bảo vệ cấp một quốc gia.
Mấy con hạc trắng đi dạo trên đàn giống như tản bộ, thậm chí còn cúi đầu ăn đồ cúng, người ở hiện trường đều ồ lên vì chúng nó, pháp sự bị ép bỏ dở, Tạ Linh Nhai ôm hết mấy con tiên hạc không sợ người lạ ấy vào trong phòng.
Cả nhà Ninh Vạn Lại cũng sững sờ, bọn họ không biết đây coi là chuyện tốt hay chuyện xấu. Tuy pháp sự bị tạm ngừng vì tiên hạc, thế nhưng ngụ ý của việc này hình như là rất tốt...
Tạ Linh Nhai và Ninh Vạn Lại hẹn lần sau làm lại, sau đó gọi điện thoại cho vườn thú. Xung quanh Nữu Dương không có khu bảo vệ hạc trắng thiên nhiên, khẳng định là phải có liên quan tới những chỗ như vườn thú.
Quả nhiên, sau khi gọi tới liền phát hiện vườn thú cũng đang sốt ruột, bọn họ vừa mới nhập mười con hạc trắng từ một vườn thú nguyên sinh, kết quả bởi vì không cắt lông cánh, lại thêm hỗn loạn lúc vận chuyển, nhất thời sơ sẩy, đều "trốn ngục" hết.
Lúc này mới tìm về được hai con, còn có tám con không rõ tung tích, nhận được điện thoại mới biết hóa ra là đậu xuống Bão Dương quan.
Tạ Linh Nhai hoài nghi chúng nó đói bụng, bị đồ ăn hấp dẫn đậu xuống, hoặc là trong một vùng phố xá sầm uất, cảm thấy Bão Dương quan coi như yên tĩnh thích ý. Nhưng hắn vừa nói như vậy, Hải Quan Triều liền đáp lại: "Chú mày thật không tự tin! Sao lại không thể là ngửi được mùi hàng chân hương mà đến?"
Tạ Linh Nhai dở khóc dở cười, "Nếu nhất định muốn nghĩ theo phương diện này, thì cũng là tới nghe tôi giảng kinh chứ, giống như đám chồn vậy đó."
Hải Quan Triều: "Cái này cũng không sai..."
...
Hiện trường nhiều người như vậy, nào đến phiên Tạ Linh Nhai lên tiếng, mỗi người đều có cái nhìn của chính mình.
Đàn hạc trắng này đậu xuống thực sự quá trùng hợp, ngay lúc Bão Dương quan đang làm pháp sự. Lúc Tạ Linh Nhai vẫn còn đang liên hệ với vườn thú, video tiên hạc đậu xuống đã được đăng lên mạng.
Lúc đạo quan xx làm pháp sự, đạo trưởng mặc pháp y tiên hạc gọi tới một đàn tiên hạc thực thụ, đây là sắp thành tiên luôn hả?
Mấy cái tít nghe sởn cả tóc gáy như thế cấp tốc lan truyền, video cũng từ diễn đàn bản địa Nữu Dương lan truyền sang các nơi khác.
Cái video quay đẹp nhất, là do một người nào đó đứng ở trong đám quần chúngvây quanh pháp đàn quay lại, vốn dĩ hắn muốn quay cảnh làm pháp sự, kết quả quay quay, sau nóc đại điện cao cao chợt bay ra một con hai con ba con... tám con hạc trắng, dáng người nhẹ nhàng, còn có hương khói nhàn nhạt lượn lờ, phối với đại điện cũ kỹ, cứ như cảnh tượng trong tranh cổ.
Trong video có một tiếng "chời địu" rất rõ ràng, ống kính lậo tức dịch lên trên một chút.
Ngay sau đó mấy con tiên hạc vỗ cánh đậu xuống, giữa pháp đàn khói xanh lượn lờ có hai người, một người đưa lưng về phía ống kính, trên pháp y màu đỏ còn thêu tiên hạc trông rất sống động.
Người còn lại thì đối mặt về hướng ống kính, vốn đang nhắm hai mắt, lúc tiên hạc đậu xuống vừa vặn bởi vì động tĩnh mà mở mắt ra, cặp mắt cười vô cùng đẹp đẽ ấy cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chất lượng quay hơi kém một chút, nhưng hình ảnh thực sự rất đẹp, rất có tiên khí.
Sau đó ống kính hơi lung lay, dường như không cẩn thận ngắt mất, xong lại nối liền với một đoạn video tiếp theo, đoạn tiếp đã là nghi thức bị bỏ dở, hai anh đẹp trai làm pháp sự đang muốn ôm hạc trắng đi -- thật ra còn có mấy người giúp đỡ, thế nhưng lúc cư dân mạng xem video chỉ chú ý có hai người.
Đặc biệt là cái người mặc pháp y màu đỏ, hiện giờ nhìn sao cũng cảm thấy tiên khí lượn lờ, áo bào rộng tay áo lớn tướng mạo tuấn tú dù là ôm con ngỗng thì cũng giống tiên hạc, huống hồ là hạc trắng tao nhã.
"66666 người quay video cứ luôn trầm trồ, chính tui xem cũng trầm trồ mải, trước lúc xem thật không ngờ tới."
"Đây là đạo quan nào trong núi sâu hả? Đạo quan cổ, đạo trưởng, tiên hạc, má ơi cái video này thật tiên khí!"
"... Thần tiên làm phép chăng?"
"A không đúng, đây không phải là đạo quan lần trước cứu chồn, chồn lại không chịu đi đó hả! Mặt hai người này tôi nhớ rất rõ luôn!"
"Đây là ngọn núi nào vậy! Phí làm pháp sự là bao nhiêu! Tôi muốn đến -- "