Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 52: Lập thi tế (1)




Tạ Linh Nhai từ tòa thị chính thành phố trở về, liền thấy bầu không khí dường như sai sai, tiểu Lượng và Trương Đạo Đình đều không lên tiếng, trên mặt mang vẻ căng thẳng lúng túng. Thi Trường Huyền ở bên kia mới nhìn thì không khác bình thường cho lắm, nhưng tỉ mỉ săm soi thì hình như càng thêm lạnh lùng.

"... Sao vậy?" Tạ Linh Nhai vốn dĩ muốn kêu họ xuất phát, nhưng lúc này không khỏi hỏi một câu.

Trương Đạo Đình cũng rất mờ mịt, nãy giờ hắn vẫn luôn nói tại sao Tạ sư huynh còn chưa về, chợt phát hiện Thi đạo trưởng không nói tiếng nào, lạnh đến đáng sợ.

Trương Đạo Đình cảm thấy có liên quan tới Tạ sư huynh, liền hung hăng nhìn về hướng Tạ Linh Nhai.

Tạ Linh Nhai bị nhìn mấy lần, liền có chút buồn cười nói: "Có trách tôi về trễ không? Thi Trường Huyền đã hẹn trước với người ta rồi nhỉ, aizz, tôi cũng không biết phải xếp hàng lâu như vậy, tôi xin lỗi, sai lầm của tôi sai lầm của tôi."

Nhưng Thi Trường Huyền vẫn không nói chuyện, lúc này Trương Đạo Đình và tiểu Lượng càng lúng túng hơn, Trương Đạo Đình cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chỉ là nhất thời không thể nói được, Tạ Linh Nhai cũng có xíu bất an.

Nửa ngày sau, Thi Trường Huyền mới có chút mờ mịt cất lời: "... Không phải cậu sai, là tôi nghĩ nhầm thôi."

Thi Trường Huyền cũng không biết bọn họ có nghe được hay không, nhưng cổ họng anh vô cùng căng thẳng, sau khi nói ra nửa câu, đã hao tốn sức lực rất lớn.

Đúng thế, chuyện này sao lại là lỗi của Tạ Linh Nhai được, rõ ràng là do anh nghĩ nhầm.

"Nhầm cái gì? Nhầm thời gian hả? Vậy bây giờ có còn xuất phát không?" Tạ Linh Nhai hỏi. Hắn phát hiện hình như Thi Trường Huyền đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa còn là một loại ánh mắt hết sức vi diệu.

"... Đi thôi." Thi Trường Huyền rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói hai chữ. Anh không có lập trường trách cứ người khác, thậm chí còn không có cách nào tiết lộ tâm tình của mình.

"Được, tôi lấy cái túi đã." Tạ Linh Nhai dứt lời liền bước vào phòng. Phòng của hắn và Thi Trường Huyền.

Sai lầm rồi, còn có thể sửa lại không?

Thương Lục thần: "Anh thực sự là..."

Thi Trường Huyền: "Câm miệng."

Thương Lục thần không dám nói tiếp nữa.

...

Tạ Linh Nhai cảm thấy tâm trạng Thi Trường Huyền không tốt lắm, vốn dĩ anh đã không nói nhiều rồi, giờ còn nghiêm túc hơn. Cả nhóm ngồi xe buýt, sau khi đi lên Thi Trường Huyền chỉ ngồi một mình một chỗ.

Tạ Linh Nhai vốn còn nghĩ chắc là anh muốn chăm sóc tiểu Lượng, nên để hai người họ ngồi chung một chỗ, thế nhưng sau đó hắn nỗ lực bắt chuyện với Thi Trường Huyền, Thi Trường Huyền lại cứ lạnh nhạt. Trước đây không lâu Tạ Linh Nhai còn mới nói với Thi Trường Huyền là bây giờ anh cười nhiều hơn trước, sao đột nhiên lại như bị đánh về nguyên hình thế này.

Đột ngột như vậy, chẳng lẽ là trong nhà có vấn đề gì? Tạ Linh Nhai thấy anh nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ không muốn nhiều lời, chỉ đành để cho anh yên lặng một chút.

Thi Trường Huyền xác thực không muốn nhiều lời, cũng không muốn nhìn Tạ Linh Nhai nhiều, anh sợ mình sẽ lộ ra tâm tình.

Xe buýt chạy hơn ba tiếng đồng hồ mới đến nơi, tiếp đó còn phải đổi chuyến đến thị trấn, cũng chính là huyện Mão.

Bầu không khí "an gia đường cúng tổ tiên" ở huyện Mão vô cùng nặng, gia đường chính là gian nhà bày bài vị tổ tiên, cũng có thể dùng để chỉ bài vị tổ tiên, cho nên rất nhiều người nói "bái gia đường", kỳ thực chính là bái tổ tiên.

Rất nhiều gia tộc ở huyện Mão quần cư hình thành thôn xóm, còn có tổng gia đường, cũng chính là từ đường tổ tiên của cả thôn.

Thi Trường Huyền liên hệ hỏi thăm, nơi đó là một thôn xóm đã rất lâu năm, gọi là thôn Phượng Bình, đa số người trong thôn đều mang họ Bàng, truy về cội nguồn có thể truy đến tận đời Minh, trong thôn lưu giữ lại rất nhiều kiến trúc cũ, từ đường vẫn còn duy trì diện mạo trăm năm trước.

Lúc ở trên xe Thi Trường Huyền đã liên lạc với trưởng thôn, sau khi xuống xe một người trung niên chừng bốn mươi tuổi đứng ở điểm dừng chờ họ, tới bắt tay Thi Trường Huyền, "Cậu Thi đúng không, chào cậu."

"Trưởng thôn Bàng." Thi Trường Huyền cũng lên tiếng chào hỏi, nghe xưng hô của hai người họ, hình như trưởng thôn Bàng còn chưa biết Thi Trường Huyền là đạo sĩ.

"Hai cậu này chính là bạn học của cậu nhỉ." Trưởng thôn Bàng nghe Thi Trường Huyền nói có thêm hai người, còn tưởng là bạn học của anh, nói rằng, "Đi thôi, đến nhà tôi đi. Đúng rồi, bởi vì cúng tổ tiên, nên trong thôn có rất nhiều người trở về, chỗ ở hơi thiếu chút, ba người các cậu có thể phải chen nhau trong một phòng đấy."

"Vâng. Làm phiền ngài." Cạnh thôn Phượng Bình không có khách sạn, phương diện dừng chân cũng chỉ có thể như vậy. May mà ba người họ cũng không phải người xoi mói.

Trưởng thôn Bàng dẫn họ tới nhà mình, nhà ông cũng rất xưa cũ rồi, trên cửa có bốn chữ loang lổ: hưng vô diệt tư.

Tiểu Lượng ngước đầu, "Anh... anh Tạ, đây là thành ngữ gì vậy?"

Cậu không dám kêu thầy, sợ khiến trưởng thôn Bàng hiểu lầm. Vừa nãy một đường đi tới, cũng nhìn thấy mấy ngôi nhà cũ có chữ viết trên cửa, nhưng đều là mấy câu kiểu như vừa học vừa làm, lấy tĩnh tu thân.

Tạ Linh Nhai liếc mắt nhìn, "Đây là một câu thành ngữ, rất cổ xưa, rất tối nghĩa, dùng học lực của cậu, lẽ ra có thể hiểu được mới đúng chứ."

Tiểu Lượng chột dạ nói: "Em không hiểu thơ cổ cho lắm." Cậu ta thiếu hụt ở chỗ không có văn hóa, chỉ mới học cấp ba, bây giờ xem điển tịch cổ đại thấy rất là đau não.

Tạ Linh Nhai: "Ngu ngốc, vô là vô sản, tư là tư bản!"

Tiểu Lượng: "..."

Trưởng thôn Bàng ở một bên cười ha hả, "Chắc là nhất thời không nghĩ ra, chữ này là ông nội tôi viết vào mấy chục năm trước."

Tiểu Lượng gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Vâng..."

Tạ Linh Nhai vụng trộm liếc nhìn, Thi Trường Huyền vẫn không cười, hắn nào có biết Thi Trường Huyền bây giờ dù có thấy chuyện buồn cười hơn nữa, thì cũng không cười nổi.

Nhà trưởng thôn Bàng có một trai một gái, ông kết hôn rất sớm, hai đứa nhỏ đều đã lên đại học, lần này đều bị ông gọi về tham gia lập thi tế. Có điều lúc họ đến nhà trưởng thôn Bàng, thì con ông đều đã ra ngoài chơi.

Vào nhà trưởng thôn Bàng, ông ấy ngồi xuống giải thích ngọn nguồn của lập thi tế tại vùng huyện Mão cho ba người Thi Trường Huyền, "Trước đây phong tục này từng bị cấm, các cậu cũng biết nhỉ. Nhưng tập tục này đã ăn sâu trong lòng người, cho nên sau đó lại nổi dậy rất nhanh, hơn nữa bây giờ cũng không còn nói là mê tín, mà đã được xem là di sản văn hóa phi vật thể."

"Toàn bộ huyện Mão, có mười mấy ban sư công, chính là người chủ trì na quỷ đầu, không chỉ cúng tổ tiên, còn có mấy hoạt động kiểu tế thần, cầu phúc, cũng là do họ làm."

Thi Trường Huyền ở bên ghi chép, anh còn mang theo camera, để lúc đó chụp ảnh lại.

Lập thi tế là tên cổ, các nghi thức truyền thừa lại đều có thể gọi là lập thi tế, lấy nghĩa đó. Hình thức địa phương ở huyện Mão gọi là na quỷ đầu, chủ chốt là dùng vu làm "thi", cho con cháu cúng tế.

"Tôi có một người chú biết làm mặt nạ quỷ, cho nên từ nhỏ tôi đã tiếp xúc với những người này, tương đối hiểu rõ quy củ bên trong." Trưởng thôn Bàng đốt một điếu thuốc, nhớ lại, "Vào ngày giỗ phải bói toán từ sớm, mới có thể xác định thời gian và quy mô tổ chức, hơn nữa tôi biết ban sư công rất truyền thống, đều là dùng mai rùa bói toán. Sau đó vào ba ngày trước khi cúng tổ tiên, các sư công đều sẽ trai giới, ở nhà tĩnh tâm dưỡng thần."

"Khi còn bé thôn chúng tôi có một lão sư công, thường có người tìm ông ấy làm việc, mỗi lần chúng tôi đi qua cửa nhà ổng, đều không dám lớn tiếng quấy nhiễu. Vị sư công kia thật sự là có chút huyền bí, có một lần huyện bên cạnh mời đi làm việc, bấm quyết thỉnh tổ tiên trong nhà về hưởng thụ cúng tế, lúc muốn thỉnh ông cố của chủ nhà tới, ban của lão sư công nói rằng không biết tại sao mà cứ không thỉnh được."

"Vị lão sư công đó thắp hương tính toán, hỏi chủ nhà, có phải chân ông cố có vấn đề hay không? Ông ấy đi đứng bất tiện, cho nên tới không được, trừ phi dùng xe ngựa đi mời. Quả nhiên, ông cố chủ nhà đã từng té gãy chân, lưu lại tàn tật, qua đời cũng sớm, ngay cả chủ nhà cũng chỉ từng nghe nói về ông cố khi còn bé mà thôi. Sau đó bọn họ thay đổi pháp thuật, phái xe ngựa đi mới mời được ông ấy."

Bình tĩnh mà xem xét thì tài ăn nói của trưởng thôn Bàng vô cùng tốt, cũng không biết câu chuyện này ông ấy đã từng kể bao nhiêu lần, sinh động như thật. Lúc vạch trần đáp án, giọng điệu còn đặc biệt mang theo mấy phần sắc thái hồi hộp.

Đáng tiếc hiệu quả lại không quá như ý, Thi Trường Huyền lạnh lùng ghi bút ký, Tạ Linh Nhai và tiểu Lượng đầu tiên là mặt không hề có cảm xúc, một lát sau mới chợt nhận ra, cổ động: "Lão sư công này thật là người có bản lãnh, quả nhiên huyền diệu!"

Trưởng thôn Bàng hơi buồn bực, nhưng lại nhanh chóng nghĩ thông suốt, "A, mấy cậu nghiên cứu về cái này mà, khẳng định từng nghe qua rất nhiều chuyện càng huyền diệu hơn rồi."

Mọi người cười cười không nói.

"Đúng rồi, có phải là muốn xem trai giới không?" Trưởng thôn Bàng hỏi, "Tôi đã nói trước với lão sư công rồi, hôm nay có thể đến nhà bầu gánh chụp ảnh, nhà ông ta ở thôn bên cạnh, lái xe mười phút."

Trưởng thôn Bàng lái xe, chở họ tới nhà bầu gánh thôn kế bên.

Vợ bầu gánh tiếp đãi bọn họ, cười nói: "Ông ấy đang đọc sách, mọi người tới cửa xem một chút đi."

Tạ Linh Nhai vỗ tiểu Lượng, ra dấu im lặng với cậu, tiểu Lượng gật đầu.

Mấy người đi tới cửa thư phòng, phòng này cũng là loại kiến trúc kiểu cũ, nóc nhà rất cao, cửa sổ cũng cao, trong phòng không sáng lắm, nhưng bật đèn điện lên thì ổn hơn nhiều.

Nơi này nói là thư phòng, không bằng nói là nơi sư công chuyên dùng để "tu luyện", trên tường treo bảy, tám cái mặt nạ gỗ, sư công đang ngồi ở trước bàn, xem một quyển sách ố vàng. Nghe có người đến, ông ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, bởi vì trưởng thôn Bàng đã nói trước, nên ông cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ gật gật đầu, tiếp đó lại xem sách của mình.

Thi Trường Huyền cũng chỉ gật đầu ra hiệu, sau đó yên tĩnh chụp mấy bức ảnh, vừa nãy ở trên xe trưởng thôn Bàng đã từng giải thích cho họ những hạng mục cần chú ý trong lúc trai giới, cũng không cần thiết hỏi sư công.

Ánh mắt Tạ Linh Nhai lưu luyến một chút trên mấy cái mặt nạ gỗ, trên mấy cái mặt nạ làm bằng gỗ đó dùng thuốc màu vẽ ra ngũ quan da dẻ tóc tai, khóe môi hơi cong lên, tượng trưng cho các tổ tiên hiền lành hòa ái.

Còn có vài cái biểu tình tương đối uy nghiêm, hẳn là mặt quỷ đại diện cho thần linh.

Đại khái là vì phong cách thẩm mỹ, bất kể là loại nào, phần má hồng trên mặt đều rất đậm, hơn nữa còn đánh một lớp vécni, thoạt nhìn giống như khuôn mặt bóng loáng tỏa sáng

Chờ Thi Trường Huyền chụp ảnh xong, bọn họ ra khỏi phòng, tiểu Lượng nói: "Nếu chỉ xem mặt nạ thì em sẽ tưởng là hát hí khúc đó, thế nhưng đặt ở trong phòng đó thì lại có cảm giác đặc biệt thần bí."

"Tác dụng tâm lý." Tạ Linh Nhai nói, sư công có thể thỉnh thần, thế nhưng cũng không phải lúc nào cũng có thần hồn bám vào trên mặt nạ.

...

Trở lại nhà của trưởng thôn Bàng thôn Phượng Bình, Tạ Linh Nhai phát hiện trong nhà có thêm ba người trẻ tuổi, hai nam một nữ, trong đó có một nam một nữ khá giống trưởng thôn Bàng, hẳn là con ông ấy, một cậu trai trẻ khác giơ gậy selfie, trên đầu gậy gắn cái điện thoại, đang xoay vòng vòng trong sân.

Trưởng thôn Bàng vừa nhìn thấy, liền chào hỏi một tiếng: "Nhị Hắc, chú mày xoay vòng gì đấy, y như chó táp đuôi."

"Chú bảy!" Người trẻ tuổi kia suýt nữa nhảy dựng lên, "Đừng có kêu con là Nhị Hắc!"

Trưởng thôn Bàng vui vẻ, "Sao, người thành phố sĩ diện, Nhị Hắc cũng không cho kêu, đây không phải tên bà nội lấy cho mày sao."

Con trai trưởng thôn Bàng nói: "Ba, anh Nhị... anh Kiệt đang phát sóng trực tiếp!"

"Thế à?" Trưởng thôn Bàng đến gần, nhìn nhìn màn hình điện thoại của Bàng Kiệt, trên đó chạy từng hàng chữ nhỏ, sắp chiếm hết cả màn hình, "A, trên này hình như đều đang kêu mày quay bọn họ kìa."

Hắn quay đầu lại nhìn nhóm người Thi Trường Huyền, không sai, trên màn ảnh đều kêu là nhắm camera vào bọn họ.

Bàng Kiệt: "..."

"Buổi live hôm nay tới đây nhé, ngày mai livestream cho mọi người hoạt động phong kiến mê tín ở nông thôn." Bàng Kiệt dứt lời, nhanh gọn tắt đi livestream.

Trưởng thôn Bàng vừa nghe, lập tức nhìn chằm chằm hắn, "Mày mới vừa nói gì?"

"Ngày mai không phải cúng tế ở tổng gia đường hả, con định livestream một lát." Bàng Kiệt tùy tùy tiện tiện đáp, "Dân mạng hình như rất hứng thú với mấy hoạt động mê tín kiểu này."

Trưởng thôn Bàng không vui: "Hồ đồ, cúng tổ tiên là chuyện lớn."

"Vậy sao họ có thể chụp, con nghe nói rồi, bọn họ cũng tới chụp hình đầu quỷ." Bàng Kiệt nhìn về phía nhóm người Thi Trường Huyền, "Mà con còn là họ Bàng nữa."

"Người ta là nghiên cứu học thuật, hơn nữa đã nói trước với sư công, còn bói toán rồi." Trước giờ trưởng thôn Bàng vẫn luôn mang dáng vẻ vô cùng ôn hòa, nhưng lúc này lại rất ương ngạnh, "Dù sao thì chính là không được phép, mày có ý kiến thì kêu cha mày tới gặp tao."

"Chậc, thôi, con về trước." Bàng Kiệt dứt lời, lắc lư đi ra ngoài.

Trưởng thôn Bàng nhìn qua, rất là bất đắc dĩ, nói với ba người: "Ông nội nó là anh em họ với cha tôi, khi còn bé nó đã chuyển vào trong thành phố, chỉ có ngày tết mới trở về, chứ đám người trẻ tuổi trong thôn chúng tôi vẫn luôn rất tôn kính gia đường."

Trước đó ông mới giới thiệu với Thi Trường Huyền là trong gia tộc rất coi trọng hoạt động cúng tổ tiên, có khi còn cố ý chạy từ xa trở về, thế mà giờ lại bị ê mặt.

Thi Trường Huyền gật đầu. Thật ra cũng không có gì để giải thích, thời buổi này những nơi có bầu không khí giống huyện Mão mới là số ít. Phần lớn người Hoa đều không cúng gia tiên ở nhà, ngay cả tiết Thanh Minh cũng càng ngày càng ít đi tảo mộ, có rất nhiều người khoảng mấy năm mới đi một lần.

Tiếp đó họ lại lòng vòng ở trong thôn, tán gẫu với mấy cụ già.

Hôm sau sẽ cúng gia đường, buổi tối ba người ăn cơm trong nhà trưởng thôn Bàng, cũng không có gì để giải trí, ngủ tương đối sớm, nhà trưởng thôn Bàng thu xếp một căn phòng cho họ. Trong phòng chỉ có một cái giường, có điều cái giường này rất lớn, là kiểu giường gỗ cũ xưa, ba người chen một chút cũng ngủ đủ.

Tiểu Lượng ngủ ở ở trong cùng, Tạ Linh Nhai ngủ chính giữa, Thi Trường Huyền thì lại ngủ ngoài rìa.

"Ngủ ngon nha." Tạ Linh Nhai quay đầu nói một câu.

Thi Trường Huyền đứng dậy tắt đèn, sau đó liền quay lưng với Tạ Linh Nhai mà ngủ.

Tạ Linh Nhai: "??"

Hai người ngủ với nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thi Trường Huyền quay lưng với hắn ngủ. Đừng nói chứ, Tạ Linh Nhai nuôi ra nhiều thói quen mới như vậy, nhưng trong đó thật sự không bao gồm quay lưng ngủ với Thi Trường Huyền, hắn quá xa lạvới tấm lưng của Thi Trường Huyền.

Nhưng Tạ Linh Nhai nghĩ thế, cũng không tiện kêu Thi Trường Huyền xoay lại, rất kỳ quái. Vì vậy, Tạ Linh Nhai mang theo một chút buồn bực ngủ thiếp đi.

Trái lại Thi Trường Huyền đưa lưng về phía Tạ Linh Nhai gần như trắng đêm khó ngủ, ban ngày anh vẫn luôn vô tình hoặc cố ý trốn tránh tầm mắt Tạ Linh Nhai, nhưng tầm mắt tránh rồi, còn hình tượng trong lòng lại vẫn rõ ràng đến thế.

Anh biết rõ rằng, sai rồi, cần phải sửa lại. Nếu như Thi Trường Huyền không đủ tự chủ, thì cũng không cách nào tu luyện đạo thuật đến mức này, thế nhưng...

_

_

Hôm sau, sáng sớm Tạ Linh Nhai đã bò dậy, thấy Thi Trường Huyền còn đang ngủ, nghĩ thầm rằng thật hiếm thấy, hôm nay mình còn dậy sớm hơn cả Thi Trường Huyền nữa nè. Ây cha, sao vành mắt Thi Trường Huyền lại hơi xanh vậy ta.

Tạ Linh Nhai lặng lẽ cầm Thương Lục thần lên, hỏi: "Bé đáng yêu, chủ nhân em làm sao vậy?"

Hôm qua Thi Trường Huyền kêu Thương Lục thần câm miệng, Thương Lục thần lập tức nhát cáy, kinh sợ xong liền tương đối hối hận, lúc này Tạ Linh Nhai hỏi tới, nó liền xấu hổ lại có chút hả hê đáp: "Lật xe."

Lật xe? Tạ Linh Nhai lập tức hiểu ra, à, chắc là luyện tập đạo thuật thất bại, trong lòng nhất thời không chấp nhận được. Thoạt nhìn lòng tự trọng của Thi Trường Huyền tương đối cao, nói không chừng khi còn bé chính là loại người làm sai một bài sẽ làm lại một trăm bài.

Chẳng trách, chẳng trách tâm trạng tệ thế, hơn nữa còn không muốn nhìn thấy Tạ Linh Nhai -- đổi thành ai luyện tập thất bại cũng sẽ đặc biệt không muốn gặp yêu tinh bọt biển.

Tạ Linh Nhai thổn thức nói: "Kêu hắn nghĩ thoáng chút, ai cũng sẽ lật xe mà, tôi cũng vượt qua rồi đó thôi."

Thương Lục thần: "Hì hì."

Là luân phiên trùng hợp và khó kiềm lòng nổi, trái tim đập rộn ràng, tất cả đụng vào nhau xảy ra tai nạn liên hoàn, Thi Trường Huyền bị ngã đến bán thân bất toại, thực sự là người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.

Tạ Linh Nhai nghe thấy tiếng cười quỷ dị của nó: "??"

Sau đó Thi Trường Huyền thức dậy, Tạ Linh Nhai cảm nhớ sự săn sóc của anh đối với mình, còn gọt quả táo cho anh.

Thi Trường Huyền cầm táo ngẩn người, trong lòng mới vừa sinh ra một chút ý niệm khác, lại thấy Tạ Linh Nhai lột một quả bưởi đưa cho tiểu Lượng, "Này, khí trời nóng bức, ăn nhiều trái cây đi."

Thi Trường Huyền: "..."

...

Đến lúc cúng tế, nhóm Thi Trường Huyền cùng đến gia đường với trưởng thôn Bàng, lúc này nơi đó đã tụ tập rất nhiều người, ban sư công cũng đến rất sớm, đang ở trong phòng chuẩn bị, lúc này chưa được phép chụp hình.

Từ đường đã bố trí kỹ càng, trên bàn thờ bày đồ cúng mới mẻ sạch sẽ.

Một ban sư công có chừng bảy tám người, sau khi nghi thức bắt đầu, mỗi người có công việc riêng, có người xướng niệm, có người đeo mặt nạ làm phép.

Còn có người chuyên đảm nhiệm làm "thi" để nghênh đón thỉnh tổ tiên đến, tổng cộng có ba cặp tổ tiên, là tiên tổ, cao tổ và tằng tổ.

Hai sư công đeo mặt nạ một nam một nữ, trên người mặc áo bào cổ đại đặc chế, ngồi ngay ngắn trên hai cái ghế cao cao.

Tạ Linh Nhai nhỏ giọng nói: "Sao cao dữ vậy."

"Từ thời tiên Tần tới nay, "thi" trong cúng tế vốn dĩ cao hơn người khác một bậc"." Thi Trường Huyền không quay đầu lại đáp, nhóm bọn họ đứng ở một bên chụp ảnh.

Mà người thôn Phượng Bình thì lại đều nghe theo an bài của sư công ở bên dưới tế bái, hai vị sư công đóng vai tiên tổ sau khi thỉnh được tiên tổ rồi, thì còn có thể đối thoại với con cháu.

Sau tiên tổ chính là cao tổ, đổi hai người khác ngồi trên đó, mặt nạ cũng là một cặp khác.

Sau khi bái xong, tổ tiên sẽ hưởng dụng đồ cúng, bày đồ cúng ở trước mặt họ, để họ ăn một bữa no nê. Những thôn dân khác thì ở bên dưới nhìn, chờ tổ tiên ăn xong rồi thì có thể phân chia một ít còn lại.

Trong lúc vô tình Tạ Linh Nhai quét nhìn người bên cạnh, thấy được Bàng Kiệt ngày hôm qua từng gặp, hắn cũng tới hiện trường, không mang theo gậy selfie, thế nhưng trên cổ lại có một sợi dây đeo, gắn với một cái ốp điện thoại, đeo điện thoại di động của hắn.

Tạ Linh Nhai khẽ cau mày, thường thì chỉ có đi du lịch mới cố ý đeo điện thoại trên cổ, miễn cho điện thoại bị thất lạc, còn ngày thường mà đeo như thế thoạt nhìn cứ quái quái.

Chủ yếu là hôm qua chủ nhiệm Bàng không cho phép Bàng Kiệt livestream, cho nên Tạ Linh Nhai mới sinh ra hoài nghi.

Bàng Kiệt cũng không chú ý tới ánh mắt của Tạ Linh Nhai, hắn đứng ở hai hàng đầu, duỗi cổ nhìn nghi thức đằng trước.

"Cao tổ mẫu" bưng một đĩa thịt gà lên, để dưới mũi ngửi ngửi, dáng vẻ cứ như thèm nhỏ dãi. Người bên dưới cũng phát ra tiếng cười, có điều tiếng cười rất thiện ý, rất nhiều sư công thường sẽ tận lực nói mấy lời dí dỏm, như vậy sẽ càng có không khí người một nhà.

"Cao tổ mẫu" dùng một tay xé đùi gà xuống, đưa vào dưới mặt nạ gặm ăn.

Vài người "ồ" một tiếng trong lòng, mấy năm qua "cao tổ mẫu" đều rất nhã nhặn, năm nay làm sao thế, là do đổi sư công khác, hay là do "cao tổ mẫu" ở dưới sống không tốt?

Còn cao tổ phụ cũng rất khoa trương, nhét trọn từng miếng từng miếng vào trong miệng dưới tấm mặt nạ.

Không nói mấy thôn dân, một sư công khác bên cạnh cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, đầu óc mơ hồ, nhất thời không nói gì.

Nhóm Tạ Linh Nhai còn tưởng rằng phong tục nơi này chính là như vậy, còn thầm nói ăn uống thật có bản sắc nguyên thủy.

Lúc này, "cao tổ mẫu" bỗng nhiên ngừng lại, vẫy tay về phía dưới, "Bàng Kiệt, mày tới đây."

Bàng Kiệt bối rối, "Kêu con hả?"

"Cao tổ mẫu" gật đầu, "Mau tới đây."

Trong nghi thức có phần này sao?

Nhưng nghi thức đều là do sư công chủ trì, chẳng lẽ là người nhà Bàng Kiệt nhét tiền, muốn thỉnh tổ tiên chúc phúc?

Bàng Kiệt muốn hỏi cha hắn, thế nhưng lại không tìm được bóng người, cha hắn đi vệ sinh còn chưa trở lại, hắn mơ mơ hồ hồ đi lên trước, còn chỉnh chỉnh điện thoại đeo trước ngực. "Cao tổ mẫu" lại phì một tiếng phun thịt ra ngoài, sau đó mở thịt ra, chỉ thấy trên đĩa có vài mảnh vỏ hạt dưa.

"Cao tổ mẫu" vung cánh tay lên, một bàn tay tát vào mặt Bàng Kiệt, "Cái đồ con cháu bất hiếu, dám phun vỏ hạt dưa vào trong đồ cúng!"

Mọi người ồ lên, người chết cũng như người sống, vào lúc này sư công tương đương với tổ tiên, đồ cúng cho bọn họ nhất định phải mới mẻ sạch sẽ, Bàng Kiệt này lại dám phun vỏ hạt dưa vào trong đó ư?

Mẹ Bàng Kiệt không phải người thôn Phượng Bình, hét lên một tiếng, chạy tới nói: "Làm gì, tiểu Kiệt nhà tôi đâu có đụng tới đồ cúng, sao mà phun hạt dưa vào được, hơn nữa cũng chẳng tới phiên mấy người đánh đâu!"

"Mẹ Bàng Kiệt, lời này không thể nói như vậy, bái gia đường là chuyện lớn! Sao có thể bất kính với tổ tiên!"

Cũng có người phản đối, thậm chí còn cảm thấy đánh thật hay, phun vỏ hạt dưa còn ra cái gì chứ.

"Nói hươu nói vượn, lẽ nào bỏ tiền ra chính là để mời người ta đánh người nhà mình hả?" Mẹ Bàng Kiệt quay đầu lại mắng một câu, tóm chặt cổ tay "cao tổ mẫu", túm người xuống từ trên cái ghế cao cao.

"Cao tổ mẫu" cúi đầu nói: "Nó không phải phun hôm nay, là lén lút phun lúc hừng đông, nó lẻn vào."

Bàng Kiệt ngơ ngác nhìn, hắn quả thật là lén lút chuồn vào, còn chụp hình lại, lúc đó hắn đang cắn hạt dưa, chính hắn cũng không để ý là rơi vài mảnh vào trong đĩa, nhưng hắn nhớ rõ ràng khi đó không có một ai hết.

Biết hắn phun thì thôi đi, còn biết là lúc nào, rốt cuộc khi đó người này ở chỗ nào nhìn trộm vậy.

Bên dưới có người điều đình, đánh thật hay là một chuyện, nhưng xác thực mời sư công là để tế bái tổ tiên, bái tổ tiên là hi vọng tổ tiên phù hộ con cháu tốt đẹp, chứ đâu phải muốn nhìn thấy cảnh tượng như vầy.

Từ điểm này mà nói, sư công đúng là không nên đánh người, giáo dục bằng ngôn ngữ còn tạm được, chắc có thể là do ăn phải vỏ hạt dưa nên tức giận.

"Thôi thôi thôi, sư công dạy dỗ một chút là được rồi, tiếp tục ăn đi, đổi đĩa thức ăn khác."

"Dựa vào cái gì mà cứ bỏ qua như vậy?" "Cao tổ mẫu" thấp giọng nói, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Bàng Kiệt chỉ nhìn thấy cái mặt nạ quỷ kia đối diện với mình, bởi vì tư thế và góc độ, hiện trường chỉ có mình hắn thấy rõ:

Mặt nạ vốn dĩ hơi cong cong khóe miệng, biểu cảm hiền lành, lúc này khóe miệng há to, cười vô cùng vui vẻ, lại bởi vì không hề thay đổi mà vô cùng cứng ngắc, đôi mắt đen kịt toả ra vẻ quỷ dị, trên gương mặt đánh vécni bóng loáng đen kịt, hai má đỏ ửng hoan hỉ cũng thêm một chút quái dị...

Trong phòng nhất thời vang vọng tiếng kêu gào của Bàng Kiệt: "A a -- "

Đồng thời, trên màn hình điện thoại di động của hắn cũng tràn đầy bình luận:

"A a a a thật là đáng sợ!"

"Má ơi cái mặt nạ đó mới nãy đâu phải biểu cảm này -- "

"Con mẹ nó tui sợ vãi tè rồi!"

"Mẹ nó hoạt náo viên nhất định là sắp xếp trước rồi, ảo thuật đó, nhưng vậy cũng làm tui sợ muốn chết!"

Sau một chốc, màn hình "cạch" một tiếng, vỡ nát.