Hôm sau, Đường Khải tới đón Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền, lần này có người hỗ trợ, dễ dàng mang hết những thứ cần dùng cho pháp sự tới.
Đường Khải là một người làm việc kiểu sấm rền gió cuốn, hắn ta tự mình đi theo, hơn nữa ở trên xe còn dùng notebook làm việc từ xa. Trong lúc đó còn thỉnh thoảng quan tâm một chút về quy mô của Bão Dương quan.
Tạ Linh Nhai hoài nghi hắn cảm thấy hứng thú với Bão Dương quan, có điều tuy rằng gần đây Bão Dương quan hơi có tiếng tăm, nhưng lại nhỏ, đất đai xung quanh lại đắt, cũng không thể phát triển tổng hợp như khu du lịch của hắn ta, vô cùng lẻ loi, không có lời.
Ngày hôm qua sau khi Đường Khải rời đi, Thi Trường Huyền liền nói với Tạ Linh Nhai, theo Trần Tam Sinh tiết lộ, trước đây Đường Khải còn muốn nhận thầu Thái Hòa quan, có điều Trần Tam Sinh không đồng ý, người ta tự mình bán vé, quy hoạch, làm đều rất tốt. Xem như là một dòng nước sạch trong số lớn các chùa miếu đạo quan bị nhận thầu, có ông chủ tư nhân ngồi sau lưng.
Cũng do hương khói Thái Hòa quan tương đối nhiều, Đường Khải mới có ý đồ, hiện tại hắn ta khai phá khu du lịch, lại lựa chọn chùa chiền, kéo cao tăng tới. Ngoại trừ chùa chiền dễ làm hơn một chút, thì cũng là do bản địa xây một đạo quan mới không còn thị trường lớn.
Từ Bão Dương quan đến mảnh đất Đường Khải mua khoảng chừng hơn một tiếng đồng hồ, sau khi đến nơi, chỉ thấy hiện trường đầy bùn vàng, bên cạnh có căn nhà di động bằng gỗ hai tầng.
Mấy người nghỉ ngơi trước một chút, cất đồ đạc đi, sau đó Đường Khải liền tự mình rót trà, có chút đắc ý nói: "Thi đạo trưởng, thế núi nơi này thế nào?"
Thi Trường Huyền gật đầu nói: "Chập trùng lao nhanh."
Trong phong thủy dùng rồng để hình dung sơn mạch biến hóa, bởi vì núi và rồng đều hay biến đổi như nhau, xem thế núi chính là xem long mạch. Long mạch bắt nguồn từ sơn tổ -- phong thủy gia gọi núi Côn Lôn là sơn tổ, sơn tổ kéo dài ra ba nhánh long mạch lớn, mỗi nhánh đều có rất nhiều nhánh nhỏ. Ngoại trừ ba nhánh long mạch, còn có ba nơi nước lớn, cũng chính là Trường Giang, Hoàng Hà và Áp Lục Giang, mỗi dòng sông đều kẹp lấy ba nhánh long mạch.
Trước khi xem thế núi, nhìn như chỉ quan sát một khu vực, kỳ thực trong lòng có tính toán về long mạch, biết đến "ngọn nguồn", mới có thể phán đoán tốt hơn.
Phần lớn núi đồi tỉnh Thước sơn đều nằm trên các nhánh long mạch nhỏ. Vị trí sơn mạch của mảnh đất Đường Khải mua, là một con "rồng đi lên", trên dưới chập trùng, rất có lực lượng, là hình dạng rất phú quý.
Thi Trường Huyền xem xong, lại nói: "Miệng suối ở đâu?"
Hôm qua Đường Khải nói chỗ này còn muốn xây sơn trang suối nước nóng, nên Thi Trường Huyền mới có câu hỏi này. Đại khái là không dễ nhìn thấy, Đường Khải lấy ra một tờ bản đồ chỉ cho Thi Trường Huyền xem: "Bây giờ chúng ta ở vị trí này, miệng suối ở bên kia."
Châm ngôn nói hồ có nước ngàn năm không cạn, nhà có tiền ngàn năm không tán. Phương pháp phong thủy, lấy thủy làm đầu, suối nước nóng này hội tụ ở phía trước, chiêu tài tụ khí.
Thi Trường Huyền gật đầu, "Anh xây sơn trang ở đây, thủy tụ thiên tâm. Còn chùa, muốn có sinh khí, phải đi xem một lần, xem nơi nào tụ khí."
"Được, ha ha." Đường Khải rất là vui vẻ.
Đợi nghỉ ngơi một hồi, bọn họ liền thay giày đi mưa, lên chỗ có địa thế tương đối cao xem khí. Mấy người thuộc hạ của Đường Khải đi theo bên cạnh, trong lòng đều cực kì kinh ngạc. Ở chung với Đường Khải lâu như vậy, đương nhiên biết sở thích của Đường Khải, nhưng trước đây Đường Khải đều là mời đạo trưởng, cao tăng có tên tuổi, mỗi người ít nhất bốn năm mươi tuổi, hai người này, một thân đồ thường, không giống người xuất gia cũng thôi đi, còn trẻ măng cứ như sinh viên nữa.
Đương nhiên, lúc sau bọn họ sẽ biết một người trong đó xác thực vẫn còn là sinh viên.
Tạ Linh Nhai vốn không cần tới, nhưng hắn cũng không tiện ngồi chờ một mình, đi theo Thi Trường Huyền còn có thể học vài thứ, nên cùng leo núi chung.
Tuy nói nơi này đã chặt phá không nhìn thấy cây cỏ, nhưng thời đại này có ảnh chụp có video, đã đủ để chứng minh tất cả. Thường thì nếu cây cỏ khô héo, dĩ nhiên không phải chỗ tốt gì, hẳn Đường Khải sẽ loại ra ngay từ đầu.
Ngôi chùa muốn xây dựa lưng vào núi, cho nên trước tiên phải xem dáng núi, Thi Trường Huyền quan sát trên đường tới đây cùng với bản đồ vừa nãy, đã nhìn ra được thế núi. Sau đó phải xem địa thế, xem khí, xác định chỗ xây.
Trong tay Thi Trường Huyền cầm một cái la bàn, nhìn vô cùng cũ kỹ, dù sao thì nhà anh cũng đời đời làm đạo sĩ, Tạ Linh Nhai nghĩ chắc cái la bàn này cũng là tổ tiên truyền xuống.
Trong những thứ được truyền lại của Bão Dương quan không hề có la bàn. Tuy rằng trong bút ký Bão Dương cũng có tri thức phong thủy liên quan, nhưng đại khái là không phải chủ tu, không quá chuyên nghiệp.
La bàn dùng để định hướng, Thi Trường Huyền chỉ tham khảo, sau khi xem qua vài lần, liền ngưng mắt kiểm tra sinh khí trong núi.
Tạ Linh Nhai cũng phóng tầm mắt ra, không nhìn ra thứ gì khác biệt, hơn nữa hiện giờ còn chẳng có gió, cũng không biết xem sinh khí thế nào.
Nhưng mà Thi Trường Huyền nhìn một chốc, liền chỉ vào một chỗ nói rằng: "Đường tiên sinh nhìn thấy chỗ có quầng sáng hình tròn kia không? Hẳn là huyệt thật."
Đừng nói Đường Khải, tất cả mọi người đều kéo dài cổ nhìn chỗ anh chỉ.
Đường Khải gãi đầu một cái, "Là chỗ đó sao? Hình như là có một quầng sáng như có như không... đó không phải là hơi nước sao?"
Quầng sáng kia lúc ẩn lúc hiện, như có như không, hình dáng lại rõ ràng, nhưng nếu không phải Thi Trường Huyền chỉ ra, thì bọn họ tỉ mỉ quan sát phỏng chừng cũng không thấy được.
"Đây là quầng thái cực, biểu hiện sinh khí ngưng tụ." Thi Trường Huyền nói, "Cũng là bởi vì như có như không, nhìn gần không, nhìn xa có, mới gọi là quầng thái cực."
"Ý là chùa xây ở đó ư?" Đường Khải đổ mồ hôi, "Miếng đất đó ở nơi cao nhất mà."
Thi Trường Huyền nói: "Cho nên còn phải đào xuống một chút san cho bằng phẳng, mới có thể xây lên, còn cần tương nghênh với thủy."
Đường Khải liên tục gật đầu, hắn ta đã sớm nghe qua tiếng tăm trong nhà Thi Trường Huyền, lại nghe Trần Tam Sinh nói về tính tình Thi Trường Huyền. Tuy lúc Thi Trường Huyền chỉ điểm phong thủy thường nói rất đơn giản, nhưng kết quả tuyệt đối có bảo đảm.
Hắn làm việc nhanh chóng, làm gì cũng là tiến hành đồng bộ, cho nên ảnh vừa chụp xong, bản thiết kế cũng đã vẽ xong xuôi, chỉ cần căn cứ theo lời Thi Trường Huyền nói mà sửa chữa là được.
Thi Trường Huyền giảng giải hết các góc độ, làm sao nghênh thủy. Lại dựa vào ấn tượng lúc xem bản đồ mà nói một chút chỗ cần phải chú ý, như là tháp chuông chùa nên xây ở phương vị nào, chính điện không thích hợp ở nơi nào, có vậy thì các hoạt động gõ chuông, thắp hương, đọc kinh mới không bị ảnh hưởng.
Sau khi xem khí chính là xem bố cục, thanh long bạch hổ huyền vũ chu tước vân vân.
Tuy rằng Đường Khải nghe đại khái là đủ rồi, nhưng Tạ Linh Nhai thì lại hiếu kỳ, hỏi đến tột cùng, "Nghênh thủy là bởi vì muốn có thủy sao? Tụ tài à?"
Thi Trường Huyền lắc đầu, "Chỉ là một trong số đó, phía dưới thủy tụ thiên tâm, đã là tướng tụ tài. Trên dưới nghênh hợp, là bởi vì nơi này muốn xây chùa."
Bởi vì chọn chỗ xây chùa, nên phải cân nhắc đến đặc tính của chùa. Hoa khai kiến phật ngộ vô sanh*, phật giáo dùng hoa sen so sánh với tu hành, phật tính, phật bồ tát đều là ngồi đứng ở trên đài sen, đồ án hoa sen rất thường thấy trong chùa. Lúc Thích Ca Mâu Ni sinh ra, chính là đứng ở trên hoa sen, lúc tu hành cũng là mỗi bước một đóa hoa sen.
*Hoa khai kiến phật ngộ vô sanh: nghĩa là khi vãng sanh về Cực Lạc, lúc hoa sen nở, được diện kiến Đức A Di Đà và chứng nhập vô sanh pháp nhẫn.
Hơn nữa cao tăng Đường Khải muốn mời chính là pháp sư Tịnh Thổ tông, biệt hiệu của Tịnh Thổ tông chính là "Liên tông".
Hoa sen càng cần phải có nước, cho nên sau khi tập hợp sinh khí, Thi Trường Huyền còn thiết kế cân nhắc đến việc làm sao mượn nước phía dưới, nuôi dưỡng "hoa sen" phía trên.
- - Loại bố cục này trước kia chưa từng có, không tên không tuổi. Dù sao thì bản thân Phật tử luôn quan niệm chỗ ta ở chính là chỗ phong thuỷ, hơn nữa có quy định không được xem phong thủy, nghiên cứu vè phong thủy cũng không sâu. Mà đại sư phong thủy đạo môn, thì đâu ai lại rảnh rỗi nghĩ xem chùa chiền xây thế nào.
Đây hoàn toàn là bố cục phong thủy do Thi Trường Huyền căn cứ nhu cầu mà thiết kế ra được.
Tạ Linh Nhai nghe anh nói tỉ mỉ như vậy, vốn dĩ cũng muốn hoài nghi anh đã từng xem phong thủy cho chùa chiền rồi, có điều lúc sau nghe nói đều là mượn địa thế hiện có, rõ ràng cho thấy là làm riêng độc nhất vô nhị.
Tạ Linh Nhai nghe mà bội phục, trâu bò, ngầu lòi, đừng thấy Thi Trường Huyền ít nói, chứ thái độ phục vụ này thật sự là cực tốt, xem phong thủy cho Thích tông mà còn suy xét chu toàn như thế, lớn từ bố cục "sơn thủy nuôi hoa sen", nhỏ đến các vị trí đặt tháp chuông, giảng kinh.
Mặc dù Đường Khải là người ra chủ ý nhờ đạo sĩ đến xem phong thủy cho chùa phật, nhưng lúc này nghe xong, cũng không khỏi nói: "Cực khổ rồi, Thi đạo trưởng hiểu rất rõ về Thích giáo."
Đây không chỉ là thái độ phục vụ tốt, làm việc hào phóng, đối với Thích giáo cũng có hiểu biết rõ rệt.
Thi Trường Huyền nhàn nhạt nói: "Ngành học của tôi là tôn giáo học."
Tuy rằng phương hướng chủ yếu là đạo giáo, nhưng tôn giáo khác anh cũng có nghiên cứu.
Đường Khải vừa nghe liền vui vẻ, "Có đạo lý, có đạo lý."
Đám thủ hạ của hắn ta điên cuồng đổ mồ hôi, không ngờ còn là sinh viên, có điều là tôn giáo học, nghe hình như cũng thích hợp?
Một người trong đó còn bắt chuyện với Tạ Linh Nhai: "Tiểu đạo trưởng, vậy cậu cũng học tôn giáo học sao?"
"Tôi làm tài vụ." Tạ Linh Nhai cười với ông ta, "Hơn nữa tôi không phải đạo trưởng."
Người kia: "..."
Đường Khải cười ha ha: "Tiểu Tạ tiên sinh, cậu đừng đùa mà. Lão Uông tôi cho anh biết, tiểu Tạ tiên sinh tuy rằng không phải đạo trưởng, nhưng cũng là một vị cao nhân đó!"
Lão Uông kia bật cười nói: "Tôi nói mà, sao bên cạnh Thi đạo trưởng còn dắt theo nhân viên tài vụ chứ."
Lúc này, Đường Khải lại nói: "Tôi nghe Cao tổng nói, tiểu Tạ tiên sinh cũng coi về số mạng, nếu không thì cậu cho lão Uông mở mang kiến thức một chút đi?"
Không biết là do hắn ta đang nhàm chán, hay là muốn xem Tạ Linh Nhai bộc lộ tài năng.
Tạ Linh Nhai có gì để sợ đâu, "Vậy ngài đưa tay cho tôi."
Lão Uông vừa đưa tay, vừa nói: "Cậu muốn xem vân tay sao?"
Ai biết ngón tay Tạ Linh Nhai lại đặt lên trên cổ tay ông ta, một tay kia còn đỡ phía dưới, làm cho tay ông ta không nhúc nhích trong lúc đang đi lại.
Ngoại trừ Thi Trường Huyền, những người khác đều hai mặt nhìn nhau. Từng tiếp đón nhiều đại sư rồi, còn thật sự chưa từng thấy ai đoán mệnh như vậy cả.
Lão Uông không kiềm lòng được nói: "Sao nhìn giống như... bắt mạch vậy..."
"Đúng thật là bắt mạch." Tạ Linh Nhai cười.
Mọi người: "..."
Đường Khải nói: "Nhầm rồi, tiểu Tạ tiên sinh, ý là nói ngài tính mệnh, còn xem bệnh thì coi như thôi đi, tháng trước toàn bộ công ty mới kiểm tra sức khỏe cho nhân viên rồi."
"Không không, cái này kêu là Thái Tố mạch pháp, một người anh em của tôi dạy tôi, có thể thông qua mạch tượng đoán cát hung thế nào." Tạ Linh Nhai giải thích.
Đường Khải: "??"
Đoán mệnh có nhiều phương pháp như vậy, Đường Khải cũng coi như kiến thức rộng rãi, nhưng lại chưa từng nghe nói bắt mạch đoán mệnh, nghe cũng thật ảo, thế nhưng Tạ Linh Nhai nói cứ như thật, khiến Đường Khải bán tín bán nghi.
Hiện tại đã là trời thu, Thái Tố mạch phải kết hợp với thời gian để chẩn đoán, trải qua một đoạn thời gian rèn luyện, bước tiến của Tạ Linh Nhai trên Thái Tố mạch pháp cũng không nhỏ.
Trong Thái Tố mạch pháp, phán đoán vận mệnh lấy mạch tượng nặng nhẹ trong đục để xác định, trên cơ bản thì, nhẹ trong chính là phú quý, nặng đục chính là nghèo hèn. Lại xem cụ thể từ mỗi một bộ phận, chẳng hạn như gan mật của nam giới quyết định công danh.
Gan lão Uông tương đối nhẹ, hơn nữa không có cảm giác đứt quãng, thế nhưng lá phổi lại tương đối đục, đây cũng là tài trí mưu lược không đủ. Thật ra cũng dễ đoán, nếu như ông ta đủ tài trí mưu lược, vậy thì ông ta làm lãnh đạo của Đường Khải luôn rồi.
Tạ Linh Nhai chưa nói ra, bắt mạch hơn một phút đồng hồ mới nói: "Tháng trước kết quả kiểm tra sức khoẻ cũng tốt nhỉ, chỉ hơi có chút bệnh tật nhỏ thôi, không có việc lớn gì."
Lão Uông gật đầu, "Phải, đều là mấy bệnh vặt kiểu viêm họng mãn tính, đau mắt."
Có điều việc này nếu như hiểu đông y thì đều nhìn ra, cũng không cần bắt mạch, xem sắc mặt là được, mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Tạ Linh Nhai lại nói: "Có điều anh có thể yên tâm, con gái anh -- anh có một cô con gái đúng không? Cô ấy thi đại học sẽ rất thuận lợi."
Lão Uông suýt nữa sợ đến trượt chân, nhìn Đường Khải.
Đường Khải: "... Tôi cũng không hề nói anh có đứa con gái." Trên thực tế là hôm qua hắn mới đi tìm Thi Trường Huyền, sau đó mới gặp phải Tạ Linh Nhai, cũng không có nói với Tạ Linh Nhai rằng nơi này sẽ có những ai.
Thái Tố mạch chính là như vậy, chẳng những có thể đoán ra mệnh người đó, còn có thể tính ra tình huống của con cháu. Chính lão Uông không có chuyện gì để sầu lo, trái lại vị trí mạch tượng tượng trưng cho đời sau thông thuận, thế nhưng cũng có một chút hỗn tạp, hiển nhiên là nằm ở một cửa ải quan trọng nào đó, lại tính tuổi tác người con cháu này, vừa vặn chính là tuổi thi đại học.
Cho nên cũng coi như là xem bảy phần, đoán ba phần. Tạ Linh Nhai không biết những người tu tập Thái Tố mạch đến mức tận cùng là thế nào, dù sao thì trước mắt hắn không thể đoán ra toàn bộ, hoặc là bắt mạch được cặn kẽ như vậy. Chẳng hạn như kêu hắn bắt mạch tính xem cơm trưa ngày mai có thể ăn được thịt hay không, khẳng định cũng chẳng bắt ra.
Dù là như vậy, cũng đã rất khiến lão Uông bội phục, ông ta có con tương đối trễ, nếu nói là xem tuổi tác ông ta mà đoán được, vậy khẳng định không có khả năng lắm.
"Tạ tiên sinh, lợi hại." Lão Uông khen.
"Quá khen quá khen, tôi cũng chỉ mới học thôi." Tạ Linh Nhai ăn ngay nói thật.
...
Làm pháp sự phải để đến tối, làm một phép thuật tương tự với tế cô, tại sao nói tương tự, bởi vì sau khi tế cô hồn dã quỷ, còn phải thêm một bước, đó chính là chấn nhiếp, khiến nơi này lúc sau không có cô hồn dã quỷ quấy rầy nữa.
Xây dựng ở trong núi, quả thật là khá cần loại pháp sự này. Đợi đến lúc thi công, còn phải chôn vài lá bùa dưới đất.
Tạ Linh Nhai vẽ cho xong tất cả bùa cần dùng vào buổi tối, nếu đổi thành đạo sĩ bình thường, nhiều bùa như vậy đại khái ít nhất cũng phải chuẩn bị mười ngày nửa tháng, hắn thì lại cơm nước xong thấy nhàn nhã liền vẽ luôn, để ở một bên cho khô.
- - Mặc dù ở trên núi, nhưng cơm nước đều là nhà hàng trong thành phố đưa tới, sau khi ăn một bữa, Đường Khải liền nhiệt tình bảo bọn họ đi "tắm suối nước nóng".
Dưới lòng đất có suối nước nóng, tuy rằng còn chưa khai phá, thế nhưng các công nhân ở đây đã dẫn một ít nước ra, lúc thường tắm rửa đều là dùng suối nước nóng chính tông.
Đêm nay Đường Khải cũng ở lại trên núi, tâm huyết dâng trào, còn kêu người đưa bồn tắm tới.
Vì vậy vẽ bùa xong không bao lâu, Tạ Linh Nhai liền kéo Thi Trường Huyền đến lầu một, Đường Khải đặt hết bồn tắm ở lầu một, chứ đặt ở lầu hai sợ sẽ sập mất.
Trước khi đi, Thi Trường Huyền suy nghĩ một chút, lấy Thương Lục thần xuống bỏ ở trong phòng.
"A a a a a a a a!" Thương Lục thần gào khóc thảm thiết một trận, nhưng Thi Trường Huyền đã phẩy tay áo bỏ đi.
Đường Khải đang nhìn người ta đổ nước, thấy Tạ Linh Nhai cầm khăn đi tới, còn cười hì hì trêu ghẹo: "Thầy Tạ thật là trắng, trên người cũng trắng như vậy sao?"
"Phải, phơi nắng không đen." Tạ Linh Nhai cũng cười.
"..." Thi Trường Huyền không thể không nhớ tới lời mà cái con thần báo bên tai bị hỏng kia đã nói, có chút cạn lời.
Tuy Thương Lục thần không ở đây, nhưng độ tồn tại lại cao đến khó hiểu, Thi Trường Huyền dường như có thể nghe thấy nó hô đến vỡ giọng: Tạ Linh Nhai thật là trắng.
Lúc này, lão Uông bỗng nhiên chạy tới, nhìn thấy Đường Khải từ bên ngoài cửa sổ, dừng lại nói vọng vào bên trong: "Đường tổng, cái đó, cái đó..."
Sắc mặt ông ta rất kỳ quái, ánh mắt lại còn có chút kinh hoảng.
"Làm sao vậy?" Đường Khải đi tới bên cửa sổ, đem cánh cửa mở phân nửa đẩy ra toàn bộ.
Lão Uông nuốt ngụm nước miếng, nhìn hai người Thi Trường Huyền phía sau hắn ta, nói rằng: "Tôi kêu người đi thu thập hài cốt lúc trước đào móc ra, đợi lát nữa không phải muốn làm pháp sự sao, nhưng lại phát hiện hộp sọ mất tăm rồi."
Dưới đất đào ra hài cốt nhóm Tạ Linh Nhai có biết đến, lúc đó cũng đã nói rồi, sau khi làm pháp sự xong thì chọn một nơi mai tán cho tốt. Nguyên nhân chính là vậy, lão Uông mới đi lấy hài cốt, thứ đó quá đáng sợ, cho nên không có đặt ở trong nhà, mà là để ở một góc công trường.
Đường Khải cũng không khỏi nổi da gà, mặt đen lại nói: "Mất hết toàn bộ sao? Nhìn kỹ xung quanh chưa? Lúc trước để thế nào?"
Lão Uông yếu ớt nói: "Vốn dĩ có năm hộp sọ, giờ ba hộp sọ đều không thấy đâu. Tôi hỏi rồi, hóa ra là dùng cái sọt xếp gọn lại, dùng vải không thấm nước đắp lên."
"Cái thứ này ai lại trộm chứ!" Đường Khải vừa sợ hãi vừa nôn nóng.
Lão Uông lạnh người nói: "Có phải là "bọn họ" không muốn đi, cho nên mới..."
"Lấy hộp sọ của mình đi à?" Đường Khải cảm thấy rất hoang đường, "Làm sao có khả năng! Anh đi hỏi một chút xem, mới hai ngày, có phải là có mấy đứa trẻ thôn dân gần đây tới cầm đi hay không."
Hắn biết rõ, con nít nhát gan nhất, cũng là lớn gan nhất, lúc nghịch lên thì cái gì cũng làm được.
"Được..." Lão Uông chỉ đành quay đầu lại đi hỏi, trong lòng cũng rất phiền muộn. Nếu hài cốt không tìm được, pháp sự đêm nay có phải là cũng không làm được không.
Lúc này nước đã đổ xong, Đường Khải lại không có tâm tình gì để tắm, hắn vốn là người nôn nóng, sau khi xoay tại chỗ vài vòng, không nhịn được nói: "Tiểu Tạ lão sư, không phải thật sự là "bọn họ" không muốn đi chứ? Nhưng lúc chúng tôi đào đất ở đây, "họ" cũng không có biểu hiện dị nghị gì mà."
"Không có khả năng lắm." Tạ Linh Nhai cũng cảm thấy quái lạ, "Lại như anh nói, không muốn đi cũng không cần thiết đem hộp sọ của mình đi."
"Đúng, đúng, tôi thấy vẫn là có người giở trò quỷ." Đường Khải suy nghĩ, "Không được, tôi phải đi hỏi một chút. Hai vị đừng để ý, cứ chơi trước đi, nếu kéo dài tôi cũng sẽ trả thêm tiền."
Hắn nói xong, vội vã đi ra ngoài.
"Không sao chứ? Tôi đã đưa bùa cho hắn rồi, hơn nữa tôi thấy chỗ này cũng không có sát khí gì." Tạ Linh Nhai nói, kinh nghiệm lần trước cùng xuống mỏ quặng với Thi Trường Huyền nói cho hắn biết, mọi việc không thể nghĩ tới thần tiên ma quái đầu tiên, không thì sẽ rất dễ mất mặt!
Thi Trường Huyền cũng cảm thấy không sao. Tuy rằng đào ra hài cốt, nhưng phong thủy chỗ này không tệ, trước đây cũng không phải bãi tha ma, có cô hồn dã quỷ cũng sẽ không thành hung sát gì.
"Vậy kệ đi, ban ngày leo núi đổ mồ hôi, tôi ngâm một lát đã." Tạ Linh Nhai nói, mới vừa rồi ở trong phòng hắn đã tắm trước một lần, đuôi tóc mang theo hơi nước, có thể nói đã sớm chuẩn bị xong.
Tạ Linh Nhai hai ba phát cởi sạch quần áo ngồi vào trong thùng nước, động tác nhanh đến mức Thi Trường Huyền cũng không phản ứng kịp.
Bên cạnh còn có hai thùng, tự nhiên là cho Thi Trường Huyền và Đường Khải, Đường Khải đi ra ngoài, Thi Trường Huyền đứng tại chỗ nhất thời không nhúc nhích.
"Mịa nó, thật nóng, anh cũng đi vào nhanh chút đi." Tạ Linh Nhai nước mắt lưng tròng, nghĩ thầm không thể một mình mình bị nóng, vì vậy kêu Thi Trường Huyền.
Hắn nằm nhoài bên mép thùng, vai và cánh tay đều lộ ở bên ngoài, trong làn hơi nước mịt mờ, da thịt trắng nõn bị hấp hơi chút ửng hồng, quỹ tích giọt nước từ phía trên lướt xuống rõ ràng như thế.
Tâm tư Thi Trường Huyền lại phập phồng, nghĩ may mà không đem theo Thương Lục thần, bằng không cổ họng nó phỏng chừng lại bị hô rách...
"Khụ." Cổ họng Thi Trường Huyền hơi ngưa ngứa, nghiêng người đi cởi quần áo, không nói tiếng nào ngồi vào bồn tắm, hai má cũng bị hơi nóng hun đến ửng hồng, nhìn qua không còn cao lãnh như lúc thường.
Có điều lúc thường anh đã không thích nói chuyện, cho nên Tạ Linh Nhai cũng không cảm thấy không đúng.
"Aizz, thật thoải mái, chỉ là lúc mới ngồi vào thì khá nóng." Tạ Linh Nhai lau khô nước mắt sinh lý, nói, "Chờ nơi này xây xong, tôi liền dắt cả đạo quan đến đây ngâm... a, anh nói xem họ có để ý nơi này có ngôi chùa hay không, hẳn là vẫn ổn nhỉ, chỉ là ở chung trong một khu du lịch thôi mà."
Thi Trường Huyền với hắn cách nhau hơn một mét, chăm chú nhìn đôi mắt lấp lánh nước của hắn một phút chốc, cuối cùng mất tự nhiên dời mắt đi, cảm thấy mình ngâm trong nước nóng, dường như nóng tận đến đáy lòng, gần như sôi trào lên.
...
"Tôi về rồi." Đường Khải chạy chậm vào, loạch xoạch cởi quần áo bước vào thùng tắm của mình, "Ai nha tôi phắc, còn nóng thế à, JJ cũng muốn bỏng luôn!"
Tạ Linh Nhai: "..."
Thi Trường Huyền: "..."
Đường Khải nhìn hai người bọn họ một cái, ngượng ngùng nói: "Người trẻ tuổi các cậu thật là tốt, chịu nóng nổi."
Tạ Linh Nhai dở khóc dở cười, "Năng lực chịu nóng của mọi người không giống nhau thôi..."
Tán gẫu đề tài này với người không quen thực sự quá lúng túng, Đường Khải thì không thấy ngại, nhưng Tạ Linh Nhai nói không nổi nữa.
Thi Trường Huyền vừa nhìn thấy Đường Khải, liền hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong bầu không khí có chút kiều diễm, lạnh lùng nói: "Sao rồi?"
"À, hình như là nhìn thấy có mấy đứa trẻ gần đây tới chơi, tôi sai người vào trong thôn hỏi, nhất định phải mang về." Đường Khải rất ghét loại cảm giác kế hoạch bị rối loạn thế này, khó chịu nói.
Bởi vì tương đối nóng, hắn ta còn ghé sát mặt vào cửa sổ mở ra, dù sao thì đều là đàn ông, trước mắt công trường cũng không có nữ đồng chí.
Tạ Linh Nhai gật đầu, "Vậy tốt nhất đêm nay có thể mang về, đừng chậm trễ làm pháp sự."
"Chính là muốn như vậy, nếu không còn phải chờ lâu." Đường Khải lắc đầu, "Ây, thực sự là người tính không bằng trời tính."
Đường Khải bĩu môi, nhìn chằm chằm bên ngoài.
"Mấy đứa nhỏ cũng quá lớn gan nhỉ, so được với tôi khi còn bé luôn." Tạ Linh Nhai không khỏi cảm thán.
Thi Trường Huyền: "..."
Đường Khải không lên tiếng.
Tạ Linh Nhai lại hỏi một câu: "Này, Đường tiên sinh, anh muốn uống nước không?" Nước khoáng đặt ở một bên, hắn dự định lấy một chai, thuận miệng hỏi.
Đường Khải vẫn không nói chuyện.
Tạ Linh Nhai cảm thấy không đúng, hắn ở ngay bên cạnh Đường Khải, nhìn một cái, ánh mắt Đường Khải giống như ngưng trệ, hơn nữa ngồi ở trong nước nóng, mặt lại xanh trắng đan xen, hàm răng cắn thật chặt.
"Đường tiên sinh??" Tạ Linh Nhai khoác khăn tắm, đứng lên.
Đường Khải không dám xoay đầu, hô hấp cũng chậm lại, đôi môi hơi hé mở, run rẩy nhỏ giọng nói: "Cậu, cậu tới xem, đó có phải là cái kia không..."
Cái kia? Có quỷ hả? Tạ Linh Nhai bước ra khỏi bồn tắm, đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Sau nhà cây cối rậm rạp, địa thế hơi cao, hình thành một cái dốc thấp. Ánh trăng chiếu khắp nhân gian, Tạ Linh Nhai nhìn thấy tình cảnh quỷ dị giữa đám cỏ cây.
Ba con chồn hoang màu vàng đất ngồi xổm trên tảng đá, chân trước chắp lại trước ngực, cùng nhau hướng mặt về phía mặt trăng, như đang cầu khẩn, càng quan trọng là... trên đầu mỗi con đội một thứ to bằng lòng bàn tay trắng như tuyết, cong cong, giống như cái mũ.
Tuy rằng cách một khoảng nhất định, nhưng xem hình dáng độ lớn kia, rõ ràng là mấy cái hộp sọ bọn họ đã tìm rất lâu.
Núi sâu, chồn hoang, xương trắng.
Trong bóng đêm, cảnh tượng này quả thực hết sức âm u kỳ dị.
Tạ Linh Nhai đứng ở bên cạnh Đường Khải, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng răng trên răng dưới hắn ta đánh nhau.
- ------------------------
Ở chương này Đường Khải có gọi Tạ Linh Nhai là tiểu Tạ lão sư, mình linh đồng giữa thầy Tạ với Tạ tiên sinh nha. Có ai có cách gọi khác hay hơn thì gợi ý giúp mình nhé.